Chương 38
Trương Đại Cát
16/05/2021
"Anh đừng đưa tôi lên giường, để tôi ngồi trên xe chút nữa đi, nằm lâu rồi rất khó chịu mà." Điền Điềm đang mặc một chiếc sweater rộng rãi, tóc như cục bông ngẩng đầu nói với Thiệu Huy như vậy, y không đeo kính, cả người toát ra khí tức lười nhác, tắm nắng tắm tới buồn ngủ luôn rồi.
"Được rồi, vậy em cứ ngồi đây thêm một chút đi." Thiệu Huy nhìn người kia đã phơi nắng đến mặt đều ửng đỏ hết lên, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa cái đầu lông của Điền Điềm, "Anh đi coi thử đêm nay phải nấu gì ăn, em có việc gì thì gọi anh biết chưa."
"Ân, biết rồi mà." Điền Điềm nhìn Thiệu Huy quay người, đi đến gian bếp nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi.
Y không muốn sống trong những ngày tháng lo được lo mất, trông trước trông sau như trước kia nữa, dù sao y cùng Thiệu Huy cũng không có cái gì gọi là sau này, muốn như thế nào thì như thế đó đi.
Hôm nay có rượu thì hôm nay cứ say, vui vẻ một ngày thì được một ngày thôi.
——————
Điền Điềm điều khiển xe lăn cùng vào gian bếp với Thiệu Huy.
Y thấy Thiệu tổng đang hết sức chuyên chú gọt đồ ăn, trên tay trái nơi có vết thương cũng chỉ đeo cái bao tay để bảo vệ mà thôi.
Thiệu Huy không chú ý tới y, y cũng không dự định sẽ nói chuyện, chỉ là ngồi trên xe lăn, xa xa nhìn hắn.
Y nhìn cũng không mấy chăm chú, y cũng chẳng quan tâm đến điều chỉnh tiêu điểm của ánh mắt mình.
Lúc bọn họ mới kết hôn, kỳ thực người cầm vá nấu ăn vẫn luôn là Thiệu Huy.
Lúc ấy y vẫn không có ý nghĩ một lòng trả tiền kia, y của lúc đó cũng mới bước chân vào Tập đoàn Thiều Phương, Thiệu Huy đối với y vẫn là anh Huy của ngày nào.
Lúc y mới đi làm, cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ bên cạnh quản lý mà thôi, công việc mỗi ngày cũng chỉ làm một chút việc vặt rườm rà.
Không có ai biết quan hệ của y và Thiệu Huy, Thiệu Huy khiêm nhường, y cũng không làm loạn.
Bất quá, trong đoạn thời gian đó, y thật sự đã rất vui vẻ hạnh phúc.
Lén lén lút lút cùng Thiệu Huy đi làm tan tầm, tình cờ nghe thấy những nhân viên khác tò mò về vợ của Thiệu tổng, không biết người đó là thần thánh phương nào, lại nỗ lực công tác, cùng đoàn đội cố gắng, tất cả đều là cảm giác thành công cùng tràn đầy.
Đợi đến khi kết thúc một ngày công tác, những ngày tháng không có xã giao tăng ca, Thiệu Huy liền mang theo y đến siêu thị mua thức ăn mua thịt, lại cùng nhau về nhà nấu cơm.
Thiệu Huy nấu cơm, y liền ở phía sau đối phương chạy quanh.
"Qua đây nếm thử mùi vị như thế nào."
"Đến đây!" Điền Điềm vừa nghe thấy Thiệu Huy kêu tới liền lập tức chạy qua chờ hắn đút cho, y không kén ăn, lại càng yêu thích đồ ăn Thiệu Huy nấu, "Rất ngon! Anh Huy thật là lợi hại!"
"Chuyện này thì có là gì." Thiệu Huy vào lúc ấy luôn chọc ghẹo y, rồi lại luôn nói, "Chờ một chút lại vào đây nếm canh đi."
"Được! Anh Huy nấu cái gì cũng ngon cả."
Thiệu Huy cũng luôn cười với y: "Em đúng là tiểu yêu tinh nịnh nọt."
Điền Điềm nghĩ tới đây cơ hồ muốn cười, giữa bọn họ thế mà còn có thời điểm ở chung thân mật như vậy, nhưng sao lại bị y quăng ra sau ót nhanh như vậy.
——————
"Em ngồi ở đó làm gì vậy?"
"... Không, không có làm gì cả."
Thiệu Huy đang cảm thấy được có người đang nhìn mình chằm chằm, đúng như dự đoán, vừa xoay người đã nhìn thấy người kia đang ngồi ngẩn ra trên xe lăn.
"Nếu không, sao em lại ngồi ở đó ngẩn người ra như vậy chứ." Thiệu Huy lúc nói lời này cơ hồ mang theo ý cười, "Em quá nhàn rỗi không có chuyện gì làm?"
"A?" Điền Điềm ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp không biết Thiệu Huy đang muốn làm gì.
"Vậy cũng đừng sững sờ nha." Thiệu Huy nâng nâng đôi đũa trong tay, "Lại đây giúp một chút đi."
"Cái gì?" Điền Điềm nghi ngờ hỏi lại một câu, nhưng vẫn di chuyển xe lăng, đạp lên quá khứ mà đi.
Thiệu Huy không trả lời, chỉ là gắp một khối sườn non.
"Giúp anh nếm thử mùi vị này coi như thế nào." Thiệu Huy cong cong khóe miệng, đút vào miệng Điền Điềm, "Như thế nào."
Điền Điềm lại ngẩn ngơ, lúc mới bắt đầu thì chỉ giật giật miệng, đến nửa ngày mới nói ra một câu.
"Rất ngon."
Anh làm cái gì cũng tốt* cả.
(Editor: thời gian phổ cập tiếng Hoa đến rồi~~~~~
*Ngon bên tiếng Hoa là haochi, dịch ra nghĩa là ăn tốt, câu này là lấy chữ hao (tốt) + nấu cơm bên tiếng Hoa là zhuofan, dịch ra nghĩa là làm cơm, câu này lấy chữ zhuo (làm) => ý nói từ nấu ăn đến tất cả những chuyện khác,Thiệu Huy cái gì cũng hoàn hảo.)
"Được rồi, vậy em cứ ngồi đây thêm một chút đi." Thiệu Huy nhìn người kia đã phơi nắng đến mặt đều ửng đỏ hết lên, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa cái đầu lông của Điền Điềm, "Anh đi coi thử đêm nay phải nấu gì ăn, em có việc gì thì gọi anh biết chưa."
"Ân, biết rồi mà." Điền Điềm nhìn Thiệu Huy quay người, đi đến gian bếp nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi.
Y không muốn sống trong những ngày tháng lo được lo mất, trông trước trông sau như trước kia nữa, dù sao y cùng Thiệu Huy cũng không có cái gì gọi là sau này, muốn như thế nào thì như thế đó đi.
Hôm nay có rượu thì hôm nay cứ say, vui vẻ một ngày thì được một ngày thôi.
——————
Điền Điềm điều khiển xe lăn cùng vào gian bếp với Thiệu Huy.
Y thấy Thiệu tổng đang hết sức chuyên chú gọt đồ ăn, trên tay trái nơi có vết thương cũng chỉ đeo cái bao tay để bảo vệ mà thôi.
Thiệu Huy không chú ý tới y, y cũng không dự định sẽ nói chuyện, chỉ là ngồi trên xe lăn, xa xa nhìn hắn.
Y nhìn cũng không mấy chăm chú, y cũng chẳng quan tâm đến điều chỉnh tiêu điểm của ánh mắt mình.
Lúc bọn họ mới kết hôn, kỳ thực người cầm vá nấu ăn vẫn luôn là Thiệu Huy.
Lúc ấy y vẫn không có ý nghĩ một lòng trả tiền kia, y của lúc đó cũng mới bước chân vào Tập đoàn Thiều Phương, Thiệu Huy đối với y vẫn là anh Huy của ngày nào.
Lúc y mới đi làm, cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ bên cạnh quản lý mà thôi, công việc mỗi ngày cũng chỉ làm một chút việc vặt rườm rà.
Không có ai biết quan hệ của y và Thiệu Huy, Thiệu Huy khiêm nhường, y cũng không làm loạn.
Bất quá, trong đoạn thời gian đó, y thật sự đã rất vui vẻ hạnh phúc.
Lén lén lút lút cùng Thiệu Huy đi làm tan tầm, tình cờ nghe thấy những nhân viên khác tò mò về vợ của Thiệu tổng, không biết người đó là thần thánh phương nào, lại nỗ lực công tác, cùng đoàn đội cố gắng, tất cả đều là cảm giác thành công cùng tràn đầy.
Đợi đến khi kết thúc một ngày công tác, những ngày tháng không có xã giao tăng ca, Thiệu Huy liền mang theo y đến siêu thị mua thức ăn mua thịt, lại cùng nhau về nhà nấu cơm.
Thiệu Huy nấu cơm, y liền ở phía sau đối phương chạy quanh.
"Qua đây nếm thử mùi vị như thế nào."
"Đến đây!" Điền Điềm vừa nghe thấy Thiệu Huy kêu tới liền lập tức chạy qua chờ hắn đút cho, y không kén ăn, lại càng yêu thích đồ ăn Thiệu Huy nấu, "Rất ngon! Anh Huy thật là lợi hại!"
"Chuyện này thì có là gì." Thiệu Huy vào lúc ấy luôn chọc ghẹo y, rồi lại luôn nói, "Chờ một chút lại vào đây nếm canh đi."
"Được! Anh Huy nấu cái gì cũng ngon cả."
Thiệu Huy cũng luôn cười với y: "Em đúng là tiểu yêu tinh nịnh nọt."
Điền Điềm nghĩ tới đây cơ hồ muốn cười, giữa bọn họ thế mà còn có thời điểm ở chung thân mật như vậy, nhưng sao lại bị y quăng ra sau ót nhanh như vậy.
——————
"Em ngồi ở đó làm gì vậy?"
"... Không, không có làm gì cả."
Thiệu Huy đang cảm thấy được có người đang nhìn mình chằm chằm, đúng như dự đoán, vừa xoay người đã nhìn thấy người kia đang ngồi ngẩn ra trên xe lăn.
"Nếu không, sao em lại ngồi ở đó ngẩn người ra như vậy chứ." Thiệu Huy lúc nói lời này cơ hồ mang theo ý cười, "Em quá nhàn rỗi không có chuyện gì làm?"
"A?" Điền Điềm ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp không biết Thiệu Huy đang muốn làm gì.
"Vậy cũng đừng sững sờ nha." Thiệu Huy nâng nâng đôi đũa trong tay, "Lại đây giúp một chút đi."
"Cái gì?" Điền Điềm nghi ngờ hỏi lại một câu, nhưng vẫn di chuyển xe lăng, đạp lên quá khứ mà đi.
Thiệu Huy không trả lời, chỉ là gắp một khối sườn non.
"Giúp anh nếm thử mùi vị này coi như thế nào." Thiệu Huy cong cong khóe miệng, đút vào miệng Điền Điềm, "Như thế nào."
Điền Điềm lại ngẩn ngơ, lúc mới bắt đầu thì chỉ giật giật miệng, đến nửa ngày mới nói ra một câu.
"Rất ngon."
Anh làm cái gì cũng tốt* cả.
(Editor: thời gian phổ cập tiếng Hoa đến rồi~~~~~
*Ngon bên tiếng Hoa là haochi, dịch ra nghĩa là ăn tốt, câu này là lấy chữ hao (tốt) + nấu cơm bên tiếng Hoa là zhuofan, dịch ra nghĩa là làm cơm, câu này lấy chữ zhuo (làm) => ý nói từ nấu ăn đến tất cả những chuyện khác,Thiệu Huy cái gì cũng hoàn hảo.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.