Nam Việt Đế Vương

Chương 161: Đồ thần

anh101101101

13/08/2019

Trên trời liên lục xuất hiện từng quầng sáng, hóa thành đao ảnh kiếm kích,....đủ loại, cùng với đó là máu tươi nhỏ lên mặt biển. Một phe cường giả bên Lão Thanh Long đã bị chém giết phân nửa, số còn lại đang cố gắng tế lên từng món Thần khí Thần Binh mệt mỏi chống đỡ, nhưng sớm muộn cũng sẽ chết. Phe những vị Thần kia thì khác, họ tuy xuất hiện vết thương nhưng cũng không quá nặng, chiến lực vẫn còn lại tám phần.

"Từ ngày hôm nay, Huyền Thiên Thế giới sẽ một lần nữa an lành. Không còn những yêu ma quỷ quái quấy phá nữa."

Ngọc Đế nhàn nhạt nói, vừa đem mấy tên cường giả khác vây trong kiếm trận, kiếm quang bộc phát, chiếu sáng cả đáy biển.

"Yêu ma quỷ quái?? Quấy phá? Chính các ngươi mới là kẻ cản trở thế giới này!"

"Bọn ta đã bị trấn áp hai vạn năm, thọ nguyên đã cạn rồi. Trong khi các ngươi....ha ha ha, còn không phải là Thần chân chính! Các ngươi là Ngụy Thần! Đồ giả tạo! Chư Thần chân chính, đã diệt vong từ hai vạn năm trước rồi."

Bọn họ nước mắt chảy dài, cổ họng gào thét, không ngờ lại bước ra khỏi vòng bảo vệ của các Thần Khí, gầm lên:

"Chúng ta nguyện hi sinh thân mình, lấy thân thể, Linh Hồn, Ý thức, hiến tế cho ngươi! Thức tỉnh đi, Đồ Thần!"

Mặt biển theo tiếng hô bọn hắn mà mở ra, từ phía dưới một vật thể khổng lồ chậm rãi trồi lên. Kì lạ là không ai biết, thứ bảo vật "Đồ Thần" này có hình dáng gì. Bởi nó giống như khí mà không phải khí, ánh sáng mà không phải ánh sáng, nước mà không phải nước, rắn mà không phải rắn.

Máu Huyết trên mặt biển cũng bị Thần khí này hấp thu, hòa chung với máu của những tồn tại gần thần này, khiến nó sáng rực lên, phát ra một tiếng ầm! Sau đó thân thể bọn họ đều rơi xuống, dung nhập vào Thần Khí này.

"Ngày hôm nay, bọn ta sẽ diệt trừ Ngụy Thần các ngươi, trả lại một thế giới thật sự!"

Phật Tổ bước lên trước một bước, than rằng:

"Các ngươi sao phải u mê mãi không tỉnh như vậy?"

Vị Thánh kia cũng nhẹ nhàng tiến lên, khuyên bảo:

"Sử dụng lại đồ vật của tên Phản đồ kia, các ngươi thấy đáng hay sao?"

Vị Thần có Lôi Đình quấn quanh thân kia cũng lắc đầu, nói:

"Phản đồ Thần đạo, đồ vật của hắn cũng là Phản đồ. Các ngươi muốn thật sự khởi động nó? Ha ha, năm đó Phản đồ còn sống, nắm trong tay Thần khí như thế này không phải cũng chết hay sao?"

"Lũ Ngụy Thần các ngươi câm lại! Đừng dùng hình dáng của các ngài ấy mà phun ra những lời bẩn thỉu đó. Mọi người, giết!"

Ở trong Thần khí này đột nhiên xuất hiện mười mấy người nữa, đều là ông lão bà lão gần đất xa trời, đã đạp một chân vào quan tài. Khí huyết bọn hắn cạn kiệt đến mức không thể tin nổi, thân thể khô quắt như que củi khô, mái tóc bạc trắng như tuyết. Nhưng mỗi người này đều là tồn tại gần Thần, hợp lực lại nói không chừng có thể đánh chết cả Thần Linh!

Thần Khí bị bọn hắn thúc dục lập tức rung lên, hóa thành một thanh kiếm, bên trên khắc đầu Phù văn, Phù văn Thần tộc, Quỷ tộc, Ma tộc, Yêu tộc,....đều có, thậm chí cao cấp hơn như Thiên đạo , Âm Dương,...cũng xuất hiện, uy năng cực kì kinh khủng.

Dù là sáu vị "Thần" đang đứng đây cũng phải nhíu mày, có chút lo lắng. Thần khí này trải qua hai vạn năm rèn đúc, đã mạnh mẽ không gì sánh được, vượt xa tất cả các Thần Bảo Thần Khí Thần Binh khác. Mà hơn hai mươi tồn tại đang điều khiển nó đều đã khác xưa. Thời gian cướp đi sắc đẹp, cướp đi tuổi xuân, cướp đi tuổi thọ của họ, nhưng bù lại, họ nhận được một thứ, đó là thực lực, là sức mạnh. Họ đều trở thành tồn tại gần thần, mạnh mẽ đến khó thể kể hết.

Đột nhiên vị Ngọc đế kia vẻ mặt trầm trọng, quát:

"Món Thần khí này đã bị chỉnh sửa! Chỉnh sửa theo đặc điểm của mỗi chúng ta, khắc chế công pháp, khắc chế bảo vật, thân thể của chúng ta. Nó đã có thể Đồ thần!"

Mấy người còn lại hiển nhiên đều nhìn ra điểm ấy, đồng loạt thi triển công kích, Thần Thông như mưa nện xuống, hòng ngăn cản bọn hắn.

Nhưng đã muộn.

Thần khí này đã khởi động xong, nó đã biến trở thành sáu món bảo vật, phân biệt là một cây kiếm, một tòa tế đàn, một đài sen, một ngọn lửa, một cây cung, một luồng khí màu đen kịt.

Thần Thông của sáu vị Thần đánh tới chỉ khiến sáu món bảo vật này vỡ nát ra một chút, nhưng rất nhanh đã liền trở lại, Thần quanh Tiên Quang Ma Quang Pháp Quang lóe sáng, rọi thẳng lên trời, nhằm đúng sáu vị Thần nọ.



Vị Thánh nhân kia thực lực thấp nhất, bị Thánh Quang quét qua một cái lập tức kêu thảm, thân thể bị nghiền nát phân giải, tựa như chưa từng tồn tại trên đời.

Năm người còn lại thực lực mạnh hơn nên vẫn có thể chống đỡ, trong đó Long Quân cùng vị Thần có Thần Thụ kia là thoải mái nhất. Bọn hắn vì có thể mượn được Thiên lực đến để chống đỡ, bởi vậy Thần Quang dù mạnh cũng không thể trong chớp mắt diệt trừ bọn hắn.

Ngọc Hoàng Đại Đế cùng Vị Lôi Thần và Phật Tổ lúc này đột nhiên thở dài một tiếng, nói:

"Chúng ta tính sai một bước. Kẻ địch không còn là kẻ mà chúng ta chiến đấu năm xưa nữa rồi. Hãy cẩn thận, trăm năm sau bọn ta sẽ phục sinh. Trong trăm năm này các ngươi hãy cẩn thận, dư nghiệt sẽ tìm cách nổi dậy. Hãy trấn áp chúng trước khi Chủ thượng tỉnh lại."

Nói rồi ba vị Thần này vận dụng toàn lực, không ngờ đem hai luồng sáng của Long Quân cùng vị thần nọ đỡ lấy, khiến hai người có thể thoát thân. Nhưng ba vị Thần này cũng bị Thần Quang xoắn giết, phân giải thành hư không.

Mà hơn hai mươi vị Tồn tại gần thần phía dưới thì ánh mắt ảm đạm, nhìn lên trời cao mà đắng chát. Bọn họ liều mình nhưng chỉ giết được ba vị Thần, vẫn còn hai người nữa. Với trạng thái lúc này của bọn họ thì nếu không chết trong tay hai vị Thần kia thì cũng sẽ chết trong món Thần Khí này.

" Thanh Long, chúng ta thua rồi. Ngươi về đi, đem Chiến Thần của tộc ngươi dấu đi, tránh rơi vào tay bọn hắn."

"Phục Hy, Thần tộc các ngươi cũng sinh ra Chiến Thần đúng không? Đem đứa bé đó đi càng xa càng tốt a!"

"Băng Nguyên Thần tộc các ngươi ta được biết cũng có một đứa trẻ ra đời trong băng tuyết đúng không? Đưa nó đi trốn mau!"

.....

Ông lão nói với tổng cộng chín người, để bọn họ rời đi. Còn những người còn lại thì chỉ có thể dùng chút sức tàn cuối cùng mà ngăn cản hai vị Thần Linh nơi đây. Hai Thần này cũng bị thương không nhẹ, dù sao đây cũng là Đồ Thần bảo vật, chuyên nhắm vào bọn hắn.

"Muốn chạy? Không dễ thế đâu!"

Long Quân hít sâu một hơi, cố gắng trục xuất Thần Quang do Đồ Thần lưu lại, một kiếm quét về phía Lão Thanh Long, một kiếm khác lại chém về một vị cường giả thân người đuôi rắn, một kiếm nữa lại chém về một cổ lão Thần Phật.

Vị Thần còn lại cũng ra tay, Thần Thụ sau lưng rung động, từng cái rễ đâm xuyên qua không gian, nhắm thẳng đến mấy người còn lại.

"Ta biết các ngươi muốn làm gì, các ngươi định che dấu đi đám nhóc đó sao? Ta sẽ dập tắt toàn bộ hi vọng của ...."

Bọn hắn còn chưa nói xong thì trên trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay cực kì khổng lồ, màu hắc ám đen kịt, che phủ cả mấy trăm dặm không gian. Một chưởng này mạnh đến nỗi đè lên thân thể hai người bọn hắn khiến Thần Linh như bọn hắn cũng phun máu, bị đánh nhập vào trong biển sâu. Vừa mới định phản kích thì một chưởng nữa lại đánh xuống, không cho bọn hắn có cơ hội ngóc đầu!

Tồn tại như thần!

Tất cả mọi người xung quanh giật mình, hiển nhiên sự xuất hiện của cường giả bậc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến cục. Phải biết dù là gần ba mươi vị tồn tại nơi đây mạnh lắm cũng chỉ là tồn tại gần thần mà thôi, chiến lực cách thần một đoạn. Nhưng người này lúc nãy đánh ra một chưởng kia thì tràn đầy Ma Thần lực lượng, tuyệt đối không kém so với vị Thánh chết đầu tiên kia!

"Thế gian còn có tồn tại bậc này sao? Tại sao bây giờ mới xuất hiện?"

Quay lại với Nam Việt Quốc Phủ Nghệ An

Lúc này tất cả mọi người đều đã trở về trạng thái bình thường, và cũng trở về bí cảnh Minh Dương chứ không còn ở trong thành Thanh Long kia nữa.

Duy chỉ có Trần Phong vẫn bước thấp bước cao đi dạo trong thành, nhìn ngắm cảnh vật. Không hiểu sao truyền tống trận chỉ di chuyển những người khác mà không di chuyển hắn đi.

"Khoai, viên này hình như là Long châu đúng không?"

Hắn lấy ra một viên ngọc màu xanh lục bảo, đưa lên ngắm nhìn. Bên trong có thể thấy hình ảnh một con rồng rất nhỏ đang cuộn mình, hai mắt nhắ tịt lại như đang ngủ.

"Đúng rồi đấy, đó là Long Châu. Là Long tộc dùng tinh hoa của cả đời mình ngưng tụ ra. Ngươi hãy bảo quản cẩn thận, bởi trong đó có nhiều thứ đấy."

Khoai bay lượn lờ quanh Long châu, vuốt vuốt nhẹ, rồi nói:



"Chắc là lão Thanh Long muốn ngươi tự mình ngộ ra thứ gì đó từ viên Long Châu này. Đáng tiếc a, hắn chọn sai người rồi "

Giọng nói Khoai đầy chán nản cùng khinh bỉ.

"Im lặng!"

Trần Phong quát to, hậm hực vuốt vuốt lấy Long châu, đột nhiên cảm thấy đầu mình ươn ướt. Đưa tay lên sờ thì mới thấy hóa ra đó là một bãi chất lỏng màu đỏ xanh! Bên trong còn tản mát ra Long uy!

"Là máu của Lão Thanh Long!"

Khoai hét lên, khiến Trần Phong giật mình. Hắn nhìn lên trời thì chỉ thấy một cái đầu rồng thật lớn thò xuống, râu đỏ một mảnh, mắt cũng bị móc ra, để lại một lỗ thủng.

Lão ta rất nhanh hóa thành hình người, lảo đảo đi tới bên Trần Phong, thì thào nói:

"Thiếu niên, ta xin lỗi. Chúng ta thua rồi..."

Khoai thấy lão bị thương nặng như vậy thì cực kì hoảng hốt, lập tức lấy ra đốt tre, để sát ngực lão.

"Ông bạn, đừng đùa!"

Lão Thanh Long lắc đầu, đẩy đốt tre ra:

"Vô ích, hắn đã chặt đứt nguồn sinh mệnh của ta, Linh hồn ta đã bị chẻ làm hai rồi. Ngươi làm vậy chỉ phí sức mà thôi."

Lão lại nhìn sang Trần Phong, thấy khuôn mặt buồn thảm của hắn, lão cười:

"Thiếu niên, Âu Lạc Thần Tộc từ khi nào lại yếu đuối như vậy? Tươi tỉnh lên."

"Ngài...."

"Đừng quan tâm. Ta đáng lẽ phải chết từ hai vạn năm trước rồi, kẻ từ khi Long Quân vẫn còn là hắn. Nhưng giờ thì ít nhất ta vẫn làm được gì đó. Bọn ta đã tranh thủ cho các ngươi được trăm năm."

Lão phun ra một ngụm máu đen, yếu ớt nói:

"Chủng tộc chúng ta đã gần như diệt vong rồi, số ít tộc nhân còn lại trở thành nô lệ, sống cũng như chết! Ta phận làm Tổ này thật sự đáng xấu hổ. Ta xin lỗi!"

Nói xong lão lại ho mấy cái nữa, sau đó ngã quỵ xuống.

"Dậy đi, lão già này, dậy đi!"

Khoai khóc như mưa, hai tay sáng rực lên những luồng sáng xanh, ấn vào cơ thể ông lão. Nhưng càng truyền vào thì nó càng thấy tuyệt vọng, sinh mệnh lão Thanh Long vẫn cấp tốc rút đi như thủy triều.

Nó cả đời cứu biết bao nhiêu người, nhưng cuối cùng lại không cứu được bạn của nó.

"Khoai, ta biết tính ngươi. Ngươi vẫn trẻ con như vậy. Ta biết ngươi không đáng tin, nhưng ta có một khẩn cầu. Ngươi hãy dạy dỗ thiếu niên này nên người."

Lão cố gắng đứng lên, rung giọng nói:

"Ta bây giờ sẽ trấn áp số mệnh của hắn. Đế khí, Đế mệnh, Đế thể sẽ bị trấn áp. Hắn sẽ âm thầm tu luyện, đến khi đạt được Thần cảnh rồi hãy lộ diện. Đám già bọn ta không hoàn thành, chỉ có thể cố gắng hết sức, tranh thủ cho lớp trẻ các người một đoạn thời gian mà thôi!

Hết chương 161

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Việt Đế Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook