Nam Việt Đế Vương

Chương 200: Vũ Ngọc Linh

anh101101101

13/08/2019

Sau một hồi đấu tranh thì gã cũng đành chịu thua, lấy ra một số đan dược dược dịch, một vài bình Linh dịch. Trần Phong cũng không làm quá thêm, chỉ lấy chúng rồi nhanh chóng rời đi.

Mấy phút sau liền có ba bốn người chạy đến, thấy thanh niên nằm sõng soài trên đất thì hoảng hốt, chạy lại thì thấy gã hai mắt rưng rưng, miệng chỉ lẩm bẩm đúng một câu:

"Phường trộm cướp, chết không nhắm mắt."

Trần Phong dần dần băng qua từng địa bàn của các thế lực, chạm trán các anh tài nơi đây. Tuy nhiên trừ những tên thống lĩnh mới có thể cùng hắn chống cự một lúc, nếu không chỉ cần một đỉnh liền đánh hắn trọng thương, sau đó thu một ít cái gọi là: Phí bồi dưỡng tình cảm.

Đến cuối cùng của khu thứ hai, sát khu thứ ba.

Nơi đây đã xuất hiện Long uy, hơn nữa khá mạnh, nếu ai ở đây tu luyện Khí thuật có liên quan đến Long thì cực kì hiệu quả. Nói không chừng lại ngộ ra Thế!

Trần Phong thấy trước mắt là một thiếu nữ, thân thể thon thả đến kinh người. Môi hồng răng trắng, mái tóc đen tuyền như thác nước chảy đến ngang lưng, mỗi khi có gió thôi qua liền bay phấp phới.

Cô nàng mặc một chiếc váy ren dài đến đầu gối, để lộ ra hai bắp chân trắng nõn, thon thả như được đẽo gọt. Vòng eo nhỏ nhắn, tưởng chừng thừa một chút liền xấu, nhỏ một chút cũng chẳng đẹp. Lên trên là cặp thỏ ngọc tròn nhỏ dễ thương, vừa bằng một nắm tay, nếu chạm vào thì.... Nhìn qua vừa dễ thương lại vừa quyến rũ.

Khuôn mặt nàng lại càng xinh đẹp mười phần, trong đó lại có ba phần lạnh lùng, lại có ba phần tinh nghịch, nhưng cũng có ba phần yêu mị. Lạnh lùng, là ở hai con mắt xanh thẳm kia. Tinh nghịch, là ở cái điệu cười kia. Yêu mị, là cả khuôn mặt kia.

Trần Phong nhìn nàng không chớp mắt, trái tim nhỏ bé đập nhanh lên mấy nhịp, có cảm giác muốn hôn nhẹ lên cái má hồng kia, tuy nhiên hắn vẫn kìm lại được.

"Ta nghe đồn có một tên băng qua địa bàn của các bang hội khu vực hai, một lần đánh bại hơn hai mươi cao thủ trẻ tuổi, bởi vậy mới đến đây xem."

Cô nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn Trần Phong.

"Không biết cô tên gì nhỉ? Ta tên Tần Trần"

"Ta ư, cậu mở thẻ học viên ra tra cứu thông tin là biết."

Trần Phong đang định lấy thẻ ra, nhất thời tỉnh ngộ. Nếu hắn lấy thẻ ra cô nàng sẽ biết rằng mình là học viên ở khu vực nào, bởi khu vực ngoài cùng thì có thẻ trắng, khu vực thứ hai có thẻ xanh, khu vực trung tâm có thẻ vàng. Còn chưa kể là cô nàng có thể cướp đi thẻ từ tay hắn, dù chuyện đó khó xảy ra. Như ở đời ai biết chuyện gì xảy ra?

"Cậu thật khó tính đấy! Thôi được, người ta nói nghe nhé, một lần thôi. Ta tên là Vũ Ngọc Linh!"

Vũ Ngọc Linh?

Thôi xong!

Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, hắn đã đọc qua cái tên này. Cô nàng đứng hạng tư trên bảng khảo sát của Thanh Long giang tông, bản thân cũng là cháu gái của một vị trưởng lão trong Thanh Long giang tông, được xếp hạng nhất trong mười mĩ nữ của đợt tuyển chọn này. Tuy nhiên cô nàng bình thường khó gần, hơn nữa tà tính rất nặng, làm việc tùy hứng.

Quan trọng là cô nàng đã đạt đến Khai Huyệt đỉnh cao, hơn nữa từng đánh bại Chuyển Linh cảnh tam chuyển!

Tế!

Trần Phong gầm lên, Cương khí hóa thành Kim đỉnh chụp xuống, bao lấy cơ thể hắn.

Keng keng keng

Dưới mặt đất từng đám Kiếm khí bắn lên, mỗi sợi nhỏ như sợi chỉ như độ sắc bén cực cao, không ngờ lại đâm xuyên Kim đỉnh của Trần Phong!

Kim Giao quấn thân!

Trần Phong bước liên tiếp mấy bước, trong lồng ngực vang lên tiếng Long ngâm, ngai ngón tay co lại, hóa thành hai con Giao Long.

Song Giao Giảo sát!

Hai con màu vàng kim đồng thời bay ra, uốn lượn quanh nhau, tựa như một cây kéo vậy.

"Hay quá!"



Ngọc Linh vỗ tay cười khanh khách, đột nhiên hai con Giao Long vỡ tung, hóa thành đám khí bay đầy trời. Đồng thời ở nơi xa xa, từng sợi tơ Khí quấn chặt lấy Kim Giao, không cho Trần Phong cơ hội thoát thân.

"Mẹ kiếp, cô nàng này thật khó đối phó. Con đường ta đi là Cương mãnh, cô ấy là âm nhu, thật sự là bị khắc chế!"

Trần Phong lâu lắm rồi mới bị một người cùng cảnh giới làm cho bí bách đến mức này. Trước đây hắn hầu như quét ngang, gặp một giết một, gặp hai giết một đôi, cùng cấp gần như không có đối thủ. Nhưng nay thì có rồi, thậm chí đối thủ cực kì khó chịu. Mà đáng tiếc lại là một thiếu nữ xinh đẹp, muốn ra tay toàn lực cũng khó.

"Kim canh kiếm khí!"

Dưới nách hắn sinh ra hai cánh tay nữa, mỗi ngón tay có một đạo kiếm khí, tổng cộng là hai mươi đạo kiếm khí. Những sợi tơ khí lập tức bị chém đứt, nhờ đó hắn thoát khốn, lùi về phía sau.

"A, thú vị đấy chứ!"

Cô nàng reo vang, năm đầu ngón tay phóng ra năm sợi Kiếm khí nhỏ như que tăm, sau đó nhảy bật đến, đánh cận chiến với Trần Phong.

"Cô nàng tinh thông kiếm pháp? "

Kiếm tơ bay xung quanh Trần Phong tựa như đang nhảy múa, cực kì khó để đoán biến. Có lúc nó mềm nhỏ như lại cực kì dai, có lúc lại tựa như một thanh kiếm, sắc bén vô cùng. Cương khí Trần Phong tuy hùng hậu nhưng lại không có đất dụng võ, chỉ có thể dựa vào độ sâu dày cùng chất lượng cực cao để đối kháng. Tuy nhiên Ngọc Linh dường như cũng hấp thu một loại năng lượng đặc biệt, khiến Cương khí của cô nàng rất kì lạ, tốc độ cực nhanh, lại còn cực kì sắc bén.

Kim đỉnh trấn!

Kim đỉnh trên đỉnh đầu hắn nện xuống, lực công kích bao phủ phạm vi hai mét. Nhưng Ngọc Linh không lộ ra chút nào sợ hãi, đầu ngón tay di chuyển liên tục.

Kết kén!

Quanh thân cô nàng được bao phủ bởi vô số sợi tơ khí, bởi vậy lực công kích tuy mạnh nhưng tất cả đều bị hóa giải.

"Ta chờ cơ hội này lâu rồi! Kim canh kiếm trận!"

Trần Phong bốn cánh tay đồng loạt vung vẩy, Kiếm khí hóa thành từng con Kim Giao bay múa trên trời cao, phát ra màu hoàng kim chói mắt. Sau đó Kim Giao vây quanh cái kén của Ngọc Linh, hóa thành một tòa Kim Giao Kiếm trận.

Hắn lại tế ra Kim đỉnh, đem chụp ngược lại, bao cả tòa đại trận cùng với Ngọc Linh vào một chỗ, bản thân thì nhảy lên trên cùng, gầm lên:

"Luyện!"

Bên trong Kim đỉnh áp lực tăng mạnh, vô số Kim Giao cắn xé cái Kén nọ, hòng lôi Ngọc Linh ra. Mà ở bên trong cô nàng cũng khẽ nhấc đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

"Phải dùng chín phần thực lực rồi."

Cô nàng đột nhiêm tế ra một sợi tơ trong suốt, dài tầm ba mét rồi đem quấn quanh ngón tay cái. Sau đó lại biến hóa ra vô số sợi tơ, hóa thành một cái ô.

"Vẫn nên đi là hơn."

Trần Phong cảm thấy công kích cùa mình khó mà xé mở phòng ngự của cô nàng, bởi vậy rất nhanh liền lùi lại, đạp Kim Giao mà bay đi.

"Đứng lại nào!"

Đột nhiên giọng nói dịu dàng của Ngọc Linh vang lên, sau đó Trần Phong cảm thấy cơ thể căng cứng, không ngờ lại bị một sợi tơ trói từ lúc nào!

"Sợi tơ này không phải do Cương khí biến thành mà đó là Bảo khí, Bảo khí cấp năm! Hơn nữa chất lượng cực cao!"

Trần Phong cố vận lực nhưng vẫn khó lòng thoát khỏi trói buộc, mà lúc này Ngọc Linh cũng cười khẽ:

"Ngươi biết không, ở sâu trong dãy Trường Sơn có một loại dị thú, tuy chỉ là Yêu thú cấp sáu, nhưng dù là Linh thú cũng chẳng bắt nổi. Bởi vì sao? Vì tốc độ của loài dị thú kia rất kinh khủng, mà cái tốc độ đó là nhờ sợi gân cùng sợi cơ ban tặng. Chỉ cần nhún nhẹ một cái thì thân thể nó đã bắn ra xa hàng trăm mét."

"Sợi gân đó chắc đến mức Chuyển Linh cảnh bát chuyển cũng không thể kéo đứt, chém cũng không sao."

Trần Phong cảm thấy bản thân bị kéo dần lại, sau đó bị kéo vào Kim đỉnh, rồi bị kéo vào trong Kén kia.



Ngọc Linh đứng sát cạnh hắn, hương thơm xử nữ tỏa ra khiến Trần Phong có chút lung lay ý chí. Cô nàng nhìn trên mặt hắn vẫn đang bị bao phủ bởi một lớp Cương khí, lập tức cười nói:

"Cần gì phải che giấu? Ta thật sự muốn biết ở Thanh Long Giang tông này từ khi nào lại xuất hiện một thiếu niên thiên tài như vậy."

Cô nàng chắp tay sau lưng, ngó nghiêng Trần Phong, đôi lúc lại chọc chọc cơ thể hắn, sau đó nghĩ ngợi:

"Thân thể thật mạnh, Cương khí chất lượng thật cao, chẳng lẽ là đệ tử của một trưởng lão nào trong chín ngọn núi hay sao?"

"Này! Cậu rốt cục là người đến từ đâu vậy?"

Trần Phong im lặng không đáp.

"Không nói thì thôi! Ta tự tìm hiểu!"

Nói rồi cô nàng tiến sát lại, tơ khí đâm vào trong Cương khí bao phủ khuôn mặt Trần Phong. Nhưng phải đến một lúc sau mới phá được, khuôn mặt Trần Phong chậm rãi hiện ra. Mà cô nàng cũng thấy Trần Phong lúc này đang cười, một nụ cười vô cùng tà ác.

Bành!

Quanh thân hắn Long uy trùng điệp, khí thế toàn bộ bộc phát như núi lửa phun trào. Trên cơ thể hắn mọc đầy Long lân, phía dưới Long lân là từng bó cơ chạy dọc ngang, vang lên tiếng bộp bộp rất khủng bố.

Sợi tơ nọ bị hắn chấn văng ra, rơi lên mặt đất. Còn Ngọc Linh cũng lộ ra bộ dáng kinh hồn, không tự chủ mà lùi mấy bước. Trong con mắt của cô nàng thì Trần Phong đột nhiên cực kì hùng vĩ, tựa như Đế Hoàng Thần Long, không thể cản nổi!

"Cô gái nhỏ, đừng nghĩ thích làm gì thì làm. Có tin đại gia lột sạch ngươi không?"

Trần Phong chộp lấy hai tay cô nàng, đè lên mặt đất, thân thể thô bạo ngồi lên trên.

Ngọc Linh lúc này cũng bình tâm trở lại, tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn cười khanh khách, đáp:

"Ngươi thật sự dám làm gì sao? Hay lại là thùng rỗng kêu to?"

"Khích ta? Lầm rồi cô gái nhỏ."

Trần Phong đột nhiên cảm thấy huyết dịch sôi trào, không nhịn được mà hôn lên đôi má hồng nhuận của Ngọc Linh.

"Vừa thơm vừa mềm, quả nhiên là mĩ nữ!"

Trần Phong cười thỏa mãn, đột nhiên biến sắc, thân thể nhanh chóng lùi lại, sau đó biến mất.

Trên đỉnh kén lúc này cũng có vô số đạo kiếm tơ bắn xuống, đâm vào vị trí Trần Phong vừa đứng. Ngọc Linh chậm rãi đứng dậy, khẽ phẩy tay, tức thì một cái ô từ trên cao rơi xuống, mà lúc này hai má cô nàng đỏ hồng, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ.

"Ta sẽ trả thù này!."

Nói xong cô nàng lập tức xông ra, đuổi theo Trần Phong. Tiếc là hắn đã ẩn thân từ lâu, không kịp đuổi theo

Hắn dần tiến vào khu vực thứ ba. Nơi đây Linh khí càng nồng đậm thêm một bậc, hơn nữa trong không gian dường như có một thứ năng lượng kì lạ, khiến Trần Phong cảm ngộ được rất nhiều, mà Linh hồn đang nằm trong trừng trong Tinh thần hải tựa như cũng cảm nhận được nó, theo đó mà phát triển.

"Chắc đây là Linh mà Linh giả thường nhắc đến. Nếu có Linh, võ giả Khai Huyệt cảnh có thể cảm ngộ nó, từ đó Hồn quá trứng, trở thành Linh hồn hoàn chỉnh."

Trần Phong ngày càng tiến sát hồ, lúc này hắn cũng nghe được những tiếng hò reo vang trời, nhìn ra xa thì thấy có mấy trăm người đang tụ lại thành một nhóm, mà nơi xa xa là một thanh niên tầm mười chín hai mươi tuổi. Gã gương mặt góc cạnh, dáng vẻ lạnh lùng nhưng thực lực lại không đùa được! Gã đã là cường giả Chuyển Linh cảnh, bởi sau ót mơ hồ thấy được một quả trứng đang đập thình thịch, bên trong dường như ẩn chứa một cái gì đó.

"Anh ấy lại có thể chịu được dưới Long uy của Long tôn giả mười sáu hơi thở! Anh ấy chỉ là Chuyển Linh tứ chuyển mà thôi!"

"Thành tựu như vậy là rất đang gờm rồi, nhớ ta chỉ chịu được năm hơi thở liền muốn chết rồi. Người với người chênh lệch vậy sao?"

"Ngươi là cái loại gì, có thể so với anh ấy sao? Thành tựu như vậy sau này dù có tiến vào chín ngọn núi lớn cũng sẽ sớm ngày nổi tiếng

Hết chương 200

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Việt Đế Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook