Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?
Chương 31: Tình Địch
AZ130
08/12/2015
Sáng hôm nay cô nhận được một cú điện thoại, nhắn muốn gặp cô.Đợi anh đi làm cô cũng chuẩn bị cho mình trong cuộc hẹn. Cô diện một chiếc quần legging đen, cái áo thun cộc tay đen nốt, Mang đôi giày Vans đen. Nhìn
cô hôm nay rất khác ngày thường, một Vĩ Nha năng động mà cũng không kém
phần bí ẩn.
Nhìn đồng hồ trên tay đã đến giờ hẹn, cô nhanh chóng lấy chiếc mũ lưỡi trai đội vào ra khỏi nhà bắt chiếc taxi đến quán cafe Thằm Lặng. Xe dừng lại trước của quán, trả tiền taxi cô nhìn xung quanh rồi nhếch môi nói:
-"Cafe trá hình, thú vị"
Nói xong nhanh chóng bước và quá như là một người khách thân thuộc. Cô đi thẳng đến phòng vip 1, mở cửa tự nhiên đi vào. Nhìn hai bên cửa là hai vệ sĩ canh gác, trung tâm của phòng có một cái bàn và một cái ghế còn trống, cô bình thản ngồi xuống đối mặt với hai người mời cô nói:
-"Hai người gặp tôi có chuyện gì?"
Cô nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà thầm khen, cô ta rất đẹp, một thân hình nóng bỏng một làn da trắng sáng, khí phách cao sang. Không khổ danh là người mẫu nổi tiếng Lệ Á.
-"Chào cô, tôi là Lệ Á, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Cô đang sống chung với Minh Vũ"Lệ Á giả vờ thanh lịch lên tiếng.
-"Ừm... thì sao?" Cô mỉm cười nhẹ nhìn cô ta hỏi ngược lại
-"Thế cô có biết răng Minh Vũ đã có vợ, và tôi là vợ của Vũ" Lệ Á nhìn cô mà không khỏi ganh tỵ , cô quá ư là đẹp cho dù cô đã cố gắng trang điểm cho mình già dặn đi nhưng Lệ Á vẫn thấy được sự thanh thoát và một phong thái cao sang mà cô vốn có
-"Biết.. nhưng không phải cô đa bỏ anh ta đi rồi sao? và hai người đã ly hôn, cô bây giờ nói điều này với tôi có nghĩa lý gì?" Cô nhàn nhạt nhìn cô ta đáp.
-"Tuy đã ly hôn nhưng chúng tôi vẫn còn yêu nhau, Cô đừng nghĩ tôi không biết cô đến với Vũ là vì lý do gì?" Lẹ Á thoát khỏi dáng vẻ nhã nhặn, mà bắt đầu lột sát thành đanh đá nói chuyện với cô.
-"hahah.. Vậy à" Cô nhàn nhạt cười nói.
-"Đúng thế, cô nên nhớ tôi sẻ không cho con trai tôi cưới cô đâu. Và bây giờ cô hãy nhanh chóng rời khỏi Minh Vũ ngay lập tức" Ông Phùng ồm ồm lên tiếng.
Cô nhìn hai người đang diễn kia mà cười lạnh, gác chân lên trên bàn, với tay lấy điếu thuốc, cầm bật lửa lên đốt
-" haha.. Nếu tôi nhớ không lầm thì ông không có miếng giá trị nào trong lòng anh ta hết, không chừng ông còn là kẻ thù của anh ta nữa đấy" Cô cười lạnh rồi hút một hơi thuốc dài rồi từ từ nhã ra không khí.
Ông Phùng và Lệ Á nhìn cô mà không khỏi ngạc nhiên, một đứa nhóc 20t sau lại giống một đàn anh chị trong giới giang hồ thế, làm ông ta và Lệ Á có vài phần chùng bước. Nhưng ông ta vẫn mạnh miệng lên tiếng:
-"Hồ ly tinh, mày cướp chòng người ta còn mạnh miệng.. Tao sẻ không tha cho mày đâu"
-"Phù.. Hồ ly tinh rất đẹp, tôi rất thích.. Nhưng ông không tha cho tôi rồi ông làm gì tôi?" Cô hút một hơi thuốc thổi mạnh vào mặt ông ta lạnh giọng nói
-"Cô.. cô yêu tiền đến thế sau, làm sau cô mới rời khỏi Vũ đây?" Cô ta nhìn cô nói.
Cô nhìn Lệ Á và ông ta rồi vứt điếu thuốc ra xa đứng dậy nói:
-"Haha..tiền ai không yêu.. Có tiền là có tất cả.. Cũng giống như cô vậy thôi lệ Á à..Tôi sẻ đợi hai người..bye" Nói rồi cô bước nhanh ra khỏi phòng, ra ngời bắt taxi về nhà.
Về đến nhà thì cô đã thấy xe anh đậu ở ngoài sân, cô thắc mắc sao hôm nay anh về sớm thế. Đi thẳng vào phòng khách cô thấy anh đang ngồi ủ rủ trên ghế sopha, cô rón rén ôm anh từ phía sau hỏi nhỏ:
-"Sao hôm nay về sớm thế, nhớ em à?"
Anh cảm nhận được hơi ấm của cô, anh nhanh tay ôm cô xuống sopha nói:
-"Em không nhớ hôm nay là ngày gì sau?"
-"Không, vẫn là một ngày bình thường. Có chuyện gì sau?" Cô nhíu mày hỏi anh.
-"A..â tức chết với em mà.. Hôm nay là ngày mà "dì cả" em đi a..Nên em hứa cái gì em nhớ không?" Anh vò đầu nói nhắc nhở cô.
Cô suy nghĩ rồi cũng đỏ mặt nhớ. Trời ạ,, cái gì anh không nhớ mà anh chỉ nhớ có cái này a.. thật mất mặt.
-"em nhớ chưa a.. Em có hứa dí anh là khi hết "dì cả" thì em sẻ là của anh nguyên ngày a.. Em nhớ chưa?" Anh thành thật lê tiếng nói. Huhu..Anh bị cấm tới 5 ngày rồi a.. anh sắp chết rồi. Anh khổ quá mà,,aaa
-"em ..em..Thật ra thì ..em.."Cô lắp ba lắp bắp nói.. Cái đó cô chỉ nói chơi thôi sau anh tưởng thật a..
Anh nhìn cô nói lắp mà anh nhanh tay ôm cô lên phòng, anh nói:
-"Không chịu cũng phải chịu nữa. Anh đã quyết rồi em."
-"Anh à. tha cho em lần này được không... anh à" Cô nhỏ giọng năng nĩ
-"Không" Anh lên tiếng, mở cửa phòng quăng cô lên giường nằm đè lên cô, nhìn cô nói;
-"Em thật đẹp," Rồi cuối xuống hôn ngấu nghiến đôi môi cô, anh đưa lưỡi anh đùa cùng lưỡi cô. Tay anh bắt đầu thoát quần áo cô, cô thì bỏ mặc số phận, ai kêu ngu hứa ráng chịu...
-"Ưm.. Vũ" Tay anh đi đến đâu là như có lữa đến đấy, thật khổ cô mà... Những nới anh đi qua đều để lại thành quả...
-"Vĩ Nha, em thật tuyệt" Anh khàn giọng nói, rồi nhanh chóng tiến thẳng vào cô, cô đang dụ hoặc thì có một vật to lớn vào làm cô thích ứng chưa kịp:
-"Vũ a,.. Nhẹ.."
Anh nghe cô nói mà như có lữa, nhanh chóng luân chuyển, cô thì cứ mặc anh, lâu lâu lại lên tiếng khuyên:
-"Vũ .. chậm.. lại a"
-"Bảo bối à, em có biết 5 ngày nay anh cực khổ thế nào không, ôm em mà chỉ được sờ không được làm gì thật khổ a.." Anh nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô nói.
Anh cứ như vậy không biết lần thứ mấy anh mới tha cho cô làm cô thật căm thù anh a... Luôn lúc nào cô cũng chịu thiệt hết.. Minh Vũ đáng chết.
+++
t/g:Ô mai chuối... Thật vấy bẩn tâm hồn trong sáng của tg mà..huhu.. T_T
Thông cảm cho tg, em chỉ biết viết vậy thôi..hic..
Nhìn đồng hồ trên tay đã đến giờ hẹn, cô nhanh chóng lấy chiếc mũ lưỡi trai đội vào ra khỏi nhà bắt chiếc taxi đến quán cafe Thằm Lặng. Xe dừng lại trước của quán, trả tiền taxi cô nhìn xung quanh rồi nhếch môi nói:
-"Cafe trá hình, thú vị"
Nói xong nhanh chóng bước và quá như là một người khách thân thuộc. Cô đi thẳng đến phòng vip 1, mở cửa tự nhiên đi vào. Nhìn hai bên cửa là hai vệ sĩ canh gác, trung tâm của phòng có một cái bàn và một cái ghế còn trống, cô bình thản ngồi xuống đối mặt với hai người mời cô nói:
-"Hai người gặp tôi có chuyện gì?"
Cô nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà thầm khen, cô ta rất đẹp, một thân hình nóng bỏng một làn da trắng sáng, khí phách cao sang. Không khổ danh là người mẫu nổi tiếng Lệ Á.
-"Chào cô, tôi là Lệ Á, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Cô đang sống chung với Minh Vũ"Lệ Á giả vờ thanh lịch lên tiếng.
-"Ừm... thì sao?" Cô mỉm cười nhẹ nhìn cô ta hỏi ngược lại
-"Thế cô có biết răng Minh Vũ đã có vợ, và tôi là vợ của Vũ" Lệ Á nhìn cô mà không khỏi ganh tỵ , cô quá ư là đẹp cho dù cô đã cố gắng trang điểm cho mình già dặn đi nhưng Lệ Á vẫn thấy được sự thanh thoát và một phong thái cao sang mà cô vốn có
-"Biết.. nhưng không phải cô đa bỏ anh ta đi rồi sao? và hai người đã ly hôn, cô bây giờ nói điều này với tôi có nghĩa lý gì?" Cô nhàn nhạt nhìn cô ta đáp.
-"Tuy đã ly hôn nhưng chúng tôi vẫn còn yêu nhau, Cô đừng nghĩ tôi không biết cô đến với Vũ là vì lý do gì?" Lẹ Á thoát khỏi dáng vẻ nhã nhặn, mà bắt đầu lột sát thành đanh đá nói chuyện với cô.
-"hahah.. Vậy à" Cô nhàn nhạt cười nói.
-"Đúng thế, cô nên nhớ tôi sẻ không cho con trai tôi cưới cô đâu. Và bây giờ cô hãy nhanh chóng rời khỏi Minh Vũ ngay lập tức" Ông Phùng ồm ồm lên tiếng.
Cô nhìn hai người đang diễn kia mà cười lạnh, gác chân lên trên bàn, với tay lấy điếu thuốc, cầm bật lửa lên đốt
-" haha.. Nếu tôi nhớ không lầm thì ông không có miếng giá trị nào trong lòng anh ta hết, không chừng ông còn là kẻ thù của anh ta nữa đấy" Cô cười lạnh rồi hút một hơi thuốc dài rồi từ từ nhã ra không khí.
Ông Phùng và Lệ Á nhìn cô mà không khỏi ngạc nhiên, một đứa nhóc 20t sau lại giống một đàn anh chị trong giới giang hồ thế, làm ông ta và Lệ Á có vài phần chùng bước. Nhưng ông ta vẫn mạnh miệng lên tiếng:
-"Hồ ly tinh, mày cướp chòng người ta còn mạnh miệng.. Tao sẻ không tha cho mày đâu"
-"Phù.. Hồ ly tinh rất đẹp, tôi rất thích.. Nhưng ông không tha cho tôi rồi ông làm gì tôi?" Cô hút một hơi thuốc thổi mạnh vào mặt ông ta lạnh giọng nói
-"Cô.. cô yêu tiền đến thế sau, làm sau cô mới rời khỏi Vũ đây?" Cô ta nhìn cô nói.
Cô nhìn Lệ Á và ông ta rồi vứt điếu thuốc ra xa đứng dậy nói:
-"Haha..tiền ai không yêu.. Có tiền là có tất cả.. Cũng giống như cô vậy thôi lệ Á à..Tôi sẻ đợi hai người..bye" Nói rồi cô bước nhanh ra khỏi phòng, ra ngời bắt taxi về nhà.
Về đến nhà thì cô đã thấy xe anh đậu ở ngoài sân, cô thắc mắc sao hôm nay anh về sớm thế. Đi thẳng vào phòng khách cô thấy anh đang ngồi ủ rủ trên ghế sopha, cô rón rén ôm anh từ phía sau hỏi nhỏ:
-"Sao hôm nay về sớm thế, nhớ em à?"
Anh cảm nhận được hơi ấm của cô, anh nhanh tay ôm cô xuống sopha nói:
-"Em không nhớ hôm nay là ngày gì sau?"
-"Không, vẫn là một ngày bình thường. Có chuyện gì sau?" Cô nhíu mày hỏi anh.
-"A..â tức chết với em mà.. Hôm nay là ngày mà "dì cả" em đi a..Nên em hứa cái gì em nhớ không?" Anh vò đầu nói nhắc nhở cô.
Cô suy nghĩ rồi cũng đỏ mặt nhớ. Trời ạ,, cái gì anh không nhớ mà anh chỉ nhớ có cái này a.. thật mất mặt.
-"em nhớ chưa a.. Em có hứa dí anh là khi hết "dì cả" thì em sẻ là của anh nguyên ngày a.. Em nhớ chưa?" Anh thành thật lê tiếng nói. Huhu..Anh bị cấm tới 5 ngày rồi a.. anh sắp chết rồi. Anh khổ quá mà,,aaa
-"em ..em..Thật ra thì ..em.."Cô lắp ba lắp bắp nói.. Cái đó cô chỉ nói chơi thôi sau anh tưởng thật a..
Anh nhìn cô nói lắp mà anh nhanh tay ôm cô lên phòng, anh nói:
-"Không chịu cũng phải chịu nữa. Anh đã quyết rồi em."
-"Anh à. tha cho em lần này được không... anh à" Cô nhỏ giọng năng nĩ
-"Không" Anh lên tiếng, mở cửa phòng quăng cô lên giường nằm đè lên cô, nhìn cô nói;
-"Em thật đẹp," Rồi cuối xuống hôn ngấu nghiến đôi môi cô, anh đưa lưỡi anh đùa cùng lưỡi cô. Tay anh bắt đầu thoát quần áo cô, cô thì bỏ mặc số phận, ai kêu ngu hứa ráng chịu...
-"Ưm.. Vũ" Tay anh đi đến đâu là như có lữa đến đấy, thật khổ cô mà... Những nới anh đi qua đều để lại thành quả...
-"Vĩ Nha, em thật tuyệt" Anh khàn giọng nói, rồi nhanh chóng tiến thẳng vào cô, cô đang dụ hoặc thì có một vật to lớn vào làm cô thích ứng chưa kịp:
-"Vũ a,.. Nhẹ.."
Anh nghe cô nói mà như có lữa, nhanh chóng luân chuyển, cô thì cứ mặc anh, lâu lâu lại lên tiếng khuyên:
-"Vũ .. chậm.. lại a"
-"Bảo bối à, em có biết 5 ngày nay anh cực khổ thế nào không, ôm em mà chỉ được sờ không được làm gì thật khổ a.." Anh nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô nói.
Anh cứ như vậy không biết lần thứ mấy anh mới tha cho cô làm cô thật căm thù anh a... Luôn lúc nào cô cũng chịu thiệt hết.. Minh Vũ đáng chết.
+++
t/g:Ô mai chuối... Thật vấy bẩn tâm hồn trong sáng của tg mà..huhu.. T_T
Thông cảm cho tg, em chỉ biết viết vậy thôi..hic..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.