Chương 26: Hành lang dài một tấc tương tư, mười năm vẫn hoài một tấm lòng
Tg Nhĩ Đông Thố Tử
29/08/2018
Vu Hảo ngồi trong phòng làm việc một hồi thì chợt nghe thấy tiếng “rầm”
thật lớn ở lên bên ngoài, nghe như tiếng chậu sắt rớt xuống vậy.
Cô đứng dậy kéo cửa ra, đưa mắt nhìn lại chỗ phát ra tiếng.
Chỉ thấy Lục Hoài Chinh với hướng dẫn Đường vẫn còn đứng tại chỗ, hai người nghe thấy tiếng cũng đồng loạt quay đầu, lão Đường nhanh chóng xác định phương hướng: “Hình như là từ bên đoàn văn công.” Nói xong, anh ta chống nạnh, thở dài, “Mấy cô gái này thật là không ngày nào để tôi bớt lo lắng cả, tôi phải đi xem sao đã, aiz, nếu không cậu đi với tôi xem Tùy Tử thế nào đi? Con bé này ai nói cũng không nghe, chỉ nghe lời mỗi cậu.”
…
Lục Hoài Chinh với lão Đường còn chưa lên lầu, mới đứng dưới ký túc xá đã nghe thấy tiếng cãi vã. Lục Hoài Chinh không ngờ mấy cô gái bình thường luôn nhẫn nhịn nay lại mắng xối xả như thế, đúng là vô lý.
“Tùy Tử, cô đừng tưởng cô còn nhỏ nữa, mọi người ở đây muốn cho cô biết, đừng tưởng bọn này không biết chuyện xấu giữa cô với Lục Hoài Chinh, con mẹ nó ai mà còn lạ lùng gì nữa, tôi cũng không chiều cô nữa đâu.”
“Tôi với anh Lục không có gì hết!” Tùy Tử cất giọng the thé đáp lại.
Người nọ cười nhạt: “Năm đó cô lén vào ký túc xá của Lục Hoài Chinh không phải là muốn leo lên giường của anh ta sao? Cô nam quả nữ dám bôi nhọ kỷ luật mà còn sợ người khác nói hả? Tôi chưa báo lên trụ sở chính của quân khu là đã cho cô mặt mũi lắm rồi.”
Tùy Tử khiếp sợ nhìn cô gái kia, giọng nghẹn lại: “Con gái như cô sao dám nói ra những lời này?”
Những lời này vốn cũng chỉ truyền nhau khi mọi người rảnh rỗi tám chuyện mà thôi, cho đến giờ chưa ai từng dám nói trước mặt Tùy Tử cả, thỉnh thoảng chỉ đùa Lục Hoài Chinh với Tùy Tử, Tùy Tử cũng đã giải thích mấy trăm lần rồi, nhưng trong mắt họ cô ta làm vậy cũng chỉ để che đậy. Tùy Tử nói nhiều cũng phiền, bèn không giải thích nữa, bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, cô ta cảm thấy tâm tư bọn họ cũng không trong sạch gì.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lục Hoài Chinh dưới lầu cũng sững lại, một chân giẫm trên bậc thang, biểu tình mờ mịt, từ lúc nào giữa anh và Tùy Tử bị đồn thành như vậy rồi?
“Cậu với Tùy Tử?” Hướng dẫn Đường nhìn anh với vẻ mặt không tưởng tượng nổi, một giây sau, thở dài vỗ vai anh, thành khẩn nói: “Tôi còn tưởng cậu thích bác sĩ Tiểu Vu chứ, quan hệ nam nữ của cậu phức tạp nhỉ, làm ảnh hưởng đến tác phỏng kỷ luật lắm đấy! Tôi nói cậu biết, tôi và Tùy Tử lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cậu chớ có được động đến người ta rồi lại phủi sạch như thế! Nếu thật sự như mấy cô đó nói thì cậu cũng nên chịu trách nhiệm đi, chứ không lão Đường dù có thành quỷ cũng không tha cho cậu ——”
Đường Minh Lương vừa dứt lời thì khóe mắt liếc thấy được một bóng người, lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy Vu Hảo đứng đó như khúc gỗ, Lão Đường đột nhiên hiểu ra, bình tĩnh liếc nhìn cô, tự giác thấy lời mình vừa nói không ổn chút nào, chép miệng rồi cười với cô: “Tiểu Vu à, cô đừng để ý ——”
Bỗng Lục Hoài Chinh quay phắt đầu lại, ánh nắng ban trưa có phần chói mắt, Vu Hảo không vào hành lang đứng mà đứng dưới ánh nắng chói mắt ấy, cả người trắng sáng hẳn lên.
Từ lúc năm tuổi anh đã giỏi đoán ý qua lời nói sắc mặt rồi, nói cho dễ hiểu là dụ được người lớn phải sửng sốt, hết sức vui mừng. Rồi lại dùng tám năm tiếp theo tháo khuôn mặt giả nhân giả nghĩa này xuống, cố bớt nghiên cứu biểu cảm của người khác đi.
Song ngày đó Lục Hoài Chinh lại “giở trò cũ”.
Lần nữa dè dặt cẩn thận quan sát vẻ mặt Vu Hảo, có điều lúc ấy quá chói, cũng không biết gió ở đâu thổi tới, bóng cây chập chờn lay động, mảng sáng mảng tối luân phiên bao trùm lấy gương mặt cô.
