Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ
Chương 37
Kim Đại
25/02/2017
Cuối cùng thì chuyện buôn bán cũng dần dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày Lưu
Diệp đều rất vui vẻ, người đi đường trước kia sợ muốn chết bây giờ cũng
dám đánh bạo tới đây mua đồ.
Trước kia cô còn lo lắng mình bị XXX, nhưng kể từ sau sự kiện Khương Nhiên kia, bây giờ cô không phải lo lắng chút nào nữa.
Mẹ nó, cho dù bây giờ cô nhảy múa trên đường rồi hét lớn cô là phụ nữ thì cũng không có ai tin!!!
Dù sao thì cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, có điều loại cảm giác囧囧này, làm cô có lúc cũng cảm thấy buồn cười.
Cô đã từng lo lắng thân phận của mình bị người ta phát hiện như vậy, bây giờ nhìn lại thì thấy mình hoàn toàn là lo bò trắng răng.
Cô cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Lại nói sau khi quen thuộc với thế giới đàn ông, cô rất khó tưởng tượng những người đàn ông áo mũ chỉnh tề sẽ làm ra loại chuyện tàn khốc như vậy.
Mỗi ngày cô đều bận rộn, nhìn những khách hàng xếp hàng mua đồ của cô, cô cảm thấy mọi người đều là người mà, đàn ông hay phụ nữ thì có sao.
Qua mấy năm nữa nếu tâm trạng cô tốt, cảm thấy không sai biệt lắm, còn có thể chủ động cho gien gì gì đó... Đến một chỗ gửi mấy sợi tóc của mình qua đường bưu điện, nghe nói chỉ cần có cái đó, là có thể làm phụ nữ sống lại.
Nói như vậy, cô còn trở thành một anh hùng vô danh đấy.
Dần dần cô từ một người ngày ngày lo lắng không yên, trở thành vui vẻ thoải mái như bây giờ, cô cũng tự cảm thấy mình lợi hại ghê gớm, chẳng qua thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới cuộc sống, người nhà bạn bè trước kia.
Nhưng mặc kệ thế nào, là người thì vẫn phải hướng về phía trước, mặc kệ nhớ nhung bạn bè người thân trước kia như thế nào, không trở về được chính là không trở về được.
Cô cũng liền coi một tên đại ngốc và Điền Thất trở thành người nhà của mình.
Chính là mỗi lần nhớ tới Khương Nhiên đều sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên.
Hơn nữa kể từ sau khi Khương Nhiên đi, cô vẫn luôn chú ý tới tin tức của anh, ngược lại đám người Sở Linh, mỗi lần tới không phải là ăn không uống không thì là gây phiền phức cho cô.
Ngày đó cô nghe Điền Thất đọc quyển quan hệ khế ước mạnh nhất trong lịch sử.
Cô thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi Điền Thất ý nghĩa của nó.
Điền Thất giảng giải cặn kẽ cho cô lai lịch của khế ước này, chỉ là cô càng nghe càng 囧.
"Cho nên phát hiện phụ nữ thì cùng hưởng? Cái này... Năm đó Hầu Gia... Đã từng ký kết cái này với Khương Nhiên..."
"Vâng, ban đầu thám hiểm vũ trụ, thực lực của bọn họ tương đương nhau, nếu cứ một đường tranh đấu thì hai bên đều sẽ tổn hại, cuối cùng ngay lúc ấy kẻ thứ ba giúp hai người ký kết hiệp nghị này, đến bây giờ thì khế ước này vẫn được xưng là khế ước mạnh nhất."
Miệng Lưu Diệp đã lệch ra tận gáy, trời ạ, vừa nghĩ rất nhiều người mang sắc mặt nghiêm túc bàn tán quyền hạn cùng hưởng này nọ, cô liền cảm thấy những người đó đúng thật là thiếu não đến cực hạn rồi, những đồ chơi này cũng nghĩ như thế nào vậy...
Chẳng lẽ phụ nữ coi như đồ chơi cũng có thể một ba năm anh tới, hai bốn sáu anh tới, sau đó chủ nhật hai người dùng chung à?
Bọn họ coi phụ nữ là cái gì vậy?!
Còn quyền lợi cùng hưởng, sao không tìm đầu óc về trước đã, ra cửa mà không mang theo đầu óc cẩn thận bị xe đâm đó!!!
Cô nhanh chóng thu quyển sách này lại, vung tay nói với Điền Thất: "Còn nhỏ tuổi không lo học, loại vật này có gì hay mà xem, có thời gian thì đọc những quyển sách có dinh dưỡng ấy!!!"
Điền Thất chưa từng thấy Lưu Diệp như vậy, vội vàng uất ức nói: "Nhưng quyển sách này là quyền uy nhất, hiện tại trong cuộc thi pháp luật còn cần phải thi môn học này đấy."
Quả nhiên lập trường bất đồng thì cách suy nghĩ cũng không giống nhau, cô bất đắc dĩ trả lại sách cho Điền Thất, chỉ là trong lòng rất ấm ức, hiện nay động vật dã thú cũng không thể tùy tiện săn giết, giống phụ nữ trân quý như vậy, nhưng luật bảo hộ cũng không có, thật không biết những người này suy nghĩ thế nào...
Từng ngày từng ngày trôi qua thuận lợi, gần đây cảm giác của cô đối với dã thú đã có biến hóa.
Cô cảm thấy bây giờ dã thú không hung ác chút nào, đầu óc rất cứng nhắc, cố chấp lại kiêu ngạo, cô cũng đùa giỡn gọi hắn là đại ngốc.
Kết quả làm bọn Sở Linh cũng gọi theo, chỉ là cái tên đại ngốc bị Lưu Diệp gọi còn chấp nhận, người khác gọi sẽ trở mặt.
Trở mặt còn có thể đánh nhau một trận.
Nhìn dáng vẻ bọn họ đánh nhau, Lưu Diệp rất lo lắng, nhưng dần dần cô phát hiện đàn ông dường như chính là một loại sinh vật như vậy, không đánh không quen biết.
Nhưng đại ngốc căn bản không phải đối thủ của Sở Linh, Lưu Diệp biết huấn luyện của bọn hắn có bao nhiêu biến thái, cô đã từng ở Khương Gia Quân một thời gian mà.
Thấy đại ngốc bị bọn binh lính như đám côn đồ kia bắt nạt, cô cũng muốn giúp đại ngốc một tay, chờ đến thời điểm thích hợp, cô liền nói hết những thứ học được từ Khương Gia Quân cho đại ngốc.
Trông vẻ mặt của con thú hoang này thì có vẻ đần độn, nhưng Lưu Diệp phát hiện chỉ cần là thứ gì có quan vệ với chiến đấu, đầu óc của hắn liền đặc biệt nhanh nhạy, hơn nữa cô đã cảm thấy tư thế của mình đã rất tiêu chuẩn, vậy mà tên ngốc kia còn có thể chỉ ra vô số tật xấu của cô.
Cuối cùng đảo ngược thành dạy cô nên làm như thế nào.
Dù sao cuối cùng với sự tiến bộ thần tốc thì đại ngốc cũng có thể tiếp được vài chiêu với Sở Linh rồi.
Có điều đàn ông thật đúng là không đánh không quen biết, không ngờ sau đó dã thú lại có thể uống rượu với đám người Khương Gia Quân, còn xưng anh gọi em rồi.
Ngược lại tiệm nhỏ buôn bán càng ngày càng tốt, thời gian về sau cô bận rộn đến chân không chạm đất.
Chính là lúc bọn Sở Linh tới, bỗng nhiên nói một vài lời, Sở Linh còn cầm một sợi tóc của cô, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cậu cái tên này có biết là đã bị lây nhiễm virut rồi hay không... Đã bảo không cho cậu đến khu người nghèo mua thức ăn, để cho lái buôn đưa đến tận nơi là được rồi..."
Lưu Diệp thật sự rất muốn hỏi Sở Linh một chút, anh là ai chứ, tôi tự đi lấy thức ăn còn không phải là vì sẽ được lợi hơn một chút à.
Lại nói virut kia cô cũng đã nghe thấy nhắc tới trên TV rồi, cũng không có ảnh hưởng gì đối với thân thể, chỉ không thể clone gien để sống lại mà thôi, có cần phải làm ra vẻ mặt không vui như vậy không...
Dù sao bây giờ thái đội của Sở Linh đối với cô càng ngày càng không xong!!!
Nói chuyện với cô một chút cũng không có tự giác chiến hữu, ngược lại xem cô như vật riêng của hắn vậy.
Hơn nữa còn tùy tiện cầm tóc cô đưa tới kho gene, chuyện như vậy kinh khủng biết bao!!!
Cô nghe đã thấy sợ.
Thật may là đám người Sở Linh này vẫn ngu ngốc trước sau như một, còn ở đằng kia buồn bực nói với cô: "Khương Gia Quân chúng ta tự nhiên có mấy kho gene, tôi đã nói cậu chuyển gien đến rồi, kết quả vừa để tóc cậu vào trong, đền bên trong liền bắt đầu nhấp nháy, tôi liền đoán chắc chắn cậu lại chạy linh tinh để bị lây bệnh."
"Có điều cũng thật kỳ lạ, trước kia đèn báo động đều là màu vàng, lần này lại là đèn màu đỏ đang không ngừng vang..." Người bên cạnh Sở Linh nói chen vào.
Lưu Diệp đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, năm đó máy phát hiện nói dối còn nói cô là phụ nữ đấy, cô cũng đã vượt qua an toàn đấy thôi.
Lại nói máy móc cũng có thể sai, chỉ cần không phải trực tiếp cởi quần, cô cũng không sợ bị người nhận ra.
Cô cười hi hi ha ha nói: "Chắc anh ấn nhầm nút chứ gì, cái người này, bản thân có biết gì về máy móc không?"
Lưu Diệp phát hiện lá gan con người đúng thật là càng luyện càng lớn, hơn nữa sau khi trải qua những chuyện mưa gió kia, cô đặc biệt có tự tin với bản thân. Cảm thấy bất kể là loại tình huống gì mình cũng có thể bình yên vô sự ứng phó.
Ngày đó Khương Nhiên đã lâu không liên lạc không biết sao lại nói muốn mời cô ăn cơm.
Kỳ thật tâm tình Lưu Diệp rất thấp thỏm.
Từ lần trước Khương Nhiên đeo cái vòng cổ kia cho cô, hai người cũng chưa gặp lại, cùng lắm cũng chỉ là gọi điện thoại cho nhau.
Hơn nữa cảm giác kia giống như cô là thú cưng Khương Nhiên nuôi ở bên ngoài.
Người đàn ông lớn tướng như Khương Nhiên lại đi hỏi cô ăn uống thế nào, dáng dấp có được không, đức hạnh này, quả thật chỉ thiếu mỗi nước hỏi cô màu lông có sáng không thôi!!!
Nhưng mà ra ngoài ăn cơm với Khương Nhiên vẫn vô cùng có sức dụ dỗ, chủ yếu là nghe đám Sở Linh nói, chỗ Khương Nhiên muốn dẫn cô đi là nơi làm đồ ăn ngon nhất, cô thật sự rất muốn đi mở mang tầm mắt, nếu như có thể thuận tiện học mót được tay nghề thì càng tốt hơn nữa.
Chỉ là Khương Nhiên có một tật xấu, nếu bạn và anh ta đi trên đường, anh sẽ có hỏi có đáp, tùy tiện nói chuyện phiến với bạn, nhưng một khi đã ngồi xuống, giống như người tăng động bị khống chế, bất chợt nói ít đi, vẻ mặt cũng ít đi.
Lưu Diệp đã sớm phát hiện tật xấu này của anh rồi, không riêng gì tật này, chỉ cần ngồi một lát, Khương Nhiên nhất định sẽ tìm một thứ gì đó để nghịch.
Giống như chén nhỏ trên bàn ăn đã bị anh cầm xoay tròn rất nhiều vòng.Ngược lại Lưu Diệp hưng phấn chít chít oa oa, gần đây cô gặp rất nhiều chuyện vui, hơn nữa cửa hàng rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo.
Chỉ là những người trong viện kiểm sát rất đáng ghét, không có việc gì là lại tổ chức gì mà Bộ vệ sinh gì mà hiệp hội thương nghiệp tới khảo sát cô...
Sau khi huyên thuyên lải nhải một tràng, Lưu Diệp liền muốn đi vệ sinh.
Hôm qua dì cả của cô tới, cô sợ lát nữa mà ra ngoài quá nhiều, sẽ bị lộ.
Chính là lúc đi vào nhà vệ sinh, cô phát hiện khách sạn này không chỉ trang trí đẹp mắt, ngay cả bồn cầu cũng thiết kế thú vị như vậy.
Bên trong là bồn cầu bằng gạch men sứ màu trắng, còn có hình dáng rất khác biệt, thần kỳ hơn là khi ngồi lên còn có âm nhạc vang lên, hơn nữa còn là âm thanh nổi vây quanh siêu cấp dễ nghe.
Cô không nhịn được liền lắc lư đầu nhìn bố trí xung quanh một chút.
Sau đó liền chú ý tới có một bộ máy xử lý rác thải gì đó.
Cô thật sự ngạc nhiên, bởi vì nơi khác đều là thùng rác, chỗ này lại còn máy móc xử lý riêng biệt.
Quả nhiên là nơi cao cấp có khác.
Trước kia cô rất cẩn thận, mỗi lần dì cả tới đều phải cẩn thận cất gọn những thứ đã dùng qua, thừa dịp chỗ không người mới dám đặt vào trong một đống đồ bỏ đi ném ra ngoài.
Mặc dù làm vậy rất buồn nôn, nhưng khi đó không phải do quá sợ hãi à.
Nhưng bây giờ tất nhiên cô không làm thế, bởi vì cô phát hiện đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, nào có ai nhàm chán đến nỗi đi lục rác chơi chứ.
Huống chi chỗ này còn có máy xử lý đâu rồi, đoán chừng tất cả đồ bỏ đi đều sẽ bị xử lý nát bét.
Nghĩ như vậy cô liền trực tiếp ném đồ lưu niệm đã dùng qua vào máy xử lý trong phòng vệ sinh, có điều hình dáng của cái máy xử lý này thật kỳ quái, còn có một chỗ hình lỗ hổng.
Thật sự không biết bọn họ làm ra để làm gì.
Chờ cô trở lại phòng ăn, món ăn cô gọi đã gần như dọn lên đủ rồi.
Cô ăn say mê cuồng nhiệt, những món ăn này đắt lắm đấy, đúng là tiền nào của ấy, quả nhiên là cấp bậc bữa tiệc lớn, song lúc ăn được một nửa, cô buồn bực nhìn về phía Khương Nhiên, tên Khương Nhiên này sao vậy, ăn ít như thế, hơn nữa dáng vẻ còn rất không có khẩu vị.
Cô liền cẩn thận hỏi: "Này, thủ lĩnh, không phải thân thể anh không thoải mái chứ?"
Khương Nhiên lắc đầu, giống như dụ dỗ chó nhỏ xoa xoa tóc cô nói: "Không có khẩu vị."
"Vậy cũng không được, ít nhiều cũng uống chút canh đi." Cô cầm cái thìa của Khương Nhiên lên, múc chút canh, đưa tới trước mặt anh, vốn muốn đưa cho anh tự uống.
Kết quả Khương Nhiên trực tiếp cúi đầu uống.
Cô kinh hãi thiếu chút nữa ném cái thìa đi, nhưng trong lòng lại có một thứ đẩy ra...
Rất kỳ diệu, không biết vì sao lại muốn bật cười...
Cô lại múc một thìa nữa, Khương Nhiên vẫn cúi người uống hết như cũ.
Ngay cả có chút lúng túng, cô cũng không biết nên nói gì.
Đang suy nghĩ có nên đánh vỡ không khí im lặng này hay không, điện thoại của Khương Nhiên reo lên, cái kia giống như được khống chế bằng âm thanh, anh nói một con số, rất nhanh điện thoại liền tiếp thông.
Lưu Diệp cũng không để ý, có người tìm Khương Nhiên là chuyện rất bình thường.
Chỉ là lúc cô đang cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Khương Nhiên trước đó vẫn còn lười biếng bất chợt đứng lên, động tác kia quá nhanh, làm đụng phải cái đĩa trước mặt anh, phát ra một tiếng xoảng, trong nháy mắt cái đĩa kia rơi nát bấy.
Lưu Diệp kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô dám thề, cô chưa từng thấy Khương Nhiên như vậy bao giờ.
Hơn nữa cô cũng không biết tại sao mắt người lại có thể trong thời gian ngắn xẹt qua nhiều cảm xúc như vậy, mà những cảm xúc kia nhanh đến nỗi cô cũng không thể phân biệt nổi.
Khương Nhiên chỉ thở hổn hển, không ngừng hô hấp.
Cô bị dọa sợ, sợ thân thể anh không thoải mái, vội vàng đúng dậy, theo bản năng khẽ vuốt sau lưng Khương Nhiên.
Nhưng động tác Khương Nhiên rất nhanh, anh ngay cả áo khoác cũng quên, trực tiếp xông ra ngoài.
Lưu Diệp bị anh làm cho sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đi theo.
Lúc này dường như Khương Nhiên mới nhớ tới cô, anh dùng lực ôm cô một cái, cô có thể cảm thấy Khương Nhiên đang run rẩy, run rẩy không thể khống chế.
Cô bị dáng vẻ của anh hù sợ.
"Có thứ xuất hiện, tôi phải đi xem một chút..." Giọng nói Khương Nhiên đã không còn mạch lạc nói với cô.
Hơn nữa sau khi nói xong câu đó, Khương Nhiên lại chạy thật nhanh ra ngoài.
Lưu Diệp cảm thấy không giải thích được, bình thường thấy Khương Nhiên vẫn luôn không quan tâm đến thứ gì cả, Khương Nhiên ngày hôm nay quả thật cho cô mở rộng tầm mắt.
Thật may là khách sạn này cách tiệm nhỏ của cô rất gần, cô đần độn u mê trở lại cửa hàng, đám lính lưu manh kia vẫn còn ở đây.
Ngồi rải rác, không phải uống rượu thì là ăn uống.
Sở Linh lại càng vừa nhai chóp chép đồ ăn cô làm, vừa trêu chọc cô: "Này, chỗ kia rất lợi hại đúng không, cậu có sử dụng bồn tiểu tiện có máy phân tích tự động không? Cái hình dáng đó quả thật có thể ghê tởm chế người!!!"
Lưu Diệp vẫn còn đang buồn bực vì chuyện vừa rồi, vừa nghe thấy ba chữ bồn tiểu tiện, cô cũng không để ý, tiện tay lấy bánh bao chặn miệng Sở Linh lại.
Ngược lại người bên cạnh Sở Linh cũng bị gợi chuyện: "Lần đầu tiên tôi dùng thứ kia cũng giật mình, quả thật giống như kiểm tra sức khoẻ..."
Nghe những người đó hi hi ha ha, Lưu Diệp cũng không coi là quan trọng, đang muốn nghiêng đầu dọn dẹp bàn làm việc, cô chợt dừng lại, một chuỗi hình ảnh @#$$^%!$@$$ nhanh chóng xẹt qua.
Tay của cô có chút run rẩy, nhưng lại cảm thấy cái loại đó có thể quá ngu rồi.
Làm sao có thể...
Cô vẫn làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, nỗ lực dùng hết tất cả lực sức nghiêng đầu qua, "Vậy, Sở Linh, thứ kia có phải có miệng tròn giống như cái phếu... Trên đó còn viết là máy xử lý không..."
"Ừ, chính là cái đó, vừa là bồn tiểu tiện vừa còn là máy kiểm tra số liệu thân thể... Hình như có không ít nơi lắp đặt cái đó, nghe nói là trong một hạng mục từ thiện y tế toàn dân, sau đó số liệu sẽ được gửi về trung tâm kiểm tra sức khoẻ, nghe nói nếu có vấn đề, sẽ dùng máy mẫu gien để tìm được người cụ thể..."
"Đúng, đúng, chính là cái đó, bởi vì sợ có người đánh cắp thông tin gien, cho nên toàn bộ đều là tự động, chỉ khi nào có vấn đề mới cần người, hơn nữa tin tức bên trong không dễ cho người ta nhìn... Chẳng qua tôi cảm thấy người làm ra chuyện như vậy quá não tàn... Ai không có việc gì đi tới những nơi đó chứ..."
Lưu Diệp không nói gì nữa, cô nhanh chóng tháo tạp dề trên người xuống, lúc ra cửa bởi vì đi quá nhanh, còn đụng phải đại ngốc đang bước vào, đại ngốc phát hiện sắc mặt cô không thích hợp, còn hỏi cô một câu.
Cô cũng không trả lời.
Trong đầu cô trống rỗng, cô không biết mình nên đi đâu, những thứ học được trước đó cũng uổng công.
Nhưng cô phải tỉnh táo lại, có lẽ tình huống không hỏng bét như vậy, có lẽ chỉ là cô nghĩ quá nhiều.
Nhưng ngay khi cô đang đi dọc phố, đám người Sở Linh cũng đuổi đi theo, chỉ là những người đó so với cô còn vội vàng hơn, Sở Linh ngược lại dừng một chút, chạy nhanh lên trước mặt cô, vội vàng dặn dò: "Lưu Diệp, cậu đừng chạy loạn linh tinh, đã xảy ra chuyện!!! Biết không! Xảy ra chuyện lớn!!! Thủ lĩnh mới điện thoại tới, bảo tôi thông báo cho cậu một tiếng, mang thức ăn và nước uống đến phòng thị chính!!! Nếu như tình huống không tốt, cậu hãy rút lui ra bên ngoài!!!"
Đôi mắt Lưu Diệp đỏ ửng một phát bắt được tay Sở Linh, cô vẫn còn cảm thấy như đang ở trong mộng, rõ ràng buổi sáng, cô vẫn còn đang suy nghĩ buổi tối ăn gì, sau đó nghĩ tới nên trông nom tiệm nhỏ của mình như thế nào...
"Sở Linh, rốt cuộc thế nào!" Cô mang theo tiếng khóc nức nở hỏi.
Cô đã rất nhiều lần suýt bị đưa ra ánh sáng, nhưng lần nào cũng có thể bình an vượt qua, không lẽ lần này vì chuyện ngu ngốc kia mà bị phát hiện!?
Không phải chỉ là không biết đó là bồn tiểu tiện à!!!
Bất giác trở thành truy bắt khắp thành có biết là quá đáng lắm không!!!
Trước kia cô còn lo lắng mình bị XXX, nhưng kể từ sau sự kiện Khương Nhiên kia, bây giờ cô không phải lo lắng chút nào nữa.
Mẹ nó, cho dù bây giờ cô nhảy múa trên đường rồi hét lớn cô là phụ nữ thì cũng không có ai tin!!!
Dù sao thì cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, có điều loại cảm giác囧囧này, làm cô có lúc cũng cảm thấy buồn cười.
Cô đã từng lo lắng thân phận của mình bị người ta phát hiện như vậy, bây giờ nhìn lại thì thấy mình hoàn toàn là lo bò trắng răng.
Cô cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Lại nói sau khi quen thuộc với thế giới đàn ông, cô rất khó tưởng tượng những người đàn ông áo mũ chỉnh tề sẽ làm ra loại chuyện tàn khốc như vậy.
Mỗi ngày cô đều bận rộn, nhìn những khách hàng xếp hàng mua đồ của cô, cô cảm thấy mọi người đều là người mà, đàn ông hay phụ nữ thì có sao.
Qua mấy năm nữa nếu tâm trạng cô tốt, cảm thấy không sai biệt lắm, còn có thể chủ động cho gien gì gì đó... Đến một chỗ gửi mấy sợi tóc của mình qua đường bưu điện, nghe nói chỉ cần có cái đó, là có thể làm phụ nữ sống lại.
Nói như vậy, cô còn trở thành một anh hùng vô danh đấy.
Dần dần cô từ một người ngày ngày lo lắng không yên, trở thành vui vẻ thoải mái như bây giờ, cô cũng tự cảm thấy mình lợi hại ghê gớm, chẳng qua thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới cuộc sống, người nhà bạn bè trước kia.
Nhưng mặc kệ thế nào, là người thì vẫn phải hướng về phía trước, mặc kệ nhớ nhung bạn bè người thân trước kia như thế nào, không trở về được chính là không trở về được.
Cô cũng liền coi một tên đại ngốc và Điền Thất trở thành người nhà của mình.
Chính là mỗi lần nhớ tới Khương Nhiên đều sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên.
Hơn nữa kể từ sau khi Khương Nhiên đi, cô vẫn luôn chú ý tới tin tức của anh, ngược lại đám người Sở Linh, mỗi lần tới không phải là ăn không uống không thì là gây phiền phức cho cô.
Ngày đó cô nghe Điền Thất đọc quyển quan hệ khế ước mạnh nhất trong lịch sử.
Cô thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi Điền Thất ý nghĩa của nó.
Điền Thất giảng giải cặn kẽ cho cô lai lịch của khế ước này, chỉ là cô càng nghe càng 囧.
"Cho nên phát hiện phụ nữ thì cùng hưởng? Cái này... Năm đó Hầu Gia... Đã từng ký kết cái này với Khương Nhiên..."
"Vâng, ban đầu thám hiểm vũ trụ, thực lực của bọn họ tương đương nhau, nếu cứ một đường tranh đấu thì hai bên đều sẽ tổn hại, cuối cùng ngay lúc ấy kẻ thứ ba giúp hai người ký kết hiệp nghị này, đến bây giờ thì khế ước này vẫn được xưng là khế ước mạnh nhất."
Miệng Lưu Diệp đã lệch ra tận gáy, trời ạ, vừa nghĩ rất nhiều người mang sắc mặt nghiêm túc bàn tán quyền hạn cùng hưởng này nọ, cô liền cảm thấy những người đó đúng thật là thiếu não đến cực hạn rồi, những đồ chơi này cũng nghĩ như thế nào vậy...
Chẳng lẽ phụ nữ coi như đồ chơi cũng có thể một ba năm anh tới, hai bốn sáu anh tới, sau đó chủ nhật hai người dùng chung à?
Bọn họ coi phụ nữ là cái gì vậy?!
Còn quyền lợi cùng hưởng, sao không tìm đầu óc về trước đã, ra cửa mà không mang theo đầu óc cẩn thận bị xe đâm đó!!!
Cô nhanh chóng thu quyển sách này lại, vung tay nói với Điền Thất: "Còn nhỏ tuổi không lo học, loại vật này có gì hay mà xem, có thời gian thì đọc những quyển sách có dinh dưỡng ấy!!!"
Điền Thất chưa từng thấy Lưu Diệp như vậy, vội vàng uất ức nói: "Nhưng quyển sách này là quyền uy nhất, hiện tại trong cuộc thi pháp luật còn cần phải thi môn học này đấy."
Quả nhiên lập trường bất đồng thì cách suy nghĩ cũng không giống nhau, cô bất đắc dĩ trả lại sách cho Điền Thất, chỉ là trong lòng rất ấm ức, hiện nay động vật dã thú cũng không thể tùy tiện săn giết, giống phụ nữ trân quý như vậy, nhưng luật bảo hộ cũng không có, thật không biết những người này suy nghĩ thế nào...
Từng ngày từng ngày trôi qua thuận lợi, gần đây cảm giác của cô đối với dã thú đã có biến hóa.
Cô cảm thấy bây giờ dã thú không hung ác chút nào, đầu óc rất cứng nhắc, cố chấp lại kiêu ngạo, cô cũng đùa giỡn gọi hắn là đại ngốc.
Kết quả làm bọn Sở Linh cũng gọi theo, chỉ là cái tên đại ngốc bị Lưu Diệp gọi còn chấp nhận, người khác gọi sẽ trở mặt.
Trở mặt còn có thể đánh nhau một trận.
Nhìn dáng vẻ bọn họ đánh nhau, Lưu Diệp rất lo lắng, nhưng dần dần cô phát hiện đàn ông dường như chính là một loại sinh vật như vậy, không đánh không quen biết.
Nhưng đại ngốc căn bản không phải đối thủ của Sở Linh, Lưu Diệp biết huấn luyện của bọn hắn có bao nhiêu biến thái, cô đã từng ở Khương Gia Quân một thời gian mà.
Thấy đại ngốc bị bọn binh lính như đám côn đồ kia bắt nạt, cô cũng muốn giúp đại ngốc một tay, chờ đến thời điểm thích hợp, cô liền nói hết những thứ học được từ Khương Gia Quân cho đại ngốc.
Trông vẻ mặt của con thú hoang này thì có vẻ đần độn, nhưng Lưu Diệp phát hiện chỉ cần là thứ gì có quan vệ với chiến đấu, đầu óc của hắn liền đặc biệt nhanh nhạy, hơn nữa cô đã cảm thấy tư thế của mình đã rất tiêu chuẩn, vậy mà tên ngốc kia còn có thể chỉ ra vô số tật xấu của cô.
Cuối cùng đảo ngược thành dạy cô nên làm như thế nào.
Dù sao cuối cùng với sự tiến bộ thần tốc thì đại ngốc cũng có thể tiếp được vài chiêu với Sở Linh rồi.
Có điều đàn ông thật đúng là không đánh không quen biết, không ngờ sau đó dã thú lại có thể uống rượu với đám người Khương Gia Quân, còn xưng anh gọi em rồi.
Ngược lại tiệm nhỏ buôn bán càng ngày càng tốt, thời gian về sau cô bận rộn đến chân không chạm đất.
Chính là lúc bọn Sở Linh tới, bỗng nhiên nói một vài lời, Sở Linh còn cầm một sợi tóc của cô, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cậu cái tên này có biết là đã bị lây nhiễm virut rồi hay không... Đã bảo không cho cậu đến khu người nghèo mua thức ăn, để cho lái buôn đưa đến tận nơi là được rồi..."
Lưu Diệp thật sự rất muốn hỏi Sở Linh một chút, anh là ai chứ, tôi tự đi lấy thức ăn còn không phải là vì sẽ được lợi hơn một chút à.
Lại nói virut kia cô cũng đã nghe thấy nhắc tới trên TV rồi, cũng không có ảnh hưởng gì đối với thân thể, chỉ không thể clone gien để sống lại mà thôi, có cần phải làm ra vẻ mặt không vui như vậy không...
Dù sao bây giờ thái đội của Sở Linh đối với cô càng ngày càng không xong!!!
Nói chuyện với cô một chút cũng không có tự giác chiến hữu, ngược lại xem cô như vật riêng của hắn vậy.
Hơn nữa còn tùy tiện cầm tóc cô đưa tới kho gene, chuyện như vậy kinh khủng biết bao!!!
Cô nghe đã thấy sợ.
Thật may là đám người Sở Linh này vẫn ngu ngốc trước sau như một, còn ở đằng kia buồn bực nói với cô: "Khương Gia Quân chúng ta tự nhiên có mấy kho gene, tôi đã nói cậu chuyển gien đến rồi, kết quả vừa để tóc cậu vào trong, đền bên trong liền bắt đầu nhấp nháy, tôi liền đoán chắc chắn cậu lại chạy linh tinh để bị lây bệnh."
"Có điều cũng thật kỳ lạ, trước kia đèn báo động đều là màu vàng, lần này lại là đèn màu đỏ đang không ngừng vang..." Người bên cạnh Sở Linh nói chen vào.
Lưu Diệp đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, năm đó máy phát hiện nói dối còn nói cô là phụ nữ đấy, cô cũng đã vượt qua an toàn đấy thôi.
Lại nói máy móc cũng có thể sai, chỉ cần không phải trực tiếp cởi quần, cô cũng không sợ bị người nhận ra.
Cô cười hi hi ha ha nói: "Chắc anh ấn nhầm nút chứ gì, cái người này, bản thân có biết gì về máy móc không?"
Lưu Diệp phát hiện lá gan con người đúng thật là càng luyện càng lớn, hơn nữa sau khi trải qua những chuyện mưa gió kia, cô đặc biệt có tự tin với bản thân. Cảm thấy bất kể là loại tình huống gì mình cũng có thể bình yên vô sự ứng phó.
Ngày đó Khương Nhiên đã lâu không liên lạc không biết sao lại nói muốn mời cô ăn cơm.
Kỳ thật tâm tình Lưu Diệp rất thấp thỏm.
Từ lần trước Khương Nhiên đeo cái vòng cổ kia cho cô, hai người cũng chưa gặp lại, cùng lắm cũng chỉ là gọi điện thoại cho nhau.
Hơn nữa cảm giác kia giống như cô là thú cưng Khương Nhiên nuôi ở bên ngoài.
Người đàn ông lớn tướng như Khương Nhiên lại đi hỏi cô ăn uống thế nào, dáng dấp có được không, đức hạnh này, quả thật chỉ thiếu mỗi nước hỏi cô màu lông có sáng không thôi!!!
Nhưng mà ra ngoài ăn cơm với Khương Nhiên vẫn vô cùng có sức dụ dỗ, chủ yếu là nghe đám Sở Linh nói, chỗ Khương Nhiên muốn dẫn cô đi là nơi làm đồ ăn ngon nhất, cô thật sự rất muốn đi mở mang tầm mắt, nếu như có thể thuận tiện học mót được tay nghề thì càng tốt hơn nữa.
Chỉ là Khương Nhiên có một tật xấu, nếu bạn và anh ta đi trên đường, anh sẽ có hỏi có đáp, tùy tiện nói chuyện phiến với bạn, nhưng một khi đã ngồi xuống, giống như người tăng động bị khống chế, bất chợt nói ít đi, vẻ mặt cũng ít đi.
Lưu Diệp đã sớm phát hiện tật xấu này của anh rồi, không riêng gì tật này, chỉ cần ngồi một lát, Khương Nhiên nhất định sẽ tìm một thứ gì đó để nghịch.
Giống như chén nhỏ trên bàn ăn đã bị anh cầm xoay tròn rất nhiều vòng.Ngược lại Lưu Diệp hưng phấn chít chít oa oa, gần đây cô gặp rất nhiều chuyện vui, hơn nữa cửa hàng rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo.
Chỉ là những người trong viện kiểm sát rất đáng ghét, không có việc gì là lại tổ chức gì mà Bộ vệ sinh gì mà hiệp hội thương nghiệp tới khảo sát cô...
Sau khi huyên thuyên lải nhải một tràng, Lưu Diệp liền muốn đi vệ sinh.
Hôm qua dì cả của cô tới, cô sợ lát nữa mà ra ngoài quá nhiều, sẽ bị lộ.
Chính là lúc đi vào nhà vệ sinh, cô phát hiện khách sạn này không chỉ trang trí đẹp mắt, ngay cả bồn cầu cũng thiết kế thú vị như vậy.
Bên trong là bồn cầu bằng gạch men sứ màu trắng, còn có hình dáng rất khác biệt, thần kỳ hơn là khi ngồi lên còn có âm nhạc vang lên, hơn nữa còn là âm thanh nổi vây quanh siêu cấp dễ nghe.
Cô không nhịn được liền lắc lư đầu nhìn bố trí xung quanh một chút.
Sau đó liền chú ý tới có một bộ máy xử lý rác thải gì đó.
Cô thật sự ngạc nhiên, bởi vì nơi khác đều là thùng rác, chỗ này lại còn máy móc xử lý riêng biệt.
Quả nhiên là nơi cao cấp có khác.
Trước kia cô rất cẩn thận, mỗi lần dì cả tới đều phải cẩn thận cất gọn những thứ đã dùng qua, thừa dịp chỗ không người mới dám đặt vào trong một đống đồ bỏ đi ném ra ngoài.
Mặc dù làm vậy rất buồn nôn, nhưng khi đó không phải do quá sợ hãi à.
Nhưng bây giờ tất nhiên cô không làm thế, bởi vì cô phát hiện đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, nào có ai nhàm chán đến nỗi đi lục rác chơi chứ.
Huống chi chỗ này còn có máy xử lý đâu rồi, đoán chừng tất cả đồ bỏ đi đều sẽ bị xử lý nát bét.
Nghĩ như vậy cô liền trực tiếp ném đồ lưu niệm đã dùng qua vào máy xử lý trong phòng vệ sinh, có điều hình dáng của cái máy xử lý này thật kỳ quái, còn có một chỗ hình lỗ hổng.
Thật sự không biết bọn họ làm ra để làm gì.
Chờ cô trở lại phòng ăn, món ăn cô gọi đã gần như dọn lên đủ rồi.
Cô ăn say mê cuồng nhiệt, những món ăn này đắt lắm đấy, đúng là tiền nào của ấy, quả nhiên là cấp bậc bữa tiệc lớn, song lúc ăn được một nửa, cô buồn bực nhìn về phía Khương Nhiên, tên Khương Nhiên này sao vậy, ăn ít như thế, hơn nữa dáng vẻ còn rất không có khẩu vị.
Cô liền cẩn thận hỏi: "Này, thủ lĩnh, không phải thân thể anh không thoải mái chứ?"
Khương Nhiên lắc đầu, giống như dụ dỗ chó nhỏ xoa xoa tóc cô nói: "Không có khẩu vị."
"Vậy cũng không được, ít nhiều cũng uống chút canh đi." Cô cầm cái thìa của Khương Nhiên lên, múc chút canh, đưa tới trước mặt anh, vốn muốn đưa cho anh tự uống.
Kết quả Khương Nhiên trực tiếp cúi đầu uống.
Cô kinh hãi thiếu chút nữa ném cái thìa đi, nhưng trong lòng lại có một thứ đẩy ra...
Rất kỳ diệu, không biết vì sao lại muốn bật cười...
Cô lại múc một thìa nữa, Khương Nhiên vẫn cúi người uống hết như cũ.
Ngay cả có chút lúng túng, cô cũng không biết nên nói gì.
Đang suy nghĩ có nên đánh vỡ không khí im lặng này hay không, điện thoại của Khương Nhiên reo lên, cái kia giống như được khống chế bằng âm thanh, anh nói một con số, rất nhanh điện thoại liền tiếp thông.
Lưu Diệp cũng không để ý, có người tìm Khương Nhiên là chuyện rất bình thường.
Chỉ là lúc cô đang cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Khương Nhiên trước đó vẫn còn lười biếng bất chợt đứng lên, động tác kia quá nhanh, làm đụng phải cái đĩa trước mặt anh, phát ra một tiếng xoảng, trong nháy mắt cái đĩa kia rơi nát bấy.
Lưu Diệp kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô dám thề, cô chưa từng thấy Khương Nhiên như vậy bao giờ.
Hơn nữa cô cũng không biết tại sao mắt người lại có thể trong thời gian ngắn xẹt qua nhiều cảm xúc như vậy, mà những cảm xúc kia nhanh đến nỗi cô cũng không thể phân biệt nổi.
Khương Nhiên chỉ thở hổn hển, không ngừng hô hấp.
Cô bị dọa sợ, sợ thân thể anh không thoải mái, vội vàng đúng dậy, theo bản năng khẽ vuốt sau lưng Khương Nhiên.
