Chương 77: Bị lộ
anh101101101
12/08/2019
Tinh thần lực của tên này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa khả năng vận dụng của hắn cực kì nhuần nhuyễn, thành thục, vượt xa những gì Trần Phong biết.
Hắn đối với Tinh thần lực còn rất mơ hồ, vận dụng căn bản đều do bản
năng, chứ không hề có chút kĩ xảo nào. Tinh thần lực của hắn lúc nào
cũng di chuyển theo từng đám lớn, không thể tách ra được. Bởi vậy mà
Tinh thần lực của hắn rất nhanh liền tiêu hao sạch sẽ, khó có thể cầm cự được lâu.
" Thương thế của anh cũng ổn nhiều rồi đấy. Bây giờ anh có thể đi. Nhưng hãy nhớ, trong tuần tiếp theo không được động tay động chân, nếu không thì hậu quả tự gánh chịu đi!"
Người áo đen đứng dậy, tung người bay đi. Còn Trần Phong cũng chậm rãi đứng dậy, bước từng bước ngắn ra khỏi phòng.
Bởi vì vết thương chưa khỏi hẳn, cho nên hắn đi rất chậm, phải mất đến ba mươi phút mới đi đến Minh Dương học viện. Hắn run run lấy thẻ thông hành ra, lập tức thân thể bị hút vào kết giới.
Vào đây hắn liền thở ra một hơi, cước bộ có chút thong thả. Minh Dương học viện dù sao cũng là Thánh địa ở Thành phố này, an ninh rất tốt, nếu không thì làm sao có thể bảo vệ được những mầm non???
" Ai đây, không phải là Trần Phong hay sao, ngươi đi đâu về vậy?"
Trần Phong trong lòng trần xuống, nhưng vẫn quay sang nhìn kẻ vừa nói:
"Tưởng là ai, ra là bại tướng? Lại muốn ăn đòn à cháu trai?"
Lê Nghĩa ánh mắt âm trầm đến cực điểm, cười lạnh, quát:
" Bớt sính miệng lưỡi! Ta hỏi ngươi, ngươi có dám cùng ta tái chiến một lần nữa?"
" Dám không, hả??"
Không biết từ đâu một lô một lốc gần chục thằng nhảy xổ ra, năm miệng bảy mồm hùa theo, tạo sức ép cho Trần Phong. Đối với loại người này Trần Phong cực kì ghét, bởi vì đám a dua này giống như con muỗi cứ vò vẽ bên tai, rất khó chịu, nhiều khi chỉ muốn một tát đánh bay.
Hắn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Hắn biết bây giờ tuyệt đối không thể chiến! Hắn bây giờ cơ thể bị thương quá nặng, chiến lực chỉ còn cỡ Luyện khí sơ kì võ giả. Nếu đánh một trận với Lê Nghĩa chắc chắn sẽ thảm bại, thứ mất đi không chỉ là mặt mũi, danh tiếng, mà là tương lai. Hai tay, ngực cùng chân hắn các Kinh mạch đã bị chấn vỡ, đang trong quá trình trị liệu, dù chỉ vận lực một chút thôi cũng thấy đau rồi, chứ đừng nói gì đến chiến đấu. Nếu giờ chiến một trận thì Kinh mạch hắn sẽ bị phế hoàn toàn, và hắn sẽ trở thành một phế nhân!
" Thứ lỗi, ta không rảnh thời gian để chơi với ngươi.
Trần Phong lạnh lùng trả lời, nhanh chóng bỏ đi.
" Sao, ngươi sợ?? Hôm nọ còn lếu láo lắm mà?"
Lê Nghĩa thấy vậy cười lạnh, bàn tay to lớn của hắn đè lên vai Trần Phong, hòng trấn áp hắn. Trần Phong hừ lạnh một tiếng, bả vai giật mạnh, lập tức bàn tay của Lê Nghĩa văng ra.
Trần Phong cười lạnh, quát:
"Con mẹ này, lỗ tai ngươi có vấn đề sao? Ta không rảnh. Đường đường là Tụ khí cảnh võ giả, cứ làm phiền ta làm gì, bị gay sao? À đúng rồi, chắc ngươi thấy ta đẹp trai, tài giỏi, cho nên ái mộ chứ gì?? Đừng đừng, ta biết ta tuyệt vời như vậy, nhưng ngươi cũng không cần thổ lộ trước mọi người như vậy chứ. Ngươi có thể viết thư gửi riêng cho ta mà, đúng không?"
Trần Phong cơ thể vốn đang đau nhức, cộng với tên này cứ làm phiền nên hắn nổi giận, cái tính cách của Trần Phong khu I lại trỗi dậy. Khu I đã dạy cho hắn không biết bao nhiêu cái xấu, và trong đó có một thứ:
Nói nhiều, nói tục, nói rất thối!
Hắn từ lúc bắt đầu tu luyện thì đã thu liễm tính cách này lại, xử sự giống như một võ giả thực thụ. Nhưng bây giờ....Hắn vừa mở miệng liền sỉ nhục Lê Nghĩa, phun lên mặt hắn một ngụm máu chó thật lớn, khiến gã khó có thể chịu nổi.
"Ngươi, ngươi muốn chết sao??"
Lê Nghĩa đầu bốc hỏa, hai tay nắm chặt, Chân khí cuồn cuộn tỏa ra.
Hắn muốn dập Trần Phong ra bã!
"Đường đường là Lê gia thiên tài, không ngờ lại như vậy. Đáng buồn, đáng buồn. Thay mặt ta, gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến bố mẹ ngươi nhé."
Trần Phong vừa lao đi, vừa quay lại nhìn hắn mà nói, bộ dạng buồn bã giống như thật khiến người xung quanh có chút tởm lợm.
Lê Nghĩa lúc này mặt đỏ như máu, hai tay nắm chặt lại, vung quyền đánh tới. Quyền như mưa rơi xuống, đánh mù mịt. Nhưng Trần Phong đâu có ngu, hắn nhanh chân bỏ chạy, không dám ở lại dù chỉ một giây. Đối thủ bây giờ quá mạnh so với hắn, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Trần Phong tức tốc chạy đến phòng hiệu trưởng, miệng lại hét to: Cứu tôi với, giết người rồi, cứu tôi, Lê Nghĩa muốn giết người. Âm thanh lại được Tinh thần lực gia trì nên nghe rất to, rất vang vọng, phút chốc mấy chục học viên đã tụ tập lại, chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
"Lê Nghĩa mấy lần bị Trần Phong làm nhục, hiển nhiên không chịu nổi nữa, muốn tính sổ rồi.!"
"Chậc chậc, tội nghiệp cậu ấy, lại chọc giận tên khốn này."
Vô số giọng nói như ma âm truyền vào tai Lê Nghĩa, khiến khóe mắt gã giật giật liên hồi, miệng méo xệch, bước đi có chút xiêu vẹo.
Hắn thật sự oan a. Hắn chỉ muốn dạy cho Trần Phong một bài học thôi mà?!
Đột nhiên Trần Phong quay lại, chắp hai tay sau lưng mà cười nói:
"Ngươi muốn chiến a?? Bây giờ đông đủ rồi, có thể đánh công bằng rồi đấy!"
Thấy phản ứng này của Trần Phong, Lê Nghĩa vô cùng ngạc nhiên, mà người xung quanh thì vô cùng kích động, liên tục hò hét tên hắn.
Lê Nghĩa im lặng hồi lâu không nói gì, đột nhiên hai bàn tay hóa trảo, chộp đến Trần Phong. Mà Trần Phong cũng làm ra chuẩn bị, Chân phải khẽ co lên, sau đó đá tới!
Bốp!
Tiếng va chạm giòn giã vang lên, cùng lúc đó là cả hai bật lùi ra sau, bất phân thắng bại. Chẳng qua Lê Nghĩa vẫn mạnh hơn, chỉ lùi hai bước, trong khi đó Trần Phong phải lùi tới ba bốn bước.
"Thế nào, phục chưa?"
Trần Phong ổn định lại thân hình, ung dung nói. Mà bên này Lê Nghĩa lòng càng trầm trọng, thẫm nghĩ:
" Chẳng lẽ thông tin là thật? Tên nhóc này là Nội cương cấp cao thủ? Sao có thể, nó mới 14-15 tuổi thôi mà, dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nhanh như vậy được. Khoan đã, chẳng lẽ nó là con cháu đại gia tộc, đến Minh Dương thành lịch duyệt? Cũng có thể lắm, bởi nó lai lịch không rõ ràng."
Gã có chút run run, đứng như trời trồng ở đó, không biết xử trí thế nào.
"Thằng khốn, có giỏi thì đánh với ta một trận!"
Một thanh âm hùng hồn bá đạo từ đâu truyền đến, cùng đó là một nắm đấm xé gió, nện đến mặt Lê Nghĩa. Gã có chút bất ngờ, né sang một bên, chỉ thấy từ đâu một cước đá tới, khiến gã chỉ kịp đưa một tay đón đỡ
Bang
Gã khẽ kêu rên một tiếng, thân thể bị đá lui về sau mấy bước. Lúc đã ổn định thân hình hắn mới có thể chú ý, người vừa xuất chiêu là Thành. Tên này mấy ngày nay im hơi lặng tiếng, thực lực lại tăng thêm một mảng lớn rồi.
