Chương 27
Bán Tiệt Bạch Thái
10/11/2024
Khi ngủ cùng Chúc Vân, Ôn Dạng luôn có thói quen dậy sớm theo phản xạ, dù sao thì sự nghiêm khắc của mẹ vẫn còn sờ sờ đó. Đợi khi cô thức dậy, Chúc Vân đã dậy trước và còn cẩn thận đắp kín chăn cho cô, thảo nào cô ngủ mà ra một thân mồ hôi.
Ôn Dạng ngồi dậy, tóc xõa, cổ đầy mồ hôi. Cô gọi một tiếng "mẹ" rồi chui ngay vào phòng tắm để rửa mặt. Phòng suite của khách sạn này được trang bị đầy đủ tiện nghi, kem đánh răng cũng là hàng cao cấp. Sau khi rửa mặt và thay đồ ngủ, Ôn Dạng đi ra ngoài, thấy Chúc Vân đã hâm nóng bữa sáng cho cô.
"Ba con mua ở dưới lầu, nói là mua bánh cuốn gạo lứt, con xem thử có phải loại con thích không?"
Ôn Dạng cười ngồi xuống ghế sofa: "Đôi khi con đặt đồ ăn ngoài cũng có mua của quán bên dưới đó, ăn rất ngon."
"Vậy thì tốt rồi."
"Ba đâu mẹ?" Ôn Dạng cắn một miếng bánh cuốn và quay đầu tìm.
Chúc Vân đáp: "Đang phơi đồ ngoài ban công. Ở đây có máy sấy, nhưng ban công nhỏ quá, chỉ mở được một ô cửa sổ."
Ôn Dạng uống một ngụm sữa đậu nành rồi nói: "Vậy là tốt rồi, hầu hết các phòng khách sạn đâu có ban công, đây là căn duy nhất có đấy."
Chúc Vân gật đầu. Bà biết giá thuê một đêm không rẻ, nhưng không nói gì thêm, vì số tiền này gia đình họ vẫn chi trả được.
Sau khi ăn sáng xong, ba Ôn Dạng cũng vừa từ ban công trở lại, mang theo thêm hai phần ăn sáng mà ông đã mua, vì biết trong studio của con gái còn hai người nữa.
Thu dọn xong xuôi, ba người rời khỏi khách sạn. Ôn Dạng mang theo hai phần ăn sáng và bắt xe đi cùng ba mẹ đến studio.
Khi xuống xe, Chúc Vân hỏi: "Con có cần mẹ mua cho con một chiếc xe không? Đi lại thế này tốn kém lắm."
Ôn Dạng lắc đầu, cô khoác tay Chúc Vân và nói: "Phương tiện công cộng ở Nam Thành như xe buýt, tàu điện ngầm, tàu cao tốc hay xe công nghệ đều rất tiện. Với lại, con nhát gan lắm, chưa bao giờ lái xe cả. Qua thêm một hai năm gì đó, khi con kiếm đủ tiền, con sẽ tự mua."
Chúc Vân nghe giọng nói tự tin của con gái, cảm thấy rõ ràng Ôn Dạng đã dần thích nghi với cuộc sống không có Trình Ngôn Vũ, bà yên tâm hơn nhiều.
"Vậy mẹ và ba đợi tin tốt từ con đấy."
"Vâng ạ."
Khi đến studio, Dư Tình và Đào Lật đều đã có mặt. Nhìn thấy hai vị phụ huynh bước vào, cả hai vội vàng chào hỏi. Chúc Vân và Ôn Lệ nhìn quanh, studio tuy nhỏ nhưng tràn ngập ánh sáng, trang trí rất cá tính. Cả hai còn thấy một dãy cây xanh mà Ôn Dạng trồng.
Chúc Vân và Ôn Lệ cuối cùng cũng yên tâm hẳn, con gái họ đã bắt đầu cuộc sống mới và bước trên con đường mà cô yêu thích. Đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà họ nhận được sau chuyến đi tới Nam Thành.
Lúc này, Ôn Dạng nhận được cuộc gọi từ công ty đối tác, thông báo rằng họ đã đồng ý hợp tác, gần đây vừa tuyển thêm một đội thi công, đội trưởng của nhóm đó từng hợp tác với Dư Tình trước đây và rất sẵn sàng làm việc cùng nhau lần nữa. Ôn Dạng hỏi rõ tên của người đó, mới nhận ra đó chính là người đàn ông khiêng xi măng đã phát hiện Dư Tình bị nhồi máu cơ tim lần đó, nay anh ta đã tự thành lập đội thi công mới.