Chờ lúc cô lại gần, Lục Hoài Chinh thấy cô cười với Đường Minh Lương, anh nghĩ, đó là nụ cười lẽ phép thông thường nhất, không chứa hàm ý sâu xa nào.
Bây giờ trong đầu Lục Hoài Chinh chỉ có một ý nghĩ.
Anh muốn bóp chết Tùy Tử.
Mà thôi, bóp chết mình cũng được.
…
Triệu Đại Lâm vốn đang ngủ trưa, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh liền bò dậy nhìn.
Kết quả nghe người nào đó lắm chuyện lắm mồm, vốn tính tò mò nên muốn xem xem mấy cô nàng này còn muốn nói cái gì, vui vẻ dựa vào lan can híp mắt nhìn, chẳng ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy Lục Hoài Chinh đứng ở cầu thang, cùng với Vu Hảo đứng phía sau.
Triệu Đại Lâm nhìn Lục Hoài Chinh với ánh mắt ‘cậu tự cầu phúc đi’.
Lục Hoài Chinh cảm thấy đau đầu không thôi, EQ bình thường cao là vậy mà đến bây giờ lại thấy không đủ dùng, nếu như chuyện gì trên thế giới cũng có thể giải quyết bằng súng thì hay biết mấy, đơn giản dứt khoát lại thẳng thắn, đầu xuôi đuôi lọt.
Vu Hảo cũng chẳng dừng chân, đi thẳng về ký túc xá rồi đóng cửa lại.
Hành lang bừa bộn như có cơn bão vừa quét tới, trên mặt tường xám trắng có vết nước đọng loang lổ chỗ này chỗ kia, mấy chậu rửa mặt nằm rơi la liệt, không biết cái chậu rửa kém may nào lại đập trúng vào đống sắt.
Đường Minh Lương thấy cảnh này thì nổi cơn thịnh nộ, lửa giận trong lồng ngực hừng hực dấy lên, chủ yếu vẫn là xót cho chậu rửa mặt: “Các cô đang làm gì đấy hả!”
Mấy cô gái đó người nào người nấy cũng xoay mặt đi không chịu nói, Tùy Tử Điềm thì vẫn còn đang sụt sịt tức tưởi.
Đường Minh Lương lại tức giận, cảm thấy đám phụ nữ này đúng là phiền phức, song khi thấy gương mặt đầy nước mắt lại đang cố kìm nén không khóc của Tùy Tử Điềm thì lại không đành lòng, bèn thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại phải gay gắt với nhau như thế? Tùy Tử em nói đi.”
Đường Minh Lương có tâm tư, cố ý cho Tùy Tử mở miệng trước, điều này đã khiến mấy cô gái còn lại hết sức khinh thường nhìn nhau.
Thật ra chuyện này đâu phải đôi lời là nói rõ được, tình bạn giữa con gái vốn phức tạp, tất cả mâu thuẫn ngày thường đều do mấy chuyện nhỏ nhặt ngày thường mà dần dà tích lũy nên, cũng chẳng biết lúc nào thì bùng nổ, có lẽ với cánh đàn ông thì đây là vấn đề nhỏ, nhưng đấy lại là mồi lửa kích thích mâu thuẫn giữa bọn họ.
Từ lúc còn ở trường nghệ thuật quân đội là mấy cô gái đã bất mãn với Tùy Tử rồi, dần dà qua nhiều năm, chuyện lớn chuyện nhỏ chất thành đống, tuy nhiên có lẽ thật sự phẫn nộ là từ cái lần Tùy Tử ngồi với lãnh đạo, vậy là từ đó bắt đầu có mấy chuyện vặt vãnh xảy ra.
Sáng nay không biết ai đã cất giày múa của Tùy Tử phơi trên sân thượng vào, sau đó người kia còn phơi giày của mình lên, lúc Tùy Tử tìm được mặc vào thì phát hiện giày vẫn còn ướt, thế nhưng tối nay là buổi diễn cuối cùng rồi, cô ta không còn giày để mặc nên tức điên người, liền tìm đến người kia tranh cãi, ai ngờ câu đầu tiên của đối phương đã chỉ trích ngược lại cô ta, còn không hề áy náy chút nào. Tùy Tử rất khó chịu, thế là lắm mồm nói đôi câu, người kia liền quẳng chậu rửa mặt đi, lúc bấy giờ mới châm ngòi cho chuyện này.
Tùy Tử đứt quãng kể lể, hai người đàn ông là Lục Hoài Chinh và Đường Minh Lương nghe mà thấy hoang đường, chỉ là chút chuyện cỏn con mà lại có thể dày vò thành cục diện khó chịu như vậy, đúng là bản lĩnh của phụ nữ.
Vu Hảo ngồi trong phòng một lúc, đứng dậy rót cho mình ly nước.
Tiếng nước chảy róc rách, thế nhưng sự chú ý lại đặt ngoài cửa, một hồi lâu sau, Tùy Tử lại nổi giận lần nữa.
“Tiểu Huệ lấy đồ của em.”
Lập tức nữ binh tên Tiểu Huệ đỏ mắt chực khóc, hoàn toàn mất đi phong độ, nổi giận đùng đùng giơ tay chỉ vào Tùy Tử, giương nanh múa vuốt toan xông lên đánh cô ta thì bị người ngoài ngăn lại, đỏ mắt gào lên: “Cô đừng có làm càn!”
