Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 234: Có người xông vào hang hổ

Sơ Vẫn Giang Hồ

06/01/2018

Có lúc nói thật, người ngoài không nhất định tin tưởng, có lúc nói dối, cố tình bọn họ đều tán đồng lời mình nói, giống như lần này, vốn dĩ Vũ Khánh Cương thả tiếng gió ra ngoài là bắt cóc, kết quả người người đều tin là thật; nhưng mà sau đó lại có truyền thông suy đoán Trang Sĩ Nhã vì cái gì mà phản quốc, kết quả thảo luận nhiệt liệt nhiệt liệt, Trang Sĩ Nhã nổi danh!

Các loại ảnh giường chiếu bay đầy trời!

Nổi bật đến mức che mất vai chính câu chuyện là Hứa Tư Văn, thành nhân vật đề tài sốt dẻo nhất đương thời, cái gì mà lai lịch Trang Sĩ Nhã, video Trang Sĩ Nhã… Không nên xem thường sức mạnh nhóm trạch nam, những người không bước chân ra khỏi cửa tự có biện pháp của bọn họ.

Chờ đến cuối cùng, có người nói động thủ kỳ thực không phải bọn cướp, mà là lính đánh thuê, dĩ nhiên không ai tin rồi!

Mà Cao lão tiên sinh cũng lấy được một khoản lớn tiền bán đứt từ chỗ hoàng đế cho đệ tử út của mình, ngay cả Cao Nham gọi điện thoại cho Hứa Tư Văn, cũng sâu kín dùng một loại giọng điệu hận người giàu mà nói chuyện với Hứa Tư Văn.

“Được rồi, anh cũng đừng u buồn, chờ đi, ông chú là tôi dù thế nào cũng sẽ cho anh chút tiền tiêu vặt mà!” Hứa Tư Văn cảm thấy mình buông xuống một tảng đá lớn, lập tức liền thả lỏng rất nhiều, cũng có thể nói giỡn với Cao Nham.

Đầu kia trực tiếp cúp điện thoại!

Dựa theo bối phận để tính, Cao Nham cũng thật sự là phải gọi Hứa Tư Văn là chú, sư phụ sư phụ, lão sư như phụ, Hứa Tư Văn so với Cao lão tiên sinh nhỏ hơn một đời, nhưng mà Cao Nham lại là cháu của Cao lão tiên sinh, nhỏ hơn hai đời lận!

Trước đây Cao Nham giả làm sói đuôi to, cứ gọi Hứa Tư Văn là “Tư Văn”, do bàn luận từ chỗ Trương Lam Hà, Hứa Tư Văn là đứa nhỏ thành thật!

Y cũng không phản đối.

Hiện tại!

Mọi người đều đã quen thuộc như vậy, lúc chiếm tiện nghi liền bàn luận bối phận từ chỗ Cao lão tiên sinh, lúc không chiếm tiện nghi, tự nhiên là nói theo chỗ học trưởng rồi! (do Cao Nham là bạn Trương Lam Hà, Trương Lam Hà là học trưởng HTV, nên HTV gọi Cao Nham là anh, nhưng nếu xét theo bối phận bên Cao lão tiên sinh thì Cao Nham phải gọi HTV là chú)

“Chú à, vậy tôi thì sao?” Ai biết tên ngốc Trương Lam Hà lại ở bên cạnh y, sau khi nghe được lời Hứa Tư Văn, cũng góp bản mặt bự lại đây, đòi chỗ tốt.

“Ngoan, hai ta mỗi người một nửa!” Hứa Tư Văn vươn tay liền nhéo mặt Trương Lam Hà, tên ngốc này gần đây được nuôi đến bóng loáng trơn mướt, nhìn cái mặt to như cái đĩa này cũng mềm mượt hơn không ít.

“Hả?” Trương Lam Hà bị dọa sợ ngây người: “Mỗi người một nửa? Không được!”

“Có cái gì không được? Em thấy rất tốt!” Hứa Tư Văn ngồi ở một bên rót một tách trà nóng cho mình thấm giọng một cái: “Nói thật, học trưởng, sau khi bán đứt, thua thiệt chính là hai chúng ta, người ta cho bao nhiêu tiền, em đều muốn chia mỗi người một nửa với anh, tương lai chúng ta liền khai phá vài phần mềm bán đi, còn mấy thứ cao cấp đó, nếu em thật sự có hứng thú, có thể nghiên cứu ra được, sau đó trực tiếp bán đứt, lấy được tiền, hai ta vẫn có thể chia đều, hơn nữa cũng bớt việc.”

Đây là Hứa Tư Văn suy nghĩ hồi lâu mới ra quyết định, chuyện lần này cho y một bài học khắc sâu, bất luận là y hay là Vũ Khánh Cương hay là Trương Lam Hà, kỳ thực bọn họ cũng chỉ là thương nhân có vài món tiền nhỏ, căn bản là không có cách nào đối kháng với mấy người chân chính có quyền lực đỉnh cao, ngay cả Bách Lý Hãn Mạc bọn họ cũng không phản kháng được.

Lần này nếu không phải trước đó Vũ Khánh Cương đưa cho mình chiếc xe thật sự là quá rắn chắc dùng quá tốt, y không biết đã sớm bị người ta mang đi nơi nào, hai người đêm khuya nhớ tới đều nghĩ mà sợ không chịu được.

So với việc làm ra một vài thứ mà mình không có cách nào bảo vệ, không bằng trực tiếp bán cho người có thể bảo vệ được nó, đổi lấy một ít tiền tài, còn có thể tiết kiệm được rất nhiều thị phi.

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Trương Lam Hà rất không hiểu: “Một lần hai lần có thể thỏa hiệp, vậy sau này không phải em cứ luôn thỏa hiệp sao?”



Hứa Tư Văn khẽ cười khổ đem ý nghĩ của y nói với Trương Lam Hà, cuối cùng thậm chí còn nói một chút chuyện riêng tư giữa y và Vũ Khánh Cương.

“Học trưởng, anh không biết ngày đó sau khi trở về, Cương tử gọi vợ suốt nửa ngày, ôm em không chịu buông tay, ngay cả lúc đang ngủ, chỉ cần nhớ tới, anh ấy đều sẽ theo bản năng kêu vợ một tiếng, nếu em không đáp, anh ấy lập tức có thể tỉnh! Học trưởng, em không muốn trong cuộc sống sau này, anh ấy phải lo lắng sợ hãi, đêm không ngủ yên.” Cho dù vào lúc ấy, ông chủ Vũ càng gọi vợ thì kỹ thuật viên Hứa càng cao hứng, có điều chung quy y vẫn đau lòng Vũ Khánh Cương, cho tới giờ ông chủ Vũ đều là thần kinh thô có thể dùng để kéo thuyền, đột nhiên trở nên cảm tính, vẫn là rất không thích ứng…

“Được rồi, tùy em, dù sao thì lúc trước hai ta cũng kiếm không ít, không nói đủ tiêu tám đời, nhưng đời này hẳn là cũng đủ cho hai ta dưỡng lão.” Kỳ thực Trương Lam Hà không có bao nhiêu chấp nhất với tiền tài, một là lúc hắn thành niên mẹ hắn đã cho một khoản tiền, hai là đừng thấy hắn không được đối xử tốt, nhưng Trương gia từ nhỏ đến lớn cũng cho hắn không ít chi phí ăn mặc.

“Anh có thể ủng hộ em là được rồi! Dù sao công ty là của hai người chúng ta, hai chúng ta đều phải tiếp tục kiên trì, bây giờ không phải đã tốt hơn trước nhiều rồi sao!” Hứa Tư Văn vui vẻ.

“Còn không phải sao!” Trương Lam Hà vốn là thuộc tính ngốc nghếch, lần này ngay cả che đậy cũng lười che đậy: “Ai ai, nói cho em một chuyện! Chuyện vui!”

Ai nói chỉ có phụ nữ mới nhiều chuyện? Nam nhiều chuyện cũng rất lợi hại!

“Trang Sĩ Nhã kia, nghe nói lúc thẩm tra, còn giả vờ bạch liên hoa, nói mình bị ép buộc, còn nói em nhất định sẽ không để ý!”

“A?”

Ai nha má ơi!

Kỹ thuật viên Hứa cũng sợ ngây người!

“Em thoạt nhìn, giống cái loại người bị bán còn giúp người ta đếm tiền hả?”

“Không giống! Anh thấy là đầu óc cô ta bị nước vào rồi!”

“Cô ta nói như vậy, có căn cứ sao?”

“Cô ta có cái rắm căn cứ đó? Ảnh giường chiếu và video vân vân tìm được không ít từ chỗ mấy tên lính đánh thuê, cô ta nói cô ta bị uy hiếp, người ta trực tiếp hỏi, sao không báo cảnh sát?”

“Đúng vậy! Câu hỏi này quá đúng rồi!”

“Có chuyện không báo cảnh sát, chỉ biết che che giấu giấu, chuyện xảy ra còn kêu oan, tưởng cảnh sát người ta đều là ăn cơm khô không làm việc hả? Em nói xem, chỉ số thông minh của cô ta thật sự làm cho người khác hoài nghi, còn du học trở về chứ, chỉ số thông minh như vậy… Chậc chậc chậc!”

Hứa Tư Văn cũng không nghĩ tới, Trang Sĩ Nhã còn quá kỳ ba như vậy!

Cô kêu oan, thì phải có oan để kêu, bị uy hiếp, đương nhiên là tìm cảnh sát báo án chứ! Ai bảo cô khuất phục? Nếu khuất phục, đó chính là thỏa hiệp, nếu tham dự, đó chính là đồng lõa!

Huống chi, cũng không biết ông chủ Vũ làm thế nào, chụp lên cho Trang Sĩ Nhã cái tội danh “phản quốc”, tội danh này chính là để tiếng xấu muôn đời đó!

Lần này Vũ Khánh Cương là thật sự phát hỏa rồi!



Hỏa thật lớn!

Trang Sĩ Nhã cũng đã bị chụp cái tội danh như vậy, toàn bộ Trang gia thôn đều bị khống chế, bởi vì Trang gia thôn rõ ràng biết chuyện của Trang Sĩ Nhã, chỉ là không biết Trang Sĩ Nhã lại còn lui tới với những người kia, còn làm ra chuyện liều mạng như thế!

Nếu thật sự nói đến, xui xẻo nhất vẫn là Trang gia thôn!

Toàn bộ người trong thôn, tất cả đều bị giam lỏng trong một mảnh đất trời Trang gia thôn này, trước khi hồ sơ vụ án thuận lợi kết án, mọi người đều không thể rời đi, ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ đều giải quyết ở nhà, đi làm đều xin nghỉ, làm thuê đều từ chức, đuổi không về thì xe quân cảnh trực tiếp tới cửa mang mi về nhà!

Trang gia thôn ở khu này, quả thực thành sự tồn tại mà đón gió liền có thể thối ra hai mươi dặm, ai cũng không nói chuyện làm việc với người Trang gia thôn nữa, liên lụy theo, mấy nông trường ngư trường và vân vân thuê người ở gần đó, cũng đều ăn ý, người Trang gia thôn, nhất trí không thuê!

Lúc Hứa Gia Văn ở trong điện thoại báo cáo tình huống với ông chủ Vũ, đặc biệt hả giận: “Năm đó Trang gia thôn bọn họ không phải rất uy phong sao? Lần này làm cho bọn họ biết cái gì là uy phong!”

“Anh cũng coi như là xả giận cho em, chuyện năm đó, anh cũng không nhắc lại, chờ có cơ hội liền tính sổ, từ từ đi, sau này còn mấy chục năm mà! Hai ta hiện tại sống thật tốt, nhìn về phía trước.” Ông chủ Vũ am hiểu sâu sắc cảnh giới tối cao của trả thù, chính là đao cùn cắt thịt thật dài thật lâu, Trang gia thôn năm đó làm hại danh tiếng Hứa Tư Văn, lúc này ông chủ Vũ cũng làm cho Trang gia thôn nổi tiếng một chút.

Hứa Tư Văn không biết rằng tin tức về chuyện của y rất nhiều, quan hệ quốc tế cũng nổi lên chút khúc chiết, ông chủ Vũ biết đến một ít, có điều ông chủ Vũ cảm thấy đó đều là chuyện mà những đại nhân vật kia nên bận tâm, ừm, không có liên quan tới hắn và vợ.

Sự tình vẫn chưa xong, chỉ có điều lúc náo nhiệt nhất nhiều người nghị luận nhất, ông chủ Vũ dứt khoát gói đồ đạc, dẫn vợ trở về hang hổ của bọn họ ở Lan châu: “Hai ta nghỉ ngơi mấy ngày, bên ngoài có ầm ĩ lật trời, nơi này cũng không nghe thấy!”

“Anh đây là muốn mắt không thấy lòng không phiền!” Hứa Tư Văn trêu ghẹo hắn.

“Dù sao thì hò hét ầm ĩ phiền chết người, em thanh tịnh quen rồi, anh cũng không muốn ở công ty, đám tiểu Phùng luôn sai khiến anh làm cái này làm cái kia…” Nói nói, lại bắt đầu oán giận, người làm ông chủ là Vũ Khánh Cương cũng rất mệt lòng, thủ hạ quá có khả năng, ông chủ làm vật biểu tượng cũng làm đến phiền.

Hứa Tư Văn nghe ông chủ Vũ oán giận mà vui vẻ.

Buổi tối lúc nhàn nhã, Hứa Tư Văn liền lên mạng, xem các loại thảo luận trên internet, âm thầm ở một bên bàng quan, vừa xem vừa vui cười hớn hở.

Ông chủ Vũ ở một bên cầm một bó lau sậy được vót sạch sẽ đan đồ, đây là tay nghề lâu năm, trước đây lúc nghèo nàn, cái gì cũng là tự mình làm, đan cái sọt, làm cái rổ gì đó hoàn toàn không thành vấn đề!

Hôm nay đi ngang qua con đường phía trước, hắn nhìn trúng đám lau sậy nơi đó, vừa vặn đã hanh vàng có thể cắt đi đan đồ, hắn liền đi lấy về vài bó!

Đây cũng xem như là một sở thích của ông chủ Vũ, có tiền cũng không quên mình, ngẫu nhiên tự mình làm ra vài thứ, Hứa Tư Văn còn rất yêu thích mấy thứ ông chủ Vũ làm.

Đáng tiếc là, kỹ thuật viên Hứa cái gì cũng tốt, chỉ có năng lực động thủ là không được, tay không có sức lực, không xoắn nổi mấy cây lau sậy cành liễu đó, có một lần, y thấy ông chủ Vũ đan tốt, chính mình thừa dịp Vũ Khánh Cương không có ở đây, đi lên thử một chút, kết quả hơn phân nửa số sọt, rổ Vũ Khánh Cương đan, nhất thời đều rớt ra!

Từ đó về sau, Hứa Tư Văn cũng chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn chứ không thể duỗi chân!

Hai người đang hình thức chồng chồng già, điện thoại của ông chủ Vũ liền vang lên, là bảo an phía ngoài gửi tin nhắn, chỉ có bảy chữ: “Ông chủ, có người muốn xông tới!”

Hết chương 234

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook