Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ
Chương 45
Kim Đại
12/10/2017
Editor: Snowflake HD
Beta: Sam Sam, Dung Cảnh
Khương Nhiên gặng hỏi cô: “Nhằm vào hội nghị để đề ra luật pháp, đã vậy sao không tố cáo luôn đi? Em có ý kiến thì cứ nói thẳng, hai ngày nay làm cái gì thế hả? Đầu óc bị giòi ăn rồi sao?”
Lưu Diệp không nhịn được oán thầm, anh ta còn có mặt mũi để nói sao, hai ngày nay không chịu đến đây, biết tìm người ở đâu mà nói hả.
Cô nghiêm mặt nói: “Nếu nói có ý kiến thì cứ nói, thì thực sự có một cái, muốn nghe hay không? Nếu muốn nghe, tôi sẽ nói! Tôi muốn sự tự do của bản thân, hơn nữa không thích anh ở bên cạnh, không thích, cực kì không thích! Có thể thả tôi đi được không?”
Cô cho rằng Khương Nhiên sẽ giận tím mặt, kết quả Khương Nhiên chỉ hếch cằm, bộ dạng không khác gì thằng ngốc.
Cô chưa kịp phản ứng, Khương Nhiên lập tức xoay đầu rời đi.
Tuy nhiên một lát sau anh quay lại, trong tay anh cầm một bộ quần áo nam sinh.
Anh ném cho cô, rồi vội vàng căn dặn: “Thay quần áo, tôi đưa cô đi.”
Vấn đề duy nhất là quần áo này quá rộng so với thân hình cô.
Cô cúi đầu mặc thật nhanh.
Khương Nhiên không lên tiếng.
Có thể nói đây là chiến tranh lạnh đúng nghĩa, nói chuyện rõ ràng cũng vô nghĩa, còn muốn anh đối xử tử tế với mình?
Không hiểu sao trong đầu Lưu Diệp lại hiện lên một câu như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó cô cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện rõ ràng.
Tên Khương Nhiên này chưa từng coi cô như người để nói chuyện, anh đối xử với cô không khác gì một con chó.
Cũng may lúc anh xem cô như con côn trùng gì gì đó, còn đối xử với cô dịu dàng hơn một chút.
Cô cũng không biết Khương Nhiên muốn làm gì, hơn nữa cô không tin Khương Nhiên sẽ để cô rời đi thật.
Nhưng mà cô dần dần cảm thấy không ổn, ngồi dậy nhìn khung cảnh ngoài cửa xe thay đổi không ngừng, bởi vì cô mặc quần áo của Khương gia quân, cho nên rất nhanh sau đó xe bọn họ rời khỏi hòn đảo nhỏ, chạy lên du thuyền, cùng với những vật liệu trên thuyền, chờ một lát bọn họ liền tới khu người nghèo.
Nơi đó, xe vừa mới dừng, cô lập tức nghe thấy tiếng gào rú điên cuồng từ bốn phương tám hướng.
Khương Nhiên lại ném quần áo khác cho cô, lần này còn đưa cho cô cả mũ lẫn mắt kính đen và khẩu trang.
Cô căng thẳng đến mức hai tay run rẩy.
Khương Nhiên vẫn không cho phép cô mở miệng.
Đợi cô mặc quần áo xong, hiếm khi thấy Khương Nhiên tới gần, cẩn thận đeo giúp cô tai nghe chuyên dụng lên tai.
“Tai nghe này có thể trực tiếp gọi đi.” Anh ngừng một lúc, Lưu Diệp cảm thấy thật buồn bực, trước đó còn hung dữ như vậy, bây giờ lại ra vẻ dịu dàng ân cần, hơn nữa vẻ mặt giống như có chút lo lắng, bởi vì mất đi thú cưng hay còn có ý nghĩa gì khác?
“Khi nào muốn quay về thì gọi, tôi sẽ cho người tới đón.” Lời nói này càng có vẻ bí ẩn rồi.
Nói xong những lời kia, anh liền mở cửa xe, dùng tay ra dấu rời đi: “Không phải muốn tự do hay sao? bây giờ cho em đó.”
Lưu Diệp ngây người, cô có chút không dám tin, chần chờ một hồi mới di chuyển.
Khương Nhiên không đuổi theo cô, bên ngoài có rất nhiều tiếng động dọa người, tiếng còi xe cảnh sát, còn có đủ thứ giọng nói ồn ào.
Anh nhìn khuôn mặt cô.
Lúc đó Lưu Diệp tưởng tượng, Khương Nhiên đang đợi cô mở miệng cầu xin tha thứ, rồi anh sẽ đưa cô trở về.
Sợ cơ hội này nhanh chóng biến mất, một giây sau cô lập tức nhảy ra khỏi xe.
Nhưng cô không ngờ Khương Nhiên liền lái xe chạy đi.
Cô im lặng ngơ ngác, đột nhiên hiểu ra bản thân mình thật sự được buông tha, bởi vì cô nói cô không muốn ở bên cạnh anh sao?
Cho nên lòng tự trọng và kiêu ngạo của anh bị tổn thương?
Chẳng qua cô có chút không ngờ được, trong lòng mờ mịt chốc lát.
Rất nhanh sau đó cô hít một hơi thật sâu, đội mũ và đeo khẩu trang lên.
Thật may những người biểu tình kia cũng có người đeo khẩu trang, bộ dạng này của cô vẫn có thể lẫn vào họ.
Đúng là đông quá, cô mới bước được vài bước đã bị dòng người chen chúc.
Hô hào khẩu hiệu, giống như mấy đám con trai bị mất lý trí không ngừng gầm rú.
Cô bị những người kia đẩy đến ven đường.
Cái này không tính là gì, từ lúc cô tới thế giới này, cũng không có ai để dựa dẫm, bản thân cũng sống được tới ngày hôm nay.
Thực tế càng lăn lộn càng thảm bởi vì gặp được lão đại Khương Nhiên!
Cô nhìn xung quanh một chút, bỗng nhớ tới nhà trọ nhỏ của mình, mặc dù biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng trong lúc này cô không biết phải đi đâu, không bằng cứ đi tới nhà trọ quan sát tình hình trước, ở xa lại có tầm nhìn khá tốt, mặc kể thế nào, cô cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết ở đó…
Cô cực khổ chen chúc qua đám đông, so với những tên con trai đang hăng hái như đánh máu gà, cô trông có vẻ hơi gầy yếu hơn một chút.
May mắn hồi nhỏ ở trong trường cũng có tham gia mấy hoạt động náo nhiệt ngoài trời, chen lấn trong đám người không ngừng hô khẩu hiệu cho vợ, muốn có vợ.
Vì để che giấu, cô cũng bắt chước hô theo hai câu, đối xử tử tế với phụ nữ, cho nhiều tài sản và của cải.
Cô cảm thấy hơi buồn bực, có thể xem việc đối xử tử tế với phụ nữ và cho nhiều tài sản là giống nhau sao?
Cô kéo mũ Khương Nhiên cho mình xuống.
Cô cố gắng đi tới nhà trọ.
Nhưng muốn vào được nhà trọ cô phải đi qua khu nghèo, an ninh chỗ này còn đáng sợ hơn so với chỗ của anh, trước kia đường phố khá sầm uất, bây giờ chẳng khác nào hiện trường còn sót lại sau trận động đất, khắp nơi đều là tủ kính vỡ nát, còn có làn khói đen tỏa ra.
Không ngừng xảy ra ẩu đả đánh nhau, Lưu Diệp đi được một đoạn, lập tức bị cảnh tượng phía trước hù dọa khiến cho chân tay run rẩy.
Cô ra sức trấn an bản thân, cố hết sức lách qua những phần tử bạo lực kia.
Thậm chí cô không dám nghĩ nếu bị bọn người kia phát hiện thì mình sẽ như thế nào.
Cô hít sâu một hơi, lúc cô định đi qua, màn hình lớn phía đối diện thông báo một tin tức.
Vẻ mặt người dẫn chương trình rất nghiêm túc, nhanh chóng nói: “Tình hình ngày càng nghiêm trọng, khu nghèo thứ ba nơi có bộ phận phân kỳ, uy du, hành giả và cảnh sát đang xảy ra xung đột…”
Sau đó hình ảnhchuyển một cái, đám người Vũ Mị đang nằm trên cáng cứu thương, phóng viên điên cuồng đuổi theo để quay phim chụp ảnh.
Mẹ Tang ôm mặt cầu xin: “Đám súc sinh này! Đừng chụp ảnh, đừng chụp…”
Thế nhưng những kí giả kia không buông tha cho bọn họ, không ngừng thuyết minh: “Đài mới nhận được tin tức nóng hổi nhất, nhân viên nữ trong “Nhất nữ” đã bị ác đồ không rõ thân phận công kích, theo tin tức cảnh sát tuyên bố thì tất cả nhân viên nữ đã bị lột sạch quần áo để kiểm tra, có nghi vấn là nữ nhân viên phục vụ đã bị đưa đi… Bọn họ có bị xâm hại hay không, đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi… ”
Lưu Diệp không biết nên nói cái gì đây, rõ ràng là đường phố rất rộng, vậy mà ngay lúc này, một đoàn người chạy về hướng của cô đứng.
Cuồn cuộn chảy, không ngừng vọt tới.
Cô bị chen lấn thiếu chút nữa ngất đi, cô giãy giụa ở trong đống người, quần chúng xúc động hô hào: “Thả nhất nữ!! Thả nhất nữ!”
Lưu Diệp không biết phải thoát ra khỏi đám người này như thế nào, cô bước lui về phía sau, giày của cô bị rớt ra một chiếc.
Cô tranh thủ thời gian tìm chỗ trống nào đó ngồi xuống, nên nghỉ ngơi một chút.
Kết quả vừa ngồi vững vàng, thì một đám lưu manh vây quanh, giọng điệu không lương thiện gì, hỏi cô: “***, ngồi chỗ nào vậy?”
Cô sợ hãi, vội vàng cúi đầu nhìn thử, chỗ cô ngồi đâu có gì đâu, chỉ là đất bình thường thôi mà, hồi nãy lúc cô ngồi xuống, cô nhặt được một cái áp phích bèn dùng nó để kê mông.
Chẳng lẽ cái áp phích này có vấn đề?
Cô lập tức đứng dậy, chợt nghe những tiếng bất mãn mắng chửi cô: “***, dám ngồi trên người nữ thần! Mau xin lỗi nữ thần đi!”
Lưu Diệp cực kì buồn bực, không hiểu sao cái áp phích này lại trở thành nữ thần rồi, đây là nữ thần của tà giáo hay sao?!
Cô nhanh chóng xoay cổ tay, sau đó nhìn thấy hình dáng của nữ thần.
Khuôn mặt cô lập tức cứng đờ!
Không phải trên poster kia là ảnh của cô sao, hơn nữa cái áp phích này chắc hẳn là cố ý cắt ra từ TV, lúc đó cô đang tức giận dựng thẳng ngón tay giữa.
Miệng cô lập tức há to.
Cái này…
Nhưng mà tình thế cấp bách, cô lại không thể không xin lỗi bức ảnh của mình.
Cô nhìn bức ảnh của bản thân nói xin lỗi: “Thật ngại quá, ngồi vào… nữ thần…”
“Thành khẩn vào!!”
“À...” Cô bị những người kia hù dọa, vội vàng kéo khẩu trang cao lên một chút, cô chỉ sợ những người này nhất thời cao hứng kéo khẩu trang của cô ra, thật may bọn họ không làm như vậy, cô lập tức cúi đầu chân thành nói: “Nữ thần xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không nên dùng mông mình ngồi lên người… người vĩ đại như thế…. Tôi không tôn trọng người… ngồi lên người, tôi thật có tội… xin người tha thứ…”
Cô thành khẩn xin lỗi như vậy, rốt cuộc những tên lưu manh kia cũng hài lòng.
Lưu Diệp không biết mình phải vượt qua thế nào, tuy rằng từ khu nghèo đến khu giàu không xa, nhưng mà cô chưa từng thấy đi đường lại gian nan cực khổ như vậy.
Cô không biết mình có khả năng nhìn thấy khu giàu hay không, cô phát hiện mình chẳng có giấy tờ gì hết, căn bản là không qua được.
Kết quả đến khi cô đi tới biên giới các khu lại không thấy bảo vệ đâu, mà khu giàu đã từng sầm uất cũng rách nát giống hệt với khu nghèo.
Vô số miếng thủy tinh rớt trên mặt đất, chưa đi được mấy bước đã thấy người nằm đầy trên đường.
Ban đầu cô cho rằng những người này đều là những tên côn đồ đi vượt khu, nhưng sau đó rất nhanh cô phát hiện bọn họ đều là côn đồ mặc tây trang.
Cuối cùng cũng đi tới được nhà trọ, chẳng qua là nhìn từ đằng xa, nơi được gọi là nhà trọ đã không còn tồn tại.
Trên vùng đất đó trống rỗng, đừng nói là nhà trọ, ngay cả thảm cỏ cũng bị xới hết lên.
Hơn nữa cô nhìn từ xa, rõ ràng không thấy chỗ ấy đâu nữa, lại có không ít chỗ chụp hình lưu niệm, bởi vì rất nhiều, cho nên xếp thành hàng dài, vì duy trì trật tự, cô nhìn thấy có người quản lý.
Thảm có bên cạnh còn có một người mới đến mở cửa hàng bán đồ gì đó.
Cô buồn bực đi vào, phát hiện tiệm kia cũng quá trang nghiêm rồi, trước cửa ra vào có hai tên nam vác súng đề phòng, nhưng cô thật sự tò mò, cô rất muốn biết có phải quán này còn có…
Cô cẩn thận đi vào, liền thấy trên quầy bày ra: “Cửa hàng chỉ bán thảm cỏ hạng nhất, hạng nhì…”
Cô nhìn giá cả, lập tức bị những số lẻ kia đánh bại.
Nhân viên nhiệt tình giải thích: “Cửa tiệm này là chỗ duy nhất quản lý cho bán thảm cỏ, tất cả thu nhập đều được đưa vào quỹ bảo vệ phụ nữ, tuyệt đối làm được đồng nào cũng góp vào, lúc ngài mua thảm cỏ của tiệm, còn có thể dùng tiền tài của bản thân để quan tâm đến người phụ nữ duy nhất trên thế giới, đây tuyệt đối là một công đôi việc vô cùng có lợi, hơn nữa số lượng có hạn nha ~ đây là cửa hiệu lâu đời, đảm bảo về danh dự, giá cả rất phải chăng ~”
Lưu Diệp cảm thấy thực sự không đáng tin, nhìn Mâu Nhạn Ba như vậy, cộng thêm anh chàng này nói những lời kia, rõ ràng phía sau có thể làm ra những chuyện thế này, hơn nữa không phải gia tộc Hà Hứa rất lợi hại hay sao…
Rõ ràng là thu được nhiều lợi nhuận hơn… Gia tộc này đang kiếm tiền thì có.
Nhưng đáng buồn là, dường như có rất nhiều người mua loại cỏ này.
Tuy nhiên làm cô cảm thấy bực là vì chỗ này là chỗ của Khương Nhiên mà, sao bọn họ có gan đào cỏ bán chứ?
Cô không hỏi nhân viên kia câu nào.
Vậy mà nhân viên kia rất tốt tính, giải thích thêm với cô nói: “Qúy khách, thảm cỏ này đã sớm chuyển nhượng cho ông chủ chúng tôi là ngài Hà Hứa, bây giờ khắp nơi đều là sản nghiệp có chủ, bao gồm cả việc muốn chụp ảnh bên ngoài, cũng thu phí đấy.”
Lưu Diệp không thể tưởng tượng nổi, Khương Nhiên bán chỗ này rồi sao?
Cuối cùng nhân viên cười giải thích tiếp: “Ngài tò mò tại sao Khương Gia Quân lại bán chỗ này sao? Thật ra ngài coi tin tức quân sự nhiều sẽ hiểu, Khương Gia Quân không ngừng mở rộng trang bị quân sự, hoàn toàn muốn đối nghịch với thế giới, về phần mảnh đất này, dĩ nhiên là đám người ông chủ Hà Hứa đứng ra mua, bằng không với người thường cũng không dám chi mạnh tay như vậy.”
Người kia cười cười, đắc ý nói: “Thật ra nếu không nhờ ông chủ Há Hứa, mảnh đất này của Khương gia cũng không thể bán được, dù sao đám quân nhân kia cũng đắc tội với hầu hết các thế lực, tin tức bị truyền ra ngoài, có nhiều người tới thương thảo hợp tác với bọn họ, hết lần này tới lần khác cái tên điên Khương Nhiên kia, đột ngột phát ra tin tức, quả thực không có một chút đầu óc kinh doanh, căn bản không hiểu được cái gọi là lợi dụng tài nguyên, càng không có tinh thần hợp tác… bây giờ khắp nơi đều có côn đồ, mọi người làm ăn cũng khó khăn…”
Lưu Diệp không lên tiếng, trong đầu cô nghĩ cũng may Khương Nhiên đã đưa bọn người Tiểu Điền Thất, Dã Thú đi rồi, chứ không chắc chắn bị thương đoàn Hà Hứa lợi dụng triệt để…
Chỉ biết tình hình ngày càng xấu đi.
Lúc cô đi ra khỏi cửa hàng, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn chọc trời.
Phía trên đang thông báo tin tức, phát thanh viên nghiêm túc nói: “Vừa mới nhận được tin tức trị an mới nhất, đã có vài khu lọt vào tầm ngắm của bọn côn đồ, tình thế trước mắt cực kì xấu, hy vọng quản lý trị an có thể mau chóng dẹp sạch sự kiện lần này…”
Cô không tìm thấy cái áp phích nào để ngồi xuống, không thể không sợ hãi rồi, cũng không thể khúm núm được, phải tìm cách nào đó để sống sót thôi.
Thời gian trước một mình cô cố gắng cắn răng chịu đựng để vượt qua.
Cho nên bây giờ cũng sẽ có cách.
Ở một chỗ cách đó không xa, có đồ vật bị đốt, lửa cháy bùm bùm, khói đen dày đặc, hình như đốt cái khung gì đó, loáng thoáng nhìn thấy một góc lá cờ chưa bị đốt.
Đầu óc của cô không quá thông minh, nhưng cũng biết bên trong quân đội, ít nhiều cũng có bất đồng ý kiến, thời điểm tất cả các thế lực rục rịch, sẽ có khuynh hướng cùng nhau phát động chiến tranh.
Giống như xếp thành từng hàng, nói ra tất cả các vấn đề, cô từng tiếp xúc với bọn người Sở Linh trong Khương Gia Quân, những chỗ khác là bộ tham mưu bộ trang bị, bộ hậu cần cô chưa từng nhìn thấy.
Cô nhớ lại những lời tuyên bố vừa buồn cười vừa buồn nôn kia.
Nói thẳng ra cũng chẳng có quan hệ gì, mặc kệ trong lòng có lo lắng hay không, cô quyết định không thèm nhìn mấy thứ kia nữa, giống như năm đó cha mẹ của cô không để ý tới sự sống chết của cô, cô cũng sẽ làm như vậy với bọn anh, những thứ bản thân không thích, cho tới tận bây giờ cô đều giữ thái độ đó.
Trên đời này không có đạo lý người nào phải phụ thuộc người nào thì mới sống được.
Cô suy nghĩ kỹ đối sách rồi, mặc dù sẽ hơi đau.
Cô không ngừng đánh vào mặt mình, trước mặt là một đống lửa sắp tắt, chỉ còn lại vài mảnh lửa lẻ tẻ, cô định lấy một cây gỗ còn khói bốc lên, cầm lấy đầu cây không bị đốt trong tay.
Cô muốn dùng than củi để làm bỏng mặt mình, ở chỗ hỗn loạn thế này, bị bỏng cũng là chuyện thường mà.
Không cần quá nghiêm trọng, chỉ cần một chút thôi, đủ để che giấu, còn nữa… Cũng nên sửa tóc, như vậy không cần đội mũ nữa.
Chỉ cần chịu đựng những thứ này, sinh hoạt đời thường lại đi vào quỹ đạo, cô có thể cẩn thận để tiếp tục sống, không cần dựa vào bất cứ thứ gì, không cần nhìn sắc mặt của bất cứ ai…
Lúc cô cầm cây gỗ tới gần mặt, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu tê rần, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, Lưu Diệp động đậy ngón tay, cô chưa mở mắt liền, mà cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Rất nhanh nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng cô không phân biệt được đã nghe qua những giọng này chưa, trừ những tiếng nói bên ngoài, còn có một chút ầm ĩ hỗn tạp trong đó.
“Đã nói tới gần một chút, không phải nói là giữ vững khoảng cách sao, không để bị phát hiện, lão đại bắt chúng ta dọc đường phải bảo vệ thật tốt, một cọng tóc bị hư hại cũng xử đẹp chúng ta, vậy mà mất luôn cả một chiếc giày, làm sao bây giờ… không tìm thấy rồi…”
“****, cái này sao có thể trách chúng ta, tình huống như thế nào chứ, hơn nữa vào lúc đó có thể tùy tiện thả người ra sao?!”
“Đừng nói nữa, gần đây lão đại có chút bất thường, đầu tiên bắt chúng ta chuyển toàn bộ thảm cỏ ở nhà trọ nhỏ lên đảo, còn nói muốn khôi phục toàn bộ, đến một con ốc vít cũng không thể thiếu, hiện tại bắt chúng ta mang mấy thứ rách nát đó bỏ vào trong kho hàng hóa..."
“Hãi… biết làm sao đây… nghe nói đệ nhất quân trưởng Sở Linh cãi quân lệnh trốn về, sau đó không biết nói gì với tên Lăng Đầu Thanh kia, sau đó bị giam cầm, nghe nói bị đá gãy hai chiếc xương sườn … Mà Sở Linh cũng thật kì lạ, sống chết không để người trong đoàn bác sĩ điều trị… Nghe quân đoàn 2 của bọn họ nói, hình như Sở Linh… có ý với phu nhân, rõ chưa… Chuyện này cực kì khó nói, đến lúc nào rồi, phải tự tranh giành đúng không?… Hơn nữa hình như phu nhân không quan tâm lão đại của chúng ta lắm, suốt hai ngày không chịu cười với ngài ấy, lão đại gọi điện thoại phu nhân cũng không bắt máy…”
Beta: Sam Sam, Dung Cảnh
Khương Nhiên gặng hỏi cô: “Nhằm vào hội nghị để đề ra luật pháp, đã vậy sao không tố cáo luôn đi? Em có ý kiến thì cứ nói thẳng, hai ngày nay làm cái gì thế hả? Đầu óc bị giòi ăn rồi sao?”
Lưu Diệp không nhịn được oán thầm, anh ta còn có mặt mũi để nói sao, hai ngày nay không chịu đến đây, biết tìm người ở đâu mà nói hả.
Cô nghiêm mặt nói: “Nếu nói có ý kiến thì cứ nói, thì thực sự có một cái, muốn nghe hay không? Nếu muốn nghe, tôi sẽ nói! Tôi muốn sự tự do của bản thân, hơn nữa không thích anh ở bên cạnh, không thích, cực kì không thích! Có thể thả tôi đi được không?”
Cô cho rằng Khương Nhiên sẽ giận tím mặt, kết quả Khương Nhiên chỉ hếch cằm, bộ dạng không khác gì thằng ngốc.
Cô chưa kịp phản ứng, Khương Nhiên lập tức xoay đầu rời đi.
Tuy nhiên một lát sau anh quay lại, trong tay anh cầm một bộ quần áo nam sinh.
Anh ném cho cô, rồi vội vàng căn dặn: “Thay quần áo, tôi đưa cô đi.”
Vấn đề duy nhất là quần áo này quá rộng so với thân hình cô.
Cô cúi đầu mặc thật nhanh.
Khương Nhiên không lên tiếng.
Có thể nói đây là chiến tranh lạnh đúng nghĩa, nói chuyện rõ ràng cũng vô nghĩa, còn muốn anh đối xử tử tế với mình?
Không hiểu sao trong đầu Lưu Diệp lại hiện lên một câu như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó cô cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện rõ ràng.
Tên Khương Nhiên này chưa từng coi cô như người để nói chuyện, anh đối xử với cô không khác gì một con chó.
Cũng may lúc anh xem cô như con côn trùng gì gì đó, còn đối xử với cô dịu dàng hơn một chút.
Cô cũng không biết Khương Nhiên muốn làm gì, hơn nữa cô không tin Khương Nhiên sẽ để cô rời đi thật.
Nhưng mà cô dần dần cảm thấy không ổn, ngồi dậy nhìn khung cảnh ngoài cửa xe thay đổi không ngừng, bởi vì cô mặc quần áo của Khương gia quân, cho nên rất nhanh sau đó xe bọn họ rời khỏi hòn đảo nhỏ, chạy lên du thuyền, cùng với những vật liệu trên thuyền, chờ một lát bọn họ liền tới khu người nghèo.
Nơi đó, xe vừa mới dừng, cô lập tức nghe thấy tiếng gào rú điên cuồng từ bốn phương tám hướng.
Khương Nhiên lại ném quần áo khác cho cô, lần này còn đưa cho cô cả mũ lẫn mắt kính đen và khẩu trang.
Cô căng thẳng đến mức hai tay run rẩy.
Khương Nhiên vẫn không cho phép cô mở miệng.
Đợi cô mặc quần áo xong, hiếm khi thấy Khương Nhiên tới gần, cẩn thận đeo giúp cô tai nghe chuyên dụng lên tai.
“Tai nghe này có thể trực tiếp gọi đi.” Anh ngừng một lúc, Lưu Diệp cảm thấy thật buồn bực, trước đó còn hung dữ như vậy, bây giờ lại ra vẻ dịu dàng ân cần, hơn nữa vẻ mặt giống như có chút lo lắng, bởi vì mất đi thú cưng hay còn có ý nghĩa gì khác?
“Khi nào muốn quay về thì gọi, tôi sẽ cho người tới đón.” Lời nói này càng có vẻ bí ẩn rồi.
Nói xong những lời kia, anh liền mở cửa xe, dùng tay ra dấu rời đi: “Không phải muốn tự do hay sao? bây giờ cho em đó.”
Lưu Diệp ngây người, cô có chút không dám tin, chần chờ một hồi mới di chuyển.
Khương Nhiên không đuổi theo cô, bên ngoài có rất nhiều tiếng động dọa người, tiếng còi xe cảnh sát, còn có đủ thứ giọng nói ồn ào.
Anh nhìn khuôn mặt cô.
Lúc đó Lưu Diệp tưởng tượng, Khương Nhiên đang đợi cô mở miệng cầu xin tha thứ, rồi anh sẽ đưa cô trở về.
Sợ cơ hội này nhanh chóng biến mất, một giây sau cô lập tức nhảy ra khỏi xe.
Nhưng cô không ngờ Khương Nhiên liền lái xe chạy đi.
Cô im lặng ngơ ngác, đột nhiên hiểu ra bản thân mình thật sự được buông tha, bởi vì cô nói cô không muốn ở bên cạnh anh sao?
Cho nên lòng tự trọng và kiêu ngạo của anh bị tổn thương?
Chẳng qua cô có chút không ngờ được, trong lòng mờ mịt chốc lát.
Rất nhanh sau đó cô hít một hơi thật sâu, đội mũ và đeo khẩu trang lên.
Thật may những người biểu tình kia cũng có người đeo khẩu trang, bộ dạng này của cô vẫn có thể lẫn vào họ.
Đúng là đông quá, cô mới bước được vài bước đã bị dòng người chen chúc.
Hô hào khẩu hiệu, giống như mấy đám con trai bị mất lý trí không ngừng gầm rú.
Cô bị những người kia đẩy đến ven đường.
Cái này không tính là gì, từ lúc cô tới thế giới này, cũng không có ai để dựa dẫm, bản thân cũng sống được tới ngày hôm nay.
Thực tế càng lăn lộn càng thảm bởi vì gặp được lão đại Khương Nhiên!
Cô nhìn xung quanh một chút, bỗng nhớ tới nhà trọ nhỏ của mình, mặc dù biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng trong lúc này cô không biết phải đi đâu, không bằng cứ đi tới nhà trọ quan sát tình hình trước, ở xa lại có tầm nhìn khá tốt, mặc kể thế nào, cô cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết ở đó…
Cô cực khổ chen chúc qua đám đông, so với những tên con trai đang hăng hái như đánh máu gà, cô trông có vẻ hơi gầy yếu hơn một chút.
May mắn hồi nhỏ ở trong trường cũng có tham gia mấy hoạt động náo nhiệt ngoài trời, chen lấn trong đám người không ngừng hô khẩu hiệu cho vợ, muốn có vợ.
Vì để che giấu, cô cũng bắt chước hô theo hai câu, đối xử tử tế với phụ nữ, cho nhiều tài sản và của cải.
Cô cảm thấy hơi buồn bực, có thể xem việc đối xử tử tế với phụ nữ và cho nhiều tài sản là giống nhau sao?
Cô kéo mũ Khương Nhiên cho mình xuống.
Cô cố gắng đi tới nhà trọ.
Nhưng muốn vào được nhà trọ cô phải đi qua khu nghèo, an ninh chỗ này còn đáng sợ hơn so với chỗ của anh, trước kia đường phố khá sầm uất, bây giờ chẳng khác nào hiện trường còn sót lại sau trận động đất, khắp nơi đều là tủ kính vỡ nát, còn có làn khói đen tỏa ra.
Không ngừng xảy ra ẩu đả đánh nhau, Lưu Diệp đi được một đoạn, lập tức bị cảnh tượng phía trước hù dọa khiến cho chân tay run rẩy.
Cô ra sức trấn an bản thân, cố hết sức lách qua những phần tử bạo lực kia.
Thậm chí cô không dám nghĩ nếu bị bọn người kia phát hiện thì mình sẽ như thế nào.
Cô hít sâu một hơi, lúc cô định đi qua, màn hình lớn phía đối diện thông báo một tin tức.
Vẻ mặt người dẫn chương trình rất nghiêm túc, nhanh chóng nói: “Tình hình ngày càng nghiêm trọng, khu nghèo thứ ba nơi có bộ phận phân kỳ, uy du, hành giả và cảnh sát đang xảy ra xung đột…”
Sau đó hình ảnhchuyển một cái, đám người Vũ Mị đang nằm trên cáng cứu thương, phóng viên điên cuồng đuổi theo để quay phim chụp ảnh.
Mẹ Tang ôm mặt cầu xin: “Đám súc sinh này! Đừng chụp ảnh, đừng chụp…”
Thế nhưng những kí giả kia không buông tha cho bọn họ, không ngừng thuyết minh: “Đài mới nhận được tin tức nóng hổi nhất, nhân viên nữ trong “Nhất nữ” đã bị ác đồ không rõ thân phận công kích, theo tin tức cảnh sát tuyên bố thì tất cả nhân viên nữ đã bị lột sạch quần áo để kiểm tra, có nghi vấn là nữ nhân viên phục vụ đã bị đưa đi… Bọn họ có bị xâm hại hay không, đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi… ”
Lưu Diệp không biết nên nói cái gì đây, rõ ràng là đường phố rất rộng, vậy mà ngay lúc này, một đoàn người chạy về hướng của cô đứng.
Cuồn cuộn chảy, không ngừng vọt tới.
Cô bị chen lấn thiếu chút nữa ngất đi, cô giãy giụa ở trong đống người, quần chúng xúc động hô hào: “Thả nhất nữ!! Thả nhất nữ!”
Lưu Diệp không biết phải thoát ra khỏi đám người này như thế nào, cô bước lui về phía sau, giày của cô bị rớt ra một chiếc.
Cô tranh thủ thời gian tìm chỗ trống nào đó ngồi xuống, nên nghỉ ngơi một chút.
Kết quả vừa ngồi vững vàng, thì một đám lưu manh vây quanh, giọng điệu không lương thiện gì, hỏi cô: “***, ngồi chỗ nào vậy?”
Cô sợ hãi, vội vàng cúi đầu nhìn thử, chỗ cô ngồi đâu có gì đâu, chỉ là đất bình thường thôi mà, hồi nãy lúc cô ngồi xuống, cô nhặt được một cái áp phích bèn dùng nó để kê mông.
Chẳng lẽ cái áp phích này có vấn đề?
Cô lập tức đứng dậy, chợt nghe những tiếng bất mãn mắng chửi cô: “***, dám ngồi trên người nữ thần! Mau xin lỗi nữ thần đi!”
Lưu Diệp cực kì buồn bực, không hiểu sao cái áp phích này lại trở thành nữ thần rồi, đây là nữ thần của tà giáo hay sao?!
Cô nhanh chóng xoay cổ tay, sau đó nhìn thấy hình dáng của nữ thần.
Khuôn mặt cô lập tức cứng đờ!
Không phải trên poster kia là ảnh của cô sao, hơn nữa cái áp phích này chắc hẳn là cố ý cắt ra từ TV, lúc đó cô đang tức giận dựng thẳng ngón tay giữa.
Miệng cô lập tức há to.
Cái này…
Nhưng mà tình thế cấp bách, cô lại không thể không xin lỗi bức ảnh của mình.
Cô nhìn bức ảnh của bản thân nói xin lỗi: “Thật ngại quá, ngồi vào… nữ thần…”
“Thành khẩn vào!!”
