Chương 44:
Cáp Tử Phi Thăng
06/07/2024
"Được rồi." Tiết Ngưng tâm phiền ý loạn ngắt lời nàng ta, lúc này cũng không có tâm tình đi dạo vườn nữa, xoay người đi vào trong cung.
Nhưng Tiết Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo bên cạnh lải nhải: "Tỷ, tỷ phải suy nghĩ nhiều một chút, Hoàng thượng hiện tại sủng ái tỷ, tín nhiệm Tiết gia. Nhưng giang sơn này, tương lai là của Thái tử, nếu là…"
"Tiết Mẫn!" Hoàng hậu dừng lại, bình tĩnh liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Tiết Mẫn bị Tiết Ngưng trừng đến mức sợ hãi, lúc này mới không cam lòng ngừng lại. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất bình, cái gì chứ? Nàng ta nói rõ ràng là từng câu đều có lý! Nói với tỷ tỷ căn bản là vô dụng, khi trở về nàng ta phải nói chuyện này với phụ thân mới được.
***
Chuyện Nguỵ Diễm tìm đại phu cho Lương Anh, sau khi Chu Hoài Lâm hồi phủ liền biết được.
Lúc hắn hồi phủ thì Lương Anh còn đang làm điểm tâm, không có cách nào sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, cho nên đã để cho hạ nhân nói với hắn.
Chu Hoài Lâm cái gì cũng không nói, chỉ phủi đi bột mì trên chóp mũi Lương Anh: "Ta tới giúp nàng."
Lương Anh biết hắn sợ mình quá mệt mỏi, gật đầu đáp ứng.
Hai người đều không hề nhắc tới Nguỵ Diễm, ai cũng không để hắn ta ở trong lòng.
Thật ra từ lúc còn ở Chu gia, Nguỵ Diễm đã không ngừng tìm đại phu xem bệnh cho nàng. Ngay từ đầu, Lương Anh chỉ muốn cho bọn họ cút đi, cũng không để cho bọn họ cận thân bắt mạch, chớ nói chi là phối hợp trị liệu.
Cuối cùng vẫn là Chu mẫu khuyên nàng: "Đại phu do Hoàng thượng tìm đến, y thuật nhất định không tồi, có lệnh của Hoàng thượng, họ cũng không dám không tận tâm. Con cứ để họ xem, biết đâu chữa khỏi được thì sao?"
Lương Anh biết, bà ấy hoàn toàn vì mình mà suy nghĩ.
Nói đến Chu mẫu, trước khi các nàng lần đầu tiên gặp mặt, Lương Anh vốn còn cảm thấy khẩn trương, dù sao mình làm con dâu tương lai, ở quý phủ người ta hơn nửa năm cũng không chính thức gặp mặt, vẫn đóng cửa không ra ngoài.
Nói thế nào cũng là thất lễ.
Ngày ấy nàng cố ý thoa phấn son, muốn khuôn mặt tái nhợt vì suy sụp lâu ngày có chút huyết sắc, còn chọn bộ y phục tươi tắn hơn.
Sau đó cứ như vậy mang tâm tình thấp thỏm, bị Chu Hoài Lâm nắm tay, lần đầu tiên gặp được mẫu thân của hắn.
Chu mẫu thoạt nhìn trẻ hơn một chút so với tưởng tượng của nàng, nhưng khí chất đoan trang, mặt mày nghiêm khắc, ngồi ở chỗ đó cũng đã làm cho người ta cảm thấy áp lực vô hình.
Nhưng Tiết Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo bên cạnh lải nhải: "Tỷ, tỷ phải suy nghĩ nhiều một chút, Hoàng thượng hiện tại sủng ái tỷ, tín nhiệm Tiết gia. Nhưng giang sơn này, tương lai là của Thái tử, nếu là…"
"Tiết Mẫn!" Hoàng hậu dừng lại, bình tĩnh liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Tiết Mẫn bị Tiết Ngưng trừng đến mức sợ hãi, lúc này mới không cam lòng ngừng lại. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất bình, cái gì chứ? Nàng ta nói rõ ràng là từng câu đều có lý! Nói với tỷ tỷ căn bản là vô dụng, khi trở về nàng ta phải nói chuyện này với phụ thân mới được.
***
Chuyện Nguỵ Diễm tìm đại phu cho Lương Anh, sau khi Chu Hoài Lâm hồi phủ liền biết được.
Lúc hắn hồi phủ thì Lương Anh còn đang làm điểm tâm, không có cách nào sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, cho nên đã để cho hạ nhân nói với hắn.
Chu Hoài Lâm cái gì cũng không nói, chỉ phủi đi bột mì trên chóp mũi Lương Anh: "Ta tới giúp nàng."
Lương Anh biết hắn sợ mình quá mệt mỏi, gật đầu đáp ứng.
Hai người đều không hề nhắc tới Nguỵ Diễm, ai cũng không để hắn ta ở trong lòng.
Thật ra từ lúc còn ở Chu gia, Nguỵ Diễm đã không ngừng tìm đại phu xem bệnh cho nàng. Ngay từ đầu, Lương Anh chỉ muốn cho bọn họ cút đi, cũng không để cho bọn họ cận thân bắt mạch, chớ nói chi là phối hợp trị liệu.
Cuối cùng vẫn là Chu mẫu khuyên nàng: "Đại phu do Hoàng thượng tìm đến, y thuật nhất định không tồi, có lệnh của Hoàng thượng, họ cũng không dám không tận tâm. Con cứ để họ xem, biết đâu chữa khỏi được thì sao?"
Lương Anh biết, bà ấy hoàn toàn vì mình mà suy nghĩ.
Nói đến Chu mẫu, trước khi các nàng lần đầu tiên gặp mặt, Lương Anh vốn còn cảm thấy khẩn trương, dù sao mình làm con dâu tương lai, ở quý phủ người ta hơn nửa năm cũng không chính thức gặp mặt, vẫn đóng cửa không ra ngoài.
Nói thế nào cũng là thất lễ.
Ngày ấy nàng cố ý thoa phấn son, muốn khuôn mặt tái nhợt vì suy sụp lâu ngày có chút huyết sắc, còn chọn bộ y phục tươi tắn hơn.
Sau đó cứ như vậy mang tâm tình thấp thỏm, bị Chu Hoài Lâm nắm tay, lần đầu tiên gặp được mẫu thân của hắn.
Chu mẫu thoạt nhìn trẻ hơn một chút so với tưởng tượng của nàng, nhưng khí chất đoan trang, mặt mày nghiêm khắc, ngồi ở chỗ đó cũng đã làm cho người ta cảm thấy áp lực vô hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.