Chương 144: Ông chủ Vũ kiên trì
Sơ Vẫn Giang Hồ
06/01/2018
Ông chủ Vũ là ví dụ của thân thể vô cùng tốt, đồ trong bụng mà hắn phun ra ngoài, kỳ thực còn có chút thuốc chưa tiêu hóa hết, lại có thể hạ nhẫn tâm với mình, cho nên đến giờ hắn còn có thể chạy hăng hái.
Đến một cái cửa ra an toàn khác, đầu tiên là hắn xoay khóa cửa, sau đó mới tự mình đi ra ngoài, từ bên ngoài khóa cửa lại, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, đi xuống dưới tìm người là không thể nào, một đường chạy tới hắn đã sớm nhìn thấy trên tay nắm cửa tất cả các phòng đều gắn bảng bỏ trống, lại liên tưởng đến việc thang máy tu sửa, trong tòa lầu này sợ là đã sớm bị người ta dẹp trống.
Không thì động tĩnh lớn như vậy, khách sạn lớn như vậy, mà một người khách cũng không có ư? Nếu thật sự là như thế, thì đã sập tiệm rồi.
Hắn khóa cửa chỉ là để ngăn cản hai tên khốn kiếp phía sau đuổi theo một chút, hắn không đi xuống dưới lầu, mà là đi ngược lại con đường cũ, bò lên trên lầu!
Người ta có hai người, cửa an toàn chỉ có hai cái, lúc đó hai người chia hai đường, một cửa một người, hắn sẽ không còn chỗ chạy!
Đầu càng ngày càng hôn mê, thể lực cũng tiêu hao nhanh chóng, mồ hôi đổ ra trên người cũng mang mùi vị ngọt ngào, buồn nôn chết ông chủ Vũ.
Vũ Khánh Cương từng ăn qua đau khổ nên có nghị lực, hơn nữa nghị lực kinh người, cho nên hắn có thể đứng vững dưới tác dụng của thuốc, bò gần mười tầng lầu!
Khách sạn cách mỗi ba tầng đều có một phòng vệ sinh chung, không phải chuẩn bị cho khách, mà là cho các công nhân viên thuận tiện sử dụng, đương nhiên, khách cũng có thể đi.
Khi Vũ Khánh Cương đi ngang qua phòng vệ sinh, cố ý khóa cửa phòng vệ sinh, làm hư khóa cửa, còn rửa mặt ở bên trong, phàm là phương pháp có thể làm cho hắn tỉnh táo một hồi, hắn đều thử nghiệm.
Khách sạn là dạng phong bế toàn bộ, bởi vì mùa hè phải mở máy điều hòa không khí giữ vững nhiệt độ, không thể để cho khí nóng phía ngoài thẩm thấu vào, đóng đặc biệt kín, muốn mở cửa sổ cũng không thể, bên ngoài là thủy tinh công nghiệp hai tầng, Vũ Khánh Cương cũng không thể đánh nát thủy tinh chạy ra được.
Hắn cũng không còn bao nhiêu thể lực, vẫn là nhanh chóng trốn đi mới là đúng đắn!
Ánh đèn trong lầu là màu vàng ấm áp, cách hai tầng thủy tinh công nghiệp, bên ngoài lại có đèn pha chiếu xuống đất, tầng trệt lại cao như vậy, căn bản là không có cách khiến người từ bên ngoài quan sát được tầng nào mở đèn, có người ở hay không.
Hắn bên này chuồn đến hăng hái trốn đến đa dạng, chỉ thiếu chạy ra chất lượng thôi, bên kia Triệu Thục Đình vừa ra khỏi cửa phát hiện, người, không, còn!
Có thể tưởng tượng được tâm tình có bao nhiêu hỏng bét có bao nhiêu phẫn nộ!
Cô ta đều đã đưa tới cửa rồi mà còn cho cô ta chơi trò chạy trốn giữa đêm khuya!
Triệu đại tiểu thư quấn khăn tắm bên trong sạch trơn cứ như vậy mở cửa chạy ra ngoài tìm ông chủ Vũ, dù sao thì tòa lầu này cũng đã dẹp người đi từ lâu rồi, phải qua 0 giờ mới có thể cho khách vào ở, sau đó đến lúc sáng sớm, tự có ký giả đã an bài tốt “ma xui quỷ khiến” tiết lộ ra số phòng của bọn họ, phát hiện Vũ Khánh Cương với cô ta ở trên một cái giường!
Lúc đó, nếu như Vũ Khánh Cương không cưới cô ta, cô ta liền kiện Vũ Khánh Cương!
Là cưỡng gian hay là mê gian, phải coi lúc đó nói thế nào.
Trùng hợp hai người kia mất dấu Vũ Khánh Cương, quay đầu lại tìm đến người cố chủ là cô ta, ba người liền chạm mặt.
“Dưới lầu đã sớm khóa cửa rồi, lý do là tu sửa thang máy và kiểm tra thiết bị, căn bản là không ra được, các người xuống lầu dưới cũng không thể tìm được hắn, vậy hắn nhất định là đi lên rồi! Đưa điện thoại di động cho tôi!”
Một người trong đó vội vàng dâng điện thoại di động của mình lên, vị đại tiểu thư này cho giá cả cũng không thấp, hơn nữa còn cam kết khi việc thành, những chuyện trước đây hai người bọn họ phạm phải đều xóa bỏ, sẽ không lưu lại tiền án và ghi chép, lại có một khoản tiền có thể lấy, cớ sao mà không làm chứ.
Hơn nữa cũng không phải chuyện lớn đòi mạng gì, chỉ là coi trọng một nam nhân, theo đuổi ngược lại mà thôi, sau khi chuyện thành, hai người bọn họ còn phải xem như là làm ông mai đó.
Cho nên hai người này một chút cũng không sợ, cũng không cân nhắc qua hậu quả bất lương gì.
“Xem camera, người kia ở đâu?” Điện thoại là gọi cho nhân viên trực phòng quản lí, bọn họ đã được dặn dò của Chung Linh Huyên, Triệu tiểu thư hỏi cái gì liền nói cho cô ta biết, còn cái khác thì không cho nói.
“Ở phòng vệ sinh lầu mười hai.”
Triệu Thục Đình nghe điện thoại xong ném lại cho người kia: “Phòng vệ sinh lầu mười hai.”
Ba người, một nữ hai nam, vị trí hiện tại của bọn họ là lầu bảy, sau đó phải bò đến lầu mười hai tìm Vũ Khánh Cương, nói cách khác, bọn họ phải đi bộ năm tầng thang lầu…
Đối với việc Vũ Khánh Cương có thể chạy như thế Triệu Thục Đình đã không muốn nói gì nữa, thế nhưng đối với người cung cấp thuốc thì oán giận muốn chết rồi: “Còn nói là thứ tốt gì? Sao hắn chạy còn nhanh hơn thỏ vậy? Các người thật sự không gạt tôi hả?”
Hai nam nhân đi trước, cô ta theo ở phía sau, hết cách rồi, cô ta chỉ vây cái khăn tắm thôi, bên dưới trống không đó!
Nếu như cô ta đi lên cầu thang trước, vậy người theo phía dưới không phải cái gì cũng thấy được sao?
Cô ta thích mãnh nam không sai, nhưng cũng không phải mãnh nam nào cũng có thể thích.
Hai người giúp đỡ cũng đặc biệt bồn chồn: “Đó là thứ gì thế? Thuốc kia nửa bình có thể đẩy ngã người đó! Chúng tôi đều dùng rất nhiều lần rồi, chưa từng thất bại, không thì có thể đề cử cho ngài sao? Nhưng bỏ cả một bình mà hắn còn có thể bò nhiều tầng lầu như vậy…”
Ba người chạy đến phòng vệ sinh lầu mười hai nhìn một vòng, không có ai!
Phát hiện cửa cách âm khóa lại, cũng bị hai nam nhân đạp ra, bên trong vẫn là không có người!
Sắc mặt Triệu Thục Đình khó coi, lần thứ hai gọi điện thoại, kiểm tra hành tung của Vũ Khánh Cương, nói là lên tầng mười lăm!
Sau đó ba người lại chạy vội lên phòng vệ sinh tầng mười lăm…
Vồ hụt!
Lại gọi điện thoại!
Ông chủ Vũ đã trốn đến lầu mười tám…
Lúc này Triệu Thục Đình không cúp điện thoại, ba người thở hổn hển leo lên lầu mười tám, Triệu Thục Đình hỏi bên phía theo dõi xem Vũ Khánh Cương có đi ra ngoài không? Bên kia nói không có, lúc này mới cúp điện thoại.
Ba người không nói mệt mỏi gần chết, nhưng cũng là một thân mồ hôi, đặc biệt là Triệu Thục Đình, cô ta còn chưa từng bò qua hơn mười tầng cầu thang đâu.
Vũ Khánh Cương thật sự là đi không nổi rồi, trước mắt mơ hồ hàng loạt, đầu cũng trở nên mơ màng lợi hại, hắn biết đây là cực hạn rồi, bắt chước cách thức trước đó khóa cửa phòng lại, hắn nấp mình ở trong góc chỗ đặt công cụ và túi rác màu đen, dùng công cụ quét tước và túi đen che khuất mình, trước khi không có cách nào nhúc nhích, hai tay hắn không phải lôi kéo túi cũng không phải nắm công cụ quét tước gì, mà là gắt gao, nắm lấy nút chết ở dây lưng mình!
Mẹ nó!
Chết cũng không muốn ngủ với bà thím kia!
Cho dù không có sự tồn tại của vợ, Vũ Khánh Cương cũng đặc biệt phản cảm mấy bà thím như vậy, hắn có kiên trì của chính mình.
Lúc Vũ Khánh Cương và nhóm người Triệu Thục Đình chơi trốn tìm, kỳ thực bên dưới đã bắt đầu tìm kiếm Vũ Khánh Cương, phản ứng của bọn Ngụy Diên tuyệt đối không chậm, vốn là nhân thủ lần này đi theo bảo vệ rất ít, mấy buổi tụ hội như vậy, trong đó đa số đều là người chủ trì của mỗi xí nghiệp, bên người ai mà không có mấy người giám sát bảo vệ an toàn chứ?
Cho nên đừng thấy bảo an mang theo ít, thế nhưng an toàn của Vũ Khánh Cương vẫn được bảo đảm.
Nhưng mà bây giờ ông chủ lại biến mất trong lúc bọn họ không giải thích được, điện thoại tắt máy, sống không thấy người chết không thấy xác, lúc này mấy bảo an từng làm qua nghề nghiệp đặc thù đó liền tự động phân đội ngũ, trước tiên bảo vệ vững vàng mọi lối ra, ngay cả xe ra vào gara cũng phải kiểm tra!
May mà bố cục của khách sạn Hồng Trình là kết cấu ba tòa lầu, hai bên là phòng khách bình thường, ở giữa là hội trường và phòng hội nghị dùng cho thương nghiệp chiếm đa số, phía trên mới là phòng khách, hơn nữa ba tòa lầu hiện tại không thể liên hệ, thông đạo thông qua nhau đều tạm thời đóng cửa, bởi vì nghe đâu thang máy ở tòa lầu chính giữa bị hỏng, còn phải sửa chữa đường bộ, cho nên trước 0 giờ không có buôn bán, cũng không có khách trọ ra vào, chủ yếu là khách mà Đông Bắc Hổ mời tới vào tiệc tối lần này ra vào.
Tuy rằng thân phận mấy người khách đều không bình thường, thế nhưng tổng giám đốc bảo an lộ mặt ra, mỗi cái xe đi ra nhất định phải dừng lại kiểm tra, không dừng lại thì phải đè qua người hắn ta mà đi!
Tổng giám đốc bảo an như vậy, đều không ai dám đùa giỡn với hắn ta, bởi vì người này thoạt nhìn vô cùng kiên trì, nghe nói Vũ Khánh Cương uống nhiều rồi không biết đi đâu, nhân viên của hắn bởi vậy mà rất lo lắng cho hắn, khiến mấy người rời đi đó thực sự là vừa ước ao vừa đố kị, cơ mà một nguyên nhân khác không dám lên tiếng, chính là hiện giờ đám bảo an đó đều rút súng ra rồi, bọn họ là người có tư cách đeo súng ống đó!
Người đều qua một lần, xe đều không buông tha, nhưng tra qua tra lại vẫn không phát hiện Vũ Khánh Cương, bọn họ không thể không tìm Hứa Tư Văn.
Trong phòng vệ sinh lầu mười tám, vẫn như cũ không tìm được Vũ Khánh Cương, Triệu Thục Đình đã muốn nổi điên rồi!
Đây là cái chuyện rách nát gì vậy!
“Đi lầu hai mươi mốt xem!” Lúc này cũng không gọi điện thoại, dẫn người đi thẳng đến phòng vệ sinh lầu hai mươi mốt, không có!
Đến lầu hai mươi bốn, không có!
Bò lên lầu hai mươi bảy, không có!
Đến lầu ba mươi, vẫn không có!
Đừng nói hai người trợ giúp, chính Triệu Thục Đình đã không chịu nổi trước, vì, cô, ta, bò, hết, nổi, rồi!
Lúc này vạn phần hối hận tại sao phải báo sửa thang máy mà ngừng vận hành, có điều nếu như không ngừng, cũng không thể lùi thời gian lại!
“Tôi, tôi, tôi cảm thấy, hắn không lên cao như vậy đâu!” Một nam nhân trên mặt có vết đao, thở hổn hển khom người nói chuyện với Triệu Thục Đình.
“Hắn, hắn coi như, a! Coi như là người tài ba! Không thể, uống thuốc, còn có thể bò hơn hai mươi tầng lầu!” Một người khác cũng cùng phụ họa, hai người bọn họ rất có lòng tin với thuốc kia.
Chính Triệu Thục Đình cũng không muốn bò nữa, chân của cô ta đều run rẩy rồi!
“Điện thoại di động, đưa tôi!”
Lấy điện thoại di động tới liền gọi cho phòng quản lí: “Cái người kia, ở nơi nào?”
“Còn ở trong phòng vệ sinh lầu mười tám, không hề rời đi.” Người ở đó còn rất bồn chồn, sao rời đi lại là người khác, mà người kia lại không rời đi chứ?
Triệu Thục Đình tức giận gần như bóp nát điện thoại di động!
Ông chủ Vũ uống thuốc đến mức mơ hồ, còn có thể đùa bỡn cô ta một phen!
Ba người nghỉ ngơi một hồi mới đi xuống, thật sự là không nhúc nhích được mà!
Chờ lúc ba người vừa đi vừa nghỉ trở lại lầu mười tám, Hứa Tư Văn dưới lầu cũng bắt đầu xem băng ghi hình theo dõi.
“Mang về lầu bảy!” Triệu Thục Đình bây giờ ngay cả tâm tư muốn cắn Vũ Khánh Cương cũng có.
“Còn mang về lầu bảy?” Hai người trợ giúp đều rất muốn phản đối, hai người bọn họ cũng rất mệt mỏi có được không!
“Mang!” Triệu Thục Đình nghiến răng nghiến lợi, không mang không được, đồ của cô ta đều để ở lầu bảy, hơn nữa nói với các ký giả rất hàm hồ, chỉ nói là lầu bảy lầu tám, cũng không nói cụ thể là phòng nào, nếu như cách biệt quá nhiều, người ta chưa chắc sẽ nguyện ý đi tìm.
Cô ta không thể làm quá mức, cũng không thể bỏ mất cơ hội tốt…
Hết chương 144
Đến một cái cửa ra an toàn khác, đầu tiên là hắn xoay khóa cửa, sau đó mới tự mình đi ra ngoài, từ bên ngoài khóa cửa lại, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, đi xuống dưới tìm người là không thể nào, một đường chạy tới hắn đã sớm nhìn thấy trên tay nắm cửa tất cả các phòng đều gắn bảng bỏ trống, lại liên tưởng đến việc thang máy tu sửa, trong tòa lầu này sợ là đã sớm bị người ta dẹp trống.
Không thì động tĩnh lớn như vậy, khách sạn lớn như vậy, mà một người khách cũng không có ư? Nếu thật sự là như thế, thì đã sập tiệm rồi.
Hắn khóa cửa chỉ là để ngăn cản hai tên khốn kiếp phía sau đuổi theo một chút, hắn không đi xuống dưới lầu, mà là đi ngược lại con đường cũ, bò lên trên lầu!
Người ta có hai người, cửa an toàn chỉ có hai cái, lúc đó hai người chia hai đường, một cửa một người, hắn sẽ không còn chỗ chạy!
Đầu càng ngày càng hôn mê, thể lực cũng tiêu hao nhanh chóng, mồ hôi đổ ra trên người cũng mang mùi vị ngọt ngào, buồn nôn chết ông chủ Vũ.
Vũ Khánh Cương từng ăn qua đau khổ nên có nghị lực, hơn nữa nghị lực kinh người, cho nên hắn có thể đứng vững dưới tác dụng của thuốc, bò gần mười tầng lầu!
Khách sạn cách mỗi ba tầng đều có một phòng vệ sinh chung, không phải chuẩn bị cho khách, mà là cho các công nhân viên thuận tiện sử dụng, đương nhiên, khách cũng có thể đi.
Khi Vũ Khánh Cương đi ngang qua phòng vệ sinh, cố ý khóa cửa phòng vệ sinh, làm hư khóa cửa, còn rửa mặt ở bên trong, phàm là phương pháp có thể làm cho hắn tỉnh táo một hồi, hắn đều thử nghiệm.
Khách sạn là dạng phong bế toàn bộ, bởi vì mùa hè phải mở máy điều hòa không khí giữ vững nhiệt độ, không thể để cho khí nóng phía ngoài thẩm thấu vào, đóng đặc biệt kín, muốn mở cửa sổ cũng không thể, bên ngoài là thủy tinh công nghiệp hai tầng, Vũ Khánh Cương cũng không thể đánh nát thủy tinh chạy ra được.
Hắn cũng không còn bao nhiêu thể lực, vẫn là nhanh chóng trốn đi mới là đúng đắn!
Ánh đèn trong lầu là màu vàng ấm áp, cách hai tầng thủy tinh công nghiệp, bên ngoài lại có đèn pha chiếu xuống đất, tầng trệt lại cao như vậy, căn bản là không có cách khiến người từ bên ngoài quan sát được tầng nào mở đèn, có người ở hay không.
Hắn bên này chuồn đến hăng hái trốn đến đa dạng, chỉ thiếu chạy ra chất lượng thôi, bên kia Triệu Thục Đình vừa ra khỏi cửa phát hiện, người, không, còn!
Có thể tưởng tượng được tâm tình có bao nhiêu hỏng bét có bao nhiêu phẫn nộ!
Cô ta đều đã đưa tới cửa rồi mà còn cho cô ta chơi trò chạy trốn giữa đêm khuya!
Triệu đại tiểu thư quấn khăn tắm bên trong sạch trơn cứ như vậy mở cửa chạy ra ngoài tìm ông chủ Vũ, dù sao thì tòa lầu này cũng đã dẹp người đi từ lâu rồi, phải qua 0 giờ mới có thể cho khách vào ở, sau đó đến lúc sáng sớm, tự có ký giả đã an bài tốt “ma xui quỷ khiến” tiết lộ ra số phòng của bọn họ, phát hiện Vũ Khánh Cương với cô ta ở trên một cái giường!
Lúc đó, nếu như Vũ Khánh Cương không cưới cô ta, cô ta liền kiện Vũ Khánh Cương!
Là cưỡng gian hay là mê gian, phải coi lúc đó nói thế nào.
Trùng hợp hai người kia mất dấu Vũ Khánh Cương, quay đầu lại tìm đến người cố chủ là cô ta, ba người liền chạm mặt.
“Dưới lầu đã sớm khóa cửa rồi, lý do là tu sửa thang máy và kiểm tra thiết bị, căn bản là không ra được, các người xuống lầu dưới cũng không thể tìm được hắn, vậy hắn nhất định là đi lên rồi! Đưa điện thoại di động cho tôi!”
Một người trong đó vội vàng dâng điện thoại di động của mình lên, vị đại tiểu thư này cho giá cả cũng không thấp, hơn nữa còn cam kết khi việc thành, những chuyện trước đây hai người bọn họ phạm phải đều xóa bỏ, sẽ không lưu lại tiền án và ghi chép, lại có một khoản tiền có thể lấy, cớ sao mà không làm chứ.
Hơn nữa cũng không phải chuyện lớn đòi mạng gì, chỉ là coi trọng một nam nhân, theo đuổi ngược lại mà thôi, sau khi chuyện thành, hai người bọn họ còn phải xem như là làm ông mai đó.
Cho nên hai người này một chút cũng không sợ, cũng không cân nhắc qua hậu quả bất lương gì.
“Xem camera, người kia ở đâu?” Điện thoại là gọi cho nhân viên trực phòng quản lí, bọn họ đã được dặn dò của Chung Linh Huyên, Triệu tiểu thư hỏi cái gì liền nói cho cô ta biết, còn cái khác thì không cho nói.
“Ở phòng vệ sinh lầu mười hai.”
Triệu Thục Đình nghe điện thoại xong ném lại cho người kia: “Phòng vệ sinh lầu mười hai.”
Ba người, một nữ hai nam, vị trí hiện tại của bọn họ là lầu bảy, sau đó phải bò đến lầu mười hai tìm Vũ Khánh Cương, nói cách khác, bọn họ phải đi bộ năm tầng thang lầu…
Đối với việc Vũ Khánh Cương có thể chạy như thế Triệu Thục Đình đã không muốn nói gì nữa, thế nhưng đối với người cung cấp thuốc thì oán giận muốn chết rồi: “Còn nói là thứ tốt gì? Sao hắn chạy còn nhanh hơn thỏ vậy? Các người thật sự không gạt tôi hả?”
Hai nam nhân đi trước, cô ta theo ở phía sau, hết cách rồi, cô ta chỉ vây cái khăn tắm thôi, bên dưới trống không đó!
Nếu như cô ta đi lên cầu thang trước, vậy người theo phía dưới không phải cái gì cũng thấy được sao?
Cô ta thích mãnh nam không sai, nhưng cũng không phải mãnh nam nào cũng có thể thích.
Hai người giúp đỡ cũng đặc biệt bồn chồn: “Đó là thứ gì thế? Thuốc kia nửa bình có thể đẩy ngã người đó! Chúng tôi đều dùng rất nhiều lần rồi, chưa từng thất bại, không thì có thể đề cử cho ngài sao? Nhưng bỏ cả một bình mà hắn còn có thể bò nhiều tầng lầu như vậy…”
Ba người chạy đến phòng vệ sinh lầu mười hai nhìn một vòng, không có ai!
Phát hiện cửa cách âm khóa lại, cũng bị hai nam nhân đạp ra, bên trong vẫn là không có người!
Sắc mặt Triệu Thục Đình khó coi, lần thứ hai gọi điện thoại, kiểm tra hành tung của Vũ Khánh Cương, nói là lên tầng mười lăm!
Sau đó ba người lại chạy vội lên phòng vệ sinh tầng mười lăm…
Vồ hụt!
Lại gọi điện thoại!
Ông chủ Vũ đã trốn đến lầu mười tám…
Lúc này Triệu Thục Đình không cúp điện thoại, ba người thở hổn hển leo lên lầu mười tám, Triệu Thục Đình hỏi bên phía theo dõi xem Vũ Khánh Cương có đi ra ngoài không? Bên kia nói không có, lúc này mới cúp điện thoại.
Ba người không nói mệt mỏi gần chết, nhưng cũng là một thân mồ hôi, đặc biệt là Triệu Thục Đình, cô ta còn chưa từng bò qua hơn mười tầng cầu thang đâu.
Vũ Khánh Cương thật sự là đi không nổi rồi, trước mắt mơ hồ hàng loạt, đầu cũng trở nên mơ màng lợi hại, hắn biết đây là cực hạn rồi, bắt chước cách thức trước đó khóa cửa phòng lại, hắn nấp mình ở trong góc chỗ đặt công cụ và túi rác màu đen, dùng công cụ quét tước và túi đen che khuất mình, trước khi không có cách nào nhúc nhích, hai tay hắn không phải lôi kéo túi cũng không phải nắm công cụ quét tước gì, mà là gắt gao, nắm lấy nút chết ở dây lưng mình!
Mẹ nó!
Chết cũng không muốn ngủ với bà thím kia!
Cho dù không có sự tồn tại của vợ, Vũ Khánh Cương cũng đặc biệt phản cảm mấy bà thím như vậy, hắn có kiên trì của chính mình.
Lúc Vũ Khánh Cương và nhóm người Triệu Thục Đình chơi trốn tìm, kỳ thực bên dưới đã bắt đầu tìm kiếm Vũ Khánh Cương, phản ứng của bọn Ngụy Diên tuyệt đối không chậm, vốn là nhân thủ lần này đi theo bảo vệ rất ít, mấy buổi tụ hội như vậy, trong đó đa số đều là người chủ trì của mỗi xí nghiệp, bên người ai mà không có mấy người giám sát bảo vệ an toàn chứ?
Cho nên đừng thấy bảo an mang theo ít, thế nhưng an toàn của Vũ Khánh Cương vẫn được bảo đảm.
Nhưng mà bây giờ ông chủ lại biến mất trong lúc bọn họ không giải thích được, điện thoại tắt máy, sống không thấy người chết không thấy xác, lúc này mấy bảo an từng làm qua nghề nghiệp đặc thù đó liền tự động phân đội ngũ, trước tiên bảo vệ vững vàng mọi lối ra, ngay cả xe ra vào gara cũng phải kiểm tra!
May mà bố cục của khách sạn Hồng Trình là kết cấu ba tòa lầu, hai bên là phòng khách bình thường, ở giữa là hội trường và phòng hội nghị dùng cho thương nghiệp chiếm đa số, phía trên mới là phòng khách, hơn nữa ba tòa lầu hiện tại không thể liên hệ, thông đạo thông qua nhau đều tạm thời đóng cửa, bởi vì nghe đâu thang máy ở tòa lầu chính giữa bị hỏng, còn phải sửa chữa đường bộ, cho nên trước 0 giờ không có buôn bán, cũng không có khách trọ ra vào, chủ yếu là khách mà Đông Bắc Hổ mời tới vào tiệc tối lần này ra vào.
Tuy rằng thân phận mấy người khách đều không bình thường, thế nhưng tổng giám đốc bảo an lộ mặt ra, mỗi cái xe đi ra nhất định phải dừng lại kiểm tra, không dừng lại thì phải đè qua người hắn ta mà đi!
Tổng giám đốc bảo an như vậy, đều không ai dám đùa giỡn với hắn ta, bởi vì người này thoạt nhìn vô cùng kiên trì, nghe nói Vũ Khánh Cương uống nhiều rồi không biết đi đâu, nhân viên của hắn bởi vậy mà rất lo lắng cho hắn, khiến mấy người rời đi đó thực sự là vừa ước ao vừa đố kị, cơ mà một nguyên nhân khác không dám lên tiếng, chính là hiện giờ đám bảo an đó đều rút súng ra rồi, bọn họ là người có tư cách đeo súng ống đó!
Người đều qua một lần, xe đều không buông tha, nhưng tra qua tra lại vẫn không phát hiện Vũ Khánh Cương, bọn họ không thể không tìm Hứa Tư Văn.
Trong phòng vệ sinh lầu mười tám, vẫn như cũ không tìm được Vũ Khánh Cương, Triệu Thục Đình đã muốn nổi điên rồi!
Đây là cái chuyện rách nát gì vậy!
“Đi lầu hai mươi mốt xem!” Lúc này cũng không gọi điện thoại, dẫn người đi thẳng đến phòng vệ sinh lầu hai mươi mốt, không có!
Đến lầu hai mươi bốn, không có!
Bò lên lầu hai mươi bảy, không có!
Đến lầu ba mươi, vẫn không có!
Đừng nói hai người trợ giúp, chính Triệu Thục Đình đã không chịu nổi trước, vì, cô, ta, bò, hết, nổi, rồi!
Lúc này vạn phần hối hận tại sao phải báo sửa thang máy mà ngừng vận hành, có điều nếu như không ngừng, cũng không thể lùi thời gian lại!
“Tôi, tôi, tôi cảm thấy, hắn không lên cao như vậy đâu!” Một nam nhân trên mặt có vết đao, thở hổn hển khom người nói chuyện với Triệu Thục Đình.
“Hắn, hắn coi như, a! Coi như là người tài ba! Không thể, uống thuốc, còn có thể bò hơn hai mươi tầng lầu!” Một người khác cũng cùng phụ họa, hai người bọn họ rất có lòng tin với thuốc kia.
Chính Triệu Thục Đình cũng không muốn bò nữa, chân của cô ta đều run rẩy rồi!
“Điện thoại di động, đưa tôi!”
Lấy điện thoại di động tới liền gọi cho phòng quản lí: “Cái người kia, ở nơi nào?”
“Còn ở trong phòng vệ sinh lầu mười tám, không hề rời đi.” Người ở đó còn rất bồn chồn, sao rời đi lại là người khác, mà người kia lại không rời đi chứ?
Triệu Thục Đình tức giận gần như bóp nát điện thoại di động!
Ông chủ Vũ uống thuốc đến mức mơ hồ, còn có thể đùa bỡn cô ta một phen!
Ba người nghỉ ngơi một hồi mới đi xuống, thật sự là không nhúc nhích được mà!
Chờ lúc ba người vừa đi vừa nghỉ trở lại lầu mười tám, Hứa Tư Văn dưới lầu cũng bắt đầu xem băng ghi hình theo dõi.
“Mang về lầu bảy!” Triệu Thục Đình bây giờ ngay cả tâm tư muốn cắn Vũ Khánh Cương cũng có.
“Còn mang về lầu bảy?” Hai người trợ giúp đều rất muốn phản đối, hai người bọn họ cũng rất mệt mỏi có được không!
“Mang!” Triệu Thục Đình nghiến răng nghiến lợi, không mang không được, đồ của cô ta đều để ở lầu bảy, hơn nữa nói với các ký giả rất hàm hồ, chỉ nói là lầu bảy lầu tám, cũng không nói cụ thể là phòng nào, nếu như cách biệt quá nhiều, người ta chưa chắc sẽ nguyện ý đi tìm.
Cô ta không thể làm quá mức, cũng không thể bỏ mất cơ hội tốt…
Hết chương 144
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.