Chương 72: Tuấn Khải chiến tử???
anh101101101
12/08/2019
Lại qua mấy ngày Trần Phong cũng chỉ ngồi ở trong phòng tu luyện, đôi
lúc lại trò chuyện với đám Ánh Nguyệt,.... tính ra cuộc sống vô cùng
nhàn nhã.
Đột nhiên vào một ngày, trời tối đen, trên bầu trời từng đạo từng đạo uy áp thả xuống, trấn áp bốn phía. Sau đó có thể thấy được từng luồng kiếm quang chém về bốn phương, ẩn trong vô tận kiếm quang kia là một con sông lớn biến ảo không ngừng, trong sông từng con quái thú gào thét, đánh đến kiếm quang, hòng phá vỡ nó.
Xoẹt.
Đột nhiên trên trời vô tận kiếm quang tụ lại một chỗ, hóa thành một thanh kiếm màu hoàng kim, tản ra từng trận khí tức thần thánh.
"Kia là...."
Trần Phong nhíu mày, thanh kiếm này đem lại hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa như giữa hắn và kiếm có mối quan hệ mật thiết.
"Trảm!"
Thanh kiếm hạ xuống, chém về phía con sông lớn kia. Con sông đột nhiên biến đổi, lửa cháy rừng rực, sau đó hóa thành một con Hỏa Long giương nanh múa vuốt, rất ghê người.
Nhưng dù Long uy mạnh đến đâu đi nữa thì vẫn không đủ, thanh kiếm vừa trảm xuống thì Hỏa Long bị trảm làm đôi, mà người ở trong cũng kêu lên thảm thiết, máu tươi phun trào, rơi thẳng xuống mặt đất.
"Là chú Tuấn Khải!"
Trần Phong sắc mặt đầy sợ hãi, lao ra khỏi phòng rồi chạy về phía mà Tuấn Khải rơi xuống.
" Đạo Linh thuật kia chắc chắn của chú ấy chứ không thể là người khác. Đối thủ quá mạnh, thật sự quá mạnh, chú ấy đã là Huyền Linh cảnh cấp cường giả rồi, không ngờ chỉ một kiếm lại chém hết thảy."
Đùng đùng đùng
Bốn phía đốt nhiên từng tiếng nổ vang lên, sau đó tám thân ảnh lơ lửng trên không trung Minh Dương thành, nhìn đăm đăm về phía Tuấn Khải rơi xuống.
"Những người kia.... Là Linh giả???" Trần Phong ngước nhìn tám người họ, trong lòng rung động không thôi. Ba người trong đó hắn biết, là ba thủ hộ giả của Minh Dương học viện, năm người còn lại thì hắn không rõ lắm, nhưng nếu đã có thể lơ lửng trên không trung thì thấp nhất cũng phải là Huyễn Linh cảnh cấp.
"Linh thuật kia là Thanh Long Giang đúng không, vậy chắc người đó là cùng môn phái với ngài rồi. Ngài có ý định giúp đỡ không.
Người đàn ông trung niên quay sang nói với ông lão kia.
Ông lão nhíu nhíu mày, đáp:
" Không sai, là Linh thuật của phái ta, hơn nữa còn rất cao đẳng, đã đạt đến Hóa Hình trạng thái. Xem ra người này thực lực so với ta còn mạnh hơn, nhưng lại bị một kiếm kia gạt bỏ, không rõ sinh tử. Thật nguy hiểm quá. Các ngươi theo ta, lại cứu trợ hắn!"
Lão nói xong liền phi thân mà đi, mà những người còn lại cũng không chậm trễ đi theo, không rõ mục đích.
Trần Phong thấy vậy bèn dừng lại, nghĩ thầm:
" Đã có mấy vị Linh giả đi tới, ta nếu cũng đi thì chẳng làm được nhiều, tốt nhất là ở lại chờ đợi tin tức thôi."
Hắn quay trở lại, không ngay lập tức trở về mà đi đến phía chiến trường. Hai đạo Linh thuật tuy va chạm trên trời cao, nhưng nhiều mảnh vụn lại bắn xuống đất, nếu tìm kĩ chắc sẽ thấy chút ít thông tin.
Trên mặt đất lúc này bị cày xới ra thành từng mảnh, vô số kiếm quang chém xuống như mưa, bốn phía rừng cây bị chém thành mảnh vụn.
Trần Phong bước đi từng li từng tí, chỉ sợ xúc động kiếm quang đang ghim trên mặt đất. Bởi trên đường đi đến đây hắn đã thấy mấy con yêu thú cấp một, tính ra mạnh cỡ Luyện khí võ giả, vừa đụng vào liền bị kiếm quang lau đi, biến mất không còn tồn tại, khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm áo, không thể không cẩn thận.
Hắn đi khá sâu vào chiến trường, chỉ thấy ở đây dấu vết của các Linh Thuật ngược lại có phần hư hỏng, xem ra cú va chạm lúc đó rất rất mạnh. Nhờ đó mà hắn đã có thể thu được một ít kiếm quang vào trong Nhẫn không gian, chờ ngày sau Khoai tỉnh lại rồi sẽ tìm hiểu.
Đột nhiên hắn gặp một thân hình to đồ sộ, không kém gì một quả núi, khí tức cường đại khó gì sánh nổi.
Linh thuật, Thanh Long Giang.
Linh Thuật này như tên, có hai điểm quan trọng. Thứ nhất, nó là Giang, là sông, vì vậy hình thái ban đầu là hình thái con sông. Thứ hai, nó cũng là Long, là rồng, có uy thể của sinh vật kinh khủng này, đương nhiên là có mang chút Long uy. Trận này Tuấn Khải đã vận dụng toàn lực, thậm chí hắn đã tế ra Linh hồn của mình để Linh thuật phá huy ra uy lực mạnh nhất, đáng tiếc Thanh kiếm kia quá kinh dị, chém Hỏa Long của hắn thành hai mảnh mà không có chút khó khăn.
"Cảm giác này...thật quen thuộc."
Hắn khoanh chân ngồi xuống, cảm thấy Hỏa Long trước mặt rất thân thiết, rất gần gũi, như có quan hệ nào đó.
Trần Phong bàn tay nắm chặt, Chân khí chậm rãi chuyển động, cùng lúc đó đánh ra Long trảo thủ
Phanh
Quyền này đánh lên phảng phất như một Đại Long sống lại, đang gào thét thể hiện oai hùng của mình. Mỗi một trảo đánh ra như tương dung với Hỏa Long trước mặt, tay hắn từng vòng lửa cuộn quanh, hóa thành hình thái Long trảo giống như thật.
Trần Phong càng đánh càng hăng say, thấy trong người mình như có gì đó thức tỉnh, có gì đó trào lên, nhưng chung quy lại vẫn không được.
"Rốt cục là thứ gì, khiến ta trở nên như thế này? Thật khó chịu!"
Trần Phong thu quyền, thở dài nhìn chung quanh, sau đó chán nản bỏ về. Nơi đây toàn là dấu vết các Linh Thuật, với thực lực thấp bé của hắn hiện nay hoàn toàn không thể đạt được nhiều hơn chỗ tốt ở đây, vì vậy trở về là điều đúng đắn.
Trên đường trở về hắn thấy Minh Dương thành đã quay lại cuộc sống nhộn nhịp bình thường, bởi vậy mà tâm trạng cũng vui lây, rốt cục hắn quyết định dạo chơi một vòng, chưa trở về vội.
"Trần Phong, Trần Phong." Một thanh âm mạnh mẽ vang lên, kéo hắn khỏi cảm giác thư thái này.
"Chú Thạch Hà?" Trần Phong nheo mắt nhìn người đàn ông đang chạy đến, rốt cục nhận ra được bèn dừng lại.
Thạch Hà bây giờ đã là Tụ khí cảnh võ giả, bởi vậy Huyết Khí vô cùng sung túc, cả người như một cái lò rừng rực, sinh mệnh ngút trời, để cho Trần Phong cảm thán không thôi.
"Tìm nhóc mấy ngày nay nhọc quá. Nhóc cứ thoắt ẩn thoắt hiện, làm ta không thể tìm nổi. Bang chủ ta muốn gặp, không biết ý nhóc thế nào?"
Bang chủ của Hổ Báo bang?
Trần Phong sắc mặt cổ quái, ừ thì đúng là hắn muốn gặp gã, vậy mà cứ quên mất.
"Ừ nhỉ, cháu quên mất. Đáng lẽ phải đi chào hỏi từ lâu rồi."
Trần Phong đi theo gã suốt mấy đường, ngõ, hẻm, rốt cục đến nơi.
"Cái này....." Trần Phong há hốc mồm, không tin vào mắt mình. Trước mặt hắn là một quán ăn cao ba tầng, trên đó ghi rõ mấy chữ: Hổ báo bang, khí thế không hề giống một bang phái giang hồ, ngược lại giống như một doanh nghiệp.
Hắn càng bước vào sắc mặt càng cổ quái. Người ở đây có người thường, có võ giả, nhưng ăn uống cực kì ngon miệng, phảng phất vào một nhà hàng năm sao.
"Đây rồi." Thạch Hà hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa vào.
Căn phòng này nằm ở tầng hầm, được thiết kế với dáng vẻ khá là cổ lão, bốn phía lát bằng đá hoa cương, trên tường từng que hương được đốt lên, thơm ngát.
" Hương này... vậy mà tăng nhanh tốc độ tu luyện!"
Trần Phong vừa hít vào thì Chân khí trong cơ thể liền mạnh mẽ hơn rất nhiều, tấm trí cũng thư giãn, đối với tu luyện quả thực là làm ít mà công to, được lợi vô cùng.
Giữa phòng là một người thanh niên đang ngồi khoanh chân xếp bằng. Hắn da dẻ trắng nõn, người cao gầy,dáng vẻ cực kì thư sinh, trông có vẻ chỉ là một tên trói gà không chặt mà thôi.
Trần Phong khóe mắt giật giật, nhìn hắn với ánh mắt kinh dị. Hắn tưởng bang chủ Hổ báo bang phải là người lưng hùm vai gấu, cao hai mét, gầm một tiếng thì mạnh mẽ không kém gì hổ gầm chứ, sao thành thế này???
" Chắc em là Trần Phong?" Người thanh niên mở miệng nói, giọng nói rất dễ nghe, khiến người khác không khỏi cảm thấy thiện cảm với hắn.
" Vâng, lần đầu gặp bang chủ, thật vinh hạnh làm sao."
Trần Phong cười nói, đưa tay ra bắt chuyện, tỏ thiện ý của mình. Hổ báo bang bang chủ cũng hiểu điều đó, bèn gật đầu, bắt tay hắn, nói:
"Ta họ Mai, tên An Sinh, đừng gọi là bang chủ nghe xa cách quá. Hay là cứ gọi là anh đi, bởi vì ta cũng chỉ hơn em bốn năm tuổi gì đó thôi. Ta Đã nghe qua nhiều chiến tích của em, rất là kinh người. Mời ngồi, mời ngồi."
Mai An Sinh lấy hai cái ghế ở góc phòng ra, một cho hắn, một lại đưa cho Trần Phong. Khi tất cả đều yên vị thì hắn mới nói:
" Việc chúng ta quen biết nhau hoàn toàn là hữu duyên, bởi cái thằng Thạch Hà này không gây sự thì có lẽ ta còn chẳng biết em là ai."
Gã cười nói, khiến cho Thạch Hà đang đứng một bên gãi gãi đầu, cười ha ha chữa thẹn.
Trần Phong phất phất tay, đáp:
"Không có gì, không đánh không quen biết. Vả lại nhờ chú ấy mà em mới chiến thắng được Hắc Long Bang, Lý Long, nên mọi chuyện xem như xóa bỏ đi thôi.
Mai An Sinh gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng, đẩy cho hắn một chén trà, nói:
" Nếu em nói như vậy thì tốt quá, anh cũng đỡ lo đi phần nào. Vậy thì.... Mà thôi, chuyện này còn hơi sớm, để sau đi. Mời uống!"
Hắn nói lấp lửng như vậy khiến Trần Phong có chút tò mò, không biết vị bang chủ trẻ tuổi này muốn có được cái gì từ hắn đây? Hắn bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một chút xem như là có lễ, nhưng hắn phút chốc liền ngây ra, bởi trà rất thơm, rất ngon, hơn nữa khi uống vào sẽ khiến cho Tinh thần sảng khoái, não bộ thông suốt, đối với việc tu luyện là cực kì hữu ích.
"Trà này,... Không tầm thường. Mai Anh Sinh người này có lai lịch không tầm thường. Khoan đã, họ Mai? Mai Hắc gia tộc? Hắc Thủy Trạch. Rất có khả năng! Nhưng hắn ta trắng nõn thế kia, không thể nào là người của Hắc Thủy Trạch được. Rốt cục là sao?"
Hắc Thủy Trạch, Mai Hắc gia tộc từng ra một vị Đế, vị Đế đó là Mai Hắc Đế Mai Thúc Loan sống trong Thời kì Hắc Ám. Nghe nói gia tộc này ai cũng đen nhẻm, càng đen thì càng mạnh, nghe nói là truyền thừa từ tổ tiên.
Hắn nghĩ thầm, phút chốc cảm thấy vị bang chủ này rất thâm sâu khó dò về cả thực lực lẫn địa vị.
Hai người nói đủ loại chuyện, từ tu luyện, đời sống thường ngày,... giống như hai người bạn lâu ngày không gặp, nhưng Trần Phong biết rõ Mai An Sinh này chắc hẳn có tâm tư gì đó muốn nói, nhưng hắn lại ấp a ấp úng, không biết có nên nói hay không.
"Chào anh, hôm sau gặp lại!"
Trần Phong quay lưng bước đi, được Thạch Hà dẫn đường. Còn Mai An Sinh thì chắp tay sau lưng, thở dài, nói:
"Thiên phú rất kinh khủng, nhưng mà....có thể giúp ta trả thù được hay không? Bây giờ có lẽ còn sớm, đợi em ấy tu thành Khai Huyệt rồi hãy bàn, kẻo không lại sợ hãi mà cự tuyệt."
Hắn trong lòng mang nặng mối ưu tư, nhưng không tiện nói ra. Chuyện này quá hệ trọng, liên lụy không ít nhân vật cường đại, nếu không cẩn thận thì hắn có thể biến mất như chưa từng tồn tại trên đời. Dù là Khai Huyệt cảnh cấp cao thủ cũng chả khác gì kiến hôi, Huyễn Linh, Chân linh cũng chưa thể ảnh hưởng đến cục diện được.
*********
" Trần Phong, Trần Phong, cậu nghe tin gì chưa?" Triệu Minh hớt ha hớt hải chạy đến chỗ hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
" Chuyện gì?" Trần Phong thầm hô không ổn, cảm thấy có chút lo lắng không rõ.
" Có Linh giả chiến tử ở gần Minh Dương thành!!! "
Trần Phong cứng đơ người, rung giọng nói:
" Cậu...Cậu nói gì cơ??? Ai chiến tử?? LÀ Ai? Là Ai? Ai!??"
Triệu Minh bị dáng vẻ này của hắn hù dọa, cũng run run, nói:
"Không biết, không biết, ta chỉ nghe phong phanh mà thôi. Hình như Linh giả đó là người của Thanh Long Giang tông đấy."
Đột nhiên vào một ngày, trời tối đen, trên bầu trời từng đạo từng đạo uy áp thả xuống, trấn áp bốn phía. Sau đó có thể thấy được từng luồng kiếm quang chém về bốn phương, ẩn trong vô tận kiếm quang kia là một con sông lớn biến ảo không ngừng, trong sông từng con quái thú gào thét, đánh đến kiếm quang, hòng phá vỡ nó.
Xoẹt.
Đột nhiên trên trời vô tận kiếm quang tụ lại một chỗ, hóa thành một thanh kiếm màu hoàng kim, tản ra từng trận khí tức thần thánh.
"Kia là...."
Trần Phong nhíu mày, thanh kiếm này đem lại hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa như giữa hắn và kiếm có mối quan hệ mật thiết.
"Trảm!"
Thanh kiếm hạ xuống, chém về phía con sông lớn kia. Con sông đột nhiên biến đổi, lửa cháy rừng rực, sau đó hóa thành một con Hỏa Long giương nanh múa vuốt, rất ghê người.
Nhưng dù Long uy mạnh đến đâu đi nữa thì vẫn không đủ, thanh kiếm vừa trảm xuống thì Hỏa Long bị trảm làm đôi, mà người ở trong cũng kêu lên thảm thiết, máu tươi phun trào, rơi thẳng xuống mặt đất.
"Là chú Tuấn Khải!"
Trần Phong sắc mặt đầy sợ hãi, lao ra khỏi phòng rồi chạy về phía mà Tuấn Khải rơi xuống.
" Đạo Linh thuật kia chắc chắn của chú ấy chứ không thể là người khác. Đối thủ quá mạnh, thật sự quá mạnh, chú ấy đã là Huyền Linh cảnh cấp cường giả rồi, không ngờ chỉ một kiếm lại chém hết thảy."
Đùng đùng đùng
Bốn phía đốt nhiên từng tiếng nổ vang lên, sau đó tám thân ảnh lơ lửng trên không trung Minh Dương thành, nhìn đăm đăm về phía Tuấn Khải rơi xuống.
"Những người kia.... Là Linh giả???" Trần Phong ngước nhìn tám người họ, trong lòng rung động không thôi. Ba người trong đó hắn biết, là ba thủ hộ giả của Minh Dương học viện, năm người còn lại thì hắn không rõ lắm, nhưng nếu đã có thể lơ lửng trên không trung thì thấp nhất cũng phải là Huyễn Linh cảnh cấp.
"Linh thuật kia là Thanh Long Giang đúng không, vậy chắc người đó là cùng môn phái với ngài rồi. Ngài có ý định giúp đỡ không.
Người đàn ông trung niên quay sang nói với ông lão kia.
Ông lão nhíu nhíu mày, đáp:
" Không sai, là Linh thuật của phái ta, hơn nữa còn rất cao đẳng, đã đạt đến Hóa Hình trạng thái. Xem ra người này thực lực so với ta còn mạnh hơn, nhưng lại bị một kiếm kia gạt bỏ, không rõ sinh tử. Thật nguy hiểm quá. Các ngươi theo ta, lại cứu trợ hắn!"
Lão nói xong liền phi thân mà đi, mà những người còn lại cũng không chậm trễ đi theo, không rõ mục đích.
Trần Phong thấy vậy bèn dừng lại, nghĩ thầm:
" Đã có mấy vị Linh giả đi tới, ta nếu cũng đi thì chẳng làm được nhiều, tốt nhất là ở lại chờ đợi tin tức thôi."
Hắn quay trở lại, không ngay lập tức trở về mà đi đến phía chiến trường. Hai đạo Linh thuật tuy va chạm trên trời cao, nhưng nhiều mảnh vụn lại bắn xuống đất, nếu tìm kĩ chắc sẽ thấy chút ít thông tin.
Trên mặt đất lúc này bị cày xới ra thành từng mảnh, vô số kiếm quang chém xuống như mưa, bốn phía rừng cây bị chém thành mảnh vụn.
Trần Phong bước đi từng li từng tí, chỉ sợ xúc động kiếm quang đang ghim trên mặt đất. Bởi trên đường đi đến đây hắn đã thấy mấy con yêu thú cấp một, tính ra mạnh cỡ Luyện khí võ giả, vừa đụng vào liền bị kiếm quang lau đi, biến mất không còn tồn tại, khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm áo, không thể không cẩn thận.
Hắn đi khá sâu vào chiến trường, chỉ thấy ở đây dấu vết của các Linh Thuật ngược lại có phần hư hỏng, xem ra cú va chạm lúc đó rất rất mạnh. Nhờ đó mà hắn đã có thể thu được một ít kiếm quang vào trong Nhẫn không gian, chờ ngày sau Khoai tỉnh lại rồi sẽ tìm hiểu.
Đột nhiên hắn gặp một thân hình to đồ sộ, không kém gì một quả núi, khí tức cường đại khó gì sánh nổi.
Linh thuật, Thanh Long Giang.
Linh Thuật này như tên, có hai điểm quan trọng. Thứ nhất, nó là Giang, là sông, vì vậy hình thái ban đầu là hình thái con sông. Thứ hai, nó cũng là Long, là rồng, có uy thể của sinh vật kinh khủng này, đương nhiên là có mang chút Long uy. Trận này Tuấn Khải đã vận dụng toàn lực, thậm chí hắn đã tế ra Linh hồn của mình để Linh thuật phá huy ra uy lực mạnh nhất, đáng tiếc Thanh kiếm kia quá kinh dị, chém Hỏa Long của hắn thành hai mảnh mà không có chút khó khăn.
"Cảm giác này...thật quen thuộc."
Hắn khoanh chân ngồi xuống, cảm thấy Hỏa Long trước mặt rất thân thiết, rất gần gũi, như có quan hệ nào đó.
Trần Phong bàn tay nắm chặt, Chân khí chậm rãi chuyển động, cùng lúc đó đánh ra Long trảo thủ
Phanh
Quyền này đánh lên phảng phất như một Đại Long sống lại, đang gào thét thể hiện oai hùng của mình. Mỗi một trảo đánh ra như tương dung với Hỏa Long trước mặt, tay hắn từng vòng lửa cuộn quanh, hóa thành hình thái Long trảo giống như thật.
Trần Phong càng đánh càng hăng say, thấy trong người mình như có gì đó thức tỉnh, có gì đó trào lên, nhưng chung quy lại vẫn không được.
"Rốt cục là thứ gì, khiến ta trở nên như thế này? Thật khó chịu!"
Trần Phong thu quyền, thở dài nhìn chung quanh, sau đó chán nản bỏ về. Nơi đây toàn là dấu vết các Linh Thuật, với thực lực thấp bé của hắn hiện nay hoàn toàn không thể đạt được nhiều hơn chỗ tốt ở đây, vì vậy trở về là điều đúng đắn.
Trên đường trở về hắn thấy Minh Dương thành đã quay lại cuộc sống nhộn nhịp bình thường, bởi vậy mà tâm trạng cũng vui lây, rốt cục hắn quyết định dạo chơi một vòng, chưa trở về vội.
"Trần Phong, Trần Phong." Một thanh âm mạnh mẽ vang lên, kéo hắn khỏi cảm giác thư thái này.
"Chú Thạch Hà?" Trần Phong nheo mắt nhìn người đàn ông đang chạy đến, rốt cục nhận ra được bèn dừng lại.
Thạch Hà bây giờ đã là Tụ khí cảnh võ giả, bởi vậy Huyết Khí vô cùng sung túc, cả người như một cái lò rừng rực, sinh mệnh ngút trời, để cho Trần Phong cảm thán không thôi.
"Tìm nhóc mấy ngày nay nhọc quá. Nhóc cứ thoắt ẩn thoắt hiện, làm ta không thể tìm nổi. Bang chủ ta muốn gặp, không biết ý nhóc thế nào?"
Bang chủ của Hổ Báo bang?
Trần Phong sắc mặt cổ quái, ừ thì đúng là hắn muốn gặp gã, vậy mà cứ quên mất.
"Ừ nhỉ, cháu quên mất. Đáng lẽ phải đi chào hỏi từ lâu rồi."
Trần Phong đi theo gã suốt mấy đường, ngõ, hẻm, rốt cục đến nơi.
"Cái này....." Trần Phong há hốc mồm, không tin vào mắt mình. Trước mặt hắn là một quán ăn cao ba tầng, trên đó ghi rõ mấy chữ: Hổ báo bang, khí thế không hề giống một bang phái giang hồ, ngược lại giống như một doanh nghiệp.
Hắn càng bước vào sắc mặt càng cổ quái. Người ở đây có người thường, có võ giả, nhưng ăn uống cực kì ngon miệng, phảng phất vào một nhà hàng năm sao.
"Đây rồi." Thạch Hà hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa vào.
Căn phòng này nằm ở tầng hầm, được thiết kế với dáng vẻ khá là cổ lão, bốn phía lát bằng đá hoa cương, trên tường từng que hương được đốt lên, thơm ngát.
" Hương này... vậy mà tăng nhanh tốc độ tu luyện!"
Trần Phong vừa hít vào thì Chân khí trong cơ thể liền mạnh mẽ hơn rất nhiều, tấm trí cũng thư giãn, đối với tu luyện quả thực là làm ít mà công to, được lợi vô cùng.
Giữa phòng là một người thanh niên đang ngồi khoanh chân xếp bằng. Hắn da dẻ trắng nõn, người cao gầy,dáng vẻ cực kì thư sinh, trông có vẻ chỉ là một tên trói gà không chặt mà thôi.
Trần Phong khóe mắt giật giật, nhìn hắn với ánh mắt kinh dị. Hắn tưởng bang chủ Hổ báo bang phải là người lưng hùm vai gấu, cao hai mét, gầm một tiếng thì mạnh mẽ không kém gì hổ gầm chứ, sao thành thế này???
" Chắc em là Trần Phong?" Người thanh niên mở miệng nói, giọng nói rất dễ nghe, khiến người khác không khỏi cảm thấy thiện cảm với hắn.
" Vâng, lần đầu gặp bang chủ, thật vinh hạnh làm sao."
Trần Phong cười nói, đưa tay ra bắt chuyện, tỏ thiện ý của mình. Hổ báo bang bang chủ cũng hiểu điều đó, bèn gật đầu, bắt tay hắn, nói:
"Ta họ Mai, tên An Sinh, đừng gọi là bang chủ nghe xa cách quá. Hay là cứ gọi là anh đi, bởi vì ta cũng chỉ hơn em bốn năm tuổi gì đó thôi. Ta Đã nghe qua nhiều chiến tích của em, rất là kinh người. Mời ngồi, mời ngồi."
Mai An Sinh lấy hai cái ghế ở góc phòng ra, một cho hắn, một lại đưa cho Trần Phong. Khi tất cả đều yên vị thì hắn mới nói:
" Việc chúng ta quen biết nhau hoàn toàn là hữu duyên, bởi cái thằng Thạch Hà này không gây sự thì có lẽ ta còn chẳng biết em là ai."
Gã cười nói, khiến cho Thạch Hà đang đứng một bên gãi gãi đầu, cười ha ha chữa thẹn.
Trần Phong phất phất tay, đáp:
"Không có gì, không đánh không quen biết. Vả lại nhờ chú ấy mà em mới chiến thắng được Hắc Long Bang, Lý Long, nên mọi chuyện xem như xóa bỏ đi thôi.
Mai An Sinh gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng, đẩy cho hắn một chén trà, nói:
" Nếu em nói như vậy thì tốt quá, anh cũng đỡ lo đi phần nào. Vậy thì.... Mà thôi, chuyện này còn hơi sớm, để sau đi. Mời uống!"
Hắn nói lấp lửng như vậy khiến Trần Phong có chút tò mò, không biết vị bang chủ trẻ tuổi này muốn có được cái gì từ hắn đây? Hắn bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một chút xem như là có lễ, nhưng hắn phút chốc liền ngây ra, bởi trà rất thơm, rất ngon, hơn nữa khi uống vào sẽ khiến cho Tinh thần sảng khoái, não bộ thông suốt, đối với việc tu luyện là cực kì hữu ích.
"Trà này,... Không tầm thường. Mai Anh Sinh người này có lai lịch không tầm thường. Khoan đã, họ Mai? Mai Hắc gia tộc? Hắc Thủy Trạch. Rất có khả năng! Nhưng hắn ta trắng nõn thế kia, không thể nào là người của Hắc Thủy Trạch được. Rốt cục là sao?"
Hắc Thủy Trạch, Mai Hắc gia tộc từng ra một vị Đế, vị Đế đó là Mai Hắc Đế Mai Thúc Loan sống trong Thời kì Hắc Ám. Nghe nói gia tộc này ai cũng đen nhẻm, càng đen thì càng mạnh, nghe nói là truyền thừa từ tổ tiên.
Hắn nghĩ thầm, phút chốc cảm thấy vị bang chủ này rất thâm sâu khó dò về cả thực lực lẫn địa vị.
Hai người nói đủ loại chuyện, từ tu luyện, đời sống thường ngày,... giống như hai người bạn lâu ngày không gặp, nhưng Trần Phong biết rõ Mai An Sinh này chắc hẳn có tâm tư gì đó muốn nói, nhưng hắn lại ấp a ấp úng, không biết có nên nói hay không.
"Chào anh, hôm sau gặp lại!"
Trần Phong quay lưng bước đi, được Thạch Hà dẫn đường. Còn Mai An Sinh thì chắp tay sau lưng, thở dài, nói:
"Thiên phú rất kinh khủng, nhưng mà....có thể giúp ta trả thù được hay không? Bây giờ có lẽ còn sớm, đợi em ấy tu thành Khai Huyệt rồi hãy bàn, kẻo không lại sợ hãi mà cự tuyệt."
Hắn trong lòng mang nặng mối ưu tư, nhưng không tiện nói ra. Chuyện này quá hệ trọng, liên lụy không ít nhân vật cường đại, nếu không cẩn thận thì hắn có thể biến mất như chưa từng tồn tại trên đời. Dù là Khai Huyệt cảnh cấp cao thủ cũng chả khác gì kiến hôi, Huyễn Linh, Chân linh cũng chưa thể ảnh hưởng đến cục diện được.
*********
" Trần Phong, Trần Phong, cậu nghe tin gì chưa?" Triệu Minh hớt ha hớt hải chạy đến chỗ hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
" Chuyện gì?" Trần Phong thầm hô không ổn, cảm thấy có chút lo lắng không rõ.
" Có Linh giả chiến tử ở gần Minh Dương thành!!! "
Trần Phong cứng đơ người, rung giọng nói:
" Cậu...Cậu nói gì cơ??? Ai chiến tử?? LÀ Ai? Là Ai? Ai!??"
Triệu Minh bị dáng vẻ này của hắn hù dọa, cũng run run, nói:
"Không biết, không biết, ta chỉ nghe phong phanh mà thôi. Hình như Linh giả đó là người của Thanh Long Giang tông đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.