Chương 49: Thành chủ đại nhân tức giận rồi
Lai Tự Viễn Phương
06/01/2015
Hà Ninh đã ba ngày không lộ mặt.
Cống phẩm trước cửa thần điện càng lúc càng nhiều, tượng gỗ bày trước thềm cũng càng lúc càng tinh mỹ, còn có tượng gỗ và tượng đá khắc theo hình dạng của Hà Ninh, một vài tượng khắc giống như đúc, ngũ quan cũng như thật. Còn có thêm một vài cái tràn đầy màu sắc nghệ thuật trừu tượng.
Trái cây cúng trước thần điện trở thành mỹ thực cho các loại chim trong hoang thành. Mỗi ngày sáng sớm và gần tối, luôn có thể thấy từng đàn những loài chim không cùng chủng loại không cùng thể hình và màu sắc luẩn quẩn trên thần điện, nhào xuống rồi lại bay lên, tiếng hót lảnh lót hòa quyện vào nhau, giống như tiếng nhạc của thần tự nhiên.
Đàn chim lớn dẫn tới không ít mãnh cầm, bất kể ăn trái cây hay ăn thịt, mọi người trên cơ bản đều cùng mở tiệc một lúc. Còn về ăn tạp, trên cơ bản vừa ăn trái cây và đi theo sau lưng mãnh cầm ăn thịt chờ đồ vụn. Nhưng, cho dù là mãnh cầm hung mãnh nhất, cũng không dám tùy tiện chọc vào chim tước xám. Loài chim nhỏ hung hãn này, thật sự có thể giải thích rõ cái gì là cô đặc mới là tinh hoa, có thể xưng là mãnh cầm trong mãnh cầm.
Chim tước xám tụ tập lại là vì Hà Ninh. Trên hành lang thần điện, có vài phiến đá khắc loại chim nhỏ này, chẳng qua chim tước xám trên phiến đá có vóc dáng lớn hơn.
Miya mặc váy dài màu trắng tượng trưng cho vu nữ, ba người Dorsha đã thay đoản bào, mặc trang phục thị tùng đi theo sau lưng cô.
Không ai biết Miya rốt cuộc đã nói gì với họ, bao gồm của Nadya và hai kỵ sĩ Miya đặc biệt gọi theo. Người trong ngoài hoang thành chỉ biết, khi ba người này xuất hiện trở lại, đã trở thành tín đồ trung thành nhất của Hà Ninh.
Miya trung thành với Hà Ninh, chỉ trung thành với y.
Kỵ sĩ bảo vệ hoang thành tận chức tận trách, nhưng đối với Miya, vị trí đầu tiên trong lòng họ vĩnh viễn là Mudy Burang.
Hà Ninh là chủ nhân của Vu thành, mảnh đất này thuộc về y, người sinh sống ở đây đầu tiên phải trung thành với y. Kỵ sĩ thành Burang, cho dù ở lại cũng không thể được khắc lên dấu ấn của Vu thành, đại vu nhất định phải có sức mạnh hoàn toàn trung thành với y.
Man tộc không đáng tin, sự phản bội bốn trăm năm trước và giáo huấn của máu, tổ tiên Mills đời đời truyền lại. Miya không còn giống vu nữ bình thường về mặt ý nghĩa, cô nguyện ý dùng tất cả của mình bảo vệ đại vu, bảo vệ Hà Ninh.
Thành khẩn còn chưa đủ, chỉ có cuồng nhiệt mới là tín ngưỡng cao nhất. Tín đồ cuồng nhiệt, chiến sĩ bộ lạc tráng niên, ba người Dorsha có thể phát huy tác dụng càng lớn.
Miya không cho rằng mình làm sai, cuộc sống cướp bóc thời gian dài khiến cô có một tiêu chuẩn hành vi đặc biệt.
“Các người đợi ở đây.”
Trước thần điện, Miya mệnh lệnh ba người Dorsha ở lại chỉnh lý cống phẩm chất cao như núi, tượng điêu khắc sẽ bày bên cạnh hồ nước trong thành và đại thính thần điện, trái cây và thức ăn sẽ để lại cho động vật của hoang thành.
“Vâng.”
Người Dorsha cẩn thận chấp hành lệnh của Miya, bọn họ là tội nhân bị bộ tộc trục xuất, sự tàn khốc của đại mạc và cái chết của những bạn đồng hành đã mài mòn tín ngưỡng của họ đối với thần điện Ortiramhs. Trong tòa cổ thành bừng bừng sinh cơ này, bọn họ nắm được cọng rơm cuối cùng, mở ra một lữ trình khác trong cuộc đời, đối với việc này, bọn họ vui mừng khôn xiết.
“Xin thề với thần linh, tôi nguyện xem người thần dụ là chủ.”
Chiến sĩ, thị tùng, hay là tôi tớ, đều không còn quan trọng.
Phẫn uất bị thần điện Ortiramhs lừa gạt chôn vùi trong lòng, cảm kích và căm hận hóa thành cuồng nhiệt bền chắc nhất, bọn họ sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất của Vu thành, giết hết tất cả kẻ địch trước mặt Hà Ninh!
Trong đại sảnh thần điện, thằn lằn xanh vẫn ngâm trong suối sinh mạng, nước suối không còn sôi nữa, nước chảy trên bệ đá thì vẫn còn nóng. Miya nhìn thằn lằn xanh một cái, vảy trên người nó đã từ xanh đen tiếp cận đen kịt, lấp lánh như bảo thạch trong nước.
Thằn lằn đen canh bên cạnh suối sinh mệnh, trái cây chất thành đống như ngọn núi nhỏ bên cạnh nó, có cả dây mây và bùn đất. Mấy hôm nay, thức ăn của thằn lằn xanh đều là do thằn lằn đen mang về.
Nhìn bùn đất đã dính vào kẽ đá lát, Miya nhíu mày. Không có sự cho phép của Hà Ninh, chỉ có cô có thể vào thần điện, dọn sạch số bùn đất này là một chuyện khá phiền phức. Có lẽ nên thỉnh cầu chủ nhân, để ba người Dorsha vào thần điện.
Miya tới đây, thằn lằn xanh và thằn lằn đen đều đã quen, thằn lằn xanh vẫn luôn khắc khoải trong lòng chuyện đã xảy ra trước đó. Thằn lằn đen canh bên cạnh, thời khắc ghi nhớ lời của Mudy, nhìn đôi cánh sau lưng thằn lằn xanh, đôi mắt màu máu đỏ không chớp lấy một cái.
Thằn lằn xanh rất ghét thằn lằn đen, bất kể là ai bị giở trò lưu manh rồi thì sẽ không còn cười nghênh đón nữa. Thằn lằn đen lại hoàn toàn không để ý, sinh con mà, không phải chỉ là chuyện chút xíu sao? Bất kể mi có nguyện ý hay không, thực lực của ai mạnh hơn thì nhất định phải nghe người đó! Không nghe lời? Đánh cho tới khi mi nghe!
Kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, là thiên tính trong huyết thống của thằn lằn đen.
Bị một kẻ cường hãn như thế nhắm trúng, thằn lằn xanh chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Miya đi tới trước phòng ngủ, mở miệng; “Chủ nhân, bữa sáng đã đưa tới.”
Lần này Miya không còn phải ăn canh bế môn nữa, trong phòng truyền ra giọng nói, Miya được cho phép mở cửa.
Hà Ninh ngồi khoanh gối, trong tay là một bảng đồng, mặc quần và áo trên rộng rãi đơn giản, thấy Miya, ngẩng đầu lên cười cười.
Mudy dựa nghiêng trên gối, tóc vàng xõa tung, vẻ mặt biếng nhác, đôi ngươi màu lam khẽ rũ, thờ ơ quét qua, Miya lập tức hoàn hồn khỏi nụ cười của Hà Ninh, cong lưng hành lễ, cung kính đưa đồ ăn vào phòng, đanh chuẩn bị lui ra, lại bị Hà Ninh gọi lại.
“Đợi đã, tôi có chuyện muốn hỏi cô…”
Vấn đề của Hà Ninh rất nhiều, nhìn thì nhỏ nhặt, nhưng lại vô cùng quan trọng. Miya cung kính trả lời tất cả, cho tới khi Hà Ninh không hỏi nữa, bảo có thể rồi, cô mới ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Mudy cầm một quả màu xanh lên, cắn một miếng, liếm nước dính bên môi, “Tin tưởng cô ta như thế?”
“Ừ.” Hà Ninh gật đầu, “Tôi tin cô ấy.”
Người tại Vu thành, thân phận không phức tạp, nhưng Hà Ninh tin tưởng nhất chỉ có Miya.
“Vậy sao?”
Âm thanh của Mudy vẫn trầm thấp như cũ, nghe không ra dị thường, lại bỏ một quả vào miệng, lực độ nhai của răng lại lớn hơn vừa rồi rất nhiều.
Nghe tiếng rạo rạo bên cạnh, lông tơ sau lưng Hà Ninh lập tức dựng thẳng, xoa xoa cánh tay, nhạy bén phát giác bầu không khí không đúng lắm, không biết nên tiếp tục thế nào, dứt khoát chỉ một đồ án kỳ quái trên bảng đồng trong tay, mở chủ đề mới.
“Bức tranh này có nghĩa là gì? Tôi vẫn không hiểu nỗi.” Vết chữ trên bảng đồng đã mơ hồ tới mức không thể phân biệt, chỉ có đồ án khắc trên mặt còn có thể phân ra đường nét.
Mudy cầm bảng đồng, không vạch trần tâm tư của Hà Ninh, nhìn hai cái rồi trực tiếp ném qua một bên, “Đây là pháp điển, trên đó ghi chép trừng phạt dành cho tội nhân.”
Đáp án có chút bất ngờ, Hà Ninh ngây người, rồi lại cầm bảng đồng lên, đây là pháp điển?
Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua mặt, mang tới cảm giác không thể nói rõ, Hà Ninh nghiêng đầu tránh đi, Mudy thu tay lại, chỉ lên đồ án tiếp tục nói: “Kẻ tội đồ phải chịu trừng phạt, bị khắc ấn cả đời không thể xóa, mang gông xiềng của nô lệ.”
“Trên mặt?”
“Đúng, trên mặt trái.”
Sờ chỗ vừa mới bị Mudy chạm vào, cúi đầu nhìn đồ án trên bảng đồng, trong lòng Hà Ninh nổi lên một suy nghĩ cổ quái, y nhớ tới man tộc.
Chẳng qua, như vậy quá bất thường thì phải?
Một hai người thì còn được, toàn tộc?
Tựa hồ biết Hà Ninh đang nghĩ cái gì, Mudy cong khóe môi, “Tại thời đại đế quốc, man tộc vừa là chiến sĩ cũng là nô lệ.”
“Nô lệ?”
“Đồ đằng của man tộc là tượng trưng sức mạnh do vị đại vu thứ hai của đế quốc ban cho họ, cũng là trói buộc, là nguyền rủa.”
“Mỗi người đều vậy?”
“Đúng.” Mudy nghiêng người nằm lên chân Hà Ninh, tay nhấc lên, lòng bàn tay kéo gáy Hà Ninh, đôi mắt màu lam nhìn sâu vào hai mắt y, “Bọn họ là tội nhân phạm phải đại tội, tội nghiệt trong huyết mạch vĩnh viễn không cách nào xóa sạch.”
Tội nghiệt trong huyết mạch.
Vu nữ phản bội đại vu xây dựng thần điện Ortiramhs, tới nay cũng chỉ bốn trăm năm. Thời gian đế quốc Aram thống trị đại lục này thì lại gần mười ngàn năm. Nếu man tộc vẫn luôn nằm ở địa vị khó xử như thế, liên kết với vu nữ tạo phản đại vu và đế vương, thì có vẻ cũng dễ hiểu?
“Tại sao tôi không có ấn tượng?”
“Ký ức em kế thừa không hoàn toàn.” Mudy thở dài một tiếng, “Bốn trăm năm, rất nhiều thứ đã thay đổi rồi.”
Đại vu chết trong âm mưu và phản bội, gần như tất cả vu lực đều bị nuốt chửng cùng máu tươi và tim, nếu không phải có một ý niệm kiên cường chống đỡ, linh hồn sớm đã bị hủy diệt.
“Vậy sao?”
Hà Ninh chống tay lên thảm, tay còn lại nắm cổ tay Mudy, “Nếu vậy, man tộc không phải nên hận đại vu sao?”
Tại sao y không cảm thấy uy hiếp trên thân người Canyon? Dù sao là đại vu đã tạo nên vận mệnh như thế cho họ, trải qua ngàn năm, tội nghiệt có lớn cũng nên thành bụi rồi chứ? Nhưng đồ đằng trên người và trên mặt họ vẫn còn tồn tại, mỗi một man tộc, từ khi ra đời đã mang dấu ấn như thế.
“Không.” Mudy nhìn Hà Ninh, “Bọn họ không căm hận đại vu, sức mạnh của họ tới từ đại vu, cũng bị đại vu trói buộc. Bọn họ căm hận là đế vương Aram.”
“Tôi không hiểu.”
Mudy cười, “Không hiểu cũng không sao, đế quốc Aram đã không còn tồn tại nữa.”
Nô lệ bất cam, nảy sinh lòng tham không thể tha thứ, chọn lựa phản bội, thì nhất định phải trả giá.
Hà Ninh không nói gì, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng từng thấy lúc hôn mê, đế vương tóc vàng, trường mâu xuyên thân thể, máu trào ra từ vết thương, nụ cười nhiễm máu…
Hà Ninh cúi người, hôn như cắn lên môi Mudy, cho tới khi trong miệng nếm được mùi máu tanh.
“Tôi không phải đại vu đã chết bốn trăm năm trước, tôi chỉ là Hà Ninh. Tôi sẽ báo thù cho y, nhưng tôi sẽ không trở thành y.”
Hà Ninh nhìn Mudy, ngón tay lướt qua chân mày hắn.
“Ta biết.” Mudy nhéo tai Hà Ninh một cái, ngón cái vuốt qua khóe môi, “Ta biết em không phải là y, em là Hà Ninh. Y thuộc về đế vương Aram đã chết, mà em thuộc về ta.”
Đáp án này cũng coi như khiến Hà Ninh thỏa mãn, cong khóe môi lên, hôn lên mặt Mudy như khen thưởng, tiếp theo lại đẩy hắn ra, kéo mâm đặt bữa sáng lại, xé một miếng bánh mạch, chấm vào canh đặc rồi ăn.
Không có phụ liệu, canh rất thơm, thịt bò cũng hầm rất mềm.
Mudy nằm nghiêng trên thảm, một tay chống cằm, nhìn Hà Ninh ăn, chỉ chỉ miệng mình, Hà Ninh nhướng một bên mày, trực tiếp bỏ nửa miếng bánh còn lại vào miệng hắn.
Người kế thừa huyết thống vương thất Aram vĩ đại, thành chủ Burang thống trị hoang mạc phía đông, cắn nửa cái bánh mạch, nửa ngày không nói.
Bất luận là bốn trăm năm trước hay bốn trăm năm sau, bất kể tính cách thế nào, đều vẫn không có ‘tình thú’ như vậy.
Hà Ninh cười ha ha, trong khoảng thời gian này, hôm nay tâm tình y tốt nhất.
Mật tân về man tộc ghi chép trên bảng đồng, ân oán tình thù trăm năm hay là ngàn năm, tạm thời bị y ném ra sau đầu, ăn no trước rồi nói.
Trong hoang thành, các công thợ không chỉ xây lại nhà và đường theo cuộn da dê, mà còn khắc đồ án tinh xảo trên bề mặt kiến trúc.
Các cô nương không đi chăn thả, chuẩn bị xong thức ăn cả ngày thì tụ tập lại phòng dệt, dệt lông lạc đà và lông dê thành sợi, nhuộm màu khác nhau, dệt thành thảm đồ án tinh xảo, đủ loại màu sắc. Các cô đều hy vọng thảm mình làm ra có thể được đưa vào thần điện, có thể được chủ nhân sử dụng, chỉ đáng tiếc, được chọn trúng chỉ có số ít, còn lại, một phần ít được dùng trang trí nhà ở, toàn bộ số còn lại thì cất trữ, cho dù đội thương buôn không tới, cũng có thể thông qua các kỵ sĩ và công thợ vận chuyển tới thành Burang hoặc là bộ lạc khác để đổi lấy muối và hương liệu.
Lương thực và nguồn nước trong hoang thành có thể tự cung tự cấp, gia súc cũng đã có quy mô lớn, chỉ có muối và hương liệu mới là nhu cầu cấp thiết.
Hoang mạc phía đông không sản xuất muối, Hà Ninh từng muốn tự tổ chức đội thương buôn, nhưng thành viên đội thương buôn lại là nan đề, không thể toàn là các cô nương chứ? Công thợ cũng không thích hợp, dù sao người ta chỉ được phái tới làm công.
Nghĩ tới nghĩ lui tìm không ra biện pháp giải quyết, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Y không phải chưa từng nghĩ muốn đích thân ra trận, ngặc nỗi thân phận nhạy cảm, nghĩ tới thần điện Ortiramhs lăm le như hổ rình mồi, lại nghĩ tới mấy lần âm mưu và truy sát trước đó, trước khi chuyện được giải quyết, y vẫn nên tránh lộ diện mới tốt.
Ngoài hoang thành, bãi cỏ xanh um trở thành lạc viên của động vật ăn cỏ trong nơi đại mạc này. Đàn dê bò tụ lại với nhau. Chính giữa còn xen tạp không ít linh dương.
Động vật ăn cỏ thành đàn dẫn tới sói sa mạc, roi và trường đao trong tay các cô nương và mục dân, khiến chúng không dám lại gần.
Cáo sa mạc gian manh trốn trong lùm cỏ, chờ thời cơ muốn trộm đi một con dê con. Oni vung roi một cái, lạc đà chạy tới lùm cỏ cao um tùm nhất, hai con cáo bị đuổi khỏi lùm cỏ, nhanh chóng bỏ trốn.
“Chắc là một gia đình.” Nadya đi tới cạnh Oni, nhìn hai con cáo chạy ra xa rồi dừng lại, “Sau khi trở về, phải gia cố hàng rào, còn phải phái thêm người canh chừng, chúng còn phiền phức hơn cả sói sa mạc.”
“Ừ.” Oni quấn roi lên tay, “Để tối bảo Sami và Laya đi trông coi, nếu không thì xin chủ nhân tìm mấy con mèo cát tới làm tổ bên cạnh hàng rào?”
“Mèo cát?” Nadya lắc đầu, “Cáo sa mạc chỉ trộm dê con, nghé lớn một chút nó đã giết không nổi, mèo cát thì lại có thể giết chết dê đã trưởng thành.”
“Nhưng chúng nó nghe lời chủ nhân.”
“Được rồi, chuyện chúng ta có thể tự làm thì đừng làm phiền chủ nhân. Đã quên lời Miya nói rồi sao?”
“Tôi không quên, nghe chị vậy.”
Hai cô nương đuổi cáo đi, trông coi gia súc. Một mục dân khác dẫn đàn dê đi xa hơn một chút, khi đàn dê gặm cỏ, hắn thúc lạc đà tới gần đồi cát, nhìn mấy vách núi nhô lên, nơi đó là chỗ ẩn thân sói sa mạc và cáo sa mạc thích nhất, mấy hôm trước, bọn họ còn phát hiện báo ở gần đây.
Xác định xung quanh không có nguy hiểm, mục dân đang định đi xuống đồi cát, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng lục lạc xa lạ. Hắn kéo dây cương, nhìn tới hướng phát ra âm thanh, một đội lạc đà đang đi tới, đại khái có hơn hai mươi con lạc đà, trên lưng mỗi con lạc đà đều thồ từng túi hàng hóa.
Mục dân nhìn kỹ một hồi, trước khi đối phương phát hiện ra hắn, ngón tay đã gác lên môi, liên tiếp phát ra ba tiếng huýt du dương, tiếng huýt sáo truyền vào tai các người chăn thả khác, lập tức có người cưỡi lạc đà về thành báo tin.
Đội thương buôn?
Hà Ninh đã ăn sáng xong, cuối cùng ra khỏi phòng, vừa đi thăm thằn lằn xanh, liền được thông báo tin tức này. Nhíu mày, đội thương buôn “bình thường” sẽ không vô duyên vô cớ chạy sâu vào đại mạc mà?
Mudy duỗi tay đón diều hâu từ trời bay xuống, ngón tay cọ qua cánh diều hâu, cởi cuộn da dê cột trên chân nó xuống.
Sau khi xem qua, khóe miệng cong lên, ánh mắt lại có hơi lạnh.
“Sao vậy?”
“Không có.” Cuộn da dê trong tay Mudy bị xé nát thành nhiều mảnh, “Dù sao đội thương buôn đã tới rồi. Em không phải vẫn luôn lo nghĩ về chuyện muối và hương liệu sao?”
Mudy tuy đang cười, nhưng ý cười không vào đáy mắt.
Tức giận rồi, tuyệt đối là tức giận!
Cho dù cơn giận không phải nhắm vào mình, Hà Ninh vẫn thấy tê đầu, rất muốn lau nước mắt đồng tình cho kẻ chọc hắn tức giận. Còn về đội thương buôn đó, bất kể là đội thương buôn thật hay là đội thương buôn giả, thật thì còn dễ nói, nhưng nếu có mục đích khác, đụng phải miệng núi lửa rồi, chỉ có thể trách bọn họ tự xúi quẩy.
Cống phẩm trước cửa thần điện càng lúc càng nhiều, tượng gỗ bày trước thềm cũng càng lúc càng tinh mỹ, còn có tượng gỗ và tượng đá khắc theo hình dạng của Hà Ninh, một vài tượng khắc giống như đúc, ngũ quan cũng như thật. Còn có thêm một vài cái tràn đầy màu sắc nghệ thuật trừu tượng.
Trái cây cúng trước thần điện trở thành mỹ thực cho các loại chim trong hoang thành. Mỗi ngày sáng sớm và gần tối, luôn có thể thấy từng đàn những loài chim không cùng chủng loại không cùng thể hình và màu sắc luẩn quẩn trên thần điện, nhào xuống rồi lại bay lên, tiếng hót lảnh lót hòa quyện vào nhau, giống như tiếng nhạc của thần tự nhiên.
Đàn chim lớn dẫn tới không ít mãnh cầm, bất kể ăn trái cây hay ăn thịt, mọi người trên cơ bản đều cùng mở tiệc một lúc. Còn về ăn tạp, trên cơ bản vừa ăn trái cây và đi theo sau lưng mãnh cầm ăn thịt chờ đồ vụn. Nhưng, cho dù là mãnh cầm hung mãnh nhất, cũng không dám tùy tiện chọc vào chim tước xám. Loài chim nhỏ hung hãn này, thật sự có thể giải thích rõ cái gì là cô đặc mới là tinh hoa, có thể xưng là mãnh cầm trong mãnh cầm.
Chim tước xám tụ tập lại là vì Hà Ninh. Trên hành lang thần điện, có vài phiến đá khắc loại chim nhỏ này, chẳng qua chim tước xám trên phiến đá có vóc dáng lớn hơn.
Miya mặc váy dài màu trắng tượng trưng cho vu nữ, ba người Dorsha đã thay đoản bào, mặc trang phục thị tùng đi theo sau lưng cô.
Không ai biết Miya rốt cuộc đã nói gì với họ, bao gồm của Nadya và hai kỵ sĩ Miya đặc biệt gọi theo. Người trong ngoài hoang thành chỉ biết, khi ba người này xuất hiện trở lại, đã trở thành tín đồ trung thành nhất của Hà Ninh.
Miya trung thành với Hà Ninh, chỉ trung thành với y.
Kỵ sĩ bảo vệ hoang thành tận chức tận trách, nhưng đối với Miya, vị trí đầu tiên trong lòng họ vĩnh viễn là Mudy Burang.
Hà Ninh là chủ nhân của Vu thành, mảnh đất này thuộc về y, người sinh sống ở đây đầu tiên phải trung thành với y. Kỵ sĩ thành Burang, cho dù ở lại cũng không thể được khắc lên dấu ấn của Vu thành, đại vu nhất định phải có sức mạnh hoàn toàn trung thành với y.
Man tộc không đáng tin, sự phản bội bốn trăm năm trước và giáo huấn của máu, tổ tiên Mills đời đời truyền lại. Miya không còn giống vu nữ bình thường về mặt ý nghĩa, cô nguyện ý dùng tất cả của mình bảo vệ đại vu, bảo vệ Hà Ninh.
Thành khẩn còn chưa đủ, chỉ có cuồng nhiệt mới là tín ngưỡng cao nhất. Tín đồ cuồng nhiệt, chiến sĩ bộ lạc tráng niên, ba người Dorsha có thể phát huy tác dụng càng lớn.
Miya không cho rằng mình làm sai, cuộc sống cướp bóc thời gian dài khiến cô có một tiêu chuẩn hành vi đặc biệt.
“Các người đợi ở đây.”
Trước thần điện, Miya mệnh lệnh ba người Dorsha ở lại chỉnh lý cống phẩm chất cao như núi, tượng điêu khắc sẽ bày bên cạnh hồ nước trong thành và đại thính thần điện, trái cây và thức ăn sẽ để lại cho động vật của hoang thành.
“Vâng.”
Người Dorsha cẩn thận chấp hành lệnh của Miya, bọn họ là tội nhân bị bộ tộc trục xuất, sự tàn khốc của đại mạc và cái chết của những bạn đồng hành đã mài mòn tín ngưỡng của họ đối với thần điện Ortiramhs. Trong tòa cổ thành bừng bừng sinh cơ này, bọn họ nắm được cọng rơm cuối cùng, mở ra một lữ trình khác trong cuộc đời, đối với việc này, bọn họ vui mừng khôn xiết.
“Xin thề với thần linh, tôi nguyện xem người thần dụ là chủ.”
Chiến sĩ, thị tùng, hay là tôi tớ, đều không còn quan trọng.
Phẫn uất bị thần điện Ortiramhs lừa gạt chôn vùi trong lòng, cảm kích và căm hận hóa thành cuồng nhiệt bền chắc nhất, bọn họ sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất của Vu thành, giết hết tất cả kẻ địch trước mặt Hà Ninh!
Trong đại sảnh thần điện, thằn lằn xanh vẫn ngâm trong suối sinh mạng, nước suối không còn sôi nữa, nước chảy trên bệ đá thì vẫn còn nóng. Miya nhìn thằn lằn xanh một cái, vảy trên người nó đã từ xanh đen tiếp cận đen kịt, lấp lánh như bảo thạch trong nước.
Thằn lằn đen canh bên cạnh suối sinh mệnh, trái cây chất thành đống như ngọn núi nhỏ bên cạnh nó, có cả dây mây và bùn đất. Mấy hôm nay, thức ăn của thằn lằn xanh đều là do thằn lằn đen mang về.
Nhìn bùn đất đã dính vào kẽ đá lát, Miya nhíu mày. Không có sự cho phép của Hà Ninh, chỉ có cô có thể vào thần điện, dọn sạch số bùn đất này là một chuyện khá phiền phức. Có lẽ nên thỉnh cầu chủ nhân, để ba người Dorsha vào thần điện.
Miya tới đây, thằn lằn xanh và thằn lằn đen đều đã quen, thằn lằn xanh vẫn luôn khắc khoải trong lòng chuyện đã xảy ra trước đó. Thằn lằn đen canh bên cạnh, thời khắc ghi nhớ lời của Mudy, nhìn đôi cánh sau lưng thằn lằn xanh, đôi mắt màu máu đỏ không chớp lấy một cái.
Thằn lằn xanh rất ghét thằn lằn đen, bất kể là ai bị giở trò lưu manh rồi thì sẽ không còn cười nghênh đón nữa. Thằn lằn đen lại hoàn toàn không để ý, sinh con mà, không phải chỉ là chuyện chút xíu sao? Bất kể mi có nguyện ý hay không, thực lực của ai mạnh hơn thì nhất định phải nghe người đó! Không nghe lời? Đánh cho tới khi mi nghe!
Kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, là thiên tính trong huyết thống của thằn lằn đen.
Bị một kẻ cường hãn như thế nhắm trúng, thằn lằn xanh chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Miya đi tới trước phòng ngủ, mở miệng; “Chủ nhân, bữa sáng đã đưa tới.”
Lần này Miya không còn phải ăn canh bế môn nữa, trong phòng truyền ra giọng nói, Miya được cho phép mở cửa.
Hà Ninh ngồi khoanh gối, trong tay là một bảng đồng, mặc quần và áo trên rộng rãi đơn giản, thấy Miya, ngẩng đầu lên cười cười.
Mudy dựa nghiêng trên gối, tóc vàng xõa tung, vẻ mặt biếng nhác, đôi ngươi màu lam khẽ rũ, thờ ơ quét qua, Miya lập tức hoàn hồn khỏi nụ cười của Hà Ninh, cong lưng hành lễ, cung kính đưa đồ ăn vào phòng, đanh chuẩn bị lui ra, lại bị Hà Ninh gọi lại.
“Đợi đã, tôi có chuyện muốn hỏi cô…”
Vấn đề của Hà Ninh rất nhiều, nhìn thì nhỏ nhặt, nhưng lại vô cùng quan trọng. Miya cung kính trả lời tất cả, cho tới khi Hà Ninh không hỏi nữa, bảo có thể rồi, cô mới ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Mudy cầm một quả màu xanh lên, cắn một miếng, liếm nước dính bên môi, “Tin tưởng cô ta như thế?”
“Ừ.” Hà Ninh gật đầu, “Tôi tin cô ấy.”
Người tại Vu thành, thân phận không phức tạp, nhưng Hà Ninh tin tưởng nhất chỉ có Miya.
“Vậy sao?”
Âm thanh của Mudy vẫn trầm thấp như cũ, nghe không ra dị thường, lại bỏ một quả vào miệng, lực độ nhai của răng lại lớn hơn vừa rồi rất nhiều.
Nghe tiếng rạo rạo bên cạnh, lông tơ sau lưng Hà Ninh lập tức dựng thẳng, xoa xoa cánh tay, nhạy bén phát giác bầu không khí không đúng lắm, không biết nên tiếp tục thế nào, dứt khoát chỉ một đồ án kỳ quái trên bảng đồng trong tay, mở chủ đề mới.
“Bức tranh này có nghĩa là gì? Tôi vẫn không hiểu nỗi.” Vết chữ trên bảng đồng đã mơ hồ tới mức không thể phân biệt, chỉ có đồ án khắc trên mặt còn có thể phân ra đường nét.
Mudy cầm bảng đồng, không vạch trần tâm tư của Hà Ninh, nhìn hai cái rồi trực tiếp ném qua một bên, “Đây là pháp điển, trên đó ghi chép trừng phạt dành cho tội nhân.”
Đáp án có chút bất ngờ, Hà Ninh ngây người, rồi lại cầm bảng đồng lên, đây là pháp điển?
Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua mặt, mang tới cảm giác không thể nói rõ, Hà Ninh nghiêng đầu tránh đi, Mudy thu tay lại, chỉ lên đồ án tiếp tục nói: “Kẻ tội đồ phải chịu trừng phạt, bị khắc ấn cả đời không thể xóa, mang gông xiềng của nô lệ.”
“Trên mặt?”
“Đúng, trên mặt trái.”
Sờ chỗ vừa mới bị Mudy chạm vào, cúi đầu nhìn đồ án trên bảng đồng, trong lòng Hà Ninh nổi lên một suy nghĩ cổ quái, y nhớ tới man tộc.
Chẳng qua, như vậy quá bất thường thì phải?
Một hai người thì còn được, toàn tộc?
Tựa hồ biết Hà Ninh đang nghĩ cái gì, Mudy cong khóe môi, “Tại thời đại đế quốc, man tộc vừa là chiến sĩ cũng là nô lệ.”
“Nô lệ?”
“Đồ đằng của man tộc là tượng trưng sức mạnh do vị đại vu thứ hai của đế quốc ban cho họ, cũng là trói buộc, là nguyền rủa.”
“Mỗi người đều vậy?”
“Đúng.” Mudy nghiêng người nằm lên chân Hà Ninh, tay nhấc lên, lòng bàn tay kéo gáy Hà Ninh, đôi mắt màu lam nhìn sâu vào hai mắt y, “Bọn họ là tội nhân phạm phải đại tội, tội nghiệt trong huyết mạch vĩnh viễn không cách nào xóa sạch.”
Tội nghiệt trong huyết mạch.
Vu nữ phản bội đại vu xây dựng thần điện Ortiramhs, tới nay cũng chỉ bốn trăm năm. Thời gian đế quốc Aram thống trị đại lục này thì lại gần mười ngàn năm. Nếu man tộc vẫn luôn nằm ở địa vị khó xử như thế, liên kết với vu nữ tạo phản đại vu và đế vương, thì có vẻ cũng dễ hiểu?
“Tại sao tôi không có ấn tượng?”
“Ký ức em kế thừa không hoàn toàn.” Mudy thở dài một tiếng, “Bốn trăm năm, rất nhiều thứ đã thay đổi rồi.”
Đại vu chết trong âm mưu và phản bội, gần như tất cả vu lực đều bị nuốt chửng cùng máu tươi và tim, nếu không phải có một ý niệm kiên cường chống đỡ, linh hồn sớm đã bị hủy diệt.
“Vậy sao?”
Hà Ninh chống tay lên thảm, tay còn lại nắm cổ tay Mudy, “Nếu vậy, man tộc không phải nên hận đại vu sao?”
Tại sao y không cảm thấy uy hiếp trên thân người Canyon? Dù sao là đại vu đã tạo nên vận mệnh như thế cho họ, trải qua ngàn năm, tội nghiệt có lớn cũng nên thành bụi rồi chứ? Nhưng đồ đằng trên người và trên mặt họ vẫn còn tồn tại, mỗi một man tộc, từ khi ra đời đã mang dấu ấn như thế.
“Không.” Mudy nhìn Hà Ninh, “Bọn họ không căm hận đại vu, sức mạnh của họ tới từ đại vu, cũng bị đại vu trói buộc. Bọn họ căm hận là đế vương Aram.”
“Tôi không hiểu.”
Mudy cười, “Không hiểu cũng không sao, đế quốc Aram đã không còn tồn tại nữa.”
Nô lệ bất cam, nảy sinh lòng tham không thể tha thứ, chọn lựa phản bội, thì nhất định phải trả giá.
Hà Ninh không nói gì, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng từng thấy lúc hôn mê, đế vương tóc vàng, trường mâu xuyên thân thể, máu trào ra từ vết thương, nụ cười nhiễm máu…
Hà Ninh cúi người, hôn như cắn lên môi Mudy, cho tới khi trong miệng nếm được mùi máu tanh.
“Tôi không phải đại vu đã chết bốn trăm năm trước, tôi chỉ là Hà Ninh. Tôi sẽ báo thù cho y, nhưng tôi sẽ không trở thành y.”
Hà Ninh nhìn Mudy, ngón tay lướt qua chân mày hắn.
“Ta biết.” Mudy nhéo tai Hà Ninh một cái, ngón cái vuốt qua khóe môi, “Ta biết em không phải là y, em là Hà Ninh. Y thuộc về đế vương Aram đã chết, mà em thuộc về ta.”
Đáp án này cũng coi như khiến Hà Ninh thỏa mãn, cong khóe môi lên, hôn lên mặt Mudy như khen thưởng, tiếp theo lại đẩy hắn ra, kéo mâm đặt bữa sáng lại, xé một miếng bánh mạch, chấm vào canh đặc rồi ăn.
Không có phụ liệu, canh rất thơm, thịt bò cũng hầm rất mềm.
Mudy nằm nghiêng trên thảm, một tay chống cằm, nhìn Hà Ninh ăn, chỉ chỉ miệng mình, Hà Ninh nhướng một bên mày, trực tiếp bỏ nửa miếng bánh còn lại vào miệng hắn.
Người kế thừa huyết thống vương thất Aram vĩ đại, thành chủ Burang thống trị hoang mạc phía đông, cắn nửa cái bánh mạch, nửa ngày không nói.
Bất luận là bốn trăm năm trước hay bốn trăm năm sau, bất kể tính cách thế nào, đều vẫn không có ‘tình thú’ như vậy.
Hà Ninh cười ha ha, trong khoảng thời gian này, hôm nay tâm tình y tốt nhất.
Mật tân về man tộc ghi chép trên bảng đồng, ân oán tình thù trăm năm hay là ngàn năm, tạm thời bị y ném ra sau đầu, ăn no trước rồi nói.
Trong hoang thành, các công thợ không chỉ xây lại nhà và đường theo cuộn da dê, mà còn khắc đồ án tinh xảo trên bề mặt kiến trúc.
Các cô nương không đi chăn thả, chuẩn bị xong thức ăn cả ngày thì tụ tập lại phòng dệt, dệt lông lạc đà và lông dê thành sợi, nhuộm màu khác nhau, dệt thành thảm đồ án tinh xảo, đủ loại màu sắc. Các cô đều hy vọng thảm mình làm ra có thể được đưa vào thần điện, có thể được chủ nhân sử dụng, chỉ đáng tiếc, được chọn trúng chỉ có số ít, còn lại, một phần ít được dùng trang trí nhà ở, toàn bộ số còn lại thì cất trữ, cho dù đội thương buôn không tới, cũng có thể thông qua các kỵ sĩ và công thợ vận chuyển tới thành Burang hoặc là bộ lạc khác để đổi lấy muối và hương liệu.
Lương thực và nguồn nước trong hoang thành có thể tự cung tự cấp, gia súc cũng đã có quy mô lớn, chỉ có muối và hương liệu mới là nhu cầu cấp thiết.
Hoang mạc phía đông không sản xuất muối, Hà Ninh từng muốn tự tổ chức đội thương buôn, nhưng thành viên đội thương buôn lại là nan đề, không thể toàn là các cô nương chứ? Công thợ cũng không thích hợp, dù sao người ta chỉ được phái tới làm công.
Nghĩ tới nghĩ lui tìm không ra biện pháp giải quyết, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Y không phải chưa từng nghĩ muốn đích thân ra trận, ngặc nỗi thân phận nhạy cảm, nghĩ tới thần điện Ortiramhs lăm le như hổ rình mồi, lại nghĩ tới mấy lần âm mưu và truy sát trước đó, trước khi chuyện được giải quyết, y vẫn nên tránh lộ diện mới tốt.
Ngoài hoang thành, bãi cỏ xanh um trở thành lạc viên của động vật ăn cỏ trong nơi đại mạc này. Đàn dê bò tụ lại với nhau. Chính giữa còn xen tạp không ít linh dương.
Động vật ăn cỏ thành đàn dẫn tới sói sa mạc, roi và trường đao trong tay các cô nương và mục dân, khiến chúng không dám lại gần.
Cáo sa mạc gian manh trốn trong lùm cỏ, chờ thời cơ muốn trộm đi một con dê con. Oni vung roi một cái, lạc đà chạy tới lùm cỏ cao um tùm nhất, hai con cáo bị đuổi khỏi lùm cỏ, nhanh chóng bỏ trốn.
“Chắc là một gia đình.” Nadya đi tới cạnh Oni, nhìn hai con cáo chạy ra xa rồi dừng lại, “Sau khi trở về, phải gia cố hàng rào, còn phải phái thêm người canh chừng, chúng còn phiền phức hơn cả sói sa mạc.”
“Ừ.” Oni quấn roi lên tay, “Để tối bảo Sami và Laya đi trông coi, nếu không thì xin chủ nhân tìm mấy con mèo cát tới làm tổ bên cạnh hàng rào?”
“Mèo cát?” Nadya lắc đầu, “Cáo sa mạc chỉ trộm dê con, nghé lớn một chút nó đã giết không nổi, mèo cát thì lại có thể giết chết dê đã trưởng thành.”
“Nhưng chúng nó nghe lời chủ nhân.”
“Được rồi, chuyện chúng ta có thể tự làm thì đừng làm phiền chủ nhân. Đã quên lời Miya nói rồi sao?”
“Tôi không quên, nghe chị vậy.”
Hai cô nương đuổi cáo đi, trông coi gia súc. Một mục dân khác dẫn đàn dê đi xa hơn một chút, khi đàn dê gặm cỏ, hắn thúc lạc đà tới gần đồi cát, nhìn mấy vách núi nhô lên, nơi đó là chỗ ẩn thân sói sa mạc và cáo sa mạc thích nhất, mấy hôm trước, bọn họ còn phát hiện báo ở gần đây.
Xác định xung quanh không có nguy hiểm, mục dân đang định đi xuống đồi cát, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng lục lạc xa lạ. Hắn kéo dây cương, nhìn tới hướng phát ra âm thanh, một đội lạc đà đang đi tới, đại khái có hơn hai mươi con lạc đà, trên lưng mỗi con lạc đà đều thồ từng túi hàng hóa.
Mục dân nhìn kỹ một hồi, trước khi đối phương phát hiện ra hắn, ngón tay đã gác lên môi, liên tiếp phát ra ba tiếng huýt du dương, tiếng huýt sáo truyền vào tai các người chăn thả khác, lập tức có người cưỡi lạc đà về thành báo tin.
Đội thương buôn?
Hà Ninh đã ăn sáng xong, cuối cùng ra khỏi phòng, vừa đi thăm thằn lằn xanh, liền được thông báo tin tức này. Nhíu mày, đội thương buôn “bình thường” sẽ không vô duyên vô cớ chạy sâu vào đại mạc mà?
Mudy duỗi tay đón diều hâu từ trời bay xuống, ngón tay cọ qua cánh diều hâu, cởi cuộn da dê cột trên chân nó xuống.
Sau khi xem qua, khóe miệng cong lên, ánh mắt lại có hơi lạnh.
“Sao vậy?”
“Không có.” Cuộn da dê trong tay Mudy bị xé nát thành nhiều mảnh, “Dù sao đội thương buôn đã tới rồi. Em không phải vẫn luôn lo nghĩ về chuyện muối và hương liệu sao?”
Mudy tuy đang cười, nhưng ý cười không vào đáy mắt.
Tức giận rồi, tuyệt đối là tức giận!
Cho dù cơn giận không phải nhắm vào mình, Hà Ninh vẫn thấy tê đầu, rất muốn lau nước mắt đồng tình cho kẻ chọc hắn tức giận. Còn về đội thương buôn đó, bất kể là đội thương buôn thật hay là đội thương buôn giả, thật thì còn dễ nói, nhưng nếu có mục đích khác, đụng phải miệng núi lửa rồi, chỉ có thể trách bọn họ tự xúi quẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.