Chương 27: Không tự nguyện mua đồ Tết
Sơ Vẫn Giang Hồ
06/01/2018
Bởi vì nhận thức như thế, ngược lại khiến Hứa Tư Văn coi trọng nhân phẩm của tài xế Vũ hơn một chút, cảm thấy vẫn là người mộc mạc như vậy tốt hơn, hiện nay xã hội có bao nhiêu chân thật chứ? Người có thể kiên trì nguyên tắc, không nhiều.
Kế tiếp hai người tiếp tục, bởi vì sắp hết năm, người mua đồ cũng rất nhiều, thế nhưng hai nam nhân trên đường phố mua đồ càng nhiều!
“Người nơi này, rất nhiều nha.” Người đầu tiên chú ý tới tình huống này, chính là kỹ thuật viên Hứa.
Y tưởng tâm lý mình có vấn đề, nhưng nhìn hồi lâu, thật sự là nhịn không được, liền nói ra, ý tứ hàm xúc rất không rõ.
“Tiểu niên mà, mua đồ xong bọn họ đều phải về nhà, ở ngoài một năm, ăn tết thế nào cũng phải cùng người trong nhà đoàn tụ, mang đồ tết về cũng không kì lạ, chủ yếu nhất là, phải mang tiền về, không thì mấy bà trong nhà cũng không cho vào cửa đâu.” Nửa câu đầu tài xế Vũ nói còn ổn, nửa câu sau là nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với kỹ thuật viên Hứa.
Hứa Tư Văn xấu hổ, thì ra chỉ có mình, là mang kính mắt nhìn thế giới thôi!
Có điều tài xế Vũ không biết, hắn còn lôi kéo kỹ thuật viên Hứa người ta mua một đống lớn đồ hữu dụng vô dụng, lớn có pháo đỏ nổ vang vạn dặm, nhỏ có câu đối cùng chữ phúc, dây dây dưa dưa một đống lớn, Hứa Tư Văn rất muốn nói với hắn, y không dùng tới, nhưng mà cái nào tài xế Vũ cũng có thể nói ra một hai lý do, tuyệt đối không cho Hứa Tư Văn mượn cớ cự tuyệt.
“Ăn tết không phúc không được, năm sau làm sao mà qua nổi!” Kỹ thuật viên Hứa không muốn chữ “Phúc”, tài xế Vũ rất mê tín giáo dục y, thuận tiện mua sáu chữ Phúc.
Hứa Tư Văn: “…!”
“Mua dây đỏ làm cái gì?” Hứa Tư Văn hắc tuyến nhìn tài xế Vũ mua hai bó dây đỏ, cái loại giống như dây cột tóc màu đỏ đó, hắn cho ai cột vậy? Hiện giờ con gái nhà nông cũng không dùng tới có được không!
“Lúc năm mới, trên mỗi bệ cửa sổ treo một cây hành tây, cột bằng dây đỏ, năm sau nhiều vận may!” Tài xế Vũ nói vô cùng khẳng định, đồng thời kiên quyết muốn kỹ thuật viên Hứa nhận lấy dây cột tóc màu đỏ.
Hứa Tư Văn: “…!”
Vốn chỉ là đi ra giải sầu, kết quả Hứa Tư Văn cũng ôm một đống lớn đồ tết trong ngực, còn có kẹo hồ lô tài xế Vũ mua mỗi người một xâu, nhìn sơn tra đỏ thẫm bọc đường kia, còn có hạt vừng nữa, cả người Hứa Tư Văn đều không tốt, từ sau khi y mười tuổi, đã không còn ăn những thứ này rồi.
Buổi trưa hai người đều không ăn cơm, cũng không cảm thấy đói bụng, bởi vì tài xế Vũ có thói quen vào ngày đông một ngày ăn hai bữa cơm, ăn ba bữa hắn cũng có thể ăn nổi, hai bữa cũng có thể tàm tạm.
Hứa Tư Văn đi một đường ăn nửa xâu kẹo hồ lô liền no rồi, y ăn ít vô cùng, hơn nữa ở bên ngoài đi dạo một hồi, kiếm về một đống lớn đồ không tự nguyện mua, luôn nghĩ phải sắp xếp như thế nào, có đói bụng hay không đã sớm ném đến chân trời rồi.
Tài xế Vũ đưa y trở về, hai người tay cầm vai khiêng dáng vẻ nhìn rất náo nhiệt, dọc theo đường đi gặp phải người quen biết, tài xế Vũ đều chào hỏi người ta, bộ dạng đặc biệt nhiệt tình.
Những người kia đối với hắn cũng nhiệt tình, chỉ là lúc chào hỏi, luôn liếc mắt nhìn kỹ thuật viên Hứa bên cạnh tài xế Vũ.
“Cương tử, mua đồ tết à?”
“Dạ!” Tài xế Vũ gật đầu cười lộ một hàm răng trắng: “Cậu ba Tôn, cậu có mua không?”
“Không, ngày mai lái xe, mua một lần xong trực tiếp về nhà.” Cậu ba Tôn nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa: “Đây là ai vậy?”
“Kỹ thuật viên Hứa, tết không trở về, ở bên này.” Tài xế Vũ mừng rỡ cho người ta biết kỹ thuật viên Hứa vất vả.
“Vậy cũng thật là cực khổ rồi!” Quả nhiên, lúc đó cậu ba Tôn đã cảm thấy công ty của kỹ thuật viên Hứa ra giá cao như vậy, cái hệ thống kia là dạng gì hắn không biết, có điều người ta đến chỉ dẫn, ăn tết cũng không đi, điểm này thôi liền đủ để cho mọi người cảm thấy đáng giá.
Lúc gặp được người, tài xế Vũ đều nói như vậy, mới đầu Hứa Tư Văn không quá hiểu rõ, sau đó nhìn thấy mỗi người đều rất thiện ý cười với y, còn mời y đến nhà ăn tết, y liền rõ ràng ý tứ của tài xế Vũ, đây là muốn y nổi danh đây mà.
Hết chương 27
Kế tiếp hai người tiếp tục, bởi vì sắp hết năm, người mua đồ cũng rất nhiều, thế nhưng hai nam nhân trên đường phố mua đồ càng nhiều!
“Người nơi này, rất nhiều nha.” Người đầu tiên chú ý tới tình huống này, chính là kỹ thuật viên Hứa.
Y tưởng tâm lý mình có vấn đề, nhưng nhìn hồi lâu, thật sự là nhịn không được, liền nói ra, ý tứ hàm xúc rất không rõ.
“Tiểu niên mà, mua đồ xong bọn họ đều phải về nhà, ở ngoài một năm, ăn tết thế nào cũng phải cùng người trong nhà đoàn tụ, mang đồ tết về cũng không kì lạ, chủ yếu nhất là, phải mang tiền về, không thì mấy bà trong nhà cũng không cho vào cửa đâu.” Nửa câu đầu tài xế Vũ nói còn ổn, nửa câu sau là nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với kỹ thuật viên Hứa.
Hứa Tư Văn xấu hổ, thì ra chỉ có mình, là mang kính mắt nhìn thế giới thôi!
Có điều tài xế Vũ không biết, hắn còn lôi kéo kỹ thuật viên Hứa người ta mua một đống lớn đồ hữu dụng vô dụng, lớn có pháo đỏ nổ vang vạn dặm, nhỏ có câu đối cùng chữ phúc, dây dây dưa dưa một đống lớn, Hứa Tư Văn rất muốn nói với hắn, y không dùng tới, nhưng mà cái nào tài xế Vũ cũng có thể nói ra một hai lý do, tuyệt đối không cho Hứa Tư Văn mượn cớ cự tuyệt.
“Ăn tết không phúc không được, năm sau làm sao mà qua nổi!” Kỹ thuật viên Hứa không muốn chữ “Phúc”, tài xế Vũ rất mê tín giáo dục y, thuận tiện mua sáu chữ Phúc.
Hứa Tư Văn: “…!”
“Mua dây đỏ làm cái gì?” Hứa Tư Văn hắc tuyến nhìn tài xế Vũ mua hai bó dây đỏ, cái loại giống như dây cột tóc màu đỏ đó, hắn cho ai cột vậy? Hiện giờ con gái nhà nông cũng không dùng tới có được không!
“Lúc năm mới, trên mỗi bệ cửa sổ treo một cây hành tây, cột bằng dây đỏ, năm sau nhiều vận may!” Tài xế Vũ nói vô cùng khẳng định, đồng thời kiên quyết muốn kỹ thuật viên Hứa nhận lấy dây cột tóc màu đỏ.
Hứa Tư Văn: “…!”
Vốn chỉ là đi ra giải sầu, kết quả Hứa Tư Văn cũng ôm một đống lớn đồ tết trong ngực, còn có kẹo hồ lô tài xế Vũ mua mỗi người một xâu, nhìn sơn tra đỏ thẫm bọc đường kia, còn có hạt vừng nữa, cả người Hứa Tư Văn đều không tốt, từ sau khi y mười tuổi, đã không còn ăn những thứ này rồi.
Buổi trưa hai người đều không ăn cơm, cũng không cảm thấy đói bụng, bởi vì tài xế Vũ có thói quen vào ngày đông một ngày ăn hai bữa cơm, ăn ba bữa hắn cũng có thể ăn nổi, hai bữa cũng có thể tàm tạm.
Hứa Tư Văn đi một đường ăn nửa xâu kẹo hồ lô liền no rồi, y ăn ít vô cùng, hơn nữa ở bên ngoài đi dạo một hồi, kiếm về một đống lớn đồ không tự nguyện mua, luôn nghĩ phải sắp xếp như thế nào, có đói bụng hay không đã sớm ném đến chân trời rồi.
Tài xế Vũ đưa y trở về, hai người tay cầm vai khiêng dáng vẻ nhìn rất náo nhiệt, dọc theo đường đi gặp phải người quen biết, tài xế Vũ đều chào hỏi người ta, bộ dạng đặc biệt nhiệt tình.
Những người kia đối với hắn cũng nhiệt tình, chỉ là lúc chào hỏi, luôn liếc mắt nhìn kỹ thuật viên Hứa bên cạnh tài xế Vũ.
“Cương tử, mua đồ tết à?”
“Dạ!” Tài xế Vũ gật đầu cười lộ một hàm răng trắng: “Cậu ba Tôn, cậu có mua không?”
“Không, ngày mai lái xe, mua một lần xong trực tiếp về nhà.” Cậu ba Tôn nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa: “Đây là ai vậy?”
“Kỹ thuật viên Hứa, tết không trở về, ở bên này.” Tài xế Vũ mừng rỡ cho người ta biết kỹ thuật viên Hứa vất vả.
“Vậy cũng thật là cực khổ rồi!” Quả nhiên, lúc đó cậu ba Tôn đã cảm thấy công ty của kỹ thuật viên Hứa ra giá cao như vậy, cái hệ thống kia là dạng gì hắn không biết, có điều người ta đến chỉ dẫn, ăn tết cũng không đi, điểm này thôi liền đủ để cho mọi người cảm thấy đáng giá.
Lúc gặp được người, tài xế Vũ đều nói như vậy, mới đầu Hứa Tư Văn không quá hiểu rõ, sau đó nhìn thấy mỗi người đều rất thiện ý cười với y, còn mời y đến nhà ăn tết, y liền rõ ràng ý tứ của tài xế Vũ, đây là muốn y nổi danh đây mà.
Hết chương 27
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.