Chương 66
Bán Tiệt Bạch Thái
10/11/2024
Trong studio vẫn còn vài bản thiết kế, Ôn Dạng đi lên lấy. Đào Lật với mọi người đều có công việc của mình, hôm nay cũng chạy tới chạy lui cả một ngày rồi, đến bảy giờ thì trợ lý của Ôn Dạng dọn dẹp văn phòng tan sở.
Lúc này trong phòng làm việc không có ai, Ôn Dạng bật đèn lên, lấy bản thiết kế rồi xuống lầu, bắt xe về nhà. Đường Hoa Viên này đang thi công sửa chữa nên ở giữa có đoạn bị ùn tắc.
Ôn Dạng vừa xem bản thiết kế trong tay vừa nhìn đường.
Trong một chiếc xe hơi ở làn đường bên kia, Trình Ngôn Vũ đã đón được Trịnh Khôi Lệ, xe chạy về hướng khách sạn Châu Tế, ngược chiều với đường về nhà của Ôn Dạng, dòng xe ổn định tiến về phía trước.
Bên phía Ôn Dạng chẳng mấy chốc đã đến câu lạc bộ, cô lên lầu vào nhà.
Dì Chung có để lại một mẩu giấy trên bàn, Ôn Dạng đặt máy tính và bản thiết kế sang một bên, đi tới cầm lên xem.
Dạng Dạng, tối nay cậu Phó sẽ uống chút rượu, trong nồi đang hâm canh giải rượu, đợi cậu ấy về rồi cháu nhớ nhắc cậu ấy uống nhé. Còn nữa, dì có hầm cho cháu một bát yến sào, cháu cũng nhớ ăn đi nhé.
——Dì Chung.
Không biết từ lúc nào mà dì Chung cũng thích gọi cô là Dạng Dạng. Đọc xong, Ôn Dạng vẽ một khuôn mặt cười trên tờ giấy này để thể hiện mình đã xem, sau đó cô cất tờ giấy đi, vào phòng bếp xem thử. Đúng là hai cái nồi, mỗi nồi một món. Yến sào rất ngon, Ôn Dạng ăn xong búi tóc lên rồi đi tắm.
Tắm rửa xong đi ra thì đã chín giờ tối, Ôn Dạng ngồi trên sô pha xem video giáo trình.
Khoảng chín giờ năm mươi phút tối.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Nghe thấy động tĩnh, Ôn Dạng quay đầu lại nhìn.
Phó Hành Chu đã về đến nhà, đang đứng ở lối ra vào thay giày và cởi cà vạt. Ôn Dạng nằm bò lên lưng ghế, nhìn anh nói: “Anh uống rượu à?”
Phó Hành Chu ngẩng đầu lên: “Có uống một chút.”
Ôn Dạng uể oải nói: “Dì có để canh giải rượu cho anh đấy.”
“Anh không uống nhiều, không cần canh giải rượu đâu.” Anh mang theo cà vạt đã tháo ra bước vào nhà, xoa xoa tóc cô, lại nghe Ôn Dạng hỏi: “Không uống nhiều là bao nhiêu?”
Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô: “Nửa chai nhỏ.”
Ôn Dạng: “Rượu gì thế?”
“Vodka.”
Ôn Dạng mở to mắt: “Vodka? Nửa chai nhỏ mà không nhiều á?”
Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên môi cô: “Không thể so sánh tửu lượng của anh với em được.”
Ôn Dạng khẽ thốt lên, lườm anh một cái.
Phó Hành Chu mỉm cười đứng thẳng người dậy, nhìn thấy cô mặc một bộ đồ ngủ mềm mại. Cổ áo anh dính chút mùi thuốc lá xì gà mà mấy người chú bác hút, anh không thích mùi này lắm, bèn nói với Ôn Dạng: “Anh đi tắm đã.”
Ôn Dạng gật đầu.
Anh đi về phía phòng ngủ chính.
Ôn Dạng ngồi lại trên ghế sofa, tiếp tục xem giáo trình.
Bố cô thi thoảng cũng có uống Vodka, là do trước kia có người tặng. Ôn Dạng từng nếm thử một ngụm, thấy không thích lắm, nhưng Vodka trên đầu lưỡi anh vừa nãy có mùi rất dịu.
Ôn Dạng lại thấy rất thơm.
Giáo trình là do Dư Tình gửi cho cô, liên quan đến thiết kế kiến trúc, thật ra thời đại học cô đã học qua rồi, nhưng vẫn cần ôn tập lại. Ôn Dạng chống cằm xem, nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ chính mở ra, cô ngoảnh đầu lại: “Anh thật sự không uống canh giải rượu à?”
Phó Hành Chu lau tóc, trên người vẫn còn vương hơi nước, anh nói: “Không cần đâu.”
Anh đi về phía phòng bếp, tắt điện nồi hâm canh giải rượu.
Ôn Dạng nói thôi vậy.
Phó Hành Chu bước ra khỏi phòng bếp, đến bên sô pha, thấy cô đang xem giáo trình bèn ngồi xuống cạnh cô, kéo lấy cổ tay cô. Ôn Dạng thuận thế ngã vào lòng anh, nói với anh: “Kiến thức em học được đều trả lại cho thầy hết rồi, giờ phải học lại từ đầu.”
Thấy màn hình nhỏ xem không được thuận tiện lắm, Phó Hành Chu vừa vuốt tóc cô vừa bảo: “Đến phòng chiếu phim không? Anh xem cùng em.”
Ôn Dạng đáp: “Được đấy.”
Sau đó cô thu dọn laptop, cùng Phó Hành Chu vào phòng chiếu phim. Phó Hành Chu mở máy tính của cô lên, kết nối với máy chiếu, đèn trong phòng chiếu phim được tắt hết, hai người ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái. Ôn Dạng rúc vào lòng Phó Hành Chu, nhìn màn hình, nói: “Anh xem cùng em liệu có thấy chán không?”
Phó Hành Chu nhẹ nhàng nói: “Anh muốn xem thử hồi đại học em đã học những gì.”
Ôn Dạng ‘aiyo’ một tiếng.
Cô hỏi: “Thế hồi đại học anh học những gì?”
Phó Hành Chu đáp: “Kinh tế, quản lý, tiền tệ, vân vân.”
Ôn Dạng lại ồ một tiếng.
Hai người tiếp tục xem, Phó Hành Chu rất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại. Ôn Dạng được anh ôm trong lòng, cô vừa xem vừa ghi chép lại vào sổ, chốc chốc lại kể với Phó Hành Chu về vị giáo sư năm đó ở trường như thế nào, cách dạy học của ông ấy ra sao, cô cũng rất sợ bị trượt môn học của ông ấy. Phó Hành Chu nghe cô kể, cúi đầu nhìn cô.
Dường như anh có thể phác họa ra dáng vẻ của cô thời còn đi học. Nhưng bởi vì cả quãng đời đại học của cô đều liên quan đến Trình Ngôn nên anh không hỏi gì thêm nữa.
Xem xong giáo trình cũng chưa muộn lắm, Phó Hành Chu cầm điều khiển, hỏi cô: “Em buồn ngủ chưa?”
Ôn Dạng lắc đầu, cô ngước lên nhìn anh: “Chúng ta xem phim đi?”
Phó Hành Chu khẽ nhếch khóe môi: “Anh cũng đang định thế.”
Ôn Dạng mỉm cười.
Phó Hành Chu hỏi: “Em muốn xem gì nào?”
Ôn Dạng đáp: “Titanic đi, em vẫn chưa xem hết.”
“Ừm.”
Phó Hành Chu tìm kiếm rồi bấm chọn bộ phim đó.
Phim bắt đầu, không khí và khung cảnh dần trở nên rõ nét, tuy là một bộ phim tình cảm nhưng không đơn thuần chỉ kể về tình yêu. Trước đây Ôn Dạng mới chỉ xem một phần ba bộ phim này, bây giờ xem lại toàn bộ mới hiểu được câu chuyện ẩn chứa trong đó. Chắc hẳn điều khiến người xem rung động nhất chính là cuộc gặp gỡ định mệnh và tình yêu da diết của hai nhân vật chính. Ôn Dạng xem rất chăm chú, tâm trạng cũng theo mạch phim mà lên xuống thất thường, bởi vì đứng trước tình yêu, mọi thứ còn lại trên đời bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng. Ôn Dạng nép mình vào vòng tay Phó Hành Chu, yên lặng theo dõi đến hết bộ phim, cảnh quay cuối cùng dừng lại rất lâu.
Lúc này Ôn Dạng mới mở lời, cô khẽ khàng bảo: “Rose sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để nhớ về Jack.”
Phó Hành Chu vòng tay ôm lấy eo cô: “Có thể được người khác nhớ đến cả đời, đó mới là tình yêu trọn vẹn.”
Ôn Dạng im lặng.
Cô nghe thấy nhịp tim của anh đang đập.
Cho nên ý anh là, sự hy sinh của Jack rất xứng đáng.
….
Đưa Trịnh Khôi Lệ về lại khách sạn xong, điện thoại của Trình Ngôn Vũ đổ chuông, là Vu Chiêm gọi đến. Anh ta báo tối nay đã trả hết khoản vay thế chấp của căn nhà, căn nhà đó lại được trả về cho Trình Ngôn Vũ.
Trình Ngôn Vũ cầm điện thoại, ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Vu Chiêm lại nói: “Kính ban công của căn nhà hình như có chút vấn đề, sếp Trình, ngày mai anh qua xem thử đi, lỡ đâu rơi xuống đập trúng người khác thì phiền phức lắm.”
Trình Ngôn Vũ nói được.
Anh cúp điện thoại, nhìn bố mẹ đang ở phòng khách, ban nãy anh không đến đón Trịnh Khôi Lệ ngay mà để bà đi dạo quanh công viên nhỏ COCO một lúc rồi mới lái xe đến.
Trịnh Khôi Lệ cầm cốc nước Ôn Dạng đưa trên tay, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
Trịnh Khôi Lệ của hiện tại lại rơi vào trạng thái không muốn để ý đến anh, bà cũng không nói với Trình Ngôn Vũ rằng đó là nước Ôn Dạng đưa, chỉ nâng niu chiếc cốc cà phê này.
Trình Ngôn Vũ đứng ở cửa nói với bố mẹ: “Bố, mẹ, con về trước đây, hai người nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Trịnh Khôi Lệ mệt mỏi, tâm trạng không tốt nên bà cũng chẳng đáp lại gì.
Trình Sơn xua tay về phía anh: “Lái xe cẩn thận.”
Trình Ngôn Vũ nói vâng.
Anh ra khỏi cửa, đi xuống lầu. Vầng trăng treo trên cao bị mây đen che khuất, sau khi ly hôn có một thời gian dài anh ở lại bên công ty, sau đó mới đến chỗ Lê Mạn.
Tối nay anh đương nhiên chỉ có thể chọn quay về công ty.
Nhưng khi xe đi được nửa đường, anh bỗng nhớ đến lời Vu Chiêm nói, bèn quay xe về hướng khu chung cư Hải Loan.
Bước ra khỏi thang máy, hành lang quen thuộc, cửa nhà quen thuộc cùng với tấm thảm nhỏ mà Ôn Dạng mua đặt trước cửa đập vào mắt khiến bước chân của anh thoáng khựng lại. Anh nắm chặt chìa khóa, dừng vài giây rồi mới bước tiếp, mở cửa ra.
Căn nhà không có người ở đã không còn đơn giản là cô quạnh nữa, ngay cả những bức tường trắng như tuyết cũng đã ngả vàng. Mọi thứ như bàn trà và ghế sofa đều như lúc anh rời đi, không hề dịch chuyển, còn quầy bếp được sử dụng nhiều nhất tuy sạch sẽ nhưng lại rất lạnh lẽo, phủ một lớp bụi. Trình Ngôn Vũ đóng cửa lại, đặt chìa khóa lên quầy bếp, đi về phía ban công xem thử khung cửa kính đó.
Lúc mới bắt tay vào sửa nhà, vì đám cây cối trên ban công nên bọn họ đã chọn loại cửa kính có thể di chuyển được.
Trên ban công còn có một chiếc bàn và một chiếc ghế, trên bàn trải một tấm khăn trải bàn, Ôn Dạng thỉnh thoảng sẽ ngồi đây xem máy tính bảng, ngắm sao trời, mà hiện tại tấm khăn trải bàn màu sáng ấy cũng đã sẫm màu hơn.
Trên ghế cũng đọng lại rất nhiều lá cây đã khô héo.
Trình Ngôn Vũ bước tới, đưa tay nhấc khung cửa kính lên, bên cạnh có một rãnh, cộng thêm việc đã bị lỏng nên dễ dàng lấy ra được, chỉ là bụi bám đầy cánh tay anh.
Anh đặt khung cửa kính sang một bên, để dựa vào bàn, bản thân thì đứng trên ban công không nhúc nhích.
Anh nhìn vào trong nhà.
Dù có dọn dẹp sạch sẽ đến đâu thì vẫn còn dấu vết, ví dụ như bên cạnh bàn trà vẫn còn dây buộc tóc của Ôn Dạng. Cô thích gam màu sáng, nhưng dây buộc tóc cũng sẽ mua màu đen, sợi rất mảnh. Thời còn học đại học, lúc không dùng đến cô sẽ quấn quanh cổ tay. Cô ngồi trong thư viện lấy sách che mặt, cùng Dư Tình thì thầm trò chuyện, bàn tay đang cầm sách có đeo sợi dây buộc tóc nhỏ xíu.
Lúc nào bước vào thư viện anh cũng thấy cô ngồi đó đọc sách hoặc là nói chuyện với Dư Tình, đôi khi cô sẽ thò đầu ra xem Dư Tình vẽ bản thảo, hai người thấp giọng tranh luận. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, cô sẽ có chút ngại ngùng.
Sau khi ở bên nhau.
Lúc anh nắm tay cô, dây buộc tóc cũng ở trên cổ tay cô, khi cô muốn buộc tóc chỉ cần kéo nhẹ một cái là tuột ra, dễ dàng buộc gọn mái tóc dài thành búi củ tỏi.
Rồi thường xuyên ở phía sau gọi anh: “Trình Ngôn Vũ, anh đợi em với.”
Khi đó, anh sẽ đeo túi xách đứng yên đợi cô chạy đến.
Cô gái cột tóc xong lật đật chạy lên phía trước, hai người lại nắm tay nhau cùng đi.
Có khi cô nằm nhoài trên ghế sofa, hướng về phía anh gọi “Trình Ngôn Vũ, lấy dây buộc tóc cho em!”, anh sẽ thả máy tính xuống, đi vào phòng ngủ chính lấy dây buộc tóc cho cô. Cô nhận lấy rồi ngồi dậy cột tóc, mắt mày cong cong.
Hình ảnh chuyển cảnh.
Trong nhà như đang có người, bưng đĩa, ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào ghế, cười tủm tỉm uống trà sữa, chăm sóc cây cối và tưới nước cho chúng.
Cô gọi điện thoại cho Dư Tình, kéo anh cùng ngắm sao, giơ máy ảnh chụp ảnh, chụp bầu trời và những tòa nhà phía xa xa. Sau đó cô lại ngồi trên ghế sofa chỉnh sửa ảnh và thêm bộ lọc, rồi ngẩng đầu tìm chiếc dây buộc tóc bị rơi của mình.
