Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ
Chương 97
Kim Đại
04/11/2017
Edit + Beta: Thanh Xuân 430.
Trầm mặc khá lâu khiến người ta hít thở không thông, cuối cùng Lưu Diệp run lên nắm chặt ga giường trong tay, thì đối phương đáp lại hỏi cô có muốn ăn táo hay không, cô dùng giọng điệu cứng nhắc trả lời một chữ à.
Rất nhanh Khương Nhiên đã nhíu mày.
Câu à kia của Lưu Diệp tuyệt đối là tức giận, nhưng mà vừa nhìn thấy Khương Nhiên nhíu mày, dường như cô lại phản xạ có điều kiện nuốt ngụm nước miếng, chột dạ nói một câu: "Em, em biết rồi."
Bộ dạng kia giống như đứa bé đối mặt với phụ huynh.
Sắc mặt của Khương Nhiên trở nên không được tốt, anh nhìn thẳng cô.
Lần này Lưu Diệp khẩn trương hơn, nên cô vội vàng sửa lời: "Em rất vui. . . . . . Cám ơn anh, lời cầu hôn của anh. . . . . ."
Chỉ là cho dù cô nói cái gì, biểu tình trên mặt cô đều giống như mất cha.
Rốt cuộc thì lần này Khương Nhiên không nhịn được nữa, anh đi tới trước mặt cô, Lưu Diệp còn tưởng rằng anh sẽ thét lên mấy câu với cô, bởi vì khuôn mặt cô có chút không biết xấu hổ đúng không, còn có phản ứng quá mức miễn cưỡng nữa.
Kết quả sau khi Khương Nhiên đi tới trước mặt cô, dừng lại, quả thật dường như cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trầm mặc nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó anh nắm chặt lấy cằm cô, dùng sức hôn lên môi cô.
Lưu Diệp co rúm lại, nhưng khi anh hôn xuống, không ngờ dần dần mềm xuống, ga giường vừa mới trải phẳng phiu cũng bị làm rối loạn, anh đẩy cô lên trên giường, không chút do dự, Khương Nhiên cởi bỏ quần áo của cô.
Anh đi vào rất nhanh, Lưu Diệp muốn tránh, chẳng qua là chân vẫn chưa giãy giụa lui về phía sau, Khương Nhiên đã kéo chân cô lại.
Động tác của anh rất nhanh rất hung mãnh, nhưng lúc đôi môi hạ xuống rồi lại rất dịu dàng.
Lưu Diệp bị anh lăn qua lăn lại cả một đêm, buổi sáng mơ mơ màng màng, Lưu Diệp vẫn chưa tỉnh ngủ, đã nghe thấy bên cạnh có âm thanh sột soạt, với lại rất nhanh cô chợt nghe thấy Khương Nhiên thúc giục nói: "Nhanh lên một chút."
Lưu Diệp dụi dụi con mắt, cơ thể dường như muốn tách ra làm hai, cô vô lực bò trên giường, ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Khương Nhiên đang chỉnh lại cổ áo, thấy cô nhìn mình, Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, nhắc nhở: "Đừng ngủ nướng nữa, chuẩn bị đi làm thủ tục đăng ký kết hôn."
Lưu Diệp a một tiếng, đầu óc cũng đơ ra.
Ngày hôm qua cô bị Khương Nhiên giày vò một đêm, lúc này đầu tóc giống như ổ gà, bởi vì túng dục quá độ, mắt lại có thêm quầng thâm.
Đối với vẻ mặt chậm lụt của Lưu Diệp, Khương Nhiên cũng không giải thích gì, rất nhanh anh nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa cài khuy tay áo quân phục, giọng vừa căng cứng lên thúc giục: "Sửa soạn một chút, ăn sáng xong rồi tới văn phòng tìm anh."
Nói xong Khương Nhiên bước đi.
Lưu Diệp giùng giằng từ trên giường đứng lên, cô ảo não rửa mặt xong, lại mặc quần áo ở nhà chậm rãi ăn điểm tâm, cũng không biết là tối hôm qua làm quá mạnh, hay là thế nào cô cảm giác khẩu vị thật sự không tốt giống như người chết đi sống lại.
Cô ôm bụng than thở mấy cái.
Lúc đang thay quần áo, cô theo thói quen cầm lấy mấy bộ quần áo màu trắng ngày thường thích mặc, chỉ là lúc vừa muốn mặc lên người, cô chợt dừng lại, cuối cùng thì lưỡng lự, cô không nhịn được lại đi tới tủ quần áo mùa hè kia, quần áo bên trong đều là những bộ cô vẫn không mặc.
Màu sắc kiểu dáng đều siêu cấp hoa lệ xinh đẹp, chẳng qua là bình thường cô không thích mặc, bây giờ cô đứng trước tủ quần áo này, cẩn thận chọn những bộ quần áo đẹp, cô cố gắng tìm một bộ quần áo màu đỏ phù hợp.
Cô vẫn cố gắng ở bên cạnh Khương Nhiên giữ khiêm tốn, bởi vì nếu như quá cao giọng, hoặc là mặc quá diễm lệ, đứng bên cạnh anh, quả thật giống như người đã xấu còn làm ra những chuyện kỳ quái.
Nhưng trường hợp lần này không giống nhau, cho dù Khương Nhiên thờ ơ bình tĩnh như thế nào đi nữa, nhưng cũng là một sự kiện trọng đại trong cuộc đời.
Cô hít sâu một cái nghĩ, coi như lại bị so giống như người bưng đĩa đi nữa, cô cũng phải mặc quần áo màu đỏ.
Đợi sau khi cô mặc quần áo tử tế, thì cảm thấy rất hồi hộp, đi ra ngoài lại càng có chút chột dạ.
Nhưng mà khi đến bên ngoài ngược lại gió êm sóng lặng, cũng không có hôn lễ hay thấy hoa tươi, cũng không có âm thanh chúc mừng.
Tất cả mọi chuyện ở đây đều tiến hành theo từng bước, mọi người thấy cô vẫn như trước, không có bất kỳ thay đổi nào.
Lưu Diệp cũng đã biết mình lại vờ ngớ ngẩn rồi, chỉ là lĩnh chứng thôi mà, nhìn dáng vẻ tùy ý của Khương Nhiên, đoán chừng cũng chính là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Nhất định không phải chỉ là anh bỗng dưng nhớ tới tiểu bảo bối của hai người vẫn là đứa con không hợp pháp, cho nên hiện tại sốt ruột bổ sung thêm đây mà.
Sau khi đến nơi, lúc Lưu Diệp đi tới, đã nhìn thấy bên trong văn phòng, vốn là phòng khách lầu một trống không, lúc này đã sớm sắp xếp thành nơi chụp ảnh chuyên dụng.
Bối cảnh chụp ảnh là quân kỳ của đội quân nhà họ Khương, còn đối diện cũng có nhiếp ảnh gia phụ trách riêng đang đợi ở đây.
Khương Nhiên ngồi chờ trên ghế đối diện, Lưu Diệp không biết anh đợi bao lâu, vừa thấy cái này, cô vội vàng chạy tới, tràn đầy áy náy nói: "Xin lỗi, Khương Nhiên, em tới trễ."
Khương Nhiên ừ một tiếng, hất cằm tỏ ý cô ngồi vào bên cạnh mình.
Nếu nói chỗ anh ngồi là tùy tiện dời hai cái ghế trong phòng làm việc, Khương Nhiên rất ghét trình tự phức tạp, tất cả đồ dùng đều phải cố gắng đạt tới mức đơn giản thực dụng.
Cho nên hai cái ghế này đều là ghế gỗ đặc biệt đơn giản.
Cô ngồi ở phía trên, bởi vì vóc dáng thấp hơn Khương Nhiên rất nhiều, hơn nữa không biết vì sao, tư thế ngồi của Lưu Diệp trước kia còn có thể, lần này bỗng nhiên thắt lưng đứng thẳng lên không được, tưởng chừng giống như bị người khác đánh một quyền vào ngực vậy.
Nhiếp ảnh gia thấy vẻ mặt Khương Nhiên trong ống kính chính là ngồi nghiêm chỉnh nửa giờ cũng không đổi, có thể nói cười so với khóc còn khó coi hơn Lưu Diệp.
Bây giờ người này lại càng phiền hơn, đầu hai người vẫn cứ không chịu nhìn về một phía.
Cái cảm giác đó, mặc dù biết rõ mình bị gọi tới chỉ là làm việc vô bổ nên mấy nhân viên cũng đều mốc lên rồi.
Bên kia giọng điệu hết sức ôn hòa nói với hai người: "Cái này chỉ là hình đám cưới thôi, phải cười một cái, nhìn ống kính. . . . . ."
Lần này Lưu Diệp cười càng khó coi hơn, ngược lại Khương Nhiên kéo khóe miệng.
Lần này nhiếp ảnh gia cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.
Ngược lại Quan Chỉ vừa nhìn thấy cái này, vội vàng tìm một cái đệm đưa cho Lưu Diệp.
Có lẽ sau khi ngồi lên cái đệm, chiều cao của Lưu Diệp so với Khương Nhiên cũng đã bằng nhau.
Rốt cuộc đầu hai người không hề lệch nữa, giống như toàn bộ lực sĩ áp sát lại.
Sau khi kiên nhẫn chụp ảnh, Khương Nhiên cũng không nán lại, rất nhanh thì đã đứng lên, dẫn Lưu Diệp đến khu làm việc tạm thời tại lầu một, bên trong đã sớm có nhân viên làm thủ tục đăng ký kết hôn đợi rồi.
Họ không gây chuyện cũng không chọc đến người này, kết quả vẫn là họa từ trên trời, tối hôm qua không phải bị đội quân nhà họ Khương kéo ra từ trong chăn, thì là bị Chính phủ Liên Bang hạ lệnh khẩn cấp cho nhóm nhân viên công tác tới đây, lúc này toàn bộ đều là một biểu tình ngây ngốc.
