Chương 9
Bán Tiệt Bạch Thái
10/11/2024
Dư Tình ngồi xuống sofa, nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng tựa lưng vào sofa, kéo gối ôm lại gần, Dư Tình nhìn vào ánh mắt của cô và hỏi: "Cậu nói là nghi ngờ? Vậy có nghĩa là chưa chứng thực?"
Ôn Dạng gật đầu, rồi nói: "Cậu còn nhớ tớ từng kể với cậu, Trình Ngôn Vũ nhận một dự án triển lãm trang sức không?"
"Nhớ chứ."
"Thực ra, tớ đã ngẫm lại một chút. Kể từ khi anh ấy nhận dự án đó liền bắt đầu có nhiều thay đổi."
"Chẳng hạn như?"
"Chẳng hạn như về nhà không đúng giờ, rất chú trọng đến trang phục của mình..." Ôn Dạng dừng lại một chút, "Và trước đây, anh ấy rất nhiệt tình trong chuyện đó, nhưng đã gần hai tháng rồi, chúng tớ chỉ quan hệ có một lần."
Dư Tình không thể tin được, ngây người ra.
Ôn Dạng tiếp tục nói: "Và lần duy nhất đó, chính là lúc mình phát hiện ra có điều bất thường."
Dư Tình nghiêm túc hỏi: "Là như thế nào?"
Ôn Dạng siết chặt gối ôm: "Chỉ là... không biết có phải tớ cảm nhận sai không, có vẻ như anh ấy đang cố gắng làm hài lòng tớ, rất cố gắng, nhưng bản thân anh ấy không thực sự tận hưởng."
"Chết tiệt." Dư Tình buột miệng chửi thề.
Ôn Dạng ngước mắt nhìn Dư Tình: "Cậu nói xem, có phải tớ đã nghĩ quá nhiều không?"
Dư Tình mím môi: "Cậu phải tin vào trực giác của mình. Cậu có biết người phụ nữ đó là ai không?"
Ôn Dạng cầm điện thoại lên, mở và đưa cho Dư Tình xem. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Dư Tình đã nhận ra Lê Mạn, cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc, lại toát lên vẻ quý phái. Một người phụ nữ như vậy chắc chắn không thiếu đàn ông bên cạnh, và ngược lại, đàn ông cũng khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta, như một báu vật. Càng nhìn, Dư Tình càng cảm thấy kinh ngạc.
Cô ấy hỏi Ôn Dạng: "Cậu có bằng chứng gì về họ không?"
Ôn Dạng lắc đầu.
Dư Tình ngẩn ra.
Ôn Dạng chỉ vào ảnh đại diện của Lê Mạn, nói: "Không chỉ vậy, hình như người này đã có chồng."
Dư Tình càng sốc hơn: "Cái gì? Vậy cô ta có lợi ích gì?"
Ôn Dạng: "Tớ không biết."
"Trình Ngôn Vũ có phải đã phát điên rồi không?"
Ôn Dạng cắn môi, nhớ lại giọng điệu và thái độ của anh ta khi gọi điện thoại đêm đó, mắt cô đỏ hoe: "Chắc chắn anh ấy đã yêu cô ta rồi. Mình từng nghe thấy anh ấy gọi điện cho cô ta, giọng điệu cẩn thận như thể đang nâng niu trong lòng bàn tay."
"Mẹ bà!" Dư Tình gần như muốn bật dậy, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của Ôn Dạng và nói: "Bây giờ, nghe tớ nói, cậu phải tìm ra bằng chứng về việc họ nɠɵạı ŧìиɧ, như tin nhắn, lịch sử đặt phòng khách sạn..."
Ôn Dạng nghe đến "lịch sử đặt phòng khách sạn", mắt cô càng ngấn lệ.
"Ôn Dạng, cậu tỉnh táo lại đi. Công ty là của cả hai người, anh ta nɠɵạı ŧìиɧ là do anh ta sai. Cậu phải tìm ra chứng cứ thì mới có thể đấu tranh trong cuộc chiến này."
Ôn Dạng cắn chặt môi. Đến giờ phút này, cô mới thật sự cảm thấy sợ hãi khi sắp phải xé mở sự thật.
"Hơn nữa, tớ sẽ giúp cậu tra ra chồng của Lê Mạn là ai. Chiếc mũ mà cậu đội này xanh quá rồi, tớ tin rằng không ai có thể chịu đựng được điều đó."
Dư Tình cầm lấy điện thoại của mình, chụp lại số điện thoại và ảnh đại diện của Lê Mạn, còn chụp luôn cả nơi làm việc của cô ta. Dư Tình không chỉ cảm thấy gương mặt của Lê Mạn quen thuộc mà còn thấy cái tên của studio cũng rất quen, chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó.
Sau khi lưu lại hình ảnh, Dư Tình nhìn Ôn Dạng: "Hôm nay cậu có dự định làm gì không? Tớ sẽ ở lại cùng cậu."
Ôn Dạng lắc đầu.
"Đừng lắc đầu, chúng ta dọn dẹp một chút, rồi ra ngoài tìm chỗ nào chơi game."
Dư Tình nắm lấy cánh tay Ôn Dạng, muốn kéo cô ra khỏi căn nhà này. Tâm trạng của Ôn Dạng sa sút, xoay cổ tay muốn từ chối, nhưng Dư Tình liếc cô một cái rồi kéo cô dậy, cuối cùng Ôn Dạng cũng đứng dậy. Dư Tình đã quen biết Ôn Dạng từ thời trung học, rất hiểu rõ tính cách của cô.
Tính tình cô dịu dàng, không có tham vọng lớn, học hành chăm chỉ, tốt nghiệp đại học thì lập tức kết hôn. Sau khi kết hôn thì ở nhà sống cùng Trình Ngôn Vũ nhưng cô vẫn vui vẻ chấp nhận cuộc sống đó. Một số bạn bè nói rằng cô lập gia đình sớm chỉ để làm bà nội trợ toàn thời gian, sống một cuộc sống an nhàn, nhưng cô cũng không có để ý nhiều, chỉ lặng lẽ sống cuộc đời của mình.
Nói thẳng ra, cô không so đo, không có nhiều suy nghĩ.
Giờ đây, vì chuyện của Trình Ngôn Vũ, cô lại bắt đầu tự làm mình khổ sở.
Dư Tình cảm thấy đau lòng. Cô ấy phải kéo Ôn Dạng ra khỏi căn nhà này, ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Ôn Dạng thay đồ đi ra ngoài cùng với Dư Tình, đến trung tâm giải trí để chơi game. Họ chơi trò vua boxing, Dư Tình vừa chơi vừa chửi bới, một người là Trình Ngôn Vũ, người còn lại là Lưu Ngu.
Ôn Dạng thì chơi trong yên lặng nhưng trong đầu lại không thể không nhớ đến cảnh Trình Ngôn Vũ dẫn cô đến chơi trước đây, khi anh ta cúi người cầm tay cô, cười bảo cô di chuyển sang trái sang phải, rồi tung đòn quyết định.
Tim Ôn Dạng nhói lên, những ký ức trong quá khứ như đang cắt xé trái tim cô. Một ván kết thúc, cô thua cuộc, trong khi Dư Tình vẫn chơi rất nhiệt tình. Ôn Dạng ngồi bên cạnh, không chơi nữa mà nhìn Dư Tình chơi.
Buổi trưa, họ cùng nhau đi ăn ở bên ngoài. Trình Ngôn Vũ đã đặt bữa trưa cho Ôn Dạng, nhưng khi thấy cô đi ăn ở bên ngoài, anh ta để đồ ăn ở tủ gửi hàng trước cửa nhà. Trình Ngôn Vũ biết Ôn Dạng ra ngoài, cảm thấy yên tâm hơn, liền nhắn tin cho cô.
Trình Ngôn Vũ: [Hôm nay cứ ở ngoài chơi vui vẻ đi, đừng lo về đồ ăn đã đặt về.]
Ôn Dạng cúi đầu trả lời tin nhắn. Dư Tình thấy vậy bèn nói: "Sao lại trả lời anh ta? Đừng để ý đến anh ta nữa, cứ phớt lờ đi."
Ôn Dạng mỉm cười, nhưng vẫn trả lời anh ta.
Hai người đã quá quen với sự hiện diện của nhau, cô thật sự không thể làm ra vẻ điên cuồng.
Dư Tình chống cằm nói: "Nếu anh ta mất cậu, đó là tổn thất của anh ta."
Ôn Dạng cắn chặt môi. Cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ về tương lai.
Buổi chiều, Lưu Ngu liên tục gọi điện cho Dư Tình, các loại lời đe dọa cũng được tung ra. Dư Tình đành phải trở về công ty nên tạm biệt Ôn Dạng, Ôn Dạng bảo cô ấy nhanh chóng giải quyết công việc. Lúc đó, cô mới biết rằng sáng nay Dư Tình đã có một cuộc tranh cãi lớn với đàn chị.
Sau khi tạm biệt Dư Tình, Ôn Dạng vẫn quay về nhà. Cô nhận ra rằng thật ra mình chỉ còn mỗi nơi này để về, không giống như Dư Tình và những người khác, ít nhất họ còn có nơi làm việc để đến. Cuộc sống của cô quá đỗi giản đơn, chỉ còn lại mỗi Trình Ngôn Vũ.
-
Dư Tình nói rằng cần tìm chứng cứ Trình Ngôn Vũ nɠɵạı ŧìиɧ, Ôn Dạng chỉ có thể bắt đầu từ điện thoại của anh ta. Sáng hôm đó, anh ta đến công ty họp, triển lãm trang sức đã bắt đầu được xây dựng, ngày khai mạc sẽ vào thứ bảy tuần sau, thời gian rất gấp rút. Trình Ngôn Vũ bắt đầu bận rộn, thỉnh thoảng phải tăng ca vào buổi tối, nhưng hầu như đêm nào anh ta cũng về trước mười giờ để ở bên Ôn Dạng. Đây là điều mà Ôn Dạng khao khát trong thời gian gần đây, và cô không thể tránh khỏi lâm vào lưu luyến.
Cô làm bánh ngọt, còn anh ta sẽ ở bên cạnh thử món cô làm.
Tối hôm đó, Trình Ngôn Vũ phải làm thêm giờ đến khuya vì dự án sắp đến giai đoạn cuối, anh ta phải trực tiếp giám sát tại hiện trường. Anh ta nhắn tin cho Ôn Dạng, bảo cô đi ngủ trước, anh ta sẽ về khoảng mười hai giờ rưỡi.
Ôn Dạng đã trả lời anh ta, nhưng khi tắm xong, cô ngồi một mình trong phòng khách lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, rất gian nan. Cô bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Đúng lúc đó, Dư Tình gọi điện đến.
Tiếng chuông điện thoại phá tan sự yên tĩnh trong phòng, Ôn Dạng nghe máy.
Dư Tình thở hổn hển bên kia đầu dây: "Cậu có biết chồng của Lê Mạn là ai không?"
Ôn Dạng sững người, siết chặt điện thoại: "Là ai?"
"Tổng giám đốc tập đoàn Khinh Chu của Nam Thành, Phó Hành Chu. Tập đoàn Khinh Chu của họ và tập đoàn Phó Hằng ở Bắc Kinh là một người một nhà đó, cả hai đều là tập đoàn lớn ở Nam Thành và Bắc Kinh."
Ôn Dạng ngơ ngác nghe, Dư Tình tiếp tục: "Vì vậy, tớ không tin Lê Mạn sẽ nɠɵạı ŧìиɧ với Trình Ngôn Vũ. Cô ta có một người chồng như vậy, sao còn để mắt đến Trình Ngôn Vũ được chứ? Mặc dù... mặc dù phải nói rằng Trình Ngôn Vũ rất đẹp trai, cũng rất chu đáo, nhưng thực chất vẫn không đủ trình thể so sánh được."
Ôn Dạng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Lời của Dư Tình lại vang lên: "Tớ nghĩ có thể Trình Ngôn Vũ đang đơn phương? Thầm mến người ta chăng?"
Ôn Dạng đột nhiên siết chặt chiếc gối ôm.
"Có lẽ sự việc không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, Ôn Dạng."
Ôn Dạng tỉnh táo hơn một chút: "Thật không?"
"Thật mà. Nhưng nếu anh ta đơn phương, yêu thầm Lê Mạn, vậy cũng không đúng. Đó là nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng rồi."
Dư Tình khinh thường nói, dù là nɠɵạı ŧìиɧ thể xác hay tư tưởng đều không thể chấp nhận được. Nhưng tình cảm giữa Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ rất sâu đậm, tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều chứng kiến điều đó, đám cưới hoành tráng của họ hai năm trước như mới xảy ra hôm qua.
Dư Tình không nghe Ôn Dạng đáp lời, lo lắng hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
Nghe thấy cụm từ "nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng", tim Ôn Dạng co thắt lại. Cô mấp máy môi: "Nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng hay thể xác đều khiến tớ sợ hãi, nhưng nếu phải so sánh, tớ sợ nɠɵạı ŧìиɧ trong tư tưởng hơn. Tớ quá hiểu Trình Ngôn Vũ sẽ như thế nào khi anh ta yêu một người."
Vì cô chính là người đã trải qua điều đó.
Dư Tình rất muốn ôm lấy Ôn Dạng, cô ấy nói: "Vì vậy, cậu vẫn cần điều tra, xác nhận xem giữa họ có chuyện gì, và họ đã vượt qua ranh giới nào chưa. Nếu cậu không thể tự điều tra thì để tớ giúp, tớ sẽ nhờ người điều tra."
Ôn Dạng mím môi: "Tớ sẽ tự thử trước."
Thực ra cô vẫn còn một hy vọng mong manh. Trình Ngôn Vũ có thay đổi, nhưng sự thay đổi đó lại là do phần tình cảm sâu đậm níu kéo. Đúng vậy, cô vẫn cảm nhận được anh ta còn yêu cô.
Cô quá quen thuộc với tình yêu của anh ta rồi.
"Cậu định thử thế nào?" Dư Tình vừa nói xong đã nhận ra rằng Ôn Dạng có lẽ sẽ bắt đầu từ điện thoại của Trình Ngôn Vũ. Không ai quen thuộc với Trình Ngôn Vũ hơn Ôn Dạng.
Dư Tình nói tiếp: "Dù sao cậu cũng nên nhớ, nếu phát hiện được điều gì, hãy chụp ảnh và lưu trữ lại."
"Hơn nữa, đừng tự dằn vặt bản thân, cậu có thể tìm tớ bất cứ lúc nào." Dư Tình lo lắng dặn dò.
Ôn Dạng đáp: "Được."
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Dư Tình, Lê Mạn là người như thế nào?"
Dư Tình dừng lại một lúc rồi thành thật nói: "Cô ta rất xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp đại học ở Lê Thành, Lê Mạn đã thành lập cửa hàng trang sức Mộng Bách, ngay từ đầu đã định vị thương hiệu ở phân khúc cao cấp. Nhờ việc cá nhân hóa sản phẩm trang sức, cô ta đã tích lũy được nhiều mối quan hệ và có một mạng giao thiệp rất rộng. Cô ta quen biết Phó Hành Chu chính là từ đó và nhanh chóng bước vào nhà họ Phó, mối quan hệ xã hội của cô ta càng trở nên vượt bậc."
"Với lại, những đứa con trong các gia đình quyền quý thường có bệnh vặt, có người chơi bời, người thì không có chí tiến thủ, hoặc nhân phẩm đáng lo. Nhưng Phó Hành Chu thì không, anh ta chỉ bận rộn thôi, và còn rất đẹp trai. Ở Nam Thành, anh ta được xem là đối tượng mà các tiểu thư quý tộc tranh nhau để kết hôn. Không ngờ cuối cùng lại bị Lê Mạn chiếm được."
"Lê Mạn cũng có tiếng tăm rất tốt trong giới. Không có lời đồn thổi nào xấu về cô ta."
Nghe đến đây, tim Ôn Dạng thắt lại.
Chưa có gì xảy ra cả nhưng cô đã coi Lê Mạn như tình địch. Cô vừa cảm thấy may mắn vì Lê Mạn đã có chồng và xuất thân tốt, như lời Dư Tình đã nói, sao Lê Mạn có thể để mắt tới Trình Ngôn Vũ.
Nhưng mặt khác, cô lại không muốn Lê Mạn quá xuất sắc. Cô ta rực rỡ đến mức làm người khác đau lòng, hình ảnh Trình Ngôn Vũ gọi điện thoại hôm đó lại hiện lên trong đầu cô.
Dư Tình hiểu rõ lý do tại sao Ôn Dạng hỏi câu đó, cô ấy nói: "Với gia cảnh như vậy, cô ta sẽ không làm kẻ thứ ba đâu. Ôn Dạng, cậu chỉ cần kiểm tra phía Trình Ngôn Vũ thôi."
Ôn Dạng gật đầu: "Được."
Dư Tình vẫn lo lắng, cô ấy tiếp tục nói: "Cậu cũng rất tuyệt vời, nấu ăn ngon, tính cách tốt, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Không nhất thiết phải đạt được thành tích lớn trong sự nghiệp thì mới được coi là thành công. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, điều quan trọng là sống thoải mái và vui vẻ. Cậu nhìn tớ xem, làm nhà thiết kế gì chứ, tớ thường mệt mỏi đến mức chỉ muốn về Nam An nuôi ngỗng thôi."
Ôn Dạng tựa lưng vào sofa, kéo gối ôm lại gần, Dư Tình nhìn vào ánh mắt của cô và hỏi: "Cậu nói là nghi ngờ? Vậy có nghĩa là chưa chứng thực?"
Ôn Dạng gật đầu, rồi nói: "Cậu còn nhớ tớ từng kể với cậu, Trình Ngôn Vũ nhận một dự án triển lãm trang sức không?"
"Nhớ chứ."
"Thực ra, tớ đã ngẫm lại một chút. Kể từ khi anh ấy nhận dự án đó liền bắt đầu có nhiều thay đổi."
"Chẳng hạn như?"
"Chẳng hạn như về nhà không đúng giờ, rất chú trọng đến trang phục của mình..." Ôn Dạng dừng lại một chút, "Và trước đây, anh ấy rất nhiệt tình trong chuyện đó, nhưng đã gần hai tháng rồi, chúng tớ chỉ quan hệ có một lần."
Dư Tình không thể tin được, ngây người ra.
Ôn Dạng tiếp tục nói: "Và lần duy nhất đó, chính là lúc mình phát hiện ra có điều bất thường."
Dư Tình nghiêm túc hỏi: "Là như thế nào?"
Ôn Dạng siết chặt gối ôm: "Chỉ là... không biết có phải tớ cảm nhận sai không, có vẻ như anh ấy đang cố gắng làm hài lòng tớ, rất cố gắng, nhưng bản thân anh ấy không thực sự tận hưởng."
"Chết tiệt." Dư Tình buột miệng chửi thề.
Ôn Dạng ngước mắt nhìn Dư Tình: "Cậu nói xem, có phải tớ đã nghĩ quá nhiều không?"
Dư Tình mím môi: "Cậu phải tin vào trực giác của mình. Cậu có biết người phụ nữ đó là ai không?"
Ôn Dạng cầm điện thoại lên, mở và đưa cho Dư Tình xem. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Dư Tình đã nhận ra Lê Mạn, cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc, lại toát lên vẻ quý phái. Một người phụ nữ như vậy chắc chắn không thiếu đàn ông bên cạnh, và ngược lại, đàn ông cũng khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta, như một báu vật. Càng nhìn, Dư Tình càng cảm thấy kinh ngạc.
Cô ấy hỏi Ôn Dạng: "Cậu có bằng chứng gì về họ không?"
Ôn Dạng lắc đầu.
Dư Tình ngẩn ra.
Ôn Dạng chỉ vào ảnh đại diện của Lê Mạn, nói: "Không chỉ vậy, hình như người này đã có chồng."
Dư Tình càng sốc hơn: "Cái gì? Vậy cô ta có lợi ích gì?"
Ôn Dạng: "Tớ không biết."
"Trình Ngôn Vũ có phải đã phát điên rồi không?"
Ôn Dạng cắn môi, nhớ lại giọng điệu và thái độ của anh ta khi gọi điện thoại đêm đó, mắt cô đỏ hoe: "Chắc chắn anh ấy đã yêu cô ta rồi. Mình từng nghe thấy anh ấy gọi điện cho cô ta, giọng điệu cẩn thận như thể đang nâng niu trong lòng bàn tay."
"Mẹ bà!" Dư Tình gần như muốn bật dậy, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của Ôn Dạng và nói: "Bây giờ, nghe tớ nói, cậu phải tìm ra bằng chứng về việc họ nɠɵạı ŧìиɧ, như tin nhắn, lịch sử đặt phòng khách sạn..."
Ôn Dạng nghe đến "lịch sử đặt phòng khách sạn", mắt cô càng ngấn lệ.
"Ôn Dạng, cậu tỉnh táo lại đi. Công ty là của cả hai người, anh ta nɠɵạı ŧìиɧ là do anh ta sai. Cậu phải tìm ra chứng cứ thì mới có thể đấu tranh trong cuộc chiến này."
Ôn Dạng cắn chặt môi. Đến giờ phút này, cô mới thật sự cảm thấy sợ hãi khi sắp phải xé mở sự thật.
"Hơn nữa, tớ sẽ giúp cậu tra ra chồng của Lê Mạn là ai. Chiếc mũ mà cậu đội này xanh quá rồi, tớ tin rằng không ai có thể chịu đựng được điều đó."
Dư Tình cầm lấy điện thoại của mình, chụp lại số điện thoại và ảnh đại diện của Lê Mạn, còn chụp luôn cả nơi làm việc của cô ta. Dư Tình không chỉ cảm thấy gương mặt của Lê Mạn quen thuộc mà còn thấy cái tên của studio cũng rất quen, chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó.
Sau khi lưu lại hình ảnh, Dư Tình nhìn Ôn Dạng: "Hôm nay cậu có dự định làm gì không? Tớ sẽ ở lại cùng cậu."
Ôn Dạng lắc đầu.
"Đừng lắc đầu, chúng ta dọn dẹp một chút, rồi ra ngoài tìm chỗ nào chơi game."
Dư Tình nắm lấy cánh tay Ôn Dạng, muốn kéo cô ra khỏi căn nhà này. Tâm trạng của Ôn Dạng sa sút, xoay cổ tay muốn từ chối, nhưng Dư Tình liếc cô một cái rồi kéo cô dậy, cuối cùng Ôn Dạng cũng đứng dậy. Dư Tình đã quen biết Ôn Dạng từ thời trung học, rất hiểu rõ tính cách của cô.
Tính tình cô dịu dàng, không có tham vọng lớn, học hành chăm chỉ, tốt nghiệp đại học thì lập tức kết hôn. Sau khi kết hôn thì ở nhà sống cùng Trình Ngôn Vũ nhưng cô vẫn vui vẻ chấp nhận cuộc sống đó. Một số bạn bè nói rằng cô lập gia đình sớm chỉ để làm bà nội trợ toàn thời gian, sống một cuộc sống an nhàn, nhưng cô cũng không có để ý nhiều, chỉ lặng lẽ sống cuộc đời của mình.
Nói thẳng ra, cô không so đo, không có nhiều suy nghĩ.
Giờ đây, vì chuyện của Trình Ngôn Vũ, cô lại bắt đầu tự làm mình khổ sở.
Dư Tình cảm thấy đau lòng. Cô ấy phải kéo Ôn Dạng ra khỏi căn nhà này, ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Ôn Dạng thay đồ đi ra ngoài cùng với Dư Tình, đến trung tâm giải trí để chơi game. Họ chơi trò vua boxing, Dư Tình vừa chơi vừa chửi bới, một người là Trình Ngôn Vũ, người còn lại là Lưu Ngu.
Ôn Dạng thì chơi trong yên lặng nhưng trong đầu lại không thể không nhớ đến cảnh Trình Ngôn Vũ dẫn cô đến chơi trước đây, khi anh ta cúi người cầm tay cô, cười bảo cô di chuyển sang trái sang phải, rồi tung đòn quyết định.
Tim Ôn Dạng nhói lên, những ký ức trong quá khứ như đang cắt xé trái tim cô. Một ván kết thúc, cô thua cuộc, trong khi Dư Tình vẫn chơi rất nhiệt tình. Ôn Dạng ngồi bên cạnh, không chơi nữa mà nhìn Dư Tình chơi.
Buổi trưa, họ cùng nhau đi ăn ở bên ngoài. Trình Ngôn Vũ đã đặt bữa trưa cho Ôn Dạng, nhưng khi thấy cô đi ăn ở bên ngoài, anh ta để đồ ăn ở tủ gửi hàng trước cửa nhà. Trình Ngôn Vũ biết Ôn Dạng ra ngoài, cảm thấy yên tâm hơn, liền nhắn tin cho cô.
Trình Ngôn Vũ: [Hôm nay cứ ở ngoài chơi vui vẻ đi, đừng lo về đồ ăn đã đặt về.]
Ôn Dạng cúi đầu trả lời tin nhắn. Dư Tình thấy vậy bèn nói: "Sao lại trả lời anh ta? Đừng để ý đến anh ta nữa, cứ phớt lờ đi."
Ôn Dạng mỉm cười, nhưng vẫn trả lời anh ta.
Hai người đã quá quen với sự hiện diện của nhau, cô thật sự không thể làm ra vẻ điên cuồng.
Dư Tình chống cằm nói: "Nếu anh ta mất cậu, đó là tổn thất của anh ta."
Ôn Dạng cắn chặt môi. Cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ về tương lai.
Buổi chiều, Lưu Ngu liên tục gọi điện cho Dư Tình, các loại lời đe dọa cũng được tung ra. Dư Tình đành phải trở về công ty nên tạm biệt Ôn Dạng, Ôn Dạng bảo cô ấy nhanh chóng giải quyết công việc. Lúc đó, cô mới biết rằng sáng nay Dư Tình đã có một cuộc tranh cãi lớn với đàn chị.
Sau khi tạm biệt Dư Tình, Ôn Dạng vẫn quay về nhà. Cô nhận ra rằng thật ra mình chỉ còn mỗi nơi này để về, không giống như Dư Tình và những người khác, ít nhất họ còn có nơi làm việc để đến. Cuộc sống của cô quá đỗi giản đơn, chỉ còn lại mỗi Trình Ngôn Vũ.
-
Dư Tình nói rằng cần tìm chứng cứ Trình Ngôn Vũ nɠɵạı ŧìиɧ, Ôn Dạng chỉ có thể bắt đầu từ điện thoại của anh ta. Sáng hôm đó, anh ta đến công ty họp, triển lãm trang sức đã bắt đầu được xây dựng, ngày khai mạc sẽ vào thứ bảy tuần sau, thời gian rất gấp rút. Trình Ngôn Vũ bắt đầu bận rộn, thỉnh thoảng phải tăng ca vào buổi tối, nhưng hầu như đêm nào anh ta cũng về trước mười giờ để ở bên Ôn Dạng. Đây là điều mà Ôn Dạng khao khát trong thời gian gần đây, và cô không thể tránh khỏi lâm vào lưu luyến.
Cô làm bánh ngọt, còn anh ta sẽ ở bên cạnh thử món cô làm.
Tối hôm đó, Trình Ngôn Vũ phải làm thêm giờ đến khuya vì dự án sắp đến giai đoạn cuối, anh ta phải trực tiếp giám sát tại hiện trường. Anh ta nhắn tin cho Ôn Dạng, bảo cô đi ngủ trước, anh ta sẽ về khoảng mười hai giờ rưỡi.
Ôn Dạng đã trả lời anh ta, nhưng khi tắm xong, cô ngồi một mình trong phòng khách lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, rất gian nan. Cô bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Đúng lúc đó, Dư Tình gọi điện đến.
Tiếng chuông điện thoại phá tan sự yên tĩnh trong phòng, Ôn Dạng nghe máy.
Dư Tình thở hổn hển bên kia đầu dây: "Cậu có biết chồng của Lê Mạn là ai không?"
Ôn Dạng sững người, siết chặt điện thoại: "Là ai?"
"Tổng giám đốc tập đoàn Khinh Chu của Nam Thành, Phó Hành Chu. Tập đoàn Khinh Chu của họ và tập đoàn Phó Hằng ở Bắc Kinh là một người một nhà đó, cả hai đều là tập đoàn lớn ở Nam Thành và Bắc Kinh."
Ôn Dạng ngơ ngác nghe, Dư Tình tiếp tục: "Vì vậy, tớ không tin Lê Mạn sẽ nɠɵạı ŧìиɧ với Trình Ngôn Vũ. Cô ta có một người chồng như vậy, sao còn để mắt đến Trình Ngôn Vũ được chứ? Mặc dù... mặc dù phải nói rằng Trình Ngôn Vũ rất đẹp trai, cũng rất chu đáo, nhưng thực chất vẫn không đủ trình thể so sánh được."
Ôn Dạng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Lời của Dư Tình lại vang lên: "Tớ nghĩ có thể Trình Ngôn Vũ đang đơn phương? Thầm mến người ta chăng?"
Ôn Dạng đột nhiên siết chặt chiếc gối ôm.
"Có lẽ sự việc không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, Ôn Dạng."
Ôn Dạng tỉnh táo hơn một chút: "Thật không?"
"Thật mà. Nhưng nếu anh ta đơn phương, yêu thầm Lê Mạn, vậy cũng không đúng. Đó là nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng rồi."
Dư Tình khinh thường nói, dù là nɠɵạı ŧìиɧ thể xác hay tư tưởng đều không thể chấp nhận được. Nhưng tình cảm giữa Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ rất sâu đậm, tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều chứng kiến điều đó, đám cưới hoành tráng của họ hai năm trước như mới xảy ra hôm qua.
Dư Tình không nghe Ôn Dạng đáp lời, lo lắng hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
Nghe thấy cụm từ "nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng", tim Ôn Dạng co thắt lại. Cô mấp máy môi: "Nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng hay thể xác đều khiến tớ sợ hãi, nhưng nếu phải so sánh, tớ sợ nɠɵạı ŧìиɧ trong tư tưởng hơn. Tớ quá hiểu Trình Ngôn Vũ sẽ như thế nào khi anh ta yêu một người."
Vì cô chính là người đã trải qua điều đó.
Dư Tình rất muốn ôm lấy Ôn Dạng, cô ấy nói: "Vì vậy, cậu vẫn cần điều tra, xác nhận xem giữa họ có chuyện gì, và họ đã vượt qua ranh giới nào chưa. Nếu cậu không thể tự điều tra thì để tớ giúp, tớ sẽ nhờ người điều tra."
Ôn Dạng mím môi: "Tớ sẽ tự thử trước."
Thực ra cô vẫn còn một hy vọng mong manh. Trình Ngôn Vũ có thay đổi, nhưng sự thay đổi đó lại là do phần tình cảm sâu đậm níu kéo. Đúng vậy, cô vẫn cảm nhận được anh ta còn yêu cô.
Cô quá quen thuộc với tình yêu của anh ta rồi.
"Cậu định thử thế nào?" Dư Tình vừa nói xong đã nhận ra rằng Ôn Dạng có lẽ sẽ bắt đầu từ điện thoại của Trình Ngôn Vũ. Không ai quen thuộc với Trình Ngôn Vũ hơn Ôn Dạng.
Dư Tình nói tiếp: "Dù sao cậu cũng nên nhớ, nếu phát hiện được điều gì, hãy chụp ảnh và lưu trữ lại."
"Hơn nữa, đừng tự dằn vặt bản thân, cậu có thể tìm tớ bất cứ lúc nào." Dư Tình lo lắng dặn dò.
Ôn Dạng đáp: "Được."
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Dư Tình, Lê Mạn là người như thế nào?"
Dư Tình dừng lại một lúc rồi thành thật nói: "Cô ta rất xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp đại học ở Lê Thành, Lê Mạn đã thành lập cửa hàng trang sức Mộng Bách, ngay từ đầu đã định vị thương hiệu ở phân khúc cao cấp. Nhờ việc cá nhân hóa sản phẩm trang sức, cô ta đã tích lũy được nhiều mối quan hệ và có một mạng giao thiệp rất rộng. Cô ta quen biết Phó Hành Chu chính là từ đó và nhanh chóng bước vào nhà họ Phó, mối quan hệ xã hội của cô ta càng trở nên vượt bậc."
"Với lại, những đứa con trong các gia đình quyền quý thường có bệnh vặt, có người chơi bời, người thì không có chí tiến thủ, hoặc nhân phẩm đáng lo. Nhưng Phó Hành Chu thì không, anh ta chỉ bận rộn thôi, và còn rất đẹp trai. Ở Nam Thành, anh ta được xem là đối tượng mà các tiểu thư quý tộc tranh nhau để kết hôn. Không ngờ cuối cùng lại bị Lê Mạn chiếm được."
"Lê Mạn cũng có tiếng tăm rất tốt trong giới. Không có lời đồn thổi nào xấu về cô ta."
Nghe đến đây, tim Ôn Dạng thắt lại.
Chưa có gì xảy ra cả nhưng cô đã coi Lê Mạn như tình địch. Cô vừa cảm thấy may mắn vì Lê Mạn đã có chồng và xuất thân tốt, như lời Dư Tình đã nói, sao Lê Mạn có thể để mắt tới Trình Ngôn Vũ.
Nhưng mặt khác, cô lại không muốn Lê Mạn quá xuất sắc. Cô ta rực rỡ đến mức làm người khác đau lòng, hình ảnh Trình Ngôn Vũ gọi điện thoại hôm đó lại hiện lên trong đầu cô.
Dư Tình hiểu rõ lý do tại sao Ôn Dạng hỏi câu đó, cô ấy nói: "Với gia cảnh như vậy, cô ta sẽ không làm kẻ thứ ba đâu. Ôn Dạng, cậu chỉ cần kiểm tra phía Trình Ngôn Vũ thôi."
Ôn Dạng gật đầu: "Được."
Dư Tình vẫn lo lắng, cô ấy tiếp tục nói: "Cậu cũng rất tuyệt vời, nấu ăn ngon, tính cách tốt, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Không nhất thiết phải đạt được thành tích lớn trong sự nghiệp thì mới được coi là thành công. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, điều quan trọng là sống thoải mái và vui vẻ. Cậu nhìn tớ xem, làm nhà thiết kế gì chứ, tớ thường mệt mỏi đến mức chỉ muốn về Nam An nuôi ngỗng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.