Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?

Chương 35: Lệ Á Ra Chiêu

AZ130

11/12/2015

Khi anh thứ giấc đã là sáng hôm sau, anh xoa trán định ôm cô vào lòng thì chẳng thấy cô đâu cả, haizzz chắc lại dậy sớm đi làm việc nhà rồi. Anh tựa người vào thành giường, với tay lấy điếu thuốc hút. Đã mấy hôm rồi anh không ngủ ngon như hôm qua, công việc anh rất bận, hầu như không có thời gian để ăn trưa, anh luôn để bụng đói dẫn đến đau dạ dày. Cô biết được điều đó, cô mỗi ngày mang cơm đến công ty nhắc anh ăn uống, làm việc phụ anh. Cô luôn như vậy, chăm sóc anh tận tụy nhưng anh thì chưa bao giờ làm cho cô điều gì cả, anh cảm thấy mình thật vô dụng.Cửa phòng bật mở, cô lên gọi anh dậy để ăn sáng, nhìn anh trên giường ngồi ngẩn người hút thuốc mà cô nhíu mài. Đi lại gần anh lấy điếu thuốc dụi vào đồ gạt tàn, nhỏ nhẹ nói:

-"Anh đau dạ dày đừng có mà hút thuốc, tự hại mình đấy"

Anh nhìn cô âu yếm cười nói:

-"Vĩ Nha này, yêu anh em có thấy khổ không?"

-"Sao lại hỏi vậy," Cô cười nhẹ rồi ngồi xuống kế anh, dựa đầu vào vai anh nói

-"Anh chưa làm cho em điều gì tốt cả, chỉ mang lại phiền phức cho em thôi" Anh ôm vai cô tựa cằm lên đỉnh đầu cô nói

-"haha.. anh đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, anh cho em rất nhiều thứ đấy:Tình yêu, công việc, gia đình và cả được làm mẹ của hai đứa con nữa đấy. Rất nhiều anh à" Cô cươi kể.

Anh ôm cô rồi cũng mỉm cười nhẹ, đúng anh không nên suy nghĩ vẫn vơ nữa. Vì con, vì cô mà cố gắng nào.

-"Thôi, xuống ăn sáng. Con nó chờ"Cô nhanh chóng ngồi dậy, nhưng anh nhanh chân hơn một bước kéo cô vào lòng, ngồi trên đùi mình nói:

-"em chưa tặng quà chào buổi sáng cho anh"

Cô nhíu mài nhìn anh không đồng tình,

-"Quà, là cái gì cơ?"

Anh thấy cô giả nai, kéo nhanh cô xuống hôn ngẫu nghiến môi cô, tay bắt đầu đặt không đúng chổ. Cô gần như không thể thở nổi, anh mới buông cô ra, hôn dọc theo cái cổ trắng ngần, tay nhanh chóng thoát áo của cô.. Cô lấy lại được bình tĩnh, bắt lấy tay anh nói:

-"Vũ, đừng xuống ăn sáng đi. Tụi nhỏ còn trong nhà kìa, anh còn phải đi làm nữa.. Ưm.. Vũ à.." Anh nghe cô nói thì không những không dừng lại mà còn gặm nhấm bộ ngực mềm mại của cô để lại dấu hôn thật đỏ trên ngực nhìn bắt mắt. Mỉm cười vì thành quả của mình anh nhìn cô nói:

-"Bảo bối, buổi sáng vui vẻ. Anh ăn sáng xong rồi"



Cô nhìn anh mà không biết nên cười hay nên khóc, aaa sao anh có thể cầm thú như vậy chứ.. Thật khổ cô mà.

Đứng lên chỉnh áo lại, liếc nhìn anh một cái rồi đi xuống lầu. Anh nhìn theo bóng dáng cô mà phì cười, rồi cũng nhanh chân vào phòng tắm.. Aissss đùa với cô làm chi bây giờ tự mình dập hỏa vậy nè.. Anh khổ quá mà..

Tắm xong anh đi xuống dùng bữa sáng cùng hai con và cô, thấy anh tui nhỏ gọi:

-"Ba Vũ, Buổi sáng vui vẻ"

-"Hai con buổi sáng vui vẻ" Anh cũng nhanh chóng chào lại, hôn lên má mỗi đứa một cái rồi quay qua nhìn cô, nói:

-"Vợ, buổi sáng vui vẻ, tối về đền bù cho anh" Anh vừa nói vừa liếm vành tay mẫn cảm của cô mà trêu đùa.

Cô nhìn anh không đứng đắn mà đẩy anh ra đỏ mặt nói:

-"Anh ăn sáng nhanh còn đi làm, sẵn chở tụi nhỏ đi học giúp em"

-"Mẹ, không chở con đi học sao?" Ken/ Sun lên tiếng

-"Không a, hôm nay mẹ mệt a, mẹ muốn ngủ tụi con đi học ngoan nga" Cô dịu dàng nhìn tụi nhóc nói. Anh nhìn 3 người xưng hô mẹ con mà anh hạnh phúc. Tụi nhỏ không nói gì, buồn bã rồi cũng ăn sáng.

Cô nhìn mà phì cười.. đúng dể thương

+++

Ăn sáng xong, anh đi làm tụi nhỏ thì đi học khóa võ tiếp,cô đã đăng kí lại vào buổi sáng cho tụi nhóc rồi. Chỉ còn cô ở nhà buồn chán không có việc gì làm, nên đành đi ra ngoài hóng mát. Bỗng dưng điện thoại reo, cô nhíu mài bắt máy:

-"Alo"

-< Còn nhớ tôi chứ, Vĩ Nha> Đầu dây bên kia tiếng nói của một cô gái cất lên

-"Lệ Á, cô gọi tôi làm gì" Cô nhàn nhạt trả lời



-
Đứng trước cửa khách sạn, cô chần chừ vài giây rồi cũng đi vào, đi thẳng lên phòng 102, cô nhanh chóng gõ cửa. Không thấy mở cửa, cô đề phòng vặn khóa đi vào.

Trước mặt cô là gì đây, anh, cô ta đang làm gì thế.... Cô không tin vào mắt mình nữa.

Đời hài thế đấy, cô nhìn chằm chằm vào hai người ở trên giường đang quấn quýt lấy nhau, mà lòng đau như cắt. Giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống mặn chát nơi đầu môi.

Tối qua anh cũng vừa ân ái với cô như vậy, cũng dịu dàng nồng thắm, có lúc điên cuồng mà nóng bỏng, khiến cô say. Nhưng rồi, bây giờ người nằm dưới anh là ai đây. Là người vợ cũ, người mà bỏ anh và con anh đi..hahah.. thì ra cô dể tin rằng anh yêu cô vậy sao?

Cười chua chát, lau nhanh những giọt nước mắt vô nghĩa ấy. Đóng cửa phòng lại đi như người vô hồn ra khỏi khách sạn. Cô cứ đi, cứ đi rồi dừng chân tại cánh đồng hướng dương nở rộ, nhìn những bông hoa khoe sắc mà cô cảm thấy thanh thản. Nhẹ giọng nói:

-"Cô thắng rồi đấy Lệ Á à, tôi bỏ cuộc chơi này."

Cô sẻ không khóc, không kể lể. Chỉ là im lặng, rơi vài giọt nước mắt vô nghĩa.

Đời không như mơ, nếu cô giấc mơ thành sự thật chỉ có thể là giấc mơ điềm báo thôi...

Cô nhìn bầu trời trong vắc nhếch mép nói:

-"Lệ Á à, cô quên nhanh thật"

+++

" Anh à, em biết anh yêu em nhưng em cấm anh không được lén phén với cô khác. Anh mà lén phén mang Bệnh bậy về nhà là em "cắt"

Em nói thật đấy không đùa đâu, em chỉ sợ anh mang bệnh bậy nửa đời còn lại của em về sau sẻ thành quá phụ a..^^"

+++

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook