Chương 31: Thế Mới Là Học Trò
Mangan24
11/09/2022
Sau hai tiết thể dục mệt mỏi lại đến hai tiết Toán khổ đau. Hạ Tử Hiên thề năm đó khi cô học lớp 12 cũng chưa từng ghét bỏ môn Toán như bây giờ.
Sin - Cos - Tan - Huyền. Định lí Pytago là cái quái gì vậy trời, X, Y, Z nữa má ơi sao cô chưa từng nhớ mình từng học mấy cái quỷ xa lạ này vậy.
"Mấy em lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút". Câu nói như sét đánh của ông thầy Toán vang lên cả lớp liền sài bài ca than vang { Để hôm khác đi thầy - nay học thể dục mệt quá thầy ơi}
Đổi lại là những câu nói vô tình của ông thầy "Ai kêu mấy em ăn rồi nằm giờ học thể dục mố chút la mệt".
"Hôm khác làm bài kiểm tra vậy để hôm khác hả ăn cơm he"
"Không cầu cưa, nhanh lấy giấy ra".
Tôi dám thề, cái thời đi học ai cũng đã từng khổ sở vì những câu nói của thầy cô như vậy.
Lại còn thêm câu "Cho xin đôi giấy coi". "Cho mượn cây viết coi"
Hai câu này được Hạ Tử Hiên nói riết thành quen. Cô đi học chưa bao giờ mang theo những thứ đó. Trong balo của cô chỉ có sạc dự phòng, tai nghe bluetooth và bút ghi âm.
"Thiệc tình, mày đi học đem cái balo to tổ bố vậy đựng gì trong đó á ?". Hứa Tiên vô cùng thắc mắc.
"Đựng cơ mật quốc gia. Nói nhảm quài, cho hay không cho nói một lời".
Lúc Hứa Tiên đang định nhận mệnh dựt đôi giấy đưa cho cô thì từ bàn trên truyền xuống một cuốn tập và 1 hộp đầy viết.
Cả hai người nhìn người đang tươi cười kia.
"Cho em á, sau này có hết thì nói anh". Đại ca Long rất galang mà cho cô tập viết.
Nhưng Hạ Tử Hiên lại nhăn mi, thằng nhóc này nay hết mua nước lại cho đồ, làm trò khùng điên gì đây. Cô chòm người quăng trả lại đồ nó vừa đưa xuống, không nể tình nói "Cám ơn, không cần".
Cô lấy cuốn tập còn trên tay Hứa Tiên tự lấy đôi giấy cho mình. Thầy Toán viết đề lên bảng, vẫn là một câu hỏi xa lạ với cô, đi học về cô chưa từng xem bài cũ. Bộ sách 12 mua cũng chỉ để đối phó.
Cô cầm đôi giấy chỉ được viết tên, lớp và câu hỏi trên tay suy tư hết 5 phút. Chỉ có điều cô không suy nghĩ xem nên giải đề toán như thế nào, mà là thả hồn bay bỏng.
Hạ Tử Hiên chợt nhận ra một điều, ngồi bàn chót đúng là lựa chọn sai lầm. Vì chọn ngồi ở vị trí này toàn những nhân tai như cô và Hứa Tiên, hay như đứa ngồi trước cô là đại ca Long, khi làm bài kiểm tra thì biết nhờ cậy ai bây giờ.
"Nè sao hong làm bài đi". Hứa Tiên thấy cô ngơ ngẩn thì quay sang hỏi.
Cô quay qua nhìn lên tờ bài làm của nó, tốt lắm, không hơn cô được chữ nào. Ngoại trừ chữ viết xấu hơn thôi, cô nằm ụp xuống bàn khổ sở "Mày cũng có viết được khỉ gì đâu".
"Mày không biết ông thầy này kị nhất là ai nộp bài trắng, giờ tao canh mày lật tập quay bài đi"
"Rồi mắc gì mày không quay"
Hứa Tiên cười cười "Có chép chữ nào đâu là quay".
Cô thì không mang tập sách đi học, nhưng nó thì mang đầu đủ tất cả các môn, nhưng bìa thì cũng không chép, bởi vậy tập còn giấy trắng rất nhiều.
Hạ Tử Hiên lại thở dài một tiếng cũng cười thân thiện với nó. Nhìn nụ cười này Hứa Tiên liền biết nó chọn chơi đúng bạn rồi.
Chợt một tờ giấy bị vo thành một cục được quăng tới trước mặt hai người, Hứa Tiên cầm lấy mời coi, là bài giải. Thằng đại ca Long này thật sự tốt bụng muốn giúp tụi nó hả, có chuyện dễ ăn vậy hả ?!.
"Rồi sao, chép hong ?". Nó hỏi ý Hạ Tử Hiên.
Hạ Tử Hiên nhíu mi, thôi kệ qua ải rồi tính tiếp "Chép đi". Nhưng mà bọn cô tính lại không bằng ông thầy tính.
Cô vừa lén lút mở tờ giấy kia ra, một chữ một số còn chưa kịp chép, thì một bóng dáng to to béo béo đã ập trước mắt. Nhẹ nhàng dùng 2 ngón tay giữa kẹp tờ giấy kia lên. Dòm ngó một chút lại liếc nhìn hai đứa đang ngồi đầu cuối thấp kia.
Rồi tiêu rồi, lần này chắc lại nghe chửi thảm thương nữa rồi.
"Bài giải đúng hết đó. Chép được chữ nào chưa ?"
"Còn chưa kịp chép". Hạ Tử Hiên ỉu xìu trả lời.
"10 điểm thành thật. Cuối tiết hai em lên văn phòng gặp thầy". Nói xong thầy còn vỗ vỗ vai cô như thương tiết.
Hai người quay sang nhìn nhau, quá xui xẻo rồi. Làm cái gì cũng bị bắt lên văn phòng.
Đại ca Long quay xuống "Xin lỗi em"
"Không có gì, có gan làm có gan chịu, không đổ thừa".
Nó còn muốn nói tiếp thì thấy Toán lại la vang "Còn 5 phút mấy em tranh thủ làm bài, không nói chuyện".
Hôm nay buổi sáng lớp cô chỉ có 4 tiết. Cho nên vừa xong tiết toán tất cả lớp đã lục đục thu dọn tập sách ra về.
"Để anh lên văn phòng với em". Đại ca Long vẫn đứng ch ờhai người.
"Không cần". Nói xong cô lạnh lùng kéo Hứa Tiên đi, ra hành lang đã gặp Mọt sách, nó vừa tính nói chuyện đã thấy đại ca Long đứng sau liền khựng lại.
"Ê Mọt sách tụi tao đi họp nha". Hứa Tiên luôn có câu cửa miệng, mỗi lần nó kêu tên ai đều thêm chữ Ê phía trước.
"Hả, họp gì ??! "
"Ha ha, họp với giáo viên. Bi tráng lấm, mai kể mày nghe".
"Chuẩn bị giấy tờ ghi lại buổi họp chưa ?". Hạ Tử Hiên và nó ngầm hiểu ý, giấy tờ ở đây tức là giấy đôi để viết kiểm điểm.
Hứa Tiên vỗ vỗ vô cặp mình "Cuốn tập còn rất dày nha !!! "
Giáo viên mới Trình Tiểu Bân đang được các đồng nghiệp chào đón ở văn phòng. Tình hình này rất giống cảnh mấy năm trước anh được điều đến đội cảnh sát số 3, lúc gặp các anh em cũng là cảnh nhiệt tình như vậy. Nhất là ở đây còn có một cô gái xinh đẹp y như đội phó Hạ Tử Hiên năm đó.
Tiếng cửa văn phòng được gõ vang. Hạ Tử Hiên và Hứa Tiên hiên ngang bước vào, giám thị Hồng nhìn thấy là học sinh lớp mình thíu khó hiểu "Hai đứa này lên đây làm gì ?"
"Là tôi kêu tụi nó lên đó, thầy Hồng cũng ở đây sẵn nghe luôn"
Ôn Nhược Hi cười cười, nhìn bộ dáng này chắc lại gây chuyện nữa rồi. Trình Tiểu Bân nhìn nhìn, bộ dáng này của đội phó sao mà giống lúc chị ấy bị cục trưởng gọi lên phòng ông ấy nghe khiển trách vậy không biết.
"Có chuyện gì vậy thầy ?". Giám thị Hồng ngồi xuống, trên bàn dài lúc này có 5 giáo viên cũng đang rãnh rỗi muốn tám chuyện.
Thầy Toán đem ra từ trong túi cục giấy lúc nãy tịch thu được, đầy đẩy về phía giám thị Hồng "Thầy coi, mới vô học 3 tuần tôi cho lớp làm bài kiểm tra 15 phút".
"Chỉ là bài kiểm tra đơn giản mà 2 em này lại quay cóp, thiệc hết nói nổi". Thầy còn làm biểlắc lắc lắc đầu.
Hạ Tử Hiên thật sự mệt mỏi, chỉ là quay bài kiểm tra thôi mà, có cần kéo tới văn phòng rồi méc luôn thầy chủ nhiệm hoành tráng vậy không ?!!
Gián thị Hồng nhìn hai người không chớp mắt "Phải vậy hong ?"
Hai người liê nhìn nhau cùng cuối đầu không nói. Nhìn biểu hiện này liền biết là có.
Trình Tiểu Bân nín cười, đội phó chị thật thảm mà.
"Thầy coi, nên giải quyết sao ???". Thầy Toán nhìn nhìn họ rồi hỏi.
Giám thị Hồng nhìn hai người, mặt hầm hầm "Hai đứa đi học vậy hả ?"
Quá khổ sở, quá thương tâm, ai đó làm ơn trả lời giúp bọn họ câu này đi.
"Học sinh mà thầy, ai đi học kà chưa từng sài phao hay coppy đâu. Nếu vậy đâu phải là học sinh nữa". Hứa Tiên rất mạnh dạn nói.
Hạ Tử Hiên lập tức phụ họa "Đúng đó, hong lẻ hồi đó đi học thầy không làm mấy chuyện vậy, bỏ qua đi thầy. Lần sau tụi em hong dám vậy nữa".
Một câu hứa kinh điển và đảm bảo sẽ có lần sau.
"Chưa đâu nha thầy, sẵn đây tôi nói luôn". Cô Trinh môn Văn ngồi đối diện giá thị Hồng lên tiếng.
Hạ Tử Hiên và Hứa Tiên nhìn cô ấy, cô sẵn cái gì, nói cái gì. Có thể không ngay lúc cháy nhà mà thêm lửa hong. Ánh mắt hai người trừng lớn hướng về phía cô Trinh.
Nhưng cô ấy lại bỏ qua hai ánh mắt nguy hiểm kia, cô từ túi tài liệu mang ra hai bài kiểm tra tập làm văn được viết rất nhiều chữ màu đỏ lên đó.
Gì nữa rồi, hong ấy chuyện nào ra chuyện đó được không ?!!!
Cô Trinh nhìn hai đứa cô rồi cười lắc đầu "Để tôi đọc mộ người nghe hai bài văn phân tích này. Xem nó hay tới cỡ nào nha ?!!"
Hai người cùng trộm lau mồ hôi tay. Bọn cô rõ biết bài văn mình biết tệ hại cỡ nào, giờ mà đọc lên mất mặt chết.
"Không đọc được không cô ?"
"Để hôm khác đọc được không cô ?!"
"Hai đứa này im lặng coi". Gián thị Hồng gõ cây thước của ổng xuống bàn.
Lời cầu xin năn nỉ vô tác dụng, cô Trinh hắng giọng.
"Đề văn phân tích đoạn thơ sau _______. Anh/chị có suy nghĩ gì về tình cảnh Thúy Kiều phải bán mình chuộc cha và lúc được Thúc Sinh giúp chuộc thân ".
"Nếu là em, em nhất định sẽ không biết tính toán kinh tế như Kiều. Bán chỉ 1000 lượng sài không đủ đâu vô đâu. Rồi cái lại đi nán thân tiếp, mất giá hết ".
"Cho tôi biết đoạn này là của ai ?". Cô Trinh hỏi .
Hứa Tiên ngẩng đầu, gian nan nói "Dạ em".
"Ừm, vậy em thấy Kiều nên bán mình giá bao nhiêu là biết tính toán?"
Hứa Tiên cuối đầu càng thấp, lí nhí nói "Dạ ít ra cũng gấp 10. Bán xong chuộc cha sẵn làm phú bà luôn, khỏi lo sau này".
Cả văn phòng nghe xong thì cười nghiêng ngả, Hạ Tử Hiên dù cố giữ mặt mũi cho nó vẫn là nhịn không nổi.
"Ừm, được rồi. Tôi đọc tiếp"
"Thật không hiểu cái bà chị Thúy Kiều này suy nghĩ gì nữa. Đang ở lầu xanh làm ăn ngon lành thì người ta ở lại làm tiếp đi. Mắc mớ gì cho ông Thúc Sinh chuộc ra. Về còn bị chính thất kêu bưng trà rót nước, đúng là khờ dại mà".
Hahahahahahhahahhaa. Một trận cười làm văn phòng rộn rã, thầy Toán đập đập bàn cười nói "Quá tuyệt vời, đúng là những ý tưởng hết sức táo bạo".
"Hạ Tử Hiên, em nói coi Kiều khờ dại lắm hả ???". Cô Trinh cười không nổi.
"Hơi khờ cô ơi, muôn đ ờilàm Tuesday không suиɠ sướиɠ gì đâu".
Ôn Nhược Hi nhìn Hạ Tử Hiên, câu nói này hình như là lời nhắc nhở.
Trình Tiểu Bân âm thầm dơ ngón tay cái cho đội phó nhà mình. Chị ấy đúng là có thể dùng lời nói làm người ta tức chết.
"Đó giám thị Hồng, hai nhân tài này của lớp thầy em bó tay". Cô Trinh đưa hai bài văn sang cho giám thị Hồng.
"Tôi cũng bó tay"
"Nhưng đề văn là bảo tụi em nêu suy nghĩ bản thân. Tụi em chỉ đem suy nghĩ trong đầu viết lên giấy, đâu có lạc đề cũng rất chân thật mà cô". Hạ Tử Hiên vì chính mình và đồng bọn biện minh.
"Haha, tôi thấy em học sinh này nói đúng nha". Trình Tiểu Bân xen vào, câu nói này làm giải vây được một chút cho bọn họ.
Hạ Tử Hiên thầm khen cậu ta trong lòng, quả khong hổ danh là đồng đội tốt.
Giám thị Hồng đúng là rất đau đầu, theo lí thường thầu ấy sẽ nổi nóng dạy dỗ hai đứa nhóc này một trận. Nhưng ngại vị có Ôn Nhược Hi ở đây, cũng cả giáo viên mới đến. Nên bỏ qua cho hai người lần này, đợi sau này tính sổ.
Thầy chỉ la vài câu rồi cho hai người họ về. Rất may là thoát được một nạn, trước khi ra khỏi văn phòng Hạ Tử Hiên liếc nhìn Ôn Nhược Hi một cái, rồi dùng ánh mắt ra hiệu với Trình Tiểu Bân, cậu ta mỉm cười nhận tín hiệu.
____________-----------___________
Hồi đó tui cũng sợ mấy công thức này lắm nhen
Sin - Cos - Tan - Huyền. Định lí Pytago là cái quái gì vậy trời, X, Y, Z nữa má ơi sao cô chưa từng nhớ mình từng học mấy cái quỷ xa lạ này vậy.
"Mấy em lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút". Câu nói như sét đánh của ông thầy Toán vang lên cả lớp liền sài bài ca than vang { Để hôm khác đi thầy - nay học thể dục mệt quá thầy ơi}
Đổi lại là những câu nói vô tình của ông thầy "Ai kêu mấy em ăn rồi nằm giờ học thể dục mố chút la mệt".
"Hôm khác làm bài kiểm tra vậy để hôm khác hả ăn cơm he"
"Không cầu cưa, nhanh lấy giấy ra".
Tôi dám thề, cái thời đi học ai cũng đã từng khổ sở vì những câu nói của thầy cô như vậy.
Lại còn thêm câu "Cho xin đôi giấy coi". "Cho mượn cây viết coi"
Hai câu này được Hạ Tử Hiên nói riết thành quen. Cô đi học chưa bao giờ mang theo những thứ đó. Trong balo của cô chỉ có sạc dự phòng, tai nghe bluetooth và bút ghi âm.
"Thiệc tình, mày đi học đem cái balo to tổ bố vậy đựng gì trong đó á ?". Hứa Tiên vô cùng thắc mắc.
"Đựng cơ mật quốc gia. Nói nhảm quài, cho hay không cho nói một lời".
Lúc Hứa Tiên đang định nhận mệnh dựt đôi giấy đưa cho cô thì từ bàn trên truyền xuống một cuốn tập và 1 hộp đầy viết.
Cả hai người nhìn người đang tươi cười kia.
"Cho em á, sau này có hết thì nói anh". Đại ca Long rất galang mà cho cô tập viết.
Nhưng Hạ Tử Hiên lại nhăn mi, thằng nhóc này nay hết mua nước lại cho đồ, làm trò khùng điên gì đây. Cô chòm người quăng trả lại đồ nó vừa đưa xuống, không nể tình nói "Cám ơn, không cần".
Cô lấy cuốn tập còn trên tay Hứa Tiên tự lấy đôi giấy cho mình. Thầy Toán viết đề lên bảng, vẫn là một câu hỏi xa lạ với cô, đi học về cô chưa từng xem bài cũ. Bộ sách 12 mua cũng chỉ để đối phó.
Cô cầm đôi giấy chỉ được viết tên, lớp và câu hỏi trên tay suy tư hết 5 phút. Chỉ có điều cô không suy nghĩ xem nên giải đề toán như thế nào, mà là thả hồn bay bỏng.
Hạ Tử Hiên chợt nhận ra một điều, ngồi bàn chót đúng là lựa chọn sai lầm. Vì chọn ngồi ở vị trí này toàn những nhân tai như cô và Hứa Tiên, hay như đứa ngồi trước cô là đại ca Long, khi làm bài kiểm tra thì biết nhờ cậy ai bây giờ.
"Nè sao hong làm bài đi". Hứa Tiên thấy cô ngơ ngẩn thì quay sang hỏi.
Cô quay qua nhìn lên tờ bài làm của nó, tốt lắm, không hơn cô được chữ nào. Ngoại trừ chữ viết xấu hơn thôi, cô nằm ụp xuống bàn khổ sở "Mày cũng có viết được khỉ gì đâu".
"Mày không biết ông thầy này kị nhất là ai nộp bài trắng, giờ tao canh mày lật tập quay bài đi"
"Rồi mắc gì mày không quay"
Hứa Tiên cười cười "Có chép chữ nào đâu là quay".
Cô thì không mang tập sách đi học, nhưng nó thì mang đầu đủ tất cả các môn, nhưng bìa thì cũng không chép, bởi vậy tập còn giấy trắng rất nhiều.
Hạ Tử Hiên lại thở dài một tiếng cũng cười thân thiện với nó. Nhìn nụ cười này Hứa Tiên liền biết nó chọn chơi đúng bạn rồi.
Chợt một tờ giấy bị vo thành một cục được quăng tới trước mặt hai người, Hứa Tiên cầm lấy mời coi, là bài giải. Thằng đại ca Long này thật sự tốt bụng muốn giúp tụi nó hả, có chuyện dễ ăn vậy hả ?!.
"Rồi sao, chép hong ?". Nó hỏi ý Hạ Tử Hiên.
Hạ Tử Hiên nhíu mi, thôi kệ qua ải rồi tính tiếp "Chép đi". Nhưng mà bọn cô tính lại không bằng ông thầy tính.
Cô vừa lén lút mở tờ giấy kia ra, một chữ một số còn chưa kịp chép, thì một bóng dáng to to béo béo đã ập trước mắt. Nhẹ nhàng dùng 2 ngón tay giữa kẹp tờ giấy kia lên. Dòm ngó một chút lại liếc nhìn hai đứa đang ngồi đầu cuối thấp kia.
Rồi tiêu rồi, lần này chắc lại nghe chửi thảm thương nữa rồi.
"Bài giải đúng hết đó. Chép được chữ nào chưa ?"
"Còn chưa kịp chép". Hạ Tử Hiên ỉu xìu trả lời.
"10 điểm thành thật. Cuối tiết hai em lên văn phòng gặp thầy". Nói xong thầy còn vỗ vỗ vai cô như thương tiết.
Hai người quay sang nhìn nhau, quá xui xẻo rồi. Làm cái gì cũng bị bắt lên văn phòng.
Đại ca Long quay xuống "Xin lỗi em"
"Không có gì, có gan làm có gan chịu, không đổ thừa".
Nó còn muốn nói tiếp thì thấy Toán lại la vang "Còn 5 phút mấy em tranh thủ làm bài, không nói chuyện".
Hôm nay buổi sáng lớp cô chỉ có 4 tiết. Cho nên vừa xong tiết toán tất cả lớp đã lục đục thu dọn tập sách ra về.
"Để anh lên văn phòng với em". Đại ca Long vẫn đứng ch ờhai người.
"Không cần". Nói xong cô lạnh lùng kéo Hứa Tiên đi, ra hành lang đã gặp Mọt sách, nó vừa tính nói chuyện đã thấy đại ca Long đứng sau liền khựng lại.
"Ê Mọt sách tụi tao đi họp nha". Hứa Tiên luôn có câu cửa miệng, mỗi lần nó kêu tên ai đều thêm chữ Ê phía trước.
"Hả, họp gì ??! "
"Ha ha, họp với giáo viên. Bi tráng lấm, mai kể mày nghe".
"Chuẩn bị giấy tờ ghi lại buổi họp chưa ?". Hạ Tử Hiên và nó ngầm hiểu ý, giấy tờ ở đây tức là giấy đôi để viết kiểm điểm.
Hứa Tiên vỗ vỗ vô cặp mình "Cuốn tập còn rất dày nha !!! "
Giáo viên mới Trình Tiểu Bân đang được các đồng nghiệp chào đón ở văn phòng. Tình hình này rất giống cảnh mấy năm trước anh được điều đến đội cảnh sát số 3, lúc gặp các anh em cũng là cảnh nhiệt tình như vậy. Nhất là ở đây còn có một cô gái xinh đẹp y như đội phó Hạ Tử Hiên năm đó.
Tiếng cửa văn phòng được gõ vang. Hạ Tử Hiên và Hứa Tiên hiên ngang bước vào, giám thị Hồng nhìn thấy là học sinh lớp mình thíu khó hiểu "Hai đứa này lên đây làm gì ?"
"Là tôi kêu tụi nó lên đó, thầy Hồng cũng ở đây sẵn nghe luôn"
Ôn Nhược Hi cười cười, nhìn bộ dáng này chắc lại gây chuyện nữa rồi. Trình Tiểu Bân nhìn nhìn, bộ dáng này của đội phó sao mà giống lúc chị ấy bị cục trưởng gọi lên phòng ông ấy nghe khiển trách vậy không biết.
"Có chuyện gì vậy thầy ?". Giám thị Hồng ngồi xuống, trên bàn dài lúc này có 5 giáo viên cũng đang rãnh rỗi muốn tám chuyện.
Thầy Toán đem ra từ trong túi cục giấy lúc nãy tịch thu được, đầy đẩy về phía giám thị Hồng "Thầy coi, mới vô học 3 tuần tôi cho lớp làm bài kiểm tra 15 phút".
"Chỉ là bài kiểm tra đơn giản mà 2 em này lại quay cóp, thiệc hết nói nổi". Thầy còn làm biểlắc lắc lắc đầu.
Hạ Tử Hiên thật sự mệt mỏi, chỉ là quay bài kiểm tra thôi mà, có cần kéo tới văn phòng rồi méc luôn thầy chủ nhiệm hoành tráng vậy không ?!!
Gián thị Hồng nhìn hai người không chớp mắt "Phải vậy hong ?"
Hai người liê nhìn nhau cùng cuối đầu không nói. Nhìn biểu hiện này liền biết là có.
Trình Tiểu Bân nín cười, đội phó chị thật thảm mà.
"Thầy coi, nên giải quyết sao ???". Thầy Toán nhìn nhìn họ rồi hỏi.
Giám thị Hồng nhìn hai người, mặt hầm hầm "Hai đứa đi học vậy hả ?"
Quá khổ sở, quá thương tâm, ai đó làm ơn trả lời giúp bọn họ câu này đi.
"Học sinh mà thầy, ai đi học kà chưa từng sài phao hay coppy đâu. Nếu vậy đâu phải là học sinh nữa". Hứa Tiên rất mạnh dạn nói.
Hạ Tử Hiên lập tức phụ họa "Đúng đó, hong lẻ hồi đó đi học thầy không làm mấy chuyện vậy, bỏ qua đi thầy. Lần sau tụi em hong dám vậy nữa".
Một câu hứa kinh điển và đảm bảo sẽ có lần sau.
"Chưa đâu nha thầy, sẵn đây tôi nói luôn". Cô Trinh môn Văn ngồi đối diện giá thị Hồng lên tiếng.
Hạ Tử Hiên và Hứa Tiên nhìn cô ấy, cô sẵn cái gì, nói cái gì. Có thể không ngay lúc cháy nhà mà thêm lửa hong. Ánh mắt hai người trừng lớn hướng về phía cô Trinh.
Nhưng cô ấy lại bỏ qua hai ánh mắt nguy hiểm kia, cô từ túi tài liệu mang ra hai bài kiểm tra tập làm văn được viết rất nhiều chữ màu đỏ lên đó.
Gì nữa rồi, hong ấy chuyện nào ra chuyện đó được không ?!!!
Cô Trinh nhìn hai đứa cô rồi cười lắc đầu "Để tôi đọc mộ người nghe hai bài văn phân tích này. Xem nó hay tới cỡ nào nha ?!!"
Hai người cùng trộm lau mồ hôi tay. Bọn cô rõ biết bài văn mình biết tệ hại cỡ nào, giờ mà đọc lên mất mặt chết.
"Không đọc được không cô ?"
"Để hôm khác đọc được không cô ?!"
"Hai đứa này im lặng coi". Gián thị Hồng gõ cây thước của ổng xuống bàn.
Lời cầu xin năn nỉ vô tác dụng, cô Trinh hắng giọng.
"Đề văn phân tích đoạn thơ sau _______. Anh/chị có suy nghĩ gì về tình cảnh Thúy Kiều phải bán mình chuộc cha và lúc được Thúc Sinh giúp chuộc thân ".
"Nếu là em, em nhất định sẽ không biết tính toán kinh tế như Kiều. Bán chỉ 1000 lượng sài không đủ đâu vô đâu. Rồi cái lại đi nán thân tiếp, mất giá hết ".
"Cho tôi biết đoạn này là của ai ?". Cô Trinh hỏi .
Hứa Tiên ngẩng đầu, gian nan nói "Dạ em".
"Ừm, vậy em thấy Kiều nên bán mình giá bao nhiêu là biết tính toán?"
Hứa Tiên cuối đầu càng thấp, lí nhí nói "Dạ ít ra cũng gấp 10. Bán xong chuộc cha sẵn làm phú bà luôn, khỏi lo sau này".
Cả văn phòng nghe xong thì cười nghiêng ngả, Hạ Tử Hiên dù cố giữ mặt mũi cho nó vẫn là nhịn không nổi.
"Ừm, được rồi. Tôi đọc tiếp"
"Thật không hiểu cái bà chị Thúy Kiều này suy nghĩ gì nữa. Đang ở lầu xanh làm ăn ngon lành thì người ta ở lại làm tiếp đi. Mắc mớ gì cho ông Thúc Sinh chuộc ra. Về còn bị chính thất kêu bưng trà rót nước, đúng là khờ dại mà".
Hahahahahahhahahhaa. Một trận cười làm văn phòng rộn rã, thầy Toán đập đập bàn cười nói "Quá tuyệt vời, đúng là những ý tưởng hết sức táo bạo".
"Hạ Tử Hiên, em nói coi Kiều khờ dại lắm hả ???". Cô Trinh cười không nổi.
"Hơi khờ cô ơi, muôn đ ờilàm Tuesday không suиɠ sướиɠ gì đâu".
Ôn Nhược Hi nhìn Hạ Tử Hiên, câu nói này hình như là lời nhắc nhở.
Trình Tiểu Bân âm thầm dơ ngón tay cái cho đội phó nhà mình. Chị ấy đúng là có thể dùng lời nói làm người ta tức chết.
"Đó giám thị Hồng, hai nhân tài này của lớp thầy em bó tay". Cô Trinh đưa hai bài văn sang cho giám thị Hồng.
"Tôi cũng bó tay"
"Nhưng đề văn là bảo tụi em nêu suy nghĩ bản thân. Tụi em chỉ đem suy nghĩ trong đầu viết lên giấy, đâu có lạc đề cũng rất chân thật mà cô". Hạ Tử Hiên vì chính mình và đồng bọn biện minh.
"Haha, tôi thấy em học sinh này nói đúng nha". Trình Tiểu Bân xen vào, câu nói này làm giải vây được một chút cho bọn họ.
Hạ Tử Hiên thầm khen cậu ta trong lòng, quả khong hổ danh là đồng đội tốt.
Giám thị Hồng đúng là rất đau đầu, theo lí thường thầu ấy sẽ nổi nóng dạy dỗ hai đứa nhóc này một trận. Nhưng ngại vị có Ôn Nhược Hi ở đây, cũng cả giáo viên mới đến. Nên bỏ qua cho hai người lần này, đợi sau này tính sổ.
Thầy chỉ la vài câu rồi cho hai người họ về. Rất may là thoát được một nạn, trước khi ra khỏi văn phòng Hạ Tử Hiên liếc nhìn Ôn Nhược Hi một cái, rồi dùng ánh mắt ra hiệu với Trình Tiểu Bân, cậu ta mỉm cười nhận tín hiệu.
____________-----------___________
Hồi đó tui cũng sợ mấy công thức này lắm nhen
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.