“Chuyện này nói nhỏ thì nhỏ mà nói lớn cũng lớn, Tùy Tử, em chắc chứ?” Đường Minh Lương hỏi.
Tùy Tử gật đầu, “Vâng.”
Đường Minh Lương nhìn sang Lục Hoài Chinh, rồi quay đầu lại hỏi: “Em bị mất cái gì?”
Tùy Tử nói: “Một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó là bà nội để lại cho em.”
“Mất khi nào?”
“Năm ngoái, ngay lúc kết thúc buổi biểu diễn, em không tìm thấy chiếc nhẫn đâu, mà trước ngày đó, em thấy Tiểu Huệ động vào đồ em.”
Bình thường cãi nhau cũng được thôi, nhưng trộm đồ là liên quan đến vấn đề nhân phẩm, hướng dẫn Đường cảm thấy có muốn quản chuyện này cũng không đến lượt anh ta quản, đang tính hay là báo chuyện này với đoàn văn công để tự họ xử lý nội bộ, kết quả đúng lúc này Triệu Đại Lâm lên tiếng.
“Chuyện này dễ thôi.”
Lục Hoài Chinh và hướng dẫn Đường nghe tiếng thì quay đầu lại, hướng dẫn Đường hỏi: “Cô có ý gì à?”
Triệu Đại Lâm dựa vào lan can, khẽ gật đầu, hất cằm về phía hai cô gái kia, “Có một người biết chắc chắn ai trong hai người đó nói dối.”
Vu Hảo đang cầm ly nước, một tay chống lên mép bàn, thong thả dựa vào bàn uống nước.
Thì bất chợt thấy trước mắt sáng lên.
Cô quay đầu nhìn lại, cửa phòng từ từ được mở rộng, ánh nắng buổi trưa dần theo biên độ mở rộng của khe cửa mà lấp đầy khắp phòng.
Lục Hoài Chinh xuất hiện trước cửa.
Ánh sáng kéo dài bóng anh, thon dài thẳng tắp, Vu Hảo nhìn chăm chú bóng người dưới đất một lúc mới quay đầu lại, cụp mắt tiếp tục uống trà.
“Vu Hảo, có thể ra đây giúp một chuyện không?”
Từ sau ngày kia, lần đầu tiên Lục Hoài Chinh nói chuyện với Vu Hảo lại là vì chuyện của Tùy Tử, lòng Vu Hảo đắng chát cứ như trong ly trà cô đang uống có cho thêm hoàng liên vậy, vốn vẻ mặt rất không kiên nhẫn, muốn cứng rắn từ chối một lần, thế nhưng trong lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đầy thâm tình của anh, lòng chợt mềm đi.
Cô không thể từ chối anh được.
Mỗi cái nhìn của anh, dù chỉ hời hợt liếc sang thôi, nhưng lại khiến cô cảm thấy đầy ắp thâm ý.
Cô đặt ly nước xuống, gật đầu.
…
Vu Hảo với Tùy Tử ngồi trong phòng tâm lý khoảng năm phút, không ai chịu mở miệng nói chuyện cả.
Vu Hảo ôm cánh tay dựa vào ghế, lúc cô làm việc có phần mạnh mẽ, đôi mắt trong suốt kia như thanh kiếm sắc bén có thể nhìn xuyên thấu, sắc bén đến nỗi có thể đâm thẳng vào lòng người khác, không chút lưu tình lôi hết những suy nghĩ đen tối kia ra ngoài.
Tùy Tử quán sát cô năm phút rồi mở miệng trước: “Tôi đã từng thấy chị rồi.”
“Ừ?” Vu Hảo nhướn mày.
Tùy Tử cười, “Trong điện thoại của anh Hoài Chinh, tấm ảnh chụp chung của hai người hồi học cấp ba.”
Có lẽ là vào kì nghỉ đông lớp mười, hồi đó có tuyết rơi, Lục Hoài Chinh kiên quyết kéo cô ra trời tuyết chụp một tấm ảnh, không có chức năng tự động làm đẹp mà cũng không có bộ lọc ảnh, chỉ có hai cái đầu tụm vào với nhau.
“Thế à.” Vu Hảo thờ ơ, “Đừng lảng sang chuyện khác.”
“Ờ.” Tùy Tử ngoan ngoãn nói, “Vậy chị hỏi đi, kiểm tra thế nào?”
“Tiếp theo tôi sẽ hỏi cô vài câu hỏi, cô chỉ cần trả lời là phải hoặc không phải.”
Tùy Tử gật đầu.
“Cô là Tùy Tử Điềm?”
“Phải.”
“Năm nay hai mươi lăm tuổi?”
“Phải.”
“Ghét Tiểu Huệ?”
“Phải.”
“Từng có mâu thuẫn đánh nhau với cô ấy?”
“Không có.”
…
Vu Hảo hỏi một đống câu hỏi thường ngày, Tùy Tử đáp rất trôi chảy, mắt không chớp lần nào.
Vu Hảo đeo máy đo nhịp tim cho Tùy Tử, cô ta tò mò chạm tới chạm lui, Vu Hảo giơ tay ra đánh, cảnh cáo: “Không được lộn xộn.”
Tùy Tử ấm ức bĩu môi, bất động: “Chị Vu Hảo, với ai chị cũng dữ thế à?”
Vu Hảo không để ý cô ta, đeo máy lên cho cô ta lần nữa rồi cầm sổ ghi chép số liệu.
Tùy Tử nhỏ giọng trách móc: “Hèn gì %#&*@–“
Cô ta càng nói càng nhỏ, câu nói kế tiếp, Vu Hảo cơ hồ không nghe rõ.
Tùy Tử còn nói, “Chị Vu Hảo, tôi với anh Hoài Chinh không có quan hệ như bên ngoài đồn đại đâu, bọn tôi thật sự không phải quan hệ đó.”
Vu Hảo: “Ờ.”
Tùy Tử: “Tôi thật sự không thích anh Hoài Chinh.”
Vu Hảo: “Ờ.”
Tùy Tử: “Tôi biết Tiểu Huệ thích anh Hoài Chinh, ngoài mặt giả vờ cô ta khinh thường anh ấy, nhưng lần nào cô ta đến viện không vụ là mắt lúc nào cũng tìm anh Hoài Chinh đầu tiên, tôi cực ghét Tiểu Huệ, cô ta có sở thích biến thái rình mò người khác, trước kia tôi phát hiện cô ta thích xem trộm nhật ký của tôi nên tôi cố tình viết mấy lời mập mờ cho cô ta xem, tôi chỉ thích nhìn cô ta khổ sở tức giận ghen ghét đến phát điên nhưng lại không có chỗ phát tiết.”
Lúc này Vu Hảo mới ngẩng đầu lên, đặt bút lên bàn: “Vậy cô cũng rất biến thái.”
Tùy Tử vẫn tự mình nói: “Trong lòng anh Hoài Chinh chỉ có duy nhất một người chị, nhiều lần tôi thấy anh ấy thường xuyên nhìn tấm ảnh trong điện thoại đến ngẩn người.”
“Nói dối.” Vu Hảo chỉ nhìn một lần đã nhìn thấu.
Tùy Tử gãi đầu, thừa nhận, “Được rồi, thật ra thì chỉ có một lần thôi, có điều lúc đó mắt đỏ ửng, nhìn rất đáng thương.”
“Lúc nào?”
“Lúc anh ấy học ở học viện quân sự, thời gian đó ông Lục mới mất, nhận được tin trễ nên không kịp gặp mặt lần cuối. Quãng thời gian kia tâm trạng anh ấy rất tệ, chắc là nhớ chị.”
“Vậy cô vào phòng ký túc xá của anh ấy làm gì?”
“Hừ, không nói cho chị biết, ai bảo lúc nãy chị hung dữ quá chi.”
“À.” Vu Hảo cũng không chịu thua, “Vậy chúng ta bắt đầu kiểm tra tiếp.”
Tùy Tử: “…”
Xong Tiểu Huệ là xong hai đợt kiểm tra, Vu Hảo cầm sổ đánh giá đi ra khỏi phòng tâm lý.
Lục Hoài Chinh đứng dựa vào tường.
Vu Hảo đứng ở cửa, đưa tài liệu cho anh.
Lục Hoài Chinh nhận lấy, lật hai trang mà không hiểu gì, giơ tài liệu nhướn mày với cô.
Vu Hảo đút hai tay vào túi áo khoác dài, dựa vào tường nhìn anh, “Anh hy vọng kết quả là gì?”
Lục Hoài Chinh không hy vọng gì cả, anh chỉ cụp mắt nhìn cô, rồi nghiêng người sang khoanh hai tay đứng tựa ra sau, cười nói: “Tôi hy vọng chỉ là hiểu lầm thôi, như vậy tôi không cần viết báo cáo.”
Vu Hảo gật đầu, “Hai người họ đều không nói dối.”
Anh thôi cười.
“Đồ không phải do Tiểu Huệ lấy, Tùy Tử xác thực chính mắt nhìn thấy Tiểu Huệ động vào đồ của cô ấy nên trong lòng mới nhận định là Tiểu Huệ lấy, nhưng quả thật không phải vậy, chúc mừng anh, không cần viết báo cáo.”
Vu Hảo vỗ sổ đánh giá lên lồng ngực rắn chắc của anh, rồi xoay người đi vào.
Lục Hoài Chinh ôm tài liệu vào ngực, vẫn dựa vào tường, dươi nắng chiều hoàng hôn, anh cất giọng lười biếng gọi cô lại:
“Vu Hảo.”
Vu Hảo quay đầu, giống như gặp lại được thiếu niên tuấn tú năm đó trong nắng chiều, một thoáng hốt hoảng, cô nhớ đến một câu nói ——
Hành langdài một tấc tương tư, mười năm vẫn hoài một tấm lòng*.
(*Trích hai câu trong bài Ngu Mỹ Nhân của Nạp Lan Dung Nhược.)
Vu Hảo còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng dậy bước về phía cô, bóng lưng dày rộng của người đàn ông bỗng chặn lại trước mặt cô, ép cô đè mình lên tường, sau lưng Vu Hảo dán vào mặt tường lạnh băng, còn phía trước là thân thể rắn chắc của anh. Chợt thấy trước mắt tối sầm lại, một giây kế tiếp, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên mắt cô.
Bên tai là tiếng hô hấp trầm thấp của anh, nóng bỏng gần gũi, cháy lan từ mắt đến tận đáy lòng cô.
Vu Hảo chợt nghe thấy Lục Hoài Chinh nói bên tai mình:
“Sợ thì dựa vào, tôi biết em thấy rồi.”
Cô đứng dậy kéo cửa ra, đưa mắt nhìn lại chỗ phát ra tiếng.
Chỉ thấy Lục Hoài Chinh với hướng dẫn Đường vẫn còn đứng tại chỗ, hai người nghe thấy tiếng cũng đồng loạt quay đầu, lão Đường nhanh chóng xác định phương hướng: “Hình như là từ bên đoàn văn công.” Nói xong, anh ta chống nạnh, thở dài, “Mấy cô gái này thật là không ngày nào để tôi bớt lo lắng cả, tôi phải đi xem sao đã, aiz, nếu không cậu đi với tôi xem Tùy Tử thế nào đi? Con bé này ai nói cũng không nghe, chỉ nghe lời mỗi cậu.”
…
Lục Hoài Chinh với lão Đường còn chưa lên lầu, mới đứng dưới ký túc xá đã nghe thấy tiếng cãi vã. Lục Hoài Chinh không ngờ mấy cô gái bình thường luôn nhẫn nhịn nay lại mắng xối xả như thế, đúng là vô lý.
“Tùy Tử, cô đừng tưởng cô còn nhỏ nữa, mọi người ở đây muốn cho cô biết, đừng tưởng bọn này không biết chuyện xấu giữa cô với Lục Hoài Chinh, con mẹ nó ai mà còn lạ lùng gì nữa, tôi cũng không chiều cô nữa đâu.”
“Tôi với anh Lục không có gì hết!” Tùy Tử cất giọng the thé đáp lại.
Người nọ cười nhạt: “Năm đó cô lén vào ký túc xá của Lục Hoài Chinh không phải là muốn leo lên giường của anh ta sao? Cô nam quả nữ dám bôi nhọ kỷ luật mà còn sợ người khác nói hả? Tôi chưa báo lên trụ sở chính của quân khu là đã cho cô mặt mũi lắm rồi.”
Tùy Tử khiếp sợ nhìn cô gái kia, giọng nghẹn lại: “Con gái như cô sao dám nói ra những lời này?”
Những lời này vốn cũng chỉ truyền nhau khi mọi người rảnh rỗi tám chuyện mà thôi, cho đến giờ chưa ai từng dám nói trước mặt Tùy Tử cả, thỉnh thoảng chỉ đùa Lục Hoài Chinh với Tùy Tử, Tùy Tử cũng đã giải thích mấy trăm lần rồi, nhưng trong mắt họ cô ta làm vậy cũng chỉ để che đậy. Tùy Tử nói nhiều cũng phiền, bèn không giải thích nữa, bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, cô ta cảm thấy tâm tư bọn họ cũng không trong sạch gì.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lục Hoài Chinh dưới lầu cũng sững lại, một chân giẫm trên bậc thang, biểu tình mờ mịt, từ lúc nào giữa anh và Tùy Tử bị đồn thành như vậy rồi?
“Cậu với Tùy Tử?” Hướng dẫn Đường nhìn anh với vẻ mặt không tưởng tượng nổi, một giây sau, thở dài vỗ vai anh, thành khẩn nói: “Tôi còn tưởng cậu thích bác sĩ Tiểu Vu chứ, quan hệ nam nữ của cậu phức tạp nhỉ, làm ảnh hưởng đến tác phỏng kỷ luật lắm đấy! Tôi nói cậu biết, tôi và Tùy Tử lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cậu chớ có được động đến người ta rồi lại phủi sạch như thế! Nếu thật sự như mấy cô đó nói thì cậu cũng nên chịu trách nhiệm đi, chứ không lão Đường dù có thành quỷ cũng không tha cho cậu ——”
Đường Minh Lương vừa dứt lời thì khóe mắt liếc thấy được một bóng người, lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy Vu Hảo đứng đó như khúc gỗ, Lão Đường đột nhiên hiểu ra, bình tĩnh liếc nhìn cô, tự giác thấy lời mình vừa nói không ổn chút nào, chép miệng rồi cười với cô: “Tiểu Vu à, cô đừng để ý ——”
Bỗng Lục Hoài Chinh quay phắt đầu lại, ánh nắng ban trưa có phần chói mắt, Vu Hảo không vào hành lang đứng mà đứng dưới ánh nắng chói mắt ấy, cả người trắng sáng hẳn lên.
Từ lúc năm tuổi anh đã giỏi đoán ý qua lời nói sắc mặt rồi, nói cho dễ hiểu là dụ được người lớn phải sửng sốt, hết sức vui mừng. Rồi lại dùng tám năm tiếp theo tháo khuôn mặt giả nhân giả nghĩa này xuống, cố bớt nghiên cứu biểu cảm của người khác đi.
Song ngày đó Lục Hoài Chinh lại “giở trò cũ”.
Lần nữa dè dặt cẩn thận quan sát vẻ mặt Vu Hảo, có điều lúc ấy quá chói, cũng không biết gió ở đâu thổi tới, bóng cây chập chờn lay động, mảng sáng mảng tối luân phiên bao trùm lấy gương mặt cô.
Chờ lúc cô lại gần, Lục Hoài Chinh thấy cô cười với Đường Minh Lương, anh nghĩ, đó là nụ cười lẽ phép thông thường nhất, không chứa hàm ý sâu xa nào.
Bây giờ trong đầu Lục Hoài Chinh chỉ có một ý nghĩ.
Anh muốn bóp chết Tùy Tử.
Mà thôi, bóp chết mình cũng được.
…
Triệu Đại Lâm vốn đang ngủ trưa, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh liền bò dậy nhìn.
Kết quả nghe người nào đó lắm chuyện lắm mồm, vốn tính tò mò nên muốn xem xem mấy cô nàng này còn muốn nói cái gì, vui vẻ dựa vào lan can híp mắt nhìn, chẳng ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy Lục Hoài Chinh đứng ở cầu thang, cùng với Vu Hảo đứng phía sau.
Triệu Đại Lâm nhìn Lục Hoài Chinh với ánh mắt ‘cậu tự cầu phúc đi’.
Lục Hoài Chinh cảm thấy đau đầu không thôi, EQ bình thường cao là vậy mà đến bây giờ lại thấy không đủ dùng, nếu như chuyện gì trên thế giới cũng có thể giải quyết bằng súng thì hay biết mấy, đơn giản dứt khoát lại thẳng thắn, đầu xuôi đuôi lọt.
Vu Hảo cũng chẳng dừng chân, đi thẳng về ký túc xá rồi đóng cửa lại.
Hành lang bừa bộn như có cơn bão vừa quét tới, trên mặt tường xám trắng có vết nước đọng loang lổ chỗ này chỗ kia, mấy chậu rửa mặt nằm rơi la liệt, không biết cái chậu rửa kém may nào lại đập trúng vào đống sắt.
Đường Minh Lương thấy cảnh này thì nổi cơn thịnh nộ, lửa giận trong lồng ngực hừng hực dấy lên, chủ yếu vẫn là xót cho chậu rửa mặt: “Các cô đang làm gì đấy hả!”
Mấy cô gái đó người nào người nấy cũng xoay mặt đi không chịu nói, Tùy Tử Điềm thì vẫn còn đang sụt sịt tức tưởi.
Đường Minh Lương lại tức giận, cảm thấy đám phụ nữ này đúng là phiền phức, song khi thấy gương mặt đầy nước mắt lại đang cố kìm nén không khóc của Tùy Tử Điềm thì lại không đành lòng, bèn thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại phải gay gắt với nhau như thế? Tùy Tử em nói đi.”
Đường Minh Lương có tâm tư, cố ý cho Tùy Tử mở miệng trước, điều này đã khiến mấy cô gái còn lại hết sức khinh thường nhìn nhau.
Thật ra chuyện này đâu phải đôi lời là nói rõ được, tình bạn giữa con gái vốn phức tạp, tất cả mâu thuẫn ngày thường đều do mấy chuyện nhỏ nhặt ngày thường mà dần dà tích lũy nên, cũng chẳng biết lúc nào thì bùng nổ, có lẽ với cánh đàn ông thì đây là vấn đề nhỏ, nhưng đấy lại là mồi lửa kích thích mâu thuẫn giữa bọn họ.
Từ lúc còn ở trường nghệ thuật quân đội là mấy cô gái đã bất mãn với Tùy Tử rồi, dần dà qua nhiều năm, chuyện lớn chuyện nhỏ chất thành đống, tuy nhiên có lẽ thật sự phẫn nộ là từ cái lần Tùy Tử ngồi với lãnh đạo, vậy là từ đó bắt đầu có mấy chuyện vặt vãnh xảy ra.
Sáng nay không biết ai đã cất giày múa của Tùy Tử phơi trên sân thượng vào, sau đó người kia còn phơi giày của mình lên, lúc Tùy Tử tìm được mặc vào thì phát hiện giày vẫn còn ướt, thế nhưng tối nay là buổi diễn cuối cùng rồi, cô ta không còn giày để mặc nên tức điên người, liền tìm đến người kia tranh cãi, ai ngờ câu đầu tiên của đối phương đã chỉ trích ngược lại cô ta, còn không hề áy náy chút nào. Tùy Tử rất khó chịu, thế là lắm mồm nói đôi câu, người kia liền quẳng chậu rửa mặt đi, lúc bấy giờ mới châm ngòi cho chuyện này.
Tùy Tử đứt quãng kể lể, hai người đàn ông là Lục Hoài Chinh và Đường Minh Lương nghe mà thấy hoang đường, chỉ là chút chuyện cỏn con mà lại có thể dày vò thành cục diện khó chịu như vậy, đúng là bản lĩnh của phụ nữ.
Vu Hảo ngồi trong phòng một lúc, đứng dậy rót cho mình ly nước.
Tiếng nước chảy róc rách, thế nhưng sự chú ý lại đặt ngoài cửa, một hồi lâu sau, Tùy Tử lại nổi giận lần nữa.
“Tiểu Huệ lấy đồ của em.”
Lập tức nữ binh tên Tiểu Huệ đỏ mắt chực khóc, hoàn toàn mất đi phong độ, nổi giận đùng đùng giơ tay chỉ vào Tùy Tử, giương nanh múa vuốt toan xông lên đánh cô ta thì bị người ngoài ngăn lại, đỏ mắt gào lên: “Cô đừng có làm càn!”
“Chuyện này nói nhỏ thì nhỏ mà nói lớn cũng lớn, Tùy Tử, em chắc chứ?” Đường Minh Lương hỏi.
Tùy Tử gật đầu, “Vâng.”
Đường Minh Lương nhìn sang Lục Hoài Chinh, rồi quay đầu lại hỏi: “Em bị mất cái gì?”
Tùy Tử nói: “Một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó là bà nội để lại cho em.”
“Mất khi nào?”
“Năm ngoái, ngay lúc kết thúc buổi biểu diễn, em không tìm thấy chiếc nhẫn đâu, mà trước ngày đó, em thấy Tiểu Huệ động vào đồ em.”
Bình thường cãi nhau cũng được thôi, nhưng trộm đồ là liên quan đến vấn đề nhân phẩm, hướng dẫn Đường cảm thấy có muốn quản chuyện này cũng không đến lượt anh ta quản, đang tính hay là báo chuyện này với đoàn văn công để tự họ xử lý nội bộ, kết quả đúng lúc này Triệu Đại Lâm lên tiếng.
“Chuyện này dễ thôi.”
Lục Hoài Chinh và hướng dẫn Đường nghe tiếng thì quay đầu lại, hướng dẫn Đường hỏi: “Cô có ý gì à?”
Triệu Đại Lâm dựa vào lan can, khẽ gật đầu, hất cằm về phía hai cô gái kia, “Có một người biết chắc chắn ai trong hai người đó nói dối.”
Vu Hảo đang cầm ly nước, một tay chống lên mép bàn, thong thả dựa vào bàn uống nước.
Thì bất chợt thấy trước mắt sáng lên.
Cô quay đầu nhìn lại, cửa phòng từ từ được mở rộng, ánh nắng buổi trưa dần theo biên độ mở rộng của khe cửa mà lấp đầy khắp phòng.
Lục Hoài Chinh xuất hiện trước cửa.
Ánh sáng kéo dài bóng anh, thon dài thẳng tắp, Vu Hảo nhìn chăm chú bóng người dưới đất một lúc mới quay đầu lại, cụp mắt tiếp tục uống trà.
“Vu Hảo, có thể ra đây giúp một chuyện không?”
Từ sau ngày kia, lần đầu tiên Lục Hoài Chinh nói chuyện với Vu Hảo lại là vì chuyện của Tùy Tử, lòng Vu Hảo đắng chát cứ như trong ly trà cô đang uống có cho thêm hoàng liên vậy, vốn vẻ mặt rất không kiên nhẫn, muốn cứng rắn từ chối một lần, thế nhưng trong lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đầy thâm tình của anh, lòng chợt mềm đi.
Cô không thể từ chối anh được.
Mỗi cái nhìn của anh, dù chỉ hời hợt liếc sang thôi, nhưng lại khiến cô cảm thấy đầy ắp thâm ý.
Cô đặt ly nước xuống, gật đầu.
…
Vu Hảo với Tùy Tử ngồi trong phòng tâm lý khoảng năm phút, không ai chịu mở miệng nói chuyện cả.
Vu Hảo ôm cánh tay dựa vào ghế, lúc cô làm việc có phần mạnh mẽ, đôi mắt trong suốt kia như thanh kiếm sắc bén có thể nhìn xuyên thấu, sắc bén đến nỗi có thể đâm thẳng vào lòng người khác, không chút lưu tình lôi hết những suy nghĩ đen tối kia ra ngoài.
Tùy Tử quán sát cô năm phút rồi mở miệng trước: “Tôi đã từng thấy chị rồi.”
“Ừ?” Vu Hảo nhướn mày.
Tùy Tử cười, “Trong điện thoại của anh Hoài Chinh, tấm ảnh chụp chung của hai người hồi học cấp ba.”
Có lẽ là vào kì nghỉ đông lớp mười, hồi đó có tuyết rơi, Lục Hoài Chinh kiên quyết kéo cô ra trời tuyết chụp một tấm ảnh, không có chức năng tự động làm đẹp mà cũng không có bộ lọc ảnh, chỉ có hai cái đầu tụm vào với nhau.
“Thế à.” Vu Hảo thờ ơ, “Đừng lảng sang chuyện khác.”
“Ờ.” Tùy Tử ngoan ngoãn nói, “Vậy chị hỏi đi, kiểm tra thế nào?”
“Tiếp theo tôi sẽ hỏi cô vài câu hỏi, cô chỉ cần trả lời là phải hoặc không phải.”
Tùy Tử gật đầu.
“Cô là Tùy Tử Điềm?”
“Phải.”
“Năm nay hai mươi lăm tuổi?”
“Phải.”
“Ghét Tiểu Huệ?”
“Phải.”
“Từng có mâu thuẫn đánh nhau với cô ấy?”
“Không có.”
…
Vu Hảo hỏi một đống câu hỏi thường ngày, Tùy Tử đáp rất trôi chảy, mắt không chớp lần nào.
Vu Hảo đeo máy đo nhịp tim cho Tùy Tử, cô ta tò mò chạm tới chạm lui, Vu Hảo giơ tay ra đánh, cảnh cáo: “Không được lộn xộn.”
Tùy Tử ấm ức bĩu môi, bất động: “Chị Vu Hảo, với ai chị cũng dữ thế à?”
Vu Hảo không để ý cô ta, đeo máy lên cho cô ta lần nữa rồi cầm sổ ghi chép số liệu.
Tùy Tử nhỏ giọng trách móc: “Hèn gì %#&*@–“
Cô ta càng nói càng nhỏ, câu nói kế tiếp, Vu Hảo cơ hồ không nghe rõ.
Tùy Tử còn nói, “Chị Vu Hảo, tôi với anh Hoài Chinh không có quan hệ như bên ngoài đồn đại đâu, bọn tôi thật sự không phải quan hệ đó.”
Vu Hảo: “Ờ.”
Tùy Tử: “Tôi thật sự không thích anh Hoài Chinh.”
Vu Hảo: “Ờ.”
Tùy Tử: “Tôi biết Tiểu Huệ thích anh Hoài Chinh, ngoài mặt giả vờ cô ta khinh thường anh ấy, nhưng lần nào cô ta đến viện không vụ là mắt lúc nào cũng tìm anh Hoài Chinh đầu tiên, tôi cực ghét Tiểu Huệ, cô ta có sở thích biến thái rình mò người khác, trước kia tôi phát hiện cô ta thích xem trộm nhật ký của tôi nên tôi cố tình viết mấy lời mập mờ cho cô ta xem, tôi chỉ thích nhìn cô ta khổ sở tức giận ghen ghét đến phát điên nhưng lại không có chỗ phát tiết.”
Lúc này Vu Hảo mới ngẩng đầu lên, đặt bút lên bàn: “Vậy cô cũng rất biến thái.”
Tùy Tử vẫn tự mình nói: “Trong lòng anh Hoài Chinh chỉ có duy nhất một người chị, nhiều lần tôi thấy anh ấy thường xuyên nhìn tấm ảnh trong điện thoại đến ngẩn người.”
“Nói dối.” Vu Hảo chỉ nhìn một lần đã nhìn thấu.
Tùy Tử gãi đầu, thừa nhận, “Được rồi, thật ra thì chỉ có một lần thôi, có điều lúc đó mắt đỏ ửng, nhìn rất đáng thương.”
“Lúc nào?”
“Lúc anh ấy học ở học viện quân sự, thời gian đó ông Lục mới mất, nhận được tin trễ nên không kịp gặp mặt lần cuối. Quãng thời gian kia tâm trạng anh ấy rất tệ, chắc là nhớ chị.”
“Vậy cô vào phòng ký túc xá của anh ấy làm gì?”
“Hừ, không nói cho chị biết, ai bảo lúc nãy chị hung dữ quá chi.”
“À.” Vu Hảo cũng không chịu thua, “Vậy chúng ta bắt đầu kiểm tra tiếp.”
Tùy Tử: “…”
Xong Tiểu Huệ là xong hai đợt kiểm tra, Vu Hảo cầm sổ đánh giá đi ra khỏi phòng tâm lý.
Lục Hoài Chinh đứng dựa vào tường.
Vu Hảo đứng ở cửa, đưa tài liệu cho anh.
Lục Hoài Chinh nhận lấy, lật hai trang mà không hiểu gì, giơ tài liệu nhướn mày với cô.
Vu Hảo đút hai tay vào túi áo khoác dài, dựa vào tường nhìn anh, “Anh hy vọng kết quả là gì?”
Lục Hoài Chinh không hy vọng gì cả, anh chỉ cụp mắt nhìn cô, rồi nghiêng người sang khoanh hai tay đứng tựa ra sau, cười nói: “Tôi hy vọng chỉ là hiểu lầm thôi, như vậy tôi không cần viết báo cáo.”
Vu Hảo gật đầu, “Hai người họ đều không nói dối.”
Anh thôi cười.
“Đồ không phải do Tiểu Huệ lấy, Tùy Tử xác thực chính mắt nhìn thấy Tiểu Huệ động vào đồ của cô ấy nên trong lòng mới nhận định là Tiểu Huệ lấy, nhưng quả thật không phải vậy, chúc mừng anh, không cần viết báo cáo.”
Vu Hảo vỗ sổ đánh giá lên lồng ngực rắn chắc của anh, rồi xoay người đi vào.
Lục Hoài Chinh ôm tài liệu vào ngực, vẫn dựa vào tường, dươi nắng chiều hoàng hôn, anh cất giọng lười biếng gọi cô lại:
“Vu Hảo.”
Vu Hảo quay đầu, giống như gặp lại được thiếu niên tuấn tú năm đó trong nắng chiều, một thoáng hốt hoảng, cô nhớ đến một câu nói ——
Hành langdài một tấc tương tư, mười năm vẫn hoài một tấm lòng*.
(*Trích hai câu trong bài Ngu Mỹ Nhân của Nạp Lan Dung Nhược.)
Vu Hảo còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng dậy bước về phía cô, bóng lưng dày rộng của người đàn ông bỗng chặn lại trước mặt cô, ép cô đè mình lên tường, sau lưng Vu Hảo dán vào mặt tường lạnh băng, còn phía trước là thân thể rắn chắc của anh. Chợt thấy trước mắt tối sầm lại, một giây kế tiếp, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên mắt cô.
Bên tai là tiếng hô hấp trầm thấp của anh, nóng bỏng gần gũi, cháy lan từ mắt đến tận đáy lòng cô.
Vu Hảo chợt nghe thấy Lục Hoài Chinh nói bên tai mình:
“Sợ thì dựa vào, tôi biết em thấy rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.