Nhưng động tác Khương Nhiên rất nhanh, anh ngay cả áo khoác cũng quên, trực tiếp xông ra ngoài.
Lưu Diệp bị anh làm cho sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đi theo.
Lúc này dường như Khương Nhiên mới nhớ tới cô, anh dùng lực ôm cô một cái, cô có thể cảm thấy Khương Nhiên đang run rẩy, run rẩy không thể khống chế.
Cô bị dáng vẻ của anh hù sợ.
"Có thứ xuất hiện, tôi phải đi xem một chút..." Giọng nói Khương Nhiên đã không còn mạch lạc nói với cô.
Hơn nữa sau khi nói xong câu đó, Khương Nhiên lại chạy thật nhanh ra ngoài.
Lưu Diệp cảm thấy không giải thích được, bình thường thấy Khương Nhiên vẫn luôn không quan tâm đến thứ gì cả, Khương Nhiên ngày hôm nay quả thật cho cô mở rộng tầm mắt.
Thật may là khách sạn này cách tiệm nhỏ của cô rất gần, cô đần độn u mê trở lại cửa hàng, đám lính lưu manh kia vẫn còn ở đây.
Ngồi rải rác, không phải uống rượu thì là ăn uống.
Sở Linh lại càng vừa nhai chóp chép đồ ăn cô làm, vừa trêu chọc cô: "Này, chỗ kia rất lợi hại đúng không, cậu có sử dụng bồn tiểu tiện có máy phân tích tự động không? Cái hình dáng đó quả thật có thể ghê tởm chế người!!!"
Lưu Diệp vẫn còn đang buồn bực vì chuyện vừa rồi, vừa nghe thấy ba chữ bồn tiểu tiện, cô cũng không để ý, tiện tay lấy bánh bao chặn miệng Sở Linh lại.
Ngược lại người bên cạnh Sở Linh cũng bị gợi chuyện: "Lần đầu tiên tôi dùng thứ kia cũng giật mình, quả thật giống như kiểm tra sức khoẻ..."
Nghe những người đó hi hi ha ha, Lưu Diệp cũng không coi là quan trọng, đang muốn nghiêng đầu dọn dẹp bàn làm việc, cô chợt dừng lại, một chuỗi hình ảnh @#$$^%!$@$$ nhanh chóng xẹt qua.
Tay của cô có chút run rẩy, nhưng lại cảm thấy cái loại đó có thể quá ngu rồi.
Làm sao có thể...
Cô vẫn làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, nỗ lực dùng hết tất cả lực sức nghiêng đầu qua, "Vậy, Sở Linh, thứ kia có phải có miệng tròn giống như cái phếu... Trên đó còn viết là máy xử lý không..."
"Ừ, chính là cái đó, vừa là bồn tiểu tiện vừa còn là máy kiểm tra số liệu thân thể... Hình như có không ít nơi lắp đặt cái đó, nghe nói là trong một hạng mục từ thiện y tế toàn dân, sau đó số liệu sẽ được gửi về trung tâm kiểm tra sức khoẻ, nghe nói nếu có vấn đề, sẽ dùng máy mẫu gien để tìm được người cụ thể..."
"Đúng, đúng, chính là cái đó, bởi vì sợ có người đánh cắp thông tin gien, cho nên toàn bộ đều là tự động, chỉ khi nào có vấn đề mới cần người, hơn nữa tin tức bên trong không dễ cho người ta nhìn... Chẳng qua tôi cảm thấy người làm ra chuyện như vậy quá não tàn... Ai không có việc gì đi tới những nơi đó chứ..."
Lưu Diệp không nói gì nữa, cô nhanh chóng tháo tạp dề trên người xuống, lúc ra cửa bởi vì đi quá nhanh, còn đụng phải đại ngốc đang bước vào, đại ngốc phát hiện sắc mặt cô không thích hợp, còn hỏi cô một câu.
Cô cũng không trả lời.
Trong đầu cô trống rỗng, cô không biết mình nên đi đâu, những thứ học được trước đó cũng uổng công.
Nhưng cô phải tỉnh táo lại, có lẽ tình huống không hỏng bét như vậy, có lẽ chỉ là cô nghĩ quá nhiều.
Nhưng ngay khi cô đang đi dọc phố, đám người Sở Linh cũng đuổi đi theo, chỉ là những người đó so với cô còn vội vàng hơn, Sở Linh ngược lại dừng một chút, chạy nhanh lên trước mặt cô, vội vàng dặn dò: "Lưu Diệp, cậu đừng chạy loạn linh tinh, đã xảy ra chuyện!!! Biết không! Xảy ra chuyện lớn!!! Thủ lĩnh mới điện thoại tới, bảo tôi thông báo cho cậu một tiếng, mang thức ăn và nước uống đến phòng thị chính!!! Nếu như tình huống không tốt, cậu hãy rút lui ra bên ngoài!!!"
Đôi mắt Lưu Diệp đỏ ửng một phát bắt được tay Sở Linh, cô vẫn còn cảm thấy như đang ở trong mộng, rõ ràng buổi sáng, cô vẫn còn đang suy nghĩ buổi tối ăn gì, sau đó nghĩ tới nên trông nom tiệm nhỏ của mình như thế nào...
"Sở Linh, rốt cuộc thế nào!" Cô mang theo tiếng khóc nức nở hỏi.
Cô đã rất nhiều lần suýt bị đưa ra ánh sáng, nhưng lần nào cũng có thể bình an vượt qua, không lẽ lần này vì chuyện ngu ngốc kia mà bị phát hiện!?
Không phải chỉ là không biết đó là bồn tiểu tiện à!!!
Bất giác trở thành truy bắt khắp thành có biết là quá đáng lắm không!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.