Chương 40:
Cáp Tử Phi Thăng
06/07/2024
Lương Anh rất may mắn chính mình không thể nói chuyện, chỉ cần nghe là được, bằng không lúc này nàng còn phải phụ họa một câu, tán dương sự nhân từ của Nguỵ Diễm các kiểu.
Vậy ngẫm lại thật đúng là làm người ta buồn nôn.
"Nghe nói trước đó vài ngày, phu nhân và vị cô nương kia của Tiết gia nổi lên tranh chấp. Tiết cô nương tuổi còn nhỏ, phu nhân không cần chấp nhặt với nàng ấy."
Đây vốn không phải lời Lâm Phúc nên nói, chỉ là nghĩ đến việc Hoàng thượng bảo vệ Tiết gia cho nên mới muốn nhắc nhở Lương Anh.
Ngược lại, lời này làm cho Lương Anh hiểu được, Nguỵ Diễm nếu đã biết được chuyện ngày đó, hẳn là cũng biết Tiết cô nương kia nói mình là "kẻ câm".
Cho nên bây giờ là thay thế Tiết gia bồi tội cho nàng sao? Hay là vì từ "câm" đó lại gợi lên cảm giác tội lỗi của hắn ta?
Vô luận là đáp án nào thì đối với Lương Anh mà nói đều không quan trọng nữa, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Mãi cho đến khi đến gần tiền sảnh, giọng Lâm Phúc cũng dừng lại theo bước chân: "Phu nhân, Hoàng thượng đang đợi người ở bên trong."
***
Cách bài trí của Chu phủ luôn giản dị, khiêm tốn làm chủ, đồ dùng trong nhà cũng đa số là những đồ trang trí màu sắc ít ỏi còn lại là do Chu Hoài Lâm đặc biệt đặt trước khi vào kinh, vì lo sợ quá đơn điệu sẽ làm nàng không vui.
Trong phòng xông hương, cũng không nồng đậm, là mùi thơm ngát nhàn nhạt, bức tranh chữ trên tường không xa là do Chu Hoài Lâm tự vẽ.
Hết thảy đều là đồ vật mà Lương Anh quen thuộc, nhưng lúc này tất cả đều trở nên xa lạ vì sự hiện diện của nam nhân kia.
Nguỵ Diễm không có ngồi trên ghế cao, mà lại đứng ở trước cửa sổ, tay chắp ở sau lưng, hắn ta mặc xiêm y bình thường của thường dân, bộ đồ màu trắng đơn giản không có thêm trang trí nào khác.
Phía sau nam nhân, bông tuyết từ cửa sổ mở rộng bay vào, gió thổi nhẹ mái tóc dài chưa buộc chặt, nam nhân hòa với cảnh tuyết bên ngoài, trông hắn đẹp đẽ như không phải người trần.
Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, chắc hẳn là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Lương Anh vừa tiến vào, liền đối diện với tầm mắt của Nguỵ Diễm.
Chỉ trong nháy mắt đó, nhưng nàng nhìn thấy ngàn vạn cảm xúc cùng nhau hiện lên ở trong mắt nam nhân, trong lúc hoảng hốt, nàng phảng phất thấy được Nguỵ Diễm trước kia, cũng thường xuyên nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt khó hiểu như vậy.
Vậy ngẫm lại thật đúng là làm người ta buồn nôn.
"Nghe nói trước đó vài ngày, phu nhân và vị cô nương kia của Tiết gia nổi lên tranh chấp. Tiết cô nương tuổi còn nhỏ, phu nhân không cần chấp nhặt với nàng ấy."
Đây vốn không phải lời Lâm Phúc nên nói, chỉ là nghĩ đến việc Hoàng thượng bảo vệ Tiết gia cho nên mới muốn nhắc nhở Lương Anh.
Ngược lại, lời này làm cho Lương Anh hiểu được, Nguỵ Diễm nếu đã biết được chuyện ngày đó, hẳn là cũng biết Tiết cô nương kia nói mình là "kẻ câm".
Cho nên bây giờ là thay thế Tiết gia bồi tội cho nàng sao? Hay là vì từ "câm" đó lại gợi lên cảm giác tội lỗi của hắn ta?
Vô luận là đáp án nào thì đối với Lương Anh mà nói đều không quan trọng nữa, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Mãi cho đến khi đến gần tiền sảnh, giọng Lâm Phúc cũng dừng lại theo bước chân: "Phu nhân, Hoàng thượng đang đợi người ở bên trong."
***
Cách bài trí của Chu phủ luôn giản dị, khiêm tốn làm chủ, đồ dùng trong nhà cũng đa số là những đồ trang trí màu sắc ít ỏi còn lại là do Chu Hoài Lâm đặc biệt đặt trước khi vào kinh, vì lo sợ quá đơn điệu sẽ làm nàng không vui.
Trong phòng xông hương, cũng không nồng đậm, là mùi thơm ngát nhàn nhạt, bức tranh chữ trên tường không xa là do Chu Hoài Lâm tự vẽ.
Hết thảy đều là đồ vật mà Lương Anh quen thuộc, nhưng lúc này tất cả đều trở nên xa lạ vì sự hiện diện của nam nhân kia.
Nguỵ Diễm không có ngồi trên ghế cao, mà lại đứng ở trước cửa sổ, tay chắp ở sau lưng, hắn ta mặc xiêm y bình thường của thường dân, bộ đồ màu trắng đơn giản không có thêm trang trí nào khác.
Phía sau nam nhân, bông tuyết từ cửa sổ mở rộng bay vào, gió thổi nhẹ mái tóc dài chưa buộc chặt, nam nhân hòa với cảnh tuyết bên ngoài, trông hắn đẹp đẽ như không phải người trần.
Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, chắc hẳn là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Lương Anh vừa tiến vào, liền đối diện với tầm mắt của Nguỵ Diễm.
Chỉ trong nháy mắt đó, nhưng nàng nhìn thấy ngàn vạn cảm xúc cùng nhau hiện lên ở trong mắt nam nhân, trong lúc hoảng hốt, nàng phảng phất thấy được Nguỵ Diễm trước kia, cũng thường xuyên nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt khó hiểu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.