Chương 67: Dân biển 2
Lai Tự Viễn Phương
06/01/2015
Tóc dài màu đen, đôi mắt như ngọc thạch đen, ngũ quan nhu hòa, tướng mạo quen thuộc.
Hà Ninh thế này, khiến các dân biển ngồi quanh trước lều không tự chủ nhớ tới tượng thủy tinh trong cung điện giấu dưới đáy biển.
Thời đại đế quốc, họa sư và điêu khắc sư cung đình gần như toàn bộ tới từ dân biển phía nam. Vương thành Aram bị thiêu hủy trong ngọn lửa, tất cả những gì trong cung điện đế quốc cũng bị lửa nuốt chửng. Nhưng ở phía nam đế quốc, họa sư thoát được lại bảo tồn mấy bức chân dung của đế vương và tượng điêu khắc của đại vu. Trong đó có tượng điêu khắc của đế vương Aram cuối cùng và đại vu cuối cùng.
So với nghệ thuật theo phái trừu tượng của thành Ariel, những bức chân dung và tượng điêu khắc này vô cùng tinh xảo, đặc biệt là tượng thủy tinh của đại vu cuối cùng của đế quốc, càng sống động như thật, giống hệt đại vu bốn trăm năm trước, cùng Hà Ninh cũng cực kỳ tương tự.
Dưới thần điện Vu thành giấu cuộn da dê và bảng đồng ghi chép lịch sử đế quốc, còn dân biển phía nam thì giấu chân dung của đế vương và tượng điêu khắc của đại vu dưới đáy biển. Vu nữ của thần điện Ortiramhs có lẽ có từng nghi ngờ, nhưng sau khi đạt thành hiệp nghị với dân biển thì không thể tiếp tục truy cứu. Huống hồ, cung điện trong biển chỉ là truyền thuyết, trừ dân biển không ai có thể đi sâu vào đáy biển như thế, thần điện dù có không cam tâm cũng chỉ có thể từ bỏ.
Thần điện Ortiramhs vẫn luôn muốn triệt để xóa sạch đại vu đế quốc khỏi lịch sử Aram, trải qua bốn trăm năm đăng đẳng, bọn họ cho rằng mình đã thành công, nhưng vào lúc lời nói dối bị vạch trần mới phát hiện, lịch sử căn bản không thể nào che giấu, âm mưu cuối cùng cũng có ngày bại lộ, khi lời nói dối bị vạch trần, hậu quả còn đáng sợ hơn tưởng tượng trăm ngàn lần.
Địa vị cao quý không còn nữa, sự phục tùng và tín ngưỡng của tộc nhân trong chớp mắt biến thành khinh bỉ không chút che giấu, chửi rủa và trục xuất không chút tình cảm, tôi tớ trung thành nhất cũng không còn tin tưởng bất cứ lời nào của họ.
Trước khi thần điện bị hủy diệt, vu nữ bị trục xuất vẫn còn có nơi để trở về, bất luận ở đó còn tiềm ẩn uy hiếp tử vong, sau khi thần điện sụp đổ, vu nữ mất đi vinh quang và địa vị chỉ có thể giống như tội nhân lang thang trong hoang mạc. Tất cả kiêu ngạo ngày xưa đều trở thành hoa trong gương, không có thành và bộ lạc nào nguyện ý tiếp nhận họ, cho dù là người đồng dạng lang thang cũng không muốn cùng đồng hành với vu nữ bị trục xuất.
Vu nữ Ortiramhs giết chết đại vu, liên kết với kẻ âm mưu hủy diệt đế quốc. Âm mưu và lời nói dối đáng sợ chọc giận thần linh, đại lục Aram mới gặp phải hạn hán mấy trăm năm. Tất cả chân tướng vào lúc mà thần điện bị sụp đổ đã bị vạch trần, các vu nữ Ortiramhs giống như chuột trong cống, người người căm ghét, người người chủi rủa, khổ sở giãy dụa trong hoang mạc, không chốn dung thân.
Chim ăn thịt thối cả ngày luẩn quẩn trên đầu họ, chờ cái chết đến.
Vu nữ bị nhốt trong địa lao thành Battier và thành Burang, so với những đồng bạn cô độc chết trong hoang mạc có thể nói là may mắn, ít nhất bọn họ không cần đối diện với sự chán ghét của thế nhân, cũng không phải cô độc mà chết.
Nhắm hai mắt lại, tất cả những gì đã có lúc xưa lại hiện về. Tộc nhân quỳ bái kính lễ, tộc trưởng và các trưởng lão nghe lời phục tùng, chiến sĩ bộ lạc chịu vì một câu nói của họ mà rút trường đao… trang sức chói mắt, váy sa thêu tơ vàng, thức ăn thơm ngon… nếu thần điện Ortiramhs chưa từng diệt vong, nếu nam nhân tóc đen đó chết trong đại mạc, bọn họ vẫn có thể hưởng thụ tất cả, thậm chí có thể thay thế đại vu già cả đứng trên đỉnh cao của đại lục Aram.
Hiện tại tất cả đã hết rồi.
Giờ khắc cuối cùng của sinh mạng, có người sẽ ân hận vì tội nghiệt đã phạm, cũng có người kiên tin mình không phạm sai lầm.
Các vu nữ thần điện Ortiramhs đang nghĩ gì? Chỉ có bọn họ biết.
Gió mang theo cát vàng thổi mù mịt, đồi cát chậm rãi di chuyển, cát vàng che lấp di thể bên dưới, chim ăn thịt thối kêu lên trong không trung, càng lúc càng đông.
Ngọn lửa sinh mệnh hoàn toàn tắt ngúm, không cần bao lâu, dấu vết các vu nữ Ortiramhs từng tồn tại trên đời sẽ biến mất, giống như bọn họ đã từng làm đối với đại vu Aram.
Trong bóng đêm, lại một vu nữ ngã xuống, đống lửa trong doanh tại ốc đảo đang cháy bừng bừng.
Dân biển trước lều nhìn Hà Ninh đi xa, không tiếp tục ăn uống, mà dùng ngôn ngữ mục dân phía đông không hiểu để trao đổi với nhau. Trong lúc nói tựa hồ có xảy ra tranh chấp, nhưng rất nhanh đã thống nhất. Dẫn đội đứng ra, đi tới cạnh chỗ Mudy, dừng lại tại nơi ánh lửa có thể miễn cưỡng chiếu tới, cong lưng hành lễ, “Đại nhân tôn kính.”
Mudy ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu đỏ một bên gương mặt hắn, chợt sáng chợt tối. Trong con ngươi màu lam lóe qua tia vàng, đôi môi đỏ tươi như nhỏ máu. Mang sau tai dân biển lập tức đóng chặt, đây là biểu hiện khẩn trương khi bọn họ cảm thấy uy hiếp.
Dân biển cố gắng để mình trấn định, nhưng sự run rẩy trong giọng nói lại không thể nào che giấu, “Thành chủ đại nhân, người vừa rồi ly khai, có phải là người thần dụ vừa tới thành Burang, mang tới nước mưa và phì nhiêu cho Aram, đại vu chân chính?”
Mudy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, cho tới khi mắt dân biển bắt đầu biến hóa, từ màu nhạt biến thành gần như trong suốt, mới cho đáp án khẳng định.
Khi hai người nói chuyện, Hà Ninh đã rửa mặt xong, lau khô nước trên mặt, thoải mái thở ra một hơi. Không vội trở về trướng, mà đi tới chỗ nghỉ ngơi của thằn lằn xanh và thằn lằn đen, sau khi đứng lại liền che mặt, quả nhiên lại lăn vào nhau, đang đánh nhau.
“Aya!”
Giọng Hà Ninh không cao, nhưng thằn lằn xanh lại lập tức chạy qua, không thèm đánh nữa, hưng phấn há to miệng với Hà Ninh. Đừng hiểu lầm, nó không phải đánh nhau tới lục thân bất nhận muốn cắn người, mà là bị Hà Ninh nuôi thành thói quen, súc miệng trước khi ngủ.
Hà Ninh búng tay một cái, một cột nước chảy vào miệng thằn lằn xanh, thằn lằn xanh ngửa cổ, híp mắt lại. Thằn lằn đen cũng chạy tới, cũng há miệng, Hà Ninh cười, lại búng tay một cái, một cột nước rào rào chảy vào miệng thằn lằn đen.
Hà Ninh xoa cằm đứng một hồi, nhíu mày nhìn vảy dính đầy bùn đất của chúng, hai cột nước lớn hơn từ trời giáng xuống, dội thẳng vào đầu, thằn lằn xanh và thằn lằn đen không dám kháng nghị, thành thật đứng nguyên tại chỗ chịu xối nước.
Không phải không tránh thử, ngặc nỗi đại vu quá hung tàn, chạy tới đâu xối tới đó, hơn nữa nước càng lúc càng lớn.
Hà Ninh ngáp một cái, đang định về lều, đột nhiên phát hiện ánh mắt thằn lằn xanh và thằn lằn đen không đúng, còn bày ra tư thế uy hiếp, gầm nhẹ.
Hà Ninh dừng bước, chậm rãi quay đầu, hai con hải thú vô thanh vô tức đứng sau lưng y, đang duỗi dài cổ, nhìn thằn lằn xanh và thằn lằn đen dưới cột nước mà tràn đầy ngưỡng mộ.
Đừng hỏi tại sao Hà Ninh có thể nhìn ra được những vẻ mặt khác nhau trên mặt hai đứa này, tóm lại, y chính là biết.
“Muốn xối một chút không?”
Hà Ninh cười híp mắt đưa tay ra, chọc đầu hải thú, không chút sợ hãi cái miệng hình móc câu và hàm răng sắc bén vô cùng của hải thú.
Hải thú nghiêng đầu, vẻ ngoài hung ác, hiếm khi lộ ra một mặt đáng yêu.
Hà Ninh cười, ước lượng thân hình của hai vị này, niệm một đoạn vu văn, một cơn mưa xối xả quy mô nhỏ dội lên đầu hải thú. Hai bé bự duỗi thắng tứ chi trong mưa, còn lật người, biểu hiện càng thân thiện với Hà Ninh.
Đại vu nào đó sờ cằm, sinh sống trong biển… có cần thêm muối không?
Cột nước dẫn tới hải thú, cơn mưa dẫn tới dân biển.
Nhìn thấy hải thú và Hà Ninh đứng trong mưa, dân biển đi đầu kéo khăn đầu xuống, lộ ra mái tóc màu bạc như ánh trăng, đi tới hứng lấy mấy giọt nước mưa, nước mưa lăn trong lòng bàn tay, như trân châu trong suốt.
“Đại vu!”
Dẫn đội của dân biển quỳ một gối trước mặt Hà Ninh, đây là lễ nghi cao nhất của dân biển, trước mặt Mudy, hắn cũng chỉ cong lưng mà thôi.
“Cảm tạ thần linh, cảm tạ ngài đã trở về.”
Ngôn ngữ của dân biển, trừ đồng tộc thì chỉ có đại vu có thể hiểu. Bốn trăm năm trước, vu nữ Ortiramhs nuốt tim đại vu, uống máu đại vu, đạt được vu lực lớn hơn, nhưng không hoàn toàn. Bà không hiểu ngôn ngữ của dân biển, tự nhiên cũng sẽ không hiểu mối liên hệ giữa đại vu đế quốc các đời và dân biển.
Vào thời đại đế quốc, dân biển tín ngưỡng thần linh, hiếu trung với đại vu. Nếu bảo dân biểu dùng thân phận họa sư để phục vụ đế vương, không bằng nói là bọn họ chỉ muốn đạt được nhiều cơ hội hơn để ở bên cạnh đại vu.
Khi nói chuyện với Mudy, dân biển sử dụng ngôn ngữ thông dụng của đại lục, ngữ điệu có hơi cổ quái nhưng vẫn nghe hiểu được. Khi ở trước mặt Hà Ninh, bọn họ lại nói hoàn toàn khác.
Ngôn ngữ kỳ quái, giống như hơi thở của thủy triều.
Trong đầu Hà Ninh đột nhiên hiện ra mấy cảnh tượng, bất giác ngẩng đầu che trán, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm dân biển dưới ánh trăng, nói ra một cái tên xưa cũ, “Radis?”
Nghe Hà Ninh gọi thế, dân biển đi đầu vẻ mặt kích động, đôi mắt gần như trong suốt phản chiếu lại dung mạo của Hà Ninh, “Đại vu vĩ đại, Radis là tổ tiên của tôi, bốn trăm năm trước từng đảm nhận họa sư tại cung đình, cũng là họa sư đế quốc cuối cùng.”
“Vậy sao?’
Hà Ninh xoa xoa góc trán, cảm giác choáng váng và đau đầu này đã lâu không có rồi, tại thành Ariel, y còn cho rằng ký ức kế thừa đã hoàn chỉnh, nhưng hiện tại… thật sự nghĩ không ra.
Chuyện về những dân biển này, Mudy biết không?
Hà Ninh vô thức tìm kiếm bóng dáng Mudy trong đám người, phát hiện hắn đang đứng cách đó không xa, không đợi y lên tiếng, đã bước tới cạnh y.
“Các người đứng lên trước đi.”
Các dân biển đứng lên, Hà Ninh buông tay xuống, không tiếp tục nghiên cứu chuyện Radis và dân biển, mà lại nói một câu hoàn toàn ngoài dự liệu, “Các người cũng muốn xối một chút chứ?’
Sững ra mấy giây, dân biển mới hiểu ý của Hà Ninh, có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu.
Vào đại mạc phía đông, nước dân biển mang theo đã hết, mỗi lần tìm được nguồn nước đều phải để hải thú uống no trước. Trong tình trạng này, có thể duy trì đủ lượng nước cần mỗi ngày không bị phơi khô đã là vạn hạnh, muốn được ngâm nước giống như ở phía nam sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mudy đi tới đỡ lưng Hà Ninh, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Hà Ninh lắc đầu, trong ánh mắt mong đợi của các dân biển, niệm một chuỗi vu văn, khuyên tai bên trai bắt đầu phát sáng, cơn mưa đổ xuống càng lúc càng nhiều, dính thành một màn mưa.
Mưa đêm lạnh lẽo ngay cả các kỵ sĩ cũng ăn không tiêu, nhưng hơn ba mươi dân biển lại hoan hô một tiếng, tranh nhau chạy tới nơi nước mưa dày đặc nhất, mái tóc bị thấm ướt, đôi mắt màu nhạt hình như đang phát sáng.