“À...” Cô bị những người kia hù dọa, vội vàng kéo khẩu trang cao lên một chút, cô chỉ sợ những người này nhất thời cao hứng kéo khẩu trang của cô ra, thật may bọn họ không làm như vậy, cô lập tức cúi đầu chân thành nói: “Nữ thần xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không nên dùng mông mình ngồi lên người… người vĩ đại như thế…. Tôi không tôn trọng người… ngồi lên người, tôi thật có tội… xin người tha thứ…”
Cô thành khẩn xin lỗi như vậy, rốt cuộc những tên lưu manh kia cũng hài lòng.
Lưu Diệp không biết mình phải vượt qua thế nào, tuy rằng từ khu nghèo đến khu giàu không xa, nhưng mà cô chưa từng thấy đi đường lại gian nan cực khổ như vậy.
Cô không biết mình có khả năng nhìn thấy khu giàu hay không, cô phát hiện mình chẳng có giấy tờ gì hết, căn bản là không qua được.
Kết quả đến khi cô đi tới biên giới các khu lại không thấy bảo vệ đâu, mà khu giàu đã từng sầm uất cũng rách nát giống hệt với khu nghèo.
Vô số miếng thủy tinh rớt trên mặt đất, chưa đi được mấy bước đã thấy người nằm đầy trên đường.
Ban đầu cô cho rằng những người này đều là những tên côn đồ đi vượt khu, nhưng sau đó rất nhanh cô phát hiện bọn họ đều là côn đồ mặc tây trang.
Cuối cùng cũng đi tới được nhà trọ, chẳng qua là nhìn từ đằng xa, nơi được gọi là nhà trọ đã không còn tồn tại.
Trên vùng đất đó trống rỗng, đừng nói là nhà trọ, ngay cả thảm cỏ cũng bị xới hết lên.
Hơn nữa cô nhìn từ xa, rõ ràng không thấy chỗ ấy đâu nữa, lại có không ít chỗ chụp hình lưu niệm, bởi vì rất nhiều, cho nên xếp thành hàng dài, vì duy trì trật tự, cô nhìn thấy có người quản lý.
Thảm có bên cạnh còn có một người mới đến mở cửa hàng bán đồ gì đó.
Cô buồn bực đi vào, phát hiện tiệm kia cũng quá trang nghiêm rồi, trước cửa ra vào có hai tên nam vác súng đề phòng, nhưng cô thật sự tò mò, cô rất muốn biết có phải quán này còn có…
Cô cẩn thận đi vào, liền thấy trên quầy bày ra: “Cửa hàng chỉ bán thảm cỏ hạng nhất, hạng nhì…”
Cô nhìn giá cả, lập tức bị những số lẻ kia đánh bại.
Nhân viên nhiệt tình giải thích: “Cửa tiệm này là chỗ duy nhất quản lý cho bán thảm cỏ, tất cả thu nhập đều được đưa vào quỹ bảo vệ phụ nữ, tuyệt đối làm được đồng nào cũng góp vào, lúc ngài mua thảm cỏ của tiệm, còn có thể dùng tiền tài của bản thân để quan tâm đến người phụ nữ duy nhất trên thế giới, đây tuyệt đối là một công đôi việc vô cùng có lợi, hơn nữa số lượng có hạn nha ~ đây là cửa hiệu lâu đời, đảm bảo về danh dự, giá cả rất phải chăng ~”
Lưu Diệp cảm thấy thực sự không đáng tin, nhìn Mâu Nhạn Ba như vậy, cộng thêm anh chàng này nói những lời kia, rõ ràng phía sau có thể làm ra những chuyện thế này, hơn nữa không phải gia tộc Hà Hứa rất lợi hại hay sao…
Rõ ràng là thu được nhiều lợi nhuận hơn… Gia tộc này đang kiếm tiền thì có.
Nhưng đáng buồn là, dường như có rất nhiều người mua loại cỏ này.
Tuy nhiên làm cô cảm thấy bực là vì chỗ này là chỗ của Khương Nhiên mà, sao bọn họ có gan đào cỏ bán chứ?
Cô không hỏi nhân viên kia câu nào.
Vậy mà nhân viên kia rất tốt tính, giải thích thêm với cô nói: “Qúy khách, thảm cỏ này đã sớm chuyển nhượng cho ông chủ chúng tôi là ngài Hà Hứa, bây giờ khắp nơi đều là sản nghiệp có chủ, bao gồm cả việc muốn chụp ảnh bên ngoài, cũng thu phí đấy.”
Lưu Diệp không thể tưởng tượng nổi, Khương Nhiên bán chỗ này rồi sao?
Cuối cùng nhân viên cười giải thích tiếp: “Ngài tò mò tại sao Khương Gia Quân lại bán chỗ này sao? Thật ra ngài coi tin tức quân sự nhiều sẽ hiểu, Khương Gia Quân không ngừng mở rộng trang bị quân sự, hoàn toàn muốn đối nghịch với thế giới, về phần mảnh đất này, dĩ nhiên là đám người ông chủ Hà Hứa đứng ra mua, bằng không với người thường cũng không dám chi mạnh tay như vậy.”
Người kia cười cười, đắc ý nói: “Thật ra nếu không nhờ ông chủ Há Hứa, mảnh đất này của Khương gia cũng không thể bán được, dù sao đám quân nhân kia cũng đắc tội với hầu hết các thế lực, tin tức bị truyền ra ngoài, có nhiều người tới thương thảo hợp tác với bọn họ, hết lần này tới lần khác cái tên điên Khương Nhiên kia, đột ngột phát ra tin tức, quả thực không có một chút đầu óc kinh doanh, căn bản không hiểu được cái gọi là lợi dụng tài nguyên, càng không có tinh thần hợp tác… bây giờ khắp nơi đều có côn đồ, mọi người làm ăn cũng khó khăn…”
Lưu Diệp không lên tiếng, trong đầu cô nghĩ cũng may Khương Nhiên đã đưa bọn người Tiểu Điền Thất, Dã Thú đi rồi, chứ không chắc chắn bị thương đoàn Hà Hứa lợi dụng triệt để…
Chỉ biết tình hình ngày càng xấu đi.
Lúc cô đi ra khỏi cửa hàng, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn chọc trời.
Phía trên đang thông báo tin tức, phát thanh viên nghiêm túc nói: “Vừa mới nhận được tin tức trị an mới nhất, đã có vài khu lọt vào tầm ngắm của bọn côn đồ, tình thế trước mắt cực kì xấu, hy vọng quản lý trị an có thể mau chóng dẹp sạch sự kiện lần này…”
Cô không tìm thấy cái áp phích nào để ngồi xuống, không thể không sợ hãi rồi, cũng không thể khúm núm được, phải tìm cách nào đó để sống sót thôi.
Thời gian trước một mình cô cố gắng cắn răng chịu đựng để vượt qua.
Cho nên bây giờ cũng sẽ có cách.
Ở một chỗ cách đó không xa, có đồ vật bị đốt, lửa cháy bùm bùm, khói đen dày đặc, hình như đốt cái khung gì đó, loáng thoáng nhìn thấy một góc lá cờ chưa bị đốt.
Đầu óc của cô không quá thông minh, nhưng cũng biết bên trong quân đội, ít nhiều cũng có bất đồng ý kiến, thời điểm tất cả các thế lực rục rịch, sẽ có khuynh hướng cùng nhau phát động chiến tranh.
Giống như xếp thành từng hàng, nói ra tất cả các vấn đề, cô từng tiếp xúc với bọn người Sở Linh trong Khương Gia Quân, những chỗ khác là bộ tham mưu bộ trang bị, bộ hậu cần cô chưa từng nhìn thấy.
Cô nhớ lại những lời tuyên bố vừa buồn cười vừa buồn nôn kia.
Nói thẳng ra cũng chẳng có quan hệ gì, mặc kệ trong lòng có lo lắng hay không, cô quyết định không thèm nhìn mấy thứ kia nữa, giống như năm đó cha mẹ của cô không để ý tới sự sống chết của cô, cô cũng sẽ làm như vậy với bọn anh, những thứ bản thân không thích, cho tới tận bây giờ cô đều giữ thái độ đó.
Trên đời này không có đạo lý người nào phải phụ thuộc người nào thì mới sống được.
Cô suy nghĩ kỹ đối sách rồi, mặc dù sẽ hơi đau.
Cô không ngừng đánh vào mặt mình, trước mặt là một đống lửa sắp tắt, chỉ còn lại vài mảnh lửa lẻ tẻ, cô định lấy một cây gỗ còn khói bốc lên, cầm lấy đầu cây không bị đốt trong tay.
Cô muốn dùng than củi để làm bỏng mặt mình, ở chỗ hỗn loạn thế này, bị bỏng cũng là chuyện thường mà.
Không cần quá nghiêm trọng, chỉ cần một chút thôi, đủ để che giấu, còn nữa… Cũng nên sửa tóc, như vậy không cần đội mũ nữa.
Chỉ cần chịu đựng những thứ này, sinh hoạt đời thường lại đi vào quỹ đạo, cô có thể cẩn thận để tiếp tục sống, không cần dựa vào bất cứ thứ gì, không cần nhìn sắc mặt của bất cứ ai…
Lúc cô cầm cây gỗ tới gần mặt, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu tê rần, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, Lưu Diệp động đậy ngón tay, cô chưa mở mắt liền, mà cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Rất nhanh nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng cô không phân biệt được đã nghe qua những giọng này chưa, trừ những tiếng nói bên ngoài, còn có một chút ầm ĩ hỗn tạp trong đó.
“Đã nói tới gần một chút, không phải nói là giữ vững khoảng cách sao, không để bị phát hiện, lão đại bắt chúng ta dọc đường phải bảo vệ thật tốt, một cọng tóc bị hư hại cũng xử đẹp chúng ta, vậy mà mất luôn cả một chiếc giày, làm sao bây giờ… không tìm thấy rồi…”
“****, cái này sao có thể trách chúng ta, tình huống như thế nào chứ, hơn nữa vào lúc đó có thể tùy tiện thả người ra sao?!”
“Đừng nói nữa, gần đây lão đại có chút bất thường, đầu tiên bắt chúng ta chuyển toàn bộ thảm cỏ ở nhà trọ nhỏ lên đảo, còn nói muốn khôi phục toàn bộ, đến một con ốc vít cũng không thể thiếu, hiện tại bắt chúng ta mang mấy thứ rách nát đó bỏ vào trong kho hàng hóa..."
“Hãi… biết làm sao đây… nghe nói đệ nhất quân trưởng Sở Linh cãi quân lệnh trốn về, sau đó không biết nói gì với tên Lăng Đầu Thanh kia, sau đó bị giam cầm, nghe nói bị đá gãy hai chiếc xương sườn … Mà Sở Linh cũng thật kì lạ, sống chết không để người trong đoàn bác sĩ điều trị… Nghe quân đoàn 2 của bọn họ nói, hình như Sở Linh… có ý với phu nhân, rõ chưa… Chuyện này cực kì khó nói, đến lúc nào rồi, phải tự tranh giành đúng không?… Hơn nữa hình như phu nhân không quan tâm lão đại của chúng ta lắm, suốt hai ngày không chịu cười với ngài ấy, lão đại gọi điện thoại phu nhân cũng không bắt máy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.