Nhưng mà nếu như người trong cuộc đến, dĩ nhiên là không thể lôi thôi.
Một nhân viên trong đó dựa theo trình tự tuyên thệ cho cả hai người: "Anh nguyện thật lòng kết thành vợ chồng với Lưu Diệp, nghiêm khắc tuân theo chế độ một vợ một chồng, một đời một kiếp với cô ấy, cho dù an nhàn hay cực khổ, giàu có hay nghèo khó, anh đều tôn trọng cô ấy, quan tâm cô ấy, một lòng yêu cô ấy, cả đời trung thành với cô ấy không xa không rời. . . . . . Khương Nhiên tiên sinh, ngài nguyện ý không?"
Sau khi đối diện với ánh mắt của Khương Nhiên, người tuyên thệ đó thiếu chút nữa tự cắn đầu lưỡi của mình, cũng không chờ Khương Nhiên trả lời đã run rẩy thay Khương Nhiên đứng lên trả lời: "Ngài, ngài tất nhiên là nguyện ý. . . . . ."
Đợi đến lúc đối mặt với Lưu Diệp, người tuyên thệ đó cũng biết điều, khẩn trương nói: "Cô, tiểu thư Lưu Diệp, chắc cô cũng nguyện ý chứ?"
Giữa bầu không khí trầm lặng Lưu Diệp a một tiếng.
Ngược lại Khương Nhiên ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nguyện ý cái gì?"
"Nguyện ý. . . . . . Nguyện ý chế độ một vợ một chồng. . . . . ." Lưu Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn có những thứ một đời một kiếp kia. . . . . ."
Năm đó cô đã rất khí phách nói với rất nhiều người bên cạnh là Khương Nhiên là người chồng duy nhất của cô, nhưng mà bây giờ xem ra Khương Nhiên cho cô hôn lễ chính là cái này. . . . . .
"Vậy, vậy. . . . . ." Nhân viên phụ trách làm thủ tục này quả thật hận không thể đào cái lỗ để chôn mình, mồ hôi rơi tách tách thận trọng hỏi Khương Đại Ma Vương: "Vậy, vậy hai người còn cần trao nhẫn cho nhau không. . . . . ."
Lưu Diệp há hốc mồm, cô đã quên mất là kết hôn thì phải đeo nhẫn rồi.
Thật may là hôm nay đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ rồi, rất nhanh Quan Chỉ chạy tới trước mặt hai người, giống như người chứng hôn, nhanh chóng đưa một cái hộp.
Chiếc nhẫn trong hộp rất bình thường, chỉ đơn thuần là một cái vòng mà thôi.
Nhưng phong cách này Khương Nhiên lại thích .
Lưu Diệp cầm chiếc lớn lên, đầu tiên là đeo lên cho Khương Nhiên, chẳng qua là lúc cầm lên cô mới chú ý tới chiếc nhẫn đều là vòng chết, không thể điều chỉnh lớn nhỏ, nói như vậy cô có chút lo lắng chiếc nhẫn nữ đó mình có thể không đeo vào không.
Chỉ là chờ đến lúc Khương Nhiên đeo vào cho cô, ngược lại không ngờ vừa tay.
Sau đó hai người dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, chia ra ký tên mình vào giấy đăng ký kết hôn, sau đó in con dấu lên.
Những nhân viên công tác kia không dám chậm trễ một khắc, rất nhanh tờ giấy màu đỏ thẫm đã đưa tới trước mặt hai người.
Lưu Diệp cầm trong tay cũng không có một chút cảm giác vui vẻ, lúc mở ra xem, đã thấy tấm ảnh bên trong muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, cũng không thể nói bề ngoài của hai người, thật ra thì bộ quần áo cô mặc hôm nay còn rất cao cấp đấy, chỉ là nét mặt kia. . . . . .
Aiz. . . . . .
Mấy nhân viên kia hoàn thành nhiệm vụ thì đã giống như chạy trối chết lần lượt rời đi, những thành viên của đội quân nhà họ Khương ở lại dọn dẹp văn phòng.
Khương Nhiên cực kỳ coi trọng hiệu suất làm việc, chỉ mất vài phút, Lưu Diệp đã thấy toàn bộ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Nếu không phải mình vừa mới ở đây lĩnh tờ giấy màu đỏ, Lưu Diệp cũng hoài nghi những thứ vừa rồi kia có phải là ảo giác của mình hay không.
Cô đang muốn nói phải đi, thì đột nhiên Khương Nhiên nói một câu: "Em qua đây một chút."
Lưu Diệp rất nghe lời đi theo sau lưng anh, rất nhanh hai người đã đến phòng làm việc game online Chiến thần Kỵ Long của Khương Nhiên.
Bên trong vẫn đơn giản giống như trước kia, chỉ có mấy cái bàn ghế tựa này thôi.
Hơn nữa sau khi đến nơi, Khương Nhiên cũng không quan tâm Lưu Diệp, chỉ mở máy vi tính trên bàn, nhanh chóng nhập cái gì đó vào bên trong.
Lưu Diệp cũng không biết anh gọi mình tới đây để làm gì, chẳng qua thấy anh làm việc nghiêm túc như vậy, cô cũng không dám làm phiền anh, trong lúc đang đợi thì ngắm nhìn xung quanh, sau đó cô thấy ở giữa một chồng tài liệu, có một bức thư chói mắt, trong lòng cô buồn bực, đang muốn rút ra, lại bị vẻ mặt khẩn trương của Khương Nhiên cầm đi.
Nhưng mà Lưu Diệp vẫn tinh mắt thấy được chữ trên phong bì《 Mười phương pháp để phụ nữ yêu bạn 》.
Lưu Diệp khó chịu, không hiểu tại sao anh muốn xem cái này. . . . . .
Hơn nữa dáng vẻ kia hiển nhiên là không muốn cho cô biết. . . . . .
Lưu Diệp buồn bực ngồi trên ghế ngây ngẩn như một kẻ ngốc.
Rốt cuộc thì Khương Nhiên cũng hết bận, anh ngừng lại, dường như đang xác nhận, sau khi xác nhận lại một lần nữa, anh mới đưa tay ra, trực tiếp nắm tay trái của cô, lần lượt ấn ngón tay cô lên màn hình.
Trong màn hình có một phầm mềm nhận diện giống như hình vẽ, lúc ngón tay cô ấn lên, sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở nhập mật khẩu vào.
Sau khi lần lượt năm ngón tay quét qua một lần, Khương Nhiên lại cầm tay phải cô, lần lượt quét hình.
Cuối cùng chỉ còn có một đôi mắt, Khương Nhiên để cô cúi đầu, không ngừng nhắc nhở cô: "Không được nhắm mắt."
Lưu Diệp cúi đầu thì cảm giác vật kia giống như đang hạ xuống.
Ngược lại mắt cô không có cảm giác không thoải mái.
Cô buồn bực nhìn những thứ đó, cô chỉ biết mật mã vân tay thôi, còn có mấy thứ con ngươi này. . . . . .
Nhưng mà để cô nhập những thứ này vào để làm gì?
Trong lúc cô đang buồn bực, Khương Nhiên ngừng lại. Cùng phê duyệt tài liệu nói với cô: "Mới vừa rồi đã ghi lại con ngươi và chỉ tay của em, nếu em cần, có thể nhập dấu vân tay vào trực tiếp rút ra số tiền trong tài khoản của anh ở ngân hàng Liên Bang, nếu quá một triệu phải quét con ngươi, nếu quá một trăm triệu thì cần phải có sự đồng ý của anh."
Lưu Diệp bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh cô nghĩ ra, cái này chỉ là một loại thủ tục sau khi kết hôn thôi. . . . . .
Ngay sau đó cô lập tức nhớ tới giá trị của mình, cô chần chừ một lúc mới nói: "Em cũng có chút cổ phiếu chứng khoán, vậy. . . . . . Vậy hôm khác em sẽ viết giấy chuyển nhượng cho anh. . . . . ."
"Không cần." Rất nhanh Khương Nhiên cắt đứt lời của cô: "Những thứ kia là tài sản riêng của em, em tự quyết định."
Anh có mở cái trình tự gì đó, sau đó nói chi tiết cặn kẽ cho Lưu Diệp: "Anh chuyển quyền hạn của em từ cấp D tăng lên cấp B, trong một vài chi nhánh căn cứ em có thể thuyên chuyển trực tiếp không cần thông qua anh, thao tác cụ thể em về làm quen một chút, không hiểu rõ có thể hỏi anh."
Lưu Diệp a một tiếng, cô cũng không hiểu điểm khác biệt giữa cấp D và cấp B. . . . . . Có phải cái này đồng nghĩa với việc sau này cần dùng xe, không cần xin chỉ thị của Khương Nhiên, chỉ cần gọi điện cho tài xế, sẽ có người chở cô đi ra ngoài?
Lưu Diệp đang suy nghĩ, cô chợt nghe thấy giống như tiếng pháo mừng từ bên ngoài truyền vào.
Âm thanh kia thật lớn, hơn nữa âm thanh cực kỳ dày đặc, Lưu Diệp cũng giật mình, cô vội nhìn ra ngoài.
Ngược lại Khương Nhiên ở đối diện cô thì vẻ mặt bình thường, hai tay tạo thành chữ thập đặt trên bàn, thản nhiên nói: "Trước hết hôm nay em nghỉ ngơi một chút đi, lộ trình sau này sẽ hơi mệt một chút, bắt đầu từ bây giờ lễ mừng sẽ kéo dài một vòng, trong thời gian đó em phải đi với anh tuần tra những khu căn cứ khác, còn có mấy nơi cũng cần chúng ta đi qua một chút, hôn lễ chính thức phải chờ tới ngày cuối cùng."
Trầm mặc khá lâu khiến người ta hít thở không thông, cuối cùng Lưu Diệp run lên nắm chặt ga giường trong tay, thì đối phương đáp lại hỏi cô có muốn ăn táo hay không, cô dùng giọng điệu cứng nhắc trả lời một chữ à.
Rất nhanh Khương Nhiên đã nhíu mày.
Câu à kia của Lưu Diệp tuyệt đối là tức giận, nhưng mà vừa nhìn thấy Khương Nhiên nhíu mày, dường như cô lại phản xạ có điều kiện nuốt ngụm nước miếng, chột dạ nói một câu: "Em, em biết rồi."
Bộ dạng kia giống như đứa bé đối mặt với phụ huynh.
Sắc mặt của Khương Nhiên trở nên không được tốt, anh nhìn thẳng cô.
Lần này Lưu Diệp khẩn trương hơn, nên cô vội vàng sửa lời: "Em rất vui. . . . . . Cám ơn anh, lời cầu hôn của anh. . . . . ."
Chỉ là cho dù cô nói cái gì, biểu tình trên mặt cô đều giống như mất cha.
Rốt cuộc thì lần này Khương Nhiên không nhịn được nữa, anh đi tới trước mặt cô, Lưu Diệp còn tưởng rằng anh sẽ thét lên mấy câu với cô, bởi vì khuôn mặt cô có chút không biết xấu hổ đúng không, còn có phản ứng quá mức miễn cưỡng nữa.
Kết quả sau khi Khương Nhiên đi tới trước mặt cô, dừng lại, quả thật dường như cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trầm mặc nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó anh nắm chặt lấy cằm cô, dùng sức hôn lên môi cô.
Lưu Diệp co rúm lại, nhưng khi anh hôn xuống, không ngờ dần dần mềm xuống, ga giường vừa mới trải phẳng phiu cũng bị làm rối loạn, anh đẩy cô lên trên giường, không chút do dự, Khương Nhiên cởi bỏ quần áo của cô.
Anh đi vào rất nhanh, Lưu Diệp muốn tránh, chẳng qua là chân vẫn chưa giãy giụa lui về phía sau, Khương Nhiên đã kéo chân cô lại.
Động tác của anh rất nhanh rất hung mãnh, nhưng lúc đôi môi hạ xuống rồi lại rất dịu dàng.
Lưu Diệp bị anh lăn qua lăn lại cả một đêm, buổi sáng mơ mơ màng màng, Lưu Diệp vẫn chưa tỉnh ngủ, đã nghe thấy bên cạnh có âm thanh sột soạt, với lại rất nhanh cô chợt nghe thấy Khương Nhiên thúc giục nói: "Nhanh lên một chút."
Lưu Diệp dụi dụi con mắt, cơ thể dường như muốn tách ra làm hai, cô vô lực bò trên giường, ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Khương Nhiên đang chỉnh lại cổ áo, thấy cô nhìn mình, Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, nhắc nhở: "Đừng ngủ nướng nữa, chuẩn bị đi làm thủ tục đăng ký kết hôn."
Lưu Diệp a một tiếng, đầu óc cũng đơ ra.
Ngày hôm qua cô bị Khương Nhiên giày vò một đêm, lúc này đầu tóc giống như ổ gà, bởi vì túng dục quá độ, mắt lại có thêm quầng thâm.
Đối với vẻ mặt chậm lụt của Lưu Diệp, Khương Nhiên cũng không giải thích gì, rất nhanh anh nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa cài khuy tay áo quân phục, giọng vừa căng cứng lên thúc giục: "Sửa soạn một chút, ăn sáng xong rồi tới văn phòng tìm anh."
Nói xong Khương Nhiên bước đi.
Lưu Diệp giùng giằng từ trên giường đứng lên, cô ảo não rửa mặt xong, lại mặc quần áo ở nhà chậm rãi ăn điểm tâm, cũng không biết là tối hôm qua làm quá mạnh, hay là thế nào cô cảm giác khẩu vị thật sự không tốt giống như người chết đi sống lại.
Cô ôm bụng than thở mấy cái.
Lúc đang thay quần áo, cô theo thói quen cầm lấy mấy bộ quần áo màu trắng ngày thường thích mặc, chỉ là lúc vừa muốn mặc lên người, cô chợt dừng lại, cuối cùng thì lưỡng lự, cô không nhịn được lại đi tới tủ quần áo mùa hè kia, quần áo bên trong đều là những bộ cô vẫn không mặc.
Màu sắc kiểu dáng đều siêu cấp hoa lệ xinh đẹp, chẳng qua là bình thường cô không thích mặc, bây giờ cô đứng trước tủ quần áo này, cẩn thận chọn những bộ quần áo đẹp, cô cố gắng tìm một bộ quần áo màu đỏ phù hợp.
Cô vẫn cố gắng ở bên cạnh Khương Nhiên giữ khiêm tốn, bởi vì nếu như quá cao giọng, hoặc là mặc quá diễm lệ, đứng bên cạnh anh, quả thật giống như người đã xấu còn làm ra những chuyện kỳ quái.
Nhưng trường hợp lần này không giống nhau, cho dù Khương Nhiên thờ ơ bình tĩnh như thế nào đi nữa, nhưng cũng là một sự kiện trọng đại trong cuộc đời.
Cô hít sâu một cái nghĩ, coi như lại bị so giống như người bưng đĩa đi nữa, cô cũng phải mặc quần áo màu đỏ.
Đợi sau khi cô mặc quần áo tử tế, thì cảm thấy rất hồi hộp, đi ra ngoài lại càng có chút chột dạ.
Nhưng mà khi đến bên ngoài ngược lại gió êm sóng lặng, cũng không có hôn lễ hay thấy hoa tươi, cũng không có âm thanh chúc mừng.
Tất cả mọi chuyện ở đây đều tiến hành theo từng bước, mọi người thấy cô vẫn như trước, không có bất kỳ thay đổi nào.
Lưu Diệp cũng đã biết mình lại vờ ngớ ngẩn rồi, chỉ là lĩnh chứng thôi mà, nhìn dáng vẻ tùy ý của Khương Nhiên, đoán chừng cũng chính là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Nhất định không phải chỉ là anh bỗng dưng nhớ tới tiểu bảo bối của hai người vẫn là đứa con không hợp pháp, cho nên hiện tại sốt ruột bổ sung thêm đây mà.
Sau khi đến nơi, lúc Lưu Diệp đi tới, đã nhìn thấy bên trong văn phòng, vốn là phòng khách lầu một trống không, lúc này đã sớm sắp xếp thành nơi chụp ảnh chuyên dụng.
Bối cảnh chụp ảnh là quân kỳ của đội quân nhà họ Khương, còn đối diện cũng có nhiếp ảnh gia phụ trách riêng đang đợi ở đây.
Khương Nhiên ngồi chờ trên ghế đối diện, Lưu Diệp không biết anh đợi bao lâu, vừa thấy cái này, cô vội vàng chạy tới, tràn đầy áy náy nói: "Xin lỗi, Khương Nhiên, em tới trễ."
Khương Nhiên ừ một tiếng, hất cằm tỏ ý cô ngồi vào bên cạnh mình.
Nếu nói chỗ anh ngồi là tùy tiện dời hai cái ghế trong phòng làm việc, Khương Nhiên rất ghét trình tự phức tạp, tất cả đồ dùng đều phải cố gắng đạt tới mức đơn giản thực dụng.
Cho nên hai cái ghế này đều là ghế gỗ đặc biệt đơn giản.
Cô ngồi ở phía trên, bởi vì vóc dáng thấp hơn Khương Nhiên rất nhiều, hơn nữa không biết vì sao, tư thế ngồi của Lưu Diệp trước kia còn có thể, lần này bỗng nhiên thắt lưng đứng thẳng lên không được, tưởng chừng giống như bị người khác đánh một quyền vào ngực vậy.
Nhiếp ảnh gia thấy vẻ mặt Khương Nhiên trong ống kính chính là ngồi nghiêm chỉnh nửa giờ cũng không đổi, có thể nói cười so với khóc còn khó coi hơn Lưu Diệp.
Bây giờ người này lại càng phiền hơn, đầu hai người vẫn cứ không chịu nhìn về một phía.
Cái cảm giác đó, mặc dù biết rõ mình bị gọi tới chỉ là làm việc vô bổ nên mấy nhân viên cũng đều mốc lên rồi.
Bên kia giọng điệu hết sức ôn hòa nói với hai người: "Cái này chỉ là hình đám cưới thôi, phải cười một cái, nhìn ống kính. . . . . ."
Lần này Lưu Diệp cười càng khó coi hơn, ngược lại Khương Nhiên kéo khóe miệng.
Lần này nhiếp ảnh gia cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.
Ngược lại Quan Chỉ vừa nhìn thấy cái này, vội vàng tìm một cái đệm đưa cho Lưu Diệp.
Có lẽ sau khi ngồi lên cái đệm, chiều cao của Lưu Diệp so với Khương Nhiên cũng đã bằng nhau.
Rốt cuộc đầu hai người không hề lệch nữa, giống như toàn bộ lực sĩ áp sát lại.
Sau khi kiên nhẫn chụp ảnh, Khương Nhiên cũng không nán lại, rất nhanh thì đã đứng lên, dẫn Lưu Diệp đến khu làm việc tạm thời tại lầu một, bên trong đã sớm có nhân viên làm thủ tục đăng ký kết hôn đợi rồi.
Họ không gây chuyện cũng không chọc đến người này, kết quả vẫn là họa từ trên trời, tối hôm qua không phải bị đội quân nhà họ Khương kéo ra từ trong chăn, thì là bị Chính phủ Liên Bang hạ lệnh khẩn cấp cho nhóm nhân viên công tác tới đây, lúc này toàn bộ đều là một biểu tình ngây ngốc.
Nhưng mà nếu như người trong cuộc đến, dĩ nhiên là không thể lôi thôi.
Một nhân viên trong đó dựa theo trình tự tuyên thệ cho cả hai người: "Anh nguyện thật lòng kết thành vợ chồng với Lưu Diệp, nghiêm khắc tuân theo chế độ một vợ một chồng, một đời một kiếp với cô ấy, cho dù an nhàn hay cực khổ, giàu có hay nghèo khó, anh đều tôn trọng cô ấy, quan tâm cô ấy, một lòng yêu cô ấy, cả đời trung thành với cô ấy không xa không rời. . . . . . Khương Nhiên tiên sinh, ngài nguyện ý không?"
Sau khi đối diện với ánh mắt của Khương Nhiên, người tuyên thệ đó thiếu chút nữa tự cắn đầu lưỡi của mình, cũng không chờ Khương Nhiên trả lời đã run rẩy thay Khương Nhiên đứng lên trả lời: "Ngài, ngài tất nhiên là nguyện ý. . . . . ."
Đợi đến lúc đối mặt với Lưu Diệp, người tuyên thệ đó cũng biết điều, khẩn trương nói: "Cô, tiểu thư Lưu Diệp, chắc cô cũng nguyện ý chứ?"
Giữa bầu không khí trầm lặng Lưu Diệp a một tiếng.
Ngược lại Khương Nhiên ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nguyện ý cái gì?"
"Nguyện ý. . . . . . Nguyện ý chế độ một vợ một chồng. . . . . ." Lưu Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn có những thứ một đời một kiếp kia. . . . . ."
Năm đó cô đã rất khí phách nói với rất nhiều người bên cạnh là Khương Nhiên là người chồng duy nhất của cô, nhưng mà bây giờ xem ra Khương Nhiên cho cô hôn lễ chính là cái này. . . . . .
"Vậy, vậy. . . . . ." Nhân viên phụ trách làm thủ tục này quả thật hận không thể đào cái lỗ để chôn mình, mồ hôi rơi tách tách thận trọng hỏi Khương Đại Ma Vương: "Vậy, vậy hai người còn cần trao nhẫn cho nhau không. . . . . ."
Lưu Diệp há hốc mồm, cô đã quên mất là kết hôn thì phải đeo nhẫn rồi.
Thật may là hôm nay đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ rồi, rất nhanh Quan Chỉ chạy tới trước mặt hai người, giống như người chứng hôn, nhanh chóng đưa một cái hộp.
Chiếc nhẫn trong hộp rất bình thường, chỉ đơn thuần là một cái vòng mà thôi.
Nhưng phong cách này Khương Nhiên lại thích .
Lưu Diệp cầm chiếc lớn lên, đầu tiên là đeo lên cho Khương Nhiên, chẳng qua là lúc cầm lên cô mới chú ý tới chiếc nhẫn đều là vòng chết, không thể điều chỉnh lớn nhỏ, nói như vậy cô có chút lo lắng chiếc nhẫn nữ đó mình có thể không đeo vào không.
Chỉ là chờ đến lúc Khương Nhiên đeo vào cho cô, ngược lại không ngờ vừa tay.
Sau đó hai người dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, chia ra ký tên mình vào giấy đăng ký kết hôn, sau đó in con dấu lên.
Những nhân viên công tác kia không dám chậm trễ một khắc, rất nhanh tờ giấy màu đỏ thẫm đã đưa tới trước mặt hai người.
Lưu Diệp cầm trong tay cũng không có một chút cảm giác vui vẻ, lúc mở ra xem, đã thấy tấm ảnh bên trong muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, cũng không thể nói bề ngoài của hai người, thật ra thì bộ quần áo cô mặc hôm nay còn rất cao cấp đấy, chỉ là nét mặt kia. . . . . .
Aiz. . . . . .
Mấy nhân viên kia hoàn thành nhiệm vụ thì đã giống như chạy trối chết lần lượt rời đi, những thành viên của đội quân nhà họ Khương ở lại dọn dẹp văn phòng.
Khương Nhiên cực kỳ coi trọng hiệu suất làm việc, chỉ mất vài phút, Lưu Diệp đã thấy toàn bộ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Nếu không phải mình vừa mới ở đây lĩnh tờ giấy màu đỏ, Lưu Diệp cũng hoài nghi những thứ vừa rồi kia có phải là ảo giác của mình hay không.
Cô đang muốn nói phải đi, thì đột nhiên Khương Nhiên nói một câu: "Em qua đây một chút."
Lưu Diệp rất nghe lời đi theo sau lưng anh, rất nhanh hai người đã đến phòng làm việc game online Chiến thần Kỵ Long của Khương Nhiên.
Bên trong vẫn đơn giản giống như trước kia, chỉ có mấy cái bàn ghế tựa này thôi.