“Lỗi giác chăng?”
Hà Ninh biết trong biển sâu có cá phát sáng, nhưng người phát sáng… được rồi, thế giới này không có gì không có, mình đã tự trải nghiệm bao nhiêu chuyện kỳ lạ rồi mà? Thêm một chuyện cũng không khác gì.
Các dân biển hưng phấn ‘ngâm’ trong mưa, bầu bạn với họ chỉ có hải thú, ngay cả da dày thịt thô như thằn lằn xanh và thằn lằn đen cũng cam bái hạ phong.
Khó trách có thể đi vào biển sâu, khiến thần điện Ortiramhs cũng bó tay không biện pháp.
Mưa lớn đủ một đêm, các dân biển đứng trong mưa bao lâu, Hà Ninh không rõ.
Sau khi về lều, trường bào trên người Hà Ninh trực tiếp bị xé ra ném qua một bên, được nhiệt độ ấm áp bao lấy, mệt mỏi và buồn ngủ cùng dâng lên, ngủ trong lúc Mudy đang lau tóc cho y.
Tiếng ngáy nho nhỏ, khóe môi cong lên, Mudy cầm một lọn tóc còn ẩm lên, giận cũng không được, cười cũng không xong.
Tức giận với người đang ngủ sao? Võ lực của Hà Ninh còn bày ra trước mắt, dỡ thêm một cái lều nữa không thành vấn đề.
Thành chủ đại nhân cũng chỉ cười khổ một tiếng, tiếp tục lau tóc cho đại vu đang say giấc.
Hôm sau, khi Hà Ninh tỉnh lại, trong lều chỉ còn lại mình y. Ngoài lều, Miya đã chuẩn bị xong bữa sáng, trong canh có thêm vào hương liệu dân biển mang tới, mùi vị càng tươi ngọt.
Các dân biển thoải mái thư sướng, cũng không còn bao như cái bánh chưng như khi vừa gặp, nhiều lắm chỉ là áo bào và khăn đầu dày hơn chút, có thể thấy có đại vu rồi quả thật sẽ khác.
Các thương nhân trong đội thương buôn của Wamu và các dân biển có chung đề tài nói, tuy đa phần hàng hóa mang tới đều là muối và hương liệu, vàng và bảo thạch đổi được ở mấy thành tại phía đông có thể giao dịch với dân biển. Muối của phía nam, thương dân phía bắc không thích, nhưng hương liệu lại khác, hương liệu do dân biển điều chế được hoan nghênh trên khắp đại lục Aram.
“Ba đồng vàng, lại thêm sáu viên bảo thạch.”
“Bốn đồng vàng, bảo thạch này quá nhỏ.”
“Vậy hương liệu cũng phải thêm một chút.”
Trả giá thế này đã bắt đầu từ sáng sớm, duy trì mãi cho tới lúc nhổ trại lên đường.
Đội thương buôn của Wamu tính đến Vu thành, các dân biển biết rồi cũng thay đổi lộ tuyến, đến phía đông vốn là vì đại vu, đội thương buôn chỉ là che giấu, buôn bán hàng hóa chỉ là thuận đường.
Hà Ninh không cự tuyệt thỉnh cầu của các dân biển, muốn đi thì đi.
Người Bờm Đen đã định chủ ý sẽ ly khai, cưỡng ép lưu lại cũng không tất yếu.
Man tộc đều không đáng tin cậy lắm, có lẽ y nên thử tiếp xúc nhiều hơn với dân biển, một vài thứ trong ký ức khiến Hà Ninh cảm thấy rất thú vị.
Giữa trưa, đội ngũ lại lần nữa gặp được một chỗ đồi cát liền nhau, Hà Ninh dứt khoát tạo một thông đạo dưới đồi cát, các kỵ sĩ và thương nhân đã thấy qua một lần, nhưng vẫn kinh động không nhỏ, khỏi nói tới các dân biển đi sau lưng.
Hà Ninh đứng trên lưng thằn lằn xanh, quay đầu nhìn dân biển được hải thú chở, vì tránh mặt trời nóng bức, bọn họ còn dựng cả lều trên mai hải thú!
Tuy chỉ là dùng dây thừng buộc lại, miễn cưỡng có thể che nắng, nhưng cũng tốt hơn là trực tiếp bị mặt trời thiêu.
Thu mắt lại, Hà Ninh vỗ lưng thằn lằn xanh, “Yên tâm đi, anh bạn, cho dù không thể dựng lều trên lưng mày, tao cũng không chê mày đâu.”
Thằn lằn xanh đang bay ra khỏi đồi cát, vừa muốn bay lên trời, nghe lời của Hà Ninh đột nhiên rùng mình một cái, xém chút ngã xuống đất.
Dựng lều trên lưng nó? Đôi mắt to hung tợn trừng hải thú chậm rãi đi vào đồi cát, miệng phả ra khí tức nóng bức, nó phát thệ không đội trời chung với cái thứ có mai đó!
Hà Ninh thế này, khiến các dân biển ngồi quanh trước lều không tự chủ nhớ tới tượng thủy tinh trong cung điện giấu dưới đáy biển.
Thời đại đế quốc, họa sư và điêu khắc sư cung đình gần như toàn bộ tới từ dân biển phía nam. Vương thành Aram bị thiêu hủy trong ngọn lửa, tất cả những gì trong cung điện đế quốc cũng bị lửa nuốt chửng. Nhưng ở phía nam đế quốc, họa sư thoát được lại bảo tồn mấy bức chân dung của đế vương và tượng điêu khắc của đại vu. Trong đó có tượng điêu khắc của đế vương Aram cuối cùng và đại vu cuối cùng.
So với nghệ thuật theo phái trừu tượng của thành Ariel, những bức chân dung và tượng điêu khắc này vô cùng tinh xảo, đặc biệt là tượng thủy tinh của đại vu cuối cùng của đế quốc, càng sống động như thật, giống hệt đại vu bốn trăm năm trước, cùng Hà Ninh cũng cực kỳ tương tự.
Dưới thần điện Vu thành giấu cuộn da dê và bảng đồng ghi chép lịch sử đế quốc, còn dân biển phía nam thì giấu chân dung của đế vương và tượng điêu khắc của đại vu dưới đáy biển. Vu nữ của thần điện Ortiramhs có lẽ có từng nghi ngờ, nhưng sau khi đạt thành hiệp nghị với dân biển thì không thể tiếp tục truy cứu. Huống hồ, cung điện trong biển chỉ là truyền thuyết, trừ dân biển không ai có thể đi sâu vào đáy biển như thế, thần điện dù có không cam tâm cũng chỉ có thể từ bỏ.
Thần điện Ortiramhs vẫn luôn muốn triệt để xóa sạch đại vu đế quốc khỏi lịch sử Aram, trải qua bốn trăm năm đăng đẳng, bọn họ cho rằng mình đã thành công, nhưng vào lúc lời nói dối bị vạch trần mới phát hiện, lịch sử căn bản không thể nào che giấu, âm mưu cuối cùng cũng có ngày bại lộ, khi lời nói dối bị vạch trần, hậu quả còn đáng sợ hơn tưởng tượng trăm ngàn lần.
Địa vị cao quý không còn nữa, sự phục tùng và tín ngưỡng của tộc nhân trong chớp mắt biến thành khinh bỉ không chút che giấu, chửi rủa và trục xuất không chút tình cảm, tôi tớ trung thành nhất cũng không còn tin tưởng bất cứ lời nào của họ.
Trước khi thần điện bị hủy diệt, vu nữ bị trục xuất vẫn còn có nơi để trở về, bất luận ở đó còn tiềm ẩn uy hiếp tử vong, sau khi thần điện sụp đổ, vu nữ mất đi vinh quang và địa vị chỉ có thể giống như tội nhân lang thang trong hoang mạc. Tất cả kiêu ngạo ngày xưa đều trở thành hoa trong gương, không có thành và bộ lạc nào nguyện ý tiếp nhận họ, cho dù là người đồng dạng lang thang cũng không muốn cùng đồng hành với vu nữ bị trục xuất.
Vu nữ Ortiramhs giết chết đại vu, liên kết với kẻ âm mưu hủy diệt đế quốc. Âm mưu và lời nói dối đáng sợ chọc giận thần linh, đại lục Aram mới gặp phải hạn hán mấy trăm năm. Tất cả chân tướng vào lúc mà thần điện bị sụp đổ đã bị vạch trần, các vu nữ Ortiramhs giống như chuột trong cống, người người căm ghét, người người chủi rủa, khổ sở giãy dụa trong hoang mạc, không chốn dung thân.
Chim ăn thịt thối cả ngày luẩn quẩn trên đầu họ, chờ cái chết đến.
Vu nữ bị nhốt trong địa lao thành Battier và thành Burang, so với những đồng bạn cô độc chết trong hoang mạc có thể nói là may mắn, ít nhất bọn họ không cần đối diện với sự chán ghét của thế nhân, cũng không phải cô độc mà chết.
Nhắm hai mắt lại, tất cả những gì đã có lúc xưa lại hiện về. Tộc nhân quỳ bái kính lễ, tộc trưởng và các trưởng lão nghe lời phục tùng, chiến sĩ bộ lạc chịu vì một câu nói của họ mà rút trường đao… trang sức chói mắt, váy sa thêu tơ vàng, thức ăn thơm ngon… nếu thần điện Ortiramhs chưa từng diệt vong, nếu nam nhân tóc đen đó chết trong đại mạc, bọn họ vẫn có thể hưởng thụ tất cả, thậm chí có thể thay thế đại vu già cả đứng trên đỉnh cao của đại lục Aram.
Hiện tại tất cả đã hết rồi.
Giờ khắc cuối cùng của sinh mạng, có người sẽ ân hận vì tội nghiệt đã phạm, cũng có người kiên tin mình không phạm sai lầm.
Các vu nữ thần điện Ortiramhs đang nghĩ gì? Chỉ có bọn họ biết.
Gió mang theo cát vàng thổi mù mịt, đồi cát chậm rãi di chuyển, cát vàng che lấp di thể bên dưới, chim ăn thịt thối kêu lên trong không trung, càng lúc càng đông.
Ngọn lửa sinh mệnh hoàn toàn tắt ngúm, không cần bao lâu, dấu vết các vu nữ Ortiramhs từng tồn tại trên đời sẽ biến mất, giống như bọn họ đã từng làm đối với đại vu Aram.
Trong bóng đêm, lại một vu nữ ngã xuống, đống lửa trong doanh tại ốc đảo đang cháy bừng bừng.
Dân biển trước lều nhìn Hà Ninh đi xa, không tiếp tục ăn uống, mà dùng ngôn ngữ mục dân phía đông không hiểu để trao đổi với nhau. Trong lúc nói tựa hồ có xảy ra tranh chấp, nhưng rất nhanh đã thống nhất. Dẫn đội đứng ra, đi tới cạnh chỗ Mudy, dừng lại tại nơi ánh lửa có thể miễn cưỡng chiếu tới, cong lưng hành lễ, “Đại nhân tôn kính.”
Mudy ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu đỏ một bên gương mặt hắn, chợt sáng chợt tối. Trong con ngươi màu lam lóe qua tia vàng, đôi môi đỏ tươi như nhỏ máu. Mang sau tai dân biển lập tức đóng chặt, đây là biểu hiện khẩn trương khi bọn họ cảm thấy uy hiếp.
Dân biển cố gắng để mình trấn định, nhưng sự run rẩy trong giọng nói lại không thể nào che giấu, “Thành chủ đại nhân, người vừa rồi ly khai, có phải là người thần dụ vừa tới thành Burang, mang tới nước mưa và phì nhiêu cho Aram, đại vu chân chính?”
Mudy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, cho tới khi mắt dân biển bắt đầu biến hóa, từ màu nhạt biến thành gần như trong suốt, mới cho đáp án khẳng định.
Khi hai người nói chuyện, Hà Ninh đã rửa mặt xong, lau khô nước trên mặt, thoải mái thở ra một hơi. Không vội trở về trướng, mà đi tới chỗ nghỉ ngơi của thằn lằn xanh và thằn lằn đen, sau khi đứng lại liền che mặt, quả nhiên lại lăn vào nhau, đang đánh nhau.
“Aya!”
Giọng Hà Ninh không cao, nhưng thằn lằn xanh lại lập tức chạy qua, không thèm đánh nữa, hưng phấn há to miệng với Hà Ninh. Đừng hiểu lầm, nó không phải đánh nhau tới lục thân bất nhận muốn cắn người, mà là bị Hà Ninh nuôi thành thói quen, súc miệng trước khi ngủ.
Hà Ninh búng tay một cái, một cột nước chảy vào miệng thằn lằn xanh, thằn lằn xanh ngửa cổ, híp mắt lại. Thằn lằn đen cũng chạy tới, cũng há miệng, Hà Ninh cười, lại búng tay một cái, một cột nước rào rào chảy vào miệng thằn lằn đen.
Hà Ninh xoa cằm đứng một hồi, nhíu mày nhìn vảy dính đầy bùn đất của chúng, hai cột nước lớn hơn từ trời giáng xuống, dội thẳng vào đầu, thằn lằn xanh và thằn lằn đen không dám kháng nghị, thành thật đứng nguyên tại chỗ chịu xối nước.
Không phải không tránh thử, ngặc nỗi đại vu quá hung tàn, chạy tới đâu xối tới đó, hơn nữa nước càng lúc càng lớn.
Hà Ninh ngáp một cái, đang định về lều, đột nhiên phát hiện ánh mắt thằn lằn xanh và thằn lằn đen không đúng, còn bày ra tư thế uy hiếp, gầm nhẹ.
Hà Ninh dừng bước, chậm rãi quay đầu, hai con hải thú vô thanh vô tức đứng sau lưng y, đang duỗi dài cổ, nhìn thằn lằn xanh và thằn lằn đen dưới cột nước mà tràn đầy ngưỡng mộ.
Đừng hỏi tại sao Hà Ninh có thể nhìn ra được những vẻ mặt khác nhau trên mặt hai đứa này, tóm lại, y chính là biết.
“Muốn xối một chút không?”
Hà Ninh cười híp mắt đưa tay ra, chọc đầu hải thú, không chút sợ hãi cái miệng hình móc câu và hàm răng sắc bén vô cùng của hải thú.
Hải thú nghiêng đầu, vẻ ngoài hung ác, hiếm khi lộ ra một mặt đáng yêu.
Hà Ninh cười, ước lượng thân hình của hai vị này, niệm một đoạn vu văn, một cơn mưa xối xả quy mô nhỏ dội lên đầu hải thú. Hai bé bự duỗi thắng tứ chi trong mưa, còn lật người, biểu hiện càng thân thiện với Hà Ninh.
Đại vu nào đó sờ cằm, sinh sống trong biển… có cần thêm muối không?
Cột nước dẫn tới hải thú, cơn mưa dẫn tới dân biển.
Nhìn thấy hải thú và Hà Ninh đứng trong mưa, dân biển đi đầu kéo khăn đầu xuống, lộ ra mái tóc màu bạc như ánh trăng, đi tới hứng lấy mấy giọt nước mưa, nước mưa lăn trong lòng bàn tay, như trân châu trong suốt.
“Đại vu!”
Dẫn đội của dân biển quỳ một gối trước mặt Hà Ninh, đây là lễ nghi cao nhất của dân biển, trước mặt Mudy, hắn cũng chỉ cong lưng mà thôi.
“Cảm tạ thần linh, cảm tạ ngài đã trở về.”
Ngôn ngữ của dân biển, trừ đồng tộc thì chỉ có đại vu có thể hiểu. Bốn trăm năm trước, vu nữ Ortiramhs nuốt tim đại vu, uống máu đại vu, đạt được vu lực lớn hơn, nhưng không hoàn toàn. Bà không hiểu ngôn ngữ của dân biển, tự nhiên cũng sẽ không hiểu mối liên hệ giữa đại vu đế quốc các đời và dân biển.
Vào thời đại đế quốc, dân biển tín ngưỡng thần linh, hiếu trung với đại vu. Nếu bảo dân biểu dùng thân phận họa sư để phục vụ đế vương, không bằng nói là bọn họ chỉ muốn đạt được nhiều cơ hội hơn để ở bên cạnh đại vu.
Khi nói chuyện với Mudy, dân biển sử dụng ngôn ngữ thông dụng của đại lục, ngữ điệu có hơi cổ quái nhưng vẫn nghe hiểu được. Khi ở trước mặt Hà Ninh, bọn họ lại nói hoàn toàn khác.
Ngôn ngữ kỳ quái, giống như hơi thở của thủy triều.
Trong đầu Hà Ninh đột nhiên hiện ra mấy cảnh tượng, bất giác ngẩng đầu che trán, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm dân biển dưới ánh trăng, nói ra một cái tên xưa cũ, “Radis?”
Nghe Hà Ninh gọi thế, dân biển đi đầu vẻ mặt kích động, đôi mắt gần như trong suốt phản chiếu lại dung mạo của Hà Ninh, “Đại vu vĩ đại, Radis là tổ tiên của tôi, bốn trăm năm trước từng đảm nhận họa sư tại cung đình, cũng là họa sư đế quốc cuối cùng.”
“Vậy sao?’
Hà Ninh xoa xoa góc trán, cảm giác choáng váng và đau đầu này đã lâu không có rồi, tại thành Ariel, y còn cho rằng ký ức kế thừa đã hoàn chỉnh, nhưng hiện tại… thật sự nghĩ không ra.
Chuyện về những dân biển này, Mudy biết không?
Hà Ninh vô thức tìm kiếm bóng dáng Mudy trong đám người, phát hiện hắn đang đứng cách đó không xa, không đợi y lên tiếng, đã bước tới cạnh y.
“Các người đứng lên trước đi.”
Các dân biển đứng lên, Hà Ninh buông tay xuống, không tiếp tục nghiên cứu chuyện Radis và dân biển, mà lại nói một câu hoàn toàn ngoài dự liệu, “Các người cũng muốn xối một chút chứ?’
Sững ra mấy giây, dân biển mới hiểu ý của Hà Ninh, có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu.
Vào đại mạc phía đông, nước dân biển mang theo đã hết, mỗi lần tìm được nguồn nước đều phải để hải thú uống no trước. Trong tình trạng này, có thể duy trì đủ lượng nước cần mỗi ngày không bị phơi khô đã là vạn hạnh, muốn được ngâm nước giống như ở phía nam sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mudy đi tới đỡ lưng Hà Ninh, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Hà Ninh lắc đầu, trong ánh mắt mong đợi của các dân biển, niệm một chuỗi vu văn, khuyên tai bên trai bắt đầu phát sáng, cơn mưa đổ xuống càng lúc càng nhiều, dính thành một màn mưa.
Mưa đêm lạnh lẽo ngay cả các kỵ sĩ cũng ăn không tiêu, nhưng hơn ba mươi dân biển lại hoan hô một tiếng, tranh nhau chạy tới nơi nước mưa dày đặc nhất, mái tóc bị thấm ướt, đôi mắt màu nhạt hình như đang phát sáng.
“Lỗi giác chăng?”
Hà Ninh biết trong biển sâu có cá phát sáng, nhưng người phát sáng… được rồi, thế giới này không có gì không có, mình đã tự trải nghiệm bao nhiêu chuyện kỳ lạ rồi mà? Thêm một chuyện cũng không khác gì.
Các dân biển hưng phấn ‘ngâm’ trong mưa, bầu bạn với họ chỉ có hải thú, ngay cả da dày thịt thô như thằn lằn xanh và thằn lằn đen cũng cam bái hạ phong.
Khó trách có thể đi vào biển sâu, khiến thần điện Ortiramhs cũng bó tay không biện pháp.
Mưa lớn đủ một đêm, các dân biển đứng trong mưa bao lâu, Hà Ninh không rõ.
Sau khi về lều, trường bào trên người Hà Ninh trực tiếp bị xé ra ném qua một bên, được nhiệt độ ấm áp bao lấy, mệt mỏi và buồn ngủ cùng dâng lên, ngủ trong lúc Mudy đang lau tóc cho y.
Tiếng ngáy nho nhỏ, khóe môi cong lên, Mudy cầm một lọn tóc còn ẩm lên, giận cũng không được, cười cũng không xong.
Tức giận với người đang ngủ sao? Võ lực của Hà Ninh còn bày ra trước mắt, dỡ thêm một cái lều nữa không thành vấn đề.
Thành chủ đại nhân cũng chỉ cười khổ một tiếng, tiếp tục lau tóc cho đại vu đang say giấc.
Hôm sau, khi Hà Ninh tỉnh lại, trong lều chỉ còn lại mình y. Ngoài lều, Miya đã chuẩn bị xong bữa sáng, trong canh có thêm vào hương liệu dân biển mang tới, mùi vị càng tươi ngọt.
Các dân biển thoải mái thư sướng, cũng không còn bao như cái bánh chưng như khi vừa gặp, nhiều lắm chỉ là áo bào và khăn đầu dày hơn chút, có thể thấy có đại vu rồi quả thật sẽ khác.
Các thương nhân trong đội thương buôn của Wamu và các dân biển có chung đề tài nói, tuy đa phần hàng hóa mang tới đều là muối và hương liệu, vàng và bảo thạch đổi được ở mấy thành tại phía đông có thể giao dịch với dân biển. Muối của phía nam, thương dân phía bắc không thích, nhưng hương liệu lại khác, hương liệu do dân biển điều chế được hoan nghênh trên khắp đại lục Aram.
“Ba đồng vàng, lại thêm sáu viên bảo thạch.”
“Bốn đồng vàng, bảo thạch này quá nhỏ.”
“Vậy hương liệu cũng phải thêm một chút.”
Trả giá thế này đã bắt đầu từ sáng sớm, duy trì mãi cho tới lúc nhổ trại lên đường.
Đội thương buôn của Wamu tính đến Vu thành, các dân biển biết rồi cũng thay đổi lộ tuyến, đến phía đông vốn là vì đại vu, đội thương buôn chỉ là che giấu, buôn bán hàng hóa chỉ là thuận đường.
Hà Ninh không cự tuyệt thỉnh cầu của các dân biển, muốn đi thì đi.
Người Bờm Đen đã định chủ ý sẽ ly khai, cưỡng ép lưu lại cũng không tất yếu.
Man tộc đều không đáng tin cậy lắm, có lẽ y nên thử tiếp xúc nhiều hơn với dân biển, một vài thứ trong ký ức khiến Hà Ninh cảm thấy rất thú vị.
Giữa trưa, đội ngũ lại lần nữa gặp được một chỗ đồi cát liền nhau, Hà Ninh dứt khoát tạo một thông đạo dưới đồi cát, các kỵ sĩ và thương nhân đã thấy qua một lần, nhưng vẫn kinh động không nhỏ, khỏi nói tới các dân biển đi sau lưng.
Hà Ninh đứng trên lưng thằn lằn xanh, quay đầu nhìn dân biển được hải thú chở, vì tránh mặt trời nóng bức, bọn họ còn dựng cả lều trên mai hải thú!
Tuy chỉ là dùng dây thừng buộc lại, miễn cưỡng có thể che nắng, nhưng cũng tốt hơn là trực tiếp bị mặt trời thiêu.
Thu mắt lại, Hà Ninh vỗ lưng thằn lằn xanh, “Yên tâm đi, anh bạn, cho dù không thể dựng lều trên lưng mày, tao cũng không chê mày đâu.”
Thằn lằn xanh đang bay ra khỏi đồi cát, vừa muốn bay lên trời, nghe lời của Hà Ninh đột nhiên rùng mình một cái, xém chút ngã xuống đất.
Dựng lều trên lưng nó? Đôi mắt to hung tợn trừng hải thú chậm rãi đi vào đồi cát, miệng phả ra khí tức nóng bức, nó phát thệ không đội trời chung với cái thứ có mai đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.