Nắm Trong Tay

Chương 27

Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

23/11/2016

Dư Duyệt vừa nói chuyện phiếm với Hứa Thanh Nguyên vừa ăn vài thứ này nọ, quay đầu ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, tâm trạng cô cũng không khá hơn được. Đồ ăn ở khách sạn Minh Hoa tuy không nhiều, nhưng Dư Duyệt rất thích món gà nướng ở đây, mùi vị thật sự rất tuyệt! Không có bất ký món ăn nào hương vị nhàn nhạt đủ tiểu chuẩn như vậy, còn rất hợp khẩu vị của cô nữa.

Hứa Thanh Nguyên thấy cô thích, liền kiếm cớ đi lấy thêm hồng trà sẵn tiện lấy thêm một dĩa cho cô, Dư Duyệt ăn no tới nỗi bụng lên đến cổ, cuối cùng, đành phải đỡ tường đi ra.

Nhạc nước ở Hải Thượng Thế Giới rất nhiều người, nên Hứa Thanh Nguyên cũng không lái xe qua, vẫn đậu xe ở khách sạn Minh Hoa. Hai người đi tới thế giới Hải Thương cũng là lúc thức ăn tiêu hết.

"Anh đã tới đây bao giờ chưa?" Lúc bọn họ tới nơi, cũng đã tám giờ kém mười, Dư Duyệt kéo tay Hứa Thanh Nguyên đi tìm vị trí tốt nhất, quay đầu lại, nhìn anh ta hỏi.

Hứa Thanh Nguyên lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp như ánh sao, lại thêm một chút ấm áp, anh cười, nói: "Trước khi tới Thẩm Quyến, tôi đã từng nghĩ, mình nhất định sẽ đi tham quan khắp mọi nơi, để không phụ lòng mình đã đi đến một nơi xa xôi thế này, nhưng sau đó, tôi càng lúc càng bận, không có thời gian để đâu." Anh ta thở dài, bắt gặp đôi mắt Dư Duyệt mở to trừng mình, nhịn không được, anh ta vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Lần này, may là có cô, nên tôi mới có cơ hội được tới đây."

Dư Duyệt vì hành động thân mật của anh ta mà nóng bừng cả mặt, không dám nhìn anh ta nữa, cô đưa mắt ngắm nhìn chiếc du thuyền Minh Hoa khổng lồ phía xa xa, nói: "Bận rồi lại bận, chỉ cần chơi một chút, thì chẳng bao giờ kiếm được tiền cả."

"Ừm." Hứa Thanh Nguyên dịu dàng nhìn cô, "Đáng tiếc, chưa có ai đi cùng tôi bây giờ." Dừng một chút, lời nói của anh ta tuy đơn giản nhưng đầy ý tứ, "May là bây giờ đã có cô rồi."

Trái tim Dư Duyệt nhảy dựng, thật lâu sau cũng không nói gì.

Hứa Thanh Nguyên đang định mở miệng nói thêm, nhưng đôi mắt Dư Duyệt cứ nhìn vào gợn sóng lăn tăn, cô có chút xấu hổ, vừa định nói thêm, tiếng nhạc chợt vang lên bên tai, nháy mắt xua tan mọi cảm xúc trong lòng cô.

"Bắt đầu!"

Tất cả du khách đều tập trung tinh thần, lấy máy ảnh ra, trừng lớn mắt, một dòng nước theo tiếng nhạc phun ra.

Vô số 'con suối nhỏ' tạo thành một hình ảnh, còn có cả một ngọn lửa đỏ rực, khiến mặt nước như bị nhuộm màu. Âm nhạc lên cao, những 'con suối' không ngừng thi nhau bắn vào không trung. 'Dòng máu' rung động nhảy lên, Dư Duyệt phấn khởi quay sang nhìn Hứa Thanh Nguyên, lớn tiếng hỏi, "Sao?"

"Rất đẹp." Hứa Thành Nguyên trả lời cô, đứng giữa bầu không khí thế này, cảm xúc của mọi người đều rung độn, ngay cả một người trầm ổn như Hứa Thanh Nguyên cũng vậy.

Nhạc nước rất đẹp, càng lúc càng hấp dẫn, Dư Duyệt không ngừng nở nụ cười.

Năm nay anh ta đã hai mươi chín tuổi rồi, anh ta đã tới Thẩm Quyển gây dựng sự nghiệp đã lâu, là một người có tài, rất nhanh, anh ta đã có được cuộc sống yên ổn ở cái thành phố xa hoa này, càng lúc càng phát đạt, nhưng bên cạnh vẫn trống rỗng, không có ai.

Đã nhiều năm qua, không phải không có cô gái nào theo đuổi anh, chỉ là anh ta không có cảm giác, hơn nữa, cuộc sống về đêm ở Thẩm Quyến rất phong phú, có thể tìm một cô gái hợp mắt ở quán bar để chơi đùa, nhưng để kết hôn thì không.

Ngay lúc anh ta muốn tùy tiện tìm một cô gái nào đó để kết hôn sinh con, bà nội anh ta đã sớm sắp xếp một cuộc xem mắt với cháu gái của bạn bà.

Nói thật, anh ta cũng không thích những chuyện xem mắt thế này, chẳng khác gì đang bán đứng chính mình, còn phải cho người khác đánh giá mình, tình yêu Fastfood như vậy, anh ta không mong chờ quá nhiều. Tuy nhiên, anh ta không muốn bà nội thất vọng, nên đành phải tuân lời đi xem mắt.

Tình yêu là một điều kỳ diệu, lần đầu tiên nhìn thấy Dư Duyệt ở Cố Thú, anh ta chỉ cảm thấy cô rất xinh đẹp, còn lại, không hề có ý nghĩ gì khác. Nhưng đến khi bọn họ gặp lại nhau một lần nữa tại buổi xem mắt, Dư Duyệt hoàn toàn bỏ luôn tiếng phổ thông, kích động vỗ bàn nói tiếng địa phương với anh ta, Hứa Thanh Nguyên chợt động lòng, thậm chí, ngay cả anh ta cũng không biết cảm xúc này từ đâu mà ra.

Lần gặp gỡ hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu bạc hà, tươi mát mà linh hoạt, đặc biệt, mỗi khi híp mắt lại, cô lại giảo hoạt như một con hồ ly nhỏ, khiến người ta thích thú không thôi, Hứa Thanh Nguyên nhìn cô không chớp mắt, bỗng nhiên chụp lấy cổ tay cô.

Dư Duyệt lắp bắp kinh sợ, liên tục giãy giụa theo phản xạ, anh ta càng nắm chặt hơn, cô căn bản không thể hất ra được.

"Dư Duyệt, chúng ta thử yêu nhau xem." Giũa tiếng nhạc ồn ào, giọng nói của Hứa Thanh Nguyên truyền thẳng vào tai cô, mặt Dư Duyệt đỏ bừng, hốt hoảng hất tay anh ta ra, "Anh... Anh nói gì vậy!"

Tuy cô có ấn tượng tốt với Hứa Thanh Nguyên, nhưng hai người chỉ mới gặp nhau hai lần, không biết rõ về nhau, mà lại muốn thử qua lại.

"Dư Duyệt." Hứa Thanh Nguyên giữ chặt vai cô, nghiêng người nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tôi chưa nói dối bao giờ, tôi thật sự rất thích em, hơn nữa chúng ta cũng rất có duyên với nhau. Năm nay tôi đã hai mươi chính tuổi, em cũng đã hai mươi sáu, chúng ta không có khoảng các tuổi tác quá lớn, rất thích hợp để kết hôn. Mà nhà chúng ta đều ở Đại Liên, sau khi kết hôn rồi, cũng sẽ không cần đi tới đi lui xa xôi. Bà nội em và bà nội tôi là bạn tốt, nhưng vậy cũng được xem như chúng ta đã hiểu rõ về nhau rồi."

Anh ta dừng một chút, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc, Dư Duyệt vốn đang ngượng ngùng, nghe anh ta nói vậy, cô dần bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn, cắn môi nói: "Nhưng như vậy thì nhanh quá."

"Xem mắt chính là vậy mà, hợp thì lập tức qua lại. Chẳng lẽ, em không có ấn tượng tốt với tôi sao?"

"Đâu phải!" Chưa kịp suy nghĩ gì, Dư Duyệt lập tức thốt lên, lúc này, cô mới biết được mình vừa nói gì, ảo não cắn môi, đôi mắt Hứa Thanh Nguyên sáng ngời, thừa thắng xông lên, ngay lúc anh định mở miệng, cô đã lên tiếng cướp lại, "Tôi thực sự cảm thấy như vậy quá nhanh rồi."

Cô thở dài, phiền não nắm tóc, "Thực ra, tôi không gạt anh đâu, tôi cũng bị người nhà thúc giục như anh thôi, nhưng tôi thấy, chúng ta nên tìm hiểu nhau kỹ hơn, nếu không sau này, xảy ra vấn đề gì đó, sẽ rất rắc rối, đến lúc đó, chúng ta cũng không thể làm bạn được nữa."

Ngừng một chút, cô nở nụ cười nhìn Hứa Thanh Nguyên, lúm đồng tiền bé xíu như ẩn như hiện trên mặt cô, "Thực ra, tôi còn gấp hơn cả anh, nhưng không thể vì vậy mà hủy hoại chuyện đại sự của cả đời mình được, anh nói đúng không?"

Đôi mắt Hứa Thanh Nguyên sáng bừng nhìn chằm chằm Dư Duyệt, anh ta rất muốn nói với cô rằng, anh ta cũng không phải là người tùy tiện, đã từng ấy năm trôi qua, Dư Duyệt chính là người đầu tiên mà anh ta thổ lộ, có điều, xem ra Dư Duyệt thực sự rất miễn cưỡng, tốt nhất không nên ép buộc cô quá.

Anh ta buông ta ra, xoa nhẹ tóc cô, "Được rồi, tôi sợ em rồi, theo ý em vậy, đến một ngày nào đó, khi chúng ta đã hiểu nhau rồi, sẽ nói cho đối phương biết." Dừng một chút, vẻ mặt anh ta bỗng xảo quyệt, "Nhưng có điều, muốn hiểu rõ nhau chúng ta phải gặp mặt thường xuyên, em phải cho tôi một cơ hội chứ."

"Tất nhiên." Dư Duyệt gật đầu, cười ha ha với anh, "Được gặp một người đẹp trai như anh, tôi cầu còn không được."

Lúc Hứa Thanh Nguyên trở Dư Duyệt về nhà cũng đã gần mười giờ, sau chuyện đó, thái độ của cô đối với anh ta cũng thoải mái hơn rất nhiều.

"Anh về nhà đi, cũng đã tới nhà rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu." Dư Duyệt thấy anh ta định xuống tiễn cô tới tận cửa, đành phải đẩy anh ta vào xe lại, cười một tiếng, "Tôi đâu phải là giấy tờ gì đâu, sao có thể tự nhiên mất đi được, anh mau về đi, vào nhà, tôi sẽ nhắn cho anh."



"Được." Thấy Dư Duyệt cố chấp như vậy, Hứa Thanh Nguyên cũng không cố gắng nữa, quơ quơ di động trước mặt cô, "Buổi tối chúng ta sẽ liên lạc với nhau." Rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Đưa mắt nhìn theo anh ta, Dư Duyệt ngâm nga câu hát đi vào hành lang. Điều kiện ở đây không được tốt lắm, cái bóng đèn trong hành lang đôi khi cũng không xài được. Mắt Dư Duyệt lại bị cận, bình thường những lúc không đeo kính, cô chỉ nhìn thấy một mảnh đen tối, không nhìn thấy cái gì, cô vừa lấy điện thoại ra chiếu sáng, lại có cảm giác vật gì đó từ bên cạnh chui ra.

Cô sợ hãi run lên, điện thoại rơi thẳng xuống đất, vừa định hét lên một tiếng, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới, "Đừng la, là tôi đây."

Tịch Thành Nghiễn? Sao anh ta lại chỗ này? Nhân lúc Dư Duyệt đang suy nghĩ, Tịch Thành Nghiễn liền lôi cô tới lầu ba.

"Mở cửa!" Tịch Thành Nghiễn buông cô ra, nhỏ giọng ra lệnh.

Dư Duyệt máy móc lấy chìa khóa mở của, Tịch Thành Nghiễn chạy vọt vào nhà, vừa mở đèn lên, thấy Tịch Thành Nghiễn ngồi trong này, cô tự hỏi sao anh ta lại có mặt ở đây, cảm thấy mình bị hoa mắt, nhưng một giây sau, cô đột nhiên bị hai cánh tay lực lưỡng của Tịch Thành Nghiễn nhốt vào tường.

Cái tư thế này vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt, Dư Duyệt bị Tịch Thành Nghiễn cường áp không thở nỗi, cô chật vật liếc mắt, muốn trốn khỏi Tịch Thành Nghiễn, ai ngờ, anh lại dùng đầu gối giữ lại.

Anh... Anh sao vậy?" Mặt Dư Duyệt nóng lên, trái tim không ngừng 'thình thịch' đập loạn, giả vờ bình tĩnh hỏi.

"Rất vui?" Tịch Thành Nghiễn cười lạnh, nhìn thấy ý cười tràn đầy trong mắt cô, anh tức giận như muốn nổ tung. Khoe môi anh căng cứng, đôi mắt xinh đẹp như muốn nhỏ lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dư Duyệt, chẳng khác gì một con báo đang săn mồi.

Dư Duyệt bị anh nhìn như vậy, cả người đều nổi đầy da gà, rụt vai lại, cô thử hỏi: "Rốt cuộc anh bị sao vậy?" Chẳng lẽ vài ngày không được ăn thịt bò cay, thèm quá sinh bệnh luôn rồi sao?

"Hôm nay cô đi Hải Thương Thế Giới ư?" Tịch Thành Nghiễn không trả lời Dư Duyệt..., chỉ nắm lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu, đối diện với anh, thấp giọng hỏi.

"Đúng, đúng vậy." Bị Tịch Thành Nghiễn nhốt như vậy, Dư Duyệt không thể chống cự được, chậm chạp trả lời.

"Hình như rất vui thì phải?"

"Cũng, cũng không tệ." Dư Duyệt nuốt nước miếng, căng thẳng nặn ra từng từ.

Tịch Thành Nghiễn chợt cười lạnh, gương mặt tuấn tú tới gần Dư Duyệt, "Nói vậy, chắc cô cũng hứa sẽ phát triển với Hứa Thanh Nguyên rồi, đúng không?"

"Có, có một chút." Dư Duyệt thật thà nói.

"Sau này, tan làm xong, cô lập tức về nhà cho tôi, không được phép đi gặp hắn ta nữa!" Tịch Thành Nghiễn đè nén lửa giận trong mắt, tàn nhẫn mà âm u, gằn từng tiếng cảnh cáo.

"Dựa vào cái gì?" Dư Duyệt ngẩng cổ lên, "Hết giờ làm việc, anh không được xen vào cuộc sống của tôi!"

"Hả?" Tịch Thành Nghiễn cười như không cười nhìn cô, bỗng nhiên tới gần tai cô, hé miệng ngậm lấy vành tai trắng nõn xinh đẹp, dùng răng ma sát vài cái, hơi thở ẩm nóng phun thẳng vào tai cô, "Có quản hay không, cô xem thử một chút."

Mặt Dư Duyệt đỏ bùng, cảm giác tê dại truyền đi khắp người, chân cô mềm nhũn, nếu Tịch Thành Nghiễn không đỡ cô, chắc cô đã ngã xuống đất lâu rồi.

"Anh... Anh điên rồi sao? Buông tôi ra!" Cô vừa giận vừa thẹn, liều mang giãy giụa, nhưng anh vẫn kiên quyết không buông cô ra, đặt tay cô lên tường không cho cô động đậy nữa.

"Nằm mơ." Anh cười lạnh, "Không chịu làm bạn gái tôi mà lại chịu đồng ý với người khác sao? Nghĩ hay quá nhỉ!"

Nói xong, anh buông cô ra, không thèm quan tâm cô đang sợ hãi, nhíu mày ra lệnh: "Mau thu dọn đồ đạc, lập tức tới sân bay với tôi!"

Dư Duyệt còn đang suy nghĩ vài chuyện, nghe những lời này của anh, cô chậm chạp hỏi lại: "Đi sân bay làm gì?"

"Đi công tác!" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, nâng tay nhìn đồng hồ, "Chuyến bay sẽ xuất phát vào lúc mười hai giờ, cho cô mười phút, nhanh lên!"

"A, được." Dư Duyệt bị anh làm choáng váng, không hỏi nhiều, lập tức nhấc chân đi vào phòng.

Sau khi cô đi khỏi, Tịch Thành Nghiễn liền đi thẳng và bếp, mở tủ lạnh ra, lấy một lon bia ngồi xuống sofa, vừa uống vừa nắm lấy lỗ tai của gấu bông, tuy trên mặt vẫn lạnh lùng như thường, nhưng thực ra anh vui tới nổi hoa đã nở đầy trong lòng rồi.

Baidu đúng là hữu dụng! Chỉ mới ra vẻ tàn khốc mà cô đã khúm núm vậy rồi, chậc chậc, bình thường lúc nào cũng giương nanh múa vuốt với anh với, còn bây giờ thì, nhìn xem, ngoan ngoãn y hệt một con mèo nhỏ! Sau này nhất định phải thường xuyên hỏi Badu mới được!

Anh đang suy nghĩ lung tung, chợt thấy Dư Duyệt thò đầu ra, "Tổng, tổng giám đốc, chúng ta đi bao lâu vậy?"

"Một tuần!" Tịch Thành Nghiễn cúi đầu xuống, đang định muốn nói thêm, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Dư Duyêt. Cô phản xạ có điệu kiện nhìn điện thoại, Tịch Thành Nghiễn đi tới, giựt lấy điện thoại của cô, lạnh giọng nói: "Mau dọn đồ nhanh lên!"

Dư Duyệt bị anh quát như vậy, cũng không dám giành lại điện thoại, vội vàng như một con sóc, chui lại vào phòng dọn đồ.

Trong phòng khách, Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng nhìn ba chữ 'Hứa Thanh Nguyên' đang lóe lên trên màn hình, trực tiếp cúp điện thoại, thuận tay đưa anh ta vào sổ đen, như vậy anh mới hài lòng dễ chịu hơn một chút.

Ai dám giành bạn gái với anh đều phải chết hết!

Nghĩ một hồi, anh cảm thấy để Hứa Thanh Nguyên trong sổ đen như vậy cũng chưa hết giận, mở Weixin của cô lên, muốn đưa Hứa Thanh Nguyên vào sổ đen trong đó luôn, nhưng Dư Duyệt chưa đưa Weixin cho Hứa Thanh Nguyên, nên anh tìm nửa ngày cũng không thấy đâu. Đành bất đắc dĩ bỏ qua, rồi tự kỷ đổi 'Tịch Thành Nghiễn' thành 'Nam thần' trong điện thoại của cô.



Mười hai giờ rạng sáng, cuối cùng hai người cũng đã tới sân, mãi đến khi lấy được vé, ngồi trên máy bay, Dư Duyệt mới biết, bọn họ sẽ đi tới Tây An.

"Có một hạng mục tại Tây An không được nghiệm thu, tôi phải tự tới đó một chuyến." Tịch Thành Nghiễn thuận tay cầm lấy một cuốn tạp chí, lật qua lật lại, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Dư Duyệt, anh giải thích.

Tây An có hạng mục nào không được nghiệm thu sao? Dư Duyệt chớp mắt, không phải Dương Diễn đã đi rồi sao? Nghe nói cũng chẳng phải là hạng mục lớn gì, sao Tịch Thành Nghiễn phải đích thân tới như vậy?

Trong lòng nghĩ vậy, Dư Duyệt đem hết mọi suy nghĩ nói cho anh nghe.

Tịch Thành Nghiễn đưa quyển tạp chí qua một chút, lén lút che dấu vẻ mặt cứng ngắc của mình, "Chuyện lần này hơi phức tạp, Dương Diễn không đủ khả năng ứng phó." Nói xong, anh bỏ tạp chí xuống, nhắm mắt lại, giả vờ buồn ngủ, mặc cho Dư Duyệt có hỏi cái gì, anh cũng không lên tiếng trả lời.

Lúc hai người tới Tây An cũng đã hơn ba giờ sáng, Dư Duyệt buồn ngủ không chịu được, kéo hành lý rề rà đi theo, thấy vậy, Tịch Thành Nghiễn không nói gì, vươn tay giành lấy hành lý của cô, bắt một chiếc taxi, đi tới khách sạn.

Khách sạn này là do nửa đêm hôm khuya khoắt anh đánh thức Lý Chí dậy, để Lý Chí đặt. Lý Chí vốn nghĩ rằng Tịch Thành Nghiễn muốn đặt phòng đơn như bình thường, không ngờ, anh lại muốn đặt phòng đôi năm sao! Tuy hơi nghi ngờ, nhưng Lý Chí thông mình, không mở miệng ra hỏi, làm theo mệnh lệnh của anh.

Vừa nghe thấy phòng ngủ năm sao, Dư Duyệt nhảy dựng lên tỉnh ngủ, ngây người.

Sao lại là phòng đôi? Chẳng lẽ...

Quả nhiên, cô còn chưa kịp nghĩ gì, Tịch Thành Nghiễn liền nhíu mày mở miệng, có vẻ rất tức giận, "Sao lại như vậy? Lý Chí dám đặt phòng đôi sao? Tôi đã nói phải đặt phòng đơn rồi mà! Phải gọi cho Lý Chí thôi! Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!:

"Tổng, tổng giám đốc, không soa đâu." Dư Duyệt đứng yên, ngưng mấy giây rồi nói tiếp: "Dù sao cũng có hai giường, chúng ta ngủ cùng là được rồi." Đã trễ thế này mà còn lầm phiền Lý Chí thì không tốt tí nào, ngày mai ông ấy còn phải đi làm nữa!"

"Không được! Ngủ một phòng không tiện!" Tịch Thành Nghiễn không nghe theo.

Dư Duyệt đành phải dụ dỗ, "Không sao cả, dù sao lần trước ở Quảng Châu chúng ta cũng từng ngủ cùng nhau rồi, anh cố gắng một đêm, rồi ngay mai lại đổi lại, được không?"

Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, mãi một lúc sau cũng không thấy nghe nói lời nào, Dư Duyệt lo lắng đợi anh hơn nửa ngày, anh mới lạnh giọng 'hừ' một tiếng, "Vậy đi."

Dư Duyệt thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu để yên rồi,

Dư Duyệt ngủ thẳng một giấc tới trưa, tỉnh dậy, cô trực tiếp ăn cơm trưa luôn. Tịch Thành Nghiễn đã dậy từ lâu, không chỉ đã giải quyết xong bữa sáng, anh còn bơi vài vòng ở hồ bơi.

Dư Duyệt hơi xấu hổ, vội vàng rửa mặt đi theo Tịch Thành Nghiễn xuống dưới ăn com. Món Trung ở khách sạn này rất ngon, cũng có thể vì Dư Duyệt quá đói, nên ăn nhiều hơn bình thường mới thấy no được.

Xế chiều, Tịch Thành Nghiễn dẫn Dư Duyệt tới công trường hạng mục, biết được tình huống, mọi người liền gọi cho chủ hộ.

Hạng mục ở Tây An lần này vô cùng nhỏ, tiền đặt cọc chỉ mười ngàn tệ, nhưng hộ nhà ở đây nổi tiếng vô lại, có vẻ bối cảnh lại không sạch sẽ, lúc nào cũng kiếm cớ không cho bọn họ nghiệm thu, nghe nói tổng giám đốc Hoa Vũ đích thân tới, bọn họ hoảng hốt, trực tiếp lái xe tới công trường hạng mục.

Hạng mục thủy lợi này không hoàn thành coi như xong, nếu Tịch Thành Nghiễn nổi giận, thì mười ngàn tệ kia không cần thiết nữa, nhưng các hạng mục sau này, nhất định bọn họ sẽ không được làm nữa.

Những người kia vốn cho rằng đây chỉ là một hạng mục nhỏ, chắc chắn Tịch Thành Nghiễn sẽ không coi trọng mấy, mới dám vô lại như vậy. Nhưng không ngờ, anh lại đích thân tới đây! Sợ hãi mời Tịch Thành Nghiễn một bữa cơm, vỗ ngực cam đoan, bọn nhất định sẽ hoàn thành nghiệm thu trong tháng này, rồi cung kính tiễn Tịch Thành Nghiễn đi.

Dư Duyệt đi theo Tịch Thành Nghiễn cũng được hưởng ké đãi ngộ một phen, đến khi trở lại khách sạn cô vẫn còn lâng lâng trong lòng, còn chậm chạp không sửa tài liệu lại.

"Nhanh lên." Tịch Thành Nghiễn đặt áo khoác lên giá, quay đầu lại thấy Dư Duyệt ngồi ngẩn người trên giường, anh nhíu mày, nói một câu.

"Chúng ta đi đâu nữa sao?" Nghe được lời nói của anh, Dư Duyệt vừa nói vừa quơ tay.

"Ừm." Tịch Thành Nghiễn chỉnh điều hòa, không quan tâm lên tiếng.

Chẳng lẽ phải đi khảo sát giống buổi chiều sao? Đôi mắt Dư Duyệt hưng phấn lóe sáng, sùng bái nhìn Tịch Thành Nghiễn, vung tay lên, phấn khởi nói: "Tổng giám đốc, lần này chúng ta còn phải đi nói chuyện với chủ nhà nào nữa đây?"

Tịch Thành Nghiễn nghe thấy lời cô, trong lòng chợt vui vẻ, trên mặt lộ ra ý cười, lắc đầu nói: "Không phải, lát nữa chúng ta sẽ tới quảng trường Nhạn Tháp."

Hả? Tới quảng trường Nhạn Tháp làm gì? Ở đó có hạng mục nào sao? Dư Duyệt chưa tới Tây An bao giờ, lần này lại đột nhiên tới như vậy, cũng chưa kịp tra cái gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bị lời nói của Tịch Thành Nghiễn mê muội.

"Nhạc nước." Tịch Thành Nghiễn thấy cô mê muội, liền tốt bụng giải thích.

"Nhạc nước gì?" Dư Duyệt vẫn không hiểu.

"Quảng trường Nhạn Tháp có nhạc nước lớn nhất Châu Á." Tịch Thành Nghiễn không đểm xỉa tới cô trả lời, giồng như chuyện này chẳng hề liên quan gì tới anh.

Anh ngước mắt nhìn Dư Duyệt, "Không phải cô muốn xem nhạc nước sao? Tôi dẫn cô đi."

Hừ! Hứa Thanh Nguyên làm gì có tư cách được so sánh với anh chứ! Còn dám dẫn Dư Duyệt đi thể giới Hải Thương xem nhạc nước! Quê chết mất! Ít ra cũng phải tới Tây An chứ!

Anh không tin, anh vừa có tiền vừa kiên nhẫn, làm sao mà không bằng tên mặt trắng nhỏ Hứa Thanh Nguyên kia được?! Chờ xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nắm Trong Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook