Chương 1: Xấu nhất trên đời 1
Thẩm Như
29/08/2020
Editor: demcodon
Lúc lăn xuống cầu thang Phương Vân Tuyên đã nghĩ: "nếu như có kiếp sau hắn sẽ không yêu đương thêm lần nào nữa, ba mươi hai tuổi đã không còn trẻ nữa nhưng hắn vẫn còn chưa sống đủ, cho dù bị người đàn ông mình yêu sâu sắc mắng là "biến thái", "ghê tởm" nhưng Phương Vân Tuyên vẫn muốn sống tiếp."
Lúc mở mắt ra lần nữa Phương Vân Tuyên kinh ngạc phát hiện mình đã xuyên vào thân thể một người khác, người này trùng tên trùng họ với hắn nhưng mà cảnh ngộ thì nghe còn thê thảm hơn cả người chết oan chết uổng như hắn nữa.
Sau khi choáng váng qua Phương Vân Tuyên mới nhìn rõ nơi mình xuất hiện. Đây miễn cưỡng xem như một gian phòng. Nói miễn cưỡng cũng không quá, gạch mộc xây quanh bốn phía, không gian chưa được mười mét vuông, trên tường cũng không quét vôi còn lộ ra cả màu xam xám của bùn trét tường. Hắ dùng tay sờ thử, rơm rạ trát lên tường thô ráp làm cho người đau tay. Trong phòng ngoại trừ một cái giường gạch thì không còn dụng cụ gì khác. Trên nóc nhà cũng không có trần, chỉ có mỗi cái xà gác trên đỉnh đầu Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên nằm ngang trên giường gạch, dưới thân là cái chiếu, bên tay trái là chăn bông. Cái chăn bông kia đã cũ nát tan hoang, rách toạc lộ cả sợi bông, sợi bông bên trong vốn không nhiều lắm cũng lộ hết cả ra ngoài, mặt trong chăn đen sì sì thứ gì đó như là dầu mỡ bóng loáng, để lên mũi ngửi thử là một thứ mùi không thể nói rõ xộc lên làm cho Phương Vân Tuyên đau hết cả đầu.
Phương Vân Tuyên mồ côi ba mẹ từ nhỏ, lớn lên bằng bàn tay chăm sóc của ông nội. Ông nội có tay nghề điêu luyện trong điêu khắc gỗ, được người ta xưng tụng là bậc đại tông sư, muốn nhờ ông khắc một tác phẩm chỉ có tiền chưa chắc gì đã có thể nhờ được, ngay cả phế phẩm bị ông nội vứt bỏ cũng được gắn cái giá trên trời trên thị trường.
Thành phố hiện đại đâu đâu cũng là nhà cao tầng bằng bê tông cốt thép, nhưng Phương Vân Tuyên lại sống với ông nội trong tòa tứ hợp viện cách trung tâm thành phố không xa. Đó chính là tòa nhà từ thời kinh đô của Càn Long truyền xuống, trải qua trăm năm rung chuyển mấy đời nhà họ Phương sửa chữa mới hoàn thiện được cuối cùng thuộc về Phương Vân Tuyên. Tứ hợp viện hình chữ nhật, rường cột chạm trổ, đấu củng* mái cong. Phương Vân Tuyên sống cuộc sống sung sướng từ nhỏ, căn phòng tồi tàn thế này cho dù hiện giờ hắn ở thời cổ đại có thấp kém đến đâu đi nữa cũng đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của hắn.
(*Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.)
Phương Vân Tuyên thở dài, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ đã nằm thêm một chút. Cái phòng này chỉ có tường vây bốn phía và một cái cửa, cửa phòng đóng chặt hắn không thể thấy bên ngoài, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay đêm tối, đã là canh mấy rồi.
Nghĩ đến từ "canh giờ" Phương Vân Tuyên bất giác cười khổ, hắn còn giữ lại ký ức vốn có của thân thể này, có vài từ ngữ không cần hắn phải nghĩ cứ theo phản xạ có điều kiện xuất hiện ở trong đầu hắn; mà ngay cả cảnh ngộ từ nhỏ đến lớn của thân thể này hắn cũng có thể nhớ rõ ràng rành mạch.
Như vậy cũng không tồi, có thể bớt được cho hắn không ít chuyện. Nếu không sống trong triều đại hoàn toàn chưa hề nghe nói đến như thế này trong lúc vô tình hắn lại nói ra vài câu phạm húy* kiêng kỵ đó chính là tội chém đầu.
(*Phạm huý: không tránh tên của người trên.)
Chém đầu này là chuyện không thể tưởng tượng đối với một người hiện đại như Phương Vân Tuyên, nhưng lại là sự thật mà hắn phải đối mặt. Phương Vân Tuyên của quá khứ đã chết, hiện tại hắn là con một của tú tài nông thôn Phương Thế Hồng tên là Phương Vân Tuyên, bởi vì sinh ra đã mang bộ mặt xấu xí nên phụ mẫu gọi hắ bằng nhũ danh khác, là Sửu Nhi (người xấu xí).
Trong đầu lộn xộn, Phương Vân Tuyên cố gắng tiêu hóa sự thật trước mặt. Mới một khắc trước hắn vẫn còn là đầu bếp nổi tiếng trong nước, nhưng hiện tại hắn đã xuyên qua một thế giới lạ lẫm, bắt đầu một cuộc sống mới trong thân thể của người khác.
Chấn động này không thể nói là nhỏ, nhưng ngay cả như vậy Phương Vân Tuyên vẫn không muốn trở về thời hiện đại; so với bị người mình thích coi khinh thì hắn tình nguyện chọn ở lại nơi này, ở lại trong thế giới không có Trần Lỗi này.
Hắn đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên một tiếng kẽo kẹt, có người từ bên ngoài bước vào.
Phương Vân Tuyên nhìn ánh sáng phía sau người kia mà khó chịu, nhắm mắt một lúc mới nhìn về phía cánh cửa vừa mở ra.
Cạnh cửa có một tiểu nha hoàn đang đứng, tuổi khoảng 17-18, cô mặc y phục màu cam, bên hông có buộc tạp dề, khuôn mặt tròn vo như quả trứng, gương mặt cũng như tuổi tác đều tràn ngập sức sống linh động.
Tiểu nha hoàn có vẻ không kiên nhẫn, một chân bước vào, một chân đá cửa cho khép lại, tay bưng cháo, tay bịt mũi sợ hít phải mùi hôi thối trong phòng này.
Tiểu nha hoàn đặt mạnh chén cháo xuống, nước cháo bên trong sóng sánh ra bên ngoài hơn phân nửa. Cô nhăn chặt đôi mày ghét bỏ nhìn thoáng qua Phương Vân Tuyên nằm trên giường đất, mặt mũi càng thêm một phần chán ghét càng bịt chặt mũi thêm tức giận nói: “Sửu thiếu gia cũng nên dậy rồi, đã là giờ nào rồi chứ. Lão gia đã hỏi mấy lần, vẫn là ta phải che giấu cho ngài.” Tiếng nói non nớt từ kẽ ngón tay cô vang lên, mang theo giọng mũi mềm mại.
Phương Vân Tuyên thu lại ánh mắt đang nhìn cô dùng tay chống lên giường gạch, lắc lư ngồi dậy. Cả người chỗ nào cũng đau, nhúc nhích tay chân thử thì cảm thấy thân thể này như muốn rời cả ra. Chuyện này cũng khó trách, đêm qua Phương Sửu Nhi mới bị người đánh cho một trận tàn bạo, lại bị ngâm nước trong Hà đường đến hơn nửa đêm, thân thể này còn có thể gượng dậy được đã coi như khỏe mạnh lắm rồi.
Lúc lăn xuống cầu thang Phương Vân Tuyên đã nghĩ: "nếu như có kiếp sau hắn sẽ không yêu đương thêm lần nào nữa, ba mươi hai tuổi đã không còn trẻ nữa nhưng hắn vẫn còn chưa sống đủ, cho dù bị người đàn ông mình yêu sâu sắc mắng là "biến thái", "ghê tởm" nhưng Phương Vân Tuyên vẫn muốn sống tiếp."
Lúc mở mắt ra lần nữa Phương Vân Tuyên kinh ngạc phát hiện mình đã xuyên vào thân thể một người khác, người này trùng tên trùng họ với hắn nhưng mà cảnh ngộ thì nghe còn thê thảm hơn cả người chết oan chết uổng như hắn nữa.
Sau khi choáng váng qua Phương Vân Tuyên mới nhìn rõ nơi mình xuất hiện. Đây miễn cưỡng xem như một gian phòng. Nói miễn cưỡng cũng không quá, gạch mộc xây quanh bốn phía, không gian chưa được mười mét vuông, trên tường cũng không quét vôi còn lộ ra cả màu xam xám của bùn trét tường. Hắ dùng tay sờ thử, rơm rạ trát lên tường thô ráp làm cho người đau tay. Trong phòng ngoại trừ một cái giường gạch thì không còn dụng cụ gì khác. Trên nóc nhà cũng không có trần, chỉ có mỗi cái xà gác trên đỉnh đầu Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên nằm ngang trên giường gạch, dưới thân là cái chiếu, bên tay trái là chăn bông. Cái chăn bông kia đã cũ nát tan hoang, rách toạc lộ cả sợi bông, sợi bông bên trong vốn không nhiều lắm cũng lộ hết cả ra ngoài, mặt trong chăn đen sì sì thứ gì đó như là dầu mỡ bóng loáng, để lên mũi ngửi thử là một thứ mùi không thể nói rõ xộc lên làm cho Phương Vân Tuyên đau hết cả đầu.
Phương Vân Tuyên mồ côi ba mẹ từ nhỏ, lớn lên bằng bàn tay chăm sóc của ông nội. Ông nội có tay nghề điêu luyện trong điêu khắc gỗ, được người ta xưng tụng là bậc đại tông sư, muốn nhờ ông khắc một tác phẩm chỉ có tiền chưa chắc gì đã có thể nhờ được, ngay cả phế phẩm bị ông nội vứt bỏ cũng được gắn cái giá trên trời trên thị trường.
Thành phố hiện đại đâu đâu cũng là nhà cao tầng bằng bê tông cốt thép, nhưng Phương Vân Tuyên lại sống với ông nội trong tòa tứ hợp viện cách trung tâm thành phố không xa. Đó chính là tòa nhà từ thời kinh đô của Càn Long truyền xuống, trải qua trăm năm rung chuyển mấy đời nhà họ Phương sửa chữa mới hoàn thiện được cuối cùng thuộc về Phương Vân Tuyên. Tứ hợp viện hình chữ nhật, rường cột chạm trổ, đấu củng* mái cong. Phương Vân Tuyên sống cuộc sống sung sướng từ nhỏ, căn phòng tồi tàn thế này cho dù hiện giờ hắn ở thời cổ đại có thấp kém đến đâu đi nữa cũng đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của hắn.
(*Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.)
Phương Vân Tuyên thở dài, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ đã nằm thêm một chút. Cái phòng này chỉ có tường vây bốn phía và một cái cửa, cửa phòng đóng chặt hắn không thể thấy bên ngoài, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay đêm tối, đã là canh mấy rồi.
Nghĩ đến từ "canh giờ" Phương Vân Tuyên bất giác cười khổ, hắn còn giữ lại ký ức vốn có của thân thể này, có vài từ ngữ không cần hắn phải nghĩ cứ theo phản xạ có điều kiện xuất hiện ở trong đầu hắn; mà ngay cả cảnh ngộ từ nhỏ đến lớn của thân thể này hắn cũng có thể nhớ rõ ràng rành mạch.
Như vậy cũng không tồi, có thể bớt được cho hắn không ít chuyện. Nếu không sống trong triều đại hoàn toàn chưa hề nghe nói đến như thế này trong lúc vô tình hắn lại nói ra vài câu phạm húy* kiêng kỵ đó chính là tội chém đầu.
(*Phạm huý: không tránh tên của người trên.)
Chém đầu này là chuyện không thể tưởng tượng đối với một người hiện đại như Phương Vân Tuyên, nhưng lại là sự thật mà hắn phải đối mặt. Phương Vân Tuyên của quá khứ đã chết, hiện tại hắn là con một của tú tài nông thôn Phương Thế Hồng tên là Phương Vân Tuyên, bởi vì sinh ra đã mang bộ mặt xấu xí nên phụ mẫu gọi hắ bằng nhũ danh khác, là Sửu Nhi (người xấu xí).
Trong đầu lộn xộn, Phương Vân Tuyên cố gắng tiêu hóa sự thật trước mặt. Mới một khắc trước hắn vẫn còn là đầu bếp nổi tiếng trong nước, nhưng hiện tại hắn đã xuyên qua một thế giới lạ lẫm, bắt đầu một cuộc sống mới trong thân thể của người khác.
Chấn động này không thể nói là nhỏ, nhưng ngay cả như vậy Phương Vân Tuyên vẫn không muốn trở về thời hiện đại; so với bị người mình thích coi khinh thì hắn tình nguyện chọn ở lại nơi này, ở lại trong thế giới không có Trần Lỗi này.
Hắn đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên một tiếng kẽo kẹt, có người từ bên ngoài bước vào.
Phương Vân Tuyên nhìn ánh sáng phía sau người kia mà khó chịu, nhắm mắt một lúc mới nhìn về phía cánh cửa vừa mở ra.
Cạnh cửa có một tiểu nha hoàn đang đứng, tuổi khoảng 17-18, cô mặc y phục màu cam, bên hông có buộc tạp dề, khuôn mặt tròn vo như quả trứng, gương mặt cũng như tuổi tác đều tràn ngập sức sống linh động.
Tiểu nha hoàn có vẻ không kiên nhẫn, một chân bước vào, một chân đá cửa cho khép lại, tay bưng cháo, tay bịt mũi sợ hít phải mùi hôi thối trong phòng này.
Tiểu nha hoàn đặt mạnh chén cháo xuống, nước cháo bên trong sóng sánh ra bên ngoài hơn phân nửa. Cô nhăn chặt đôi mày ghét bỏ nhìn thoáng qua Phương Vân Tuyên nằm trên giường đất, mặt mũi càng thêm một phần chán ghét càng bịt chặt mũi thêm tức giận nói: “Sửu thiếu gia cũng nên dậy rồi, đã là giờ nào rồi chứ. Lão gia đã hỏi mấy lần, vẫn là ta phải che giấu cho ngài.” Tiếng nói non nớt từ kẽ ngón tay cô vang lên, mang theo giọng mũi mềm mại.
Phương Vân Tuyên thu lại ánh mắt đang nhìn cô dùng tay chống lên giường gạch, lắc lư ngồi dậy. Cả người chỗ nào cũng đau, nhúc nhích tay chân thử thì cảm thấy thân thể này như muốn rời cả ra. Chuyện này cũng khó trách, đêm qua Phương Sửu Nhi mới bị người đánh cho một trận tàn bạo, lại bị ngâm nước trong Hà đường đến hơn nửa đêm, thân thể này còn có thể gượng dậy được đã coi như khỏe mạnh lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.