Chương 2: Mặc Vào Làm Gì, Tí Nữa Cũng Phải Cởi Ra
Ác Nữ Lị Lị Tử
27/10/2023
"Vị khách số 1 ra giá 100.000 đô la Mỹ!"
"Vị khách số 5 ra giá 400.000 đô la Mỹ!"
"Vị khách số 7 ra giá 600.000 đô la Mỹ! Xem ra tối nay có rất nhiều vị khách muốn đấu giá được cô gái xinh đẹp này của chúng tôi”.
"Một triệu đô la Mỹ!! Vị khách số 8 ra giá một triệu đô la Mỹ! Đây là mức đấu giá cao nhất từ trước tới nay !" "Không biết còn vị nào muốn ra giá nữa không?"
Sau khi tiếng thông báo đếm ngược mười giây kết thúc, người dẫn chương trình vui vẻ tuyên bố.
"Chúc mừng khách số 8 đã đấu giá thành công vật phẩm tối nay!"
Khi tay được bọn họ cởi trói, giọng của Hạ Mạt đã khàn “Xin các người tha cho tôi, xin hãy để tôi đi”
Cánh tay đột nhiên được thả tự do khiến cô trong nháy mắt bị mất trọng tâm ngã xuống đất.
Hạ Mạt hoảng sợ vừa khóc vừa gào lên, cổ họng khô khốc trong thời gian dài và liên tục kêu gào khiến cô dần cảm nhận được mùi máu tanh nồng trong cổ họng.
“Cầu xin các người! Cầu xin các người tha cho thôi!”
“Làm cho cô ta câm miệng lại đi” Hạ Mạt bị đánh mạnh một cái vào gáy khiến cô ngã xuống đất.
--------------
“Đi thẳng về phía trước! Đi nhanh lên” người đàn ông sau lưng nói tiếng Trung không chuẩn lắm.
Hạ Mạt bị đẩy tới trước cửa một căn phòng.
“Anh Nghiêu, đây là quà mà ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho cậu”
“Ông ấy đã bỏ ra một triệu đô la Mỹ để đấu giá được cô gái người Trung Quốc này”
Chu Cẩn Nghiêu khẽ cau mày nhìn cô gái bị bịt mắt trước mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh không hài lòng, Bổng Cát cười nịnh nọt, “Anh Nghiêu, anh yên tâm, hoàn toàn sạch sẽ! Là một sinh viên cực kỳ non nớt.”
Nói xong, ánh mắt của Bổng Cát lại tiếp tục nhìn vào phần da thịt đang bị lộ ra bên ngoài của Hạ Mạt.
Chu Cẩn Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn Bổng Cát nói, “được rồi, cậu đi đi.”
Sau đó, anh lôi Hạ Mạt vào trong phòng, đưa tay gỡ bỏ miếng vải đen đang bịt mắt cô ra.
Mắt đột ngột được tiếp xúc với ánh sáng khiến Hạ Mạt nhất thời không kịp phản ứng, nhưng cô không quan, cô yếu ớt quỳ dưới đất van xin “Cầu xin anh, xin anh tha cho tôi có được không, tôi muốn về nhà, tôi muốn về, ….. cầu xin anh.”
Nước mắt khiến cô không nhìn rõ người trước mặt.
“Tôi còn đang đi học, không phải tôi chủ động đến đây, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả, …..cầu xin anh.”
Người đàn ông không trả lời, chỉ đi vòng ra sau lưng cô, cởi bỏ sợi dây đang trói tay cô ra.
Hai tay Hạ Mạt chống xuống đất định đứng lên, nhưng đã lâu rồi cô chưa được ăn gì, cộng thêm việc tinh thần luôn trong trạng thái hoảng sợ khiến cô không thể chống đỡ được cơ thể.
Cô khó khăn lắm mới đứng dậy được, nhưng trọng tâm không vững khiến cô lập tức ngã về phía trước.
May mà lúc ấy có một đôi bàn tay ấm áp kịp thời ôm lấy eo cô, giúp cô đứng vững.
Người đàn ông đi đến chỗ cô, và đứng trước mặt cô.
Ánh mắt của Hạ Mạt dần trở nên rõ hơn, nước mắt gần như đã khô cạn.
Lúc này cô mới nhìn rõ dung mạo của đối phương.
Người đàn ông này đường nét khuân mặt sắc*, đôi mắt đen đang nhìn cô không chớp.
Hạ Mạt bất ngờ nhận ra bộ quần áo cô đang mặc chỉ miễn cưỡng che được một số bộ phận quan trọng của cơ thể thôi.
Cô xấu hổ đưa tay ra ôm lấy cơ thể, nhưng động tác này của cánh tay lại làm cho bộ ngực của cô bị đẩy lên, khiến nó càng trở nên đầy đặn và quyến rũ.
Hạ Mạt cắn chặt môi không dám nói chuyện, cô sợ hành động nào đó của cô sẽ khơi dậy dục vọng của anh.
Dù sao thì bây giờ trông cô không khác nào là đang khỏa thân.
“Cô tên gì?”
“Hạ Mạt......”
“Chu Cẩn Nghiêu”
Có thể là vì vẻ ngoài đẹp trai của anh, hoặc có thể vì anh đối xử lịch sự với mình, nên trái tim đang đập loạn của Hạ Mạt dần trở nen bình tĩnh lại.
Mặc dù không biết tiếp theo người đàn ông này sẽ làm gì với mình, nhưng Hạ Mạt mơ hồ cảm nhận được anh không có ý đồ xấu.
“Anh có thể cho tôi một bộ quần áo được không, …. Tôi muốn, tôi muốn che người lại.”
“Không cần đâu, mặc lên rồi tí nữa cũng phải cởi ra thôi.”
Nghe thấy câu nói của Chu Cẩn Nghiêu, Hạ Mạt ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ và bất an.
"Vị khách số 5 ra giá 400.000 đô la Mỹ!"
"Vị khách số 7 ra giá 600.000 đô la Mỹ! Xem ra tối nay có rất nhiều vị khách muốn đấu giá được cô gái xinh đẹp này của chúng tôi”.
"Một triệu đô la Mỹ!! Vị khách số 8 ra giá một triệu đô la Mỹ! Đây là mức đấu giá cao nhất từ trước tới nay !" "Không biết còn vị nào muốn ra giá nữa không?"
Sau khi tiếng thông báo đếm ngược mười giây kết thúc, người dẫn chương trình vui vẻ tuyên bố.
"Chúc mừng khách số 8 đã đấu giá thành công vật phẩm tối nay!"
Khi tay được bọn họ cởi trói, giọng của Hạ Mạt đã khàn “Xin các người tha cho tôi, xin hãy để tôi đi”
Cánh tay đột nhiên được thả tự do khiến cô trong nháy mắt bị mất trọng tâm ngã xuống đất.
Hạ Mạt hoảng sợ vừa khóc vừa gào lên, cổ họng khô khốc trong thời gian dài và liên tục kêu gào khiến cô dần cảm nhận được mùi máu tanh nồng trong cổ họng.
“Cầu xin các người! Cầu xin các người tha cho thôi!”
“Làm cho cô ta câm miệng lại đi” Hạ Mạt bị đánh mạnh một cái vào gáy khiến cô ngã xuống đất.
--------------
“Đi thẳng về phía trước! Đi nhanh lên” người đàn ông sau lưng nói tiếng Trung không chuẩn lắm.
Hạ Mạt bị đẩy tới trước cửa một căn phòng.
“Anh Nghiêu, đây là quà mà ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho cậu”
“Ông ấy đã bỏ ra một triệu đô la Mỹ để đấu giá được cô gái người Trung Quốc này”
Chu Cẩn Nghiêu khẽ cau mày nhìn cô gái bị bịt mắt trước mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh không hài lòng, Bổng Cát cười nịnh nọt, “Anh Nghiêu, anh yên tâm, hoàn toàn sạch sẽ! Là một sinh viên cực kỳ non nớt.”
Nói xong, ánh mắt của Bổng Cát lại tiếp tục nhìn vào phần da thịt đang bị lộ ra bên ngoài của Hạ Mạt.
Chu Cẩn Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn Bổng Cát nói, “được rồi, cậu đi đi.”
Sau đó, anh lôi Hạ Mạt vào trong phòng, đưa tay gỡ bỏ miếng vải đen đang bịt mắt cô ra.
Mắt đột ngột được tiếp xúc với ánh sáng khiến Hạ Mạt nhất thời không kịp phản ứng, nhưng cô không quan, cô yếu ớt quỳ dưới đất van xin “Cầu xin anh, xin anh tha cho tôi có được không, tôi muốn về nhà, tôi muốn về, ….. cầu xin anh.”
Nước mắt khiến cô không nhìn rõ người trước mặt.
“Tôi còn đang đi học, không phải tôi chủ động đến đây, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả, …..cầu xin anh.”
Người đàn ông không trả lời, chỉ đi vòng ra sau lưng cô, cởi bỏ sợi dây đang trói tay cô ra.
Hai tay Hạ Mạt chống xuống đất định đứng lên, nhưng đã lâu rồi cô chưa được ăn gì, cộng thêm việc tinh thần luôn trong trạng thái hoảng sợ khiến cô không thể chống đỡ được cơ thể.
Cô khó khăn lắm mới đứng dậy được, nhưng trọng tâm không vững khiến cô lập tức ngã về phía trước.
May mà lúc ấy có một đôi bàn tay ấm áp kịp thời ôm lấy eo cô, giúp cô đứng vững.
Người đàn ông đi đến chỗ cô, và đứng trước mặt cô.
Ánh mắt của Hạ Mạt dần trở nên rõ hơn, nước mắt gần như đã khô cạn.
Lúc này cô mới nhìn rõ dung mạo của đối phương.
Người đàn ông này đường nét khuân mặt sắc*, đôi mắt đen đang nhìn cô không chớp.
Hạ Mạt bất ngờ nhận ra bộ quần áo cô đang mặc chỉ miễn cưỡng che được một số bộ phận quan trọng của cơ thể thôi.
Cô xấu hổ đưa tay ra ôm lấy cơ thể, nhưng động tác này của cánh tay lại làm cho bộ ngực của cô bị đẩy lên, khiến nó càng trở nên đầy đặn và quyến rũ.
Hạ Mạt cắn chặt môi không dám nói chuyện, cô sợ hành động nào đó của cô sẽ khơi dậy dục vọng của anh.
Dù sao thì bây giờ trông cô không khác nào là đang khỏa thân.
“Cô tên gì?”
“Hạ Mạt......”
“Chu Cẩn Nghiêu”
Có thể là vì vẻ ngoài đẹp trai của anh, hoặc có thể vì anh đối xử lịch sự với mình, nên trái tim đang đập loạn của Hạ Mạt dần trở nen bình tĩnh lại.
Mặc dù không biết tiếp theo người đàn ông này sẽ làm gì với mình, nhưng Hạ Mạt mơ hồ cảm nhận được anh không có ý đồ xấu.
“Anh có thể cho tôi một bộ quần áo được không, …. Tôi muốn, tôi muốn che người lại.”
“Không cần đâu, mặc lên rồi tí nữa cũng phải cởi ra thôi.”
Nghe thấy câu nói của Chu Cẩn Nghiêu, Hạ Mạt ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ và bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.