Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Giang hồ lang trung

16/12/2015

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Hải phồn hoa không còn tiếng người ồn ào nữa, xe cộ đông đúc, chỉ còn ánh đèn neon chiếu sáng thành phố, cuối cùng tất cả tiếng động lớn ồn ào và ầm ĩ đều dừng lại.

Màn đêm như tấm lụa đen bao trùm cả chân trời, trong tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố T, một tay súng bắn tỉa hơi khom lưng, yên lặng không tiếng động lẻn vào bên trong tòa nhà, anh ghìm súng, ánh mắt cảnh giác những biến hóa xung quanh hành lang, cao năm tầng, đến mỗi tầng anh sẽ lùng tìm chỗ ẩn núp, sau đó ẩn núp, tiến lên, ẩn núp, tiến lên... Đến khi lên trên mái nhà.

Anh nằm sấp cả người xuống đất, lăn lộn đến khi dựa sát bên ban công, tìm chỗ ẩn núp tốt bưng súng nằm sấp, im lặng chờ mệnh lệnh. Bên tai chỉ quanh quẩn tiếng gió, xung quanh tĩnh mịch, thời gian từng phút từng giây trôi qua, anh không biết đã ẩn núp bao lâu, cơ thể vẫn không nhúc nhích.

"FR33, mục tiêu sẽ xuất hiện sau năm phút, con mồi ngồi ở ghế sau xe hơi, hết."

Cuối cùng mệnh lệnh được truyền đạt xuyên qua tai nghe vô tuyến, Nghiêm Thiếu Thần thu lại vẻ mặt, chờ đợi mục tiêu xuất hiện. Chùm đèn xe màu da cam phá vỡ hoàn cảnh tối tăm, sau đó chiếc xe màu đen chạy vào tầm mắt của Nghiêm Thiếu Thần, nhìn ra vận tốc trên dưới 80 km/giờ. Anh híp tròng mắt, tìm kiếm thời cơ tốt nhất để nổ súng.

Nhưng vào lúc này, cửa sổ bên phải chỗ ngồi phía sau xe ẩn hiện tia lửa nhỏ, Nghiêm Thiếu Thần biết thời cơ đã đến, thoáng chốc cửa sổ xe bay ra tia lửa nhỏ, anh nhắm ngay mục tiêu nhanh chóng bóp cò, trong nháy mắt đạn bay khỏi họng súng, xuyên qua khe hở hẹp của cửa sổ xe, đến huyệt thái dương, một phát súng lấy mạng.

"Bốp" đầu lọc xì gà lăn xuống bên đường, tàn thuốc còn bốc làng khói xanh, chiếc xe màu đen từ từ dừng ven đường, tắt đèn xe, xung quanh rơi vào tĩnh mịch lần nữa.

Nghiêm Thiếu Thần nhanh chóng móc dây trong túi ra thả xuống, một tay xách súng, một tay nắm chặc dây thừng, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen kia, anh dựa vào vách tường tòa nhà nhanh chóng thả dây xuống mặt đất, tìm chỗ ẩn núp tốt tiếp tục ẩn núp.

Cuối cùng cửa xe chỗ ghế lái mở ra, Nghiêm Thiếu Thần nhìn xuyên qua kính ban đêm cũng không thấy bóng dáng của tài xế, thời gian vẫn trôi qua, mà giờ phút này hoàn cảnh càng lộ vẻ xơ xác tiêu điều.

Anh đang đợi, chờ tính tình tên tài xế kia không chịu được bại lộ mục tiêu đầu tiên, cũng đang đợi đồng đội của anh đến. Lúc này chỉ có gió vọng lại. Trong hoàn cảnh im lặng đột nhiên truyền ra tiếng côn trùng kêu vang, nghe vào biểu hiện khác thường rõ ràng, Nghiêm Thiếu Thần biết đồng đội đã chạy đến.

Bổng nhiên anh cảm giác thoáng qua trước tầm mắt, anh đột nhiên cúi đầu, tiếp theo viên đạn bay qua đỉnh đầu của anh, con ngươi của Nghiêm Thiếu Thần sáng lên, tài xế là tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp.

Tài xế bắn súng đầu tiên không thể bắn trúng anh, ngược lại vì vậy bại lộ phương hướng. Nghiêm Thiếu Thần híp con ngươi, bưng súng lên bóp cò phía đạn bay tới, chỉ nghe tiếng kêu đau đớn, anh không biết đã bắn vị trí nào của đối phương.

Giờ phút này đối diện lại truyền tới tiếng rên rỉ, mà trong tai nghe vô tuyến của anh cũng truyền ra giọng đồng đội, "Bị thương ở vai, tôi lại đánh lén hắn, tạm thời ngất xỉu."

Anh mấp máy môi, trầm giọng nói: "Thu đội."

Vì người tài xế không nằm trong phạm vi nhiệm vụ lần này, Nghiêm Thiếu Thần không hạ lệnh đồng đội bắn thêm phát súng lần nữa. Nhưng anh không biết hành động hôm nay khiến tương lai của anh là quẫn bách thế nào.

Anh bưng súng giữ vững canh gác, ý bảo đồng đội đối diện đi theo anh, hai người lăn lộn đến rừng rậm ven đường, động tác của bọn họ nhanh chóng, biến mất trong rừng sâu giống như bóng hình, chạy đến trước địa điểm tập họp, ở đó bọn họ đậu chiếc máy bay trực thăng.

Nghiêm Thiếu Thần nhanh chóng đi lên máy bay trực thăng, ngồi trở lại vị trí phía sau nhắm mắt không nói gì hết.

Người trong Cabin ngoài phi công ra, ba người còn lại đều là người thi hành nhiệm vụ trảm thủ lần này, chỉ huy phụ trách nhiệm vụ lần này là Trung đội trưởng Trần Đình ngồi bên cạnh anh, nhìn anh. Trên mặt Nghiêm Thiếu Thần không nhìn ra vẻ mặt nào, giống như thi hành ám sát Nhị đương gia tập đoàn buôn lậu thuốc phiện số một trong nước không phải là anh. Nghiêm Thiếu Thần không giống những đông đội khác thích sau khi chấp hành nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao sẽ thảo luận quá trình trong đó với đồng đội khác, vẻ mặt anh chung quy vẫn nhàn nhạt, tĩnh táo hoàn thành nhiệm vụ phía trên giao cho anh, lúc xong cũng không phát biểu nửa phần cảm xúc.

"Làm tốt lắm." Đầu Trần Đình dựa vào vách cabin, anh ta toét miệng cười, tiếp tục nói: "Đội trưởng Thường tìm cậu, sau khi trở về đến trước phòng làm việc của anh ấy."

"Thế nào?" Nói đến đây Nghiêm Thiếu Thần rốt cục đã mở mắt, hơi nghi ngờ nhìn Trần Đình.

"Trở về sẽ biết." Trần Đình nhớ cuộc điện thoại trước khi chấp hành nhiệm vụ, cười cười, không có nhiều lời nữa.

※※※

Trở lại căn cứ, Nghiêm Thiếu Thần đi đến phòng làm việc của Đại đội trưởng. Đại đội trưởng Thường Văn lên tiếng bảo Nghiêm Thiếu Thần ngồi xuống, tay anh ấy gõ bàn làm việc, trên mặt không hề nhìn ra tâm tình.

"Đội trưởng Thường, anh tìm tôi có việc?" Sau khi Nghiêm Thiếu Thần ngồi xuống nhìn trên mặt Thường Văn, kiếp sống tay bắn tỉa nhiều năm, anh có thói quen quan sát rõ biểm cảm trên mặt đối phương.

"Vừa nhận được điện thoại trong quân, cố ý gọi đến khen ngợi, nói là nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt." Thường Văn cười nói.

Tin tức truyền đi rất nhanh, Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, chỉ từ tốn nói câu, "Không có gì."

Thường Văn dường hồ dự liệu được câu trả lời của anh, híp mắt buông tiếng thở dài, lấy phần văn kiện trong ngăn kéo ra, "Đây là lệnh điều động của cậu, đưa xuống ba ngày trước, tôi kiên quyết áp chế chờ sau khi cậu chiến thắng trở về mới đưa ra."

Nghiêm Thiếu Thần hơi ngẩn ra, bây giờ anh rõ ràng không hiểu ra sao, ngước mắt tiếp tục nhìn Thường Văn chăm chú, không hỏi chuyện lệnh điều động.

"Trở về tập đoàn quân ( gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn) Đệ Cửu của quân khu B, trực tiếp tiếp nhận chức vụ Đoàn trưởng của sư đoàn A." Trên mặt Thường Văn không thể hiện nhiều vẻ mặt, nhưng trong lòng vẫn rất không muốn, sau khi Nghiêm Thiếu Thần tốt nghiệp trường quân đội thì làm bộ đội dã chiến ở quân khu B không tới hai năm đã được chuyển đến đại đội đặc chủng, nhiều năm như vậy Nghiêm Thiếu Thần từ Thượng úy đến Trung tá, Thường Văn có thể nói là nhìn anh từng bước trưởng thành, hôm nay áp lực của cấp trên cưỡng bách, cứ như vậy đưa mầm non mình tỉ mỉ bồi dưỡng ra đi, ông thật sự là không cam lòng.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặt lông mày, đương nhiên là không thoải mái với lệnh điều động từ trên trời giáng xuống như vậy, nhưng nghĩ đến ông cụ nhà mình, dường như có thể giải thích những thứ khó tin này.

"Trở về làm xong thủ tục, thay tôi hỏi thăm ông thủ trưởng, trong đội tôi bận quá, tôi vẫn không rãnh gặp ông bà cụ." Ông thủ trưởng trong miệng của Thường Văn thật ra là cha của Nghiêm Thiếu Thần, Nghiêm Chính. Năm đó Thường Văn đảm nhiệm Đoàn trưởng tập đoàn quân ở quân khu B, nghiêm Chính là lãnh đạo của ông.

"Được, nhất định." Sauk hi Nghiêm Thiếu Thần ra khỏi phòng làm việc mà chân mày của anh vẫn không giản ra, mấy câu nói của Thường Văn để anh biết lệnh điều động lần này có hàm nghĩa khác.



"Thiếu Thần..." Thường văn thấy anh sắp đi, bật thốt gọi anh, đợi Nghiêm Thiếu Thần xoay người, ông mới cười, ý vị thâm trường nói: "Trở về đi, sau này còn gặp lại."

"Rõ." Bốn ngón tay của Nghiêm Thiếu Thần khép lại, làm quân lễ tiêu chuẩn với ông.

※※※

Tầng 17 tòa nhà văn phòng thành phố B, một cô gái tóc dài mặc áo khoác nâu đeo kính mác lớn, chân đi đôi bốt cao màu đen ra khỏi thang máy sau đó khẩn khoản bước trên hành lang, cô lưu ý đến chiếc máy quay ở góc tường, dựng cổ áo theo bản năng, gõ cửa một phòng làm việc.

"Mời vào." Sau khi Tiếu Kha thấy người đẩy cửa vào, nét mặt vui vẻ hơn.

Trình Nặc cười nhạt, ưu nhã ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc, "Tiếu Đầu vụ lường gạt tài chính '121' đã được phá, tôi có thể trở về cương vị bình thường hay không?" Trình Nặc thích đi thẳng vào vấn đề, nhất là trước mặt thủ trưởng bây giờ của mình.

"Không vội vàng không vội vàng," Tiếu Kha xua tay, đứng dậy rót cho Trình Nặc ly nước ấm, trở về trước bàn lần nữa, "Cô mới làm xong vụ án quan trọng này, cho mình nghỉ phép trước, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày."

Trình Nặc hơi giật mình, đợi cô chần chờ mấy giây sau đó nhếch môi cười, "Xem ra Trưởng phòng Tiếu đã an bài nhiệm vụ khác cho tôi?"

"Đúng thế," Tiếu Kha rất hài lòng với phản ứng của Trình Nặc, "Mấy ngày nữa tập đoàn 'JT' có đợt tuyển dụng, tôi muốn cô tham gia." Anh vê tắt đầu thuốc trên tay, khẽ mím môi chờ đợi Trình Nặc đáp lại.

"Chức vụ gì?"

"Thư ký của Tổng giám đốc, hoặc là công việc nội bộ ở bộ tài vụ."

"Một Trưởng phòng đảm nhiệm nhiều vụ phạm tội tài chính giống như ngài, sợ rằng nhìn tổng quát công an thành phố B cũng tìm không ra người thứ hai." Trình Nặc không nhịn được chế ngạo mấy câu, cô quét mắt trên mặt Tiếu Kha, tiếp tục nói: "Tiếu Đầu, tôi có thể đã quên dáng vẻ mình mặc cảnh phục."

"Ha ha," Tiếu Kha cười to, biết cô không lớn thoải mái với thân phận bây giờ, mặc dù từng nói với cô sau này sẽ nhanh chóng khôi phục thân phận sĩ quan cảnh sát cho cô, nhưng trước mắt vẫn kéo dài, anh thu lại vẻ mặt: "Tôi cam đoan với cô, sau khi điều tra phá án vụ án lần này, cô trở về cục cảnh sát làm việc, nhưng bây giờ, cô phải tiếp tục nằm vùng tài chính của mình."

Lúc Lâm Tu Dương gọi điện thoại đến, Nghiêm Thiếu Thần còn thảo luận kế hoạch huấn luyện đầu năm với Tham mưu trưởng Tô Húc. Nghiêm Thiếu Thần đã quen hình thức huấn luyện của bộ đội đặc chủng, trên sân huấn luyện vĩnh viễn không nặng kiểu hình thức, bài trí chiến trường vĩnh viễn không cố định, cả lúc huấn luyện phân chia đạn súng máy cũng dùng đạn thật.

"Chuyện thay đổi huấn luyện tạm thời không vội, hạt giống đều tốt, chỉ xem Bá Nhạc huấn luyện ra sao." Tô Húc thấy điện thoại di động của Nghiêm Thiếu Thần reo không ngừng, thuận tiện chuyển đề tài, gác chuyện huấn luyện ra sau.

Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc nhìn mặt đất với dạng vẻ phục tùng, gật đầu, đến khi Tô Húc rời khỏi mới nhận.

"Anh Ba, cuối cùng anh đã chịu nghe điện thoại!"

Nghiêm Thiếu Thần không lên tiếng, nghe Lâm Tu Dương kêu la trong điện thoại, anh ngại giọng nói lớn của Lâm Tu Dương, để điện thoại ra xa, "Tìm anh có việc?"

"Không phải anh mới trở về sao, tối nay mấy anh đón gió tẩy trần cho anh!"

Mặt Nghiêm Thiếu Thần không thay đổi nói: "Anh trở về mấy ngày trước rồi."

"Hắc hắc, mấy ngày trước đúng lúc an hem tốt vội vàng đưa công ty ra thị trường, hai ngày nay mới rãnh rỗi, mong anh Ba thông cảm." Từ nhỏ Lâm Tu Dương là người tinh ranh, Nghiêm Thiếu Thần chỉ nói nửa câu mà anh dễ dàng nghe ra ngụ ý.

"Tối nay trở về đại viện, ngày khác đi." Vừa trở về mấy ngày anh bận rộn chuyện trong đoàn, toàn ăn ở trong bộ đội, nếu sáng nay lão thái thái không tam lệnh ngũ thân, chỉ sợ anh thật sự kéo mấy ngày.

"Ngạch," Lâm Tu Dương hơi buồn bực, phàm là chuyện Nghiêm Thiếu Thần quyết định rồi sẽ không chừa đường sống, huống chi là trở về đại viện quân đội, "Vậy cũng tốt, nhưng mà anh Ba, chiều mai anh có rãnh không?"

"Tiểu tử cậu muốn làm gì?"

"Anh Ba cũng biết rồi!" Lâm Tu Dương sợ mình nói lý do anh Ba sẽ không tự nhiên mà không muốn đi, cậu cười, cười ha hả tiếp tục nói: "Em đã lâu không gặp, vậy trưa mai em lái xe đến bộ đội đón anh?"

Anh nhíu mày hơi trầm mặc, "Ừ."

Trưa hôm sau Lâm Tu Dương định lái Bentley Âu lục GTC phong cách của cậu ta, nhưng ngay khi cậu tính toán đi ô-tô, một câu khiêm tốn của Nghiêm Thiếu Thần hoàn toàn tiêu diệt ý nghĩ của cậu. Cậu lấy Audi màu đen đã để lâu trong gara, đạp cần ga chạy thẳng đến quân khu B.

Nghiêm Thiếu Thần thẳng tắp đứng ở cửa bộ đội, anh từ sân huấn luyện đi ra ngoài, trên người còn mặc quần áo huấn luyện dính bụi đất, cách ăn mặc không nằm trong phạm vi suy xét của anh, nhưng khi Lâm Tu Dương mặc tây trang mang giày da xuất hiện trước mặt anh, anh mới cảm giác phong cách dường như không giống nhau.

"Anh Ba, anh mặc trang phục này là định làm bảo vệ cho em?" Lâm Tu Dương nhìn quần áo huấn luyện đầy "Gió Sương" của anh từ trên xuống dưới.

Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng nhìn cậu, nếu Lâm Tu Dương tiếp tục nói nhảm, anh sẽ trở về sân huấn luyện.

"Ngạch, anh Ba lên xe, chúng ta sẽ trò chuyện trên xe." Lâm Tu Dương mở cửa xe ghế trước, chân chó cười với anh. Nghiêm Thiếu Thần không thấy nụ cười của cậu, đặt ngồi vào trong xe.

"Ôi, lên chức nữa!" Chờ đèn tín hiệu, Lâm Tu Dương chú ý quân hàm trên vai anh, hai gạch ba sao, Thượng tá.

Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, mặc kệ lời cậu nói.



"Buổi trưa ăn tạm ở quán cơm Gia Tư trên đường Giang Nam, buổi tối chúng ta mới tụ họp đông đủ." Lâm Tu Dương khởi động lái xe, lên cầu vượt.

"Buổi chiều?" Nghiêm Thiếu Thần nhắm mắt thuận miệng hỏi.

"Buổi chiều bọn em có buổi phỏng vấn, xin anh Ba tha thứ?" Lâm Tu Dương nhắm mắt tránh nặng tìm nhẹ khái quát chuyện buổi chiều.

"Nói trọng điểm." Anh nhíu mày, nhưng giọng nói xem như bình thản.

"Ngạch, lúc phỏng vấn hi vọng anh có thể ở đó, đương nhiên là ngồi ghế người phỏng vấn."

"Không thích hợp."

"Sao có thể, anh dùng bản lĩnh ngắm bắn bia thường ngày là được, toàn nói tay súng bắn tỉa nhìn người, vừa nhìn là chắc chắn!" Lâm Tu Dương e sợ Nghiêm Thiếu Thần không đồng ý, giành nói trước: "Anh Ba lúc này tuyển là thư ký tổng giám đốc, liên quan đến công việc bên cạnh em trai của em trong tương lai, không thể qua loa sơ suất!"

※※※

Trình Nặc mặc quần áo đứng trước kính, vén tóc dài bù xù ra sau ót búi lên, áo sơ mi trắng kết hợp với âu phục màu lam nhạt, đi đôi giày cao gót họa tiết da báo, trong gương bản thân cô có sự thành thục và tự tin mà người phụ nữ 27 tuổi nên có, cô vẫn có gương mặt cân xứng xinh đẹp, thậm chí ánh mắt có sự yêu mị, nhưng cô lại có loại mệt mỏi không nói ra được.

Sơ yếu lý lịch của Trình Nặc đã gửi đến bộ phận nhân sự của tập đoàn "JT" vào hai ngày trước, nội dung bảng sơ yếu lý lịch viết rất hoàn mỹ, Trình Nặc có tự tin sơ yếu lý lịch sẽ giúp cô nhận được cơ hội phỏng vấn, cô làm vẻ mặt dí dỏm không hợp với số tuổi của mình trước gương, xách túi ra cửa gọi xe đến dưới tòa nhà của tập đoàn "JT".

Hành lang yên tĩnh, cô tế đi giày cao gót trên sàn đá cẩm thạch, tiếng vang hơi nặng nề, một nhân viên mặc đồ công sở dẫn cô đến phòng chờ. Trình Nặc đi vào trong sau đó quét mắt, tình thế bên trong khiến cô hơi run sợ, nhiều người ngồi đen kịt, lương cao là điều thúc đẩy những người này nhận lời mời ứng tuyển.

"Người kế tiếp, Trình Nặc."

Đến lượt cô, Trình Nặc đứng lên đi vào phòng họp dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc, cô ngước mắt lướt qua chỗ người phỏng vấn, tổng cộng có hai người, mặc dù đều là tây trang giày da, nhưng người ngồi tư thế lười biếng, không giống tư thế ngồi thẳng tắp của đàn ông có anh khí.

"Cô tên là Trình Nặc?" Người ngồi tư thế lười biếng mở miệng trước.

"Đúng." Vì câu hỏi của anh, Trình Nặc mới chuyển ánh mắt qua trên mặt của anh. Anh có gương mặt đẹp, nhưng khiến Trình Nặc chú ý không phải là vẻ ngoài của anh, dường như cô đã gặp anh ở đâu, nhưng mà lúc này là phỏng vấn, cô không thể nào phân tâm chuyện khác.

"Tốt nghiệp đại học A, nghiên cứu sinh thạc sĩ ngành tài chính?" Lâm Tu Dương tùy ý lật đi lật lại sơ yếu lý lịch của cô, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô.

"Đúng, sau khi tốt nghiệp tôi ở Mĩ hai năm." Trình Nặc nhếch môi cười yếu ớt, tất cả trên tài liệu đều là Tiếu Kha tự xử lý, mà sự thật của những thứ này thì người đối diện tất nhiên sẽ không biết.

"Trình Nặc," Lâm Tu Dương lầm bầm lầu bầu đọc tên của cô, anh đẩy sơ yếu lý lịch qua bên, ánh mắt chuyển qua cô lần nữa, nhíu mày nói: "Vì vậy ở Mĩ quốc bất ngờ gặp gỡ ông chủ trước của cô, thành công làm tình nhân của ông ta?" Giọng điệu của Lâm Tu Dương mập mờ, mọi người có thể nghe ra lời nói của anh có hàm nghĩa khác.

Sau khi Trình Nặc nghe xong, thầm nghĩ xem ra đã gặp người quen cũ, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, cô ung dung cười, nói: "Lúc ấy 'Hoa Dung' có mở chi nhánh công ty ở California, mà ta được ông chủ Lý khen ngợi vì lúc đó có vụ buôn bán, đối phương đưa ra giá cả cao, đợi chúng tôi ký xong hợp đồng và chuẩn bị đủ hàng hóa, đối phương thà trả tiền bồi thường thật cao để hủy hợp đồng, nhưng đối với 'Hoa Dung' lúc đó, bọn họ thật sự coi trọng là bán cho đối phương sau đó là hiệu ứng truyền thông tuyên truyền lớn mạnh, sau này chuyện này là do tôi ra mặt xử lý, đáng mừng là tôi đã thành công."

Trình Nặc tóm tắt khái quát tình huống lúc đó thật đơn giản rõ ràng, vựa dứt lời trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười lúc trước, trong lòng đã hiểu rõ cô đã gặp mặt người đàn ông này ở đâu.

"A, đây là cô đang giải thích?" Lâm Tu Dương cười lạnh.

"Tôi chỉ là kể sự thật, tôi muốn ông chủ Lâm không để ý những chuyện hoàn toàn bịa đặt." Cô cố ý nói họ của Lâm Tu Dương, muốn cho anh ta biết, cô đã nhớ anh ta. Tiệc mời đầu năm lần đó, lúc ấy 'Hoa Dung' mời không ít trùm thương giới, trong đó cũng bao gồm tổng giám đốc của tập đoàn "JT", ngày đó ông chủ Lý còn tiến cử cô cho người đàn ông này, chỉ là không nói ra công ty của anh ta, thì ra là anh ta là Lâm Tu Dương.

"Nói rõ đi, mặc kệ cô có kể sự thật hay không, tôi cũng sẽ không tuyển cô, mời về." Lâm Tu Dương gõ bàn, khóe môi giơ lên, mà ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Trình Nặc cười nhạt: "Tiêu chuẩn dùng người của anh là dựa theo yêu thích của bản thân sao? Với tôi mà nói, lãnh đạo giống như vậy khiến tôi không có cảm giác an toàn."

"Tốt lắm, đã như vậy," Trình Nặc cười nhạt, đi lên trước bắt tay tạm biệt Lâm Tu Dương và người đàn ông bên cạnh anh. Khi Trình Nặc đưa tay để bắt tay với người đàn ông ngồi tư thế thẳng tắp, đầu tiên người đàn ông thoáng chần chờ rồi mới đưa tay nắm, vêt chai trên bàn tay người đàn ông làm Trình Nặc chú ý, cô ngước mắt nhìn chăm chú vào anh.

"Xin hỏi anh đảm nhiệm chức vụ gì ở quý công ty?" Trình Nặc biết cô hỏi câu này rất đường đột, nhưng cô đã bị Lâm Tu Dương xử "Tử hình", lúc này câu hỏi tự nhiên không nhiều đắn đo.

Câu hỏi bất ngờ ngoài dự liệu của Nghiêm Thiếu Thần, lúc anh chần chờ không biết trả lời thế nào, Lâm Tu Dương bên cạnh giành nói: "Luật sư cố vấn của tôi."

Trình Nặc nhíu mày, cười như có như không với cả hai, xoay người ra khỏi phòng họp, không để ý lời anh ta nói.

"Ong chủ của 'Hoa Dung' bị bắt bỏ tù vì là kẻ khả nghi đã thu gom tư sản của người dân phi pháp, cô ta lại bình yên chuẩn bị đến công ty khác phỏng vấn." Lâm Tu Dương nhìn cô ra khỏi phòng họp, lúc này mới nghiêng đầu nói với Nghiêm Thiếu Thần.

Nghiêm Thiếu Thần không nói tiếp, anh vẫn đang nghĩ chuyện vừa rồi.

"Nhiều hồng nhan họa thủy, đúng là không ai bao mới ra ngoài tiếp tục tìm việc." Lâm Tu Dương cầm bút máy chỉ vào sở yếu lý lịch của Trình Nặc, ánh mắt vẫn nhìn Nghiêm Thiếu Thần, hi vọng anh có thể phản ứng.

Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, bình bình nói: "Không hẳn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nằm Vùng Quân Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook