Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 52

Kim Đại

16/10/2017

Editor: huyền.uha

Beta: Thảo My

Lưu Diệp thật là bị Khương Nhiên này làm phiền chết.

Mỗi lần gặp mặt đều nói lời ngon tiếng ngọt với anh, có lúc nhìn gương mặt đắc chí của anh, cô thật rất muốn nhảy dựng lên cho anh hai cái tát.

Nhưng cô lại không thể đắc tội với anh.

Lưu Diệp sắp bị nghẹn chết, gần đây cô làm việc vừa mới vào quỹ đạo, thật sự cô không thể đắc tội với Khương Nhiên.

Nhưng phải kiềm chế như vậy, cô hoài nghi mình sẽ bị nghẹn chết.

Cô cũng len lén ghim lên một người giấy, không có việc gì liền đâm hai cái cho hả giận.

Bởi vì lúc nào cũng có người "bảo vệ" tốt, luôn có người Khương Gia Quân theo dõi bên cạnh không rời, cô cũng không dám làm quá rõ ràng, chỉ có thể len lén đâm hai cái cho hả giận.

Khoảng thời gian gần đây cô nghe Tiểu Điền Thất đề nghị, nhờ Quan Chỉ xin Chính phủ Liên Bang, rốt cuộc yêu cầu xin tiếp một mảnh đất ở khu người nghèo.

Thật ra Chính phủ Liên Bang càng mong muốn cô mở nhà hàng ở khu nhà giàu, chỉ là Lưu Diệp đã nghĩ kỹ, mục đích cô mở nhà hàng chủ yếu cũng không phải kiếm tiền.

Nói khó nghe, nếu thật sự cần tiền, bất cứ lúc nào bán chút tóc móng tay cũng có thể kiếm, cô chỉ là muốn làm chút chuyện có thể thay đổi thế giới này.

Như vậy so với những người tinh anh giàu có kia, có lẽ là bị bọn Dã Thú ảnh hưởng, ngược lại cô cảm thấy cô phải đặt mục tiêu trọng điểm là nâng đỡ những người ở khu người nghèo kia.

Nhà hàng, cô nghĩ một nửa doanh thu sẽ làm từ thiện.

Bởi vì thời cổ đại những người có tiền sẽ phát cháo cơm trong thiên tai, cô mở nhà hàng không phải vì tiền; mà vì càng có nhiều người ăn sẽ càng khiến cô vui vẻ hơn chứ sao.

Cô cũng nghĩ cách có thể làm từ thiện một lần.

Những khu Dưỡng Dục kia, cô đang tìm tài liệu, nghĩ đến việc an bài thỏa đáng rồi, liền nhờ Dã Thú đi làm.

Cô không thể rời khỏi Khương Gia Quân nửa bước, tất cả ý tưởng đều chỉ có thể dựa vào Tiểu Điền Thất và Dã Thú.

Gần đây Tiểu Điền Thất rất bận rộn, tiểu tử nhỏ như vậy học mọi thứ rất nhanh làm Quan Chỉ cũng kinh sợ.

Năng lực học tập của Dã Thú so với Tiểu Điền Thất cũng bình thường, chỉ là Dã Thú có chút toàn năng, mặc dù chỉ số thông minh không cao, nhưng thân thể lại rất tốt.

Ngày đó cô đang thừa dịp bên cạnh không có ai, vội lấy người giấy nhỏ có viết tên Khương Nhiên ở phía trên ra, mới vừa nói đâm hai cái cho hả giận.

Dã Thú trở lại xin ý kiến của cô nhìn thấy.

Dã Thú không biết trong tay cô cầm là cái gì, vừa muốn mở miệng hỏi.

Lưu Diệp cũng bị dọa sợ, trên cổ cô mang một cái máy nghe lén thế này, ngộ nhỡ Khương Nhiên nghe thấy, những thứ cô cố gắng làm trước kia đều uổng phí rồi! !

Cô nhanh chóng che người giấy nhỏ, giật mình khoanh tay.

May là gần đây Dã Thú trầm tĩnh rất nhiều, đầu óc cũng linh hoạt hơn.

Dã Thú không lên tiếng, gần đây bởi vì đang học viết chữ, anh tìm rất nhiều giấy trắng ở trên bàn, anh cũng rút ra một tờ, nhanh chóng viết: "Kia là cái gì?"

Lưu Diệp cũng không gạt anh ta cái gì, viết trên giấy: "Em mắng Khương Nhiên đấy!!"

Dã Thú vừa mới bắt đầu học viết chữ dạo gần đây, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mà anh viết rất nghiêm túc.

Lưu Diệp nhìn chữ viết giống như chó gặm của Dã Thú: "Anh ta làm cho em tức giận?"

"Rất nhiều rất nhiều." Cô bị chọc giận rất nhiều.

Có thể Dã Thú hiểu gì đó, cũng viết tên Khương Nhiên trên giấy dùng sức đâm hai cái, còn viết mấy cái chữ: "Tôi trả thù cho em! !"

Lưu Diệp cảm kích nhìn về phía anh, cố gắng cười cười.

Chỉ là ở trên địa bàn của Khương Gia Quân đối nghich với Khương Nhiên, đó không phải là tìm chết sao.

Cô hít sâu một hơi, viết: "Cám ơn anh, nhưng bây giờ vẫn không thể."

Hơn nữa không chỉ không thể như vậy, còn phải dụ dỗ anh ta.

Liều mạng không sợ, đã có thể sợ liều mạng cũng liều mạng, sau khi chết còn bị người ta mang đi triển lãm, hoặc là bị giải clone ra vô số Lưu Diệp xui xẻo.

Nghĩ như vậy còn không bằng kiên nhẫn chịu đựng còn sống, chỉ cần không buông tha, luôn có một ngày nghĩ ra biện pháp.

Dã Thú hẳn là phát hiện cái gì đó, anh biết chữ còn không nhiều, anh chần chừ một lúc, lại cúi đầu viết.

Những lời đó đều rất vụng về, có vài chữ vẫn còn sai.

Lưu Diệp cúi đầu nhìn, từng chữ từng chữ, vì sợ bị bọn Khương Gia Quân thấy, bọn họ viết chữ trên mảnh giấy rất nhỏ.

Cô nhìn một đám chữ viết này.

Đại ngốc này dùng những từ đơn giản và chất phác nhất để an ủi cô.

Ở trong hoàn cảnh này còn có người có thể đứng ở bên cạnh mình, đều là thật tâm muốn tốt cho cô.

Trong lòng Lưu Diệp lộ ra cảm động.

Cô cũng nhanh chóng viết những lời muốn nói với Dã Thú, không ngừng viết, cũng không biết qua bao lâu, tờ giấy viết càng ngày càng nhiều, về sau Lưu Diệp cũng không dám viết nữa, đoán chừng viết nữa liền không giấu được.

Cô vội vàng gấp xếp gọn gàng những trang giấy kia, giao cho Dã Thú, khoa tay múa chân muốn thiêu hủy.

Dã Thú dùng sức gật đầu.

Ở trong hoàn cảnh này bọn họ phải cẩn thận cẩn thận hơn nữa.

Lưu Diệp có Dã Thú an ủi tâm tình coi như không tệ, lúc trở lại Hạ cung, thời gian chịu khổ chịu nạn lại tới.

Cô không hiểu Khương Nhiên đang làm cái gì, ngại cô ban ngày quá rãnh rỗi hay sao, không ngừng tăng công việc nặng nhọc cho cô.

Khương Nhiên lại có thể còn có mặt mũi hỏi cô: "Đàn ông bình thường cùng phụ nữ, chính là như thế này sao, chồng đi ra ngoài làm việc, vợ ở nhà chăm nom trong nhà."

Lưu Diệp thật rất muốn trợn trắng mắt.

Gần đây cô bị Khương Nhiên dày vò ba hồn đều muốn đi hai rồi.

Bình thường cùng bọn Tiểu Điền Thất chuẩn bị chuyện nhà hàng đã đủ bận rộn, bây giờ không dễ dàng trở lại được Hạ cung còn phải phục vụ tên Diêm Vương sống thế này.

Hơn nữa gần đây Khương Nhiên cùng ăn, cô không hiểu làm sao anh lại không kết thúc phát xuân!

Hơn nữa người nọ là biến thái đi!

Buổi tối giày vò cô coi như xong, ngủ còn không thành thật, đêm trước còn đạp cô một cái rớt xuống đất, đá cô thiếu chút nữa ngất đi, nửa ngày hít thở bụng đều đau.

Hơn nữa cho dù Khương Nhiên đá loạn, nhưng tư thế anh ngủ không biết làm sao chợt thay đổi vô cùng ghê tởm, tay chân không một khắc đàng hoàng.

Hết lần này đến lần khác Khương Nhiên này còn đè cô nặng muốn chết, nhiều lần đè ép bụng cô, cô thiếu chút nữa không hô hấp được.

Ngủ ngon một giấc tốt phải liều mạng, kích thích này cũng quá lớn.

Cô muốn ôm chăn chạy đi tránh nạn, nhưng làm sao Khương Nhiên có thể đồng ý, cô vừa lộ ra chút ý tứ như vậy , Khương Nhiên sẽ nhìn cô chằm chằm.

Dọa cô vội vàng đổi sửa miệng là đang nói đùa đấy.

Cuối cùng Lưu Diệp đành phải nghĩ tới biện pháp ôm tay chân của Khương Nhiên, ngay cả ngủ một khắc cũng không dám yên lòng thả lỏng anh ra, theo tư thế ngủ của anh, dùng sức ôm anh nghiêm chỉnh tư thế của anh.

Buổi sáng, mệt giống như đi công trường khiêng gạch cả đêm.

Lưu Diệp rất khó không ôm oán giận, nhưng lại không thể nói những lời này.

Khương Nhiên người này chỉ có cô theo anh, anh thỉnh thoảng tâm tình tốt, đút cô ăn, nếu như cô có chút chần chờ cảm thấy không hợp khẩu vị, anh lập tức nhướng chân mày lên nhìn cô chằm chằm, giống như cô phạm vào sai lầm lớn.

Lúc này nghe Khương Nhiên hỏi vô sỉ như vậy, cô lại cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể ‘ồ’ một tiếng, qua loa: "Đúng đi."

Không biết Khương Nhiên có nghe được cái gì, anh chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

Bây giờ Lưu Diệp rất ghét anh nhìn mình như vậy, cô sợ động tác trợn trắng mắt theo bản năng của mình sẽ bị anh nhìn thấy.

Hôm nay không biết Khương Nhiên nghĩ tới cái gì, Lưu Diệp mới vừa trở lại Hạ cung liền phát hiện có chỗ không thích hợp, trên bàn không bày thức ăn.

Quả nhiên lúc cô mệt mỏi cả người đều muốn rời ra, Khương Nhiên lại còn muốn dắt cánh tay của cô, muốn dẫn cô đi "Địa phương tốt".

Nếu như lúc trước nhìn thấy cửa hàng nhỏ của mình được dời qua nguyên xi, cô nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

Nhưng bây giờ cửa hàng nhỏ này muốn trở thành một đạo hình đế cho Khương Nhiên thượng mình, cô thật rất khó dùng tâm tình vui mừng đi đối mặt.

Đây là Khương Nhiên lại muốn cô mỗi ngày đều nấu cơm cho anh đấy.

Chỉ là sau khi tiến vào, Khương Nhiên lại không lập tức thúc giục cô làm cái gì.

Mà Lưu Diệp kỳ quái nhìn Khương Nhiên.

Hôm nay làm sao anh giống như đổi tính, giống như sợ cô không thoải mái, đợi sau khi cô ngồi xuống, Khương Nhiên còn đưa cho cô một nệm ghế.

Lưu Diệp buồn bực nhìn anh.

Sau đó chuyện Khương Nhiên làm càng làm cho cô không hiểu, Khương Nhiên đang thử nấu cơm à.

Chỉ là những bước nấu cơm này không đúng đi?

Hơn nữa nào có làm như vậy, Lưu Diệp nhìn Khương Nhiên không chút để ý chút dời qua dời lại cái nồi còn có lửa. . . . . .

Rất nhiều nơi cũng nguy hiểm làm cho cô sợ hết hồn.

Đâylà đang nấu cơm, hay là đặc biệt tới đốt phòng bếp sao?

Cuối cùng cô thật sự không nhìn nổi, chỗ này như thế nào đi nữa, cô cũng chưa từng muốn nhìn nó biến thành thế này một chút nào, cũng là cửa hàng nhỏ bảo bối mà mình đã từng quý trọng.

Cô đẩy anh ra, động tác làm lưu loát.

Cô cũng không nói gì với Khương Nhiên.

Khương Nhiên ngược lại cười híp mắt nhìn cô bận rộn, giống như nhớ tới cái gì, hỏi cô: "Tiền kia em muốn dùng làm gì?"

Lưu Diệp thoáng cái liền bắt đầu khẩn trương, vội vàng nhìn về phía anh.



Cô có chút của cải như vậy, nếu Khương Nhiên muốn, cô nhất định không giữ được! !

Nhưng mà chỉ nhìn vẻ mặt, Khương Nhiên giống như rất tùy ý tán gẫu với cô.

Cô cũng do dự, lấy cái không quan trọng nói: "A, em muốn xây một nhà hàng, sau đó muốn xây dựng khu Dưỡng Dục tốt hơn một chút. . . ."

Vì cái này cô còn cố ý điều tra xét một chút tài liệu trước kia của khu Dưỡng Dục, cô phát hiện lấy trước kia Hầu Gia bố trí khu Dưỡng Dục thật ra không tệ, chỉ là sau này thi hành lại bị những tên quan liêu kia, ăn bớt rất nhiều tiền.

Hơn nữa không có nhân viên quản lý thích hợp, cuối cùng là thành như bây giờ.

Kết quả Khương Nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ nhắc nhở: "Nơi nào có tiền em có thể thử, chỉ là Mậu Ngạn Ba kia mặc kệ em làm thế nào đều càng lún càng sâu, biện pháp đơn giản nhất, chính là tìm một cơ hội đánh nát bọn họ."

Lưu Diệp ‘ừ’ một tiếng, nhìn bộ dáng Khương Nhiên nói giống như thật.

Đã lâu như vậy, người này ở trước mắt cô như thế nào vẫn tinh tường như thế.

Chỉ là loại giao chiến này?

Tác phong lại cũng không cần phải làm như vậy đi, lại nói đối phương sẽ không đánh lại sao?

Cô cũng hỏi một câu, Khương Nhiên cũng không có ý kiến gì: "Có em ở chỗ này, bọn họ không có can đảm đánh lại."

Lưu Diệp nghe xong Khương Nhiên nói suy nghĩ một chút, cũng đại khái suy nghĩ ra được ý tứ của Khương Nhiên, đoán chừng thật sự đánh nhau, những người đó sẽ có rất nhiều cố kỵ đi.

Tỷ như sợ những cái này thương tổn đến cô, ngỗ nhỡ không cẩn thận bị chết cũng phiền toái, hoặc là những thứ dư lại sau khi nổ bị ô nhiễm đúng không, dù sao trong lịch sử người phụ nữ cuối cùng không phải là đánh giặc đánh đến không còn sao?

Cho nên cô còn có tác dụng làm nhục thuẫn (bia chắn thịt)?

"Hầu Gia kia đâu?" Lưu Diệp chợt nhớ tới cái này, đoạn thời gian trước Mậu Ngạn Ba nói những lời đó cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Thật ra nói thật, cô thỉnh thoảng cũng sẽ không nhịn được suy nghĩ một chút, nếu như cô phát hiện Hầu Gia sẽ như thế nào, hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây sau khi cô tìm đọc một ít tư liệu về Hầu gia, cô đối với Hầu gia cảm giác phát tạp, mặc kệ nghĩ thế nào cũng là người đàn ông có tấm lòng tốt trong thế giới, so với Hầu Gia có cống hiến to lớn với xã hội, Khương Nhiên quả thực chính là một bãi cứt chó thối tha! !

Khương Nhiên thậm chí không cần suy nghĩ nói: "Một người anh đánh răng rơi đầy đất."

Lưu Diệp lại nghĩ tới, nếu như có Hầu Gia, cô thật đúng là muốn nhìn Khương Nhiên bị đánh răng rơi đầy đất.

Chẳng qua đó đều là ảo tưởng, nếu như có, Hầu Gia kia sống lại sao bây giờ còn không ra ngoài.

Sau khi thức ăn làm xong, Khương Nhiên ngửi mùi thơm gương mặt sung sướng.

Sau đó anh sẽ dùng cằm chỉ vào cái muỗng ý bảo Lưu Diệp đút cho anh ăn.