Ôn Dạng đưa điện thoại cho Dư Tình. Dư Tình hơi ngạc nhiên, rồi nói: "Lần trước tôi đã gửi một bao lì xì để cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ, nhưng anh ấy không nhận. Không ngờ giờ anh ấy lại tự mình đứng ra làm riêng."
Ôn Dạng nói: "Tốt quá, anh ấy là người có thể tin tưởng."
Dư Tình gật đầu: "Đúng vậy, nhanh chóng bàn bạc với họ đi. Vậy là căn Hoa Phủ có thể bắt đầu thi công rồi."
"Được."
Đào Lật cùng lúc ở lại tiếp chuyện Chúc Vân và Ôn Lệ, còn Ôn Dạng và Dư Tình lo xử lý công việc, bàn bạc xong thì chuẩn bị hợp đồng. Dư Tình ra hiệu cho Ôn Dạng nhắn tin cho Phó Hành Chu, hỏi về ngày khởi công.
Ôn Dạng biết, dân kinh doanh thường rất chú trọng ngày lành tháng tốt, cô cầm lấy quyển lịch, mở ảnh đại diện của Phó Hành Chu và soạn tin nhắn.
Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, chúng tôi đã bàn xong với đội thi công, anh có cần chọn ngày tốt không?]
Phó Hành Chu trả lời: [Tưởng Dược sẽ gửi thời gian cho cô.]
Ôn Dạng: [Được, nghi thức khởi công có yêu cầu gì đặc biệt không?]
Phó Hành Chu: [Đơn giản là được.]
Ôn Dạng: [Vậy được, hôm đó tổng giám đốc Phó có tới không?]
Phó Hành Chu: [Buổi chiều tôi có thể tới, Tưởng Dược sẽ thay tôi làm lễ khởi công trước.]
Ôn Dạng: [Đã biết.]
Ôn Dạng gửi xong tin nhắn và xác nhận ngày với bên phía Phó Hành Chu, cô mới yên tâm. Chúc Vân nhìn thấy con gái cầm lịch, hỏi: “Con cầm lịch là xem ngày khởi công à?"
Ôn Dạng gật đầu, mở lịch ra và nói: “Mẹ, có một khách hàng có nhà ở Hoa Phủ, con vừa thiết kế xong và chuẩn bị bắt đầu thi công, nên con hỏi xem có chọn ngày lành không.”
Chúc Vân vốn sống lâu ở Nam An, khá am hiểu về vấn đề này. Bà nói: “Chọn ngày lành không phải dễ, phải tính toán hợp theo tuổi của tất cả thành viên trong gia đình mới khởi công, theo lịch thì trong tháng này chỉ có hai ba ngày tốt.”
Chúc Vân chỉ vào các ngày trên lịch. Ôn Dạng gật đầu, thầm nghĩ mẹ quả thật hiểu biết. Cô khoanh tròn những ngày mẹ chỉ ra để phòng trường hợp cần thiết.
Sáng hôm đó, Ôn Dạng làm việc tại studio một lúc, Chúc Vân và Ôn Lệ thì nghỉ ngơi tại studio cùng cô, vì họ đến Nam Thành chủ yếu là để xem cuộc sống hiện tại của con gái. Vào buổi chiều, Ôn Dạng đưa ba mẹ đi thăm khu chung cư Nhã Các.
Họ xem căn hộ mà cô hiện đang sống. So với căn hộ cô và Trình Ngôn Vũ đã mua và tự tay trang trí trước đây, căn hộ hiện tại tuy không tốt bằng nhưng vẫn được bài trí khá đẹp mắt. Căn nhà trước kia do Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ giám sát trang trí, mà phần lớn là do chủ kiến từ Ôn Dạng. Lúc ấy cô là sinh viên năm cuối, bởi vì đã xác định sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp, nên ngoài trừ bảo vệ học phần tốt nghiệp thì thời gian rảnh rỗi còn lại đều chạy đến nhà mới để xem thi công. Nơi đấy được cô chăm chút đến từng viên ngói viên gạch, một không gian ấm cúng và đẹp đẽ.
Căn hộ hiện tại dù đã được trang trí lại rất tỉ mỉ nhưng vẫn không phải là căn nhà của chính mình. Khi Chúc Vân vào nhà, bà biết môi trường thay đổi, nhưng khi thấy sự khác biệt, bà vẫn có chút hụt hẫng. Là cha mẹ, họ luôn mong muốn con gái có cuộc sống tốt hơn, căn nhà cũ trước kia dù sao vẫn là tài sản sở hữu thuộc về mình.
Chúc Vân ngồi xuống sofa và hỏi Ôn Dạng: “Căn nhà đó bán được bao nhiêu?”
Ôn Dạng chỉ trả lời bằng một con số đại khái, sau đó đặt hai cốc nước lên bàn trà trước mặt ba mẹ.
Ôn Lệ nói: “Giá nhà ở Nam Thành đúng là tăng nhanh, trong hai năm mà được số tiền này là khá tốt.”
Ôn Dạng gật đầu: “Đúng là tăng nhiều.”
Chúc Vân cầm cốc nước nhưng không nói gì thêm. Trong lòng bà, tiền không phải là điều quan trọng nhất, mà bởi vì đó là một mái nhà. Bà nhìn Ôn Dạng và hỏi: “Studio đã tiêu tốn nhiều tiền, còn tiền dư không?”
Ôn Dạng cười: “Dư nhiều ạ, studio không chỉ có mình con, Dư Tình cũng đầu tư không ít.”
Chúc Vân gật đầu: “Tiền dư thì giữ lại, cái gì cần chi tiêu thì chi, không cần thì đừng tiêu hoang phí. Một hai năm nữa, ba mẹ sẽ tiết kiệm để mua cho con một căn nhà ở Nam Thành, thuê mãi cũng không phải cách lâu dài.”
Ôn Dạng cười và nói: “Thôi để sau, không vội đâu.”
Sau khi xem xong nơi ở và môi trường làm việc của Ôn Dạng, Chúc Vân và Ôn Lệ cảm thấy mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành. Những ngày tiếp theo, Ôn Dạng dẫn ba mẹ đi tham quan Nam Thành, vui chơi và tận hưởng không khí. Nam Thành là một thành phố đáng sống, với hương hoa quanh năm, khiến Chúc Vân hiểu tại sao con gái lại yêu thích nơi này.
Trình Ngôn Vũ không mang lại điều gì tốt đẹp cho Ôn Dạng, có lẽ điều duy nhất anh ta để lại chính là cái duyên gắn bó của Ôn Dạng với thành phố này.
Vài ngày sau, khi Chúc Vân và Ôn Lệ trở về Nam An, Ôn Dạng tiếp tục công việc và cuộc sống của mình. Thư ký Tưởng gửi cho cô một ngày cụ thể, đúng là một trong những ngày tốt mà mẹ đã chọn.
Ngày khởi công đến, chỉ có Tưởng Dược có mặt. Ôn Dạng và Dư Tình cùng với đội ngũ thi công đến Hoa Phủ, Tưởng Dược đã chờ sẵn, đưa cho Ôn Dạng tài liệu thi công đã chuẩn bị từ sáng và nói: “ Tổng giám đốc Phó đến chiều mới rảnh, lễ khởi công sẽ do tôi thay mặt.”
Ôn Dạng gật đầu nhận tài liệu và nói: “Được rồi.”
Lễ khởi công có một số nghi thức, nhưng đều đã được Tưởng Dược chuẩn bị. Ôn Dạng phối hợp cùng, sau khi mọi việc đã xong, đội ngũ thi công chính thức bắt đầu công việc.
Chiều hôm đó, Tưởng Dược ra ngoài một chuyến và mang về nhiều món trà chiều cho đội ngũ thi công. Đội thi công khá ngạc nhiên, cảm thán đúng là người giàu, ngay ngày đầu khởi công đã được mời ăn uống, còn chuẩn bị những món ăn hợp với đàn ông.
Tưởng Dược phân phát đồ uống, Ôn Dạng cũng giúp đỡ. Tưởng Dược cười và nói: "Cô Ôn, tổng giám đốc Phó có việc phải đến chiều mới rảnh, ở dưới quán cà phê cũng chuẩn bị trà chiều cho cô, các cô xuống dưới ăn nhé.”
Dư Tình lau tay, mắt sáng lên: “Tốt quá!”
Đào Lật vừa giúp Ôn Dạng mang đồ lên, cũng có mặt tại hiện trường, chớp chớp mắt, cảm thấy vui vẻ.
Tưởng Dược cười: “Mới ngày đầu thôi, sau này còn phải vất vả nhiều việc, hôm nay cứ thư giãn trước đi. Mau xuống thôi!"
Ôn Dạng đưa một chai đồ uống cho một anh công nhân và cười: “Được rồi, thư ký Tưởng, chúng tôi xuống ngay đây.”
Dư Tình đã qua nắm tay Ôn Dạng, Đào Lật cũng nắm tay còn lại của cô, cảm thán: “Khách hàng tốt thế này, mong sao sau này có nhiều hơn.”
Chưa bắt tay vào làm việc mà đã được ăn uống trước.
Ôn Dạng cười.
Quán cà phê ở dưới lầu của Hoa Phủ có tiêu chuẩn rất cao, là một quán cà phê riêng biệt với không gian tuyệt vời. Khi mở cửa bước vào, tất cả các ghế đều là sofa da, vừa đẩy cửa vào là thấy Phó Hành Chu đứng bên bàn nghe điện thoại. Anh ngước lên thấy họ, ra hiệu mời vào.
Ôn Dạng nghe thấy Đào Lật hít một hơi dài: “Đẹp trai quá! Trẻ trung quá!”
Dư Tình chậc lưỡi: “Người thật đẹp hơn nhiều so với ảnh... Khuôn mặt này tuyệt.”
Đào Lật đỏ mặt.
Dư Tình thì rất hào hứng chào hỏi Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Ôn Dạng, Ôn Dạng mỉm cười với anh. Người phụ trách quán cà phê đến, mang món tráng miệng lên cho họ. Sát cửa sổ, bên ngoài là khung cảnh hoa nở rộ mùa này của Nam Thành, không gian rất tốt, hai bàn đã được ghép lại, dọn lên toàn là món ăn ngon. Dư Tình và Đào Lật kéo Ôn Dạng lại, cả ba người ngồi xuống.
Ngoài món tráng miệng còn có món ăn nhẹ và cà phê, tất cả đều tinh xảo đến mức có thể chụp ảnh.
Đào Lật kéo Ôn Dạng và Dư Tình lại chụp ảnh, Ôn Dạng có kỹ thuật chụp ảnh tốt, bị hai người thúc giục chụp rất nhiều ảnh.
Phó Hành Chu cúp điện thoại và ngồi xuống cách đó không xa, chủ quán cà phê dường như là bạn của anh, đến ngồi chung bàn và trò chuyện với anh, âm thanh không lớn, thỉnh thoảng nhìn về phía ba người ngồi gần cửa sổ.
Vì bàn của họ đã được Phó Hành Chu đặt thêm món ăn, chủ quán quay lại và và bưng những món mới lên bàn của họ. Ôn Dạng thấy vậy, quay sang nói với Phó Hành Chu: “ Tổng giám đốc Phó, hơi nhiều rồi.”
Phó Hành Chu lướt tay trên bàn phím, nhìn cô: “Ăn thêm một chút đi, lát nữa cô qua đây, tôi có vài việc muốn hỏi.”
Ôn Dạng nghĩ đó có thể là việc liên quan đến công việc, gật đầu: “Được.”
Sau khi ăn điểm tâm xong, Dư Tình và Đào Lật trở về Hoa Phủ trước.
Ôn Dạng đi vào phòng vệ sinh rồi trở lại, ngồi xuống đối diện Phó Hành Chu. Bàn anh có một phần cá tuyết cuộn mới được mang đến, anh đẩy đến cho Ôn Dạng và nói: “Món mới ở quán, cô thử đi.”
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, nói: “Tôi khá no rồi.”
Phó Hành Chu gật đầu: “Vậy thì để đó đi.”
Nhưng món cá tuyết cuộn được bao phủ bởi lớp bột nhìn rất hấp dẫn, phần ăn cũng khá nhỏ, Ôn Dạng không muốn lãng phí. Cô nhìn thấy Phó Hành Chu không có vẻ như sẽ ăn, cô do dự một chút, rồi cầm nĩa lên và nói: “Thế thì tôi ăn một chút, không nên lãng phí.”
Phó Hành Chu nhìn cô, ánh mắt mang theo nụ cười nhẹ.
Ôn Dạng cầm nĩa bắt đầu ăn, lớp vỏ giòn rụm, hương vị rất ngon. Ôn Dạng đang nghiêm túc thưởng thức, Phó Hành Chu đặt điện thoại xuống, ánh mắt chăm chú dáng vẻ ăn của cô.
Anh mở miệng, giọng nói thanh thoát dễ nghe: “Ba mẹ cô đã trở về Nam An rồi à?”
Ôn Dạng nghe xong, ngẩng lên gật đầu: “Đã về rồi.”
Phó Hành Chu hỏi tiếp: “Nhà có thúc giục kết hôn không?”
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, cô lau miệng bằng khăn giấy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có giục.”
Phó Hành Chu gật đầu.
Nhìn cô, anh lại nói: “Vậy thì cho phép tôi theo đuổi em được không?”
Ôn Dạng ngồi dậy, tóc xõa, cổ đầy mồ hôi. Cô gọi một tiếng "mẹ" rồi chui ngay vào phòng tắm để rửa mặt. Phòng suite của khách sạn này được trang bị đầy đủ tiện nghi, kem đánh răng cũng là hàng cao cấp. Sau khi rửa mặt và thay đồ ngủ, Ôn Dạng đi ra ngoài, thấy Chúc Vân đã hâm nóng bữa sáng cho cô.
"Ba con mua ở dưới lầu, nói là mua bánh cuốn gạo lứt, con xem thử có phải loại con thích không?"
Ôn Dạng cười ngồi xuống ghế sofa: "Đôi khi con đặt đồ ăn ngoài cũng có mua của quán bên dưới đó, ăn rất ngon."
"Vậy thì tốt rồi."
"Ba đâu mẹ?" Ôn Dạng cắn một miếng bánh cuốn và quay đầu tìm.
Chúc Vân đáp: "Đang phơi đồ ngoài ban công. Ở đây có máy sấy, nhưng ban công nhỏ quá, chỉ mở được một ô cửa sổ."
Ôn Dạng uống một ngụm sữa đậu nành rồi nói: "Vậy là tốt rồi, hầu hết các phòng khách sạn đâu có ban công, đây là căn duy nhất có đấy."
Chúc Vân gật đầu. Bà biết giá thuê một đêm không rẻ, nhưng không nói gì thêm, vì số tiền này gia đình họ vẫn chi trả được.
Sau khi ăn sáng xong, ba Ôn Dạng cũng vừa từ ban công trở lại, mang theo thêm hai phần ăn sáng mà ông đã mua, vì biết trong studio của con gái còn hai người nữa.
Thu dọn xong xuôi, ba người rời khỏi khách sạn. Ôn Dạng mang theo hai phần ăn sáng và bắt xe đi cùng ba mẹ đến studio.
Khi xuống xe, Chúc Vân hỏi: "Con có cần mẹ mua cho con một chiếc xe không? Đi lại thế này tốn kém lắm."
Ôn Dạng lắc đầu, cô khoác tay Chúc Vân và nói: "Phương tiện công cộng ở Nam Thành như xe buýt, tàu điện ngầm, tàu cao tốc hay xe công nghệ đều rất tiện. Với lại, con nhát gan lắm, chưa bao giờ lái xe cả. Qua thêm một hai năm gì đó, khi con kiếm đủ tiền, con sẽ tự mua."
Chúc Vân nghe giọng nói tự tin của con gái, cảm thấy rõ ràng Ôn Dạng đã dần thích nghi với cuộc sống không có Trình Ngôn Vũ, bà yên tâm hơn nhiều.
"Vậy mẹ và ba đợi tin tốt từ con đấy."
"Vâng ạ."
Khi đến studio, Dư Tình và Đào Lật đều đã có mặt. Nhìn thấy hai vị phụ huynh bước vào, cả hai vội vàng chào hỏi. Chúc Vân và Ôn Lệ nhìn quanh, studio tuy nhỏ nhưng tràn ngập ánh sáng, trang trí rất cá tính. Cả hai còn thấy một dãy cây xanh mà Ôn Dạng trồng.
Chúc Vân và Ôn Lệ cuối cùng cũng yên tâm hẳn, con gái họ đã bắt đầu cuộc sống mới và bước trên con đường mà cô yêu thích. Đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà họ nhận được sau chuyến đi tới Nam Thành.
Lúc này, Ôn Dạng nhận được cuộc gọi từ công ty đối tác, thông báo rằng họ đã đồng ý hợp tác, gần đây vừa tuyển thêm một đội thi công, đội trưởng của nhóm đó từng hợp tác với Dư Tình trước đây và rất sẵn sàng làm việc cùng nhau lần nữa. Ôn Dạng hỏi rõ tên của người đó, mới nhận ra đó chính là người đàn ông khiêng xi măng đã phát hiện Dư Tình bị nhồi máu cơ tim lần đó, nay anh ta đã tự thành lập đội thi công mới.
Ôn Dạng đưa điện thoại cho Dư Tình. Dư Tình hơi ngạc nhiên, rồi nói: "Lần trước tôi đã gửi một bao lì xì để cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ, nhưng anh ấy không nhận. Không ngờ giờ anh ấy lại tự mình đứng ra làm riêng."
Ôn Dạng nói: "Tốt quá, anh ấy là người có thể tin tưởng."
Dư Tình gật đầu: "Đúng vậy, nhanh chóng bàn bạc với họ đi. Vậy là căn Hoa Phủ có thể bắt đầu thi công rồi."
"Được."
Đào Lật cùng lúc ở lại tiếp chuyện Chúc Vân và Ôn Lệ, còn Ôn Dạng và Dư Tình lo xử lý công việc, bàn bạc xong thì chuẩn bị hợp đồng. Dư Tình ra hiệu cho Ôn Dạng nhắn tin cho Phó Hành Chu, hỏi về ngày khởi công.
Ôn Dạng biết, dân kinh doanh thường rất chú trọng ngày lành tháng tốt, cô cầm lấy quyển lịch, mở ảnh đại diện của Phó Hành Chu và soạn tin nhắn.
Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, chúng tôi đã bàn xong với đội thi công, anh có cần chọn ngày tốt không?]
Phó Hành Chu trả lời: [Tưởng Dược sẽ gửi thời gian cho cô.]
Ôn Dạng: [Được, nghi thức khởi công có yêu cầu gì đặc biệt không?]
Phó Hành Chu: [Đơn giản là được.]
Ôn Dạng: [Vậy được, hôm đó tổng giám đốc Phó có tới không?]
Phó Hành Chu: [Buổi chiều tôi có thể tới, Tưởng Dược sẽ thay tôi làm lễ khởi công trước.]
Ôn Dạng: [Đã biết.]
Ôn Dạng gửi xong tin nhắn và xác nhận ngày với bên phía Phó Hành Chu, cô mới yên tâm. Chúc Vân nhìn thấy con gái cầm lịch, hỏi: “Con cầm lịch là xem ngày khởi công à?"
Ôn Dạng gật đầu, mở lịch ra và nói: “Mẹ, có một khách hàng có nhà ở Hoa Phủ, con vừa thiết kế xong và chuẩn bị bắt đầu thi công, nên con hỏi xem có chọn ngày lành không.”
Chúc Vân vốn sống lâu ở Nam An, khá am hiểu về vấn đề này. Bà nói: “Chọn ngày lành không phải dễ, phải tính toán hợp theo tuổi của tất cả thành viên trong gia đình mới khởi công, theo lịch thì trong tháng này chỉ có hai ba ngày tốt.”
Chúc Vân chỉ vào các ngày trên lịch. Ôn Dạng gật đầu, thầm nghĩ mẹ quả thật hiểu biết. Cô khoanh tròn những ngày mẹ chỉ ra để phòng trường hợp cần thiết.
Sáng hôm đó, Ôn Dạng làm việc tại studio một lúc, Chúc Vân và Ôn Lệ thì nghỉ ngơi tại studio cùng cô, vì họ đến Nam Thành chủ yếu là để xem cuộc sống hiện tại của con gái. Vào buổi chiều, Ôn Dạng đưa ba mẹ đi thăm khu chung cư Nhã Các.
Họ xem căn hộ mà cô hiện đang sống. So với căn hộ cô và Trình Ngôn Vũ đã mua và tự tay trang trí trước đây, căn hộ hiện tại tuy không tốt bằng nhưng vẫn được bài trí khá đẹp mắt. Căn nhà trước kia do Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ giám sát trang trí, mà phần lớn là do chủ kiến từ Ôn Dạng. Lúc ấy cô là sinh viên năm cuối, bởi vì đã xác định sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp, nên ngoài trừ bảo vệ học phần tốt nghiệp thì thời gian rảnh rỗi còn lại đều chạy đến nhà mới để xem thi công. Nơi đấy được cô chăm chút đến từng viên ngói viên gạch, một không gian ấm cúng và đẹp đẽ.
Căn hộ hiện tại dù đã được trang trí lại rất tỉ mỉ nhưng vẫn không phải là căn nhà của chính mình. Khi Chúc Vân vào nhà, bà biết môi trường thay đổi, nhưng khi thấy sự khác biệt, bà vẫn có chút hụt hẫng. Là cha mẹ, họ luôn mong muốn con gái có cuộc sống tốt hơn, căn nhà cũ trước kia dù sao vẫn là tài sản sở hữu thuộc về mình.
Chúc Vân ngồi xuống sofa và hỏi Ôn Dạng: “Căn nhà đó bán được bao nhiêu?”
Ôn Dạng chỉ trả lời bằng một con số đại khái, sau đó đặt hai cốc nước lên bàn trà trước mặt ba mẹ.
Ôn Lệ nói: “Giá nhà ở Nam Thành đúng là tăng nhanh, trong hai năm mà được số tiền này là khá tốt.”
Ôn Dạng gật đầu: “Đúng là tăng nhiều.”
Chúc Vân cầm cốc nước nhưng không nói gì thêm. Trong lòng bà, tiền không phải là điều quan trọng nhất, mà bởi vì đó là một mái nhà. Bà nhìn Ôn Dạng và hỏi: “Studio đã tiêu tốn nhiều tiền, còn tiền dư không?”
Ôn Dạng cười: “Dư nhiều ạ, studio không chỉ có mình con, Dư Tình cũng đầu tư không ít.”
Chúc Vân gật đầu: “Tiền dư thì giữ lại, cái gì cần chi tiêu thì chi, không cần thì đừng tiêu hoang phí. Một hai năm nữa, ba mẹ sẽ tiết kiệm để mua cho con một căn nhà ở Nam Thành, thuê mãi cũng không phải cách lâu dài.”
Ôn Dạng cười và nói: “Thôi để sau, không vội đâu.”
Sau khi xem xong nơi ở và môi trường làm việc của Ôn Dạng, Chúc Vân và Ôn Lệ cảm thấy mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành. Những ngày tiếp theo, Ôn Dạng dẫn ba mẹ đi tham quan Nam Thành, vui chơi và tận hưởng không khí. Nam Thành là một thành phố đáng sống, với hương hoa quanh năm, khiến Chúc Vân hiểu tại sao con gái lại yêu thích nơi này.
Trình Ngôn Vũ không mang lại điều gì tốt đẹp cho Ôn Dạng, có lẽ điều duy nhất anh ta để lại chính là cái duyên gắn bó của Ôn Dạng với thành phố này.
Vài ngày sau, khi Chúc Vân và Ôn Lệ trở về Nam An, Ôn Dạng tiếp tục công việc và cuộc sống của mình. Thư ký Tưởng gửi cho cô một ngày cụ thể, đúng là một trong những ngày tốt mà mẹ đã chọn.
Ngày khởi công đến, chỉ có Tưởng Dược có mặt. Ôn Dạng và Dư Tình cùng với đội ngũ thi công đến Hoa Phủ, Tưởng Dược đã chờ sẵn, đưa cho Ôn Dạng tài liệu thi công đã chuẩn bị từ sáng và nói: “ Tổng giám đốc Phó đến chiều mới rảnh, lễ khởi công sẽ do tôi thay mặt.”
Ôn Dạng gật đầu nhận tài liệu và nói: “Được rồi.”
Lễ khởi công có một số nghi thức, nhưng đều đã được Tưởng Dược chuẩn bị. Ôn Dạng phối hợp cùng, sau khi mọi việc đã xong, đội ngũ thi công chính thức bắt đầu công việc.
Chiều hôm đó, Tưởng Dược ra ngoài một chuyến và mang về nhiều món trà chiều cho đội ngũ thi công. Đội thi công khá ngạc nhiên, cảm thán đúng là người giàu, ngay ngày đầu khởi công đã được mời ăn uống, còn chuẩn bị những món ăn hợp với đàn ông.
Tưởng Dược phân phát đồ uống, Ôn Dạng cũng giúp đỡ. Tưởng Dược cười và nói: "Cô Ôn, tổng giám đốc Phó có việc phải đến chiều mới rảnh, ở dưới quán cà phê cũng chuẩn bị trà chiều cho cô, các cô xuống dưới ăn nhé.”
Dư Tình lau tay, mắt sáng lên: “Tốt quá!”
Đào Lật vừa giúp Ôn Dạng mang đồ lên, cũng có mặt tại hiện trường, chớp chớp mắt, cảm thấy vui vẻ.
Tưởng Dược cười: “Mới ngày đầu thôi, sau này còn phải vất vả nhiều việc, hôm nay cứ thư giãn trước đi. Mau xuống thôi!"
Ôn Dạng đưa một chai đồ uống cho một anh công nhân và cười: “Được rồi, thư ký Tưởng, chúng tôi xuống ngay đây.”
Dư Tình đã qua nắm tay Ôn Dạng, Đào Lật cũng nắm tay còn lại của cô, cảm thán: “Khách hàng tốt thế này, mong sao sau này có nhiều hơn.”
Chưa bắt tay vào làm việc mà đã được ăn uống trước.
Ôn Dạng cười.
Quán cà phê ở dưới lầu của Hoa Phủ có tiêu chuẩn rất cao, là một quán cà phê riêng biệt với không gian tuyệt vời. Khi mở cửa bước vào, tất cả các ghế đều là sofa da, vừa đẩy cửa vào là thấy Phó Hành Chu đứng bên bàn nghe điện thoại. Anh ngước lên thấy họ, ra hiệu mời vào.
Ôn Dạng nghe thấy Đào Lật hít một hơi dài: “Đẹp trai quá! Trẻ trung quá!”
Dư Tình chậc lưỡi: “Người thật đẹp hơn nhiều so với ảnh... Khuôn mặt này tuyệt.”
Đào Lật đỏ mặt.
Dư Tình thì rất hào hứng chào hỏi Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Ôn Dạng, Ôn Dạng mỉm cười với anh. Người phụ trách quán cà phê đến, mang món tráng miệng lên cho họ. Sát cửa sổ, bên ngoài là khung cảnh hoa nở rộ mùa này của Nam Thành, không gian rất tốt, hai bàn đã được ghép lại, dọn lên toàn là món ăn ngon. Dư Tình và Đào Lật kéo Ôn Dạng lại, cả ba người ngồi xuống.
Ngoài món tráng miệng còn có món ăn nhẹ và cà phê, tất cả đều tinh xảo đến mức có thể chụp ảnh.
Đào Lật kéo Ôn Dạng và Dư Tình lại chụp ảnh, Ôn Dạng có kỹ thuật chụp ảnh tốt, bị hai người thúc giục chụp rất nhiều ảnh.
Phó Hành Chu cúp điện thoại và ngồi xuống cách đó không xa, chủ quán cà phê dường như là bạn của anh, đến ngồi chung bàn và trò chuyện với anh, âm thanh không lớn, thỉnh thoảng nhìn về phía ba người ngồi gần cửa sổ.
Vì bàn của họ đã được Phó Hành Chu đặt thêm món ăn, chủ quán quay lại và và bưng những món mới lên bàn của họ. Ôn Dạng thấy vậy, quay sang nói với Phó Hành Chu: “ Tổng giám đốc Phó, hơi nhiều rồi.”
Phó Hành Chu lướt tay trên bàn phím, nhìn cô: “Ăn thêm một chút đi, lát nữa cô qua đây, tôi có vài việc muốn hỏi.”
Ôn Dạng nghĩ đó có thể là việc liên quan đến công việc, gật đầu: “Được.”
Sau khi ăn điểm tâm xong, Dư Tình và Đào Lật trở về Hoa Phủ trước.
Ôn Dạng đi vào phòng vệ sinh rồi trở lại, ngồi xuống đối diện Phó Hành Chu. Bàn anh có một phần cá tuyết cuộn mới được mang đến, anh đẩy đến cho Ôn Dạng và nói: “Món mới ở quán, cô thử đi.”
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, nói: “Tôi khá no rồi.”
Phó Hành Chu gật đầu: “Vậy thì để đó đi.”
Nhưng món cá tuyết cuộn được bao phủ bởi lớp bột nhìn rất hấp dẫn, phần ăn cũng khá nhỏ, Ôn Dạng không muốn lãng phí. Cô nhìn thấy Phó Hành Chu không có vẻ như sẽ ăn, cô do dự một chút, rồi cầm nĩa lên và nói: “Thế thì tôi ăn một chút, không nên lãng phí.”
Phó Hành Chu nhìn cô, ánh mắt mang theo nụ cười nhẹ.
Ôn Dạng cầm nĩa bắt đầu ăn, lớp vỏ giòn rụm, hương vị rất ngon. Ôn Dạng đang nghiêm túc thưởng thức, Phó Hành Chu đặt điện thoại xuống, ánh mắt chăm chú dáng vẻ ăn của cô.
Anh mở miệng, giọng nói thanh thoát dễ nghe: “Ba mẹ cô đã trở về Nam An rồi à?”
Ôn Dạng nghe xong, ngẩng lên gật đầu: “Đã về rồi.”
Phó Hành Chu hỏi tiếp: “Nhà có thúc giục kết hôn không?”
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, cô lau miệng bằng khăn giấy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có giục.”
Phó Hành Chu gật đầu.
Nhìn cô, anh lại nói: “Vậy thì cho phép tôi theo đuổi em được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.