Chương 60
Tg Nhĩ Đông Thố Tử
03/11/2018
Trong văn phòng khoa tim mạch.
Tiểu Lưu nói dõng dạc hào khí ngút trời, đưa trái tim của mọi người về lại chỗ cũ. Lịch Hồng Văn cầm mẫu báo cáo thí nghiệm nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới rồi lại nhìn ngang nhìn dọc, như thế muốn nhìn cho ra hoa trên tờ giấy mỏng manh.
Có mấy thuật ngữ chuyên ngành đọc không hiểu, ông chỉ vào mấy chỉ số hỏi Hàn Chí Thâm. Hàn Chí Thâm lại càng không hiểu, lôi kính ra đeo vào, thấy bên dưới đó có chữ “âm tính”, nghĩ chắc là chỉ số vi khuẩn. Hai ông lão chuyên tâm nghiên cứu, không biết Hoắc Đình dẫn tiến sĩ Ngô vào từ lúc nào.
Tiến sĩ Ngô khá trẻ.
Cứ tưởng là một ông cụ học giả uyên bác, không ngờ lại là người đàn ông trẻ tuổi chỉ tầm bốn mươi, trên sống mũi là cặp đít chai dày cộm, nom rất nặng nề. Ông nhìn quanh một vòng, theo bước Hoắc Đình dừng mắt trên người Lục Hoài Chinh.
Lục Hoài Chinh vội đứng lên.
Vu Hảo cũng lật đật đứng dậy.
Chào hỏi xong, tiến sĩ Ngô nói thẳng với Lục Hoài Chinh: “Không cần lo lắng, tôi đã xem ảnh rồi.” Ông cúi đầu nhìn tay Lục Hoài Chinh, rồi nói với tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn, “Dựa theo mặt ngoài vết thương của cậu lúc đó, vừa nãy tôi và học trò mình đã tính toán số liệu, trừ khi khoang miệng đối phương đầy máu, rồi hắn ta phải cắn cậu chảy máu và phải ngậm tay cậu trong miệng 7 giây thì lúc này mới có khả năng lây nhiễm, nhưng chú ý, đây mới chỉ là xác suất nhất định, không phải nhiễm 100%. Tôi cũng xem ảnh của đối phương rồi, với mức độ lở loét ra máu của hắn thì dù có ngậm hơn nửa tiếng, cậu cũng sẽ không lây.”
Lịch Hồng Văn nghe xong thì trợn mắt.
“Nhưng lúc ấy bên các anh không nói như vậy… Các anh nói có con đường lây nhiễm nhất định, còn nói dù uống thuốc cũng chưa chắc đẩy lùi được hết.”
Tiến sĩ Ngô cười: “Lúc ấy tôi còn đang họp ở Hồng Kông, không biết cụ thể tình hình. Có điều tôi có thể hiểu được bác sĩ chẩn đoán lúc đó, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đề nghị cậu uống thuốc ngăn ngừa, dù là xác suất một phần nghìn thì chúng ta cũng không thể chặt đứt sinh mệnh của quân nhân được, đúng không? Thêm một chuyện nữa, bây giờ mọi người hễ nhắc đến AIDS là sợ, học trò của tôi gặp chuyện này còn nhiều hơn mấy người, nhiều người cứ nghĩ rằng bác sĩ cho thuốc là để cứu mạng họ, thật ra chúng tôi chỉ nỗ lực lắng nghe thiên mệnh, nhưng sẽ cố gắng giải thích rõ mọi trường hợp có thể xảy ra, tránh tạo nên hiểu lầm về sau. Nếu đội trưởng Lục không phải là quân nhân, có thể chất tốt và tâm lý ổn định thì tôi sẽ không nói những lời trước đó, vì nếu chuyện này xảy ra với người bình thường, tôi thật sự không dám đảm bảo, dẫu gì vốn đây cũng là bệnh về hệ miễn dịch. Ngoài ra, bây giờ đã qua kiểm tra đợt đầu, về cơ bản có thể không cần lo lắng, nhưng tôi đề nghị cậu nửa năm sau vẫn nên đến kiểm tra thêm lần nữa.”
Lịch Hồng Văn nghe thế, vốn đã được an ủi nay trái tim lại treo ngược lên, vò đầu bứt tai hỏi: “Té nói một tràng thế là nói nhảm thôi hả, còn phải kiểm tra nửa năm nữa sao?”
“Nhìn bác cuống chưa kìa.” Tiến sĩ Ngô cười nói, “Tôi còn chưa nói hết mà, tình huống như đội trưởng Lục đây không có nhiều trong lịch sử y học, cũng gần như chưa có bệnh án nào tương tự. Đã từng có người bị lây nhiễm AIDS do đối phướng ác ý lây, diện tích vết thương cũng lớn hơn đội trưởng Lục nhiều. Tôi đã xem hồ sơ vụ án Vân Nam rồi, đối phương chỉ mới cắn đội trưởng Lục thì đã bị đồng đội nả súng bắn chết, còn chưa tới bảy giây, cộng thêm diện tích lở loét của đối phương không lớn, chỉ bị chảy máu dưới lợi mà thôi, không bị ra máu, rồi còn kết quả kiểm tra đợt đầu bây giờ là âm tính, nên hoàn toàn có thể loại bỏ khả năng lây nhiễm. Tôi đề nghị cậu ấy nửa năm sau đến kiểm tra lại là bởi vì uống thuốc ngăn ngừa có tác dụng phụ, trong vòng nửa năm cần theo dõi gắt gao các chỉ số của cơ thể, nhân tiện kiểm tra lại vi khuẩn xem sao. Chỉ thế mà thôi, đã rõ chưa?”
“Vậy không phải là vẫn chưa loại bỏ 100% à…” Lịch Hồng Văn thấp giọng lẩm bẩm.
Tiến sĩ Ngô tức đến mức trợn trắng mắt, hiểu được tâm trạng của ông khi lo cho cấp dưới, cố giữ lại chút phong độ cuối cùng, cắn răng nói: “Trưởng tham mưu này, tôi nói với bác nhé, bây giờ bác cầm tờ báo cáo này, đi tìm bất kỳ một bác sĩ nào về bệnh lây truyền qua đường tình dục đi, tôi chắc chắn không ai dám cam đoan với bác nửa năm sau tình trạng thể chất sẽ như thế nào đâu! Chạy xe trên đường còn có thể bị xe đâm chết nữa là, người sống mà cứ sợ đầu sợ đuôi thế thì có ý nghĩa gì? Dù có mắc bệnh thật thì cũng không phải là không chữa được, bác lo bò trắng răng quá rồi! Nghe lời tôi, nên làm gì thì cứ làm nấy đi, muốn làm báo cáo kết hôn thì cứ làm, muốn đi đâu thì đi. Ngoài ra, có một điều tôi thật phải nhắc nhở cậu.”
“Là gì?”
“Nhớ chú ý các biện pháp an toàn trong quan hệ tình dục.” Tiến sĩ Ngô vừa nói vừa đặt tay lên vai Lục Hoài Chinh, như có như không liếc sang Vu Hảo, “Dù chúng ta đã có thể loại bỏ được, nhưng vẫn cần bảo vệ nữ đồng chí.”
…
…
Trong văn phòng lập tức yên lặng thấy rõ, ngay đến bác sĩ chính đang ngồi uống nước trên ghế nghe thế cũng phụt cả ra, làm ướt cả bệnh án, lật đật rút giấy ra lau. Trên đỉnh đầu như có hai con quạ đen bay ngang qua kêu quạ quạ —— hình ảnh này, vừa bi thảm lại thê lương.
***
Vu Hảo lên xe, cảm thấy mặt vẫn đang cháy khét.
Lục Hoài Chinh không đóng cửa xe, vẫn vẻ lười biếng dựa ra sau ghế lái, chân trái đặt ở ngoài xe, một tay đút trong túi, tay kia miễn cưỡng gác lên vô lăng, ngón trỏ thờ ơ gõ, nghiêng đầu nhìn cô như cười như không.
Vu Hảo không dám nhìn anh, xoay mặt đi trông ra ngoài cửa kính.
Cây cối cao to, che khuất vòm trời. Xe đậu nửa dưới bóng râm, nửa ngoài nắng là chỗ bên anh.
Anh rất biết tìm chỗ đậu xe, lần nào cũng vừa hay che mát nửa bên cô, còn mình thế nào cũng được, cháy nắng hay không cũng không quan trọng.
Vu Hảo hạ cửa xe xuống, gió ùa vào, quay đầu nhìn qua, phát hiện anh vẫn đang nhìn mình.
Vu Hảo dụi mắt, kín đáo dùng tay che đi, rồi lại len lén nhìn qua đuôi mắt, phát hiện anh vẫn cứ còn nhìn.
Cuối cùng Lục Hoài Chinh thấy cô khó xử thì mới dời mắt đi: “Ngày mốt anh về đội lại rồi.”
Bỗng Vu Hảo quay qua, “Nhanh vậy sao?”
Anh gật đầu, “Nghỉ một tháng rồi, có thể trong thời gian dài sẽ không được nghỉ phép thêm lần nào nữa, em có việc gấp có thể gọi vào số phân đội của bọn anh, chứ anh không dùng điện thoại được.” Nói rồi anh đọc một dãy số, Vu Hảo ghi nhớ.
Chợt cô cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, ảo não nhìn anh, thấp giọng nói: “Vậy anh có thể đưa chìa khóa nhà trọ cho em không? Nếu em nhớ anh, em sẽ đến đó.”
Dù cô không nói, Lục Hoài Chinh cũng đã đánh một bộ rồi. Anh mở hộp tỳ tay ra lấy chìa khóa đưa cô, rồi thuận thế nắm lấy ngón tay xanh nhạt của cô kéo lại bên mình, ôm người vào lòng bằng một tay, bàn tay to xoa cánh tay cô, rồi lại cọ vào mặt cô, một chân giẫm ở ngoài xe rẩ bá đạo, nhưng lại nghe thấy anh dịu dàng lên tiếng: “Đồng ý với anh ba chuyện nhé.”
“Anh nói đi.”
“Không được lo chuyện của Hồ Kiến Minh, bất kể trong thời gian này có xảy ra chuyện gì, nếu cô út của em có đến tìm em, em cũng phải bảo bà ấy đến tìm anh, hoặc người nhà họ Vu dám đến tìm thì em cũng cứ bảo họ tìm anh nốt, bao gồm cả bố mẹ em.”
Vu Hảo tựa lên vai anh, vì phơi nắng nên người anh nóng hổi, gò má cô dán lên đấy, rất có cảm giác an toàn.
Cô cọ vào vai anh, khẽ vâng một tiếng.
Rung động trong lòng dập dềnh cuộn trào. Chỉ có anh hiểu cô, anh sợ cô mềm lòng, nếu chuyện này mà bị phanh phui, khéo có khi nhà họ Vu sẽ vì Hồ Kiến Minh mà đến tìm Vu Hảo nhờ giúp đỡ, rồi cuối cùng, cô sẽ vì tình cảm của bố mẹ mà làm khó mình.
Lục Hoài Chinh đặt tay lên đỉnh đầu cô, sờ mái tóc xù, cúi đầu dịu dàng nhìn cô.
“Chuyện thứ hai,” Lục Hoài Chinh lấy tờ danh thiếp mạ vàng trong hộp tỳ tay ra, “Đây là danh thiếp của Hoắc Đình, không liên lạc với anh được thì em tìm ông ấy, có ông ấy ở đó, sẽ không ai dám bắt nạt em. Hơn nữa, tối qua Gia Miện có nhắn tin cho anh, đại ý nói là cậu ấy đã hiểu em rồi, cũng tự thấy thành kiến trước kia của mình quả thật không đúng, có nói xin lỗi em. Còn em muốn tha cho cậu ấy hay không thì đấy là chuyện của em, không cần phải nể mặt anh.”
Vu Hảo chực khóc.
“Em không có trách cậu ấy đâu, từ nhỏ đến lớn người không thích em nhiều lắm, em cũng quen rồi.”
Cái câu đã quen này làm Lục Hoài Chinh đau nhói, anh ôm chầm lấy cô, vỗ về: “Không phải do em, là do anh.” Rồi nửa trêu nói: “Ông trời nhìn xem đi, cô nàng này sau này là người Lục Hoài Chinh thích, không phải hoa cỏ có thể nhổ đi, tiểu tử Lục Hoài Chinh lại không biết cách dỗ dành, người thích em nhiều lắm, anh ta đau đầu lắm đây!”
Vu Hảo bị anh chọc cười phì thành tiếng, vùi mặt trong ngực anh lẩm bẩm: “Nói nhăng nói cuội.”
Lục Hoài Chinh cười, lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc nữa nhé?”
Vu Hảo lóng ngóng chùi nước mắt vào áo anh, ngẩng đầu hỏi: “Còn chuyện thứ ba ạ?”
Lục Hoài Chinh lau khô nước mắt, đỡ cô ngồi lại ngay ngắn, thu chân về nổ máy xe, nói: “Mỗi ngày ít nhất phải đi đủ năm nghìn bước, anh sẽ bảo Triệu Đại Lâm giám sát em, thiếu một bước thì em cứ đợi đấy.”
…
…
Vừa rồi còn chàng chàng thiếp thiếp trong mật ngọt tình ý, vậy mà quay đầu đi phát là trở mặt không nhận người.
Vu Hảo vừa tức vừa buồn cười, đặt điều kiện với anh: “Ba nghìn bước được không?”
Lục Hoài Chinh nhìn qua gương chiếu hậu: “Ba nghìn bước thì có là gì, còn không bằng không đi, lượng vận động của người bình thường ít nhất phải trên mười nghìn bước mỗi ngày, năm nghìn bước chỉ mới coi như đến bậc cửa, đợi thể năng của em tăng lên, em cứ thử nhìn xem mình trắng thành dạng gì rồi?”
Nhất thời Vu Hảo không phản ứng kịp.
“Anh đang khen hay đang mắng em vậy?”
Anh nhếch môi: “Anh mà mắng người sẽ không có thái độ như thế này đâu.”
Dĩ nhiên, anh đã nổi đóa thì cũng không dễ nói chuyện như thế đâu.
Xe hòa vào đường chính, chậm rãi xuyên qua dòng xe chật chội. Vu Hảo sực nhớ ra: “Anh đi đâu vậy, không phải tụi mình đi ăn lưỡi bò à?”
“Em muốn ăn lưỡi bò hả?” Anh liếc mắt nhìn sang, hỏi.
Vu Hảo còn đang mải ngắm cảnh, móng tay gẩy cửa xe: “Em muốn ăn đồ miễn phí.”
Vẻ tủi thân kia làm Lục Hoài Chinh nhìn mà bốc hỏa, lòng dạ cồn cào.
Anh siết vô lăng, liếm đôi môi khô khốc, hắng giọng nói, “Chị Triệu em mời cơm, vừa nãy có gọi cho anh, nếu em không muốn đi thì chúng ta đi ăn lưỡi bò vậy.”
“Chị Triệu à.”
Vu Hảo thở dài, “Vậy thì đi đi vậy.”
Lục Hoài Chinh liếc cô, đưa tay sờ đầu cô: “Sợ chị Triệu đến thế à?”
Vu Hảo lắc đầu: “Xưa nay chị Triệu chưa mời cơm lần nào, chị ấy mà mời khách thì nhất định là có vấn đề.”
***
Đến lúc hai người tới nơi thì trời đã tối om như mực, có thể trông thấy rải rác vài vì sao ở phương xa.
Nơi Triệu Đại Lâm hẹn là một quán ăn ven đường, tiếng người ồn ào rất náo nhiệt, đông một nhóm tây một nhóm, tụ tập quây quần dưới ánh đèn, đây là một trong những con đường phồn hoa nhất ở phố phường Bắc Đại.
Kẻ đến người đi, gào to thét lớn, chốc chốc lại có người dừng chân đứng xem.
Đằng sau lưng là khoảng biển bao la, nhìn từ xa như viên đá quý ngọc lam, trời nước cùng một màu, xanh thẳm trong vắt.
Lục Hoài Chinh đậu xe vào bãi. Triệu Đại Lâm ngồi ở trong cùng, bên cạnh chính là quầy thịt nướng, hai bên trái phải là chân đèn cao mấy mét, gió biển mang theo vị mặn đung đưa ánh đèn, sương khói trắng xóa một mảnh hệt như tiên cảnh nhân gian.
Vu Hảo đi vào rồi mới nhìn thấy, ngoài Triệu Đại Lâm, còn có Tôn Khải và một cô gái khác.
Cô biết cô gái kia, lần trước đã gặp ở Vân Nam rồi, Hứa Yên Lạc.
Lục Hoài Chinh trông thấy Hứa Yên Lạc thì cũng ngẩn người, kéo ghế ra ngồi xuống, đặt chìa khóa xe lên bàn, “Sao cô lại đến đây?”
Hứa Yên Lạc ăn mặc như yêu tinh, phong cảnh mát mẻ thoải mái, lông mi rậm như lông chim én được gắn vào trên mí mắt cô ấy, không biết tại sao Vu Hảo lại liên tưởng đến chú bướm vỗ cánh.
Hứa Yên Lạc kẹp thuốc trong tay, chân mày khóe mắt đều toát lên phong tình, tủm tỉm nhìn Lục Hoài Chinh: “Em đến tìm đội trưởng Tôn, kết quả đội trưởng Tôn nói, người lần trước cứu em không phải là anh ấy, mà là anh, bảo em đi mà tìm anh. Anh nói xem, rốt cuộc em nên tìm anh ấy hay tìm anh đây?”
Tôn Khải làm như thể chuyện không liên quan gì đến mình, chắp tay với Lục Hoài Chinh.
“Bất đắc dĩ thôi, xin người anh em thứ lỗi cho.”
Lục Hoài Chinh đạp một phát ở dưới bàn, “Không phải anh đang ở trong đội à?”
“Hai ngày nay xin nghỉ, hủy hôn với Phương Ngôn.” Tôn Khải bực dọc rót rượu, “Nghe nói cậu đã loại bỏ được nguy cơ rồi, vẫn chưa chúc mừng cậu đây. Cậu khỏe mạnh chính là niềm an ủi lớn nhất của anh em, nếu không một tháng này anh cũng không ngủ ngon.”
Triệu Đại Lâm vội giật lấy ly từ tay anh ta.
“Đủ rồi, gọi anh đến đây không phải để uống rượu.”
Tôn Khải nhìn cô ấy, không uống mà chỉ cười: “Được, con gái các cô hết người này đến người kia tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì hả?”
Hứa Yên Lạc giơ tay lên: “Em nói trước.”
Triệu Đại Lâm ngắt lời: “Cô câm mồm!”
“Fuck!” Hứa Yên Lạc chửi.
Triệu Đại Lâm cười nhạt: “Có biết thứ tự trước sau không hả?!”
Tôn Khải mù mờ, “Các cô… rốt cuộc… là có chuyện gì vậy?!”
“Anh câm miệng!” Cả hai đồng thanh quát.
***
Kết quả là có hai người uống say.
Tôn Khải và Lục Hoài Chinh.
Tửu lượng của hai người này đều rất khiêm tốn, Vu Hảo dìu Lục Hoài Chinh vào trong xe, tự mình lái xe đi.
Để lại Tôn Khải chảy nước dãi nằm bò trên bàn, Triệu Đại Lâm và Hứa Yên Lạc một người một một bên, nhìn chằm chằm đối phương đầy khí thế, trừng một cái lại uống một chai, cho đến khi bên chân chất đầy vỏ rỗng. Gió biển rì rào, Tôn Khải ngủ mà run run, siết chặt quần áo trên người.
Nửa tiếng sau, chỉ còn lại mỗi bàn của bọn họ, hai người vẫn đang tu ừng ực, cứng đầu không ai chịu nhận thua.
Tôn Khải vẫn ngủ, có điều trong ánh sáng sương khói mênh mông, trong tiếng loảng xoảng của vỏ rượu chất chồng, sẽ nhìn thấy trên người người đàn ông đang say giấc có hai chiếc áo khoác phụ nữ, vạt áo bay lên phất phơ theo gió biển dịu êm …
Anh thỏa mãn chép miệng, cứ như mơ thấy hai con gà mái đuổi theo anh đẻ trứng vậy…
Tiểu Lưu nói dõng dạc hào khí ngút trời, đưa trái tim của mọi người về lại chỗ cũ. Lịch Hồng Văn cầm mẫu báo cáo thí nghiệm nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới rồi lại nhìn ngang nhìn dọc, như thế muốn nhìn cho ra hoa trên tờ giấy mỏng manh.
Có mấy thuật ngữ chuyên ngành đọc không hiểu, ông chỉ vào mấy chỉ số hỏi Hàn Chí Thâm. Hàn Chí Thâm lại càng không hiểu, lôi kính ra đeo vào, thấy bên dưới đó có chữ “âm tính”, nghĩ chắc là chỉ số vi khuẩn. Hai ông lão chuyên tâm nghiên cứu, không biết Hoắc Đình dẫn tiến sĩ Ngô vào từ lúc nào.
Tiến sĩ Ngô khá trẻ.
Cứ tưởng là một ông cụ học giả uyên bác, không ngờ lại là người đàn ông trẻ tuổi chỉ tầm bốn mươi, trên sống mũi là cặp đít chai dày cộm, nom rất nặng nề. Ông nhìn quanh một vòng, theo bước Hoắc Đình dừng mắt trên người Lục Hoài Chinh.
Lục Hoài Chinh vội đứng lên.
Vu Hảo cũng lật đật đứng dậy.
Chào hỏi xong, tiến sĩ Ngô nói thẳng với Lục Hoài Chinh: “Không cần lo lắng, tôi đã xem ảnh rồi.” Ông cúi đầu nhìn tay Lục Hoài Chinh, rồi nói với tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn, “Dựa theo mặt ngoài vết thương của cậu lúc đó, vừa nãy tôi và học trò mình đã tính toán số liệu, trừ khi khoang miệng đối phương đầy máu, rồi hắn ta phải cắn cậu chảy máu và phải ngậm tay cậu trong miệng 7 giây thì lúc này mới có khả năng lây nhiễm, nhưng chú ý, đây mới chỉ là xác suất nhất định, không phải nhiễm 100%. Tôi cũng xem ảnh của đối phương rồi, với mức độ lở loét ra máu của hắn thì dù có ngậm hơn nửa tiếng, cậu cũng sẽ không lây.”
Lịch Hồng Văn nghe xong thì trợn mắt.
“Nhưng lúc ấy bên các anh không nói như vậy… Các anh nói có con đường lây nhiễm nhất định, còn nói dù uống thuốc cũng chưa chắc đẩy lùi được hết.”
Tiến sĩ Ngô cười: “Lúc ấy tôi còn đang họp ở Hồng Kông, không biết cụ thể tình hình. Có điều tôi có thể hiểu được bác sĩ chẩn đoán lúc đó, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đề nghị cậu uống thuốc ngăn ngừa, dù là xác suất một phần nghìn thì chúng ta cũng không thể chặt đứt sinh mệnh của quân nhân được, đúng không? Thêm một chuyện nữa, bây giờ mọi người hễ nhắc đến AIDS là sợ, học trò của tôi gặp chuyện này còn nhiều hơn mấy người, nhiều người cứ nghĩ rằng bác sĩ cho thuốc là để cứu mạng họ, thật ra chúng tôi chỉ nỗ lực lắng nghe thiên mệnh, nhưng sẽ cố gắng giải thích rõ mọi trường hợp có thể xảy ra, tránh tạo nên hiểu lầm về sau. Nếu đội trưởng Lục không phải là quân nhân, có thể chất tốt và tâm lý ổn định thì tôi sẽ không nói những lời trước đó, vì nếu chuyện này xảy ra với người bình thường, tôi thật sự không dám đảm bảo, dẫu gì vốn đây cũng là bệnh về hệ miễn dịch. Ngoài ra, bây giờ đã qua kiểm tra đợt đầu, về cơ bản có thể không cần lo lắng, nhưng tôi đề nghị cậu nửa năm sau vẫn nên đến kiểm tra thêm lần nữa.”
Lịch Hồng Văn nghe thế, vốn đã được an ủi nay trái tim lại treo ngược lên, vò đầu bứt tai hỏi: “Té nói một tràng thế là nói nhảm thôi hả, còn phải kiểm tra nửa năm nữa sao?”
“Nhìn bác cuống chưa kìa.” Tiến sĩ Ngô cười nói, “Tôi còn chưa nói hết mà, tình huống như đội trưởng Lục đây không có nhiều trong lịch sử y học, cũng gần như chưa có bệnh án nào tương tự. Đã từng có người bị lây nhiễm AIDS do đối phướng ác ý lây, diện tích vết thương cũng lớn hơn đội trưởng Lục nhiều. Tôi đã xem hồ sơ vụ án Vân Nam rồi, đối phương chỉ mới cắn đội trưởng Lục thì đã bị đồng đội nả súng bắn chết, còn chưa tới bảy giây, cộng thêm diện tích lở loét của đối phương không lớn, chỉ bị chảy máu dưới lợi mà thôi, không bị ra máu, rồi còn kết quả kiểm tra đợt đầu bây giờ là âm tính, nên hoàn toàn có thể loại bỏ khả năng lây nhiễm. Tôi đề nghị cậu ấy nửa năm sau đến kiểm tra lại là bởi vì uống thuốc ngăn ngừa có tác dụng phụ, trong vòng nửa năm cần theo dõi gắt gao các chỉ số của cơ thể, nhân tiện kiểm tra lại vi khuẩn xem sao. Chỉ thế mà thôi, đã rõ chưa?”
“Vậy không phải là vẫn chưa loại bỏ 100% à…” Lịch Hồng Văn thấp giọng lẩm bẩm.
Tiến sĩ Ngô tức đến mức trợn trắng mắt, hiểu được tâm trạng của ông khi lo cho cấp dưới, cố giữ lại chút phong độ cuối cùng, cắn răng nói: “Trưởng tham mưu này, tôi nói với bác nhé, bây giờ bác cầm tờ báo cáo này, đi tìm bất kỳ một bác sĩ nào về bệnh lây truyền qua đường tình dục đi, tôi chắc chắn không ai dám cam đoan với bác nửa năm sau tình trạng thể chất sẽ như thế nào đâu! Chạy xe trên đường còn có thể bị xe đâm chết nữa là, người sống mà cứ sợ đầu sợ đuôi thế thì có ý nghĩa gì? Dù có mắc bệnh thật thì cũng không phải là không chữa được, bác lo bò trắng răng quá rồi! Nghe lời tôi, nên làm gì thì cứ làm nấy đi, muốn làm báo cáo kết hôn thì cứ làm, muốn đi đâu thì đi. Ngoài ra, có một điều tôi thật phải nhắc nhở cậu.”
“Là gì?”
“Nhớ chú ý các biện pháp an toàn trong quan hệ tình dục.” Tiến sĩ Ngô vừa nói vừa đặt tay lên vai Lục Hoài Chinh, như có như không liếc sang Vu Hảo, “Dù chúng ta đã có thể loại bỏ được, nhưng vẫn cần bảo vệ nữ đồng chí.”
…
…
Trong văn phòng lập tức yên lặng thấy rõ, ngay đến bác sĩ chính đang ngồi uống nước trên ghế nghe thế cũng phụt cả ra, làm ướt cả bệnh án, lật đật rút giấy ra lau. Trên đỉnh đầu như có hai con quạ đen bay ngang qua kêu quạ quạ —— hình ảnh này, vừa bi thảm lại thê lương.
***
Vu Hảo lên xe, cảm thấy mặt vẫn đang cháy khét.
Lục Hoài Chinh không đóng cửa xe, vẫn vẻ lười biếng dựa ra sau ghế lái, chân trái đặt ở ngoài xe, một tay đút trong túi, tay kia miễn cưỡng gác lên vô lăng, ngón trỏ thờ ơ gõ, nghiêng đầu nhìn cô như cười như không.
Vu Hảo không dám nhìn anh, xoay mặt đi trông ra ngoài cửa kính.
Cây cối cao to, che khuất vòm trời. Xe đậu nửa dưới bóng râm, nửa ngoài nắng là chỗ bên anh.
Anh rất biết tìm chỗ đậu xe, lần nào cũng vừa hay che mát nửa bên cô, còn mình thế nào cũng được, cháy nắng hay không cũng không quan trọng.
Vu Hảo hạ cửa xe xuống, gió ùa vào, quay đầu nhìn qua, phát hiện anh vẫn đang nhìn mình.
Vu Hảo dụi mắt, kín đáo dùng tay che đi, rồi lại len lén nhìn qua đuôi mắt, phát hiện anh vẫn cứ còn nhìn.
Cuối cùng Lục Hoài Chinh thấy cô khó xử thì mới dời mắt đi: “Ngày mốt anh về đội lại rồi.”
Bỗng Vu Hảo quay qua, “Nhanh vậy sao?”
Anh gật đầu, “Nghỉ một tháng rồi, có thể trong thời gian dài sẽ không được nghỉ phép thêm lần nào nữa, em có việc gấp có thể gọi vào số phân đội của bọn anh, chứ anh không dùng điện thoại được.” Nói rồi anh đọc một dãy số, Vu Hảo ghi nhớ.
Chợt cô cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, ảo não nhìn anh, thấp giọng nói: “Vậy anh có thể đưa chìa khóa nhà trọ cho em không? Nếu em nhớ anh, em sẽ đến đó.”
Dù cô không nói, Lục Hoài Chinh cũng đã đánh một bộ rồi. Anh mở hộp tỳ tay ra lấy chìa khóa đưa cô, rồi thuận thế nắm lấy ngón tay xanh nhạt của cô kéo lại bên mình, ôm người vào lòng bằng một tay, bàn tay to xoa cánh tay cô, rồi lại cọ vào mặt cô, một chân giẫm ở ngoài xe rẩ bá đạo, nhưng lại nghe thấy anh dịu dàng lên tiếng: “Đồng ý với anh ba chuyện nhé.”
“Anh nói đi.”
“Không được lo chuyện của Hồ Kiến Minh, bất kể trong thời gian này có xảy ra chuyện gì, nếu cô út của em có đến tìm em, em cũng phải bảo bà ấy đến tìm anh, hoặc người nhà họ Vu dám đến tìm thì em cũng cứ bảo họ tìm anh nốt, bao gồm cả bố mẹ em.”
Vu Hảo tựa lên vai anh, vì phơi nắng nên người anh nóng hổi, gò má cô dán lên đấy, rất có cảm giác an toàn.
Cô cọ vào vai anh, khẽ vâng một tiếng.
Rung động trong lòng dập dềnh cuộn trào. Chỉ có anh hiểu cô, anh sợ cô mềm lòng, nếu chuyện này mà bị phanh phui, khéo có khi nhà họ Vu sẽ vì Hồ Kiến Minh mà đến tìm Vu Hảo nhờ giúp đỡ, rồi cuối cùng, cô sẽ vì tình cảm của bố mẹ mà làm khó mình.
Lục Hoài Chinh đặt tay lên đỉnh đầu cô, sờ mái tóc xù, cúi đầu dịu dàng nhìn cô.
“Chuyện thứ hai,” Lục Hoài Chinh lấy tờ danh thiếp mạ vàng trong hộp tỳ tay ra, “Đây là danh thiếp của Hoắc Đình, không liên lạc với anh được thì em tìm ông ấy, có ông ấy ở đó, sẽ không ai dám bắt nạt em. Hơn nữa, tối qua Gia Miện có nhắn tin cho anh, đại ý nói là cậu ấy đã hiểu em rồi, cũng tự thấy thành kiến trước kia của mình quả thật không đúng, có nói xin lỗi em. Còn em muốn tha cho cậu ấy hay không thì đấy là chuyện của em, không cần phải nể mặt anh.”
Vu Hảo chực khóc.
“Em không có trách cậu ấy đâu, từ nhỏ đến lớn người không thích em nhiều lắm, em cũng quen rồi.”
Cái câu đã quen này làm Lục Hoài Chinh đau nhói, anh ôm chầm lấy cô, vỗ về: “Không phải do em, là do anh.” Rồi nửa trêu nói: “Ông trời nhìn xem đi, cô nàng này sau này là người Lục Hoài Chinh thích, không phải hoa cỏ có thể nhổ đi, tiểu tử Lục Hoài Chinh lại không biết cách dỗ dành, người thích em nhiều lắm, anh ta đau đầu lắm đây!”
Vu Hảo bị anh chọc cười phì thành tiếng, vùi mặt trong ngực anh lẩm bẩm: “Nói nhăng nói cuội.”
Lục Hoài Chinh cười, lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc nữa nhé?”
Vu Hảo lóng ngóng chùi nước mắt vào áo anh, ngẩng đầu hỏi: “Còn chuyện thứ ba ạ?”
Lục Hoài Chinh lau khô nước mắt, đỡ cô ngồi lại ngay ngắn, thu chân về nổ máy xe, nói: “Mỗi ngày ít nhất phải đi đủ năm nghìn bước, anh sẽ bảo Triệu Đại Lâm giám sát em, thiếu một bước thì em cứ đợi đấy.”
…
…
Vừa rồi còn chàng chàng thiếp thiếp trong mật ngọt tình ý, vậy mà quay đầu đi phát là trở mặt không nhận người.
Vu Hảo vừa tức vừa buồn cười, đặt điều kiện với anh: “Ba nghìn bước được không?”
Lục Hoài Chinh nhìn qua gương chiếu hậu: “Ba nghìn bước thì có là gì, còn không bằng không đi, lượng vận động của người bình thường ít nhất phải trên mười nghìn bước mỗi ngày, năm nghìn bước chỉ mới coi như đến bậc cửa, đợi thể năng của em tăng lên, em cứ thử nhìn xem mình trắng thành dạng gì rồi?”
Nhất thời Vu Hảo không phản ứng kịp.
“Anh đang khen hay đang mắng em vậy?”
Anh nhếch môi: “Anh mà mắng người sẽ không có thái độ như thế này đâu.”
Dĩ nhiên, anh đã nổi đóa thì cũng không dễ nói chuyện như thế đâu.
Xe hòa vào đường chính, chậm rãi xuyên qua dòng xe chật chội. Vu Hảo sực nhớ ra: “Anh đi đâu vậy, không phải tụi mình đi ăn lưỡi bò à?”
“Em muốn ăn lưỡi bò hả?” Anh liếc mắt nhìn sang, hỏi.
Vu Hảo còn đang mải ngắm cảnh, móng tay gẩy cửa xe: “Em muốn ăn đồ miễn phí.”
Vẻ tủi thân kia làm Lục Hoài Chinh nhìn mà bốc hỏa, lòng dạ cồn cào.
Anh siết vô lăng, liếm đôi môi khô khốc, hắng giọng nói, “Chị Triệu em mời cơm, vừa nãy có gọi cho anh, nếu em không muốn đi thì chúng ta đi ăn lưỡi bò vậy.”
“Chị Triệu à.”
Vu Hảo thở dài, “Vậy thì đi đi vậy.”
Lục Hoài Chinh liếc cô, đưa tay sờ đầu cô: “Sợ chị Triệu đến thế à?”
Vu Hảo lắc đầu: “Xưa nay chị Triệu chưa mời cơm lần nào, chị ấy mà mời khách thì nhất định là có vấn đề.”
***
Đến lúc hai người tới nơi thì trời đã tối om như mực, có thể trông thấy rải rác vài vì sao ở phương xa.
Nơi Triệu Đại Lâm hẹn là một quán ăn ven đường, tiếng người ồn ào rất náo nhiệt, đông một nhóm tây một nhóm, tụ tập quây quần dưới ánh đèn, đây là một trong những con đường phồn hoa nhất ở phố phường Bắc Đại.
Kẻ đến người đi, gào to thét lớn, chốc chốc lại có người dừng chân đứng xem.
Đằng sau lưng là khoảng biển bao la, nhìn từ xa như viên đá quý ngọc lam, trời nước cùng một màu, xanh thẳm trong vắt.
Lục Hoài Chinh đậu xe vào bãi. Triệu Đại Lâm ngồi ở trong cùng, bên cạnh chính là quầy thịt nướng, hai bên trái phải là chân đèn cao mấy mét, gió biển mang theo vị mặn đung đưa ánh đèn, sương khói trắng xóa một mảnh hệt như tiên cảnh nhân gian.
Vu Hảo đi vào rồi mới nhìn thấy, ngoài Triệu Đại Lâm, còn có Tôn Khải và một cô gái khác.
Cô biết cô gái kia, lần trước đã gặp ở Vân Nam rồi, Hứa Yên Lạc.
Lục Hoài Chinh trông thấy Hứa Yên Lạc thì cũng ngẩn người, kéo ghế ra ngồi xuống, đặt chìa khóa xe lên bàn, “Sao cô lại đến đây?”
Hứa Yên Lạc ăn mặc như yêu tinh, phong cảnh mát mẻ thoải mái, lông mi rậm như lông chim én được gắn vào trên mí mắt cô ấy, không biết tại sao Vu Hảo lại liên tưởng đến chú bướm vỗ cánh.
Hứa Yên Lạc kẹp thuốc trong tay, chân mày khóe mắt đều toát lên phong tình, tủm tỉm nhìn Lục Hoài Chinh: “Em đến tìm đội trưởng Tôn, kết quả đội trưởng Tôn nói, người lần trước cứu em không phải là anh ấy, mà là anh, bảo em đi mà tìm anh. Anh nói xem, rốt cuộc em nên tìm anh ấy hay tìm anh đây?”
Tôn Khải làm như thể chuyện không liên quan gì đến mình, chắp tay với Lục Hoài Chinh.
“Bất đắc dĩ thôi, xin người anh em thứ lỗi cho.”
Lục Hoài Chinh đạp một phát ở dưới bàn, “Không phải anh đang ở trong đội à?”
“Hai ngày nay xin nghỉ, hủy hôn với Phương Ngôn.” Tôn Khải bực dọc rót rượu, “Nghe nói cậu đã loại bỏ được nguy cơ rồi, vẫn chưa chúc mừng cậu đây. Cậu khỏe mạnh chính là niềm an ủi lớn nhất của anh em, nếu không một tháng này anh cũng không ngủ ngon.”
Triệu Đại Lâm vội giật lấy ly từ tay anh ta.
“Đủ rồi, gọi anh đến đây không phải để uống rượu.”
Tôn Khải nhìn cô ấy, không uống mà chỉ cười: “Được, con gái các cô hết người này đến người kia tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì hả?”
Hứa Yên Lạc giơ tay lên: “Em nói trước.”
Triệu Đại Lâm ngắt lời: “Cô câm mồm!”
“Fuck!” Hứa Yên Lạc chửi.
Triệu Đại Lâm cười nhạt: “Có biết thứ tự trước sau không hả?!”
Tôn Khải mù mờ, “Các cô… rốt cuộc… là có chuyện gì vậy?!”
“Anh câm miệng!” Cả hai đồng thanh quát.
***
Kết quả là có hai người uống say.
Tôn Khải và Lục Hoài Chinh.
Tửu lượng của hai người này đều rất khiêm tốn, Vu Hảo dìu Lục Hoài Chinh vào trong xe, tự mình lái xe đi.
Để lại Tôn Khải chảy nước dãi nằm bò trên bàn, Triệu Đại Lâm và Hứa Yên Lạc một người một một bên, nhìn chằm chằm đối phương đầy khí thế, trừng một cái lại uống một chai, cho đến khi bên chân chất đầy vỏ rỗng. Gió biển rì rào, Tôn Khải ngủ mà run run, siết chặt quần áo trên người.
Nửa tiếng sau, chỉ còn lại mỗi bàn của bọn họ, hai người vẫn đang tu ừng ực, cứng đầu không ai chịu nhận thua.
Tôn Khải vẫn ngủ, có điều trong ánh sáng sương khói mênh mông, trong tiếng loảng xoảng của vỏ rượu chất chồng, sẽ nhìn thấy trên người người đàn ông đang say giấc có hai chiếc áo khoác phụ nữ, vạt áo bay lên phất phơ theo gió biển dịu êm …
Anh thỏa mãn chép miệng, cứ như mơ thấy hai con gà mái đuổi theo anh đẻ trứng vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.