Chương 66
Trương Đại Cát
16/05/2021
Bộ phận tổng giám của Tập đoàn Thiều Phương gần đây mới nhận được một tin lớn.
Cuối cùng bọn họ cũng biết được Thiệu phu nhân là thần thánh phương nào!
Nhưng bọn họ ai nấy đều đang đau khổ không thôi, cảm thấy không biết còn tốt hơn.
Thư ký nhỏ mặt mày ủ rũ, nằm úp trên bàn làm việc lầm bầm.
"Xong rồi xong rồi, lần trước mình mới bị trợ lý Điền mắng."
"Cậu lo lắng cái gì." Thư ký nhỏ bị một tập văn kiện vỗ nhẹ lên đầu, "Chỉ dựa vào biều hiện bình thường của cậu..."
Thư ký nhỏ mặt đầy mong đợi ngẩng đầu lên: "Thế nào?"
"Nếu người ta muốn giết cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi."
"Chị Lý, chị không nói chuyện thì tốt hơn đó." Thư ký nhỏ không sợ chết muốn đứng bật lên, nhưng cũng không đứng dậy, "Dù sao thì, chị Lý, sao chị lại có thể bình tĩnh như vậy?"
"Nhìn chị giống như đang rất bình tĩnh sao?" Chị Lý sửa lại tóc, phát hiện toàn bộ nhân viên trong phòng đều đang nhìn mình với vẻ mặt muốn nói lại thôi, không nhịn được lắc đầu, "Mấy người thật sự không phát hiện hay giả bộ không phát hiện vậy? Trợ lý Điền của chúng ta cùng Thiệu tổng cả ngày từ sớm đến tối đều ở bên nhau, một năm 365 ngày, một ngày cũng không thấy tách nhau ra. Thiệu tổng tham gia bất kì bữa tiệc nào, ngoài Điền trợ lý ra cũng chưa từng mang theo người khác, nhớ kỹ! Là từ xưa đến giờ đều chưa từng—— nếu như trợ lý Điền không đi cùng, thì Thiệu tổng cũng chỉ đi một mình, chưa có cô gái nào trong phòng tổng giám của chúng ta được đi cùng với Thiệu tổng có đúng không, đừng nói chi là người phòng khác."
Chị Lý nhìn đám người chung quanh đang vắt não nhớ lại, chỉ tiếc mài sắt không thành kim: "Còn nữa, Thiệu tổng cùng trợ lý Điền đã từng đeo qua một cặp đồng hồ tình nhân, mấy người không nhìn thấy sao?... Trời ạ, hai người đó cũng đã cùng đeo mấy lần, mấy người vậy mà lại không phát hiện! Lúc trước khi trợ ý Điền vào Thiều Phương làm việc, không phải cũng được Thiệu tổng nâng đỡ sao? Nhưng dù sao trợ lý Điền người ta là thật sự có thực lực, mới đến phòng tổng giám được ba năm đã được thăng chức lên làm tổng trợ lý rồi, mấy người người nào người nấy đều thua người ta không biết bao xa..."
Thư ký nhỏ khổ sở ôm đầu lầu bầu.
"Ai... Chị Lý, chị đừng nói nữa, đầu em đau muốn chết đây nè!"
Điền Điềm ôm hồ sơ vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang ngồi than thở.
"Thở ngắn than dài cái gì vậy?" Điền Điềm lấy tập hồ sơ gõ cửa, "Rãnh rỗi như vậy, không cần làm việc à."
"Trợ lý Điền!"
"Tổng trợ lý Điền!"
Điền Điềm thấy mọi người trong phòng đều đang run rẩy như chim sợ cành gãy, không thể làm gì mà nhún vai một cái.
—— y biết ngay mà.
"Được rồi, mọi người." Điền Điềm vỗ vỗ bàn, "Một tiếng rưỡi nữa sẽ mở một cuộc họp, vực tinh thần lên đi!"
"Tiểu Từ!"
Thư ký nhỏ ngọ nguậy đứng lên! Đến chiếc ghế cũng kêu cọt kẹc.
"Vâng!"
"Đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Thư ký nhỏ co rụt cổ lại: "Vâng."
——————
"Photo mấy phần văn kiện này đi, cuộc họp sắp tới cần dùng đến."
"Vâng, tổng trợ lý Điền." Thư ký nhỏ nhận lấy tập văn kiện trong từ tay Điền Điềm, vẫn là không nhịn được mà liếc nhìn ngón áp út bên tay phải đang đeo nhẫn của Điền Điềm.
Quả nhiên! Là một cặp với chiếc nhẫn trên tay Thiệu tổng!
"Làm sao vậy, đứng đó làm gì?" Điền Điềm cong ngón trỏ gõ lên bàn một cái, "Có vấn đề gì sao?"
"Không có không có." Thư ký nhỏ tỉnh táo lại, "Em đi đi photo ngay."
"Chờ một chút."
"Còn có việc gì sao ạ?"
Điền Điềm thấy anh bạn nhỏ trước mặt đang nơm nớp lo sợ nhìn mình mà bật cười: "Trong tháng mà tôi xin nghỉ phép, khổ cực cho cậu rồi. Tôi muốn mời cậu một bữa cơm coi như cảm ơn, được không?"
"Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Thư ký nhỏ vội vàng lắc đầu.
"Không cần khách sáo với tôi, chúng ta là đồng nghiệp mà, cậu đã giúp tôi hoàn thành công tác, tôi phải cảm ơn cậu chứ." Điền Điềm cười nói, "Cậu không cần phải sợ như vậy, cho dù tôi và Thiệu tổng có quan hệ gì, thái độ của tôi với cậu cũng sẽ không thay đổi. Tôi cũng không ăn thịt người, cần gì phải sợ tôi như vậy."
Điền Điềm nâng kính lên: "Kỳ thực năng lực làm việc của cậu cũng không tệ, lại có thể chịu khổ, người trẻ tuổi cần phải tự tin một chút, sau này sẽ tốt lên thôi."
"Em biết rồi." Mặt thư ký nhỏ đỏ lên, hận không thể gập người cúi đầu với y một cái, "Trợ lý Điền, anh thực sự là người tốt."
"Được rồi." Điền Điềm nghiêm nghị, "Nhanh đi làm việc đi."
"Vâng!"
Điền Điềm nhìn thư ký nhỏ như vừa được tiêm máu gà, năng nổ quay về làm việc, không nhịn được cười.
Tuổi trẻ thật là mãnh liệt a.
Năm đó hình như y cũng đã từng như vậy nha.
——————
"Photo mấy văn kiện này đi, một lát cần dùng đến."
"Vâng, em đi ngay!"
"Thực tập thôi mà, sốt sắng như vậy sao?" Vào lúc ấy, Thiệu Huy cũng không nghiêm túc như sau này, trên mặt còn mang theo ý cười, "Năng lực làm việc của cậu vẫn rất tốt mà, chỉ cần tiếp tục cố gắng thôi."
Điền Điềm còn nhớ lúc đó trong lòng y thật giống như được đốt lên một ngọn đuốc, cháy sáng rực rỡ.
"Vâng! Cảm ơn anh Huy!"
Thiệu Huy cười cười sửa lại lời của y: "Gọi anh là Thiệu tổng."
"Cảm ơn Thiệu tổng!"
——————
Năm này qua năm khác, Điền Điềm lại đột nhiên không hiểu——
Năm đó Thiệu Huy, hắn... Đến tột cùng là dùng thái độ gì để đối xử với mình vậy?
Điền Điềm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình mà ngẩn người.
Thật ra y tin rằng Thiệu Huy chưa bao giờ nói dối.
Nhưng, nếu như nhẫn kết hôn thật sự là mua vì y, lễ cưới cũng không phải vì trốn tránh tai mắt của người khác hay để bảo vệ tự tôn của hắn, Thiệu Huy là thật lòng muốn cùng y trải qua một đời...
Làm sao có thể chứ?
Cho dù là từ lần đầu tiên nói chuyện thì đã động tâm, nhưng cũng chỉ mới ba tháng, ba tháng ngắn ngủi có thể khiến một người hoàn toàn không còn nhớ đến người cũ mà thật lòng thật dạ yêu người khác sao?
Điền Điềm xoa xoa thái dương, y không có cách nào lừa gạt bản thân bắt mình tin tưởng.
Trừ phi, thật sự có cái gọi là kỳ tích xuất hiện.
Điền Điềm lắc lắc đầu, vứt những tạp niệm này ra khỏi đầu, đứng lên vận động vai một chút, liền vẩy vẩy tay.
Ba!
"Ai nha."
Điền Điềm đã lỡ đập mạnh mặt đồng hồ trên tay vào tủ, y có chút đau lòng gỡ ra, nhìn kỹ coi nó có hư hay không.
"Không làm hỏng chứ?"
Điền Điềm không yên tâm mà lầm bầm lầu bầu, nút lệnh mà y chưa từng động qua lúc này mới được nhấn thử.
Con số trên mặt đồng hồ thay đổi——
Thành một trái tim nhỏ đang đập.
