Chương 95: Lão hổ ăn rau xanh
Sơ Vẫn Giang Hồ
06/01/2018
Hứa Tư Văn bưng bốn bát mì đi ra, sốt cà chua trứng gà, trong bát chính là mì cải bó xôi, mì sợi màu xanh biếc, sốt màu đỏ cùng màu vàng, phối hợp vừa vặn.
“Đây là cái thứ gì vậy?” Vũ Khánh Cương là người đầu tiên xù lông.
Trong ấn tượng của Vũ Khánh Cương, mì sợi đều là trắng trắng, trơn tuồn tuột, dai dai, sợi mì nhỏ dài được quyết định bởi người làm ra vắt mì, tay nghề cùng với yêu cầu của người ăn mì, chỉ đến thế mà thôi.
“Mì cải bó xôi.” Hứa Tư Văn đè Vũ đại lão hổ đang xù lông xuống: “Không phải anh không thích ăn rau cải sao? Em chỉ có thể nghĩ một biện pháp, để anh ăn nhiều thứ có rau cải, cải bó xôi vắt thành nước, lấy nước trộn vào bột, làm thành mì sợi, như vậy anh có thể ăn hết đi?”
“Làm gì nhất định phải khiến anh anh rau chứ? Anh cũng không phải con thỏ con trâu.” Vũ Khánh Cương lập tức yên tĩnh, tự một mình mình nói nhỏ một phen, nhưng vẫn là động thủ múc nước sốt trộn mì bắt đầu ăn xùm xụp.
Kỳ thực trong lòng hắn là cao hứng, vợ làm mì sợi cho hắn hắn có thể không cao hứng sao? Nếu như không phải mì chay thì càng tốt hơn.
“Tại sao cứ không thích ăn rau xanh như vậy chứ?” Hứa Tư Văn phát hiện vấn đề này, ông chủ Vũ không phải không ăn rau được, mà là hắn ăn ít, ăn chủ yếu nhất chính là thịt! Thịt! Thịt!
“Lúc không có ai sẽ nói cho em biết.” Vũ Khánh Cương không muốn ở chỗ này đàm luận vấn đề này, rầu rĩ cúi đầu ăn khuya.
Bách Lý Hãn Mạc thấy Hứa Tư Văn làm mì rau cho Vũ Khánh Cương, tuy rằng không biết tại sao, nhưng Hứa Tư Văn có thể làm được điểm này, Trương Lam Hà sao lại không làm được chứ?
Xoạt!
Quay đầu nhìn Trương Lam Hà, trong mắt là chờ mong trước nay chưa từng có.
Đồ ngốc Trương Lam Hà này đang cúi đầu ăn đến cao hứng, chỗ nào còn chú ý tới Bách Lý Hãn Mạc chứ?
Hai người hoàn toàn chính là người của hai thế giới!
Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương vẫn luôn cúi đầu ăn mì, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không tự chủ nghĩ lại có phải mình làm sai hay không?
Nhưng Vũ Khánh Cương luôn thiên về thịt cũng không tốt mà!
Đừng tưởng rằng y không biết, bởi vì không có chị dâu Thúy Hoa trông hắn, cái tên này liền sung sướng ăn ăn thịt, ăn đến mức thượng hỏa luôn có được không!
Nói hắn cũng không nghe lời thế nào, lúc ăn đồ ăn cũng là chọn chọn lựa lựa, càng nhìn càng giống như một đứa nhỏ, cho nên Hứa Tư Văn mới có thể hỏi mẹ Hứa làm mì rau thế nào.
Cũng may là đồ ở nhà ăn đầy đủ, kỳ thực Hứa Tư Văn không biết làm sợi mì, cơ mà có máy làm mì sợi mà!
Dựa theo hướng dẫn dùng máy làm mì sợi tra được ở trên mạng, Hứa Tư Văn liền làm mì rau, sau đó làm nước sốt là được, nấu mì sợi trộn thêm nước sốt, là có thể ăn.
Trước lúc sắp ngủ, Hứa Tư Văn trước tiên kéo Vũ Khánh Cương không cho người ta nghỉ ngơi: “Hiện tại thành thật khai báo, tại sao không thích ăn rau? Luôn ăn thịt sẽ không thoải mái có hiểu không!”
“Trước đây trong nhà nghèo, ăn không nổi thịt, sau đó có tiền, liền không thể rời bỏ thịt, không muốn ăn đồ ăn không có mùi vị.” Vũ Khánh Cương đem đầu to chôn ở cổ vợ, âm thanh rầu rĩ, nghe vào rất có cảm giác bi thương.
Hứa Tư Văn lập tức đau lòng!
“Hóa ra hai chúng ta giống nhau à!” Hứa Tư Văn sờ sờ đầu tóc cưng cứng đâm tay của Vũ Khánh Cương: “Em là bởi vì câu nói của Trang Sĩ Nhân, cho nên có chút khiết phích, có điều bây giờ tốt lắm rồi, sau này không nên nghĩ tới quá khứ mãi có được hay không? Chúng ta phải nhìn về phía trước.”
“Ừm, nhìn về phía trước đi lùi về phía sau.” Vũ Khánh Cương trả lời, tràn đầy phong cách giảo hoạt của Vũ đại lão hổ.
Đáng thương kỹ thuật viên Hứa còn đau lòng cho quá khứ bất hạnh của Vũ Khánh Cương, cho nên không nghe ra cạm bẫy trong lời nói.
“Có điều sau này không cho kiêng ăn nha? Anh xem anh kìa, chỉ ăn thịt thôi cũng thượng hỏa.” Hứa Tư Văn quyết định cùng người bên gối nói thông cho tốt vấn đề liên quan đến việc ăn cơm: “Bây giờ anh còn trẻ không cảm thấy có cái gì, đến già thì bệnh tật gì cũng tìm tới, lúc ấy hối hận cũng không kịp…”
Vũ Khánh Cương nghe nghe, cảm thấy trong lòng ôn nhu mềm mại…
Mới đầu hắn chỉ là cố ý giả bộ đáng thương, ai bảo vợ làm nhiều chữ như vậy, không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái.
Sau đó còn không ăn đồ của mình, cũng không uống nước mình rót, hình thức ở chung xa lạ, khiến ông chủ Vũ không cách nào nhịn được.
Thế nhưng hiện tại Vũ Khánh Cương lại đắm chìm trong cảm giác được vợ quản tốt đẹp, nghe vợ thì thầm cằn nhằn, giống như chăm chú nghe tiếng trời, cuối cùng người này trực tiếp ngủ mất trong tiếng lải nhải của Hứa Tư Văn!
Lúc Hứa Tư Văn nghe thấy tiếng ngáy, khẽ cười, cũng nhắm mắt lại, gắn bó dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Buổi tối hôm sau, Hứa Tư Văn lại đến phòng bếp sau nhà ăn, tìm ra khoai mỡ và khoai lang, dùng máy sấy khô làm ra khoai mỡ và khoai lang khô tự chế, cưng cứng, đủ cho Vũ Khánh Cương nhai.
“Cầm nhai đi!” Hứa Tư Văn ném cho Vũ Khánh Cương hai cái hộp nhỏ, bên trong là khoai khô xếp chỉnh tề.
“A?” Vũ Khánh Cương nâng hai cái hộp nhỏ giương mắt nhìn, đây không phải là đồ để dỗ con nít sao?
Ngoài ra, Hứa Tư Văn bắt đầu ép nước cái loại rau cho Vũ Khánh Cương, cà rốt và dưa chuột đứng mũi chịu sào.
Ông chủ Vũ thắt lòng không chịu được, nhưng mà mỗi ngày Hứa Tư Văn đều trông hắn, người ở nhà ăn đều nghe theo ông chủ Vũ, cho nên cơm nước ở nhà ăn cũng là loại ông chủ Vũ thích, ăn các loại thịt bọn họ vui vẻ không thôi, nhưng người ta cũng ngầm ăn hoa quả, rau dưa.
Chỉ có ông chủ Vũ, hiện tại có vợ quản hắn, rõ ràng ngay cả đồ ăn cũng không vào miệng được, vừa đi ăn cơm liền tận lực chọn thịt, dù sao thì sau khi ăn xong vợ còn có thể làm cho hắn chút rau xanh củ cải lấp bụng, cho nên hắn mất luôn một chút kiêng kỵ cuối cùng.
Hứa Tư Văn vừa trông Vũ Khánh Cương không cho hắn kiêng ăn, lại vừa làm tài liệu trình lên, không quá mấy ngày, tài liệu nộp đi lên, lại gặp phải phiền toái.
“Bị bác bỏ? Tại sao?” Hứa Tư Văn không rõ.
“Bọn họ nói ý tưởng của em là kỳ lạ!” Trương Lam Hà kéo kéo cà-vạt, tê liệt ngồi trên ghế hoãn khí.
“Đánh rắm!” Vũ Khánh Cương càng gấp hơn so với người trong cuộc là Hứa Tư Văn: “Không phải đã có tiến triển rồi sao? Sao còn nói cái gì mà ý tưởng kỳ lạ chứ?”
“Tôi cũng không biết đến tột cùng là chỗ nào không hợp quy cách, mới đầu còn rất thuận lợi, lập tức liền có thể thông qua, thậm chí cũng đã gọi điện thoại thông báo tôi đi lấy giấy chứng nhận, nhưng mà đột nhiên lại nói bác bỏ đơn trình, tôi hỏi nguyên nhân miệng của bọn họ rất chặt, chính là không nói cho tôi biết.” Trương Lam Hà cũng tức giận, lao lực giằng co lâu như vậy, lập tức thành công cốc, hắn chạy nhiều lần, người ở đó đều đặc biệt có tật xấu!
“Ngày mai, tôi đi.” Bách Lý Hãn Mạc cầm tư liệu lên, xem cũng không xem, liền trực tiếp đi ra ngoài.
“Vậy tui cũng đi!” Vũ Khánh Cương vừa thấy Bách Lý Hãn Mạc nói như vậy, hắn cũng nhanh chóng tỏ thái độ, chuyện của vợ, đương nhiên là hắn phải đi hỗ trợ.
Hai người rất nhanh liền đi, Trương Lam Hà uống một hớp nước làm trơn cổ họng, cùng Hứa Tư Văn hai mặt nhìn nhau, cảm thấy tìm một người như vậy cũng không tồi…
Ngày thứ ba, hai người trở lại, cùng cầm về còn có nguyên bộ giấy chứng nhận chứng thực thủ tục độc quyền toàn cầu.
“Nhanh như vậy?” Trương Lam Hà ôm đồ không buông tay đã ngốc ngốc nở nụ cười hơn nửa ngày rồi, nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Bách Lý Hãn Mạc nhìn về phía Vũ Khánh Cương, có chút không cao hứng, vốn là chính mình cũng có thể hoàn thành, thế nhưng không nghĩ tới Vũ Khánh Cương xuống tay nhanh như vậy, hắn cần tới hai ngày, mà Vũ Khánh Cương một ngày liền làm xong hết thảy thủ tục.
“Anh tìm cái tên Thân vương điện hạ lông đỏ kia, hắn liên lạc một ngày, sau đó liền làm xong.” Vũ Khánh Cương nhìn Hứa Tư Văn, một bộ dạng cầu khen ngợi.
“Bây giờ chờ động tĩnh bên kia.” Hứa Tư Văn cho Vũ Khánh Cương một khuôn mặt tươi cười thật lớn, lập tức liền nhìn chồng đồ vật kia ngẩn người.
Càng cách thành công càng gần, Hứa Tư Văn càng bình tĩnh.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Trương Lam Hà liền mang theo Hứa Tư Văn mở họp báo tin tức, người được mời tới đều là phóng viên của những sách báo nổi tiếng nhất lưu hành nhất trong ngành IT, sau khi tuyên bố, trong hội trường yên lặng một hồi, sau đó bạo phát hoan hô.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, đã có người ở trên internet lưu truyền nói thành quả nghiên cứu khoa học của bọn họ là đạo văn của người khác, mà Trang Sĩ Nhân thì sau khi nhóm người Hứa Tư Văn tuôn ra thành quả, liền bị chất vấn dồn dập đập tới ép đến sứt đầu mẻ trán.
Cố tình vào lúc này, nữ nhân Alice không có đầu óc kia, bởi vì nuốt không trôi cơn tức bị đánh, tìm người lập tức tuồn ra ở trên mạng, trắng trợn tuyên cáo bôi đen Hứa Tư Văn, gã vốn là trộm luận văn của Hứa Tư Văn, che lấp còn không kịp, cố tình đồng đội heo bên cạnh còn chủ động đưa ra ngoài!
Ông tổng Ngải thị Ada, đã mất hứng, lão cảm thấy con rể mình trồng cây ăn quả lại bị người khác hái trái.
Tội nghiệp lão đến bây giờ còn không biết Trang Sĩ Nhân mới là kẻ trộm, vừa nghĩ tới mình hao tốn nhiều thời gian và tinh lực như vậy, cùng với ân tình quan hệ và lượng lớn tiền tài, kết quả lại là công dã tràng!
“Đi soạn thư kiện, đồ của con rể ta, sao có thể vô duyên vô cớ nhường cho người khác? Trồng cây ra quả phải để bản thân hái, người khác lại vươn tay thì tính là chuyện gì hả!”
Chỉ có thể nói, Ada có một đứa con gái siêu ngốc là Alice, thực sự là bi kịch lớn nhất đời này.
Alice chỉ nghĩ biện pháp để mình hả giận, quên mất nói chân tướng với cha mình…
Hứa Tư Văn cười híp mắt cầm mì cà rốt trong tay đưa cho Vũ Khánh Cương: “Đến, hôm nay ăn khuya cái này, anh nếm thử xem? Một chút thức ăn mặn cũng không có đó nha!”
Vũ Khánh Cương nhìn nhìn mì sợi lại nhìn nhìn Hứa Tư Văn: “Vợ ơi, em thả thêm chút thịt bằm cũng được mà?”
“Không, thả!” Hứa Tư Văn kiên trì tới cùng: “Anh xem anh mới ăn mấy ngày, có phải là miệng cũng không tróc da? Mắt cũng không khô khốc không? Vậy…?”
“Ngừng!” Vũ Khánh Cương nhanh chóng bưng bát mì lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa thừa nhận sai lầm với Hứa Tư Văn: “Vợ ơi anh biết sai rồi!”
Hứa Tư Văn hài lòng gật đầu, biết nhận sai là tốt rồi: “Còn dám giấu em ăn vụng xiên cay gì đó nữa, liền ra ngoài ngủ, ăn chay một tháng!”
Vũ Khánh Cương nhanh chóng gật đầu, hắn cũng không dám nữa!
Vợ thông minh như vậy, ánh mắt sắc bén như vậy…
Hứa Tư Văn nhìn mụn nóng đã có chút tiêu bớt trên trán Vũ Khánh Cương, trong lòng nhịn cười, người này chính là phải thu thập đàng hoàng mới được, trộm ăn đồ ăn thì cũng thôi đi, còn là loại thịt xiên nướng nóng rát, rắc một tầng bột ớt kia nữa!
Kết quả ông trời cũng không nhìn nổi, ngày hôm sau, liền mọc một cái mụn muốn giấu cũng không giấu được ở trên trán!
Hứa Tư Văn lập tức cho Vũ Khánh Cương vào cuộc sống cả ngày ăn chay, ăn đến mức ông chủ Vũ sắc mặt xanh xao luôn!
Hết chương 95
“Đây là cái thứ gì vậy?” Vũ Khánh Cương là người đầu tiên xù lông.
Trong ấn tượng của Vũ Khánh Cương, mì sợi đều là trắng trắng, trơn tuồn tuột, dai dai, sợi mì nhỏ dài được quyết định bởi người làm ra vắt mì, tay nghề cùng với yêu cầu của người ăn mì, chỉ đến thế mà thôi.
“Mì cải bó xôi.” Hứa Tư Văn đè Vũ đại lão hổ đang xù lông xuống: “Không phải anh không thích ăn rau cải sao? Em chỉ có thể nghĩ một biện pháp, để anh ăn nhiều thứ có rau cải, cải bó xôi vắt thành nước, lấy nước trộn vào bột, làm thành mì sợi, như vậy anh có thể ăn hết đi?”
“Làm gì nhất định phải khiến anh anh rau chứ? Anh cũng không phải con thỏ con trâu.” Vũ Khánh Cương lập tức yên tĩnh, tự một mình mình nói nhỏ một phen, nhưng vẫn là động thủ múc nước sốt trộn mì bắt đầu ăn xùm xụp.
Kỳ thực trong lòng hắn là cao hứng, vợ làm mì sợi cho hắn hắn có thể không cao hứng sao? Nếu như không phải mì chay thì càng tốt hơn.
“Tại sao cứ không thích ăn rau xanh như vậy chứ?” Hứa Tư Văn phát hiện vấn đề này, ông chủ Vũ không phải không ăn rau được, mà là hắn ăn ít, ăn chủ yếu nhất chính là thịt! Thịt! Thịt!
“Lúc không có ai sẽ nói cho em biết.” Vũ Khánh Cương không muốn ở chỗ này đàm luận vấn đề này, rầu rĩ cúi đầu ăn khuya.
Bách Lý Hãn Mạc thấy Hứa Tư Văn làm mì rau cho Vũ Khánh Cương, tuy rằng không biết tại sao, nhưng Hứa Tư Văn có thể làm được điểm này, Trương Lam Hà sao lại không làm được chứ?
Xoạt!
Quay đầu nhìn Trương Lam Hà, trong mắt là chờ mong trước nay chưa từng có.
Đồ ngốc Trương Lam Hà này đang cúi đầu ăn đến cao hứng, chỗ nào còn chú ý tới Bách Lý Hãn Mạc chứ?
Hai người hoàn toàn chính là người của hai thế giới!
Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương vẫn luôn cúi đầu ăn mì, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không tự chủ nghĩ lại có phải mình làm sai hay không?
Nhưng Vũ Khánh Cương luôn thiên về thịt cũng không tốt mà!
Đừng tưởng rằng y không biết, bởi vì không có chị dâu Thúy Hoa trông hắn, cái tên này liền sung sướng ăn ăn thịt, ăn đến mức thượng hỏa luôn có được không!
Nói hắn cũng không nghe lời thế nào, lúc ăn đồ ăn cũng là chọn chọn lựa lựa, càng nhìn càng giống như một đứa nhỏ, cho nên Hứa Tư Văn mới có thể hỏi mẹ Hứa làm mì rau thế nào.
Cũng may là đồ ở nhà ăn đầy đủ, kỳ thực Hứa Tư Văn không biết làm sợi mì, cơ mà có máy làm mì sợi mà!
Dựa theo hướng dẫn dùng máy làm mì sợi tra được ở trên mạng, Hứa Tư Văn liền làm mì rau, sau đó làm nước sốt là được, nấu mì sợi trộn thêm nước sốt, là có thể ăn.
Trước lúc sắp ngủ, Hứa Tư Văn trước tiên kéo Vũ Khánh Cương không cho người ta nghỉ ngơi: “Hiện tại thành thật khai báo, tại sao không thích ăn rau? Luôn ăn thịt sẽ không thoải mái có hiểu không!”
“Trước đây trong nhà nghèo, ăn không nổi thịt, sau đó có tiền, liền không thể rời bỏ thịt, không muốn ăn đồ ăn không có mùi vị.” Vũ Khánh Cương đem đầu to chôn ở cổ vợ, âm thanh rầu rĩ, nghe vào rất có cảm giác bi thương.
Hứa Tư Văn lập tức đau lòng!
“Hóa ra hai chúng ta giống nhau à!” Hứa Tư Văn sờ sờ đầu tóc cưng cứng đâm tay của Vũ Khánh Cương: “Em là bởi vì câu nói của Trang Sĩ Nhân, cho nên có chút khiết phích, có điều bây giờ tốt lắm rồi, sau này không nên nghĩ tới quá khứ mãi có được hay không? Chúng ta phải nhìn về phía trước.”
“Ừm, nhìn về phía trước đi lùi về phía sau.” Vũ Khánh Cương trả lời, tràn đầy phong cách giảo hoạt của Vũ đại lão hổ.
Đáng thương kỹ thuật viên Hứa còn đau lòng cho quá khứ bất hạnh của Vũ Khánh Cương, cho nên không nghe ra cạm bẫy trong lời nói.
“Có điều sau này không cho kiêng ăn nha? Anh xem anh kìa, chỉ ăn thịt thôi cũng thượng hỏa.” Hứa Tư Văn quyết định cùng người bên gối nói thông cho tốt vấn đề liên quan đến việc ăn cơm: “Bây giờ anh còn trẻ không cảm thấy có cái gì, đến già thì bệnh tật gì cũng tìm tới, lúc ấy hối hận cũng không kịp…”
Vũ Khánh Cương nghe nghe, cảm thấy trong lòng ôn nhu mềm mại…
Mới đầu hắn chỉ là cố ý giả bộ đáng thương, ai bảo vợ làm nhiều chữ như vậy, không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái.
Sau đó còn không ăn đồ của mình, cũng không uống nước mình rót, hình thức ở chung xa lạ, khiến ông chủ Vũ không cách nào nhịn được.
Thế nhưng hiện tại Vũ Khánh Cương lại đắm chìm trong cảm giác được vợ quản tốt đẹp, nghe vợ thì thầm cằn nhằn, giống như chăm chú nghe tiếng trời, cuối cùng người này trực tiếp ngủ mất trong tiếng lải nhải của Hứa Tư Văn!
Lúc Hứa Tư Văn nghe thấy tiếng ngáy, khẽ cười, cũng nhắm mắt lại, gắn bó dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Buổi tối hôm sau, Hứa Tư Văn lại đến phòng bếp sau nhà ăn, tìm ra khoai mỡ và khoai lang, dùng máy sấy khô làm ra khoai mỡ và khoai lang khô tự chế, cưng cứng, đủ cho Vũ Khánh Cương nhai.
“Cầm nhai đi!” Hứa Tư Văn ném cho Vũ Khánh Cương hai cái hộp nhỏ, bên trong là khoai khô xếp chỉnh tề.
“A?” Vũ Khánh Cương nâng hai cái hộp nhỏ giương mắt nhìn, đây không phải là đồ để dỗ con nít sao?
Ngoài ra, Hứa Tư Văn bắt đầu ép nước cái loại rau cho Vũ Khánh Cương, cà rốt và dưa chuột đứng mũi chịu sào.
Ông chủ Vũ thắt lòng không chịu được, nhưng mà mỗi ngày Hứa Tư Văn đều trông hắn, người ở nhà ăn đều nghe theo ông chủ Vũ, cho nên cơm nước ở nhà ăn cũng là loại ông chủ Vũ thích, ăn các loại thịt bọn họ vui vẻ không thôi, nhưng người ta cũng ngầm ăn hoa quả, rau dưa.
Chỉ có ông chủ Vũ, hiện tại có vợ quản hắn, rõ ràng ngay cả đồ ăn cũng không vào miệng được, vừa đi ăn cơm liền tận lực chọn thịt, dù sao thì sau khi ăn xong vợ còn có thể làm cho hắn chút rau xanh củ cải lấp bụng, cho nên hắn mất luôn một chút kiêng kỵ cuối cùng.
Hứa Tư Văn vừa trông Vũ Khánh Cương không cho hắn kiêng ăn, lại vừa làm tài liệu trình lên, không quá mấy ngày, tài liệu nộp đi lên, lại gặp phải phiền toái.
“Bị bác bỏ? Tại sao?” Hứa Tư Văn không rõ.
“Bọn họ nói ý tưởng của em là kỳ lạ!” Trương Lam Hà kéo kéo cà-vạt, tê liệt ngồi trên ghế hoãn khí.
“Đánh rắm!” Vũ Khánh Cương càng gấp hơn so với người trong cuộc là Hứa Tư Văn: “Không phải đã có tiến triển rồi sao? Sao còn nói cái gì mà ý tưởng kỳ lạ chứ?”
“Tôi cũng không biết đến tột cùng là chỗ nào không hợp quy cách, mới đầu còn rất thuận lợi, lập tức liền có thể thông qua, thậm chí cũng đã gọi điện thoại thông báo tôi đi lấy giấy chứng nhận, nhưng mà đột nhiên lại nói bác bỏ đơn trình, tôi hỏi nguyên nhân miệng của bọn họ rất chặt, chính là không nói cho tôi biết.” Trương Lam Hà cũng tức giận, lao lực giằng co lâu như vậy, lập tức thành công cốc, hắn chạy nhiều lần, người ở đó đều đặc biệt có tật xấu!
“Ngày mai, tôi đi.” Bách Lý Hãn Mạc cầm tư liệu lên, xem cũng không xem, liền trực tiếp đi ra ngoài.
“Vậy tui cũng đi!” Vũ Khánh Cương vừa thấy Bách Lý Hãn Mạc nói như vậy, hắn cũng nhanh chóng tỏ thái độ, chuyện của vợ, đương nhiên là hắn phải đi hỗ trợ.
Hai người rất nhanh liền đi, Trương Lam Hà uống một hớp nước làm trơn cổ họng, cùng Hứa Tư Văn hai mặt nhìn nhau, cảm thấy tìm một người như vậy cũng không tồi…
Ngày thứ ba, hai người trở lại, cùng cầm về còn có nguyên bộ giấy chứng nhận chứng thực thủ tục độc quyền toàn cầu.
“Nhanh như vậy?” Trương Lam Hà ôm đồ không buông tay đã ngốc ngốc nở nụ cười hơn nửa ngày rồi, nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Bách Lý Hãn Mạc nhìn về phía Vũ Khánh Cương, có chút không cao hứng, vốn là chính mình cũng có thể hoàn thành, thế nhưng không nghĩ tới Vũ Khánh Cương xuống tay nhanh như vậy, hắn cần tới hai ngày, mà Vũ Khánh Cương một ngày liền làm xong hết thảy thủ tục.
“Anh tìm cái tên Thân vương điện hạ lông đỏ kia, hắn liên lạc một ngày, sau đó liền làm xong.” Vũ Khánh Cương nhìn Hứa Tư Văn, một bộ dạng cầu khen ngợi.
“Bây giờ chờ động tĩnh bên kia.” Hứa Tư Văn cho Vũ Khánh Cương một khuôn mặt tươi cười thật lớn, lập tức liền nhìn chồng đồ vật kia ngẩn người.
Càng cách thành công càng gần, Hứa Tư Văn càng bình tĩnh.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Trương Lam Hà liền mang theo Hứa Tư Văn mở họp báo tin tức, người được mời tới đều là phóng viên của những sách báo nổi tiếng nhất lưu hành nhất trong ngành IT, sau khi tuyên bố, trong hội trường yên lặng một hồi, sau đó bạo phát hoan hô.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, đã có người ở trên internet lưu truyền nói thành quả nghiên cứu khoa học của bọn họ là đạo văn của người khác, mà Trang Sĩ Nhân thì sau khi nhóm người Hứa Tư Văn tuôn ra thành quả, liền bị chất vấn dồn dập đập tới ép đến sứt đầu mẻ trán.
Cố tình vào lúc này, nữ nhân Alice không có đầu óc kia, bởi vì nuốt không trôi cơn tức bị đánh, tìm người lập tức tuồn ra ở trên mạng, trắng trợn tuyên cáo bôi đen Hứa Tư Văn, gã vốn là trộm luận văn của Hứa Tư Văn, che lấp còn không kịp, cố tình đồng đội heo bên cạnh còn chủ động đưa ra ngoài!
Ông tổng Ngải thị Ada, đã mất hứng, lão cảm thấy con rể mình trồng cây ăn quả lại bị người khác hái trái.
Tội nghiệp lão đến bây giờ còn không biết Trang Sĩ Nhân mới là kẻ trộm, vừa nghĩ tới mình hao tốn nhiều thời gian và tinh lực như vậy, cùng với ân tình quan hệ và lượng lớn tiền tài, kết quả lại là công dã tràng!
“Đi soạn thư kiện, đồ của con rể ta, sao có thể vô duyên vô cớ nhường cho người khác? Trồng cây ra quả phải để bản thân hái, người khác lại vươn tay thì tính là chuyện gì hả!”
Chỉ có thể nói, Ada có một đứa con gái siêu ngốc là Alice, thực sự là bi kịch lớn nhất đời này.
Alice chỉ nghĩ biện pháp để mình hả giận, quên mất nói chân tướng với cha mình…
Hứa Tư Văn cười híp mắt cầm mì cà rốt trong tay đưa cho Vũ Khánh Cương: “Đến, hôm nay ăn khuya cái này, anh nếm thử xem? Một chút thức ăn mặn cũng không có đó nha!”
Vũ Khánh Cương nhìn nhìn mì sợi lại nhìn nhìn Hứa Tư Văn: “Vợ ơi, em thả thêm chút thịt bằm cũng được mà?”
“Không, thả!” Hứa Tư Văn kiên trì tới cùng: “Anh xem anh mới ăn mấy ngày, có phải là miệng cũng không tróc da? Mắt cũng không khô khốc không? Vậy…?”
“Ngừng!” Vũ Khánh Cương nhanh chóng bưng bát mì lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa thừa nhận sai lầm với Hứa Tư Văn: “Vợ ơi anh biết sai rồi!”
Hứa Tư Văn hài lòng gật đầu, biết nhận sai là tốt rồi: “Còn dám giấu em ăn vụng xiên cay gì đó nữa, liền ra ngoài ngủ, ăn chay một tháng!”
Vũ Khánh Cương nhanh chóng gật đầu, hắn cũng không dám nữa!
Vợ thông minh như vậy, ánh mắt sắc bén như vậy…
Hứa Tư Văn nhìn mụn nóng đã có chút tiêu bớt trên trán Vũ Khánh Cương, trong lòng nhịn cười, người này chính là phải thu thập đàng hoàng mới được, trộm ăn đồ ăn thì cũng thôi đi, còn là loại thịt xiên nướng nóng rát, rắc một tầng bột ớt kia nữa!
Kết quả ông trời cũng không nhìn nổi, ngày hôm sau, liền mọc một cái mụn muốn giấu cũng không giấu được ở trên trán!
Hứa Tư Văn lập tức cho Vũ Khánh Cương vào cuộc sống cả ngày ăn chay, ăn đến mức ông chủ Vũ sắc mặt xanh xao luôn!
Hết chương 95
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.