Chương 25
LeeHannie
06/07/2017
3 tiếng dài như 3 thập kỷ... người con gái ấy chỉ ban lãy thôi ngân nga hát ca
Người ấy... ban lãy còn nắm tay anh...
Vậy mà...
Bác sĩ chạy ra chạy vào tấp tưởi... ngân hàng máu không đủ mà Như lại mất nhiều máu quá. Nhóm máu của con bé lại là nhóm hiếm là nhóm Rh(-)
Mẹ Như không thể truyền cho con gái được nếu không có máu. Tính mạng của Như sẽ gặp nguy hiểm
Mẹ Yến bặm môi nhấn một dãy số
Hai mắt đẫm nước mắt.
Để cứu con gái mẹ, mẹ sẽ làm tất cả... kể cả làm lộ ra bí mật mẹ giấu Như xuốt 17 năm qua
"Alo"
-Con gái cậu đang gặp nguy hiểm, làm ơn nết xác đến đây cứu con bé
Giọng mẹ nghẹn ngào
Đầu giây bên kia im lặng không nói lên lời
-Nó sẽ chết mất!
Mẹ Yến chống tay lên chán... Như của mẹ không thể ra đi như thế được... mẹ không lỡ lòng nhìn con đi.
" ở đâu? Nghiêm Thu Yến...con bé đang ở đâu?"
Giọng nam trong điện thoại nổi điên lên... con gái ông là con gái của ông ư? 17 năm nay bà ta giấu con bé?
-Bệnh viện Việt Xô!
Tút ....Tút...
5 phút sau cả một đoàn xe toàn đại ca săm trổ đi tới. Vẻ mặt của ông trùm hốt hoảng
Nhìn thấy mẹ Yến ông ta lao tới giữ chặt mẹ tới tấp hỏi
-Sao rồi? Sao rồi con bé sao rồi?
-Thiếu máu... mau cứu nó... cứu con Như đi
Lần đầu tiên Hoàng trọng Ân biết được tên con gái mình, trái tim ông run rẩy
-Mau... lấy máu của tôi...
-Ông là..
Bác sĩ ngập ngừng e sợ
Hoàng Trọng Ân ông hoàng của thế giới đại ca khét tiếng
Ai không biết chứ
-Tôi là ba con bé. Hiểu chưa đồ ngu. Con gái tôi mà coa mệnh hệ gì tất cả các người đều sẽ đi với nó
Ông Ân giận giữ
Ranh giới mong manh giữa ông và con gái...
Ông còn chưa nhìn thấy mặt mũi con bé, không biết nó có giống Thu Uyên không?
Hai cha con chưa từng gặp nhau. Cho đến tận bây giờ ông mới biết, Thu Uyên ra đi để lại một sinh linh bé nhỏ...là giọt máu của ông...
Máu đổ đầu rơi ông không sợ chỉ sợ mất đi đứa con này
Như được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, gương mặt xinh xắn trắng bệch
Hai mắt nhắm chặt
Bờ môi nhợt nhạt xanh xao
Nhìn đến não lòng
Kinh xe đâm vào bụng khiến việc cầm máu khó khắn nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng
Thương tích không nhẹ
Nghe nói 1 tháng tới Như chỉ có thể truyền nước và ăn cháo loãng
Khổ thân đại tỷ
Huyên nắm lấy bàn tay lạnh của nó áp vào má
-Cám ơn... vì không bỏ lại tớ
-...
-Mau dậy nhé. Đừng làm moih người sợ
-....
-Như ơi...
Bọn trong lớp léo nha léo nhéo
Sau 6 tiếng hôn mê ....như đã tỉnh
Bố Quang và anh Tú Nhân đã có mặt... Huyên vẫn đan tay vào bàn tay lớp trưởng thật tình cảm
Mạnh lẳng lặng ngồi nhìn
Huệ lòng cũng nặng trịch
Dù sao... cũng từng là bạn. Dù ganh ghét tỵ lạnh với Như nhưng khi Như nguy kịch...tình cảm sâu thẳm được đánh thức
Bọn cùng lớp đứa khóc đứa cười... riêng Q.Như nó im ắng lạ thường
Nó cho là như không thôi. Hoàng Yến Như là ai? Là chị em tốt của nó đấy...Như mạnh mẽ có chút xíu mà đã ngã gục thì không phải là Như đại tỷ nữa rồi.
Ông Ân đứng nhìn con gái qua của kính
Chỉ nhìn thôi và cười
Đúng là xinh đẹp
Còn đẹp hơn cả Thu Uyên nữa...
Thu Uyên có nét ngây thơ
Còn con bé thuần khiết trang nhã nhưng lại cao sang vương giả... có nét duyên dáng thần bí
Nó cũng có 1 đôi mắt thật giống Thu Uyên!... trong veo như nước mùa thu
Bắt gặp ánh mắt nó
Ông bối rối, không dâm đối mặt
Sống hơn nửa đời người..ần đầu ông thấy sợ.
Một lỗi sợ hãi vô hình
Người ấy... ban lãy còn nắm tay anh...
Vậy mà...
Bác sĩ chạy ra chạy vào tấp tưởi... ngân hàng máu không đủ mà Như lại mất nhiều máu quá. Nhóm máu của con bé lại là nhóm hiếm là nhóm Rh(-)
Mẹ Như không thể truyền cho con gái được nếu không có máu. Tính mạng của Như sẽ gặp nguy hiểm
Mẹ Yến bặm môi nhấn một dãy số
Hai mắt đẫm nước mắt.
Để cứu con gái mẹ, mẹ sẽ làm tất cả... kể cả làm lộ ra bí mật mẹ giấu Như xuốt 17 năm qua
"Alo"
-Con gái cậu đang gặp nguy hiểm, làm ơn nết xác đến đây cứu con bé
Giọng mẹ nghẹn ngào
Đầu giây bên kia im lặng không nói lên lời
-Nó sẽ chết mất!
Mẹ Yến chống tay lên chán... Như của mẹ không thể ra đi như thế được... mẹ không lỡ lòng nhìn con đi.
" ở đâu? Nghiêm Thu Yến...con bé đang ở đâu?"
Giọng nam trong điện thoại nổi điên lên... con gái ông là con gái của ông ư? 17 năm nay bà ta giấu con bé?
-Bệnh viện Việt Xô!
Tút ....Tút...
5 phút sau cả một đoàn xe toàn đại ca săm trổ đi tới. Vẻ mặt của ông trùm hốt hoảng
Nhìn thấy mẹ Yến ông ta lao tới giữ chặt mẹ tới tấp hỏi
-Sao rồi? Sao rồi con bé sao rồi?
-Thiếu máu... mau cứu nó... cứu con Như đi
Lần đầu tiên Hoàng trọng Ân biết được tên con gái mình, trái tim ông run rẩy
-Mau... lấy máu của tôi...
-Ông là..
Bác sĩ ngập ngừng e sợ
Hoàng Trọng Ân ông hoàng của thế giới đại ca khét tiếng
Ai không biết chứ
-Tôi là ba con bé. Hiểu chưa đồ ngu. Con gái tôi mà coa mệnh hệ gì tất cả các người đều sẽ đi với nó
Ông Ân giận giữ
Ranh giới mong manh giữa ông và con gái...
Ông còn chưa nhìn thấy mặt mũi con bé, không biết nó có giống Thu Uyên không?
Hai cha con chưa từng gặp nhau. Cho đến tận bây giờ ông mới biết, Thu Uyên ra đi để lại một sinh linh bé nhỏ...là giọt máu của ông...
Máu đổ đầu rơi ông không sợ chỉ sợ mất đi đứa con này
Như được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, gương mặt xinh xắn trắng bệch
Hai mắt nhắm chặt
Bờ môi nhợt nhạt xanh xao
Nhìn đến não lòng
Kinh xe đâm vào bụng khiến việc cầm máu khó khắn nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng
Thương tích không nhẹ
Nghe nói 1 tháng tới Như chỉ có thể truyền nước và ăn cháo loãng
Khổ thân đại tỷ
Huyên nắm lấy bàn tay lạnh của nó áp vào má
-Cám ơn... vì không bỏ lại tớ
-...
-Mau dậy nhé. Đừng làm moih người sợ
-....
-Như ơi...
Bọn trong lớp léo nha léo nhéo
Sau 6 tiếng hôn mê ....như đã tỉnh
Bố Quang và anh Tú Nhân đã có mặt... Huyên vẫn đan tay vào bàn tay lớp trưởng thật tình cảm
Mạnh lẳng lặng ngồi nhìn
Huệ lòng cũng nặng trịch
Dù sao... cũng từng là bạn. Dù ganh ghét tỵ lạnh với Như nhưng khi Như nguy kịch...tình cảm sâu thẳm được đánh thức
Bọn cùng lớp đứa khóc đứa cười... riêng Q.Như nó im ắng lạ thường
Nó cho là như không thôi. Hoàng Yến Như là ai? Là chị em tốt của nó đấy...Như mạnh mẽ có chút xíu mà đã ngã gục thì không phải là Như đại tỷ nữa rồi.
Ông Ân đứng nhìn con gái qua của kính
Chỉ nhìn thôi và cười
Đúng là xinh đẹp
Còn đẹp hơn cả Thu Uyên nữa...
Thu Uyên có nét ngây thơ
Còn con bé thuần khiết trang nhã nhưng lại cao sang vương giả... có nét duyên dáng thần bí
Nó cũng có 1 đôi mắt thật giống Thu Uyên!... trong veo như nước mùa thu
Bắt gặp ánh mắt nó
Ông bối rối, không dâm đối mặt
Sống hơn nửa đời người..ần đầu ông thấy sợ.
Một lỗi sợ hãi vô hình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.