(Editor: hôm nay cũng hơn 1300 chữ đó!!!!!)
Cuối cùng bọn họ cũng biết được Thiệu phu nhân là thần thánh phương nào!
Nhưng bọn họ ai nấy đều đang đau khổ không thôi, cảm thấy không biết còn tốt hơn.
Thư ký nhỏ mặt mày ủ rũ, nằm úp trên bàn làm việc lầm bầm.
"Xong rồi xong rồi, lần trước mình mới bị trợ lý Điền mắng."
"Cậu lo lắng cái gì." Thư ký nhỏ bị một tập văn kiện vỗ nhẹ lên đầu, "Chỉ dựa vào biều hiện bình thường của cậu..."
Thư ký nhỏ mặt đầy mong đợi ngẩng đầu lên: "Thế nào?"
"Nếu người ta muốn giết cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi."
"Chị Lý, chị không nói chuyện thì tốt hơn đó." Thư ký nhỏ không sợ chết muốn đứng bật lên, nhưng cũng không đứng dậy, "Dù sao thì, chị Lý, sao chị lại có thể bình tĩnh như vậy?"
"Nhìn chị giống như đang rất bình tĩnh sao?" Chị Lý sửa lại tóc, phát hiện toàn bộ nhân viên trong phòng đều đang nhìn mình với vẻ mặt muốn nói lại thôi, không nhịn được lắc đầu, "Mấy người thật sự không phát hiện hay giả bộ không phát hiện vậy? Trợ lý Điền của chúng ta cùng Thiệu tổng cả ngày từ sớm đến tối đều ở bên nhau, một năm 365 ngày, một ngày cũng không thấy tách nhau ra. Thiệu tổng tham gia bất kì bữa tiệc nào, ngoài Điền trợ lý ra cũng chưa từng mang theo người khác, nhớ kỹ! Là từ xưa đến giờ đều chưa từng—— nếu như trợ lý Điền không đi cùng, thì Thiệu tổng cũng chỉ đi một mình, chưa có cô gái nào trong phòng tổng giám của chúng ta được đi cùng với Thiệu tổng có đúng không, đừng nói chi là người phòng khác."
Chị Lý nhìn đám người chung quanh đang vắt não nhớ lại, chỉ tiếc mài sắt không thành kim: "Còn nữa, Thiệu tổng cùng trợ lý Điền đã từng đeo qua một cặp đồng hồ tình nhân, mấy người không nhìn thấy sao?... Trời ạ, hai người đó cũng đã cùng đeo mấy lần, mấy người vậy mà lại không phát hiện! Lúc trước khi trợ ý Điền vào Thiều Phương làm việc, không phải cũng được Thiệu tổng nâng đỡ sao? Nhưng dù sao trợ lý Điền người ta là thật sự có thực lực, mới đến phòng tổng giám được ba năm đã được thăng chức lên làm tổng trợ lý rồi, mấy người người nào người nấy đều thua người ta không biết bao xa..."
Thư ký nhỏ khổ sở ôm đầu lầu bầu.
"Ai... Chị Lý, chị đừng nói nữa, đầu em đau muốn chết đây nè!"
Điền Điềm ôm hồ sơ vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang ngồi than thở.
"Thở ngắn than dài cái gì vậy?" Điền Điềm lấy tập hồ sơ gõ cửa, "Rãnh rỗi như vậy, không cần làm việc à."
"Trợ lý Điền!"
"Tổng trợ lý Điền!"
Điền Điềm thấy mọi người trong phòng đều đang run rẩy như chim sợ cành gãy, không thể làm gì mà nhún vai một cái.
—— y biết ngay mà.
"Được rồi, mọi người." Điền Điềm vỗ vỗ bàn, "Một tiếng rưỡi nữa sẽ mở một cuộc họp, vực tinh thần lên đi!"
"Tiểu Từ!"
Thư ký nhỏ ngọ nguậy đứng lên! Đến chiếc ghế cũng kêu cọt kẹc.
"Vâng!"
"Đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Thư ký nhỏ co rụt cổ lại: "Vâng."
——————
"Photo mấy phần văn kiện này đi, cuộc họp sắp tới cần dùng đến."
"Vâng, tổng trợ lý Điền." Thư ký nhỏ nhận lấy tập văn kiện trong từ tay Điền Điềm, vẫn là không nhịn được mà liếc nhìn ngón áp út bên tay phải đang đeo nhẫn của Điền Điềm.
Quả nhiên! Là một cặp với chiếc nhẫn trên tay Thiệu tổng!
"Làm sao vậy, đứng đó làm gì?" Điền Điềm cong ngón trỏ gõ lên bàn một cái, "Có vấn đề gì sao?"
"Không có không có." Thư ký nhỏ tỉnh táo lại, "Em đi đi photo ngay."
"Chờ một chút."
"Còn có việc gì sao ạ?"
Điền Điềm thấy anh bạn nhỏ trước mặt đang nơm nớp lo sợ nhìn mình mà bật cười: "Trong tháng mà tôi xin nghỉ phép, khổ cực cho cậu rồi. Tôi muốn mời cậu một bữa cơm coi như cảm ơn, được không?"
"Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Thư ký nhỏ vội vàng lắc đầu.
"Không cần khách sáo với tôi, chúng ta là đồng nghiệp mà, cậu đã giúp tôi hoàn thành công tác, tôi phải cảm ơn cậu chứ." Điền Điềm cười nói, "Cậu không cần phải sợ như vậy, cho dù tôi và Thiệu tổng có quan hệ gì, thái độ của tôi với cậu cũng sẽ không thay đổi. Tôi cũng không ăn thịt người, cần gì phải sợ tôi như vậy."
Điền Điềm nâng kính lên: "Kỳ thực năng lực làm việc của cậu cũng không tệ, lại có thể chịu khổ, người trẻ tuổi cần phải tự tin một chút, sau này sẽ tốt lên thôi."
"Em biết rồi." Mặt thư ký nhỏ đỏ lên, hận không thể gập người cúi đầu với y một cái, "Trợ lý Điền, anh thực sự là người tốt."
"Được rồi." Điền Điềm nghiêm nghị, "Nhanh đi làm việc đi."
"Vâng!"
Điền Điềm nhìn thư ký nhỏ như vừa được tiêm máu gà, năng nổ quay về làm việc, không nhịn được cười.
Tuổi trẻ thật là mãnh liệt a.
Năm đó hình như y cũng đã từng như vậy nha.
——————
"Photo mấy văn kiện này đi, một lát cần dùng đến."
"Vâng, em đi ngay!"
"Thực tập thôi mà, sốt sắng như vậy sao?" Vào lúc ấy, Thiệu Huy cũng không nghiêm túc như sau này, trên mặt còn mang theo ý cười, "Năng lực làm việc của cậu vẫn rất tốt mà, chỉ cần tiếp tục cố gắng thôi."
Điền Điềm còn nhớ lúc đó trong lòng y thật giống như được đốt lên một ngọn đuốc, cháy sáng rực rỡ.
"Vâng! Cảm ơn anh Huy!"
Thiệu Huy cười cười sửa lại lời của y: "Gọi anh là Thiệu tổng."
"Cảm ơn Thiệu tổng!"
——————
Năm này qua năm khác, Điền Điềm lại đột nhiên không hiểu——
Năm đó Thiệu Huy, hắn... Đến tột cùng là dùng thái độ gì để đối xử với mình vậy?
Điền Điềm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình mà ngẩn người.
Thật ra y tin rằng Thiệu Huy chưa bao giờ nói dối.
Nhưng, nếu như nhẫn kết hôn thật sự là mua vì y, lễ cưới cũng không phải vì trốn tránh tai mắt của người khác hay để bảo vệ tự tôn của hắn, Thiệu Huy là thật lòng muốn cùng y trải qua một đời...
Làm sao có thể chứ?
Cho dù là từ lần đầu tiên nói chuyện thì đã động tâm, nhưng cũng chỉ mới ba tháng, ba tháng ngắn ngủi có thể khiến một người hoàn toàn không còn nhớ đến người cũ mà thật lòng thật dạ yêu người khác sao?
Điền Điềm xoa xoa thái dương, y không có cách nào lừa gạt bản thân bắt mình tin tưởng.
Trừ phi, thật sự có cái gọi là kỳ tích xuất hiện.
Điền Điềm lắc lắc đầu, vứt những tạp niệm này ra khỏi đầu, đứng lên vận động vai một chút, liền vẩy vẩy tay.
Ba!
"Ai nha."
Điền Điềm đã lỡ đập mạnh mặt đồng hồ trên tay vào tủ, y có chút đau lòng gỡ ra, nhìn kỹ coi nó có hư hay không.
"Không làm hỏng chứ?"
Điền Điềm không yên tâm mà lầm bầm lầu bầu, nút lệnh mà y chưa từng động qua lúc này mới được nhấn thử.
Con số trên mặt đồng hồ thay đổi——
Thành một trái tim nhỏ đang đập.
(Editor: hôm nay cũng hơn 1300 chữ đó!!!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.