Lưu Diệp bận bịu cả ngày, thật vất vả nói ăn cơm đi nghỉ ngơi, kết quả bị Khương Nhiên kéo tới nấu cơm, thật vất vả làm xong cơm, cánh tay mệt mỏi đều nâng lên không nổi, còn phải đút cơm cho Khương Nhiên.

Cô liền phồng má thổi hơi về phía những món ăn kia.

Lúc đang đút cho Khương Nhiên, ngược lại Khương Nhiên coi như phối hợp, không cố ý đứng thật cao làm khó cô, mà là mỗi một miếng cũng sẽ cúi xuống chủ động đi đón cái muỗng của cô.

Nhìn qua tâm tình của anh rất tốt.

Ở trong phòng bếp còn mang theo mùi khói dầu, anh lại có thể cũng không bắt bẻ cái gì.

Ngược lại ăn say sưa ngon lành.

Ở giữa Khương Nhiên còn có thể thỉnh thoảng cao hứng đút cô một hai miếng.

Lưu Diệp thừa dịp khó được thời gian hưu nhàn, suy xét chuyện xuất bản tự truyền.

Chuyện này vẫn là Tiểu Điền Thất nói ra, Tiểu Điền Thất nói muốn ảnh hưởng văn hóa thế giới này truyền bá những thứ kia rất quan trọng, bây giờ cô là tiêu điểm toàn thế giới, mặc kệ cô muốn bày tỏ cái gì đều phải nắm chắc cơ hội tốt này.

Chỉ là những hoạt động kia cô không biết nên làm như thế nào, cuối cùng liền thương lượng muốn tìm nơi nào có tiền để làm hay không.

Có cả gia tộc cường đại sau lưng thúc đẩy, hơn nữa thân phận của cô, nhất định sẽ đặc biệt chấn động, chỉ là Lưu Diệp còn chưa nghĩ ra viết cái gì.

Mặc dù Dã Thú đùa giỡn nói, cô viết thực đơn mỗi ngày đều sẽ có người mua, chỉ là cô vẫn là suy nghĩ muốn viết chút gì đó có ý nghĩa.

Lưu Diệp không yên lòng trả lời Khương Nhiên, liền giống như nằm mơ sống qua đoạn thời gian buổi tối kia, chờ đến ban ngày, cô xốc lên mười phần tinh lực bắt đầu bận rộn chuyện tự truyện.

Cô cảm thấy Tiểu Điền Thất nói rất đúng, cô làm thế giới này biết phụ nữ là cái gì, muốn cho bọn họ biết cái loại sinh vật gọi là phụ nữ cũng đều giống như theo chân bọn họ, tương lai nếu quả như thật có cô gái clone xuất hiện, thái độ đối đãi với các cô, còn có làm sao tạo thành gia đình tốt đẹp, cô đều muốn viết xuống.

Lưu Diệp bắt đầu chỉ là có một hình dáng, ở tại lúc cô nói những thứ kia ra, rất nhanh gợi ra đồng cảm của bọn Tiểu Điền Thất và Dã Thú.

Thậm chí lúc Hà Hứa Hữu Tiễn đang kết nối ở trong video điện thoại, Hà Hứa Hữu Tiễn cũng bị lối suy nghĩ của cô làm cho mê hoặc, thậm chí đặc biệt chạy tới.

Bốn người vây ở trên bàn.

Lưu Diệp bắt đầu muốn xin lỗi với những tư tưởng tình yêu kia, dù sao loại người không có một chút kinh nghiệm yêu đương như cô nói đến những hi vọng kia, nhất định chính là lý luận suông, hơn nữa nghĩ như thế nào trong thực tế nam nữ yêu nhau sống chết kết hôn, cũng không quá tốt đẹp.

Nhưng nếu như có thể, vẫn muốn viết những thứ tốt đẹp ra.

Cô dùng phương thức nguyên thủy nhất ghi chép suy nghĩ cảm ngộ của mình, ở thế giới này quá lâu, cô quên mất đã từng sinh sống ở thế giới kia.

Cô một lần không dám nghĩ tới, bởi vì mỗi một lần nghĩ sẽ khổ sở một lần.

Bây giờ cô bắt đầu hồi tưởng.

Tình yêu của bạn cùng phòng, cha mẹ gia đình, còn có mình thế nào tỉnh ngộ.

Lúc cô viết xong toàn bộ, bốn người hợp tác với mình cũng bị dẫn vào thế giới của mình, mẹ và đứa bé cùng thời gian nuôi đứa bé còn tấm bé, đàn ông gặp được phụ nữ, yêu nhau cãi nhau dây dưa hợp lại, còn có chế tạo **, các loại vấn đề có thể gặp phải trong tình yêu. . . . . .

Hà Hứa Hữu Tiễn buồn bực hỏi: "Ở thế giới của cô đàn ông dẫn phụ nữ ra ngoài cũng sẽ để phụ nữ của mình trả tiền sao?"

"Đúng nha." Lưu Diệp chẳng cảm thấy gì: "Lúc chưa xác định quan hệ, phụ nữ cũng sẽ không muốn đàn ông trả tiền cho mình, hơn nữa thế giới kia của tôi phần lớn phụ nữ đều có công việc, hoàn toàn độc lập về kinh tế, chúng tôi tự kiếm tiền, không cần dựa vào đàn ông cũng có thể có cuộc sống cực kỳ tốt. . . . . . Biết không, một cô gái nguyện ý để đàn ông tiêu tiền vì cô, mới chính thức bắt đầu tiếp nhận người đàn ông kia, chỉ là cũng có một ít cô gái. . . . . . Chỉ là có chút pha tạp, giống như đàn ông có đàn ông tốt, phụ nữ cũng không phải tất cả đều là. . . . . ."

Lưu Diệp phát hiện vấn đề cô muốn giải thích rất nhiều, cô vốn cho rằng mình không có gì có thể viết, thật sự tiếp tục viết lại phát hiện có nhiều nội dung có thể viết như vậy.

Càng về sau cô quả thật vẫn say mê, ngay cả lúc trở lại Hạ cung cũng không nhịn được lục ra giấy đến viết lên hai trang.

Cô cố gắng chăm chỉ như thế, ban ngày còn phải bớt thời giờ quan tâm xây dựng nhà hàng, còn có những thứ ở khu Dưỡng Dục.

Bởi vì chuyện tự truyện, Lưu Diệp tiếp xúc với Hà Hứa Hữu Tiễn cũng nhiều một chút.

Cô phát hiện Hà Hứa Hữu Tiễn đừng thấy rất nhiều tiền, nhưng thật ra là người keo kiệt, mặc quần áo, cô đặc biệt để ý, giống như Hà Hứa Hữu Tiễn chỉ có một bộ quần áo.

Hơn nữa những thứ ăn cơm kia, Hà Hứa Hữu Tiễn kể từ khi biết bọn họ phụ trách nấu cơm, cũng tiết kiệm mang điểm tâm và cơm, lúc ăn cơm trưa, bọn họ ăn đặc biệt nhiều.

Lưu Diệp thực sự hết chỗ nói, trong lòng nói còn có đàn ông keo kiệt khoa trương hơn Cát Lãng Thai.

Chỉ là cô thật sự không rõ người như vậy sống còn có ý tứ gì, quả thật kiếm tiền đều đã khắc đến trong gen rồi.

Chỉ là hứng thú, đang làm việc nhàn hạ, cô hỏi nếu như sau này có phụ nữ thì tiền thế nào, lúc đó anh ta còn có thể tiết kiệm như vậy sao?

Hà Hứa Hữu Tiễn chợt khẩn trương trả lời: "Vậy làm sao có thể, tất cả tiền đều phải cho vợ tương lai cùng đứa bé, nghĩ tới cái này, ta lại có động lực kiếm tiền . . . . ."

Lưu Diệp cau mày, cũng không biết nên khen anh ta hay là chửi anh ta hai câu.

Chỉ là ngược lại cái này Hà Hứa Hữu Tiễn thật sự nghiêm túc, cô viết những thứ đó anh ta đều đã sửa sang lại thành sách, cẩn thận từng chữ từng chữ hơn cô.

Đến cuối cùng cô đều ngượng ngùng.

Ngược lại Hà Hứa Hữu Tiễn nhẹ giọng nói với cô: "Cô biết bên trong những thứ cô viết có cái gì làm tôi thích không?"

Lưu Diệp ‘không’ một tiếng.

Liền nghe Hà Hứa Hữu Tiễn chậm rãi nói: "Là đoạn về mẹ kia, sẽ ôm đứa bé dỗ đứa bé ngủ, hình ảnh kia nhất định giống như một bức tranh xinh đẹp."

Thật ra Lưu Diệp không phải do mẹ nuôi lớn, cô chỉ cô viết lên *** đoạn kia, nhưng còn làm người đàn ông to lớn này cảm động như vậy.

Đối với cô mà nói đây tất cả đều là chuyện rất bình thường.

Thấy trẻ nít nhỏ bị nước trôi, giống như bị ai đó đâm ở trong tim, cho dù cô không phải người có ngập tràn tình thương của mẹ, cũng biết đó là không đúng.

Chờ phần lớn công việc cũng chuẩn bị ổn thỏa, bởi vì thời gian quá eo hẹp, Lưu Diệp chỉ viết ra một phần suy nghĩ trong lòng, liền vội vàng chuẩn bị tụ lại thành sách.

Chỉ là cấp dưới Hà Hứa Hữu Tiễn nói, cô có thể lại tiếp rục viết, chỉ cần cô viết cũng không cần xem bán ra không được.

Chỉ là lúc thiết kế mặt bì, Hà Hứa Hữu Tiễn chợt nghĩ tới xin cô chụp một tấm hình.

Không có loại nào mặt bìa có thể so với ảnh chụp toàn thân Lưu Diệp càng thu hút độc giả.

Lưu Diệp thật ra có chút khẩn trương, chỉ là nghĩ tới đây cũng là một loại mánh khoé tuyên truyền chính mình, mặc kệ cô có đồng ý hay không, cô dù sao cũng được tôn sùng đến trước đài.

Bây giờ cô có thể làm cho thế giới này biết đến cô nhiều hơn.

Cô muốn dùng cố gắng của mình đi ảnh hưởng thay đổi cái thế giới này.

Nghĩ như vậy, Lưu Diệp cũng để cho Hà Hứa Hữu Tiễn chụp hình.

Thật ra thì chụp hình rất đơn giản, chỉ là vì hiệu quả tốt một chút, Lưu Diệp cố ý tìm một nơi yên tĩnh.

Chỉ là đang chụp, Hà Hứa Hữu Tiễn liền phát hiện, Lưu Diệp đã chọn xong tư thế, khuôn mặt vốn còn đang cười, chợt liền thay đổi vô cùng không tốt, quả thực giống như bị thứ gì làm nghẹn thở.

Theo tầm mắt Lưu Diệp, Hà Hứa Hữu Tiễn buồn bực nhìn ra ngưỡng cửa, sau đó anh ta liền nhìn thấy Khương Nhiên tay cầm gậy chỉ huy đang đứng ở vị trí cửa, nhìn vào bên trong.

Trong đôi mắt Khương Nhiên dịu dàng chảy ra như dòng suối tự nhiên.

Bị Khương Nhiên dịu dàng nhìn như vậy nhưng mà vẻ mặt che đậy biểu tình sói đói đến gần Lưu Diệp.

Bây giờ Lưu Diệp chán ghét Khương Nhiên làm đủ loại với mình, đêm hôm trước bị dày vò một hai lần cô cũng nhịn, đặc biệt ngày hôm qua bị dày vò bốn lần! !

Từ buổi tối liên tục làm đến buổi sáng! ! !

Ngày hôm sau lúc cô thức dậy cả người không tốt, hơn nữa cô nói tắm rửa bỏ đi xúi quẩy! !

Kết quả Khương Nhiên thối tha không biết xấu hổ chế giễu, nhất định phải đi theo cô tắm uyên ương! !

Vòi hoa sen không quan tâm hướng vào mắt của cô, xông đỏ mắt cô, sau đó cũng không quản cô có nguyện ý hay không, dùng sức giày vò cô tới chết.

Cô bị anh ép đến chịu không nổi, mặc kệ anh ở trên giường ầm ỉ thế nào, ở chỗ phòng tắm này, anh không thể có giới hạn cuối cùng sao? !

Rốt cuộc cô chịu không được đẩy anh một cái.

Kết quả Khương Nhiên không động còn không nói, anh còn tưởng rằng cô muốn đùa giỡn với anh, rất nhanh Khương Nhiên liền đẩy cô tới trên tường thủy tinh phòng tắm.

Hôn khắp trên môi, mặt cô.

Lúc này cô bị Khương Nhiên bắt được đang chụp ảnh, quả nhiên chờ lúc cô trở về, Khương Nhiên liền hỏi cô: "Chụp loại hình đó làm cái gì?"

Lưu Diệp rất sợ anh nổi bệnh thần kinh, vội vàng thận trọng giải thích: "Chính là viết tự truyện trước đó nha, muốn làm một mặt bìa."



Khương Nhiên rất nhanh nói: "Để nhiều người như vậy thấy em có gì tốt."

Lưu Diệp không nhịn được nhíu mày, năm đó người trước mắt này để cho cô tiếp sóng toàn cầu. . . . . .

Bây giờ nói không cần cô xuất đầu lộ diện, có phải có chút quá lăn qua lộn lại hay không?

Cô không lên tiếng.

Nhưng mà Khương Nhiên nổi lên tâm tư, gần đây Lưu Diệp ở trong phòng viết những thứ kia, anh đều xem qua, nhìn ra được Lưu Diệp viết những thứ đó rất nghiêm túc, chỉ là loại chuyện đó hoàn toàn có thể tìm người viết thay.

Hơn nữa viết cái gì không được, nhất định viết những thứ nam nữ yêu nhau kia. . . . . .

Khương Nhiên không biết làm sao vừa nghĩ tới sẽ có nhiều người thấy những thứ tín ngưỡng tình yêu, những biện pháp theo đuổi người ngưỡng mộ trong long mà Lưu Diệp viết, anh cũng rất không vui.

Dừng lại cúi xuống, rốt cuộc Khương Nhiên đưa ra thông điệp cuối cùng: "Những cái lung tung gì đó không cần làm nữa, không phải em nói muốn mở nhà hàng sao? Em rãnh rỗi nhàm chán thì mở thêm một nhà hàng."

Lưu Diệp đang ở trong chăn cả người cứng đờ, cô nhìn vẻ mặt của Khương Nhiên.

Khương Nhiên chính là như vậy, giống như một đứa bé, tâm huyết quá nhiều sẽ phá hư công việc của cô.

Nhưng trừ chờ đợi anh mở thiện tâm, cô đều không làm được gì.

Thay vì tranh cãi cầu xin vô ích, còn không bằng chừa chút tôn nghiêm cho mình, tiết kiệm chút phiền toái.

Cô mấp máy môi, rốt cuộc thì ‘ừ’ một tiếng.

Lúc này vẻ mặt Khương Nhiên mới dịu đi, sờ sờ đầu cô, lôi kéo cô đi tới phòng tắm.

Lưu Diệp biết anh lại muốn làm cái gì với cô, buổi sáng, cô không để cho anh tận hứng.

Đây là anh muốn hành hạ cô.

Lưu Diệp bị nước thấm ướt giống như trái cây mới vừa rửa xong.

Trên người cô mang theo mùi phụ nữ rất đặc biệt, không có nhiễm bẩn những mùi nước hoa lung tung kia, Khương Nhiên có thể ngửi được loại mùi vị làm anh vui vẻ.

Trước kia anh còn không làm sao cảm thấy, hiện tại ngược lại có vẻ như nghiện theo đuổi, muốn ngửi một cái.

Loại mùi vị đặc biệt này thuộc về một mình Lưu Diệp, hơn nữa sau khi tắm đặc biệt rõ ràng.

Đây là một tiểu gia hỏa làm cho anh yêu thích không buông tay.

Hơn nữa anh thích con mắt hồng hồng của Lưu Diệp, Lưu Diệp như vậy quả thật đáng yêu tới cực điểm.

Lưu Diệp nhẫn nại cho đến ngày hôm sau, cô cố nén nước mắt báo chuyện tự truyện đầu tiên không thể xuất bản cho Hà Hứa Hữu Tiễn.

Đầu tiên Hà Hứa Hữu Tiễn ngẩn người một chút, có thể nhìn nét mặt của Lưu Diệp, anh đại khái cũng đoán được cái gì.

Hà Hứa Hữu Tiễn ngược lại không nói gì.

Tiểu Điền Thất cũng rất hiểu chuyện, sau khi anh nghe được, ngược lại còn cười an ủi Lưu Diệp: "Chị không sao, những thứ đó chị đều giữ lại, về sau còn có thể dùng đến."

Lưu Diệp chỉ có thể nỗ lực không để cho mình khóc lên.

Khi không có người, cô lại một lần nữa lấy ra người giấy nhỏ dùng sức đâm.

Lúc Dã Thú thấy, không tiếp tục đâm cùng cô, Dã Thú chỉ là nhìn khuôn mặt hồng hồng kìm nén của cô, tay anh nắm lại thật chặt. . . . . .

Anh nhìn vóc dáng không cao nhỏ gầy run rẩy của cô gái, dùng sức nhịn nước mắt xuống. . . . . .

Cả người Lưu Diệp đều cúi thấp xuống, nhưng cô vẫn nỗ lực không cho tâm tình tiêu cực của mình lây lan cho người khác.

Ngược lại Dã Thú để chuyện của Lưu Diệp ở trong lòng, mặc kệ anh nghĩ sao, làm thế nào đi an ủi Lưu Diệp, gần đây anh đang bận chuyện khu Dưỡng Dục, đây là nhiệm vụ Lưu Diệp giao cho anh, giao thiệp với những quan viên chính phủ quả thật mệt chết đi được.

Thật may là về bộ phía Hầu Gia kia, ngược lại anh học không có chút khó khăn nào, anh phát hiện lúc anh đang học một vài thứ của Hầu Gia, tốc độ quả là nhanh đến khó tin, có chút thứ anh còn chưa kịp học, vào lúc làm cũng đã theo cái đó làm.

Anh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, anh cũng càng cảm thấy hứng thú với chuyện của Hầu Gia, anh trước kia rất tự đại, cảm thấy mình chính là Hầu Gia sống lại, cái gì cũng không để vào mắt.

Sau lại biết mình không thể nào là hậu nhân của Hầu Gia, thế nhưng anh lại rất mâu thuẫn với hai chữ Hầu Gia.

Hiện tại có thể ôn hoà nhã nhặn đi học những biện pháp kia của Hầu Gia, nghiên cứu thành tựu của Hầu Gia, anh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Kể từ sau khi trầm tĩnh lại, anh phát hiện anh đều có sự thay đổi cách nhìn về rất nhiều việc.

Tựa như Lưu Diệp nói, quá trình sinh hoạt chính là không ngừng học tập nâng mình lên. . . . . .

Có lẽ là phải nhiều lần tìm biện pháp làm thế nào dụ dỗ Lưu Diệp, đến cuối cùng Dã Thú đều có chút tẩu hỏa nhập ma, anh còn cố ý tìm một phần bản thảo ban đầu của tự truyện xem mấy lần.

Thấy cuối cùng tựa như hiểu ra, anh liền chú ý tới biện pháp để một người đàn ông dỗ người phụ nữ vui vẻ, anh nói làm thì lập tức làm.

Lúc anh đi khu Dưỡng Dục làm việc, thuận đường mua một con chó nhỏ đặc biệt đáng yêu.

Chờ lúc mang về địa bàn Khương Gia Quân, vốn là muốn tặng cho Lưu Diệp, nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt Lưu Diệp, Dã Thú không biết làm sao, bỗng nhiên lại có chút khiếp đảm, cảm giác mình làm chuyện này có phải quá ngốc hay không, anh cũng không có dám đưa qua cho Lưu Diệp, ngược lại tự mình len lén nuôi mấy ngày.

Nhưng cuối cùng vẫn bị Lưu Diệp chú ý tới trên người anh có lông chó.

Cảm xúc Lưu Diệp gần đây xuống thấp, chợt biết Dã Thú nuôi chó, cô cũng rất muốn nhìn một chút.

Lúc Dã Thú mang cho cô xem, Lưu Diệp rất thích tiểu tử lông trắng đó.

Tiểu tử kia được Dã Thú chăm sóc rất tốt, mập mạp giống như Tiểu Mao Cầu, cô thích thú liền bế lên, ôm vào trong ngực, dùng mặt cọ lông vo tròn trên người nó.

Dã Thú thấy bộ dạng cô vui vẻ như vậy, lập tức liền ngồi xổm xuống, thân thiết, hưng phấn nhìn mặt cô nói: "Cô chủ, con chó này cho em đấy. . . . . ."

Lưu Diệp ‘ai’ một tiếng, cô thật là ngoài ý muốn, ngược lại cô thích tên tiểu tử chết tiệt này, nhưng cô vẫn cau mày nhìn về phía Dã Thú, cô rất sợ mình đoạt vật yêu thích của người khác.

Chỉ là nhìn mắt Dã Thú sảng khoái như vậy, cái gì cô cũng biết.

Thằng ngốc này thật láu cá! !

Rất nhanh Lưu Diệp gật gật đầu, đưa tay ra, cảm kích xoa tóc thô ráp của Dã Thú.

Kể từ khi Lưu Diệp có được con chó nhỏ, tâm tình của cô rất tốt, đối với chó nhỏ cũng càng thêm để ý.

Trong sinh hoạt của cô những thứ tốt đẹp trên căn bản cũng không còn sót lại chút gì, mặc kệ là kiếm tiền còn phải làm mọi chuyện cũng làm cho cô lao lực quá mệt mỏi, cô chưa từng quản lý nhiều tiền như vậy, chứ đừng nói nhàn rỗi, quyết định cô không chỉ quan hệ riêng một mình cô, còn quan hệ đến rất nhiều người đấy.

Mỗi một bước đều phải qua suy tính chu đáo, mà cố tình chung quanh cô không có một đĩa đèn cạn dầu.

Tiểu Điền Thất và Dã Thú cũng đều tận lực, cô không thể đem tâm tình tiêu cực của mình phát tiết ra ngoài, gia tăng gánh nặng cho bọn họ, ngược lại cô còn muốn đi an ủi chăm sóc bọn họ.

Nơi này của Khương Nhiên đã là nơi không cho cô thoải mái.

Thứ duy nhất có thể an ủi cô, cũng chỉ có tiểu tử nho nhỏ lông xù khả ái kia.

Trước kia cô vừa về tới Hạ Cung chỉ có một mình, hiện tại Hạ cung có vật sống như vậy, tóm lại là gia tăng sự sống, không còn như mảnh giấy vụn rời rạc.

Nào ngờ cô vừa mang Tiểu Mao Cầu về nuôi không được mấy ngày, đợi lúc cô trở về lần nữa, lại thấy trong Hạ Cung trống rỗng, bình thường chỉ cần cô trở về Tiểu Mao Cầu sẽ hoan nghênh cô, nó không biết đi đâu, ngay cả chậu nước cô để dưới đất cho Tiểu Mao Cầu cũng không có.

Lưu Diệp cũng ngoài ý muốn, có chút không thể tin được, cô vội gọi an ninh bên cạnh mình giúp cô đi tìm.

Kết quả có rất nhanh, Quan Chỉ mang theo tiếc nuối thông báo cho cô: "Thật xin lỗi, phu nhân, chó là do thủ lĩnh giao chúng tôi đưa đi."

Thật ra lúc không nhìn thấy chậu nước, Lưu Diệp liền cảm giác đại khái sẽ là như thế này . . . . .

Cô thẫn thờ gật gật đầu, trong nháy mắt trong lòng tựa như một khối trống rỗng.

Chờ lúc Khương Nhiên trở lại lần nữa, chỉ thấy Lưu Diệp ngơ ngác ngồi ở trên giường.

Chờ lúc Khương Nhiên đến gần cô, Lưu Diệp mới hồi hồn, nhỏ giọng hỏi một câu: "Tiểu Mao Cầu của em đâu?"

Khương Nhiên không để ý chút nào nói cho cô biết: "Anh cho người ta xử lý."

Lưu Diệp ‘à’ một tiếng, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Khương Nhiên, cô nhớ Khương Nhiên cũng từng thích một con chó gọi là Tiểu Trùng.

Cô nhìn mặt của Khương Nhiên, một người đã từng nuôi qua sủng vật, người yêu sủng vật, anh nên hiểu tên tiểu tử này có ý nghĩa như thế nào với cô chứ.

Cô thích nó, chỉ cần trở lại Hạ cung sẽ ôm vào trong ngực. . . . . .

Cô hít sâu một hơi, cầu khẩn: "Nó còn nhỏ như vậy. . . . . ."

"Sẽ có vi khuẩn." Khương Nhiên không chậm trễ chút nào cự tuyệt nói: "Con vật kia càng ngày càng lớn, rất dễ mang vi khuẩn vào."

Nhìn dáng vẻ Lưu Diệp không vui.

Khương Nhiên ngược lại không thấy có chuyện gì, hiện tại anh rất vui vẻ, trên giường không còn có khối lông cản trở, anh thay áo ngủ rất tự nhiên đi ôm eo của Lưu Diệp.

Lưu Diệp bị động bị anh kéo tới trong ngực.

Cô không nói gì, cũng không trách móc anh.

Đã không phải lần đầu tiên xảy ra, hơn nữa loại chuyện này, Khương Nhiên chỉ biết càng làm càng thuần thục, càng làm càng nhiều.

Với lại mỗi tháng anh đều lấy trứng của cô.

Nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Này Khương Nhiên, anh đã nói, anh nói anh chưa từng sống chung với phụ nữ, anh đã nói anh muốn cố gắng học cách sống chung với phụ nữ, anh còn nói với em, để em dạy cho anh."

Lời này của Lưu Diệp thật ngốc, Khương Nhiên đương nhiên trả lời cô: "Bây giờ anh không phải sống chung với phụ nữ."

Lại nói anh đã học được rất nhiều.

Trước kia anh chỉ biết thân thể phụ nữ sẽ làm đàn ông si mê, anh cũng rất hiếu kì thân thể của Lưu Diệp, sau khi nếm thử cũng cảm thấy coi như không tệ.

Nhưng trừ ngoài nhu cầu sinh lý, anh không hề cảm thấy có cái gì rung động lòng người có thể để người ta nhớ mãi không quên, những thứ kia kích thích trong chiến đấu kia, cùng phụ nữ làm, yêu hiển nhiên không đủ kích thích, cũng không đủ có kích tình.

Chỉ là một loại phát tiết, giống như một dạng ngủ, ăn cơm, chỉ là một loại nhu cầu.

Nhưng bây giờ anh cảm thấy làm, yêu có chút không giống, cùng với Lưu Diệp anh cảm giác vô cùng thoải mái.

Mặc kệ là thân mật dán với nhau cùng một nơi, hay là cùng nhau nằm ở trên giường.

Hơn nữa từ nhỏ đến lớn anh đều là khó ngủ, chính là vì sau này chiến đấu làm chuẩn bị.

Từ trước tới nay luôn là người như vậy, cho dù là ở trong giấc ngủ cũng muốn duy trì cảnh giác tuyệt đối.

Nhưng sau khi ở cùng Lưu Diệp, không biết làm sao liền bỏ xuống phòng ngự, đoạn thời gian trước thậm chí ngủ mơ hồ, còn hồ đồ đá Lưu Diệp xuống dưới giường.

Thật may là Lưu Diệp người này thích dính anh, ngay cả ngủ đều muốn dùng cả tay chân ôm anh, lúc này mới phòng ngừa anh lại đá cô xuống tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook