Chương 100: Cảm giác này...thật quen
anh101101101
12/08/2019
Xin chào mọi người.
Truyện viết cũng đã được trăm chương rồi. Tính ra cũng đã là một năm rưỡi từ khi bắt đầu viết.
Vốn chỉ là viết cho vui, viết vì hứng thú nhất thời. Nhưng đến giờ thì khác, bắt đầu cảm thấy yêu thích, cảm thấy vui sướng. Mỗi khi ngồi vào bàn máy tính, ngồi gõ gõ lại phiêu theo dòng cảm xúc, xuôi theo cuộc sống của Trần Phong. Cảm thấy nhiệt huyết bốc lên khi gặp cảnh đánh nhau, cảm thấy bình yên khi ở cạnh em gái, cảm thấy tức giận khi bỉ kẻ khác sỉ nhục, cảm thấy đỏ mặt khi miêu tả những cảnh thân mật.
Truyện viết có thể không hay, nhưng mình quyết tâm viết cho đến hết, cho đến Đại kết cục, dẫu có phải tốn thêm hai ba năm nữa, thậm chí là bốn năm năm.
Mọi người đọc truyện, chính là niềm vui của mình, mọi người tặng phiếu đề cử chính là động lực, mỗi dòng bình luận là sự tự hào.
Ok như vậy thôi, giờ ta sẽ tiếp tục câu chuyện về một huyền thoại nào.
*********†********
Trong lúc chờ đợi thức ăn chín thì đột nhiên Phạm Phương đưa ra đề nghị:Trao đổi võ kỹ một chút. Mọi người đều vỗ tay hưởng ứng, bởi vì nếu ngồi không cũng chẳng có việc gì làm.
Thanh Hoa lúc này trở thành người chủ trì:
"Thế này đi, chúng ta ở đây có bốn người là Luyện khí đỉnh cao, hai người Tụ khí cảnh sơ kì, hai người nữa lại là Nội cương cao thủ. Bởi vậy chia như sau:
Nội cương cao thủ hạn chế thực lực mình để luyện tập cùng Thanh Hoa và Quang Minh.
Còn bốn người Trần Phong, Thành, Ánh Nguyệt, Phạm Phương sẽ thi đấu vòng tròn.
Như vậy có được hay không?"
Không thể không nói là cô ta quả thật là một cô gái tài năng, thiên phú tu luyện cao, lại thông minh sắc sảo, làm việc đâu vào đấy.
"Cứ như vậy đi!"
Thành là người thứ nhất đứng lên, cười ha hả, ánh mắt quét về phía Phạm Phương:
"Trần Phong thì anh đã chiến qua mấy lần, Ánh Nguyệt là con gái nên không tiện ra tay. Phạm Phương, chú mày có dám chiến không?"
"Có gì không dám?"
Hai người chiến ý hừng hực, sau đó quyền cước tung bay, giao chiến kịch liệt.
Mà Trần Phong cũng quay sang Ánh Nguyệt, cười nói:
"Cậu có nhớ nhớ dạo trước từng muốn cùng tôi chiến một trận đúng không? Giờ thì cầu được ước thấy rồi nhé!"
Ánh Nguyệt cười tinh nghịch, nói:
"Hì hì, đúng vậy, tôi thật muốn thử xem cậu mạnh đến mức nào đây này."
"Thế thì...."
Vút?
Trần Phong một quyền đánh qua, nhanh như thiểm điện, ào ào như vũ bão, nhắm thẳng ngực cô nàng mà đánh tới. Ánh Nguyệt quát to một tiếng, thân thể lùi lại, sau đó nhẹ nhàng tránh khỏi một quyền này của hắn.
"Âm Minh chưởng!"
