Chương 43: Hoài mộng thiếu nữ
Akashiro Blackblue
23/04/2021
//Artoria (Caster) góc nhìn//
-Ta sẽ thay đổi số phận bị diệt vong của Britain.
Thay đổi số phận sao? Nghe được lời tuyên bố của Saber, tôi ngạc nhiên nhìn sang.
Vốn chỉ định là người xem kịch, góp mặt vì Illya, tôi đang bồi bên cạnh Illya uống nước trái cây, nhưng nghe được tuyên ngôn của Saber, tôi không khỏi một lần cảm thán khả năng tình báo của Illya nhóm và nhìn về phía Saber.
Nhưng mặc dù biết trước nguyện vọng của Saber, nhưng tôi cũng không nghĩ là cô ấy muốn thay đổi vận mệnh của Britain.
Tôi đã nghĩ rằng, cô ấy đơn giản là chỉ thấy chán với công việc của một vị vua như tôi, chỉ khác nhau là tôi muốn một cuộc sống mới sau khi kết thúc cuộc đời, còn cô ấy thì nghĩ sống lại từ đầu với một lựa chọn khác, trở về quá khứ để chọn kẻ thay thế và lấy được sự tự do.
Nhưng thế này thì quá khác so với tôi nghĩ.
King Arthur có thể không nhất định là Artoria Pendragon, nhưng vận mệnh Britain là không thể thay đổi, vì thời đại của King Arthur nó vốn mốc đánh dấu cuối cùng của thần đại.
Britain suy sụp, kèm theo là những vết tích cuối cùng của thần đại bị xóa nhòa, thế giới bước vào thời kỳ của nhân loại.
Hy sinh của Britain là đáng có, nó mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Đây là lý do tôi chịu đóng bi kịch nhàm chán mang tên King Arthur này, vì cả nhân loại nói riêng và thế giới nói chung.
Nhưng Saber muốn làm gì cơ?
Không nói trên ý nghĩa thần bí học, trên vương đạo thì hành động này chẳng khác đang phủ định bản thân, vương thì phải không được cúi đầu, càng không được quay đầu trước sai lầm, mà phải bước lên sai lầm mà tiến tới.
Không chỉ làm vương, mà làm người cũng vậy, làm người không được cúi đầu gục ngã trước thất bại, càng không được quay đầu hối tiếc nhìn thất bại, mà phải dùng thất bại là bàn đạp tiến tới tương lai.
Và Saber đang quay đầu hối tiếc nhìn quá khứ? Thậm chí còn vì nghĩ cách phủ định sai lầm của bản thân mà dẫn đến mê mang không lối thoát…
Như một kẻ thất bại trong xã hội, vì người thành công phải biết chấp nhận sai lầm của bản thân mà không phải nghĩ cách phủ định chúng.
Nên,... Saber là một kẻ thất bại to lớn.
Cô ấy thành công khi chiếm được lòng dân, nhưng Saber nhất định không phải là một vị vua thành công, vì cô ấy ngay cả làm người cũng thất bại.
Nhìn chằm chằm Saber, tôi thầm nghĩ và ngạc nhiên ra khẳng định sau khi thấy được con người thật của bản thân chính mình ở một dòng chảy vận mệnh khác.
[ "Artoria Pendragon (Caster):Staring in wonder when looking at the King of Knights Artoria(Saber)
Dịch: Bắt đầu ngạc nhiên khi nhìn thấy hiệp sĩ Vương Artoria (Saber) "
Trích từ ( https://fategrandorder.fandom.com/wiki/Artoria_Caster )]
*Cạch*
-Hiệp sĩ vương,... Cô định thay đổi định mệnh sao, như vậy chẳng khác nào đồng nghĩa với việc thay đổi quá khứ.
Nghe được lời của Saber, Rider không nhịn được ngơ ngác hỏi lại.
-Không sai,... Tuy không có phép màu nào thay đổi được điều đó, nhưng nếu Chén Thánh thật sự là thánh tích tuyệt đối, điều đó sẽ…
-Hư, hư hư…
Không đợi Saber nói tiếp, như nghe được truyện cười, Archer cười khẽ lên, gây sự chú ý của Saber.
Tôi cũng thầm trừng mắt nhìn tên đối thủ mới làm hòa tối qua này, mặc dù thực sự mắc cười, nhưng dù sao Saber cũng là Artoria Pendragon, là tôi ở một thế giới khác được không, nếu như cùng một vận mệnh lớn lên, có thể tôi cũng như cô ấy.
Nhưng tên này thực sự có tư cách cười, vì cuộc đời hắn quá thành công, thất bại lớn nhất đối với hắn có lẽ là sự ra đi của bạn thân hắn.
-Saber, … hỏi cái này cho chắc thôi, nhưng mà, Britain diệt vong vào thời của cô đúng chứ?
Chưa tin vào những gì mình nghe được, Rider nghiêm túc đặt câu hỏi, như sợ có sự hiểu nhầm nghiêm trọng nào đó.
-Ngay dưới triều đại của cô?
Nghe vậy, Saber hít sâu nghiêm túc lớn giọng nói.
-Đúng vậy, đó là điều mà tôi không thể chấp nhận.
Không thể chấp nhận? Dù là biết trước thất bại ngay từ đầu, hay là cậu đã quên đi lời cảnh báo của Merlin khi chúng ta rút tuyển vương kiếm Caliburn.
-Là điều mà tôi thương sót.
Thương xót? Nhìn cố gắng cả đời bị phá hoại ai mà không thương xót, nhưng mà cũng không đến nỗi phải làm đến thế này,...
Hay là cậu ta thương xót cư dân Britain? Có lẽ tôi không hiểu được sự thương xót này, vì tôi là một ma thuật sư, ma thuật sư luôn là những kẻ máu lạnh.
-Tôi muốn thay đổi kết cục của nó.
Bất khả thi, dù là thành công, thế giới của cậu sẽ thoát ra khỏi dòng chảy vận mệnh vốn có của nó, và như một mầm bệnh trong cơ thể, thế giới cậu sẽ hóa thành một dị văn mang, có thể tương lai thế giới đó sẽ tốt hơn, nhưng đồng thời thế giới đó sẽ trở nên mỏng manh, và có thể nó sẽ gây tổn hại đến những thế giới song song khác.
Hai đại ức chế lực sẽ xem thế giới đó như một tế bào ung thư.
-Đây là trách nhiệm của tôi.
Không, là trách nhiệm của King Arthur, mới không phải trách nhiệm của Artoria Pendragon, và trách nhiệm của King Arthur đã kết thúc từ trận chiến cuối cùng đó.
Đã là Anh Linh chúng ta, và cả những Anh Linh khác đều đã sớm thoát khỏi số mệnh của bản thân, ngay cả vận mệnh cũng khó có thể ràng buộc chúng ta lúc này, nói chi là trách nhiệm.
-Hứ hứ hứ,....
Nghe tiếng cười của Archer, tôi chán nản thở dài, nhìn Saber với ánh mắt đáng thương.
Nói ra thì cũng không phải là không có trách nhiệm, trách nhiệm của mọi Anh Linh là bảo vệ sự tồn vong nhân loại.
-Archer, sao ngươi cười.
Đang thở dài, nghe Saber câu hỏi, tôi cũng thuận mắt nhìn qua Archer.
Nhưng nhìn Archer như muốn đả kích lòng tin của Saber, tôi lại chỉ thấy đáng thương cho Saber.
-Một kẻ tự xưng là vương,... được thần dân tôn kính, mà lại dùng từ "thương xót" sao?
-Làm sao mà ta nhịn được đây, hahaha,... oi Caster, ta thấy Saber đáng yêu hơn ngươi ngươi nhiều đấy.
Xin lỗi vì không đáng yêu nhá! Tôi thầm nghĩ trong khi trợn mắt nhìn Archer.
-Archer, ý ngươi là gì.
Nghe được từ ngữ không thích hợp từ Archer, Saber đen mặt lên tiếng nghi vấn.
Nhưng không kịp để Saber tiếp tục tra hỏi, Rider lên tiếng hỏi.
-Này Saber, vậy có nghĩa là cô muốn xóa bỏ vết tích của mình trong lịch sử sao?
-Đúng vậy, có gì sai chứ, có gì đáng cười sao?
Lớn tiếng đáp, rồi Saber ưởng ngực không một chút ngượng ngùng mà nói.
-Mảnh đất nơi giao cho ta thanh kiếm, nơi ta đánh đổi tính mạng bảo vệ, bị hủy diệt.
-Ta cảm thấy đau khổ là lạ lắm sao?
Đau khổ không có gì lạ, nhưng không phải với lý do của cậu, Saber.
Người khác đau khổ vì sự cố gắng bị mất mát, cậu đau khổ vì sự thất bại của bản thân.
Cậu cần phải rời khỏi thế giới hoàn hảo của mình đi, Saber.
Cái gì có bắt đầu rồi cũng sẽ kết thúc, Britain cũng vậy, hạnh phúc rồi cũng sẽ bi thương, thế giới này không thể đẹp đẽ như cậu mong muốn đâu.
-Ta sẽ thay đổi số phận bị diệt vong của Britain.
Thay đổi số phận sao? Nghe được lời tuyên bố của Saber, tôi ngạc nhiên nhìn sang.
Vốn chỉ định là người xem kịch, góp mặt vì Illya, tôi đang bồi bên cạnh Illya uống nước trái cây, nhưng nghe được tuyên ngôn của Saber, tôi không khỏi một lần cảm thán khả năng tình báo của Illya nhóm và nhìn về phía Saber.
Nhưng mặc dù biết trước nguyện vọng của Saber, nhưng tôi cũng không nghĩ là cô ấy muốn thay đổi vận mệnh của Britain.
Tôi đã nghĩ rằng, cô ấy đơn giản là chỉ thấy chán với công việc của một vị vua như tôi, chỉ khác nhau là tôi muốn một cuộc sống mới sau khi kết thúc cuộc đời, còn cô ấy thì nghĩ sống lại từ đầu với một lựa chọn khác, trở về quá khứ để chọn kẻ thay thế và lấy được sự tự do.
Nhưng thế này thì quá khác so với tôi nghĩ.
King Arthur có thể không nhất định là Artoria Pendragon, nhưng vận mệnh Britain là không thể thay đổi, vì thời đại của King Arthur nó vốn mốc đánh dấu cuối cùng của thần đại.
Britain suy sụp, kèm theo là những vết tích cuối cùng của thần đại bị xóa nhòa, thế giới bước vào thời kỳ của nhân loại.
Hy sinh của Britain là đáng có, nó mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Đây là lý do tôi chịu đóng bi kịch nhàm chán mang tên King Arthur này, vì cả nhân loại nói riêng và thế giới nói chung.
Nhưng Saber muốn làm gì cơ?
Không nói trên ý nghĩa thần bí học, trên vương đạo thì hành động này chẳng khác đang phủ định bản thân, vương thì phải không được cúi đầu, càng không được quay đầu trước sai lầm, mà phải bước lên sai lầm mà tiến tới.
Không chỉ làm vương, mà làm người cũng vậy, làm người không được cúi đầu gục ngã trước thất bại, càng không được quay đầu hối tiếc nhìn thất bại, mà phải dùng thất bại là bàn đạp tiến tới tương lai.
Và Saber đang quay đầu hối tiếc nhìn quá khứ? Thậm chí còn vì nghĩ cách phủ định sai lầm của bản thân mà dẫn đến mê mang không lối thoát…
Như một kẻ thất bại trong xã hội, vì người thành công phải biết chấp nhận sai lầm của bản thân mà không phải nghĩ cách phủ định chúng.
Nên,... Saber là một kẻ thất bại to lớn.
Cô ấy thành công khi chiếm được lòng dân, nhưng Saber nhất định không phải là một vị vua thành công, vì cô ấy ngay cả làm người cũng thất bại.
Nhìn chằm chằm Saber, tôi thầm nghĩ và ngạc nhiên ra khẳng định sau khi thấy được con người thật của bản thân chính mình ở một dòng chảy vận mệnh khác.
[ "Artoria Pendragon (Caster):Staring in wonder when looking at the King of Knights Artoria(Saber)
Dịch: Bắt đầu ngạc nhiên khi nhìn thấy hiệp sĩ Vương Artoria (Saber) "
Trích từ ( https://fategrandorder.fandom.com/wiki/Artoria_Caster )]
*Cạch*
-Hiệp sĩ vương,... Cô định thay đổi định mệnh sao, như vậy chẳng khác nào đồng nghĩa với việc thay đổi quá khứ.
Nghe được lời của Saber, Rider không nhịn được ngơ ngác hỏi lại.
-Không sai,... Tuy không có phép màu nào thay đổi được điều đó, nhưng nếu Chén Thánh thật sự là thánh tích tuyệt đối, điều đó sẽ…
-Hư, hư hư…
Không đợi Saber nói tiếp, như nghe được truyện cười, Archer cười khẽ lên, gây sự chú ý của Saber.
Tôi cũng thầm trừng mắt nhìn tên đối thủ mới làm hòa tối qua này, mặc dù thực sự mắc cười, nhưng dù sao Saber cũng là Artoria Pendragon, là tôi ở một thế giới khác được không, nếu như cùng một vận mệnh lớn lên, có thể tôi cũng như cô ấy.
Nhưng tên này thực sự có tư cách cười, vì cuộc đời hắn quá thành công, thất bại lớn nhất đối với hắn có lẽ là sự ra đi của bạn thân hắn.
-Saber, … hỏi cái này cho chắc thôi, nhưng mà, Britain diệt vong vào thời của cô đúng chứ?
Chưa tin vào những gì mình nghe được, Rider nghiêm túc đặt câu hỏi, như sợ có sự hiểu nhầm nghiêm trọng nào đó.
-Ngay dưới triều đại của cô?
Nghe vậy, Saber hít sâu nghiêm túc lớn giọng nói.
-Đúng vậy, đó là điều mà tôi không thể chấp nhận.
Không thể chấp nhận? Dù là biết trước thất bại ngay từ đầu, hay là cậu đã quên đi lời cảnh báo của Merlin khi chúng ta rút tuyển vương kiếm Caliburn.
-Là điều mà tôi thương sót.
Thương xót? Nhìn cố gắng cả đời bị phá hoại ai mà không thương xót, nhưng mà cũng không đến nỗi phải làm đến thế này,...
Hay là cậu ta thương xót cư dân Britain? Có lẽ tôi không hiểu được sự thương xót này, vì tôi là một ma thuật sư, ma thuật sư luôn là những kẻ máu lạnh.
-Tôi muốn thay đổi kết cục của nó.
Bất khả thi, dù là thành công, thế giới của cậu sẽ thoát ra khỏi dòng chảy vận mệnh vốn có của nó, và như một mầm bệnh trong cơ thể, thế giới cậu sẽ hóa thành một dị văn mang, có thể tương lai thế giới đó sẽ tốt hơn, nhưng đồng thời thế giới đó sẽ trở nên mỏng manh, và có thể nó sẽ gây tổn hại đến những thế giới song song khác.
Hai đại ức chế lực sẽ xem thế giới đó như một tế bào ung thư.
-Đây là trách nhiệm của tôi.
Không, là trách nhiệm của King Arthur, mới không phải trách nhiệm của Artoria Pendragon, và trách nhiệm của King Arthur đã kết thúc từ trận chiến cuối cùng đó.
Đã là Anh Linh chúng ta, và cả những Anh Linh khác đều đã sớm thoát khỏi số mệnh của bản thân, ngay cả vận mệnh cũng khó có thể ràng buộc chúng ta lúc này, nói chi là trách nhiệm.
-Hứ hứ hứ,....
Nghe tiếng cười của Archer, tôi chán nản thở dài, nhìn Saber với ánh mắt đáng thương.
Nói ra thì cũng không phải là không có trách nhiệm, trách nhiệm của mọi Anh Linh là bảo vệ sự tồn vong nhân loại.
-Archer, sao ngươi cười.
Đang thở dài, nghe Saber câu hỏi, tôi cũng thuận mắt nhìn qua Archer.
Nhưng nhìn Archer như muốn đả kích lòng tin của Saber, tôi lại chỉ thấy đáng thương cho Saber.
-Một kẻ tự xưng là vương,... được thần dân tôn kính, mà lại dùng từ "thương xót" sao?
-Làm sao mà ta nhịn được đây, hahaha,... oi Caster, ta thấy Saber đáng yêu hơn ngươi ngươi nhiều đấy.
Xin lỗi vì không đáng yêu nhá! Tôi thầm nghĩ trong khi trợn mắt nhìn Archer.
-Archer, ý ngươi là gì.
Nghe được từ ngữ không thích hợp từ Archer, Saber đen mặt lên tiếng nghi vấn.
Nhưng không kịp để Saber tiếp tục tra hỏi, Rider lên tiếng hỏi.
-Này Saber, vậy có nghĩa là cô muốn xóa bỏ vết tích của mình trong lịch sử sao?
-Đúng vậy, có gì sai chứ, có gì đáng cười sao?
Lớn tiếng đáp, rồi Saber ưởng ngực không một chút ngượng ngùng mà nói.
-Mảnh đất nơi giao cho ta thanh kiếm, nơi ta đánh đổi tính mạng bảo vệ, bị hủy diệt.
-Ta cảm thấy đau khổ là lạ lắm sao?
Đau khổ không có gì lạ, nhưng không phải với lý do của cậu, Saber.
Người khác đau khổ vì sự cố gắng bị mất mát, cậu đau khổ vì sự thất bại của bản thân.
Cậu cần phải rời khỏi thế giới hoàn hảo của mình đi, Saber.
Cái gì có bắt đầu rồi cũng sẽ kết thúc, Britain cũng vậy, hạnh phúc rồi cũng sẽ bi thương, thế giới này không thể đẹp đẽ như cậu mong muốn đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.