Nam Vu

Chương 10: Ốc đảo

Lai Tự Viễn Phương

06/01/2015

Tiếng voi gầm vang lên trong sa mạc, thân hình to lớn, tượng trưng cho sức mạnh vô địch.

Cùng sự xuất hiện của voi ma mút, tiếng gầm của thú địa hành cũng từ xa truyền tới, vảy giáp giăng phủ như cá sấu, tứ chi thô tráng, cái đuôi đáng sợ, răng nhọn thật lớn, chúng là đồ đằng và tượng trưng của man tộc phía tây.

“Man tộc!”

Hạn hán nguy kịch, kích động mâu thuẫn của phần đông đại lục Aram, man tộc ở phía tây cũng nhân cơ hội xâm nhập, tại địa giới hoang mạc biên cảnh, xung đột thường xuyên xảy ra. So với man tộc đã quen với thời tiết khắc nghiệt ở phía tây và kẻ mạnh ăn kể yếu, các bộ lạc phía đông rõ ràng ở thế hạ phong. Trừ số ít thành phố và nơi phụ thuộc, những bộ tộc khác hoặc nhiều hoặc ít đều chịu thiệt trong tay man tộc.

Phần đông và phần tây đại lục Aram kết huyết thù. Cho dù hạn hán thời gian dài có thể kết thúc, hòa bình cũng rất khó tới đây.

Tiếng gầm của voi ma mút và địa hành thú vang vọng hoang mạc, các kỵ sĩ của thành Burang vội rút kèn lệnh trong ngực ra, liên tục thổi vang.

Tiếng kèn lệnh thấp trầm kéo dài truyền ra xa, cửa thành Burang mở ra, kỵ sĩ võ trang toàn bộ từ trong thành nối đuôi đi theo tiếng kèn lệnh lao vào hoang mạc.

Hai mắt đỏ máu của thằn lằn đen nhìn chằm chằm voi ma mút phía trước, tựa hồ căn bản không đặt thằn lằn xanh nằm dưới đất và Hà Ninh vào mắt. Kẻ địch và con mồi của nó đều phải là kẻ mạnh. Lúc này thằn lằn xanh quá mức nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức có thể dễ dàng bị giết chết.

Trong ngực Hà Ninh tràn đầy lửa giận, ngọc thạch đen trên tai đã bị nhuốm máu đỏ.

Đột nhiên, một kỵ sĩ kinh ngạc kêu lên: “Không có người man tộc!”

Khi voi ma mút và địa hành thú lại gần, các kỵ sĩ mới phát hiện, trên lưng chúng nó ngay cả bóng dáng man tộc cũng không có!

“Chuyện gì vậy?”

Nếu không có man tộc thúc roi, những cự thú này căn bản sẽ không lại gần hoang mạc phía đông, một khi đi lầm vào, rất có thể vì thiếu nước mà chết, trở thành mỹ thực của chim ăn thịt thối.

Cường đại, thì tất phải bỏ ra cái giá, đó là quy tắc tự nhiên.

Man tộc phía tây có thể thuần phục cự thú tác chiến cho mình, nhưng nhất định phải cung cấp đủ thức ăn và nước cho cự thú, đó cũng là lý do tại sao man tộc võ lực chiếm ưu thế, nhưng không thể nào đi sâu vào đại lục phía đông. Không có nước, không có thức ăn, man tộc hết tám chín phần sẽ trở thành vật trong bụng cự thú. Thuần phục thì thế nào? Trước cơn đói khát, roi của chủ nhân gì đó chỉ là cặn bã.

Các kỵ sĩ thành Burang một mặt phải chống đỡ sự công kích của các động vật, một mặt kinh ngạc nhìn ma mút và địa hành thú càng lúc càng gần, ngà voi thật lớn, sức mạnh đáng sợ, loan đao và cung tiễn căn bản không có chút tác dụng, lạc đà thì càng không cần nhắc, chỉ có thằn lằn đen mới có thể đối kháng với nó.

Hà Ninh đứng lên, móng tay mang đất cát bắt đầu biến đen từ phần đỉnh.

Giết!

Giết hắn!

Nhìn Mudy, ý thức của Hà Ninh giống như không còn thuộc về mình, sát ý ngập trời tựa hồ muốn chấn nứt thân thể y.

Có một thoáng, Hà Ninh cảm thấy không đúng lắm, nhưng, cảm giác này rất nhanh đã bị lửa giận và sát ý cực lớn nhấn chìm.

Thằn lằn xanh nằm dưới đất, phần bụng nhấp nhô, hơi thở xuy yếu. Hà Ninh đứng trước người thằn lằn xanh, thân hình thon dài nhưng hơi gầy, giống như có thể chống cả khoảnh trời.

Cát bụi từ xa, cho thấy viện quân của thành Burang đã sắp tới nơi. Hà Ninh đột nhiên giơ ngang hai tay, ngẩng đầu, phát ra âm thanh kỳ quái, như tiếng kêu của động vật, lại giống như đang ngâm cổ ngữ.

Lỗ tai ong ong, các động vật bắt đầu phát cuồng.

Tiếng gầm của ma mút càng vang lớn, mỗi một bước chân, đều như khuấy lên một trận động đất. Địa hành thú dùng sức di động tứ chi và cái đuôi thật lớn, sắp sửa xé nát tất cả con mồi.

Các lạc đà dưới người kỵ sĩ bắt đầu xao động bất an.

Chỉ còn một mình thằn lằn đen là giữ được ‘bình tĩnh’. Nhưng, sự bình tĩnh này không duy trì quá lâu. Rất nhanh, thằn lằn đen bắt đầu hồi ứng lại tiếng kêu của Hà Ninh, quẫy cổ và người, như muốn hất Mudy xuống đất.

“Ady!” Mudy kéo chặt dây cương cũng không thể khống chế sự cuồng loạn của thằn lằn đen, Ady từ khi mới sinh đã ở bên cạnh hắn, tình trạng như hôm nay chưa từng xảy ra.

Trước khi bị thằn lằn đen hất xuống, Mudy một tay chống lên lưng thằn lằn đen chủ động nhảy xuống, trường bào màu đen bị gió thổi tung, mái tóc dài phất lên, hắn rút trường đao ở giữa không trung.



Mãnh cầm và chim tước xám đột nhiên bay lên, sói và cáo cũng nhanh chóng lùi lại, linh dương không còn lao tới, thỏ và chuột sa mạc nhảy lên nhanh chóng, ma mút và địa hành thú như bão cát cuốn tới chỗ kỵ sĩ thành Burang.

Thằn lằn đen cuồng bạo gầm lên, đột nhiên tông vào một con ma mút đang dẫm lên một con lạc đà.

Tiếng kêu thảm, lạc đà gào rú, tiếng gầm của cự thú, máu tươi nhiễm đỏ cát vàng.

Sắc mặt Hà Ninh thoáng chốc trắng bợt, Mudy giơ trường đao lên, mũi đao chỉ vào y, “Ngươi làm?”

Không có câu trả lời, bóng dáng thon dài lao tới ánh đao, móng tay sắc bén toàn bộ biến đen, giống như bảo thạch đen điêu khắc thành, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới mặt trời.

Lao tới hai bước, lại không động được nữa.

Không biết từ lúc nào, thằn lằn xanh đã đứng lên, cắn lấy Hà Ninh, răng nanh sắc nhọn cẩn thận khống chế lực đạo, không tổn thương tới người trong miệng nửa phân. Bất kể người và cự thú đang đánh nhau dữ dội, nó chỉ co chân chạy.

Bị cắn trong miệng thằn lằn xanh, Hà Ninh ngây ra nửa ngày, màu đen trên móng tay dần lui đi, cố gắng muốn tách miệng thằn lằn xanh ra, “Thả tao xuống!”

Không phản ứng, tiếp tục chạy.

“Anh bạn, tao đang trút giận cho mày!”

Vẫn không phản ứng, tiếp tục chạy.

“Nhẹ chút, cắn rách da rồi đó!”

Lần này có phản ứng rồi, lực cắn lại nhẹ hơn chút, bước chân thì vẫn nhanh như cũ.

“Tao nói này, anh bạn, vừa rồi mày rốt cuộc… a!”

Một tiếng kêu thảm, cắn phải đầu lưỡi, chạy tốc độ cao không thể nói chuyện.

Bạn đồng hành tốt của người họ Hà nào đó chỉ lo chạy thật nhanh, khuấy lên một đống bụi.

Mãnh cầm và chim tước xám trong không trung là phản ứng lại trước tiên, đập cánh, như một đám mây đen bay đi xa. Động vật đã lùi khỏi vòng chiến cũng theo sát sau đó, vừa truy, vừa phát ra tiếng kêu bất đồng, rất giống như đang oán trách: “Không trượng nghĩa, quá không trượng nghĩa! Nói chạy là chạy, cũng không biết gọi một tiếng.”

Địa hành thú chiến đấu cùng các kỵ sĩ quẫy mạnh đuôi, mở to miệng, hất bay mấy con lạc đà gần đó, lao tới bên hồ nước uống mấy ngụm lớn, rồi lao vào sâu trong hoang mạc.

Thằn lằn đen có thể giết chết ma mút, nhưng phải chiếm ưu thế về số lượng, chỉ có một căn bản không thể làm gì con cự thú này.

Vòi voi thật dài quẫy một cái, ngà voi cực đại xém chút đã đâm lủng bụng thằn lằn đen, lỗ tai quạt quạt đi tới cạnh bờ hồ, căn bản không có ai cản trở, cũng cản không được. Sau khi bọt nước văng tứ phía, tiếng bước chân thật lớn, ầm ầm men theo vết chân thằn lằn xanh và địa hành thú lưu lại mà đi.

Còn về cung tiễn của các kỵ sĩ bắn tới đằng sau, bất luận là ma mút hay địa hành thú, đều da dày thịt thô, người ta không chút để ý.

Đợi viện quân của thành Burang tới nơi, chỉ còn lại một đống phế tích, Mudy đứng bên cạnh thằn lằn đen, nhặt một khúc roi bị đứt, vỗ vỗ cái đầu cúi xuống của thằn lằn đen, vẻ mặt trầm tư.

Một đầm nước trong vắt, ở ngay không xa. Các kỵ sĩ đang ở bên đầm uống nước, xử lý vết thương, lạc đà nóng nảy cũng hồi phục bình tĩnh.

Talkin tướng quân dẫn quân tăng viện ngây ra tại chỗ.

Man tộc đâu? Kẻ địch đâu? Đầm nước này là chuyện gì nữa?

Talkin nhảy xuống lạc đà, bước nhanh tới trước mặt Mudy, một tay đặt lên ngực: “Thành chủ đại nhân.”

“Talkin, để lại một phần trông chừng nơi này.” Mudy ném roi xuống, lại đứng lên lưng thằn lằn đen, “Về thành rồi, phái người tới lấy nước.”

“Vâng!”

Không giải thích nguyên nhân xuất hiện đầm nước, cũng không nói hướng đi của man tộc, hai di thể của địa hành thú đủ để nói rõ tất cả.



Hắn không nói, không đại biểu các kỵ sĩ mắt thấy cảnh tượng kỳ dị vừa rồi có thể quản được cái miệng mình.

Giữa trời đột nhiên xuất hiện thác nước, cầu vồng rực rỡ, động vật như phát điên, ma mút và địa hành thú không có man tộc thuần phục. Tất cả nghe có vẻ như thần thoại.

Về thành rồi, Mudy lại đến nhà lao giam giữ Danda, sau đó thì lại chui vào tàng thư quán.

Một lần nữa gặp được Hà Ninh, không những không giải đáp được nghi hoặc trước đó, ngược lại nghi hoặc càng thêm đậm. Hắn không còn tin tưởng cách nói ‘tế phẩm’ của Danda, hắn có một suy đoán mới về thân phận của Hà Ninh, một kết luận có vẻ hoang đường.

Nếu muốn chứng minh điểm này, rất khó.

Lấy hộp xuống khỏi giá gỗ, Mudy lại lật cuộn da dê chữ vàng kia ra.

Tin tức phát hiện nguồn nước mới truyền ra, rất nhiều người theo hướng các kỵ sĩ tới đầm nước canh giữ, đội ngũ lấy nước cũng nườm nượp không ngớt.

Nước trong đầm trong vắt thấy đáy, chỉ cao hơn mắt cá chân, nhiều người đến lấy như thế, căn bản rất nhanh sẽ cạn, nhưng ngày qua ngày, đầm nước vẫn tồn tại như cũ.

Dần dần, bên đầm nước bắt đầu mọc cỏ xanh, nở ra từng đóa hoa, lữ nhân và đội thương buôn nghe tin mà tới, một ốc đảo xuất hiện giữa trời, trở thành truyền thuyết mới trong sa mạc.

Hà Ninh sáng tạo ra truyền thuyết này, lúc này lại bị thằn lằn xanh ngậm trong miệng mà chạy. Sau lưng là một đống lớn động vật, hướng phía trước, chính là hoang thành ở trong đại mạc.

“Anh bạn, chúng ta có thể đổi tư thế không?”

“Tao nói, mày không mệt à?”

“Muốn uống nước không?”

Câu nói này, bất cứ lúc nào cũng có thể hiệu quả.

Hà Ninh được đặt xuống đất, sơ mi thân trên đã không còn, khăn trùm đầu của Sekurus cũng mất, xoa xoa mũi, lẽ nào thật sự phải trở về cuộc sống của người hoang dã?

Thằn lằn xanh cúi đầu, tràn đầy trông chờ nhìn y, Hà Ninh chép miệng cười, búng tay một cái, một dòng thác như ngọc xuất hiện trong không trung.

Cát vàng khô ran được nước thấm ướt, một đầm nước còn lớn hơn cái ở ngoài thành Burang xuất hiện trước mắt. Các động vật đã chạy thời gian dài tập trung bên bờ đầm, làm dịu cổ họng khô cằn.

Tiếng voi gầm tràn đầy thỏa mãn, Hà Ninh ngẩng đầu nhìn con bự chảng trước mặt, so với vị này, y là con kiến à?

Vòi voi đưa tới trước mặt, Hà Ninh nghiêng đầu, đây là chào hỏi?

Không đợi y vươn tay, một dòng nước đã phun thẳng lên người y.

Hà Ninh: “…”

Lau mặt, làm gì lại phun nước vào y? Không kịp nổi điên, vòi voi đột nhiên lại cuốn y lên, đặt lên đỉnh đầu, lại một tiếng rống dài.

Ngồi trên đầu ma mút, có thể cảm nhận được niềm vui và thiện ý của nó, cúi đầu nhìn thằn lằn xanh đang ngửa cổ, Hà Ninh cười.

Vỗ vỗ ma mút, tuy nói xui xẻo đã không ít ngày, cũng không phải không có chuyện tốt nào xảy ra, quả nhiên con người nên lạc quan.

Trèo ra sau một chút, thử câu thông với ma mút, ma mút lắc đầu, lại câu thông, hứa rất nhiều chỗ tốt, không lắc đầu. Vòi voi cuốn thằn lằn xanh lên, đưa tới cạnh Hà Ninh.

“Anh bạn, thấy tao tốt với mày chưa?”

Nhìn thằn lằn xanh hai chân sau duỗi ra trước, ngồi trên lưng ma mút, Hà Ninh cười càng vui vẻ.

Thân hình thằn lằn xanh tạo nên một phần bóng râm, Hà Ninh ngồi khoanh gối, tay giơ lên, “Xuất phát!”

Đàn động vật khổng lồ lại đi tới, lưu lại một ốc đảo trong sa mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Vu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook