Chương 86: Ngoại truyện Triệu Đại Lâm (2)
Tg Nhĩ Đông Thố Tử
16/11/2018
Thì ra trong lúc cô không hề hay biết, anh Vũ Thành đã chọn được trường đại học cho mình rồi.
Triệu Đại Lâm cảm thấy mất mát, nhưng nhiều năm qua mất mát đã nhiều nên dần cũng quen.
Tối hôm ấy, cô trèo vào phòng của Hồ Vũ Thành.
Tứ hợp viện của bà ngoại Hồ Vũ Thành rất nhỏ. Theo như Triệu Đại Lâm nói thì còn nhỏ hơn bụng chim sẻ, dẫu gì chim sẻ còn có đủ ngũ tạng, thứ cần có đều có. Khi ấy cô rất xót cho hoàn cảnh sinh hoạt của Hồ Vũ Thành, thường xuyên “dâng lễ” mấy món đồ chơi mình không nỡ bỏ cho Hồ Vũ Thành.
Hồ Vũ Thành tính tình lạnh nhạt, không hay nói nhiều, nhưng vẫn nhận “đồ cúng” của cô.
Lần đầu tiên Triệu Đại Lâm đến phòng cậu, cô hoàn toàn chấn động trước mức độ sơ sài.
Tại sao trên đời này lại có người tối giản được như vậy chứ? Đồ của cậu không nhiều, chỉ một giường một bàn cùng một tủ quần áo bằng gỗ, trên bệ cửa sổ có một chậu xương rồng, ngoài ra không còn gì nữa.
Nhưng từ sau cái lần Triệu Đại Lâm trèo vào phòng anh vào lúc nửa đêm ấy, từ một chậu xương rồng đã biến thành một hàng xương rồng.
Đêm hôm ấy, Triệu Đại Lâm vẫn chưa biết gì, hai ba cái nhảy lên bệ cửa nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhưng tay vừa bám lên thì cô đã đau đến mức hít hà không ngừng, vừa vung tay dậm chân, vừa nhìn bóng người ở trong cửa sổ nói: “Anh để nhiều xương rồng thế làm gì?”
Hồ Vũ Thành lườm cô: “Đề phòng trộm.”
Triệu Đại Lâm xì một tiếng, phòng cô chứ gì.
“Em hỏi anh.”
“Cái gì?”
“Anh muốn đi Nam kinh à?”
“Ừ.”
“Nếu em muốn anh ở lại Bắc Kinh, anh có đồng ý không?”
“Không biết.”
“Anh Vũ Thành, anh chưa từng thích em đúng không?”
Hồ Vũ Thành im lặng, vẫn nhìn cô với vẻ hờ hững.
Triệu Đại Lâm cố ép nước mắt về lại, hai mắt đỏ bừng mở to, trong đêm tối, cô gằn từng chữ mắng cậu ta: “Đồ tệ mạt.”
Hồ Vũ Thành không phản bác, mặc cho cô mắng.
Triệu Đại Lâm nghẹn ngào nói, “Chúng ta chia tay đi.”
Cuối cùng Hồ Vũ Thành cũng lên tiếng, “Được.”
Năm lớp mười Hồ Vũ Thành đồng ý hẹn hò với cô, vào tối ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh lớp mười, dưới cây hòe già trước cổng nhà, Triệu Đại Lâm không kiềm chế được đã hôn cậu. Con gái không có kinh nghiệm, chỉ ôm lấy cổ cậu vừa mút vừa nhỏ giọng thì thầm: “Anh Vũ Thành, chúng ta hẹn hò đi, nhất định em sẽ đối tốt với anh.”
Hồ Vũ Thành dựa vào thân cây để mặc cô hôn, một tiếng đáp “được” đầy hờ hững đã xác định quan hệ của hai người. Nhưng cái chữ “được” của lúc này lại cắt đứt mối quan hệ.
Mà cây hòe già cách đó không xa vẫn đứng thẳng trong đêm tối, chẳng buồn chẳng vui.
Hồ Vũ Thành rời Bắc Kinh sớm một năm, đến Nam Kinh.
Đây là điều Triệu Đại Lâm không hề ngờ đến.
Thậm chí cậu ta còn không chào từ giã cô. Trong giờ thể dục, Triệu Đại Lâm vô tình nghe thấy bạn nữ lớp bên nói Hồ Vũ Thành đã trúng tuyển khoa thiên văn đại học Nam Kinh, tin tức này đã gáng một đòn đánh thức Triệu Đại Lâm.
Lúc cô tìm thấy Hồ Vũ Thành ở trong tiểu viện, cậu ta đang thu dọn hành lý.
Triệu Đại Lâm tức giận đi đến đẩy mạnh vào lưng cậu ta. Hồ Vũ Thành như biết cô muốn đến, không ngoái đầu, chỉ loạng choạng rồi nhanh chóng đứng vững, tiếp tục cúi đầu dọn dẹp.
Cô tức giận, vòng tay ôm lấy Hồ Vũ Thành từ đằng sau, dán mặt lên cổ cậu, nước mắt lăn dài: “Chúng ta đừng chia tay nữa có được không?”
“Được.”
Như thể Hồ Vũ Thành chỉ biết đáp được và không được.
Triệu Đại Lâm lại vui vẻ, lau nước mắt kéo người quay lại, lẻn vào ngực cậu: “Thật sao?”
Cậu nói: “Em muốn chia tay lúc nào cũng được.”
Quả thật năm ấy không chia tay. Lần chia tay thật sự là vào năm Triệu Đại Lâm thi đại học.
Bà ngoại Hồ Vũ Thành qua đời, cậu mệt mỏi quay về từ Nam Kinh, thế nhưng lại phát hiện gia sản đã bị người ta vơ vét, chú hai cậu ta lấy lại tiểu viện, Hồ Vũ Thành bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, trong tay chỉ cầm mỗi tấm di ảnh của bà ngoại.
Rồi cậu một thân một mình về lại Nam Kinh.
Và không quay về nữa.
Nửa tháng sau, Hồ Vũ Thành gửi tin từ Nam Kinh đến, “Chúng ta chia tay đi, anh yêu người khác rồi.”
Hồ Vũ Thành không mắc bệnh hiểm nghèo, cũng không có nỗi niềm khó nói, cậu ta thật sự đã yêu người khác.
Anh hai nói, Hồ Vũ Thành được bao nuôi.
Triệu Đại Lâm không tin, khóc lóc đòi đến Nam Kinh tìm cậu, nhưng lại bị mấy anh kéo về phòng. Cô gào khóc ầm ĩ, nước mắt chảy thành sông, huy động cả tay chân túm chặt lấy cánh cửa, nhưng dù sức cô có lớn đến mấy cũng không cản được mấy người anh đè cô xuống giường.
Anh hai ép cô nhìn thẳng vào mắt mình – mắt cô vô hồn trống rỗng, anh cắn răng nói: “Đại Lâm, em nghe anh nói đây, Hồ Vũ Thành không đáng, cậu ta không đáng để em phải như thế, nhất định sau này em sẽ gặp được người tốt hơn, em phải tin anh hai!”
“Có phải anh ấy chết rồi không?” Đôi mắt vô thần của Triệu Đại Lâm nhìn chằm chằm trần nhà.
“Anh ước gì cậu ta chết đi còn hơn.” Anh hai nghiến răng, “Em cảm thấy cậu ta từng thích em thật sao? Từ nhỏ đến lớn, vì có em nên đám lưu manh ngoài kia mới không dám đến tìm cậu ta gây chuyện. Cậu ta là đồ không tim không phổi, cậu ta chỉ thích người có ích với mình, em biết chưa hả? Ở Bắc Kinh em có thể giúp được cậu ta, nhưng ở Nam Kinh em không giúp được, nên cậu ta phải tìm chỗ dựa khác, bây giờ cậu ta cần lấy lòng chỗ dựa của mình em hiểu chưa? Dù cậu ta có từng thích em, nhưng đứng trước mặt lợi ích, cậu ta đã chọn lợi ích, em biết không?!”
Triệu Đại Lâm mù mờ mở mắt, không nói lời nào.
“Người đàn bà đang ở với cậu ta là quản lý quản lý cấp cao của tổng bộ Hải Thắng, em có biết Hải Thắng không?”
Có loáng thoáng nghe qua, hình như là công ty của chú hai Hồ Vũ Thành.
Cô nhớ có một năm vô tình biết được chú hai của Hồ Vũ Thành thực chất là bố cậu ta, Hồ Vũ Thành vẫn luôn hận ông ta, Triệu Đại Lâm biết.
“Đúng thế, là bố của Hồ Vũ Thành, bố cậu ta muốn chiếm đoạt Hải Thắng, Hồ Vũ Thành đi theo người đàn bà kia vì muốn trả thù bố mình.”
“Anh nói bậy!”
Triệu Đại Lâm quát to, gào xong đến chính cô cũng cảm thấy mất sức.
Vì cô hiểu rất rõ Hồ Vũ Thành là dạng người gì, cậu ta yêu bản thân mình hơn bất cứ người ai.
Gì mà khoa thiên văn, gì mà đại học Nam Kinh, tất cả đều là giả dối, mục đích cậu ta đến Nam Kinh xưa nay chỉ có một – chính là người phụ nữ có thể ngăn được cha cậu ta.
Hèn gì cậu ta nói, em muốn chia tay lúc nào cũng được.
Triệu Đại Lâm vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi chảy cả ra ngoài, đến nỗi có cả bong bóng ở mũi.
Dáng vẻ ngốc nghếch ấy lại khiến người khác đau lòng xiết bao.
***
Những năm qua Triệu Đại Lâm đã hôn rất nhiều lần, nhưng tính ra chỉ mới có đúng một người bạn trai. Điều kiện của đối phương rất tốt, ngũ trang đoan chính, mặc dù thu nhập không cao nhưng dẫu gì cũng là làm việc ở cơ quan nhà nước, phúc lợi đãi ngộ rất tốt.
Chia tay cũng rất hòa bình, không hề có mâu thuẫn, cũng chưa bao giờ cãi nhau, chỉ là cảm thấy không có cách nào tiếp tục được nữa, cảm xúc không mạnh mẽ. Mà hình như đối phương cũng nhận thấy điều đấy, nên trong lần hẹn hò cuối anh ta đã nói, “Đại Lâm này, anh rất thích em, nhưng anh không cảm nhận được tình cảm mãnh liệt ở em, mà em cũng thế, chưa bao giờ đào sâu để hiểu hơn về anh. Bây giờ như thể có chiếc bánh kem ở trước mặt anh, nhưng anh chỉ thấy được lớp kem bơ bên ngoài chứ không biết được cốt bánh làm từ gì, em như một thanh sô cô la, mà cũng như vị matcha thanh lạnh. Anh rất thích chiếc bánh kem đó, nhưng lại không có dũng khí cầm thìa lên.”
Triệu Đại Lâm học tâm lý học, lần đầu tiên thấy có người khéo léo nói chia tay như thế, cô bất giác cúi đầu cười, tỏ ý đã hiểu, “Vậy chúc anh sớm ngày tìm được chiếc bánh anh có dũng khí ăn tiếp.”
Thần kỳ ở chỗ, sau buổi tối chia tay trong hòa bình ấy, vì công việc của cả hai nhiều lần vô tình chạm mặt nhau, nhưng hai người vẫn lên tiếng chào hỏi như người bạn bình thường, không hề có vẻ lúng túng sau chia tay.
Trong sách nói, sau khi chia tay mà còn có thể làm bạn thì chắc chắn là không yêu nhau.
Khi cô cho rằng cuộc đời mình sẽ trôi qua như thế, thì bất ngờ gặp được Tôn Khải.
Cô cảm thấy bản thân có khuynh hướng thích ngược, tâm lý học nói, trong cuộc sống người có biểu hiện này nhất định là người được bao bọc yêu thương.
Tôn Khải chỉ quát cô một câu, cô đã có cảm giác hưng phấn khó hiểu, đặc biệt với chất giọng rất đàn ông kia của anh, một giây sau lại nghĩ, giọng đó mà ở trên giường nhất định sẽ rất êm tai.
Biểu hiện trên giường của Hồ Vũ Thành rất tốt, tuy nhìn cậu ta gầy gò nhưng lại rất biết lấy lòng phụ nữ, hèn gì có thể khiến người kia thích. Khẩu vị của cô đã trở nên kén chọn vì Hồ Vũ Thành.
Hồi ở Vân Nam khi nói muốn trao đổi con tin với tên phần tử vũ trang, một câu “cút đi” của Tôn Khải làm tim cô bất giác đập thình thịch. Ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên trái tim loạn nhịp như vậy, ngày xưa dù là với Hồ Vũ Thành cũng không hề có. Cô rung động trước Hồ Vũ Thành là vì tư thế lạnh lùng của cậu ta, cô nghiêng đầu chống cằm như đang ngắm nghía món hàng thủ công, lúc ấy Hồ Vũ Thành như ‘mặt trắng nhỏ’ cô nuôi vậy.
Cô vẫn cho rằng mình thích kiểu nam u sầu như Hồ Vũ Thành, nhưng không ngờ rằng, kiểu đàn ông bùng nổ hormone như Tôn Khải cũng có thể làm cô động lòng.
Tôn Khải cách mẫu bạn trai lý tưởng của cô rất xa. Thậm chí còn không liên quan một chút nào, càng không phải kiểu đẹp trai lạnh lùng, những khi nghiêm mặt quát mắng người khác thì vô cùng dữ dằn đáng sợ, càng không phải là kiểu đàn ông dịu dàng.
Nếu đặt vào trong đám người bình thường thì ngũ quan của anh cũng tính là xuất chúng, coi như đẹp trai, nhưng tuyệt đối chưa đến mức hoàn mỹ, càng không phải là tiêu chuẩn trai đẹp của Triệu Đại Lâm. Hay nên nói kiểu dung mạo như Lục Hoài Chinh mới là tiêu chuẩn của cô, nhưng Lục Hoài Chinh quá giống cô, huống hồ cậu ta còn là mối tình đầu của Vu Hảo, dù cô có khốn nạn tới mấy cũng không ra tay với người của bạn.
Cô phát hiện mình để tâm đến Tôn Khải là vào một buổi chiều ở Vân Nam.
Tôn Khải ở trần đi ngang qua trước cửa sổ cô, khăn lông trắng vắt trên cổ, cơ lưng cuồn cuộn. Anh đi đến trước ao rồi ném gáo vào, cúi người múc nước lên nhanh chóng rửa mặt, không cần sữa rửa mặt song da dẻ vẫn khá đẹp, nước da khỏe khoắn, vậy mà không chịu chăm chút.
Rồi anh tắt nước ngẩng đầu lên, chợt trông thấy Triệu Đại Lâm đứng trước cửa sổ nhìn mình không chớp mắt, anh giơ khăn lông lên lau, giọt nước lăn xuống dọc cằm xuống đến yếu hầu, Triệu Đại Lâm bất giác nóng cả người.
Có lẽ do ánh mắt cô quá nóng bỏng.
Tôn Khải quay về đi ngang qua trước cửa sổ cô, lườm một cái có ý cảnh cáo. Triệu Đại Lâm nói: “Giả bộ đứng đắn cái gì.”
Kết quả bị người ta nghe thấy, nhưng anh không vòng lại mà về phòng mặc áo vào rồi mới đi đến trước mặt cô, hai tay đút trong túi quần, qua cửa sổ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nhưng rồi lại dần đầu hàng trước cái nhìn ngang ngược của cô. Anh cúi đầu cười, hiếm khi thấy không ức giận mà nói: “Tôi cũng không biết cô có ở đây, một đám đàn ông sống trong quân đội quen rồi, ít khi có con gái, hôm nay do tôi không chú ý, lần sau sẽ cẩn thận hơn.”
Triệu Đại Lâm không đổi sắc mặt: “Ờ.”
“Ờ?” Tôn Khải nhướn mày.
“Không thì sao, còn phải đợi tôi bình luận à? Cơ bắp to đẹp?”
Tôn Khải cười hề hề: “Bình thường thôi, không cần phải châm chọc vậy chứ.”
Triệu Đại Lâm đóng cửa sổ cái rầm, không muốn nói nhiều với anh dù chỉ một câu.
Cửa sổ là loại kính mờ, đóng lại rồi chỉ có thể trông thấy hai hình bóng mơ hồ. Lớp kính mỏng chắn giữa hai người.
Tôn Khải đứng ngoài cửa sổ.
Triệu Đại Lâm đứng trong này, cô đưa tay vỗ mặt nhắc nhở bản thân.
Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, Triệu Đại Lâm mày không được như thế!
Nhưng cô vẫn cho rằng việc một người phụ nữ nảy sinh hảo cảm với đàn ông là việc không thể tránh khỏ. Trên thế giới này, có lẽ từng phút từng giây bạn sẽ gặp được người đàn ông làm bạn có hảo cảm, nhưng một người phụ nữ liêm sỉ là khi biết đối phương đã có gia đình thì sẽ kịp thời chấm dứt hạt giống hảo cảm này.
Triệu Đại Lâm kịp thời cắt đứt. Nhưng trong mấy đêm ở Vân Nam cô trằn trọc trở mình không ngủ nổi, có lúc nửa đêm cô rón rén xuống nhà hút thuốc, lại nhìn thấy Tôn Khải ra khỏi văn phòng.
Cô quay đầu rời đi, cố ý tránh anh.
Nhưng Tôn Khải lại gọi cô lại: “Cô kia.”
Triệu Đại Lâm dừng lại, xoay chân xoay mình vẫn không chịu xoay đầu. Tôn Khải đút hai tay trong túi, đột nhiên đứng tại chỗ kêu lên: “Đứng nghiêm đấy không được nhúc nhích!”
Triệu Đại Lâm bất thình lình đứng thẳng người lại, hai tay đặt theo đường chỉ quần, trong tay vẫn còn kẹp thuốc.
Bước chân sau lưng tiến đến gần, Tôn Khải đi đến trước mặt cô rồi vòng quanh cô nửa vòng, “Hơn nửa đêm không chịu ngủ…” Rồi cúi đầu nhìn thuốc trong tay cô, cúi người giật lấy cầm lên nhìn rồi ngẩng đầu liếc cô, như cười như không nói: “Triệu Đại Lâm, cô có biết hút thuốc trong quân đội sẽ bị phạt gì không?”
Cái gì?
Triệu Đại Lâm ngớ người, nhưng cũng không nhượng bộ với anh, “Phạt gì?”
“Hít đất năm mươi lần.”
Rất lâu về sau Triệu Đại Lâm mới biết hôm đó Tôn Khải chỉ thuận miệng bịa chuyện trêu cô. Vậy mà sáng hôm sau cô còn nghiêm túc hít đất năm mươi lần trên thao trường, còn cố tình gọi Trần Thụy tới đếm.
Tố chất Triệu Đại Lâm rất khá, từ nhỏ theo chân mấy anh luyện được chút công phu, cũng rất coi trọng thể dục thể thao nên cô khỏe hơn Vu Hảo nhiều.
Có điều có khỏe đến mấy hay cố chống đỡ tới mấy, thì trong mắt Trần Thụy động tác của Triệu Đại Lâm vẫn không đúng tiêu chuẩn.
Đếm gần hết Trần Thụy cũng lười, mắt nhắm mắt mở làm biếng đếm: “35, 36, 39…”
“Cậu nghiêm túc đếm đi được không hả? Sau 36 là 39 à?” Triệu Đại Lâm đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển chỉnh lại.
Trần Thụy: “Bác sĩ Triệu này, cô tích cực như thế làm gì? Đội trưởng Tôn sẽ không kiểm tra cô thật đâu.”
“Không được, tôi phải tuân thủ kỷ luật trong quân đội, không thể gây rắc rối cho các cậu được.”
Kết quả Tôn Khải đi đến, ah đã thay đồng phục tác chiến, xắn tay áo gập người xuống nhìn Triệu Đại Lâm cật lực nằm trên đất, tò mò hỏi: “Cô làm gì thế?”
“Không phải anh nói hút thuốc là phạt hít đất năm mươi lần à.” Trán Triệu Đại Lâm toát cả mồ hôi, thở hổn hển đứt quãng nói.
Tôn Khải nhướn mày cười rồi đứng lên, quay qua hỏi Trần Thụy: “Mấy cái rồi?”
“Ba mươi sáu…”
“Được rồi, đứng lên đi.”
Hai tay Triệu Đại Lâm đã bắt đầu run run, nhưng vẫn chống đỡ nói: “Tôi làm một trăm cái, tôi muốn hút thêm điếu nữa.”
Trần Thụy cười phì.
Nếu không phải người ta là con gái thì Tôn Khải đã tát một phát rồi, còn dám cò kè nữa cơ đấy.
Triệu Đại Lâm kiên quyết hít đất năm mươi lần, đợi tới lúc bò dậy thì hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, Tôn Khải vội đỡ người, không để cô trượt xuống đất.
Song cô vẫn còn ý thức.
Thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của người đàn ông này ở bên tai, lồng ngực rung động, cô nghe thấy anh nói với Trần Thụy, “Cậu cứ tập hợp mọi người đi, tôi đưa cô ấy đến chỗ quân y đã.” Nói rồi anh dễ dàng ôm ngang người lên, cúi đầu nhìn cô mắng, “Mới sáng sớm đã gây chuyện cho tôi rồi…”
Triệu Đại Lâm nhắm mắt tựa vào ngực anh, vô thức ôm chặt lấy cổ anh, bất ngờ nghe Tôn Khải cười nói: “Nghe thấy tôi nói gì?”
Triệu Đại Lâm dựa vào lòng anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, ừ khẽ một tiếng.
“Tính theo tiêu chuẩn thì vừa rồi cô hít đất sai cả rồi, lần này không so đo với cô, sau này không được phép hút thuốc trong quân đội nữa.”
Đầu cô mơ màng, cũng không biết mình ậm ờ nói gì nữa.
“Vậy lần sau anh dạy tôi cho đúng đi.”
Tôn Khải bất giác đáp được.
Vừa dứt lời anh bỗng kịp phản ứng lại, dạy cái gì mà dạy, một người đàn ông sắp kết hôn như mình lại còn dây dưa với người khác làm gì. Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Từ sau hôm đó, hễ thấy Triệu Đại Lâm là Tôn Khải lại tránh mặt.
Triệu Đại Lâm muốn nói hai câu với anh cũng không được, tránh cô như tránh ôn dịch vậy.
Sau đó vô tình nghe thấy hai sĩ quan nói.
“Có thấy đội trưởng Tôn với bác sĩ Triệu là lạ không?”
“Hình như bác sĩ Triệu thích đội trưởng Tôn của chúng ta?”
“Không phải đội trưởng Tôn sắp kết hôn rồi à?”
“Bác sĩ Triệu sẽ không đập chậu cướp bông chứ?”
“Tôi sợ đội trưởng Tôn không cầm lòng được thôi. Dù gì bác sĩ Triệu cũng là người đẹp, nếu cô ấy chủ động tìm đến thì anh có từ chối không?”
“Dĩ nhiên không rồi, không thấy mấy ngày nay đội trưởng Tôn đang tránh mặt bác sĩ Triệu à, đoán chắc cũng biết được tâm tư của bác sĩ Triệu rồi. Hôm qua đội trưởng Tôn còn gọi điện anh anh em em với vợ chưa cưới đấy, yên tâm đi, cùng lắm chỉ là bác sĩ Triệu đơn phương thôi.”
“Bác sĩ Triệu này cũng thật là, biết rõ đội trưởng Tôn sắp kết hôn mà còn dây vào, cô gái này đúng là không có tiết tháo.”
Triệu Đại Lâm nghĩ.
Cô làm nhiều chuyện không có tiết tháo lắm, nhưng chỉ với Tôn Khải, cô chỉ thiếu nước treo hai chữ ‘tiết tháo’ lên đầu.
Triệu Đại Lâm cảm thấy mất mát, nhưng nhiều năm qua mất mát đã nhiều nên dần cũng quen.
Tối hôm ấy, cô trèo vào phòng của Hồ Vũ Thành.
Tứ hợp viện của bà ngoại Hồ Vũ Thành rất nhỏ. Theo như Triệu Đại Lâm nói thì còn nhỏ hơn bụng chim sẻ, dẫu gì chim sẻ còn có đủ ngũ tạng, thứ cần có đều có. Khi ấy cô rất xót cho hoàn cảnh sinh hoạt của Hồ Vũ Thành, thường xuyên “dâng lễ” mấy món đồ chơi mình không nỡ bỏ cho Hồ Vũ Thành.
Hồ Vũ Thành tính tình lạnh nhạt, không hay nói nhiều, nhưng vẫn nhận “đồ cúng” của cô.
Lần đầu tiên Triệu Đại Lâm đến phòng cậu, cô hoàn toàn chấn động trước mức độ sơ sài.
Tại sao trên đời này lại có người tối giản được như vậy chứ? Đồ của cậu không nhiều, chỉ một giường một bàn cùng một tủ quần áo bằng gỗ, trên bệ cửa sổ có một chậu xương rồng, ngoài ra không còn gì nữa.
Nhưng từ sau cái lần Triệu Đại Lâm trèo vào phòng anh vào lúc nửa đêm ấy, từ một chậu xương rồng đã biến thành một hàng xương rồng.
Đêm hôm ấy, Triệu Đại Lâm vẫn chưa biết gì, hai ba cái nhảy lên bệ cửa nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhưng tay vừa bám lên thì cô đã đau đến mức hít hà không ngừng, vừa vung tay dậm chân, vừa nhìn bóng người ở trong cửa sổ nói: “Anh để nhiều xương rồng thế làm gì?”
Hồ Vũ Thành lườm cô: “Đề phòng trộm.”
Triệu Đại Lâm xì một tiếng, phòng cô chứ gì.
“Em hỏi anh.”
“Cái gì?”
“Anh muốn đi Nam kinh à?”
“Ừ.”
“Nếu em muốn anh ở lại Bắc Kinh, anh có đồng ý không?”
“Không biết.”
“Anh Vũ Thành, anh chưa từng thích em đúng không?”
Hồ Vũ Thành im lặng, vẫn nhìn cô với vẻ hờ hững.
Triệu Đại Lâm cố ép nước mắt về lại, hai mắt đỏ bừng mở to, trong đêm tối, cô gằn từng chữ mắng cậu ta: “Đồ tệ mạt.”
Hồ Vũ Thành không phản bác, mặc cho cô mắng.
Triệu Đại Lâm nghẹn ngào nói, “Chúng ta chia tay đi.”
Cuối cùng Hồ Vũ Thành cũng lên tiếng, “Được.”
Năm lớp mười Hồ Vũ Thành đồng ý hẹn hò với cô, vào tối ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh lớp mười, dưới cây hòe già trước cổng nhà, Triệu Đại Lâm không kiềm chế được đã hôn cậu. Con gái không có kinh nghiệm, chỉ ôm lấy cổ cậu vừa mút vừa nhỏ giọng thì thầm: “Anh Vũ Thành, chúng ta hẹn hò đi, nhất định em sẽ đối tốt với anh.”
Hồ Vũ Thành dựa vào thân cây để mặc cô hôn, một tiếng đáp “được” đầy hờ hững đã xác định quan hệ của hai người. Nhưng cái chữ “được” của lúc này lại cắt đứt mối quan hệ.
Mà cây hòe già cách đó không xa vẫn đứng thẳng trong đêm tối, chẳng buồn chẳng vui.
Hồ Vũ Thành rời Bắc Kinh sớm một năm, đến Nam Kinh.
Đây là điều Triệu Đại Lâm không hề ngờ đến.
Thậm chí cậu ta còn không chào từ giã cô. Trong giờ thể dục, Triệu Đại Lâm vô tình nghe thấy bạn nữ lớp bên nói Hồ Vũ Thành đã trúng tuyển khoa thiên văn đại học Nam Kinh, tin tức này đã gáng một đòn đánh thức Triệu Đại Lâm.
Lúc cô tìm thấy Hồ Vũ Thành ở trong tiểu viện, cậu ta đang thu dọn hành lý.
Triệu Đại Lâm tức giận đi đến đẩy mạnh vào lưng cậu ta. Hồ Vũ Thành như biết cô muốn đến, không ngoái đầu, chỉ loạng choạng rồi nhanh chóng đứng vững, tiếp tục cúi đầu dọn dẹp.
Cô tức giận, vòng tay ôm lấy Hồ Vũ Thành từ đằng sau, dán mặt lên cổ cậu, nước mắt lăn dài: “Chúng ta đừng chia tay nữa có được không?”
“Được.”
Như thể Hồ Vũ Thành chỉ biết đáp được và không được.
Triệu Đại Lâm lại vui vẻ, lau nước mắt kéo người quay lại, lẻn vào ngực cậu: “Thật sao?”
Cậu nói: “Em muốn chia tay lúc nào cũng được.”
Quả thật năm ấy không chia tay. Lần chia tay thật sự là vào năm Triệu Đại Lâm thi đại học.
Bà ngoại Hồ Vũ Thành qua đời, cậu mệt mỏi quay về từ Nam Kinh, thế nhưng lại phát hiện gia sản đã bị người ta vơ vét, chú hai cậu ta lấy lại tiểu viện, Hồ Vũ Thành bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, trong tay chỉ cầm mỗi tấm di ảnh của bà ngoại.
Rồi cậu một thân một mình về lại Nam Kinh.
Và không quay về nữa.
Nửa tháng sau, Hồ Vũ Thành gửi tin từ Nam Kinh đến, “Chúng ta chia tay đi, anh yêu người khác rồi.”
Hồ Vũ Thành không mắc bệnh hiểm nghèo, cũng không có nỗi niềm khó nói, cậu ta thật sự đã yêu người khác.
Anh hai nói, Hồ Vũ Thành được bao nuôi.
Triệu Đại Lâm không tin, khóc lóc đòi đến Nam Kinh tìm cậu, nhưng lại bị mấy anh kéo về phòng. Cô gào khóc ầm ĩ, nước mắt chảy thành sông, huy động cả tay chân túm chặt lấy cánh cửa, nhưng dù sức cô có lớn đến mấy cũng không cản được mấy người anh đè cô xuống giường.
Anh hai ép cô nhìn thẳng vào mắt mình – mắt cô vô hồn trống rỗng, anh cắn răng nói: “Đại Lâm, em nghe anh nói đây, Hồ Vũ Thành không đáng, cậu ta không đáng để em phải như thế, nhất định sau này em sẽ gặp được người tốt hơn, em phải tin anh hai!”
“Có phải anh ấy chết rồi không?” Đôi mắt vô thần của Triệu Đại Lâm nhìn chằm chằm trần nhà.
“Anh ước gì cậu ta chết đi còn hơn.” Anh hai nghiến răng, “Em cảm thấy cậu ta từng thích em thật sao? Từ nhỏ đến lớn, vì có em nên đám lưu manh ngoài kia mới không dám đến tìm cậu ta gây chuyện. Cậu ta là đồ không tim không phổi, cậu ta chỉ thích người có ích với mình, em biết chưa hả? Ở Bắc Kinh em có thể giúp được cậu ta, nhưng ở Nam Kinh em không giúp được, nên cậu ta phải tìm chỗ dựa khác, bây giờ cậu ta cần lấy lòng chỗ dựa của mình em hiểu chưa? Dù cậu ta có từng thích em, nhưng đứng trước mặt lợi ích, cậu ta đã chọn lợi ích, em biết không?!”
Triệu Đại Lâm mù mờ mở mắt, không nói lời nào.
“Người đàn bà đang ở với cậu ta là quản lý quản lý cấp cao của tổng bộ Hải Thắng, em có biết Hải Thắng không?”
Có loáng thoáng nghe qua, hình như là công ty của chú hai Hồ Vũ Thành.
Cô nhớ có một năm vô tình biết được chú hai của Hồ Vũ Thành thực chất là bố cậu ta, Hồ Vũ Thành vẫn luôn hận ông ta, Triệu Đại Lâm biết.
“Đúng thế, là bố của Hồ Vũ Thành, bố cậu ta muốn chiếm đoạt Hải Thắng, Hồ Vũ Thành đi theo người đàn bà kia vì muốn trả thù bố mình.”
“Anh nói bậy!”
Triệu Đại Lâm quát to, gào xong đến chính cô cũng cảm thấy mất sức.
Vì cô hiểu rất rõ Hồ Vũ Thành là dạng người gì, cậu ta yêu bản thân mình hơn bất cứ người ai.
Gì mà khoa thiên văn, gì mà đại học Nam Kinh, tất cả đều là giả dối, mục đích cậu ta đến Nam Kinh xưa nay chỉ có một – chính là người phụ nữ có thể ngăn được cha cậu ta.
Hèn gì cậu ta nói, em muốn chia tay lúc nào cũng được.
Triệu Đại Lâm vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi chảy cả ra ngoài, đến nỗi có cả bong bóng ở mũi.
Dáng vẻ ngốc nghếch ấy lại khiến người khác đau lòng xiết bao.
***
Những năm qua Triệu Đại Lâm đã hôn rất nhiều lần, nhưng tính ra chỉ mới có đúng một người bạn trai. Điều kiện của đối phương rất tốt, ngũ trang đoan chính, mặc dù thu nhập không cao nhưng dẫu gì cũng là làm việc ở cơ quan nhà nước, phúc lợi đãi ngộ rất tốt.
Chia tay cũng rất hòa bình, không hề có mâu thuẫn, cũng chưa bao giờ cãi nhau, chỉ là cảm thấy không có cách nào tiếp tục được nữa, cảm xúc không mạnh mẽ. Mà hình như đối phương cũng nhận thấy điều đấy, nên trong lần hẹn hò cuối anh ta đã nói, “Đại Lâm này, anh rất thích em, nhưng anh không cảm nhận được tình cảm mãnh liệt ở em, mà em cũng thế, chưa bao giờ đào sâu để hiểu hơn về anh. Bây giờ như thể có chiếc bánh kem ở trước mặt anh, nhưng anh chỉ thấy được lớp kem bơ bên ngoài chứ không biết được cốt bánh làm từ gì, em như một thanh sô cô la, mà cũng như vị matcha thanh lạnh. Anh rất thích chiếc bánh kem đó, nhưng lại không có dũng khí cầm thìa lên.”
Triệu Đại Lâm học tâm lý học, lần đầu tiên thấy có người khéo léo nói chia tay như thế, cô bất giác cúi đầu cười, tỏ ý đã hiểu, “Vậy chúc anh sớm ngày tìm được chiếc bánh anh có dũng khí ăn tiếp.”
Thần kỳ ở chỗ, sau buổi tối chia tay trong hòa bình ấy, vì công việc của cả hai nhiều lần vô tình chạm mặt nhau, nhưng hai người vẫn lên tiếng chào hỏi như người bạn bình thường, không hề có vẻ lúng túng sau chia tay.
Trong sách nói, sau khi chia tay mà còn có thể làm bạn thì chắc chắn là không yêu nhau.
Khi cô cho rằng cuộc đời mình sẽ trôi qua như thế, thì bất ngờ gặp được Tôn Khải.
Cô cảm thấy bản thân có khuynh hướng thích ngược, tâm lý học nói, trong cuộc sống người có biểu hiện này nhất định là người được bao bọc yêu thương.
Tôn Khải chỉ quát cô một câu, cô đã có cảm giác hưng phấn khó hiểu, đặc biệt với chất giọng rất đàn ông kia của anh, một giây sau lại nghĩ, giọng đó mà ở trên giường nhất định sẽ rất êm tai.
Biểu hiện trên giường của Hồ Vũ Thành rất tốt, tuy nhìn cậu ta gầy gò nhưng lại rất biết lấy lòng phụ nữ, hèn gì có thể khiến người kia thích. Khẩu vị của cô đã trở nên kén chọn vì Hồ Vũ Thành.
Hồi ở Vân Nam khi nói muốn trao đổi con tin với tên phần tử vũ trang, một câu “cút đi” của Tôn Khải làm tim cô bất giác đập thình thịch. Ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên trái tim loạn nhịp như vậy, ngày xưa dù là với Hồ Vũ Thành cũng không hề có. Cô rung động trước Hồ Vũ Thành là vì tư thế lạnh lùng của cậu ta, cô nghiêng đầu chống cằm như đang ngắm nghía món hàng thủ công, lúc ấy Hồ Vũ Thành như ‘mặt trắng nhỏ’ cô nuôi vậy.
Cô vẫn cho rằng mình thích kiểu nam u sầu như Hồ Vũ Thành, nhưng không ngờ rằng, kiểu đàn ông bùng nổ hormone như Tôn Khải cũng có thể làm cô động lòng.
Tôn Khải cách mẫu bạn trai lý tưởng của cô rất xa. Thậm chí còn không liên quan một chút nào, càng không phải kiểu đẹp trai lạnh lùng, những khi nghiêm mặt quát mắng người khác thì vô cùng dữ dằn đáng sợ, càng không phải là kiểu đàn ông dịu dàng.
Nếu đặt vào trong đám người bình thường thì ngũ quan của anh cũng tính là xuất chúng, coi như đẹp trai, nhưng tuyệt đối chưa đến mức hoàn mỹ, càng không phải là tiêu chuẩn trai đẹp của Triệu Đại Lâm. Hay nên nói kiểu dung mạo như Lục Hoài Chinh mới là tiêu chuẩn của cô, nhưng Lục Hoài Chinh quá giống cô, huống hồ cậu ta còn là mối tình đầu của Vu Hảo, dù cô có khốn nạn tới mấy cũng không ra tay với người của bạn.
Cô phát hiện mình để tâm đến Tôn Khải là vào một buổi chiều ở Vân Nam.
Tôn Khải ở trần đi ngang qua trước cửa sổ cô, khăn lông trắng vắt trên cổ, cơ lưng cuồn cuộn. Anh đi đến trước ao rồi ném gáo vào, cúi người múc nước lên nhanh chóng rửa mặt, không cần sữa rửa mặt song da dẻ vẫn khá đẹp, nước da khỏe khoắn, vậy mà không chịu chăm chút.
Rồi anh tắt nước ngẩng đầu lên, chợt trông thấy Triệu Đại Lâm đứng trước cửa sổ nhìn mình không chớp mắt, anh giơ khăn lông lên lau, giọt nước lăn xuống dọc cằm xuống đến yếu hầu, Triệu Đại Lâm bất giác nóng cả người.
Có lẽ do ánh mắt cô quá nóng bỏng.
Tôn Khải quay về đi ngang qua trước cửa sổ cô, lườm một cái có ý cảnh cáo. Triệu Đại Lâm nói: “Giả bộ đứng đắn cái gì.”
Kết quả bị người ta nghe thấy, nhưng anh không vòng lại mà về phòng mặc áo vào rồi mới đi đến trước mặt cô, hai tay đút trong túi quần, qua cửa sổ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nhưng rồi lại dần đầu hàng trước cái nhìn ngang ngược của cô. Anh cúi đầu cười, hiếm khi thấy không ức giận mà nói: “Tôi cũng không biết cô có ở đây, một đám đàn ông sống trong quân đội quen rồi, ít khi có con gái, hôm nay do tôi không chú ý, lần sau sẽ cẩn thận hơn.”
Triệu Đại Lâm không đổi sắc mặt: “Ờ.”
“Ờ?” Tôn Khải nhướn mày.
“Không thì sao, còn phải đợi tôi bình luận à? Cơ bắp to đẹp?”
Tôn Khải cười hề hề: “Bình thường thôi, không cần phải châm chọc vậy chứ.”
Triệu Đại Lâm đóng cửa sổ cái rầm, không muốn nói nhiều với anh dù chỉ một câu.
Cửa sổ là loại kính mờ, đóng lại rồi chỉ có thể trông thấy hai hình bóng mơ hồ. Lớp kính mỏng chắn giữa hai người.
Tôn Khải đứng ngoài cửa sổ.
Triệu Đại Lâm đứng trong này, cô đưa tay vỗ mặt nhắc nhở bản thân.
Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, Triệu Đại Lâm mày không được như thế!
Nhưng cô vẫn cho rằng việc một người phụ nữ nảy sinh hảo cảm với đàn ông là việc không thể tránh khỏ. Trên thế giới này, có lẽ từng phút từng giây bạn sẽ gặp được người đàn ông làm bạn có hảo cảm, nhưng một người phụ nữ liêm sỉ là khi biết đối phương đã có gia đình thì sẽ kịp thời chấm dứt hạt giống hảo cảm này.
Triệu Đại Lâm kịp thời cắt đứt. Nhưng trong mấy đêm ở Vân Nam cô trằn trọc trở mình không ngủ nổi, có lúc nửa đêm cô rón rén xuống nhà hút thuốc, lại nhìn thấy Tôn Khải ra khỏi văn phòng.
Cô quay đầu rời đi, cố ý tránh anh.
Nhưng Tôn Khải lại gọi cô lại: “Cô kia.”
Triệu Đại Lâm dừng lại, xoay chân xoay mình vẫn không chịu xoay đầu. Tôn Khải đút hai tay trong túi, đột nhiên đứng tại chỗ kêu lên: “Đứng nghiêm đấy không được nhúc nhích!”
Triệu Đại Lâm bất thình lình đứng thẳng người lại, hai tay đặt theo đường chỉ quần, trong tay vẫn còn kẹp thuốc.
Bước chân sau lưng tiến đến gần, Tôn Khải đi đến trước mặt cô rồi vòng quanh cô nửa vòng, “Hơn nửa đêm không chịu ngủ…” Rồi cúi đầu nhìn thuốc trong tay cô, cúi người giật lấy cầm lên nhìn rồi ngẩng đầu liếc cô, như cười như không nói: “Triệu Đại Lâm, cô có biết hút thuốc trong quân đội sẽ bị phạt gì không?”
Cái gì?
Triệu Đại Lâm ngớ người, nhưng cũng không nhượng bộ với anh, “Phạt gì?”
“Hít đất năm mươi lần.”
Rất lâu về sau Triệu Đại Lâm mới biết hôm đó Tôn Khải chỉ thuận miệng bịa chuyện trêu cô. Vậy mà sáng hôm sau cô còn nghiêm túc hít đất năm mươi lần trên thao trường, còn cố tình gọi Trần Thụy tới đếm.
Tố chất Triệu Đại Lâm rất khá, từ nhỏ theo chân mấy anh luyện được chút công phu, cũng rất coi trọng thể dục thể thao nên cô khỏe hơn Vu Hảo nhiều.
Có điều có khỏe đến mấy hay cố chống đỡ tới mấy, thì trong mắt Trần Thụy động tác của Triệu Đại Lâm vẫn không đúng tiêu chuẩn.
Đếm gần hết Trần Thụy cũng lười, mắt nhắm mắt mở làm biếng đếm: “35, 36, 39…”
“Cậu nghiêm túc đếm đi được không hả? Sau 36 là 39 à?” Triệu Đại Lâm đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển chỉnh lại.
Trần Thụy: “Bác sĩ Triệu này, cô tích cực như thế làm gì? Đội trưởng Tôn sẽ không kiểm tra cô thật đâu.”
“Không được, tôi phải tuân thủ kỷ luật trong quân đội, không thể gây rắc rối cho các cậu được.”
Kết quả Tôn Khải đi đến, ah đã thay đồng phục tác chiến, xắn tay áo gập người xuống nhìn Triệu Đại Lâm cật lực nằm trên đất, tò mò hỏi: “Cô làm gì thế?”
“Không phải anh nói hút thuốc là phạt hít đất năm mươi lần à.” Trán Triệu Đại Lâm toát cả mồ hôi, thở hổn hển đứt quãng nói.
Tôn Khải nhướn mày cười rồi đứng lên, quay qua hỏi Trần Thụy: “Mấy cái rồi?”
“Ba mươi sáu…”
“Được rồi, đứng lên đi.”
Hai tay Triệu Đại Lâm đã bắt đầu run run, nhưng vẫn chống đỡ nói: “Tôi làm một trăm cái, tôi muốn hút thêm điếu nữa.”
Trần Thụy cười phì.
Nếu không phải người ta là con gái thì Tôn Khải đã tát một phát rồi, còn dám cò kè nữa cơ đấy.
Triệu Đại Lâm kiên quyết hít đất năm mươi lần, đợi tới lúc bò dậy thì hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, Tôn Khải vội đỡ người, không để cô trượt xuống đất.
Song cô vẫn còn ý thức.
Thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của người đàn ông này ở bên tai, lồng ngực rung động, cô nghe thấy anh nói với Trần Thụy, “Cậu cứ tập hợp mọi người đi, tôi đưa cô ấy đến chỗ quân y đã.” Nói rồi anh dễ dàng ôm ngang người lên, cúi đầu nhìn cô mắng, “Mới sáng sớm đã gây chuyện cho tôi rồi…”
Triệu Đại Lâm nhắm mắt tựa vào ngực anh, vô thức ôm chặt lấy cổ anh, bất ngờ nghe Tôn Khải cười nói: “Nghe thấy tôi nói gì?”
Triệu Đại Lâm dựa vào lòng anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, ừ khẽ một tiếng.
“Tính theo tiêu chuẩn thì vừa rồi cô hít đất sai cả rồi, lần này không so đo với cô, sau này không được phép hút thuốc trong quân đội nữa.”
Đầu cô mơ màng, cũng không biết mình ậm ờ nói gì nữa.
“Vậy lần sau anh dạy tôi cho đúng đi.”
Tôn Khải bất giác đáp được.
Vừa dứt lời anh bỗng kịp phản ứng lại, dạy cái gì mà dạy, một người đàn ông sắp kết hôn như mình lại còn dây dưa với người khác làm gì. Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Từ sau hôm đó, hễ thấy Triệu Đại Lâm là Tôn Khải lại tránh mặt.
Triệu Đại Lâm muốn nói hai câu với anh cũng không được, tránh cô như tránh ôn dịch vậy.
Sau đó vô tình nghe thấy hai sĩ quan nói.
“Có thấy đội trưởng Tôn với bác sĩ Triệu là lạ không?”
“Hình như bác sĩ Triệu thích đội trưởng Tôn của chúng ta?”
“Không phải đội trưởng Tôn sắp kết hôn rồi à?”
“Bác sĩ Triệu sẽ không đập chậu cướp bông chứ?”
“Tôi sợ đội trưởng Tôn không cầm lòng được thôi. Dù gì bác sĩ Triệu cũng là người đẹp, nếu cô ấy chủ động tìm đến thì anh có từ chối không?”
“Dĩ nhiên không rồi, không thấy mấy ngày nay đội trưởng Tôn đang tránh mặt bác sĩ Triệu à, đoán chắc cũng biết được tâm tư của bác sĩ Triệu rồi. Hôm qua đội trưởng Tôn còn gọi điện anh anh em em với vợ chưa cưới đấy, yên tâm đi, cùng lắm chỉ là bác sĩ Triệu đơn phương thôi.”
“Bác sĩ Triệu này cũng thật là, biết rõ đội trưởng Tôn sắp kết hôn mà còn dây vào, cô gái này đúng là không có tiết tháo.”
Triệu Đại Lâm nghĩ.
Cô làm nhiều chuyện không có tiết tháo lắm, nhưng chỉ với Tôn Khải, cô chỉ thiếu nước treo hai chữ ‘tiết tháo’ lên đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.