Chương 53: Kỳ lạ?
anh101101101
12/08/2019
"Mỗi con người đều có một giới hạn của riêng mình, và giới hạn đó là xét về mặt ý thức cùng thân thể. Ví như khi ngươi gặp nguy hiểm, thân thể ngươi sẽ bộc phát tiềm năng của riêng mình, thậm chí còn vượt qua cả tiềm năng đó, đột phá giới hạn mới. Mà võ giả chúng ta, vốn là khai phá tiềm năng cùng đột phá giới hạn của thân thể và tinh thần ý thức. Thân thể nhân loại rất kì diệu, chúng ta vẫn luôn khai phá tiềm năng của nó, như Luyện thể cảnh năm tầng là điều chứng minh. Việc khai phá này vô cùng khó khăn, hầu hết mọi người sau khi khai phá các tiềm năng liền chuyển sang tu Chân khí, Linh lực. Chỉ có một số ít trời sinh thân thể cường đại như các loại yêu thú, các Cổ thần, các Luyện thể cường nhân mới tiếp tục khai phá tiềm năng thân thể. "
" Mà cách nhanh nhất để khai phá cùng như đột phá giới hạn thân thể, đó chính là đẩy chính mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, càng nguy hiểm, tiềm năng càng bộc phát, ngươi sẽ càng mạnh lên nữa."
Trần Phong nghe xong, nhíu mày. Luyện thể xem ra có ba hướng để đi, một là khai phá tiềm năng, hai là cường hóa, ba là đột phá giới hạn. Phương pháp tu luyện bình thường đều là khai phá tiềm năng thân thể, là loại thứ nhất. Còn các phương pháp rèn luyện thể chất đặc thù như Kim thân thập biến quyết, Hổ tượng quyết là loại cường hóa tế bào, làm mạnh mẽ thân thể. Còn loại thứ ba khá ít, chỉ có số ít người đạt đến, bởi vì tiềm năng của mỗi thân thể đều rất lớn, tỉ như Trần Phong hắn đã tự mình khai phá thêm một nhánh mới của việc Luyện thể, luyện các cơ quan nội tạng. Nam Việt Đế Vương Trailer
" Luyện thể cảnh năm tầng, đây là sự sai lầm của tu luyện hiện nay. Tiềm năng cơ thể vô cùng khổng lồ, nếu có thể vận dụng tối đa thì thực lực so với các tu giả luyện khí còn mạnh hơn không ít. Tỉ như tộc Man Hoang, bọn họ nằm ở Lục Địa Thứ Sáu, đều là Luyện thể cường nhân, thực lực khủng bố, một mình họ chiến bốn năm người cùng giai mà cũng không rơi vào hạ phong. Theo ta biết, bọn họ Luyện thể cảnh có tới tám đại cảnh giới, mà mỗi cảnh giới đều so với chúng ta mạnh mẽ hơn bao nhiêu. Các em đều là Luyện khí cảnh võ giả, nếu gặp Luyện cốt kì của họ cũng đã đánh không lại rồi."
" Vì vậy ta nói ngày hôm nay mong các ngươi chú tâm rèn luyện thân thể. Thân thể mạnh, khí huyết thịnh, có vậy mới dễ dàng Luyện ra Chân khí."
Cô giáo nói một hơi dài, rồi đột nhiên đứng lên, đi ra khỏi lớp.
Cả lớp đều ngâm vào trầm tư. Luyện thể cảnh mạnh như vậy, sao lại ít người đi theo con đường này vậy? Phải biết những người thuộc giới tu đạo thì sẽ làm đủ mọi cách để có thể mạnh hơn, thậm chí nhiều kẻ còn bất chấp thủ đoạn, vượt qua khỏi ranh giới đạo đức, để rồi chỉ tăng thêm một chút.
" Ta biết."
Đột nhiên một thiếu niên đứng dậy, bộ dáng cũng có thể xem là soái ca.
" Luyện thể chúng ta chỉ có năm tầng, bởi vì giới hạn tài nguyên và thời gian. Thân thể lúc đó đang rất yếu, các loại thiên tài địa bảo nhằm Luyện thể rất ít, tốc độ so với Luyện khí võ giả chậm hơn không biết bao nhiêu. Mà nhân loại, trời sinh thân thể yếu ớt, nếu Luyện thể thì không biết đến năm tháng nào mới xong."
Trần Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Xem ra tên này cũng có chút kiến thức, Luyện thể cần rất nhiều tài nguyên, hơn nữa nhiều lúc sẽ đau đớn vô cùng, không phải ai cũng chịu nổi. Hắn cũng là một tên sử dụng các phương pháp Luyện thể đặc thù, đương nhiên đối với điều này hiểu rất rõ. Chỉ mới năm tầng đầu của Kim thân thập biến quyết nhưng cũng đã tiêu tốn của hắn không ít tiền, nếu lên các cảnh giới cao hơn chắc còn phải tiêu tốn nhiều nữa. May mà sư phụ hắn là người có tiền, và cũng rất hào phóng, cho nên mới có thể chống đỡ hắn tiêu hao như vậy.
Nhưng mà, việc đưa thân vào nguy hiểm để khai phá tiềm năng thân thể lại là một lựa chọn không tồi. Thân thể có rất nhiều tiềm năng, được ẩn chứa trong các tế bào. Khi có áp lực thì những tiềm năng đó mới đi ra, bảo vệ chính mình.
" Một lúc nữa phải hỏi lại cô phương pháp đó mới được. Không biết thực hư thể nào."
Một lúc sau cô giáo quay lại lớp, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác cùng không hiểu. Cô khẽ xoa xoa cái trán một lúc, rồi xốc lại tinh thần, tiếp tục bài giảng. Những kiến thức phía sau khá là nhàm chán, khiến Trần Phong có chút buồn ngủ. Rồi không hiểu sao hai mắt hắn dính lại, tinh thần uể oải không thôi, cảm giác mệ mỏi vô cùng, liền gục đầu xuống bàn ngủ.
Trong giấc mơ...
Hắn đang vô cùng sững sờ, sững sờ, bởi phía trước hắn là một cái thân thể của Nhân tộc, vô cùng khổng lồ, khổng lồ đến mức khiến người ta sợ hãi. Chỉ riêng một ngón tay thôi, vậy mà so với một vương quốc còn rộng lớn hơn. Cả thân thể hắn to như một hành tinh vậy, trên đó đủ chủng tộc sinh sống, từ Nhân tộc, Thú tộc, Yêu Tộc, Quỷ tộc, Ma tộc,..... sinh sống sung túc, phát triển. Đặc biệt, mỗi người trên đó thân thể vô cùng cường đại, giơ tay nhấc chân liền phá vỡ một ngọn núi lớn, dù là mỗi đứa trẻ sinh ra cũng có thể nâng những tảng đó to hơn thân thể mình, quả thật mạnh mẽ đến mức khiến người ta giận sôi.
" Thân thể do trời tạo ra, vốn có vô tận khả năng tăng lên, so với Linh hồn không hề kém bao nhiêu. Tu tới viên mãn, đạt được thành tựu Bất Tử Kim Thân, trường tồn cùng thời gian. Hãy khai phá nó, hãy khai phá nó, hãy đột phá nó!"
Bên tai hắn một âm thanh trầm đục vang lên, ầm ầm như sấm sét, vang vọng như tiếng chuông, áp lực hùng hồn bá đạo đánh vào ý thức của mình khiến Trần Phong biết được kẻ vừa nói này là một siêu cấp cường giả, siêu cấp quái vật.
Hắn đột nhiên cảm nhận được thân thể của mình nặng nề vô cùng, ngước nhìn lên thì khiến hắn sợ hãi không thôi. Tám ngọn núi lớn, vô cùng to lớn, ngạo nghễ, khổng lồ đang đè nặng lên thân thể của hắn, khiến các khả năng của thân thể bị hạn chế đến bảy tám phần.
" Đây, đây là cái gì?" Hắn khó khăn thở ra một hơi, rung giọng nói
" Tám đại giới hạn của thân thể. Nhắm vào Da, Thịt, Gân, Xương, Máu, Nội tạng, các đường Kinh mạch, Não Bộ. Mỗi thân thể dù là nhân loại hay là yêu thú, dù mạnh hay yếu, thì vẫn tồn tại những giới hạn này, khiến cho nó không thể phát huy 100% chiến lực của mình. Hãy tiếp tục rèn luyện cơ thể mình đi, thiếu niên. Đó là một bảo tàng vô giá mà trời cao ban tặng đấy."
Trần Phong trong cảm thấy đầu mình quay cuồng. Thân thể hắn bị tám tòa núi lớn trấn áp, không thể vận dụng toàn bộ sức mạnh? Chuyện này liệu có thật hay không?
" Trần Phong, Trần Phong......Tỉnh dậy mau."
Hắn choàng tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bên cạnh hắn là Triệu Minh, gã lắc mạnh vai hắn, cố gắng gọi hắn tỉnh dậy.
" Mới ngày đầu đi học sao đã ngủ rồi, may mà có tao canh giúp, nếu không thì mày chắc đã bị phạt rồi. Hết nói."
Mơ ngủ?
Trần Phong nhíu mày. Võ giả cấp bậc như hắn có Tinh, Khí, Thần vô cùng mạnh mẽ, dù một hai ngày không ngủ thì vẫn khỏe như vâm, tại sao lại có chuyện mệt mỏi mà ngủ gật. Mà giấc mơ cũng kì lạ, đây là do hắn quá mệt mà tưởng tượng ra hay là sự thật? Nếu đó là sự thật thì không phải quá kinh khủng hay sao, thân thể bị tám tòa núi lớn trấn áp, vậy nếu không có tám tòa núi lớn này thì thân thể phải mạnh mẽ đến mức độ nào?
Trong đầu hắn trăm ngàn câu hỏi hiện ra, mỗi một câu hắn đều không thể giải thích nổi, bởi vì nó đã vượt qua kiến thức cùng cách tư duy của hắn mất rồi.
Tìm cô giáo! Cô đã giảng dạy như vậy, chắc hẳn đối với thứ này cũng sẽ có ít nhiều kiến thức chứ?
Hắn liền chạy ra khỏi lớp tìm cô. Rất may là tiết học vừa kết thúc nên cô chưa đi được xa lắm, nên hắn rất nhanh đã tìm thấy cô giáo.
" Thưa cô em có thể hỏi một chút được không ạ?" Hắn lễ phép hỏi
" Ừm, em có vấn đề gì thắc mắc sao?"
Cô giáo khuôn mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên cùng vui mừng. Đối với những giáo viên thì học sinh hỏi bài sau buổi học là một sự việc rất đáng mừng, bởi điều đó cho thấy bài giảng của mình có sức thu hút với học sinh, khiến các em quan tâm chú ý
" Chuyện là lúc nãy cô giảng về phương pháp rèn luyện thân thể và Chân khí bằng cách đặt bản thân mình vào nguy hiểm, không biết cô có thể nói rõ hơn không."
Cô giáo nghe hắn nói vậy đôi mi đột nhiên rung lên liên hồi, khẽ cười nhẹ, nói:
"Em đùa gì vậy, lúc nãy cô giảng đâu có mấy thứ đó?"
"Hả"
Hắn gãi gãi đầu, lúng túng đáp:
"Lúc nãy cô có dạy mà, cả lớp đều nghe giảng mà?"
"Em thử nhớ kĩ lại xem, chứ cô đâu biết về cách rèn luyện đó?"
Đầu Trần Phong hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng, cảm giác như mình đang nằm mơ. Rõ ràng vừa nãy cô đã đứng trước lớp giảng về nó, sao bây giờ lại thành ra mình mơ ngủ rồi?
" Vậy thì em xin lỗi cô ạ. "
Hắn xấu hổ nói xin lỗi, rồi nhanh chóng chạy bè lớp. Hắn cần phải hỏi thăm mấy người bạn, để xem rốt cục là hắn mơ ngủ hay là cô giáo mơ ngủ.
" Này Triệu Minh, lúc nãy cô giáo có dạy về phần rèn luyện bằng cách đẩy bản thân vào nguy hiểm không?"
"Là cái gì thế? Mày mơ ngủ à Trần Phong?"
Triệu Minh cười ha hả, vỗ vỗ vai Trần Phong, nói:
" Ngủ cho lắm vào giờ đầu óc mụ mị hết cả rồi. Thôi chạy đi rửa mặt đi, năm phút nữa là vào học đấy."
Chẳng lẽ mình thật sự bị mơ ngủ? Trần Phong lần đầu tiên có cảm giác tự nghi ngờ chính bản thân mình. Nhưng mọi việc đều rất thật cơ mà, sao lại có thể là mơ được
Hắn thở dài, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu rồi quay lại bàn, chán nản ngồi phịch xuống, đem những suy nghĩ này tạm thời gác sang một bên. Bởi tiết sau là tiết của thầy Dũng, dạy về phương pháp Vận dụng chân khí. Nghe nói ông thầy này cũng không hề dễ tính đâu, tốt nhất nên chuẩn bị kĩ càng, nếu không mới ngày đầu đi học đã bị phạt thì nguy
Tùng tùng tùng.
" Chết rồi, tiết thầy Dũng đến rồi. Bọn mày, chỉnh lại quần áo đi. Thằng kia, dọn đám rác kia ma. Thằng kia nữa, về bàn mau."
Cậu thiếu niên trông có vẻ soái ca lên tiếng, điều hành mọi người làm việc. Mà hỏi ra mới biết, cậu ta tên là Đinh Quang Huy, là lớp trưởng, đã đạt đến Luyện khí trung kì cảnh giới, trong cùng thế hệ cũng có thể xem là không tệ. Mà cậu ta làm việc cũng rất có dáng lãnh đạo, mọi người đều nhất nhất nghe theo, không có chút chống đối nào cả. Đó cũng có thể là do áp lực của thầy giáo đó, nhưng nó cũng không thể phủ nhận được tài năng của hắn.
Trần Phong có chút tò mò với ông thầy này. Rốt cục là đáng sợ đến mức nào khiến bọn này phải cuống cuồng hết cả lên thế?
Cạch
Tiếng cửa chính được đẩy ra chậm chậm vang lên, đối với Trần Phong nó rất bình thường, nhưng với những học sinh còn lại mà nói thì không khác gì ác mộng.
" Cả lớp, chào thầy!"
Quang Huy đứng thẳng lưng, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm túc, thân đứng thẳng. Mà cả lớp cũng đứng dậy rất nhanh, không có chút lười nhác hay chần chừ.
Hửm
Trần Phong nhìn người đàn ông đang đi vào, cố trợn mắt để xem ông thầu này có gì khác, nhưng rốt cục hắn không thấy sự khác biệt nào. Thầy tầm ba mươi tuổi, cắt tóc ngắn, mặc một bồ quần áo cũng rất bình thường, trông không có gì đặc biệt cả. Thế tại sao mấy người này lại lo sợ đến như vậy.
" Chào cả lớp."
Thầy giáo khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, thanh âm tựa chuông đồng vang vọng, bao quát hết cả lớp, đánh sâu vào tâm lý mọi người, khiến cảm giác chán học cùng mệt mỏi bỗng chốc bị đuổi đi đâu mất.
" Nội cương đỉnh phong cảnh giới? Ngoại cương?"
Trần Phong thầm nói trong lòng, nhìn chằm chằm ông thầy này. Câu nói vừa rồi của thầy Dũng mang theo Chân khí, cộng với chất giọng trời ban, bởi vậy mà thanh âm trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, dọa cho những thiếu nam thiếu nữ này sợ hãi không thôi.
" Tôi nghe nói tiết đầu có người đi học muộn và là học sinh mới, đúng không?Là người nào, đứng ra đây tôi hỏi chuyện."
Móa, nhọ thế?
Trần Phong bất đắc dĩ bước lên, giữa hàng chục cặp mắt ái ngại của mọi người. Trong cặp mắt đó Trần Phong thấy được sự thương hại, xót xa, tiếc nuối, chia sẻ, đồng cảm,..... đủ loại cảm xúc trên đời, khiến một kẻ như hắn cũng có chút.... lo sợ.
" Anh tên gì?" Thầy giáo khẽ nhếch mép, nói.
" Em tên Trần Phong." Hắn cứng rắn đáp
" Anh biết tội của anh chưa?"
" Đã biết."
" Tốt, vậy thì ra sân, nhấc chiếc ghế đá kia lên, chạy 3 vòng quanh tòa nhà này là được nghỉ."
Khóe mắt Trần Phong giật giật, định nói chuyện nhưng cuối cùng lại nuốt vào bụng, bước ra khỏi lớp, chạy xuống sân trường.
Mà ở trên này, thầy Dũng cũng nhìn xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ hứng thú.
" Nhóc, để xem thực lực đến mức nào. Có đáng để ta bồi dưỡng hay không?"
" Mà cách nhanh nhất để khai phá cùng như đột phá giới hạn thân thể, đó chính là đẩy chính mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, càng nguy hiểm, tiềm năng càng bộc phát, ngươi sẽ càng mạnh lên nữa."
Trần Phong nghe xong, nhíu mày. Luyện thể xem ra có ba hướng để đi, một là khai phá tiềm năng, hai là cường hóa, ba là đột phá giới hạn. Phương pháp tu luyện bình thường đều là khai phá tiềm năng thân thể, là loại thứ nhất. Còn các phương pháp rèn luyện thể chất đặc thù như Kim thân thập biến quyết, Hổ tượng quyết là loại cường hóa tế bào, làm mạnh mẽ thân thể. Còn loại thứ ba khá ít, chỉ có số ít người đạt đến, bởi vì tiềm năng của mỗi thân thể đều rất lớn, tỉ như Trần Phong hắn đã tự mình khai phá thêm một nhánh mới của việc Luyện thể, luyện các cơ quan nội tạng. Nam Việt Đế Vương Trailer
" Luyện thể cảnh năm tầng, đây là sự sai lầm của tu luyện hiện nay. Tiềm năng cơ thể vô cùng khổng lồ, nếu có thể vận dụng tối đa thì thực lực so với các tu giả luyện khí còn mạnh hơn không ít. Tỉ như tộc Man Hoang, bọn họ nằm ở Lục Địa Thứ Sáu, đều là Luyện thể cường nhân, thực lực khủng bố, một mình họ chiến bốn năm người cùng giai mà cũng không rơi vào hạ phong. Theo ta biết, bọn họ Luyện thể cảnh có tới tám đại cảnh giới, mà mỗi cảnh giới đều so với chúng ta mạnh mẽ hơn bao nhiêu. Các em đều là Luyện khí cảnh võ giả, nếu gặp Luyện cốt kì của họ cũng đã đánh không lại rồi."
" Vì vậy ta nói ngày hôm nay mong các ngươi chú tâm rèn luyện thân thể. Thân thể mạnh, khí huyết thịnh, có vậy mới dễ dàng Luyện ra Chân khí."
Cô giáo nói một hơi dài, rồi đột nhiên đứng lên, đi ra khỏi lớp.
Cả lớp đều ngâm vào trầm tư. Luyện thể cảnh mạnh như vậy, sao lại ít người đi theo con đường này vậy? Phải biết những người thuộc giới tu đạo thì sẽ làm đủ mọi cách để có thể mạnh hơn, thậm chí nhiều kẻ còn bất chấp thủ đoạn, vượt qua khỏi ranh giới đạo đức, để rồi chỉ tăng thêm một chút.
" Ta biết."
Đột nhiên một thiếu niên đứng dậy, bộ dáng cũng có thể xem là soái ca.
" Luyện thể chúng ta chỉ có năm tầng, bởi vì giới hạn tài nguyên và thời gian. Thân thể lúc đó đang rất yếu, các loại thiên tài địa bảo nhằm Luyện thể rất ít, tốc độ so với Luyện khí võ giả chậm hơn không biết bao nhiêu. Mà nhân loại, trời sinh thân thể yếu ớt, nếu Luyện thể thì không biết đến năm tháng nào mới xong."
Trần Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Xem ra tên này cũng có chút kiến thức, Luyện thể cần rất nhiều tài nguyên, hơn nữa nhiều lúc sẽ đau đớn vô cùng, không phải ai cũng chịu nổi. Hắn cũng là một tên sử dụng các phương pháp Luyện thể đặc thù, đương nhiên đối với điều này hiểu rất rõ. Chỉ mới năm tầng đầu của Kim thân thập biến quyết nhưng cũng đã tiêu tốn của hắn không ít tiền, nếu lên các cảnh giới cao hơn chắc còn phải tiêu tốn nhiều nữa. May mà sư phụ hắn là người có tiền, và cũng rất hào phóng, cho nên mới có thể chống đỡ hắn tiêu hao như vậy.
Nhưng mà, việc đưa thân vào nguy hiểm để khai phá tiềm năng thân thể lại là một lựa chọn không tồi. Thân thể có rất nhiều tiềm năng, được ẩn chứa trong các tế bào. Khi có áp lực thì những tiềm năng đó mới đi ra, bảo vệ chính mình.
" Một lúc nữa phải hỏi lại cô phương pháp đó mới được. Không biết thực hư thể nào."
Một lúc sau cô giáo quay lại lớp, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác cùng không hiểu. Cô khẽ xoa xoa cái trán một lúc, rồi xốc lại tinh thần, tiếp tục bài giảng. Những kiến thức phía sau khá là nhàm chán, khiến Trần Phong có chút buồn ngủ. Rồi không hiểu sao hai mắt hắn dính lại, tinh thần uể oải không thôi, cảm giác mệ mỏi vô cùng, liền gục đầu xuống bàn ngủ.
Trong giấc mơ...
Hắn đang vô cùng sững sờ, sững sờ, bởi phía trước hắn là một cái thân thể của Nhân tộc, vô cùng khổng lồ, khổng lồ đến mức khiến người ta sợ hãi. Chỉ riêng một ngón tay thôi, vậy mà so với một vương quốc còn rộng lớn hơn. Cả thân thể hắn to như một hành tinh vậy, trên đó đủ chủng tộc sinh sống, từ Nhân tộc, Thú tộc, Yêu Tộc, Quỷ tộc, Ma tộc,..... sinh sống sung túc, phát triển. Đặc biệt, mỗi người trên đó thân thể vô cùng cường đại, giơ tay nhấc chân liền phá vỡ một ngọn núi lớn, dù là mỗi đứa trẻ sinh ra cũng có thể nâng những tảng đó to hơn thân thể mình, quả thật mạnh mẽ đến mức khiến người ta giận sôi.
" Thân thể do trời tạo ra, vốn có vô tận khả năng tăng lên, so với Linh hồn không hề kém bao nhiêu. Tu tới viên mãn, đạt được thành tựu Bất Tử Kim Thân, trường tồn cùng thời gian. Hãy khai phá nó, hãy khai phá nó, hãy đột phá nó!"
Bên tai hắn một âm thanh trầm đục vang lên, ầm ầm như sấm sét, vang vọng như tiếng chuông, áp lực hùng hồn bá đạo đánh vào ý thức của mình khiến Trần Phong biết được kẻ vừa nói này là một siêu cấp cường giả, siêu cấp quái vật.
Hắn đột nhiên cảm nhận được thân thể của mình nặng nề vô cùng, ngước nhìn lên thì khiến hắn sợ hãi không thôi. Tám ngọn núi lớn, vô cùng to lớn, ngạo nghễ, khổng lồ đang đè nặng lên thân thể của hắn, khiến các khả năng của thân thể bị hạn chế đến bảy tám phần.
" Đây, đây là cái gì?" Hắn khó khăn thở ra một hơi, rung giọng nói
" Tám đại giới hạn của thân thể. Nhắm vào Da, Thịt, Gân, Xương, Máu, Nội tạng, các đường Kinh mạch, Não Bộ. Mỗi thân thể dù là nhân loại hay là yêu thú, dù mạnh hay yếu, thì vẫn tồn tại những giới hạn này, khiến cho nó không thể phát huy 100% chiến lực của mình. Hãy tiếp tục rèn luyện cơ thể mình đi, thiếu niên. Đó là một bảo tàng vô giá mà trời cao ban tặng đấy."
Trần Phong trong cảm thấy đầu mình quay cuồng. Thân thể hắn bị tám tòa núi lớn trấn áp, không thể vận dụng toàn bộ sức mạnh? Chuyện này liệu có thật hay không?
" Trần Phong, Trần Phong......Tỉnh dậy mau."
Hắn choàng tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bên cạnh hắn là Triệu Minh, gã lắc mạnh vai hắn, cố gắng gọi hắn tỉnh dậy.
" Mới ngày đầu đi học sao đã ngủ rồi, may mà có tao canh giúp, nếu không thì mày chắc đã bị phạt rồi. Hết nói."
Mơ ngủ?
Trần Phong nhíu mày. Võ giả cấp bậc như hắn có Tinh, Khí, Thần vô cùng mạnh mẽ, dù một hai ngày không ngủ thì vẫn khỏe như vâm, tại sao lại có chuyện mệt mỏi mà ngủ gật. Mà giấc mơ cũng kì lạ, đây là do hắn quá mệt mà tưởng tượng ra hay là sự thật? Nếu đó là sự thật thì không phải quá kinh khủng hay sao, thân thể bị tám tòa núi lớn trấn áp, vậy nếu không có tám tòa núi lớn này thì thân thể phải mạnh mẽ đến mức độ nào?
Trong đầu hắn trăm ngàn câu hỏi hiện ra, mỗi một câu hắn đều không thể giải thích nổi, bởi vì nó đã vượt qua kiến thức cùng cách tư duy của hắn mất rồi.
Tìm cô giáo! Cô đã giảng dạy như vậy, chắc hẳn đối với thứ này cũng sẽ có ít nhiều kiến thức chứ?
Hắn liền chạy ra khỏi lớp tìm cô. Rất may là tiết học vừa kết thúc nên cô chưa đi được xa lắm, nên hắn rất nhanh đã tìm thấy cô giáo.
" Thưa cô em có thể hỏi một chút được không ạ?" Hắn lễ phép hỏi
" Ừm, em có vấn đề gì thắc mắc sao?"
Cô giáo khuôn mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên cùng vui mừng. Đối với những giáo viên thì học sinh hỏi bài sau buổi học là một sự việc rất đáng mừng, bởi điều đó cho thấy bài giảng của mình có sức thu hút với học sinh, khiến các em quan tâm chú ý
" Chuyện là lúc nãy cô giảng về phương pháp rèn luyện thân thể và Chân khí bằng cách đặt bản thân mình vào nguy hiểm, không biết cô có thể nói rõ hơn không."
Cô giáo nghe hắn nói vậy đôi mi đột nhiên rung lên liên hồi, khẽ cười nhẹ, nói:
"Em đùa gì vậy, lúc nãy cô giảng đâu có mấy thứ đó?"
"Hả"
Hắn gãi gãi đầu, lúng túng đáp:
"Lúc nãy cô có dạy mà, cả lớp đều nghe giảng mà?"
"Em thử nhớ kĩ lại xem, chứ cô đâu biết về cách rèn luyện đó?"
Đầu Trần Phong hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng, cảm giác như mình đang nằm mơ. Rõ ràng vừa nãy cô đã đứng trước lớp giảng về nó, sao bây giờ lại thành ra mình mơ ngủ rồi?
" Vậy thì em xin lỗi cô ạ. "
Hắn xấu hổ nói xin lỗi, rồi nhanh chóng chạy bè lớp. Hắn cần phải hỏi thăm mấy người bạn, để xem rốt cục là hắn mơ ngủ hay là cô giáo mơ ngủ.
" Này Triệu Minh, lúc nãy cô giáo có dạy về phần rèn luyện bằng cách đẩy bản thân vào nguy hiểm không?"
"Là cái gì thế? Mày mơ ngủ à Trần Phong?"
Triệu Minh cười ha hả, vỗ vỗ vai Trần Phong, nói:
" Ngủ cho lắm vào giờ đầu óc mụ mị hết cả rồi. Thôi chạy đi rửa mặt đi, năm phút nữa là vào học đấy."
Chẳng lẽ mình thật sự bị mơ ngủ? Trần Phong lần đầu tiên có cảm giác tự nghi ngờ chính bản thân mình. Nhưng mọi việc đều rất thật cơ mà, sao lại có thể là mơ được
Hắn thở dài, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu rồi quay lại bàn, chán nản ngồi phịch xuống, đem những suy nghĩ này tạm thời gác sang một bên. Bởi tiết sau là tiết của thầy Dũng, dạy về phương pháp Vận dụng chân khí. Nghe nói ông thầy này cũng không hề dễ tính đâu, tốt nhất nên chuẩn bị kĩ càng, nếu không mới ngày đầu đi học đã bị phạt thì nguy
Tùng tùng tùng.
" Chết rồi, tiết thầy Dũng đến rồi. Bọn mày, chỉnh lại quần áo đi. Thằng kia, dọn đám rác kia ma. Thằng kia nữa, về bàn mau."
Cậu thiếu niên trông có vẻ soái ca lên tiếng, điều hành mọi người làm việc. Mà hỏi ra mới biết, cậu ta tên là Đinh Quang Huy, là lớp trưởng, đã đạt đến Luyện khí trung kì cảnh giới, trong cùng thế hệ cũng có thể xem là không tệ. Mà cậu ta làm việc cũng rất có dáng lãnh đạo, mọi người đều nhất nhất nghe theo, không có chút chống đối nào cả. Đó cũng có thể là do áp lực của thầy giáo đó, nhưng nó cũng không thể phủ nhận được tài năng của hắn.
Trần Phong có chút tò mò với ông thầy này. Rốt cục là đáng sợ đến mức nào khiến bọn này phải cuống cuồng hết cả lên thế?
Cạch
Tiếng cửa chính được đẩy ra chậm chậm vang lên, đối với Trần Phong nó rất bình thường, nhưng với những học sinh còn lại mà nói thì không khác gì ác mộng.
" Cả lớp, chào thầy!"
Quang Huy đứng thẳng lưng, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm túc, thân đứng thẳng. Mà cả lớp cũng đứng dậy rất nhanh, không có chút lười nhác hay chần chừ.
Hửm
Trần Phong nhìn người đàn ông đang đi vào, cố trợn mắt để xem ông thầu này có gì khác, nhưng rốt cục hắn không thấy sự khác biệt nào. Thầy tầm ba mươi tuổi, cắt tóc ngắn, mặc một bồ quần áo cũng rất bình thường, trông không có gì đặc biệt cả. Thế tại sao mấy người này lại lo sợ đến như vậy.
" Chào cả lớp."
Thầy giáo khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, thanh âm tựa chuông đồng vang vọng, bao quát hết cả lớp, đánh sâu vào tâm lý mọi người, khiến cảm giác chán học cùng mệt mỏi bỗng chốc bị đuổi đi đâu mất.
" Nội cương đỉnh phong cảnh giới? Ngoại cương?"
Trần Phong thầm nói trong lòng, nhìn chằm chằm ông thầy này. Câu nói vừa rồi của thầy Dũng mang theo Chân khí, cộng với chất giọng trời ban, bởi vậy mà thanh âm trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, dọa cho những thiếu nam thiếu nữ này sợ hãi không thôi.
" Tôi nghe nói tiết đầu có người đi học muộn và là học sinh mới, đúng không?Là người nào, đứng ra đây tôi hỏi chuyện."
Móa, nhọ thế?
Trần Phong bất đắc dĩ bước lên, giữa hàng chục cặp mắt ái ngại của mọi người. Trong cặp mắt đó Trần Phong thấy được sự thương hại, xót xa, tiếc nuối, chia sẻ, đồng cảm,..... đủ loại cảm xúc trên đời, khiến một kẻ như hắn cũng có chút.... lo sợ.
" Anh tên gì?" Thầy giáo khẽ nhếch mép, nói.
" Em tên Trần Phong." Hắn cứng rắn đáp
" Anh biết tội của anh chưa?"
" Đã biết."
" Tốt, vậy thì ra sân, nhấc chiếc ghế đá kia lên, chạy 3 vòng quanh tòa nhà này là được nghỉ."
Khóe mắt Trần Phong giật giật, định nói chuyện nhưng cuối cùng lại nuốt vào bụng, bước ra khỏi lớp, chạy xuống sân trường.
Mà ở trên này, thầy Dũng cũng nhìn xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ hứng thú.
" Nhóc, để xem thực lực đến mức nào. Có đáng để ta bồi dưỡng hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.