Chương 7
Mộng Tiêu Nhị
04/04/2023
Lạc Kỳ tìm một chiếc váy hai dây trong tủ treo quần áo ra, đứng ở trước gương, xử lý mái tóc dài có chút loạn.
Không biết mẹ đã ngủ hay chưa, cô dè dặt mở chốt cửa.
Vừa đi tới cửa, cửa phòng ngủ của mẹ đã mở ra.
Khương Nghi Phương đi ra để đi nhà vệ sinh thì nhìn thấy con gái thay quần áo đi ra ngoài, "Trễ như vậy rồi muốn đi đâu đấy? Một mình không an toàn, mẹ đi với con."
"Không cần đâu. Bùi Thời Tiêu đang ở đầu hẻm ạ."
"Thời Tiêu về rồi?"
"Dạ, nói là cho con niềm vui bất ngờ."
Người đã đến cửa nhà thì không có đạo lý không mời người ta vào.
Khương Nghi Phương ba bước cũng như hai bước đi dọn dẹp ghế sô pha, "Con bảo Thời Tiêu vào nhà ngồi đi, bên ngoài nóng."
Bà vừa nhanh chóng bày biện gối ôm trên ghế sa lon vừa dặn dò con gái: "Cố gắng hết sức ở bên ngoài thêm 15 phút nữa, tranh thủ chút thời gian cho mẹ."
"Mẹ à, không cần tận lực dọn dẹp đâu, trong nhà đã đủ gọn gàng sạch sẽ rồi."
"Vậy thì không được." Khương Nghi Phương hoàn toàn nhét đồ vật linh tinh trên bàn uống trà nhỏ vào trong ngăn kéo, "Trễ như vậy mà Thời Tiêu còn vội chạy về, không biết đã ăn tối chưa nữa. Trong nhà còn có cơm đấy."
"Để con hỏi anh ấy đã ăn chưa."
Lạc Kỳ mở cửa đi ra bên ngoài, hạt mưa hơi lạnh thuận theo sân nhà rơi xuống, cô không cầm dù mà chạy ra sân.
Bùi Thời Tiêu đứng bên cây cầu đá chờ cô.
Ngược sáng, không nhìn thấy rõ gương mặt anh.
Lạc Kỳ đi trong mưa phùn, chạy bước nhỏ tới anh.
Ánh đỏ thắm lập lòe giữa ngón tay Bùi Thời Tiêu, nhìn thấy cô thì tắt thuốc rồi đi đến, "Em cẩn thận một chút." Một tay ôm cô vào ngực. Anh ta xuống xe mang dù, nhưng chút mưa này khiến anh ta không bung dù theo thói quen, bây giờ bung ra để che mưa cho Lạc Kỳ.
"Mưa kìa, ra đây mà cũng không mặc thêm một bộ quần áo nữa." Cánh tay anh ta vòng ở đầu vai cô.
Lạc Kỳ không nói chuyện, hai bàn tay vòng qua sau lưng anh ta.
Bùi Thời Tiêu cúi đầu, môi dán lên tóc của cô.
Gặp mặt rồi nhưng anh ta phát hiện mình vẫn nhớ cô giống như trước kia vậy.
"Sao không nói chuyện?" Anh ta cụp mắt nhìn cô.
Lạc Kỳ cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, nhưng những cảm giác quen thuộc kia không hoàn toàn quay về.
Cô hơi ngẩng đầu lên, "Đột nhiên cảm thấy hai ta giống như không thân lắm."
"Không thân ư?"
"Cảm giác mà thôi."
Bùi Thời Tiêu dùng sức ôm cô, "Trách anh, mấy tháng nay quá bận rộn, không đi gặp em."
Lạc Kỳ lắc đầu, "Không trách anh được. Sang năm là ổn rồi."
Sang năm cô đi Thượng Hải, kết thúc chuyện tha hương, chỉ cần hai người không đi công tác thì ngày nào cũng có thể gặp mặt nhau, không cần giống như bây giờ, gặp mặt cũng thật khó khăn.
"Anh ăn tối chưa?" Lạc Kỳ hỏi.
"Chưa. Một lát trở về ăn khuya."
"Nhà em còn có cơm, đi vào ăn một chút đi."
Bùi Thời Tiêu nhìn thấy đồng hồ đeo tay, đã sắp mười giờ bốn mươi, "Thôi, trễ như vậy rồi, làm phiền dì nghỉ ngơi."
Lạc Kỳ từ trong lòng anh đứng lên, "Mẹ em chưa ngủ. Trong nhà còn có cơm và thức ăn, bảo em dẫn anh về nhà ăn."
Bùi Thời Tiêu không khách sáo, "Vậy anh nếm tài nấu nướng của dì một chút."
Anh cười nói: "Rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đến nhà ăn cơm, còn không cần phải để ý đến thời gian đã khuya cỡ nào nữa. Lần đầu tiên ăn cơm ở trong nhà em không ăn no, lo lắng đề phòng."
"Còn nhớ à?"
"Nhớ chứ, sao có thể quên được chứ."
Lạc Kỳ cũng nhớ ngày đó, ngày đó ai nói cái gì thì cô đều có ấn tượng. Bùi Thời Tiêu lần đầu tiên đến nhà các cô ăn cơm còn là năm cô mười tám tuổi, khi đó công ty nhà cô đang làm ăn phát đạt, cô còn sống ở trong biệt thự.
Ba mẹ làm lễ trưởng thành mười tám tuổi cho cô, mở tiệc mời thân thích bạn bè, ngày đó là cuối tuần, ba mẹ lại chuyên môn làm cho cô một buổi tiệc sinh nhật quy mô nhỏ, rồi mời bạn học trong lớp đến nhà chơi.
Bùi Thời Tiêu và cô học chung trường cấp hai, anh ta lớn hơn cô một tuổi, lúc ở trường cấp hai, anh ta đã là nhân vật tài tử trong trường học bọn họ, ưu tú chói mắt. Lúc cô học lớp 12 thì anh ta học đại học năm thứ nhất ở nước ngoài, không biết từ đâu mà anh ta biết được cô muốn làm lễ trưởng thành, giấu giếm ba mẹ rồi mua vé máy bay lén bay từ nước ngoài về, còn mua chuộc bạn học của cô mà lăn lộn ở trong một đám bạn học, để đến nhà cô chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi cho cô.
Tốt nghiệp trung học thì cô cũng đi nước ngoài, không cùng một tiểu bang với trường học của Bùi Thời Tiêu. Vì để theo đuổi cô, cuối tuần và kỳ nghỉ, chỉ cần có rảnh thì anh ta liền bay đi thăm cô.
Khi đó anh ta còn trẻ và sôi nổi, yêu thích đối với của cô thẳng thừng mà lại không chút kiêng kỵ.
Lạc Kỳ thu hồi suy nghĩ, "Đi thôi, dẫn anh về nhà ăn cơm."
Bùi Thời Tiêu đưa cây dù cho cô để cho cô cầm.
Lạc Kỳ nhận lấy cây dù, vừa muốn đi về phía trước, bước chân nâng lên còn chưa rơi xuống, Bùi Thời Tiêu khom người chặn ngang cô rồi ôm lên, tra hỏi cô: "Không thân với anh có phải không?"
Lạc Kỳ cười cười, "Vô cùng thân quen." Cô vỗ vào anh, "Để em xuống đi, đường trơn trượt."
Bùi Thời Tiêu không để cô xuống mà ôm cô mãi cho đến mảnh sân.
Lạc Kỳ không mang chìa khóa, gõ cánh cửa.
Khương Nghi Phương ở trong nhà bếp, đi ra mở cửa, nhiệt tình mời Bùi Thời Tiêu vào nhà.
Bùi Thời Tiêu đã tới nhà cũ mấy lần, còn tới lúc đính hôn đầu năm, lúc ấy nhà không ẩm ướt như vậy.
Lạc Kỳ bưng cháo và thức ăn lên bàn giúp mẹ, Khương Nghi Phương trò chuyện vài câu rồi bà kiếm cớ quay về phòng ngủ, cho hai đứa trẻ không gian riêng.
Lạc Kỳ chống cằm ngồi ở trước bàn ăn với anh.
Bùi Thời Tiêu gắp đũa thức ăn, đút tới miệng cô, "Ăn một miếng."
Lạc Kỳ lắc đầu, "Đã đánh răng rồi."
Bùi Thời Tiêu bỏ cuộc, sau đó cho vào miệng mình.
Lạc Kỳ cúi đầu nhìn chiếc váy hai dây trên người, trước kia cô mặc bất cứ chiếc váy nào, thì lúc gặp mặt Bùi Thời Tiêu luôn khen ngợi vài câu, quần áo đã khen ngợi một trăm lần thì anh ta vẫn cứ khen mãi.
Tối nay anh ta không chú ý cô mặc cái gì.
"Ngày mai mấy giờ chúng ta đi thử áo cưới đây?" Cô nhìn sang Bùi Thời Tiêu.
Bùi Thời Tiêu hơi ngẩn ra, vừa múc một muỗng cháo hạt ý dĩ thì lại để vào chén.
Lạc Kỳ đã hiểu từ trong ánh mắt chần chờ của anh ta, anh ta không có thời gian, thử áo cưới không ở trong hành trình của anh ta.
"Anh không rảnh thì cũng không sao, mẹ em đi với em." Nụ cười trên gương mặt cô nhạt hơn một chút, vẫn đưa ra lời giải thích đã hiểu.
Bùi Thời Tiêu lấy điện thoại ra rồi gửi một phần lịch trình mà thư ký đã gửi vào hòm thư của anh vào hòm thư của Lạc Kỳ.
"Không phải là không muốn đi với em." Lần thứ hai để cho cô hụt hẫng, lời giải thích đến bên miệng thì lại không nói ra được.
Lạc Kỳ nhận được phần sắp xếp hành trình kia, là hành trình của hai tuần lễ gần đây.
Mười giờ sáng ngày mai anh phải tham gia một buổi hội nghị hội đồng quản trị của công ty nghiên cứu kỹ thuật chữa bệnh, mấy năm trước công ty bọn họ đã đầu tư vào công ty nghiên cứu kỹ thuật chữa bệnh này, anh đã gia nhập hội đồng quản trị.
Cô thoát khỏi hòm thư, "Vậy anh còn phải chạy về Thượng Hải trong đêm ư?"
"Ừ, sáng sớm ngày mai đi sợ kẹt xe không về kịp."
Lạc Kỳ đặt bàn tay lên cổ tay anh, cứ cảm thấy giữa bọn họ có chỗ nào đó khác nhau, lại cảm giác hình như là cái gì cũng không thay đổi. Anh ta vẫn như trước kia, vội về chỉ để thăm cô, ở với cô thêm nửa tiếng nữa.
Bùi Thời Tiêu ở lại đến mười một giờ thì rời đi, trước khi đi thì đem chén đũa rửa sạch sẽ rồi cho vào máy khử trùng chén bát.
Lạc Kỳ đưa anh tới cửa, "Bảo tài xế lái chậm một chút."
Bùi Thời Tiêu ôm cô, đối mặt với cô mấy giây, "Nếu không thì em xin điều đi công ty chi nhánh Thượng Hải trước vài tháng? Chủ tịch Tưởng sẽ hiểu thôi."
Lạc Kỳ khổ sở nói: "Mấy hạng mục quan trọng đều là em xử lý, Chủ tịch Tưởng giải phẫu xong còn chưa khôi phục, giờ phút quan trọng này, sao em có thể xin điều đi như vậy được. Nếu như là trợ lý của anh làm như vậy, anh không chạnh lòng sao?"
Bùi Thời Tiêu im lặng rồi gật đầu.
Lạc Kỳ muốn tiễn anh ta đến cây cầu đá, Bùi Thời Tiêu không cho, nhìn thấy cô vào phòng, nghe cô khóa trái cánh cửa, anh ta cầm cây dù cạnh cửa rồi rời khỏi.
- -
Lúc rạng sáng, mưa lại tí tách rơi xuống.
Trận mưa này mưa lâu, mấy tiếng mới tạnh.
Một đêm Lạc Kỳ tỉnh dậy nhiều lần, ngủ không phải rất ngon, vừa qua năm giờ thì lại dậy.
Trời đã tờ mờ sáng.
Cô thức dậy, dự định đi dạo sông rồi mua bữa sáng cho mẹ.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra, đèn phòng khách thế mà đã sáng.
Mẹ ngồi ở trước bàn ăn, đối diện với máy vi tính mà làm việc. Trong nhà không có thư phòng, bàn ăn chính là bàn làm việc làm thêm giờ của ba mẹ.
"Mẹ, dậy sớm vậy?"
"Tỉnh ngủ mà không dậy thì sẽ khó chịu, không giống người tuổi trẻ các con còn muốn ngủ thêm một giấc nữa." Thật ra thì Khương Nghi Phương đã đặt chuông báo thức để thức dậy tăng ca, buổi trưa hẹn khách hàng gặp mặt, đến lúc đó phải đưa bản thảo thiết kế cho khách hàng xem, nên phải vội vàng hoàn thành trước giữa trưa.
Lạc Kỳ rửa mặt súc miệng rồi cầm chìa khóa nhà chuẩn bị ra cửa.
Khương Nghi Phương gọi lại con gái, "Hôm nay có thể bác cả sẽ gọi cho con."
"Bác cả tìm con có chuyện gì?"
"Tối hôm qua mẹ gọi điện thoại cho bà ấy rồi từ chối ý của hai người bọn họ, nói con sẽ gả đi từ nhà mình. Bác cả con nói hôm nay muốn khuyên bảo con. Lời nên nói thì mẹ cũng đã nói rồi, cũng không ngăn được bà ấy gọi điện thoại cho con, bất kể bà ấy nói thế nào, con nghe là được, không cần để tâm. Mẹ quyết định rồi, con sẽ gả đi từ nhà mình."
Lạc Kỳ bảo mẹ yên tâm, cô biết làm sao để từ chối, cũng không sẽ không để ý tới tình cảm giữa ba đối với bác cả, "Mẹ cứ làm việc đi ạ, con đi ra bên ngoài đây."
"Chờ đã." Khương Nghi Phương một lần nữa gọi lại con gái, có một số việc chỉ lừa được nhất thời, con gái sớm muộn sẽ biết, còn không bằng tự nói với cô luôn.
"Hai ngày trước bác cả con đã trả hết một lần món nợ mà nhà chúng ta thiếu rồi, bảo chúng ta gom tiền nửa năm để làm của hồi môn cho con. Còn nói thiếu nợ ông ấy thì chờ con kết hôn rồi bảo chúng ta từ từ trả, có bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, không cần trả theo tháng, nhà bọn họ không cần dùng tiền gấp."
Lạc Kỳ phải mất một lúc lâu mới từ từ hít thở xong một hơi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Số tiền ban đầu nhà cô thiếu nợ căn bản không cách nào trả hết một lần được, sau này trải qua cân đối nhiều mặt, thì đối phương đồng ý cho nhà các cô trả theo tháng, chẳng qua là tiền lãi phải cao hơn một chút.
Hiện tại mỗi một tháng rốt cuộc cũng không có áp lực trả nợ nữa, dựa theo thu nhập của một nhà bọn họ bây giờ, nhiều lắm là trả thêm bốn năm nữa là có thể trả hết toàn bộ món nợ, cuối cùng cuộc sống cũng có triển vọng rồi.
Nhưng đột nhiên thiếu nợ nhà bác cả hơn mười triệu, lỡ như ngày nào đó nhà bác cả cần tiền, vậy bọn họ đi nơi nào gom đủ tiền đây.
Những lời nói này Lạc Kỳ chỉ suy nghĩ trong lòng, mà không nói ra.
Cô có thể lý giải tâm trạng của ba mẹ, những năm qua ba mẹ luôn tự trách, cảm thấy liên lụy cô, luôn nói lúc cô nên hưởng thụ sinh hoạt nhất thì còn phải mỗi tháng trả nợ thay bọn họ.
Nếu mỗi một tháng đúng hạn trả nợ, thì quả thật là không gom được tiền để làm của hồi môn cho cô, đây là tâm bệnh của ba, hiện tại bác cả cho ba cọng rơm cứu mạng, chắc chắc ba sẽ nắm chặt mà không thả.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, thì ba sẽ không nhận loại ý tốt này của bác cả.
Đây là ân huệ to bằng trời.
Ân huệ khó trả nhất, cũng là chết người nhất.
Khương Nghi Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Bác cả con... Có lúc là thật sự thương cho ba con, muốn ba con sống tốt hơn một chút."
"Con biết."
Lạc Kỳ đi qua đó ôm mẹ, "Mẹ, sau này cuộc sống sẽ tốt hơn thôi. Con đi mua bữa sáng cho mẹ."
Sáng sớm hơn năm giờ, trên con đường dành cho người đi bộ dọc theo con sông, chỉ lác đác vài người dậy sớm rèn luyện.
Lạc Kỳ đem theo một cây dù cán dài, không mục đích đi về phía trước dọc theo con đường.
Cách năm trăm thước, trong phòng khách sạn, Tưởng Thịnh Hòa từ trong mộng tỉnh dậy, câu nói mà Tưởng Thịnh Hòa vẫn còn nhớ rõ ràng từ trong giấc mơ cho đến hiện tại.
Là Lạc Kỳ đang gọi anh.
Tối hôm qua ăn đồ nướng chung với nhau, vì vậy ban đêm nằm mơ cũng tương tự. Trong mộng, Lạc Kỳ đứng ở trước sạp thịt nướng, quay đầu lại hỏi anh: "Tưởng Thịnh Hòa, anh muốn ăn gì?"
Cô lần đầu tiên kêu tên anh, rốt cuộc cũng không còn là Tổng giám đốc Tưởng nữa.
Anh vừa định trả lời cô thì đột nhiên tỉnh dậy.
Nếu giấc mơ có thể dài thêm năm giây, anh cũng có thể kịp trả lời cô.
Tưởng Thịnh Hòa lấy điện thoại di động để xem giờ, năm giờ mười một phút.
Hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
Rửa mặt súc miệng xong, tìm một bộ quần áo thể thao trong rương hành lý rồi mặc vào, sau đó đi xuống lầu để chạy bộ vào sáng sớm.
Dường như là theo bản năng, Tưởng Thịnh Hòa chọn con đường gần ngay nhà Lạc Kỳ.
Không khí ẩm ướt, một tầng hơi nước bao phủ mọi thứ.
Chạy được hai vòng, sau lưng đã ướt đẫm.
Tưởng Thịnh Hòa dừng lại rồi đi thong thả, đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua nước.
Cầm nước đi từ trong tiệm ra, chân anh tạm ngừng một lát, Lạc Kỳ đi từ ngã rẽ đầu đường đến, xách bữa sáng, trong lòng ôm một bó hoa hướng dương nhỏ, chỉ có năm sáu đóa.
Làm sao cũng không ngờ, sáng sớm ở chỗ này lại vô tình gặp cô.
Lạc Kỳ còn chưa nhìn thấy người trước mặt, đang cúi đầu nhìn hoa hướng dương trong ngực, cô mua hoa ở trên gian hàng của chợ mở sớm, rẻ hơn hoa trong tiệm.
Trong nhà quá ngột ngạt, hoa hướng dương cắm vào bình có thể khiến cho ngôi nhà chật hẹp ẩm ướt có thêm một chút sinh cơ.
Đi về phía trước hơn mười mét, trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh đen, thân hình cao ngất, cô bỗng nhiên dừng chân.
Trình độ bất ngờ cũng không thua gì lúc Tưởng Thịnh Hòa vừa nhìn thấy cô.
"Tổng giám đốc Tưởng, chào buổi sáng." Đến gần rồi, Lạc Kỳ chào hỏi trước.
Ông chủ có thói quen rèn luyện, cô biết chuyện này, trước kia ở trong phòng bệnh viện, anh ở đó thì cũng không quên rèn luyện.
Mà anh lựa chọn con đường này để chạy bộ thì vô cùng bình thường.
Chỗ này tương đối ít người, cảnh sắc cũng đẹp hơn một con đường khác.
Tưởng Thịnh Hòa uống nửa chai nước, rồi lấy chai xuống, "Buổi sáng không có công việc, dậy sớm vậy?"
Lạc Kỳ cẩn thận chọn lời nói, đang suy nghĩ nên làm sao để thích hợp với lời của anh.
Lần đầu tiên đi công tác với Tưởng Thịnh Hòa, mặc dù Thư ký Cư nói lúc ông chủ cho bọn họ nghỉ thì trước giờ không tìm bọn họ, nhưng phàm là chuyện gì cũng có hai chữ lỡ như.
Lỡ như ông chủ cho rằng cô ở nhà không có chuyện gì làm mà gọi điện thoại cho cô, muốn họp trước thời hạn, mà cô đang thử áo cưới, đến lúc đó sẽ rất bị động.
Vì vậy cô nói đúng sự thật: "Buổi sáng còn muốn đi dạo một chút, nên dậy sớm một chút."
Tưởng Thịnh Hòa cho rằng cô và Thư ký Cư hẹn nhau đi dạo phố, thuận miệng nói: "Buổi chiều hai giờ mới họp, cô và Thư ký Cư đến đúng giờ là được."
Lạc Kỳ giải thích: "Không phải đi dạo phố với Thư ký Cư, buổi sáng Thư ký Cư muốn ở trong khách sạn xử lý một ít công việc. Chuyện riêng của bản thân tôi thôi. Đúng lúc thừa dịp buổi sáng không có gì làm thì đi thử áo cưới."
Cô chân tâm thật ý cảm ơn anh: "Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng cho nghỉ nửa ngày, nếu không thì tôi còn phải đặc biệt quay về Thành phố Tô một chuyến nữa."
Yên tĩnh trong một chốc.
Kết hôn tất nhiên phải đặt áo cưới, cũng biết cô sắp lấy giấy chứng nhận kết hôn, mỗi ngày anh đều đếm ngược ngày cưới của cô, nhưng biết và nghe cô chính miệng nói là hai chuyện khác nhau.
Tưởng Thịnh Hòa trông có vẻ bình tĩnh, giả bộ không biết tình huống, "Ngày cưới định vào khi nào?"
Lạc Kỳ nói thời gian đại khái: "Trung tuần tháng mười hai."
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, bày tỏ đã biết.
Không ai hi vọng cô vui vẻ hơn anh cả, trong tình huống anh sẽ không mang đến cho cô bất kỳ sự quấy nhiễu nào, mà anh sẽ cố hết sức khiến cho cô cách xa tất cả quy tắc ngầm của chốn làm việc, nhưng anh không trái lương tâm nói lời chúc phúc cho tân hôn được.
Anh nhìn cô, chỉ nói một câu: "Chúc mừng."
Không biết mẹ đã ngủ hay chưa, cô dè dặt mở chốt cửa.
Vừa đi tới cửa, cửa phòng ngủ của mẹ đã mở ra.
Khương Nghi Phương đi ra để đi nhà vệ sinh thì nhìn thấy con gái thay quần áo đi ra ngoài, "Trễ như vậy rồi muốn đi đâu đấy? Một mình không an toàn, mẹ đi với con."
"Không cần đâu. Bùi Thời Tiêu đang ở đầu hẻm ạ."
"Thời Tiêu về rồi?"
"Dạ, nói là cho con niềm vui bất ngờ."
Người đã đến cửa nhà thì không có đạo lý không mời người ta vào.
Khương Nghi Phương ba bước cũng như hai bước đi dọn dẹp ghế sô pha, "Con bảo Thời Tiêu vào nhà ngồi đi, bên ngoài nóng."
Bà vừa nhanh chóng bày biện gối ôm trên ghế sa lon vừa dặn dò con gái: "Cố gắng hết sức ở bên ngoài thêm 15 phút nữa, tranh thủ chút thời gian cho mẹ."
"Mẹ à, không cần tận lực dọn dẹp đâu, trong nhà đã đủ gọn gàng sạch sẽ rồi."
"Vậy thì không được." Khương Nghi Phương hoàn toàn nhét đồ vật linh tinh trên bàn uống trà nhỏ vào trong ngăn kéo, "Trễ như vậy mà Thời Tiêu còn vội chạy về, không biết đã ăn tối chưa nữa. Trong nhà còn có cơm đấy."
"Để con hỏi anh ấy đã ăn chưa."
Lạc Kỳ mở cửa đi ra bên ngoài, hạt mưa hơi lạnh thuận theo sân nhà rơi xuống, cô không cầm dù mà chạy ra sân.
Bùi Thời Tiêu đứng bên cây cầu đá chờ cô.
Ngược sáng, không nhìn thấy rõ gương mặt anh.
Lạc Kỳ đi trong mưa phùn, chạy bước nhỏ tới anh.
Ánh đỏ thắm lập lòe giữa ngón tay Bùi Thời Tiêu, nhìn thấy cô thì tắt thuốc rồi đi đến, "Em cẩn thận một chút." Một tay ôm cô vào ngực. Anh ta xuống xe mang dù, nhưng chút mưa này khiến anh ta không bung dù theo thói quen, bây giờ bung ra để che mưa cho Lạc Kỳ.
"Mưa kìa, ra đây mà cũng không mặc thêm một bộ quần áo nữa." Cánh tay anh ta vòng ở đầu vai cô.
Lạc Kỳ không nói chuyện, hai bàn tay vòng qua sau lưng anh ta.
Bùi Thời Tiêu cúi đầu, môi dán lên tóc của cô.
Gặp mặt rồi nhưng anh ta phát hiện mình vẫn nhớ cô giống như trước kia vậy.
"Sao không nói chuyện?" Anh ta cụp mắt nhìn cô.
Lạc Kỳ cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, nhưng những cảm giác quen thuộc kia không hoàn toàn quay về.
Cô hơi ngẩng đầu lên, "Đột nhiên cảm thấy hai ta giống như không thân lắm."
"Không thân ư?"
"Cảm giác mà thôi."
Bùi Thời Tiêu dùng sức ôm cô, "Trách anh, mấy tháng nay quá bận rộn, không đi gặp em."
Lạc Kỳ lắc đầu, "Không trách anh được. Sang năm là ổn rồi."
Sang năm cô đi Thượng Hải, kết thúc chuyện tha hương, chỉ cần hai người không đi công tác thì ngày nào cũng có thể gặp mặt nhau, không cần giống như bây giờ, gặp mặt cũng thật khó khăn.
"Anh ăn tối chưa?" Lạc Kỳ hỏi.
"Chưa. Một lát trở về ăn khuya."
"Nhà em còn có cơm, đi vào ăn một chút đi."
Bùi Thời Tiêu nhìn thấy đồng hồ đeo tay, đã sắp mười giờ bốn mươi, "Thôi, trễ như vậy rồi, làm phiền dì nghỉ ngơi."
Lạc Kỳ từ trong lòng anh đứng lên, "Mẹ em chưa ngủ. Trong nhà còn có cơm và thức ăn, bảo em dẫn anh về nhà ăn."
Bùi Thời Tiêu không khách sáo, "Vậy anh nếm tài nấu nướng của dì một chút."
Anh cười nói: "Rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đến nhà ăn cơm, còn không cần phải để ý đến thời gian đã khuya cỡ nào nữa. Lần đầu tiên ăn cơm ở trong nhà em không ăn no, lo lắng đề phòng."
"Còn nhớ à?"
"Nhớ chứ, sao có thể quên được chứ."
Lạc Kỳ cũng nhớ ngày đó, ngày đó ai nói cái gì thì cô đều có ấn tượng. Bùi Thời Tiêu lần đầu tiên đến nhà các cô ăn cơm còn là năm cô mười tám tuổi, khi đó công ty nhà cô đang làm ăn phát đạt, cô còn sống ở trong biệt thự.
Ba mẹ làm lễ trưởng thành mười tám tuổi cho cô, mở tiệc mời thân thích bạn bè, ngày đó là cuối tuần, ba mẹ lại chuyên môn làm cho cô một buổi tiệc sinh nhật quy mô nhỏ, rồi mời bạn học trong lớp đến nhà chơi.
Bùi Thời Tiêu và cô học chung trường cấp hai, anh ta lớn hơn cô một tuổi, lúc ở trường cấp hai, anh ta đã là nhân vật tài tử trong trường học bọn họ, ưu tú chói mắt. Lúc cô học lớp 12 thì anh ta học đại học năm thứ nhất ở nước ngoài, không biết từ đâu mà anh ta biết được cô muốn làm lễ trưởng thành, giấu giếm ba mẹ rồi mua vé máy bay lén bay từ nước ngoài về, còn mua chuộc bạn học của cô mà lăn lộn ở trong một đám bạn học, để đến nhà cô chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi cho cô.
Tốt nghiệp trung học thì cô cũng đi nước ngoài, không cùng một tiểu bang với trường học của Bùi Thời Tiêu. Vì để theo đuổi cô, cuối tuần và kỳ nghỉ, chỉ cần có rảnh thì anh ta liền bay đi thăm cô.
Khi đó anh ta còn trẻ và sôi nổi, yêu thích đối với của cô thẳng thừng mà lại không chút kiêng kỵ.
Lạc Kỳ thu hồi suy nghĩ, "Đi thôi, dẫn anh về nhà ăn cơm."
Bùi Thời Tiêu đưa cây dù cho cô để cho cô cầm.
Lạc Kỳ nhận lấy cây dù, vừa muốn đi về phía trước, bước chân nâng lên còn chưa rơi xuống, Bùi Thời Tiêu khom người chặn ngang cô rồi ôm lên, tra hỏi cô: "Không thân với anh có phải không?"
Lạc Kỳ cười cười, "Vô cùng thân quen." Cô vỗ vào anh, "Để em xuống đi, đường trơn trượt."
Bùi Thời Tiêu không để cô xuống mà ôm cô mãi cho đến mảnh sân.
Lạc Kỳ không mang chìa khóa, gõ cánh cửa.
Khương Nghi Phương ở trong nhà bếp, đi ra mở cửa, nhiệt tình mời Bùi Thời Tiêu vào nhà.
Bùi Thời Tiêu đã tới nhà cũ mấy lần, còn tới lúc đính hôn đầu năm, lúc ấy nhà không ẩm ướt như vậy.
Lạc Kỳ bưng cháo và thức ăn lên bàn giúp mẹ, Khương Nghi Phương trò chuyện vài câu rồi bà kiếm cớ quay về phòng ngủ, cho hai đứa trẻ không gian riêng.
Lạc Kỳ chống cằm ngồi ở trước bàn ăn với anh.
Bùi Thời Tiêu gắp đũa thức ăn, đút tới miệng cô, "Ăn một miếng."
Lạc Kỳ lắc đầu, "Đã đánh răng rồi."
Bùi Thời Tiêu bỏ cuộc, sau đó cho vào miệng mình.
Lạc Kỳ cúi đầu nhìn chiếc váy hai dây trên người, trước kia cô mặc bất cứ chiếc váy nào, thì lúc gặp mặt Bùi Thời Tiêu luôn khen ngợi vài câu, quần áo đã khen ngợi một trăm lần thì anh ta vẫn cứ khen mãi.
Tối nay anh ta không chú ý cô mặc cái gì.
"Ngày mai mấy giờ chúng ta đi thử áo cưới đây?" Cô nhìn sang Bùi Thời Tiêu.
Bùi Thời Tiêu hơi ngẩn ra, vừa múc một muỗng cháo hạt ý dĩ thì lại để vào chén.
Lạc Kỳ đã hiểu từ trong ánh mắt chần chờ của anh ta, anh ta không có thời gian, thử áo cưới không ở trong hành trình của anh ta.
"Anh không rảnh thì cũng không sao, mẹ em đi với em." Nụ cười trên gương mặt cô nhạt hơn một chút, vẫn đưa ra lời giải thích đã hiểu.
Bùi Thời Tiêu lấy điện thoại ra rồi gửi một phần lịch trình mà thư ký đã gửi vào hòm thư của anh vào hòm thư của Lạc Kỳ.
"Không phải là không muốn đi với em." Lần thứ hai để cho cô hụt hẫng, lời giải thích đến bên miệng thì lại không nói ra được.
Lạc Kỳ nhận được phần sắp xếp hành trình kia, là hành trình của hai tuần lễ gần đây.
Mười giờ sáng ngày mai anh phải tham gia một buổi hội nghị hội đồng quản trị của công ty nghiên cứu kỹ thuật chữa bệnh, mấy năm trước công ty bọn họ đã đầu tư vào công ty nghiên cứu kỹ thuật chữa bệnh này, anh đã gia nhập hội đồng quản trị.
Cô thoát khỏi hòm thư, "Vậy anh còn phải chạy về Thượng Hải trong đêm ư?"
"Ừ, sáng sớm ngày mai đi sợ kẹt xe không về kịp."
Lạc Kỳ đặt bàn tay lên cổ tay anh, cứ cảm thấy giữa bọn họ có chỗ nào đó khác nhau, lại cảm giác hình như là cái gì cũng không thay đổi. Anh ta vẫn như trước kia, vội về chỉ để thăm cô, ở với cô thêm nửa tiếng nữa.
Bùi Thời Tiêu ở lại đến mười một giờ thì rời đi, trước khi đi thì đem chén đũa rửa sạch sẽ rồi cho vào máy khử trùng chén bát.
Lạc Kỳ đưa anh tới cửa, "Bảo tài xế lái chậm một chút."
Bùi Thời Tiêu ôm cô, đối mặt với cô mấy giây, "Nếu không thì em xin điều đi công ty chi nhánh Thượng Hải trước vài tháng? Chủ tịch Tưởng sẽ hiểu thôi."
Lạc Kỳ khổ sở nói: "Mấy hạng mục quan trọng đều là em xử lý, Chủ tịch Tưởng giải phẫu xong còn chưa khôi phục, giờ phút quan trọng này, sao em có thể xin điều đi như vậy được. Nếu như là trợ lý của anh làm như vậy, anh không chạnh lòng sao?"
Bùi Thời Tiêu im lặng rồi gật đầu.
Lạc Kỳ muốn tiễn anh ta đến cây cầu đá, Bùi Thời Tiêu không cho, nhìn thấy cô vào phòng, nghe cô khóa trái cánh cửa, anh ta cầm cây dù cạnh cửa rồi rời khỏi.
- -
Lúc rạng sáng, mưa lại tí tách rơi xuống.
Trận mưa này mưa lâu, mấy tiếng mới tạnh.
Một đêm Lạc Kỳ tỉnh dậy nhiều lần, ngủ không phải rất ngon, vừa qua năm giờ thì lại dậy.
Trời đã tờ mờ sáng.
Cô thức dậy, dự định đi dạo sông rồi mua bữa sáng cho mẹ.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra, đèn phòng khách thế mà đã sáng.
Mẹ ngồi ở trước bàn ăn, đối diện với máy vi tính mà làm việc. Trong nhà không có thư phòng, bàn ăn chính là bàn làm việc làm thêm giờ của ba mẹ.
"Mẹ, dậy sớm vậy?"
"Tỉnh ngủ mà không dậy thì sẽ khó chịu, không giống người tuổi trẻ các con còn muốn ngủ thêm một giấc nữa." Thật ra thì Khương Nghi Phương đã đặt chuông báo thức để thức dậy tăng ca, buổi trưa hẹn khách hàng gặp mặt, đến lúc đó phải đưa bản thảo thiết kế cho khách hàng xem, nên phải vội vàng hoàn thành trước giữa trưa.
Lạc Kỳ rửa mặt súc miệng rồi cầm chìa khóa nhà chuẩn bị ra cửa.
Khương Nghi Phương gọi lại con gái, "Hôm nay có thể bác cả sẽ gọi cho con."
"Bác cả tìm con có chuyện gì?"
"Tối hôm qua mẹ gọi điện thoại cho bà ấy rồi từ chối ý của hai người bọn họ, nói con sẽ gả đi từ nhà mình. Bác cả con nói hôm nay muốn khuyên bảo con. Lời nên nói thì mẹ cũng đã nói rồi, cũng không ngăn được bà ấy gọi điện thoại cho con, bất kể bà ấy nói thế nào, con nghe là được, không cần để tâm. Mẹ quyết định rồi, con sẽ gả đi từ nhà mình."
Lạc Kỳ bảo mẹ yên tâm, cô biết làm sao để từ chối, cũng không sẽ không để ý tới tình cảm giữa ba đối với bác cả, "Mẹ cứ làm việc đi ạ, con đi ra bên ngoài đây."
"Chờ đã." Khương Nghi Phương một lần nữa gọi lại con gái, có một số việc chỉ lừa được nhất thời, con gái sớm muộn sẽ biết, còn không bằng tự nói với cô luôn.
"Hai ngày trước bác cả con đã trả hết một lần món nợ mà nhà chúng ta thiếu rồi, bảo chúng ta gom tiền nửa năm để làm của hồi môn cho con. Còn nói thiếu nợ ông ấy thì chờ con kết hôn rồi bảo chúng ta từ từ trả, có bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, không cần trả theo tháng, nhà bọn họ không cần dùng tiền gấp."
Lạc Kỳ phải mất một lúc lâu mới từ từ hít thở xong một hơi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Số tiền ban đầu nhà cô thiếu nợ căn bản không cách nào trả hết một lần được, sau này trải qua cân đối nhiều mặt, thì đối phương đồng ý cho nhà các cô trả theo tháng, chẳng qua là tiền lãi phải cao hơn một chút.
Hiện tại mỗi một tháng rốt cuộc cũng không có áp lực trả nợ nữa, dựa theo thu nhập của một nhà bọn họ bây giờ, nhiều lắm là trả thêm bốn năm nữa là có thể trả hết toàn bộ món nợ, cuối cùng cuộc sống cũng có triển vọng rồi.
Nhưng đột nhiên thiếu nợ nhà bác cả hơn mười triệu, lỡ như ngày nào đó nhà bác cả cần tiền, vậy bọn họ đi nơi nào gom đủ tiền đây.
Những lời nói này Lạc Kỳ chỉ suy nghĩ trong lòng, mà không nói ra.
Cô có thể lý giải tâm trạng của ba mẹ, những năm qua ba mẹ luôn tự trách, cảm thấy liên lụy cô, luôn nói lúc cô nên hưởng thụ sinh hoạt nhất thì còn phải mỗi tháng trả nợ thay bọn họ.
Nếu mỗi một tháng đúng hạn trả nợ, thì quả thật là không gom được tiền để làm của hồi môn cho cô, đây là tâm bệnh của ba, hiện tại bác cả cho ba cọng rơm cứu mạng, chắc chắc ba sẽ nắm chặt mà không thả.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, thì ba sẽ không nhận loại ý tốt này của bác cả.
Đây là ân huệ to bằng trời.
Ân huệ khó trả nhất, cũng là chết người nhất.
Khương Nghi Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Bác cả con... Có lúc là thật sự thương cho ba con, muốn ba con sống tốt hơn một chút."
"Con biết."
Lạc Kỳ đi qua đó ôm mẹ, "Mẹ, sau này cuộc sống sẽ tốt hơn thôi. Con đi mua bữa sáng cho mẹ."
Sáng sớm hơn năm giờ, trên con đường dành cho người đi bộ dọc theo con sông, chỉ lác đác vài người dậy sớm rèn luyện.
Lạc Kỳ đem theo một cây dù cán dài, không mục đích đi về phía trước dọc theo con đường.
Cách năm trăm thước, trong phòng khách sạn, Tưởng Thịnh Hòa từ trong mộng tỉnh dậy, câu nói mà Tưởng Thịnh Hòa vẫn còn nhớ rõ ràng từ trong giấc mơ cho đến hiện tại.
Là Lạc Kỳ đang gọi anh.
Tối hôm qua ăn đồ nướng chung với nhau, vì vậy ban đêm nằm mơ cũng tương tự. Trong mộng, Lạc Kỳ đứng ở trước sạp thịt nướng, quay đầu lại hỏi anh: "Tưởng Thịnh Hòa, anh muốn ăn gì?"
Cô lần đầu tiên kêu tên anh, rốt cuộc cũng không còn là Tổng giám đốc Tưởng nữa.
Anh vừa định trả lời cô thì đột nhiên tỉnh dậy.
Nếu giấc mơ có thể dài thêm năm giây, anh cũng có thể kịp trả lời cô.
Tưởng Thịnh Hòa lấy điện thoại di động để xem giờ, năm giờ mười một phút.
Hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
Rửa mặt súc miệng xong, tìm một bộ quần áo thể thao trong rương hành lý rồi mặc vào, sau đó đi xuống lầu để chạy bộ vào sáng sớm.
Dường như là theo bản năng, Tưởng Thịnh Hòa chọn con đường gần ngay nhà Lạc Kỳ.
Không khí ẩm ướt, một tầng hơi nước bao phủ mọi thứ.
Chạy được hai vòng, sau lưng đã ướt đẫm.
Tưởng Thịnh Hòa dừng lại rồi đi thong thả, đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua nước.
Cầm nước đi từ trong tiệm ra, chân anh tạm ngừng một lát, Lạc Kỳ đi từ ngã rẽ đầu đường đến, xách bữa sáng, trong lòng ôm một bó hoa hướng dương nhỏ, chỉ có năm sáu đóa.
Làm sao cũng không ngờ, sáng sớm ở chỗ này lại vô tình gặp cô.
Lạc Kỳ còn chưa nhìn thấy người trước mặt, đang cúi đầu nhìn hoa hướng dương trong ngực, cô mua hoa ở trên gian hàng của chợ mở sớm, rẻ hơn hoa trong tiệm.
Trong nhà quá ngột ngạt, hoa hướng dương cắm vào bình có thể khiến cho ngôi nhà chật hẹp ẩm ướt có thêm một chút sinh cơ.
Đi về phía trước hơn mười mét, trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh đen, thân hình cao ngất, cô bỗng nhiên dừng chân.
Trình độ bất ngờ cũng không thua gì lúc Tưởng Thịnh Hòa vừa nhìn thấy cô.
"Tổng giám đốc Tưởng, chào buổi sáng." Đến gần rồi, Lạc Kỳ chào hỏi trước.
Ông chủ có thói quen rèn luyện, cô biết chuyện này, trước kia ở trong phòng bệnh viện, anh ở đó thì cũng không quên rèn luyện.
Mà anh lựa chọn con đường này để chạy bộ thì vô cùng bình thường.
Chỗ này tương đối ít người, cảnh sắc cũng đẹp hơn một con đường khác.
Tưởng Thịnh Hòa uống nửa chai nước, rồi lấy chai xuống, "Buổi sáng không có công việc, dậy sớm vậy?"
Lạc Kỳ cẩn thận chọn lời nói, đang suy nghĩ nên làm sao để thích hợp với lời của anh.
Lần đầu tiên đi công tác với Tưởng Thịnh Hòa, mặc dù Thư ký Cư nói lúc ông chủ cho bọn họ nghỉ thì trước giờ không tìm bọn họ, nhưng phàm là chuyện gì cũng có hai chữ lỡ như.
Lỡ như ông chủ cho rằng cô ở nhà không có chuyện gì làm mà gọi điện thoại cho cô, muốn họp trước thời hạn, mà cô đang thử áo cưới, đến lúc đó sẽ rất bị động.
Vì vậy cô nói đúng sự thật: "Buổi sáng còn muốn đi dạo một chút, nên dậy sớm một chút."
Tưởng Thịnh Hòa cho rằng cô và Thư ký Cư hẹn nhau đi dạo phố, thuận miệng nói: "Buổi chiều hai giờ mới họp, cô và Thư ký Cư đến đúng giờ là được."
Lạc Kỳ giải thích: "Không phải đi dạo phố với Thư ký Cư, buổi sáng Thư ký Cư muốn ở trong khách sạn xử lý một ít công việc. Chuyện riêng của bản thân tôi thôi. Đúng lúc thừa dịp buổi sáng không có gì làm thì đi thử áo cưới."
Cô chân tâm thật ý cảm ơn anh: "Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng cho nghỉ nửa ngày, nếu không thì tôi còn phải đặc biệt quay về Thành phố Tô một chuyến nữa."
Yên tĩnh trong một chốc.
Kết hôn tất nhiên phải đặt áo cưới, cũng biết cô sắp lấy giấy chứng nhận kết hôn, mỗi ngày anh đều đếm ngược ngày cưới của cô, nhưng biết và nghe cô chính miệng nói là hai chuyện khác nhau.
Tưởng Thịnh Hòa trông có vẻ bình tĩnh, giả bộ không biết tình huống, "Ngày cưới định vào khi nào?"
Lạc Kỳ nói thời gian đại khái: "Trung tuần tháng mười hai."
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, bày tỏ đã biết.
Không ai hi vọng cô vui vẻ hơn anh cả, trong tình huống anh sẽ không mang đến cho cô bất kỳ sự quấy nhiễu nào, mà anh sẽ cố hết sức khiến cho cô cách xa tất cả quy tắc ngầm của chốn làm việc, nhưng anh không trái lương tâm nói lời chúc phúc cho tân hôn được.
Anh nhìn cô, chỉ nói một câu: "Chúc mừng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.