Cô đi lại trong nhà, đang bóc một kiện hàng trên bàn bếp, cô ngẩng đầu nhìn anh, cười híp mắt gọi: “Chồng à…”
Trình Ngôn Vũ bừng tỉnh.
Trong nháy mắt, tim anh chợt nhói đau. Anh bước nhanh về phía bàn bếp cầm chìa khóa xe trên đó, tắt đèn rồi rời khỏi căn nhà này. Anh đi xuống lầu, khởi động xe, lái ra khỏi khu chung cư.
Đêm khuya.
Nam Thành nhộn nhịp phồn hoa, dòng xe cộ tấp nập.
Trình Ngôn Vũ lái xe không mục đích.
Sau đó, chiếc xe dừng lại ở khu chung cư của Từ Nhứ.
Mười phút sau, Từ Nhứ xuống lầu, anh ấy mặc một chiếc áo hoodie và quần đen tùy ý, khoanh tay cười nhạo: “Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”
Trình Ngôn Vũ hỏi: “Có thuốc lá không?”
Từ Nhứ nhìn anh vài giây, mò mẫm trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá chỉ còn đúng một điếu đưa cho anh, ngay cả bật lửa cũng không có, phải sang bên cạnh mượn xài đỡ. Sau khi châm lửa, Trình Ngôn Vũ bị sặc.
Thấy vậy, Từ Nhứ nói: “Không biết hút thì đừng hút nữa.”
Trình Ngôn Vũ kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, dựa người vào xe nhưng không vứt đi. Từ Nhứ nhìn anh, hỏi: “Trông cậu chán đời thế, bố mẹ cậu đến Nam Thành rồi mà?”
Trình Ngôn Vũ ngẩng đầu nhìn Từ Nhứ: “Tôi và Lê Mạn chia tay rồi.”
Từ Nhứ ngẩn người: “Là sao?”
“Ý trên mặt chữ.”
Từ Nhứ bỗng bật cười: “Người phụ nữ như cô ta mà cậu có thể ở bên cạnh được một năm, tính ra cậu cũng ghê gớm đấy chứ.”
Trình Ngôn Vũ: “Cậu thấy cô ta là người phụ nữ như thế nào?”
Từ Nhứ hỏi ngược lại: “Vậy cậu thấy cô ta là người phụ nữ như thế nào?”
Trình Ngôn Vũ không nói gì.
Từ Nhứ chỉ vào anh: “Trong lòng cậu rất rõ ràng, chẳng qua là cậu không muốn thừa nhận thôi.”
“Trình Ngôn Vũ, cậu có phát hiện ra không, thật ra cậu cũng khá kiên định đấy. Nhưng tại sao lúc đầu cậu lại bị cô ta thu hút? Tôi thật sự không hiểu nổi, thủ đoạn của cô ta rõ ràng như thế mà cậu lại không nhìn ra được. Tôi không phê phán con người cô ta, tôi chỉ đơn thuần thảo luận về thủ đoạn của cô ta thôi. Cô ta chẳng qua chỉ muốn lên giường với cậu, cô ta không muốn ly hôn, còn về việc tại sao sau này cô ta lại ly hôn thì tôi không rõ. Nhưng về phía cậu, một khi Ôn Dạng đã phát hiện ra thì chắc chắn sẽ ly hôn.”
Trái tim Trình Ngôn Vũ lại nhói đau.
Anh ngẩng đầu nhìn Từ Nhứ: “Lúc đầu tôi cũng đã cố gắng tự kéo mình lại.”
Từ Nhứ cười khẩy: “Tự kéo mình lại thì có ích gì? Chẳng phải cậu vẫn ngoại tình đó sao?”
Trình Ngôn Vũ im lặng.
Từ Nhứ: “Nếu không phải lúc trước ở Nam An chúng ta khá thân thiết, với cả cậu cũng đã giúp tôi không ít lần, thì tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với cậu rồi.”
Trình Ngôn Vũ không khỏi liếc nhìn Từ Nhứ.
Từ Nhứ cũng nhìn lại anh: “Cậu có lỗi với Ôn Dạng.”
“Thời gian sáu năm đối với cậu chẳng khác gì bãi cứt chó.”
Trình Ngôn Vũ lắc đầu: “Không hề, không phải như vậy, cho đến giây phút ly hôn tôi vẫn còn yêu Ôn Dạng.”
“Nhưng tôi biết tôi đã sai, tôi không có cách nào đối diện với cô ấy. Cô ấy đã khóc rất nhiều, đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc dữ dội như vậy. Tôi bàng hoàng, trời đất như sụp đổ. Cậu nói tôi không đủ dứt khoát cũng được, nói tôi giả tạo cũng được, nhưng đó thật sự là cảm giác của tôi, tôi cũng có tình yêu, chỉ là… chuyện đã xảy ra rồi.”
Từ Nhứ hỏi anh: “Vậy tại sao sau khi ly hôn cậu còn ở bên cạnh cô ta?”
Trình Ngôn Vũ hạ giọng: “Cô ta vì tôi mà ly hôn, tôi cũng nhớ những mặt tốt của cô ta.”
Từ Nhứ hỏi: “Cô ta tốt ở điểm nào?”
“Cô ta có tốt bằng Ôn Dạng không?”
Không bằng.
Hoàn toàn không bằng.
Nhưng có thể làm gì được đây? Anh không thể quay lại nữa, anh chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.
Lúc này trong phòng làm việc không có ai, Ôn Dạng bật đèn lên, lấy bản thiết kế rồi xuống lầu, bắt xe về nhà. Đường Hoa Viên này đang thi công sửa chữa nên ở giữa có đoạn bị ùn tắc.
Ôn Dạng vừa xem bản thiết kế trong tay vừa nhìn đường.
Trong một chiếc xe hơi ở làn đường bên kia, Trình Ngôn Vũ đã đón được Trịnh Khôi Lệ, xe chạy về hướng khách sạn Châu Tế, ngược chiều với đường về nhà của Ôn Dạng, dòng xe ổn định tiến về phía trước.
Bên phía Ôn Dạng chẳng mấy chốc đã đến câu lạc bộ, cô lên lầu vào nhà.
Dì Chung có để lại một mẩu giấy trên bàn, Ôn Dạng đặt máy tính và bản thiết kế sang một bên, đi tới cầm lên xem.
Dạng Dạng, tối nay cậu Phó sẽ uống chút rượu, trong nồi đang hâm canh giải rượu, đợi cậu ấy về rồi cháu nhớ nhắc cậu ấy uống nhé. Còn nữa, dì có hầm cho cháu một bát yến sào, cháu cũng nhớ ăn đi nhé.
——Dì Chung.
Không biết từ lúc nào mà dì Chung cũng thích gọi cô là Dạng Dạng. Đọc xong, Ôn Dạng vẽ một khuôn mặt cười trên tờ giấy này để thể hiện mình đã xem, sau đó cô cất tờ giấy đi, vào phòng bếp xem thử. Đúng là hai cái nồi, mỗi nồi một món. Yến sào rất ngon, Ôn Dạng ăn xong búi tóc lên rồi đi tắm.
Tắm rửa xong đi ra thì đã chín giờ tối, Ôn Dạng ngồi trên sô pha xem video giáo trình.
Khoảng chín giờ năm mươi phút tối.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Nghe thấy động tĩnh, Ôn Dạng quay đầu lại nhìn.
Phó Hành Chu đã về đến nhà, đang đứng ở lối ra vào thay giày và cởi cà vạt. Ôn Dạng nằm bò lên lưng ghế, nhìn anh nói: “Anh uống rượu à?”
Phó Hành Chu ngẩng đầu lên: “Có uống một chút.”
Ôn Dạng uể oải nói: “Dì có để canh giải rượu cho anh đấy.”
“Anh không uống nhiều, không cần canh giải rượu đâu.” Anh mang theo cà vạt đã tháo ra bước vào nhà, xoa xoa tóc cô, lại nghe Ôn Dạng hỏi: “Không uống nhiều là bao nhiêu?”
Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô: “Nửa chai nhỏ.”
Ôn Dạng: “Rượu gì thế?”
“Vodka.”
Ôn Dạng mở to mắt: “Vodka? Nửa chai nhỏ mà không nhiều á?”
Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên môi cô: “Không thể so sánh tửu lượng của anh với em được.”
Ôn Dạng khẽ thốt lên, lườm anh một cái.
Phó Hành Chu mỉm cười đứng thẳng người dậy, nhìn thấy cô mặc một bộ đồ ngủ mềm mại. Cổ áo anh dính chút mùi thuốc lá xì gà mà mấy người chú bác hút, anh không thích mùi này lắm, bèn nói với Ôn Dạng: “Anh đi tắm đã.”
Ôn Dạng gật đầu.
Anh đi về phía phòng ngủ chính.
Ôn Dạng ngồi lại trên ghế sofa, tiếp tục xem giáo trình.
Bố cô thi thoảng cũng có uống Vodka, là do trước kia có người tặng. Ôn Dạng từng nếm thử một ngụm, thấy không thích lắm, nhưng Vodka trên đầu lưỡi anh vừa nãy có mùi rất dịu.
Ôn Dạng lại thấy rất thơm.
Giáo trình là do Dư Tình gửi cho cô, liên quan đến thiết kế kiến trúc, thật ra thời đại học cô đã học qua rồi, nhưng vẫn cần ôn tập lại. Ôn Dạng chống cằm xem, nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ chính mở ra, cô ngoảnh đầu lại: “Anh thật sự không uống canh giải rượu à?”
Phó Hành Chu lau tóc, trên người vẫn còn vương hơi nước, anh nói: “Không cần đâu.”
Anh đi về phía phòng bếp, tắt điện nồi hâm canh giải rượu.
Ôn Dạng nói thôi vậy.
Phó Hành Chu bước ra khỏi phòng bếp, đến bên sô pha, thấy cô đang xem giáo trình bèn ngồi xuống cạnh cô, kéo lấy cổ tay cô. Ôn Dạng thuận thế ngã vào lòng anh, nói với anh: “Kiến thức em học được đều trả lại cho thầy hết rồi, giờ phải học lại từ đầu.”
Thấy màn hình nhỏ xem không được thuận tiện lắm, Phó Hành Chu vừa vuốt tóc cô vừa bảo: “Đến phòng chiếu phim không? Anh xem cùng em.”
Ôn Dạng đáp: “Được đấy.”
Sau đó cô thu dọn laptop, cùng Phó Hành Chu vào phòng chiếu phim. Phó Hành Chu mở máy tính của cô lên, kết nối với máy chiếu, đèn trong phòng chiếu phim được tắt hết, hai người ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái. Ôn Dạng rúc vào lòng Phó Hành Chu, nhìn màn hình, nói: “Anh xem cùng em liệu có thấy chán không?”
Phó Hành Chu nhẹ nhàng nói: “Anh muốn xem thử hồi đại học em đã học những gì.”
Ôn Dạng ‘aiyo’ một tiếng.
Cô hỏi: “Thế hồi đại học anh học những gì?”
Phó Hành Chu đáp: “Kinh tế, quản lý, tiền tệ, vân vân.”
Ôn Dạng lại ồ một tiếng.
Hai người tiếp tục xem, Phó Hành Chu rất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại. Ôn Dạng được anh ôm trong lòng, cô vừa xem vừa ghi chép lại vào sổ, chốc chốc lại kể với Phó Hành Chu về vị giáo sư năm đó ở trường như thế nào, cách dạy học của ông ấy ra sao, cô cũng rất sợ bị trượt môn học của ông ấy. Phó Hành Chu nghe cô kể, cúi đầu nhìn cô.
Dường như anh có thể phác họa ra dáng vẻ của cô thời còn đi học. Nhưng bởi vì cả quãng đời đại học của cô đều liên quan đến Trình Ngôn nên anh không hỏi gì thêm nữa.
Xem xong giáo trình cũng chưa muộn lắm, Phó Hành Chu cầm điều khiển, hỏi cô: “Em buồn ngủ chưa?”
Ôn Dạng lắc đầu, cô ngước lên nhìn anh: “Chúng ta xem phim đi?”
Phó Hành Chu khẽ nhếch khóe môi: “Anh cũng đang định thế.”
Ôn Dạng mỉm cười.
Phó Hành Chu hỏi: “Em muốn xem gì nào?”
Ôn Dạng đáp: “Titanic đi, em vẫn chưa xem hết.”
“Ừm.”
Phó Hành Chu tìm kiếm rồi bấm chọn bộ phim đó.
Phim bắt đầu, không khí và khung cảnh dần trở nên rõ nét, tuy là một bộ phim tình cảm nhưng không đơn thuần chỉ kể về tình yêu. Trước đây Ôn Dạng mới chỉ xem một phần ba bộ phim này, bây giờ xem lại toàn bộ mới hiểu được câu chuyện ẩn chứa trong đó. Chắc hẳn điều khiến người xem rung động nhất chính là cuộc gặp gỡ định mệnh và tình yêu da diết của hai nhân vật chính. Ôn Dạng xem rất chăm chú, tâm trạng cũng theo mạch phim mà lên xuống thất thường, bởi vì đứng trước tình yêu, mọi thứ còn lại trên đời bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng. Ôn Dạng nép mình vào vòng tay Phó Hành Chu, yên lặng theo dõi đến hết bộ phim, cảnh quay cuối cùng dừng lại rất lâu.
Lúc này Ôn Dạng mới mở lời, cô khẽ khàng bảo: “Rose sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để nhớ về Jack.”
Phó Hành Chu vòng tay ôm lấy eo cô: “Có thể được người khác nhớ đến cả đời, đó mới là tình yêu trọn vẹn.”
Ôn Dạng im lặng.
Cô nghe thấy nhịp tim của anh đang đập.
Cho nên ý anh là, sự hy sinh của Jack rất xứng đáng.
….
Đưa Trịnh Khôi Lệ về lại khách sạn xong, điện thoại của Trình Ngôn Vũ đổ chuông, là Vu Chiêm gọi đến. Anh ta báo tối nay đã trả hết khoản vay thế chấp của căn nhà, căn nhà đó lại được trả về cho Trình Ngôn Vũ.
Trình Ngôn Vũ cầm điện thoại, ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Vu Chiêm lại nói: “Kính ban công của căn nhà hình như có chút vấn đề, sếp Trình, ngày mai anh qua xem thử đi, lỡ đâu rơi xuống đập trúng người khác thì phiền phức lắm.”
Trình Ngôn Vũ nói được.
Anh cúp điện thoại, nhìn bố mẹ đang ở phòng khách, ban nãy anh không đến đón Trịnh Khôi Lệ ngay mà để bà đi dạo quanh công viên nhỏ COCO một lúc rồi mới lái xe đến.
Trịnh Khôi Lệ cầm cốc nước Ôn Dạng đưa trên tay, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
Trịnh Khôi Lệ của hiện tại lại rơi vào trạng thái không muốn để ý đến anh, bà cũng không nói với Trình Ngôn Vũ rằng đó là nước Ôn Dạng đưa, chỉ nâng niu chiếc cốc cà phê này.
Trình Ngôn Vũ đứng ở cửa nói với bố mẹ: “Bố, mẹ, con về trước đây, hai người nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Trịnh Khôi Lệ mệt mỏi, tâm trạng không tốt nên bà cũng chẳng đáp lại gì.
Trình Sơn xua tay về phía anh: “Lái xe cẩn thận.”
Trình Ngôn Vũ nói vâng.
Anh ra khỏi cửa, đi xuống lầu. Vầng trăng treo trên cao bị mây đen che khuất, sau khi ly hôn có một thời gian dài anh ở lại bên công ty, sau đó mới đến chỗ Lê Mạn.
Tối nay anh đương nhiên chỉ có thể chọn quay về công ty.
Nhưng khi xe đi được nửa đường, anh bỗng nhớ đến lời Vu Chiêm nói, bèn quay xe về hướng khu chung cư Hải Loan.
Bước ra khỏi thang máy, hành lang quen thuộc, cửa nhà quen thuộc cùng với tấm thảm nhỏ mà Ôn Dạng mua đặt trước cửa đập vào mắt khiến bước chân của anh thoáng khựng lại. Anh nắm chặt chìa khóa, dừng vài giây rồi mới bước tiếp, mở cửa ra.
Căn nhà không có người ở đã không còn đơn giản là cô quạnh nữa, ngay cả những bức tường trắng như tuyết cũng đã ngả vàng. Mọi thứ như bàn trà và ghế sofa đều như lúc anh rời đi, không hề dịch chuyển, còn quầy bếp được sử dụng nhiều nhất tuy sạch sẽ nhưng lại rất lạnh lẽo, phủ một lớp bụi. Trình Ngôn Vũ đóng cửa lại, đặt chìa khóa lên quầy bếp, đi về phía ban công xem thử khung cửa kính đó.
Lúc mới bắt tay vào sửa nhà, vì đám cây cối trên ban công nên bọn họ đã chọn loại cửa kính có thể di chuyển được.
Trên ban công còn có một chiếc bàn và một chiếc ghế, trên bàn trải một tấm khăn trải bàn, Ôn Dạng thỉnh thoảng sẽ ngồi đây xem máy tính bảng, ngắm sao trời, mà hiện tại tấm khăn trải bàn màu sáng ấy cũng đã sẫm màu hơn.
Trên ghế cũng đọng lại rất nhiều lá cây đã khô héo.
Trình Ngôn Vũ bước tới, đưa tay nhấc khung cửa kính lên, bên cạnh có một rãnh, cộng thêm việc đã bị lỏng nên dễ dàng lấy ra được, chỉ là bụi bám đầy cánh tay anh.
Anh đặt khung cửa kính sang một bên, để dựa vào bàn, bản thân thì đứng trên ban công không nhúc nhích.
Anh nhìn vào trong nhà.
Dù có dọn dẹp sạch sẽ đến đâu thì vẫn còn dấu vết, ví dụ như bên cạnh bàn trà vẫn còn dây buộc tóc của Ôn Dạng. Cô thích gam màu sáng, nhưng dây buộc tóc cũng sẽ mua màu đen, sợi rất mảnh. Thời còn học đại học, lúc không dùng đến cô sẽ quấn quanh cổ tay. Cô ngồi trong thư viện lấy sách che mặt, cùng Dư Tình thì thầm trò chuyện, bàn tay đang cầm sách có đeo sợi dây buộc tóc nhỏ xíu.
Lúc nào bước vào thư viện anh cũng thấy cô ngồi đó đọc sách hoặc là nói chuyện với Dư Tình, đôi khi cô sẽ thò đầu ra xem Dư Tình vẽ bản thảo, hai người thấp giọng tranh luận. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, cô sẽ có chút ngại ngùng.
Sau khi ở bên nhau.
Lúc anh nắm tay cô, dây buộc tóc cũng ở trên cổ tay cô, khi cô muốn buộc tóc chỉ cần kéo nhẹ một cái là tuột ra, dễ dàng buộc gọn mái tóc dài thành búi củ tỏi.
Rồi thường xuyên ở phía sau gọi anh: “Trình Ngôn Vũ, anh đợi em với.”
Khi đó, anh sẽ đeo túi xách đứng yên đợi cô chạy đến.
Cô gái cột tóc xong lật đật chạy lên phía trước, hai người lại nắm tay nhau cùng đi.
Có khi cô nằm nhoài trên ghế sofa, hướng về phía anh gọi “Trình Ngôn Vũ, lấy dây buộc tóc cho em!”, anh sẽ thả máy tính xuống, đi vào phòng ngủ chính lấy dây buộc tóc cho cô. Cô nhận lấy rồi ngồi dậy cột tóc, mắt mày cong cong.
Hình ảnh chuyển cảnh.
Trong nhà như đang có người, bưng đĩa, ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào ghế, cười tủm tỉm uống trà sữa, chăm sóc cây cối và tưới nước cho chúng.
Cô gọi điện thoại cho Dư Tình, kéo anh cùng ngắm sao, giơ máy ảnh chụp ảnh, chụp bầu trời và những tòa nhà phía xa xa. Sau đó cô lại ngồi trên ghế sofa chỉnh sửa ảnh và thêm bộ lọc, rồi ngẩng đầu tìm chiếc dây buộc tóc bị rơi của mình.
Cô đi lại trong nhà, đang bóc một kiện hàng trên bàn bếp, cô ngẩng đầu nhìn anh, cười híp mắt gọi: “Chồng à…”
Trình Ngôn Vũ bừng tỉnh.
Trong nháy mắt, tim anh chợt nhói đau. Anh bước nhanh về phía bàn bếp cầm chìa khóa xe trên đó, tắt đèn rồi rời khỏi căn nhà này. Anh đi xuống lầu, khởi động xe, lái ra khỏi khu chung cư.
Đêm khuya.
Nam Thành nhộn nhịp phồn hoa, dòng xe cộ tấp nập.
Trình Ngôn Vũ lái xe không mục đích.
Sau đó, chiếc xe dừng lại ở khu chung cư của Từ Nhứ.
Mười phút sau, Từ Nhứ xuống lầu, anh ấy mặc một chiếc áo hoodie và quần đen tùy ý, khoanh tay cười nhạo: “Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”
Trình Ngôn Vũ hỏi: “Có thuốc lá không?”
Từ Nhứ nhìn anh vài giây, mò mẫm trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá chỉ còn đúng một điếu đưa cho anh, ngay cả bật lửa cũng không có, phải sang bên cạnh mượn xài đỡ. Sau khi châm lửa, Trình Ngôn Vũ bị sặc.
Thấy vậy, Từ Nhứ nói: “Không biết hút thì đừng hút nữa.”
Trình Ngôn Vũ kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, dựa người vào xe nhưng không vứt đi. Từ Nhứ nhìn anh, hỏi: “Trông cậu chán đời thế, bố mẹ cậu đến Nam Thành rồi mà?”
Trình Ngôn Vũ ngẩng đầu nhìn Từ Nhứ: “Tôi và Lê Mạn chia tay rồi.”
Từ Nhứ ngẩn người: “Là sao?”
“Ý trên mặt chữ.”
Từ Nhứ bỗng bật cười: “Người phụ nữ như cô ta mà cậu có thể ở bên cạnh được một năm, tính ra cậu cũng ghê gớm đấy chứ.”
Trình Ngôn Vũ: “Cậu thấy cô ta là người phụ nữ như thế nào?”
Từ Nhứ hỏi ngược lại: “Vậy cậu thấy cô ta là người phụ nữ như thế nào?”
Trình Ngôn Vũ không nói gì.
Từ Nhứ chỉ vào anh: “Trong lòng cậu rất rõ ràng, chẳng qua là cậu không muốn thừa nhận thôi.”
“Trình Ngôn Vũ, cậu có phát hiện ra không, thật ra cậu cũng khá kiên định đấy. Nhưng tại sao lúc đầu cậu lại bị cô ta thu hút? Tôi thật sự không hiểu nổi, thủ đoạn của cô ta rõ ràng như thế mà cậu lại không nhìn ra được. Tôi không phê phán con người cô ta, tôi chỉ đơn thuần thảo luận về thủ đoạn của cô ta thôi. Cô ta chẳng qua chỉ muốn lên giường với cậu, cô ta không muốn ly hôn, còn về việc tại sao sau này cô ta lại ly hôn thì tôi không rõ. Nhưng về phía cậu, một khi Ôn Dạng đã phát hiện ra thì chắc chắn sẽ ly hôn.”
Trái tim Trình Ngôn Vũ lại nhói đau.
Anh ngẩng đầu nhìn Từ Nhứ: “Lúc đầu tôi cũng đã cố gắng tự kéo mình lại.”
Từ Nhứ cười khẩy: “Tự kéo mình lại thì có ích gì? Chẳng phải cậu vẫn ngoại tình đó sao?”
Trình Ngôn Vũ im lặng.
Từ Nhứ: “Nếu không phải lúc trước ở Nam An chúng ta khá thân thiết, với cả cậu cũng đã giúp tôi không ít lần, thì tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với cậu rồi.”
Trình Ngôn Vũ không khỏi liếc nhìn Từ Nhứ.
Từ Nhứ cũng nhìn lại anh: “Cậu có lỗi với Ôn Dạng.”
“Thời gian sáu năm đối với cậu chẳng khác gì bãi cứt chó.”
Trình Ngôn Vũ lắc đầu: “Không hề, không phải như vậy, cho đến giây phút ly hôn tôi vẫn còn yêu Ôn Dạng.”
“Nhưng tôi biết tôi đã sai, tôi không có cách nào đối diện với cô ấy. Cô ấy đã khóc rất nhiều, đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc dữ dội như vậy. Tôi bàng hoàng, trời đất như sụp đổ. Cậu nói tôi không đủ dứt khoát cũng được, nói tôi giả tạo cũng được, nhưng đó thật sự là cảm giác của tôi, tôi cũng có tình yêu, chỉ là… chuyện đã xảy ra rồi.”
Từ Nhứ hỏi anh: “Vậy tại sao sau khi ly hôn cậu còn ở bên cạnh cô ta?”
Trình Ngôn Vũ hạ giọng: “Cô ta vì tôi mà ly hôn, tôi cũng nhớ những mặt tốt của cô ta.”
Từ Nhứ hỏi: “Cô ta tốt ở điểm nào?”
“Cô ta có tốt bằng Ôn Dạng không?”
Không bằng.
Hoàn toàn không bằng.
Nhưng có thể làm gì được đây? Anh không thể quay lại nữa, anh chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.