Hơn nữa sau khi đến nơi, Khương Nhiên cũng không quan tâm Lưu Diệp, chỉ mở máy vi tính trên bàn, nhanh chóng nhập cái gì đó vào bên trong.
Lưu Diệp cũng không biết anh gọi mình tới đây để làm gì, chẳng qua thấy anh làm việc nghiêm túc như vậy, cô cũng không dám làm phiền anh, trong lúc đang đợi thì ngắm nhìn xung quanh, sau đó cô thấy ở giữa một chồng tài liệu, có một bức thư chói mắt, trong lòng cô buồn bực, đang muốn rút ra, lại bị vẻ mặt khẩn trương của Khương Nhiên cầm đi.
Nhưng mà Lưu Diệp vẫn tinh mắt thấy được chữ trên phong bì《 Mười phương pháp để phụ nữ yêu bạn 》.
Lưu Diệp khó chịu, không hiểu tại sao anh muốn xem cái này. . . . . .
Hơn nữa dáng vẻ kia hiển nhiên là không muốn cho cô biết. . . . . .
Lưu Diệp buồn bực ngồi trên ghế ngây ngẩn như một kẻ ngốc.
Rốt cuộc thì Khương Nhiên cũng hết bận, anh ngừng lại, dường như đang xác nhận, sau khi xác nhận lại một lần nữa, anh mới đưa tay ra, trực tiếp nắm tay trái của cô, lần lượt ấn ngón tay cô lên màn hình.
Trong màn hình có một phầm mềm nhận diện giống như hình vẽ, lúc ngón tay cô ấn lên, sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở nhập mật khẩu vào.
Sau khi lần lượt năm ngón tay quét qua một lần, Khương Nhiên lại cầm tay phải cô, lần lượt quét hình.
Cuối cùng chỉ còn có một đôi mắt, Khương Nhiên để cô cúi đầu, không ngừng nhắc nhở cô: "Không được nhắm mắt."
Lưu Diệp cúi đầu thì cảm giác vật kia giống như đang hạ xuống.
Ngược lại mắt cô không có cảm giác không thoải mái.
Cô buồn bực nhìn những thứ đó, cô chỉ biết mật mã vân tay thôi, còn có mấy thứ con ngươi này. . . . . .
Nhưng mà để cô nhập những thứ này vào để làm gì?
Trong lúc cô đang buồn bực, Khương Nhiên ngừng lại. Cùng phê duyệt tài liệu nói với cô: "Mới vừa rồi đã ghi lại con ngươi và chỉ tay của em, nếu em cần, có thể nhập dấu vân tay vào trực tiếp rút ra số tiền trong tài khoản của anh ở ngân hàng Liên Bang, nếu quá một triệu phải quét con ngươi, nếu quá một trăm triệu thì cần phải có sự đồng ý của anh."
Lưu Diệp bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh cô nghĩ ra, cái này chỉ là một loại thủ tục sau khi kết hôn thôi. . . . . .
Ngay sau đó cô lập tức nhớ tới giá trị của mình, cô chần chừ một lúc mới nói: "Em cũng có chút cổ phiếu chứng khoán, vậy. . . . . . Vậy hôm khác em sẽ viết giấy chuyển nhượng cho anh. . . . . ."
"Không cần." Rất nhanh Khương Nhiên cắt đứt lời của cô: "Những thứ kia là tài sản riêng của em, em tự quyết định."
Anh có mở cái trình tự gì đó, sau đó nói chi tiết cặn kẽ cho Lưu Diệp: "Anh chuyển quyền hạn của em từ cấp D tăng lên cấp B, trong một vài chi nhánh căn cứ em có thể thuyên chuyển trực tiếp không cần thông qua anh, thao tác cụ thể em về làm quen một chút, không hiểu rõ có thể hỏi anh."
Lưu Diệp a một tiếng, cô cũng không hiểu điểm khác biệt giữa cấp D và cấp B. . . . . . Có phải cái này đồng nghĩa với việc sau này cần dùng xe, không cần xin chỉ thị của Khương Nhiên, chỉ cần gọi điện cho tài xế, sẽ có người chở cô đi ra ngoài?
Lưu Diệp đang suy nghĩ, cô chợt nghe thấy giống như tiếng pháo mừng từ bên ngoài truyền vào.
Âm thanh kia thật lớn, hơn nữa âm thanh cực kỳ dày đặc, Lưu Diệp cũng giật mình, cô vội nhìn ra ngoài.
Ngược lại Khương Nhiên ở đối diện cô thì vẻ mặt bình thường, hai tay tạo thành chữ thập đặt trên bàn, thản nhiên nói: "Trước hết hôm nay em nghỉ ngơi một chút đi, lộ trình sau này sẽ hơi mệt một chút, bắt đầu từ bây giờ lễ mừng sẽ kéo dài một vòng, trong thời gian đó em phải đi với anh tuần tra những khu căn cứ khác, còn có mấy nơi cũng cần chúng ta đi qua một chút, hôn lễ chính thức phải chờ tới ngày cuối cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.