Cô nàng năm ngón tay mở ra, hai bàn tay trắng nõn liên tiếp đánh lên tay Trần Phong. Âm Minh Chưởng thiên tính âm nhu mềm mại, bởi vậy trong tay Ánh Nguyệt còn nguy hiểm hơn hắn nhiều. Chưởng pháp lực đạo không mạnh, nhưng Chân khí theo đó mà truyền vào tay Trần Phong, khiến Chân khí của hắn bị đình trệ đi ít nhiều.
"Thật nhanh. Quả nhiên là con gái, thân thể nhẹ hơn nên tốc độ cũng nhanh hơn nhiều."
Haaaaaa
Trần Phong hét lớn, vận khí, lập tức chấn bay hết Chân khí của Ánh Nguyệt trong cơ thể mình, sau đó một chưởng quét ngang, khiến cô nàng phải lùi lại mấy bước. Thừa lúc này hắn vận dụng Long bộ, tựa như một đầu Giao Long lao đến, uy mãnh chí cực, chỉ khí thế cũng đủ để Ánh Nguyệt phải hoảng hốt.
Toái Thiết thủ!
Năm ngón tay co lại, chộp về phía cô nàng. Ánh Nguyệt có chút run run không dám đón đỡ, chỉ liên tục vận dụng thân pháp né tránh. Thân pháp của cô nàng rất không tồi, thiên hướng nhẹ nhàng giống Xà ảnh thân của hắn trước đây, thành ra hắn khó có thể bắt được.
Bốp!
Nhưng tránh được một lần không đồng nghĩa sẽ tránh được mãi. Cô nàng rốt cục cũng có lúc sai lầm, bởi vậy bị Trần Phong đánh một chưởng trúng bả vai, ngã nhào xuống. Một chưởng này hắn đã có thu lại ba phần lực lượng, nếu không với thể chất yếu như Ánh Nguyệt có lẽ sẽ bị đánh trật xương bả vai!
"Thế nào, phục chưa?"
Trần Phong chắp tay, cười khẽ.
"Không phục!"
Cô nàng cực kì kiên cường, lập tức ngồi bật dậy, cố gắng thi triển thân pháp tiếp cận hắn.
Trần Phong lộ ra vẻ hứng thú, quyền cước đánh ra chậm lại một chút, cốt để thử xem cô nàng có chiêu thức bí mật gì mà có thể kiên cường bất khuất như vậy.
Chỉ thấy Ánh Nguyệt đột nhiên vòng ra sau lưng hắn chân trái quét ngang vào đầu gối Trần Phong khiến hắn có chút khụy xuống, sau đó liền nhảy lên, hai cái chân ngọc kẹp lấy cổ hắn, quay một vòng. Trần Phong có chút bất ngờ, bởi vậy mà bị cô nàng quật ngã, cổ cùng tay phải bị kẹp lấy, tay trái lại bị hai tay cô nàng giữ lại, ôm chặt vào người, khiến cho muốn nhúc nhích cũng không nổi.
"Đậu xanh, chủ quan rồi!"
Hắn lầm bầm một lúc, cố gắng cử động nhưng rất khó khăn. Lúc này hắn lâm vào thế bị động, hai tay cùng cổ đều bị khóa. Hơn nữa đòn khóa này cực kì nguy hiểm, nếu cô nàng cứ tiếp tục siết chặt thì hắn có khả năng không thở nổi. Bởi vậy mà hắn cố gắng vung vẩy tay phải, ý đồ thoát ra. Nhưng không ngờ hai chân cô nàng có lực lượng mạnh kinh người, giữ chặt tay hắn khiến hắn khó có thể vung ra. Không ngờ lúc nãy cô nàng giả bộ yếu đuối để hắn chủ quan mà thôi!
"Thua con gái thì nhục lắm, hơn nữa còn thua vì chủ quan thì nhục gấp mười lần!"
Hắn đã có chút hoảng hốt, thân thể bắt đầu điều động lực lượng, tứ chi vung vẩy mạnh mẽ. Nhưng mỗi khi hắn làm vậy thì cô nàng lại kẹp chặt cổ hắn, khiến hắn cực kì khó thở, lượng không khí phi tốc giảm xuống khiến cơ thể hắn muốn mạnh cũng không được.
Hơn nữa hai người tiếp xúc với nhau gần đến như vậy, khiến hắn ngửi thấy một mùi thơm ngát, thơm như hoa mà không phải hoa, như ngọc mà không phải ngọc, khiến tâm thần hắn có chút.....loạn!
"Hì hì, Trần Phong, chịu thua đi!"
Ánh Nguyệt cười khổ, trên mặt mồ hôi lấm tấm. Lúc này cô nàng mới biết Trần Phong mạnh mẽ như thế nào. Hắn giống như một đầu Cự Long siêu cấp khủng bố, thân thể chỉ cần vận lực một chút thôi cũng khiến nàng vận dụng toàn bộ thực lực đến trấn áp. Chỉ ba mươi giây nữa mà Trần Phong không chịu thua thì Ánh Nguyệt sẽ thua! Bởi nàng đã sức cùng lực kiệt rồi.
Đột nhiên tay trái Trần Phong bị nàng giữ lấy khẽ động, sau đó bàn tay đột nhiên vùng vẫy, chộp lấy hai tiểu bạch thỏ của cô nàng (bạch thỏ là gì ae tự hiểu nhé:v ).
"Cái quái gì mềm mềm..."
Hắn nhíu nhíu mày, lại bóp bóp vài cái nữa, rồi nhéo nhéo vài cái, lại nắn nắn vài cái nữa, cảm thấy thật mềm mại, thật đã tay, mà lại cực kì quen thuộc....giống như đã từng cảm nhận qua một lần.
"Đúng vậy, quá quen, cái này giống như, ừm, nhỏ hơn một chút thì phải nhưng cũng không tồi....Nguy!"
Hắn lúc này mới tỉnh ngộ, cái gì lại quen? Lúc hắn cõng Thanh Sương, sau lưng hắn cũng cảm nhận được hai vật thể này. Cái cảm giác mềm mềm âm ấm đó đã hằn sâu trong trí óc hắn không bao giờ mất đi.
"Đồ dâm dê đê tiện!"
Ánh Nguyệt hét lên một tiếng, sau đó hai chân vung vẩy, đạp thẳng vào mặt hắn. Sau đó cô nàng vội vàng nhảy bật dậy, chạy nhanh như một con mèo.
Chỉ cò lại Trần Phong ở đó đang ngồi ngơ ngác, bàn tay trái nhẹ nhàng bóp bóp, nhớ lại cảm giác thoải mái lúc đó mà nóng cả đầu, từ mũi có mấy giọt máu chậm rãi chảy ra, rơi xuống mặt đất.
"Thôi xong rồi......"
Mà Đặng Lực vốn đang quan sát hai người chiến đấu thấy cảnh này cũng há hốc mồm, men rượu trong người phút chốc bay đi mất tiêu, cà lăm nói:
"Thằng nhóc này....lại dám...."
Hắn cực kì bối rối, chẳng biết làm thế nào cho phải. Con gái yêu bị người khác sờ mó vào hai cái bánh bao kia đánh lẽ người cha như hắn phải đứng lên tẩn cho tên dâm dê kia một trận. Nhưng khổ nỗi cái này là do con gái mình tự chuốc họa vào thân, rõ ràng ôm lấy tay người ta, để rồi bây giờ người ta vung tay phản kháng nên mới thành ra cơ sự này.
"Ha ha, lão Lực, xem ra lão phải sớm tuyển con rể rồi, ha ha ha."
"Câm!"
Hắn thở dài một hơi, lại đem rượu uống vào, sau đó giả bộ ngà ngà say, nói:
"Cái gì ta cũng không biết nhé, thôi thì chuyện của người trẻ tuổi tự để bọn nó lo đi thôi!"
Về trận chiến giữa Thành và Phạm Phương, lúc này trông thì có vẻ là ngang tài ngang sức, nhưng nếu có cao thủ tinh mắt để ý thì rõ ràng Thành đang chiếm thượng phong. Mỗi quyền cước của hắn đánh ra rất nhàn nhã, rất chuẩn xác, còn Phạm Phương phải cố gắng hết sức mới theo tốc độ của Thành, bởi vậy mà sự sai lệch trong các chiêu thức ngày càng lớn.
Hơn nữa Phạm Phương tuy cũng có tu luyện một phương pháp luyện thể đặc thù, nhưng thành tựu còn kém hơn Trần Phong, đương nhiên không thể so với Thành. Mỗi khi đón quyền của Thành thì Phạm Phương thấy không khác gì va chạm với một khối đá tảng, vừa cứng vừa mạnh vừa nặng, chấn cho hắn hai tay tê rần!
Nhưng Phạm Phương đối với Việt võ đạo nghiên cứu khá sâu, Hùng kê quyền trong tay hắn biến ảo không ngừng, khiến cho chiến lực của hắn luôn luôn được tăng thêm 1 thành, nhờ vậy mới có thể cầm cự với Thành đến bây giờ.
"Hổ tượng quyền!"
Thành rốt cục muốn kết thúc trận chiến, bởi vậy dồn đến chín phần thực lực. Phạm Phương hoàn toàn địch không lại, lập tức kêu thảm một tiếng, phòng ngự bị phá vỡ, thân thể bay xa mấy mét.
"Ổn chứ?"
Thành đi lại gần sau đó kéo hắn đứng dậy. Phạm Phương chậm rãi phủi phủi bụi bẩn trên áo, cười nói:
"Anh quả nhiên rất mạnh. Linh thể có khác."
"Cậu cũng mạnh lắm."
Hai người lại quay sang nhìn Trần Phong, thấy hắn đánh bại Ánh Nguyệt bởi vậy mà chặc lưỡi, nói:
" Cậu ấy mạnh thật, vậy mà chỉ trong vài phút đã đánh bại Ánh Nguyệt, phải biết cô ấy là người mạnh thuộc top 10 của cả Minh Dương Thành đấy."
"Mạnh thật, ta từng đấu với cậu ta nhưng lần nào cũng thua kém một bậc, mà ta thấy đó là cậu ta còn chưa vận dụng toàn lực, nếu dùng toàn lực....."
Hai người than thở không dứt, đâu có biết sự tình ẩn sâu trong đó......
CÒn về phía Thanh Hoa cùng Quang Minh hai bên giao chiến cực kì kịch liệt. Hai người đều là Tụ khí đỉnh cao võ giả, về cảnh giới sàn sàn nhau, mà thực lực cũng vậy. Nhưng theo Trần Phong thì cùng cảnh giới, hai người này yếu hơn Triệu Hảo một bậc, thậm chí còn nhiều hơn. Triệu Hảo các võ kỹ ngoài việc thành thục còn mang theo sự cuồng dã, mạnh mẽ, bá đạo, không phải là loại võ kỹ chỉ để đánh nhau cho vui, mà là để cướp đoạt mạng sống của người khác. Có lẽ bởi vì hắn thường xuyên rèn luyện, chiến đấu cùng các loại yêu thú dị thú, bởi vậy chiêu thức có tính sát phạt cao hơn. Hai người này thế công rất uy mãnh, nhưng nếu muốn giết người là không thể!
Rốt cục hai người không thể không dừng lại, bởi vì đánh tiếp cũng không thể phân ra thắng bại, chỉ tốn thời gian mà thôi.
Trần Phong đang định đi xin lỗi Ánh Nguyệt một chút thì đột nhiên bị Hà My chặn lại, ánh mắt của cô bé tỏa sáng, nói:
"Chúng ta cũng giao lưu một chút đi!"
Nhìn dáng vẻ cực kì hứng thú của cô bé hắn cũng không đành lòng từ chối, bởi vậy ừ một tiếng, ma pháp lực bắt động chuyển động.
Hết chương 100
Truyện viết cũng đã được trăm chương rồi. Tính ra cũng đã là một năm rưỡi từ khi bắt đầu viết.
Vốn chỉ là viết cho vui, viết vì hứng thú nhất thời. Nhưng đến giờ thì khác, bắt đầu cảm thấy yêu thích, cảm thấy vui sướng. Mỗi khi ngồi vào bàn máy tính, ngồi gõ gõ lại phiêu theo dòng cảm xúc, xuôi theo cuộc sống của Trần Phong. Cảm thấy nhiệt huyết bốc lên khi gặp cảnh đánh nhau, cảm thấy bình yên khi ở cạnh em gái, cảm thấy tức giận khi bỉ kẻ khác sỉ nhục, cảm thấy đỏ mặt khi miêu tả những cảnh thân mật.
Truyện viết có thể không hay, nhưng mình quyết tâm viết cho đến hết, cho đến Đại kết cục, dẫu có phải tốn thêm hai ba năm nữa, thậm chí là bốn năm năm.
Mọi người đọc truyện, chính là niềm vui của mình, mọi người tặng phiếu đề cử chính là động lực, mỗi dòng bình luận là sự tự hào.
Ok như vậy thôi, giờ ta sẽ tiếp tục câu chuyện về một huyền thoại nào.
*********†********
Trong lúc chờ đợi thức ăn chín thì đột nhiên Phạm Phương đưa ra đề nghị:Trao đổi võ kỹ một chút. Mọi người đều vỗ tay hưởng ứng, bởi vì nếu ngồi không cũng chẳng có việc gì làm.
Thanh Hoa lúc này trở thành người chủ trì:
"Thế này đi, chúng ta ở đây có bốn người là Luyện khí đỉnh cao, hai người Tụ khí cảnh sơ kì, hai người nữa lại là Nội cương cao thủ. Bởi vậy chia như sau:
Nội cương cao thủ hạn chế thực lực mình để luyện tập cùng Thanh Hoa và Quang Minh.
Còn bốn người Trần Phong, Thành, Ánh Nguyệt, Phạm Phương sẽ thi đấu vòng tròn.
Như vậy có được hay không?"
Không thể không nói là cô ta quả thật là một cô gái tài năng, thiên phú tu luyện cao, lại thông minh sắc sảo, làm việc đâu vào đấy.
"Cứ như vậy đi!"
Thành là người thứ nhất đứng lên, cười ha hả, ánh mắt quét về phía Phạm Phương:
"Trần Phong thì anh đã chiến qua mấy lần, Ánh Nguyệt là con gái nên không tiện ra tay. Phạm Phương, chú mày có dám chiến không?"
"Có gì không dám?"
Hai người chiến ý hừng hực, sau đó quyền cước tung bay, giao chiến kịch liệt.
Mà Trần Phong cũng quay sang Ánh Nguyệt, cười nói:
"Cậu có nhớ nhớ dạo trước từng muốn cùng tôi chiến một trận đúng không? Giờ thì cầu được ước thấy rồi nhé!"
Ánh Nguyệt cười tinh nghịch, nói:
"Hì hì, đúng vậy, tôi thật muốn thử xem cậu mạnh đến mức nào đây này."
"Thế thì...."
Vút?
Trần Phong một quyền đánh qua, nhanh như thiểm điện, ào ào như vũ bão, nhắm thẳng ngực cô nàng mà đánh tới. Ánh Nguyệt quát to một tiếng, thân thể lùi lại, sau đó nhẹ nhàng tránh khỏi một quyền này của hắn.
"Âm Minh chưởng!"
Cô nàng năm ngón tay mở ra, hai bàn tay trắng nõn liên tiếp đánh lên tay Trần Phong. Âm Minh Chưởng thiên tính âm nhu mềm mại, bởi vậy trong tay Ánh Nguyệt còn nguy hiểm hơn hắn nhiều. Chưởng pháp lực đạo không mạnh, nhưng Chân khí theo đó mà truyền vào tay Trần Phong, khiến Chân khí của hắn bị đình trệ đi ít nhiều.
"Thật nhanh. Quả nhiên là con gái, thân thể nhẹ hơn nên tốc độ cũng nhanh hơn nhiều."
Haaaaaa
Trần Phong hét lớn, vận khí, lập tức chấn bay hết Chân khí của Ánh Nguyệt trong cơ thể mình, sau đó một chưởng quét ngang, khiến cô nàng phải lùi lại mấy bước. Thừa lúc này hắn vận dụng Long bộ, tựa như một đầu Giao Long lao đến, uy mãnh chí cực, chỉ khí thế cũng đủ để Ánh Nguyệt phải hoảng hốt.
Toái Thiết thủ!
Năm ngón tay co lại, chộp về phía cô nàng. Ánh Nguyệt có chút run run không dám đón đỡ, chỉ liên tục vận dụng thân pháp né tránh. Thân pháp của cô nàng rất không tồi, thiên hướng nhẹ nhàng giống Xà ảnh thân của hắn trước đây, thành ra hắn khó có thể bắt được.
Bốp!
Nhưng tránh được một lần không đồng nghĩa sẽ tránh được mãi. Cô nàng rốt cục cũng có lúc sai lầm, bởi vậy bị Trần Phong đánh một chưởng trúng bả vai, ngã nhào xuống. Một chưởng này hắn đã có thu lại ba phần lực lượng, nếu không với thể chất yếu như Ánh Nguyệt có lẽ sẽ bị đánh trật xương bả vai!
"Thế nào, phục chưa?"
Trần Phong chắp tay, cười khẽ.
"Không phục!"
Cô nàng cực kì kiên cường, lập tức ngồi bật dậy, cố gắng thi triển thân pháp tiếp cận hắn.
Trần Phong lộ ra vẻ hứng thú, quyền cước đánh ra chậm lại một chút, cốt để thử xem cô nàng có chiêu thức bí mật gì mà có thể kiên cường bất khuất như vậy.
Chỉ thấy Ánh Nguyệt đột nhiên vòng ra sau lưng hắn chân trái quét ngang vào đầu gối Trần Phong khiến hắn có chút khụy xuống, sau đó liền nhảy lên, hai cái chân ngọc kẹp lấy cổ hắn, quay một vòng. Trần Phong có chút bất ngờ, bởi vậy mà bị cô nàng quật ngã, cổ cùng tay phải bị kẹp lấy, tay trái lại bị hai tay cô nàng giữ lại, ôm chặt vào người, khiến cho muốn nhúc nhích cũng không nổi.
"Đậu xanh, chủ quan rồi!"
Hắn lầm bầm một lúc, cố gắng cử động nhưng rất khó khăn. Lúc này hắn lâm vào thế bị động, hai tay cùng cổ đều bị khóa. Hơn nữa đòn khóa này cực kì nguy hiểm, nếu cô nàng cứ tiếp tục siết chặt thì hắn có khả năng không thở nổi. Bởi vậy mà hắn cố gắng vung vẩy tay phải, ý đồ thoát ra. Nhưng không ngờ hai chân cô nàng có lực lượng mạnh kinh người, giữ chặt tay hắn khiến hắn khó có thể vung ra. Không ngờ lúc nãy cô nàng giả bộ yếu đuối để hắn chủ quan mà thôi!
"Thua con gái thì nhục lắm, hơn nữa còn thua vì chủ quan thì nhục gấp mười lần!"
Hắn đã có chút hoảng hốt, thân thể bắt đầu điều động lực lượng, tứ chi vung vẩy mạnh mẽ. Nhưng mỗi khi hắn làm vậy thì cô nàng lại kẹp chặt cổ hắn, khiến hắn cực kì khó thở, lượng không khí phi tốc giảm xuống khiến cơ thể hắn muốn mạnh cũng không được.
Hơn nữa hai người tiếp xúc với nhau gần đến như vậy, khiến hắn ngửi thấy một mùi thơm ngát, thơm như hoa mà không phải hoa, như ngọc mà không phải ngọc, khiến tâm thần hắn có chút.....loạn!
"Hì hì, Trần Phong, chịu thua đi!"
Ánh Nguyệt cười khổ, trên mặt mồ hôi lấm tấm. Lúc này cô nàng mới biết Trần Phong mạnh mẽ như thế nào. Hắn giống như một đầu Cự Long siêu cấp khủng bố, thân thể chỉ cần vận lực một chút thôi cũng khiến nàng vận dụng toàn bộ thực lực đến trấn áp. Chỉ ba mươi giây nữa mà Trần Phong không chịu thua thì Ánh Nguyệt sẽ thua! Bởi nàng đã sức cùng lực kiệt rồi.
Đột nhiên tay trái Trần Phong bị nàng giữ lấy khẽ động, sau đó bàn tay đột nhiên vùng vẫy, chộp lấy hai tiểu bạch thỏ của cô nàng (bạch thỏ là gì ae tự hiểu nhé:v ).
"Cái quái gì mềm mềm..."
Hắn nhíu nhíu mày, lại bóp bóp vài cái nữa, rồi nhéo nhéo vài cái, lại nắn nắn vài cái nữa, cảm thấy thật mềm mại, thật đã tay, mà lại cực kì quen thuộc....giống như đã từng cảm nhận qua một lần.
"Đúng vậy, quá quen, cái này giống như, ừm, nhỏ hơn một chút thì phải nhưng cũng không tồi....Nguy!"
Hắn lúc này mới tỉnh ngộ, cái gì lại quen? Lúc hắn cõng Thanh Sương, sau lưng hắn cũng cảm nhận được hai vật thể này. Cái cảm giác mềm mềm âm ấm đó đã hằn sâu trong trí óc hắn không bao giờ mất đi.
"Đồ dâm dê đê tiện!"
Ánh Nguyệt hét lên một tiếng, sau đó hai chân vung vẩy, đạp thẳng vào mặt hắn. Sau đó cô nàng vội vàng nhảy bật dậy, chạy nhanh như một con mèo.
Chỉ cò lại Trần Phong ở đó đang ngồi ngơ ngác, bàn tay trái nhẹ nhàng bóp bóp, nhớ lại cảm giác thoải mái lúc đó mà nóng cả đầu, từ mũi có mấy giọt máu chậm rãi chảy ra, rơi xuống mặt đất.
"Thôi xong rồi......"
Mà Đặng Lực vốn đang quan sát hai người chiến đấu thấy cảnh này cũng há hốc mồm, men rượu trong người phút chốc bay đi mất tiêu, cà lăm nói:
"Thằng nhóc này....lại dám...."
Hắn cực kì bối rối, chẳng biết làm thế nào cho phải. Con gái yêu bị người khác sờ mó vào hai cái bánh bao kia đánh lẽ người cha như hắn phải đứng lên tẩn cho tên dâm dê kia một trận. Nhưng khổ nỗi cái này là do con gái mình tự chuốc họa vào thân, rõ ràng ôm lấy tay người ta, để rồi bây giờ người ta vung tay phản kháng nên mới thành ra cơ sự này.
"Ha ha, lão Lực, xem ra lão phải sớm tuyển con rể rồi, ha ha ha."
"Câm!"
Hắn thở dài một hơi, lại đem rượu uống vào, sau đó giả bộ ngà ngà say, nói:
"Cái gì ta cũng không biết nhé, thôi thì chuyện của người trẻ tuổi tự để bọn nó lo đi thôi!"
Về trận chiến giữa Thành và Phạm Phương, lúc này trông thì có vẻ là ngang tài ngang sức, nhưng nếu có cao thủ tinh mắt để ý thì rõ ràng Thành đang chiếm thượng phong. Mỗi quyền cước của hắn đánh ra rất nhàn nhã, rất chuẩn xác, còn Phạm Phương phải cố gắng hết sức mới theo tốc độ của Thành, bởi vậy mà sự sai lệch trong các chiêu thức ngày càng lớn.
Hơn nữa Phạm Phương tuy cũng có tu luyện một phương pháp luyện thể đặc thù, nhưng thành tựu còn kém hơn Trần Phong, đương nhiên không thể so với Thành. Mỗi khi đón quyền của Thành thì Phạm Phương thấy không khác gì va chạm với một khối đá tảng, vừa cứng vừa mạnh vừa nặng, chấn cho hắn hai tay tê rần!
Nhưng Phạm Phương đối với Việt võ đạo nghiên cứu khá sâu, Hùng kê quyền trong tay hắn biến ảo không ngừng, khiến cho chiến lực của hắn luôn luôn được tăng thêm 1 thành, nhờ vậy mới có thể cầm cự với Thành đến bây giờ.
"Hổ tượng quyền!"
Thành rốt cục muốn kết thúc trận chiến, bởi vậy dồn đến chín phần thực lực. Phạm Phương hoàn toàn địch không lại, lập tức kêu thảm một tiếng, phòng ngự bị phá vỡ, thân thể bay xa mấy mét.
"Ổn chứ?"
Thành đi lại gần sau đó kéo hắn đứng dậy. Phạm Phương chậm rãi phủi phủi bụi bẩn trên áo, cười nói:
"Anh quả nhiên rất mạnh. Linh thể có khác."
"Cậu cũng mạnh lắm."
Hai người lại quay sang nhìn Trần Phong, thấy hắn đánh bại Ánh Nguyệt bởi vậy mà chặc lưỡi, nói:
" Cậu ấy mạnh thật, vậy mà chỉ trong vài phút đã đánh bại Ánh Nguyệt, phải biết cô ấy là người mạnh thuộc top 10 của cả Minh Dương Thành đấy."
"Mạnh thật, ta từng đấu với cậu ta nhưng lần nào cũng thua kém một bậc, mà ta thấy đó là cậu ta còn chưa vận dụng toàn lực, nếu dùng toàn lực....."
Hai người than thở không dứt, đâu có biết sự tình ẩn sâu trong đó......
CÒn về phía Thanh Hoa cùng Quang Minh hai bên giao chiến cực kì kịch liệt. Hai người đều là Tụ khí đỉnh cao võ giả, về cảnh giới sàn sàn nhau, mà thực lực cũng vậy. Nhưng theo Trần Phong thì cùng cảnh giới, hai người này yếu hơn Triệu Hảo một bậc, thậm chí còn nhiều hơn. Triệu Hảo các võ kỹ ngoài việc thành thục còn mang theo sự cuồng dã, mạnh mẽ, bá đạo, không phải là loại võ kỹ chỉ để đánh nhau cho vui, mà là để cướp đoạt mạng sống của người khác. Có lẽ bởi vì hắn thường xuyên rèn luyện, chiến đấu cùng các loại yêu thú dị thú, bởi vậy chiêu thức có tính sát phạt cao hơn. Hai người này thế công rất uy mãnh, nhưng nếu muốn giết người là không thể!
Rốt cục hai người không thể không dừng lại, bởi vì đánh tiếp cũng không thể phân ra thắng bại, chỉ tốn thời gian mà thôi.
Trần Phong đang định đi xin lỗi Ánh Nguyệt một chút thì đột nhiên bị Hà My chặn lại, ánh mắt của cô bé tỏa sáng, nói:
"Chúng ta cũng giao lưu một chút đi!"
Nhìn dáng vẻ cực kì hứng thú của cô bé hắn cũng không đành lòng từ chối, bởi vậy ừ một tiếng, ma pháp lực bắt động chuyển động.
Hết chương 100
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.