"Sao, muốn chiến không?"
Thành ngón trỏ ngoắc ngoắc, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
"Luyện khí hậu kì? Thật nhanh!"
Trần Phong cảm nhận được Chân khí bàng bạc phát ra từ thân thể Thành, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Gã đến đây được mấy ngày? Mới hai tuần mà thôi, nhưng thực lực đã tăng vọt từ Luyện khí sơ kì lên Luyện khí hậu kì, tốc độ nhanh khó có thể tưởng tượng. Trần Phong thấy tốc độ của mình vốn rất nhanh rồi, nhưng bây giờ cũng có chút chết lặng khi thấy hắn.
Lê Nghĩa trong lòng có chút run run. Hắn cũng là thiên tài được bồi dưỡng ở Lớp đặc biệt, cho nên biết nhiều chuyện mà Trần Phong không biết. Gã biết rằng Thành đã được Viện trưởng thu làm đệ tử, truyền dạy rất nhiều kiến thức, kĩ năng, lại là một trong mười đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, bởi vậy bây giờ cho gã mười lá gan cũng không dám ra tay với Thành, nếu không rất có thể bị trách phạt.
Nhưng cục tức này hắn nuốt không trôi!
"Thành, ngươi tránh ra đi, đây là chuyện của ta và Trần Phong, liên quan gì đến ngươi?" Hắn lên tiếng chất vấn, cố lôi Thành ra khỏi cuộc chiến này.
"À há, ta thích xen vào đấy, làm gì được nhau?"
Thành giơ ngón tay giữa lên, cười lạnh. Thấy vậy, Lê Nghĩa ánh mắt ngày càng trầm xuống, hắn quát:
"Được thôi, nếu muốn ăn đòn thì ta chiều!"
Hắn vừa định tung quyền đánh đến, đột nhiên sau lưng một bàn tay thong gọn xuất hiện, điểm vào sau trán hắn.
"Thanh...Hoa, nàng làm gì ở đây?"
Hắn giọng nói có chút run run, bởi đối với Thanh Hoa hắn vô cùng thưởng thức, muốn thu vào túi, chỉ tiếc người đẹp này quá cao ngạo, không để hắn vào mắt, khiến hắn có chút tiếc nuối. Không chỉ hắn, mà không ít học viên trong Minh Dương học viện cũng say mê cô nàng như điếu đổ. Vừa xinh đẹp, dáng người thì khỏi phải chê, phát dục cực kì rõ ràng, chỗ cần lỗi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, tạo nên đường con chữ S tuyệt đẹp. Đã thế lại còn cực kì tài năng, là một trong ba thiên tài của Minh Dương học viện, chỉ kém Triệu Hảo một chút mà thôi. Dáng vẻ lại có chút lạnh lùng, quả thật chính là mẫu con gái lí tưởng mà thằng đàn ông nào cũng muốn chinh phục. Còn gì sung sướng bằng có một người yêu xinh đẹp, tài giỏi, giống như nữ hoàng với người ngoài, nhưng lại sa vào vòng tay của mình??
Rốt cục Lê Nghĩa cắn răng một cái, quay người bỏ đi.
Còn về phía Trần Phong, hắn ngồi bệt xuống trong ánh mắt kì quái của vô số học viên. Bởi hai bên mới so đúng một chiêu liền kết thúc, chưa hề có chút kịch tính nào xảy ra cả, lại bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một thanh niên, phá hoại cuộc chiến, khiến họ có chút thất vọng.
"Trần Phong!"
Ngoài Thành ra thì đám người Thanh Hoa, Ánh Nguyệt, Hà My,.... cũng tiến lại, ân cần hỏi han hắn. Hắn cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ mình vẫn ổn, đôi lúc lại xoa xoa cái chân, nói:
"Cha chả nó, tên này đánh mấy lần rồi mà vẫn không chừa. Mỗi lần như vậy cái xác nhỏ của mình lại bị đau đớn không ít, thằng khốn này!"
Anh Thành vỗ vỗ vai hắn, cười vang:
"Ha ha, thằng này quả thật là ngứa đòn. Khi nào lên Tụ khí cấp thì anh em ta cùng nhau hành nó một bữa, được không??"
Hắn gật đầu liên hồi, lại quay sang nhìn mấy người con lại:
"Để mọi người bận tâm rồi. Nhất là chị đấy, Thanh Hoa."
Thanh Hoa xua xua tay, cười khan:
"Không có gì, dù sao chị cũng ghét cái thằng này lâu lắm rồi."
"Chắc chân anh giờ cũng hơi đâu ha? Vậy thì...Ừm..Để em dìu anh về được không?" Hà My đột nhiên chạy lại gần hắn, ôm lấy một bên tay hắn, cười tươi nói.
Trần Phong bị hành động này của cô bé làm cho có chút nóng sốt, mặt đỏ cả lên, lúng ta lúng túng đáp:
"Không, không...."
"Em biết tình trạng hiện nay của anh, đừng giả bộ nữa."
Cô bé đột nhiên ghé sát hắn, Tinh thần lực hóa thành âm thanh truyền vào óc hắn.
Thân thể Trần Phong phút chốc cứng đờ, quay sang nhìn cô bé xinh xắn bên cạnh mình, bèn gật đầu cái rụp.
Thành đột nhiên chen vào:
" Để anh, dù sao anh cũng là đàn ông con trai khỏe mạnh, ai lại để em làm những việc như thế này?."
Trần Phong cùng Hà My khuôn mặt có chút khó coi, rồi Trần Phong đột nhiên nháy mắt với Thành. Không biết thằng cha này hiểu như thế nào, chỉ thấy hắn trầm tư một lúc, rồi cười ha hả, nói:
"Anh hiểu, anh hiểu mà. Trần Phong, chú mày được!"
Nói rồi hắn vung tay, lôi cả Thanh Hoa, Ánh Nguyệt, Triệu Minh, Phạm Dũng đi một hướng khác.
" Không làm phiền a!"
Từ xa xa vẫn vọng lại nụ cười đầy hào sảng của hắn, khiến Trần Phong cùng Hà My hai người có chút dở khóc dở cười. Chắc chắn là hiểu lầm rồi, hơn nữa hiểu lầm không nhỏ
Hà My dìu hắn đi đến một góc tối, nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, sau đó nói:
"Um, anh...đừng dấu nữa."
Cô bé có chút e dè, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực hắn.
"Không có ai ở đây nữa ngoài em đâu.
Ọc!
Từ miệng Trần Phong một vòi máu phun ra, bắn xa cả nửa mét, vấy lên cả bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Hà My.
Khặc khặc.
Hắn còn ho thêm mấy ngụm máu nữa, khí tức héo rũ, khuôn mặt trắng bệch ra, thở không ra hơi. Một lúc sau hắn mới lấy lại ít sức, thêu thào nói:
" Sao....em..Biết?"
Cô bé lắc lắc đầu, khẽ đặt tay lên môi hắn, ý bảo hắn đừng nói gì cả. Cô bé ánh mắt có chút u buồn, nói:
" Chắc anh cũng nhớ em từng nói em là Quang hệ Thánh thể? Bởi vậy mà em cực kì nhạy cảm với những vết thương. Vừa nãy đi đến em đã có chút nghi nghi rồi, đến khi thấy anh cứ gượng ép nói chuyện với mọi người như vậy thì em đã khẳng định, anh bị thương rất rất nặng."
Ma pháp lực quanh thân cô bé dâng trào, khẽ điểm lên trán hắn. Lập tức hắn cảm thấy thân thể mình nhẹ đi rất nhiều, cơn đau cũng giảm bớt không ít.
Haaaaa
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt ngưng thần, cảm nhận lấy từng đợt từng đợt Quang hệ ma pháp bao phủ lấy thân thể, chữa trị vết thương.
"Sao anh phải làm như vậy hả?"
Cô bé đột nhiên hỏi, khuôn mặt vốn có chút buồn bã nay còn buồn bã hơn.
Hắn chậm rãi mở mắt, cười gượng, than nhẹ:
"Em biết không, anh từ nhỏ sống ở một nơi tên là khu I, là khu rác. Nơi đó tập trung đủ loại người tốt xấu lẫn lộn. Anh phải rất vất vả để sống ở đó, lại còn phải nuôi cô em gái bé bỏng. Bởi vậy, anh không muốn mình xuất hiện hình ảnh thảm thương trước mặt mọi người."
Nói rồi đột nhiên hắn ho ra một ngụm máu tươi, ánh mắt có chút hoảng loạn, yếu ớt nói:
" Nguy, ở Chân phải anh còn Chân khí của Lê Nghĩa, mau,.. mau lấy nó ra."
Hà My cũng rất nhanh phát hiện ra điều này, hai tay Quang hệ Ma pháp bay múa, hóa thành vô số kiếm quang, sau đó giống như dòng lũ tràn vào chân hắn. Từng đám dị chủng Chân khí bị chém nát, hóa thành từng sợi khói trắng bốc lên.
" Ổn, ổn rồi." Hắn thở ra một hơi, tay trái vuốt nhẹ lên cái nhẫn không gian. Lập tức một bình ngọc màu trắng sữa vọt ra, rơi vào tay hắn. Hắn chầm chậm nghiêng cái bình, lập tức có mấy viên thuốc nhỏ màu đỏ trắng sữa lăn ra. Đó là Huyết khí đan có thể ngay lập tức bổ sung năng lượng và lượng máu cho người bị thương, rất được các võ giả ưa thích. Bởi giá cả nó khá rẻ, hiệu quả tốt, phù hợp với phần đông những người có hầu bao xẹp lép.
Hết chương 77
" Thương thế của anh cũng ổn nhiều rồi đấy. Bây giờ anh có thể đi. Nhưng hãy nhớ, trong tuần tiếp theo không được động tay động chân, nếu không thì hậu quả tự gánh chịu đi!"
Người áo đen đứng dậy, tung người bay đi. Còn Trần Phong cũng chậm rãi đứng dậy, bước từng bước ngắn ra khỏi phòng.
Bởi vì vết thương chưa khỏi hẳn, cho nên hắn đi rất chậm, phải mất đến ba mươi phút mới đi đến Minh Dương học viện. Hắn run run lấy thẻ thông hành ra, lập tức thân thể bị hút vào kết giới.
Vào đây hắn liền thở ra một hơi, cước bộ có chút thong thả. Minh Dương học viện dù sao cũng là Thánh địa ở Thành phố này, an ninh rất tốt, nếu không thì làm sao có thể bảo vệ được những mầm non???
" Ai đây, không phải là Trần Phong hay sao, ngươi đi đâu về vậy?"
Trần Phong trong lòng trần xuống, nhưng vẫn quay sang nhìn kẻ vừa nói:
"Tưởng là ai, ra là bại tướng? Lại muốn ăn đòn à cháu trai?"
Lê Nghĩa ánh mắt âm trầm đến cực điểm, cười lạnh, quát:
" Bớt sính miệng lưỡi! Ta hỏi ngươi, ngươi có dám cùng ta tái chiến một lần nữa?"
" Dám không, hả??"
Không biết từ đâu một lô một lốc gần chục thằng nhảy xổ ra, năm miệng bảy mồm hùa theo, tạo sức ép cho Trần Phong. Đối với loại người này Trần Phong cực kì ghét, bởi vì đám a dua này giống như con muỗi cứ vò vẽ bên tai, rất khó chịu, nhiều khi chỉ muốn một tát đánh bay.
Hắn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Hắn biết bây giờ tuyệt đối không thể chiến! Hắn bây giờ cơ thể bị thương quá nặng, chiến lực chỉ còn cỡ Luyện khí sơ kì võ giả. Nếu đánh một trận với Lê Nghĩa chắc chắn sẽ thảm bại, thứ mất đi không chỉ là mặt mũi, danh tiếng, mà là tương lai. Hai tay, ngực cùng chân hắn các Kinh mạch đã bị chấn vỡ, đang trong quá trình trị liệu, dù chỉ vận lực một chút thôi cũng thấy đau rồi, chứ đừng nói gì đến chiến đấu. Nếu giờ chiến một trận thì Kinh mạch hắn sẽ bị phế hoàn toàn, và hắn sẽ trở thành một phế nhân!
" Thứ lỗi, ta không rảnh thời gian để chơi với ngươi.
Trần Phong lạnh lùng trả lời, nhanh chóng bỏ đi.
" Sao, ngươi sợ?? Hôm nọ còn lếu láo lắm mà?"
Lê Nghĩa thấy vậy cười lạnh, bàn tay to lớn của hắn đè lên vai Trần Phong, hòng trấn áp hắn. Trần Phong hừ lạnh một tiếng, bả vai giật mạnh, lập tức bàn tay của Lê Nghĩa văng ra.
Trần Phong cười lạnh, quát:
"Con mẹ này, lỗ tai ngươi có vấn đề sao? Ta không rảnh. Đường đường là Tụ khí cảnh võ giả, cứ làm phiền ta làm gì, bị gay sao? À đúng rồi, chắc ngươi thấy ta đẹp trai, tài giỏi, cho nên ái mộ chứ gì?? Đừng đừng, ta biết ta tuyệt vời như vậy, nhưng ngươi cũng không cần thổ lộ trước mọi người như vậy chứ. Ngươi có thể viết thư gửi riêng cho ta mà, đúng không?"
Trần Phong cơ thể vốn đang đau nhức, cộng với tên này cứ làm phiền nên hắn nổi giận, cái tính cách của Trần Phong khu I lại trỗi dậy. Khu I đã dạy cho hắn không biết bao nhiêu cái xấu, và trong đó có một thứ:
Nói nhiều, nói tục, nói rất thối!
Hắn từ lúc bắt đầu tu luyện thì đã thu liễm tính cách này lại, xử sự giống như một võ giả thực thụ. Nhưng bây giờ....Hắn vừa mở miệng liền sỉ nhục Lê Nghĩa, phun lên mặt hắn một ngụm máu chó thật lớn, khiến gã khó có thể chịu nổi.
"Ngươi, ngươi muốn chết sao??"
Lê Nghĩa đầu bốc hỏa, hai tay nắm chặt, Chân khí cuồn cuộn tỏa ra.
Hắn muốn dập Trần Phong ra bã!
"Đường đường là Lê gia thiên tài, không ngờ lại như vậy. Đáng buồn, đáng buồn. Thay mặt ta, gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến bố mẹ ngươi nhé."
Trần Phong vừa lao đi, vừa quay lại nhìn hắn mà nói, bộ dạng buồn bã giống như thật khiến người xung quanh có chút tởm lợm.
Lê Nghĩa lúc này mặt đỏ như máu, hai tay nắm chặt lại, vung quyền đánh tới. Quyền như mưa rơi xuống, đánh mù mịt. Nhưng Trần Phong đâu có ngu, hắn nhanh chân bỏ chạy, không dám ở lại dù chỉ một giây. Đối thủ bây giờ quá mạnh so với hắn, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Trần Phong tức tốc chạy đến phòng hiệu trưởng, miệng lại hét to: Cứu tôi với, giết người rồi, cứu tôi, Lê Nghĩa muốn giết người. Âm thanh lại được Tinh thần lực gia trì nên nghe rất to, rất vang vọng, phút chốc mấy chục học viên đã tụ tập lại, chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
"Lê Nghĩa mấy lần bị Trần Phong làm nhục, hiển nhiên không chịu nổi nữa, muốn tính sổ rồi.!"
"Chậc chậc, tội nghiệp cậu ấy, lại chọc giận tên khốn này."
Vô số giọng nói như ma âm truyền vào tai Lê Nghĩa, khiến khóe mắt gã giật giật liên hồi, miệng méo xệch, bước đi có chút xiêu vẹo.
Hắn thật sự oan a. Hắn chỉ muốn dạy cho Trần Phong một bài học thôi mà?!
Đột nhiên Trần Phong quay lại, chắp hai tay sau lưng mà cười nói:
"Ngươi muốn chiến a?? Bây giờ đông đủ rồi, có thể đánh công bằng rồi đấy!"
Thấy phản ứng này của Trần Phong, Lê Nghĩa vô cùng ngạc nhiên, mà người xung quanh thì vô cùng kích động, liên tục hò hét tên hắn.
Lê Nghĩa im lặng hồi lâu không nói gì, đột nhiên hai bàn tay hóa trảo, chộp đến Trần Phong. Mà Trần Phong cũng làm ra chuẩn bị, Chân phải khẽ co lên, sau đó đá tới!
Bốp!
Tiếng va chạm giòn giã vang lên, cùng lúc đó là cả hai bật lùi ra sau, bất phân thắng bại. Chẳng qua Lê Nghĩa vẫn mạnh hơn, chỉ lùi hai bước, trong khi đó Trần Phong phải lùi tới ba bốn bước.
"Thế nào, phục chưa?"
Trần Phong ổn định lại thân hình, ung dung nói. Mà bên này Lê Nghĩa lòng càng trầm trọng, thẫm nghĩ:
" Chẳng lẽ thông tin là thật? Tên nhóc này là Nội cương cấp cao thủ? Sao có thể, nó mới 14-15 tuổi thôi mà, dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nhanh như vậy được. Khoan đã, chẳng lẽ nó là con cháu đại gia tộc, đến Minh Dương thành lịch duyệt? Cũng có thể lắm, bởi nó lai lịch không rõ ràng."
Gã có chút run run, đứng như trời trồng ở đó, không biết xử trí thế nào.
"Thằng khốn, có giỏi thì đánh với ta một trận!"
Một thanh âm hùng hồn bá đạo từ đâu truyền đến, cùng đó là một nắm đấm xé gió, nện đến mặt Lê Nghĩa. Gã có chút bất ngờ, né sang một bên, chỉ thấy từ đâu một cước đá tới, khiến gã chỉ kịp đưa một tay đón đỡ
Bang
Gã khẽ kêu rên một tiếng, thân thể bị đá lui về sau mấy bước. Lúc đã ổn định thân hình hắn mới có thể chú ý, người vừa xuất chiêu là Thành. Tên này mấy ngày nay im hơi lặng tiếng, thực lực lại tăng thêm một mảng lớn rồi.
"Sao, muốn chiến không?"
Thành ngón trỏ ngoắc ngoắc, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
"Luyện khí hậu kì? Thật nhanh!"
Trần Phong cảm nhận được Chân khí bàng bạc phát ra từ thân thể Thành, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Gã đến đây được mấy ngày? Mới hai tuần mà thôi, nhưng thực lực đã tăng vọt từ Luyện khí sơ kì lên Luyện khí hậu kì, tốc độ nhanh khó có thể tưởng tượng. Trần Phong thấy tốc độ của mình vốn rất nhanh rồi, nhưng bây giờ cũng có chút chết lặng khi thấy hắn.
Lê Nghĩa trong lòng có chút run run. Hắn cũng là thiên tài được bồi dưỡng ở Lớp đặc biệt, cho nên biết nhiều chuyện mà Trần Phong không biết. Gã biết rằng Thành đã được Viện trưởng thu làm đệ tử, truyền dạy rất nhiều kiến thức, kĩ năng, lại là một trong mười đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, bởi vậy bây giờ cho gã mười lá gan cũng không dám ra tay với Thành, nếu không rất có thể bị trách phạt.
Nhưng cục tức này hắn nuốt không trôi!
"Thành, ngươi tránh ra đi, đây là chuyện của ta và Trần Phong, liên quan gì đến ngươi?" Hắn lên tiếng chất vấn, cố lôi Thành ra khỏi cuộc chiến này.
"À há, ta thích xen vào đấy, làm gì được nhau?"
Thành giơ ngón tay giữa lên, cười lạnh. Thấy vậy, Lê Nghĩa ánh mắt ngày càng trầm xuống, hắn quát:
"Được thôi, nếu muốn ăn đòn thì ta chiều!"
Hắn vừa định tung quyền đánh đến, đột nhiên sau lưng một bàn tay thong gọn xuất hiện, điểm vào sau trán hắn.
"Thanh...Hoa, nàng làm gì ở đây?"
Hắn giọng nói có chút run run, bởi đối với Thanh Hoa hắn vô cùng thưởng thức, muốn thu vào túi, chỉ tiếc người đẹp này quá cao ngạo, không để hắn vào mắt, khiến hắn có chút tiếc nuối. Không chỉ hắn, mà không ít học viên trong Minh Dương học viện cũng say mê cô nàng như điếu đổ. Vừa xinh đẹp, dáng người thì khỏi phải chê, phát dục cực kì rõ ràng, chỗ cần lỗi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, tạo nên đường con chữ S tuyệt đẹp. Đã thế lại còn cực kì tài năng, là một trong ba thiên tài của Minh Dương học viện, chỉ kém Triệu Hảo một chút mà thôi. Dáng vẻ lại có chút lạnh lùng, quả thật chính là mẫu con gái lí tưởng mà thằng đàn ông nào cũng muốn chinh phục. Còn gì sung sướng bằng có một người yêu xinh đẹp, tài giỏi, giống như nữ hoàng với người ngoài, nhưng lại sa vào vòng tay của mình??
Rốt cục Lê Nghĩa cắn răng một cái, quay người bỏ đi.
Còn về phía Trần Phong, hắn ngồi bệt xuống trong ánh mắt kì quái của vô số học viên. Bởi hai bên mới so đúng một chiêu liền kết thúc, chưa hề có chút kịch tính nào xảy ra cả, lại bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một thanh niên, phá hoại cuộc chiến, khiến họ có chút thất vọng.
"Trần Phong!"
Ngoài Thành ra thì đám người Thanh Hoa, Ánh Nguyệt, Hà My,.... cũng tiến lại, ân cần hỏi han hắn. Hắn cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ mình vẫn ổn, đôi lúc lại xoa xoa cái chân, nói:
"Cha chả nó, tên này đánh mấy lần rồi mà vẫn không chừa. Mỗi lần như vậy cái xác nhỏ của mình lại bị đau đớn không ít, thằng khốn này!"
Anh Thành vỗ vỗ vai hắn, cười vang:
"Ha ha, thằng này quả thật là ngứa đòn. Khi nào lên Tụ khí cấp thì anh em ta cùng nhau hành nó một bữa, được không??"
Hắn gật đầu liên hồi, lại quay sang nhìn mấy người con lại:
"Để mọi người bận tâm rồi. Nhất là chị đấy, Thanh Hoa."
Thanh Hoa xua xua tay, cười khan:
"Không có gì, dù sao chị cũng ghét cái thằng này lâu lắm rồi."
"Chắc chân anh giờ cũng hơi đâu ha? Vậy thì...Ừm..Để em dìu anh về được không?" Hà My đột nhiên chạy lại gần hắn, ôm lấy một bên tay hắn, cười tươi nói.
Trần Phong bị hành động này của cô bé làm cho có chút nóng sốt, mặt đỏ cả lên, lúng ta lúng túng đáp:
"Không, không...."
"Em biết tình trạng hiện nay của anh, đừng giả bộ nữa."
Cô bé đột nhiên ghé sát hắn, Tinh thần lực hóa thành âm thanh truyền vào óc hắn.
Thân thể Trần Phong phút chốc cứng đờ, quay sang nhìn cô bé xinh xắn bên cạnh mình, bèn gật đầu cái rụp.
Thành đột nhiên chen vào:
" Để anh, dù sao anh cũng là đàn ông con trai khỏe mạnh, ai lại để em làm những việc như thế này?."
Trần Phong cùng Hà My khuôn mặt có chút khó coi, rồi Trần Phong đột nhiên nháy mắt với Thành. Không biết thằng cha này hiểu như thế nào, chỉ thấy hắn trầm tư một lúc, rồi cười ha hả, nói:
"Anh hiểu, anh hiểu mà. Trần Phong, chú mày được!"
Nói rồi hắn vung tay, lôi cả Thanh Hoa, Ánh Nguyệt, Triệu Minh, Phạm Dũng đi một hướng khác.
" Không làm phiền a!"
Từ xa xa vẫn vọng lại nụ cười đầy hào sảng của hắn, khiến Trần Phong cùng Hà My hai người có chút dở khóc dở cười. Chắc chắn là hiểu lầm rồi, hơn nữa hiểu lầm không nhỏ
Hà My dìu hắn đi đến một góc tối, nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, sau đó nói:
"Um, anh...đừng dấu nữa."
Cô bé có chút e dè, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực hắn.
"Không có ai ở đây nữa ngoài em đâu.
Ọc!
Từ miệng Trần Phong một vòi máu phun ra, bắn xa cả nửa mét, vấy lên cả bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Hà My.
Khặc khặc.
Hắn còn ho thêm mấy ngụm máu nữa, khí tức héo rũ, khuôn mặt trắng bệch ra, thở không ra hơi. Một lúc sau hắn mới lấy lại ít sức, thêu thào nói:
" Sao....em..Biết?"
Cô bé lắc lắc đầu, khẽ đặt tay lên môi hắn, ý bảo hắn đừng nói gì cả. Cô bé ánh mắt có chút u buồn, nói:
" Chắc anh cũng nhớ em từng nói em là Quang hệ Thánh thể? Bởi vậy mà em cực kì nhạy cảm với những vết thương. Vừa nãy đi đến em đã có chút nghi nghi rồi, đến khi thấy anh cứ gượng ép nói chuyện với mọi người như vậy thì em đã khẳng định, anh bị thương rất rất nặng."
Ma pháp lực quanh thân cô bé dâng trào, khẽ điểm lên trán hắn. Lập tức hắn cảm thấy thân thể mình nhẹ đi rất nhiều, cơn đau cũng giảm bớt không ít.
Haaaaa
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt ngưng thần, cảm nhận lấy từng đợt từng đợt Quang hệ ma pháp bao phủ lấy thân thể, chữa trị vết thương.
"Sao anh phải làm như vậy hả?"
Cô bé đột nhiên hỏi, khuôn mặt vốn có chút buồn bã nay còn buồn bã hơn.
Hắn chậm rãi mở mắt, cười gượng, than nhẹ:
"Em biết không, anh từ nhỏ sống ở một nơi tên là khu I, là khu rác. Nơi đó tập trung đủ loại người tốt xấu lẫn lộn. Anh phải rất vất vả để sống ở đó, lại còn phải nuôi cô em gái bé bỏng. Bởi vậy, anh không muốn mình xuất hiện hình ảnh thảm thương trước mặt mọi người."
Nói rồi đột nhiên hắn ho ra một ngụm máu tươi, ánh mắt có chút hoảng loạn, yếu ớt nói:
" Nguy, ở Chân phải anh còn Chân khí của Lê Nghĩa, mau,.. mau lấy nó ra."
Hà My cũng rất nhanh phát hiện ra điều này, hai tay Quang hệ Ma pháp bay múa, hóa thành vô số kiếm quang, sau đó giống như dòng lũ tràn vào chân hắn. Từng đám dị chủng Chân khí bị chém nát, hóa thành từng sợi khói trắng bốc lên.
" Ổn, ổn rồi." Hắn thở ra một hơi, tay trái vuốt nhẹ lên cái nhẫn không gian. Lập tức một bình ngọc màu trắng sữa vọt ra, rơi vào tay hắn. Hắn chầm chậm nghiêng cái bình, lập tức có mấy viên thuốc nhỏ màu đỏ trắng sữa lăn ra. Đó là Huyết khí đan có thể ngay lập tức bổ sung năng lượng và lượng máu cho người bị thương, rất được các võ giả ưa thích. Bởi giá cả nó khá rẻ, hiệu quả tốt, phù hợp với phần đông những người có hầu bao xẹp lép.
Hết chương 77
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.