Năm Thứ Chín

Chương 7: Tôi là 1

Tam Phong Thiên

08/11/2023

Một bữa cơm ăn hơn một giờ đồng hồ. Đường Mẫn đã ăn no từ sớm, ngồi nghe mấy người Lộ Thập An và Lý Trác Nhiên tám chuyện trên trời dưới biển.

Cậu ăn no nên rơi vào trạng thái đờ đẫn, chuyện nghe vào tai này lại chui ra tai kia, đầu không lưu lại bất cứ điều gì.

Nghiêm Tầm thấy thế thì đưa cho cậu một miếng dưa lưới. Đường Mẫn ngơ ngác nhìn vài giây mới hiểu, sau đó lắc đầu từ chối.

Người bên cạnh khẽ cười, tự mình ăn miếng dưa, còn trêu cậu một câu: "Đường Đường bị ngốc rồi."

Dù đang trong mood ngơ nhưng Đường Mẫn vẫn rất mẫn cảm với câu nói này. Cậu giẫm một cái lên chân đối phương ở dưới bàn, lực rất nhẹ. Nghiêm Tầm không thấy đau, trái lại còn thấy như bị cậu đánh yêu vậy.

Hắn chăm chú nhìn Đường Mẫn một lát rồi dời tầm mắt trước khi cậu hoàn hồn trở lại.

"Lý Trác Nhiên, mấy cậu tính huyên thuyên đến lúc nào? Không định đi hát à?" Nghiêm Tầm nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ. Bình thường Đường Mẫn đúng 11 giờ đã đi ngủ, kể có đi hát cũng không ở lại lâu được.

"Ấy! Tôi quên mất! Mọi người ơi! Cơm no rượu say rồi, chúng ta tiếp tục chiến đấu ở phòng karaoke trên tầng nhé!"

Vừa dứt lời, vài cô gái đồng loạt đứng dậy muốn di chuyển lên tầng trên.

Hồi cấp ba nhóm Đường Mẫn hay tới nhà hàng này. Ông chủ làm món ăn rất ngon, còn rất có tài kinh doanh. Tầng một, hai là quán ăn. Tầng ba, bốn là quán karaoke với rạp phim mini. Có thể nói chính là địa điểm vui chơi số 1 trong cuộc sống tẻ nhạt của tụi học sinh cấp ba.

Có người sau đó bận việc nên ôm nhau chào tạm biệt.

Lộ Thập An là đội trưởng đội bóng rổ, bốn bể là anh em. Hắn chào qua Đường Mẫn, nói lát nữa sẽ lên sau, sau đó bá vai bá cổ vài tên con trai xuống tầng dưới.

*

Đường Mẫn vừa mở cửa đã thiếu chút nữa bị tiếng hét của Tiền Minh dọa chạy. Cậu lùi về sau xoa lỗ tai, thu hết can đảm rồi mới bước vào phòng.

"Đường bé bi vô đây nào! Đúng lúc đang thiếu người!" Tôn Như Thiến thấy hai người họ thì lập tức đứng dậy, nhiệt tình vẫy tay.

Đường Mẫn túm Nghiêm Tầm đang có ý định chuồn đi đến bàn bên cạnh.

Một đám người rảnh không có gì làm, lại không đoạt nổi mic nên xúm lại chơi Trò chơi của Nhà vua*. Trên bàn đã để cả tá rượu, Nghiêm Tầm nhìn đã thấy đau đầu.

Đường Mẫn không may mắn trong mấy vụ này lắm, chơi mấy trò liên quan đến rượu bia kiểu gì cũng thua. Nghiêm Tầm đã chuẩn bị tinh thần chỉ một lát nữa sẽ thấy cậu say rồi biến thành chú quỷ làm nũng.

Đường Mẫn lại thấy khá hào hứng, vô cùng hứng thú nhập hội.

* Trò chơi của Nhà vua (国王游戏): Một trò chơi Poker có nguồn gốc từ Nhật Bản. Trong trò chơi, mệnh lệnh của Nhà vua là tuyệt đối, những người tham gia phải tuân theo chỉ thị của Nhà vua vô điều kiện. Nhà vua có thể chỉ định hai số làm bất kỳ điều gì theo ý muốn và người rút được lá bài số đó không được trái lệnh.



Giả sử có 10 người tham gia. Yêu cầu cần có một bộ bài Poker: Át (1), 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 cộng thêm một lá Poker là 11 lá. Sau khi xáo bài, mỗi người rút một lá, không để cho người khác biết con số của mình. Người rút được lá Poker cần thông báo mình là lá Poker, khi đó người đó sẽ trở thành "Nhà vua". Lúc này trên bàn sẽ còn lại một lá bài, chính là lá bài chỉ con số của "Nhà vua". Nhà vua có thể sai khiến 2 hoặc 3 số làm bất kỳ điều gì, tuy nhiên cũng có xác suất sai khiến trúng lá số của mình và phải thực hiện nó. (Nguồn: baidu)

Nói nhiều khó hiểu, mọi người cứ hiểu đây là trò sai khiến, không làm được thì chịu phạt (uống rượu) là được nhé =)).

*

Ván thứ nhất Vương Nhất Phàm bốc được lá bài Nhà vua. Hắn vui vẻ đứng dậy nhìn xung quanh một lượt: "Ông đây cuối cùng cũng được hát vang ca khúc nông nô khởi nghĩa thành công ha ha ha!"

Tôn Như Thiến nhìn vẻ khỏe khoang của hắn thì nhức cái đầu, khinh bỉ nói: "Tem tém lại đi! Phong thủy luân chuyển, vật đổi sao dời đấy!"

Vương Nhất Phàm không nghe: "Khó lắm mới tụ tập một lần, phải khô máu thì mới vui!"

Hắn suy nghĩ một lúc rồi vui vẻ cười nói: "Số 3 và số 8 đi ra đường cái đánh nhau một trận, sau đó hô to 'Mày mới là kẻ hôi nách'! Thế nào!"

Số 3 và số 8 là Lý Trác Nhiên và Đái Đại. Đái Đại là cô gái khá nóng nảy hấp tấp, vừa nhìn số của mình xong thì bất chấp xông lên, tính đánh Vương Nhất Phàm một cú.

Vương Nhất Phàm nhảy đi tránh, miệng còn ồn ào: "Người anh em không dám chơi chứ gì! Cậu xem, Tiểu Trác Tử còn chưa nói gì kìa!"

Lý Trác Nhiên bi thương "Hở" một tiếng, nhân lúc Vương Nhất Phàm cùng đường chạy đến bên cạnh thì im lặng đưa chân ngáng một cái. Vương Nhất Phàm bị vấp lảo đảo, không vui: "Đã chơi thì phải biết chịu thua chứ! Lần trước tôi còn phải ra ngoài hô mười lần 'Tôi bị ngu' đấy! Tinh thần biết chơi biết chịu đâu!"

Đái Đại bị chặn họng đến nghẹn lời, hung tợn trừng mắt nhìn Vương Nhất Phàm: "Được! Tên nhãi này lát đừng để tôi bắt được!"

Sau đó quả cảm kéo Lý Trác Nhiên xuống tầng.

Một đám người cười hi ha chen nhau nhìn từ cửa sổ. Tiền Minh không thèm hát nữa, bắt đầu làm MC trực tiếp tại hiện trường: "Chào buổi tối quý vị khán giả thân mến, đây chính là đại hội những kẻ vô tri lần thứ năm! Đội đầu tiên ra mắt chúng ra không ai khác chính là lớp trưởng ngả ngớn Lý Trác Nhiên và bạn học Đái Đại cũng ngả ngớn không kém! Sự vô tri hai người mang đến cho chúng ta hôm nay chính là đại chiến tay đôi trên vỉa hè và battle diss ngay tại chỗ! Quý vị vui lòng chuyển tầm mắt xuống tầng dưới!"

Vương Nhất Phàm bá cổ Tiền Minh cười nghiêng ngả. Hai người kia ở bên dưới không biết làm những gì, vài phút sau mới ló ra khỏi cửa, nhìn kỹ thì thấy cả hai đều đeo khẩu trang. Đái Đại thậm chí còn đội mũ lưỡi trai, ngụy trang toàn thân.

Hai người hoàn thành yêu cầu nhanh như chớp rồi chạy lên tầng. Vương Nhất Phàm tranh thủ đăng video quay được lên group chat trước khi bị thủ tiêu. Đái Đại ngoài miệng thì nói không thích, trên thực tế lúc hô giọng còn vang hơn cả Lý Trác Nhiên.

Đường Mẫn hiếm khi cười ngặt nghẽo đến đau cả bụng, ngã lên người Nghiêm Tầm. Nghiêm Tầm cũng cười, vẻ mặt nhu hòa hơn rất nhiều, đưa tay xoa bụng giúp Đường Mẫn.

Tôn Như Thiến vừa cười vừa chat như điên trong group chat hội chị em:

[ Hự! Ngọt chết Mị! Nghiêm ca tự tay xoa bụng cho Đường bé bi! Tối nay không đến chính là tổn thất lớn nhất trong năm nay của mấy bà! Khinh bỉ.jpg ]

Group chat nhảy ra một hàng GATO dài, Tôn Như Thiến cảm thấy mỹ mãn.

*



Mấy vòng sau đó mọi người tương đối nhân từ, chỉ bắt làm mấy trò như hít đất, chụp ảnh làm mặt quỷ đăng lên vòng bạn bè vân vân. Tối nay Đường Mẫn hình như may mắn hơn, không những không bị sai khiến mà còn được làm Nhà vua. Tính cậu hiền lành, người bị chọn là Tôn Như Thiến và một bạn nam khác. Tôn Như Thiến vô cùng đáng thương nói: "Đường bé bi tốt nhất!", "Tớ tin Đường bé bi sẽ bỏ qua cho tớ!". Đường Mẫn cười thỏa hiệp, chỉ kêu hai người họ hát một bài hát là cho qua. Sau lại bị Tôn Như Thiến ba hoa chích choè tung hô một trận, mặt cậu dần đỏ lên, nhỏ giọng bảo đối phương đừng nói nữa.

Tôn Như Thiến thầm hô to má ơi cuti quá, âm mưu tiến đến ôm Đường Mẫn một cái, thế nhưng vừa ngước mắt đã bị ánh mắt lạnh như băng của Nghiêm Tầm dọa lui.

Chiến thần hộ phu - Nghiêm Tầm.

*

Hơn 10 giờ, Đường Mẫn bắt đầu buồn ngủ. Đèn trong phòng khá tối, lại luôn có tiếng người đang hát. Hoàn cảnh ồn ào như vậy khiến đầu óc Đường Mẫn mơ màng, suy nghĩ chậm chạp. Nghiêm Tầm luôn chú ý cậu, biết cậu hơi mệt nên lên tiếng: "Xong vòng này chúng tôi về trước, mọi người cứ chơi tiếp nhé."

Mọi người rối rít đáp ứng.

Vòng cuối cùng, Đái Đại rút trúng lá Poker. Cô vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng đến lượt tôi! Tôi muốn chơi lớn!" Nói xong còn cố ý nhìn Vương Nhất Phàm.

Vương Nhất Phàm không sợ: "Nhìn tôi làm gì! Tôi chơi được! Cái gì cũng chiến! Cứ ra chiêu đi!"

Đái Đại chỉ chờ những lời này, lập tức tuyên bố yêu cầu: "Số 7 và số 1 đâu! Cùng nhau hôn kiểu Pháp, thời gian 10 giây!"

Cả hội sôi trào.

"Ai là số 7! Số 1 là ai!"

Vương Nhất Phàm cực kỳ đắc ý: "Không phải tôi! Ahahaha tôi là số 2!" Sau đó không ngại náo nhiệt cùng ầm ĩ.

Đường Mẫn thấy bả vai cậu đang dựa vào bỗng nhiên cứng đờ. Cậu ngồi dậy, mờ mịt nhìn sang thì thấy trong tay Nghiêm Tầm là lá 7 Nhép.

Nghiêm Tầm số 7? Vậy ai là 1?

Mọi người đều rất high, Nghiêm Tầm chậm rãi mở miệng: "Tôi là số 7."

Hắn quay ra nhìn Đường Mẫn, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp. Đường Mẫn phản ứng lại, cúi đầu nhìn lá bài trong tay mình: Là lá Át Cơ.

Ồ, ra mình là 1.

... Mình là 1?!

- -------------------

Tác giả kiên định nói: Đúng vậy, con là 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Thứ Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook