Chương 49: nếu anh quên
LeeHannie
29/09/2017
Như tỉnh dậy sau cơn ngủ gục tối hôm qua.
Ngơ ngác nhìn xung quanh... Bạn ý bàng hoàng nhận ra mình đang ngủ trên giường bệnh nhân
Như ngủ ở đây!
Thế bệnh nhân đâu????
Đang ngơ ngơ như bò đội nón thì ai đó lững thững đi vào xong, ăn nói tự nhiên như đúng rồi ý
-Dậy rồi à? Lại đây anh vừa mua cháo ngoài căng tin bệnh viện. Cũng không tệ lắm
Huyên cười
Như nhíu mày!!!! Anh???? Anh cái khỉ gì?ai tên anh ở đây?
Như chỉ nhớ mỗi lần tên ấy gọi điện biệt ly mới dám xưng hô anh em... Thế quéo nào giờ lại xưng hô kiểu ấy ngọt xơn xớt như thế?
Bình hoa đập đầu nên loạn óc luôn rồi à?
-Ngây ra làm gì? Em không đói à?
-Cậu bị bệnh à? Bình bông ( Bình hoa) đập vào đầu nên chập mạnh luôn rồi à?
-Anh nhớ lại rồi....tuy không phải tất cả, nhưng cũng đủ. Chắc do bình bông đập nên thông não luôn . Hôm nào thích hợp nên đến cám ơn Cô Huỳnh
Như tròn mắt. Hàm muốn rớt ra luôn, tên hâm này... Đúng là chập cheng luôn rồi
-Anh. Xin lỗi em.
Huyên đưa tay cuốn mấy sợi tóc lòa xòa trước khuôn mặt thanh tú của cô gái . Giọng nói cũng thâm trầm đi bao nhiêu
-Dẹp đi. Cậu bình thường lại đi
Như bối rối gạt tay cậu bạn. Sau phẫu thuật cả hai đều không có mấy cái cử chỉ hành động thân thiết này
Bây giờ lại...
Ngượng chết!
-Hai đứa dậy rồi à? Gớm hôm qua tình cảm thế!
Hoàng cười ngây ngây trêu hai đứa. Đáp lại anh là cái lườm nguýt của con bé Như và cái cười phớ lớ của thằng em
-Đương nhiên rồi. Anh làm sao hiểu được cái gì gọi là tình cảm.
Huyên khinh bỉ, 28 tuổi đầu chỉ có ôm dao phẫu thuật thì lấy đâu ra người yêu
Trai thẳng sắp bị bẻ công rồi
Hoàng khóc dòng.
Anh mới chả em, tiên xư nó, có mỗi nỗi đau thầm kín cũng bị nó kéo ra đục khoét mãi
-Thế hai đứa mày có định ra khỏi viện không để người yêu tao còn về?
Mạnh nói vọng vào.
Cái Huệ nó canh hai anh chị mãi, khổ thân con người yêu Mạnh... Sợ bạn bị sói thịt ,cả đêm bên ngoài cửa canh như chó giữ nhà
-Có tao về. Cho tao về với
Như nói
Xong cô nàng ba chân bốn cẳng chạy bẵng ra ngoài...chạy đi còn không dám nhìn lại cơ. Yêu thế chứ
-Có khi thi thế vận hội nó đạt giải nhất chạy marathon không?
Hoàng trợn mắt
-Đưa Như về cẩn thận giúp tôi nhé
Mạnh gật gù rồi chào qua loa... Cuối cùng thì cũng được về rồi
-Mày không cút luôn à?
Hoàng nhíu mày
-Không. Ở lại với anh. Em sẽ kiếm vợ cho anh...
Huyên ngồi lên giường gác chân rõ sang chảnh
-Dẹp đi, mày ở đây đến bà lao công cũng không thèm nhìn tao
Hoàng tức tối
Đùa. Chỉ cần đứng cạnh thằng em thôi là anh mất giá lắm rồi
Trời sinh cho nó cái mặt đéo ai bằng đã thế lại còn phong độ ngời ngời kể cả gia cảnh có khó khăn hay học hành chả gia gì thì nó cũng có cả tá em xin chết
Bất công thế chứ lị
Biết bao giờ anh mới tìm được một cô nàng người yêu như cái con bé Như kia nhỉ... À thôi người như con bé hiếm lắm. Bằng nửa thôi... Anh chỉ cần bằng 1 nửa thôi
**************
Như đi học lại.
Sau cuộc thi, thành người nổi tiếng rồi nên ra ngoài cũng phải cẩn thận chút chút với cánh báo chí
Hên là...
Đến trường mọi người rất yêu quý Như luôn. Mấy anh khóa trên cứ gọi là mê tít thò lò em Như luôn
Hôm nào Như chả được tỏ tình, hoa rồi quà chất cả đống
Khổ nỗi chả ai nọt mắt chị Đại
Thầy cô thì yêu thương thôi rồi luôn. Em đạt giải cao, tố chất ngời ngời lại thông minh hiểu chuyện
Không thương yêu thì hơi phí.
Huyên dạo này cũng bình thường rồi
Ra viện liền nộp đơn thi tốt nghiệp muộn
Huyên định đi du học nhưng để Như ở nhà thì Huyên không yên tâm...haijjz... Người yêu đẹp cũng khổ nhỉ!
Ớ... Tự nhiên nhớ...hai đứa vẫn chưa chính thức xác định quan hệ nhỉ
Nghĩ đến đây Huyên lại cười
Nợ người ta bao nhiêu như thế mà anh vẫn nhơn nhơn ra phải đứa khác nó nói "Say good bye" luôn rồi
Sáng chủ nhật
Huyên đến chơi nhà
Đậu con xoắn xuýt quẫy đuôi mừng
Ôi chú Huyên, chú đây rồi... Chú nhớ con không ? Con nhớ chú lắm
Đậu nhẩy cẫng lên sung sướng
Chú xoa đầu đậu nha yêu lắm ý
Mẹ Như còn ngủ tít mù tắp ở trong phòng ý. Bà với ông thì đi từ sáng rồi, bà bảo đi thăm bà con
Nhà mỗi mẹ với con thôi. Mẹ Như thì mê ngủ quá chừng luôn ông bà đi cái là nhảy tót lên giường ngủ tiếp ý
May không có thằng trộm nào ý
Con sợ ơi là sợ ý
May quá có chú Huyên đây rồi...
Chú đi lên tầng ngó tìm phòng mẹ luôn cơ
Chắc chú đánh thức mẹ ý
Con nghe thấy thế. Chắc yên tâm giao phó cho chú... Con đi ngủ đây ahihihi
#####
Huyên kéo kéo cái chăn mỏng
Cô gái nhỏ lười biếng nhíu mày cuộn người lại
-Dậy đi. Anh bảo này
Huyên vỗ vỗ vào người Như
Không có động tĩnh gì
Chàng đứng bên giường giật mạnh chiếc chăn mỏng của nàng sâu lười
Cảm nhận thân nhiệt lành lạnh
Như mở mắt
3 giây sau
Có cô nàng nào đó hét toáng lên
Huyên phải bịt miệng người ta lại đó
Như mặc váy ngủ lụa mỏng mát....nhức mắt lắm rồi
Cố ấy còn không mặc áo ngực.... Khuôn ngực đầy đặn còn ngồn ngộn sau lớp áo
Huyên muốn phạm tội quá đi mất thôi
Bốp
Như vừa lấy 1 tay che ngực vừa tát bốp 1 phát vào mặt người kia
-Còn dám nhìn nữa, tôi khoét mắt cậu
Huyên lấy chăn chồm lên người như đè cô bé xuống giường
-Anh muốn phạm tội quá
-Đồ biến thái. Buông ra
-Anh nhớ em lắm. Hôm nay không đến không biết có phải em quên luôn anh không?
Hai đôi mắt chạm nhau
Thương nhớ đong đầy trong lòng mỗi người
-Tôi trọng chữ tín lắm. Chỉ có ai đó quên mất thôi
-Nếu anh quên một lần nữa. Em cứ bỏ mặc anh.
Ngơ ngác nhìn xung quanh... Bạn ý bàng hoàng nhận ra mình đang ngủ trên giường bệnh nhân
Như ngủ ở đây!
Thế bệnh nhân đâu????
Đang ngơ ngơ như bò đội nón thì ai đó lững thững đi vào xong, ăn nói tự nhiên như đúng rồi ý
-Dậy rồi à? Lại đây anh vừa mua cháo ngoài căng tin bệnh viện. Cũng không tệ lắm
Huyên cười
Như nhíu mày!!!! Anh???? Anh cái khỉ gì?ai tên anh ở đây?
Như chỉ nhớ mỗi lần tên ấy gọi điện biệt ly mới dám xưng hô anh em... Thế quéo nào giờ lại xưng hô kiểu ấy ngọt xơn xớt như thế?
Bình hoa đập đầu nên loạn óc luôn rồi à?
-Ngây ra làm gì? Em không đói à?
-Cậu bị bệnh à? Bình bông ( Bình hoa) đập vào đầu nên chập mạnh luôn rồi à?
-Anh nhớ lại rồi....tuy không phải tất cả, nhưng cũng đủ. Chắc do bình bông đập nên thông não luôn . Hôm nào thích hợp nên đến cám ơn Cô Huỳnh
Như tròn mắt. Hàm muốn rớt ra luôn, tên hâm này... Đúng là chập cheng luôn rồi
-Anh. Xin lỗi em.
Huyên đưa tay cuốn mấy sợi tóc lòa xòa trước khuôn mặt thanh tú của cô gái . Giọng nói cũng thâm trầm đi bao nhiêu
-Dẹp đi. Cậu bình thường lại đi
Như bối rối gạt tay cậu bạn. Sau phẫu thuật cả hai đều không có mấy cái cử chỉ hành động thân thiết này
Bây giờ lại...
Ngượng chết!
-Hai đứa dậy rồi à? Gớm hôm qua tình cảm thế!
Hoàng cười ngây ngây trêu hai đứa. Đáp lại anh là cái lườm nguýt của con bé Như và cái cười phớ lớ của thằng em
-Đương nhiên rồi. Anh làm sao hiểu được cái gì gọi là tình cảm.
Huyên khinh bỉ, 28 tuổi đầu chỉ có ôm dao phẫu thuật thì lấy đâu ra người yêu
Trai thẳng sắp bị bẻ công rồi
Hoàng khóc dòng.
Anh mới chả em, tiên xư nó, có mỗi nỗi đau thầm kín cũng bị nó kéo ra đục khoét mãi
-Thế hai đứa mày có định ra khỏi viện không để người yêu tao còn về?
Mạnh nói vọng vào.
Cái Huệ nó canh hai anh chị mãi, khổ thân con người yêu Mạnh... Sợ bạn bị sói thịt ,cả đêm bên ngoài cửa canh như chó giữ nhà
-Có tao về. Cho tao về với
Như nói
Xong cô nàng ba chân bốn cẳng chạy bẵng ra ngoài...chạy đi còn không dám nhìn lại cơ. Yêu thế chứ
-Có khi thi thế vận hội nó đạt giải nhất chạy marathon không?
Hoàng trợn mắt
-Đưa Như về cẩn thận giúp tôi nhé
Mạnh gật gù rồi chào qua loa... Cuối cùng thì cũng được về rồi
-Mày không cút luôn à?
Hoàng nhíu mày
-Không. Ở lại với anh. Em sẽ kiếm vợ cho anh...
Huyên ngồi lên giường gác chân rõ sang chảnh
-Dẹp đi, mày ở đây đến bà lao công cũng không thèm nhìn tao
Hoàng tức tối
Đùa. Chỉ cần đứng cạnh thằng em thôi là anh mất giá lắm rồi
Trời sinh cho nó cái mặt đéo ai bằng đã thế lại còn phong độ ngời ngời kể cả gia cảnh có khó khăn hay học hành chả gia gì thì nó cũng có cả tá em xin chết
Bất công thế chứ lị
Biết bao giờ anh mới tìm được một cô nàng người yêu như cái con bé Như kia nhỉ... À thôi người như con bé hiếm lắm. Bằng nửa thôi... Anh chỉ cần bằng 1 nửa thôi
**************
Như đi học lại.
Sau cuộc thi, thành người nổi tiếng rồi nên ra ngoài cũng phải cẩn thận chút chút với cánh báo chí
Hên là...
Đến trường mọi người rất yêu quý Như luôn. Mấy anh khóa trên cứ gọi là mê tít thò lò em Như luôn
Hôm nào Như chả được tỏ tình, hoa rồi quà chất cả đống
Khổ nỗi chả ai nọt mắt chị Đại
Thầy cô thì yêu thương thôi rồi luôn. Em đạt giải cao, tố chất ngời ngời lại thông minh hiểu chuyện
Không thương yêu thì hơi phí.
Huyên dạo này cũng bình thường rồi
Ra viện liền nộp đơn thi tốt nghiệp muộn
Huyên định đi du học nhưng để Như ở nhà thì Huyên không yên tâm...haijjz... Người yêu đẹp cũng khổ nhỉ!
Ớ... Tự nhiên nhớ...hai đứa vẫn chưa chính thức xác định quan hệ nhỉ
Nghĩ đến đây Huyên lại cười
Nợ người ta bao nhiêu như thế mà anh vẫn nhơn nhơn ra phải đứa khác nó nói "Say good bye" luôn rồi
Sáng chủ nhật
Huyên đến chơi nhà
Đậu con xoắn xuýt quẫy đuôi mừng
Ôi chú Huyên, chú đây rồi... Chú nhớ con không ? Con nhớ chú lắm
Đậu nhẩy cẫng lên sung sướng
Chú xoa đầu đậu nha yêu lắm ý
Mẹ Như còn ngủ tít mù tắp ở trong phòng ý. Bà với ông thì đi từ sáng rồi, bà bảo đi thăm bà con
Nhà mỗi mẹ với con thôi. Mẹ Như thì mê ngủ quá chừng luôn ông bà đi cái là nhảy tót lên giường ngủ tiếp ý
May không có thằng trộm nào ý
Con sợ ơi là sợ ý
May quá có chú Huyên đây rồi...
Chú đi lên tầng ngó tìm phòng mẹ luôn cơ
Chắc chú đánh thức mẹ ý
Con nghe thấy thế. Chắc yên tâm giao phó cho chú... Con đi ngủ đây ahihihi
#####
Huyên kéo kéo cái chăn mỏng
Cô gái nhỏ lười biếng nhíu mày cuộn người lại
-Dậy đi. Anh bảo này
Huyên vỗ vỗ vào người Như
Không có động tĩnh gì
Chàng đứng bên giường giật mạnh chiếc chăn mỏng của nàng sâu lười
Cảm nhận thân nhiệt lành lạnh
Như mở mắt
3 giây sau
Có cô nàng nào đó hét toáng lên
Huyên phải bịt miệng người ta lại đó
Như mặc váy ngủ lụa mỏng mát....nhức mắt lắm rồi
Cố ấy còn không mặc áo ngực.... Khuôn ngực đầy đặn còn ngồn ngộn sau lớp áo
Huyên muốn phạm tội quá đi mất thôi
Bốp
Như vừa lấy 1 tay che ngực vừa tát bốp 1 phát vào mặt người kia
-Còn dám nhìn nữa, tôi khoét mắt cậu
Huyên lấy chăn chồm lên người như đè cô bé xuống giường
-Anh muốn phạm tội quá
-Đồ biến thái. Buông ra
-Anh nhớ em lắm. Hôm nay không đến không biết có phải em quên luôn anh không?
Hai đôi mắt chạm nhau
Thương nhớ đong đầy trong lòng mỗi người
-Tôi trọng chữ tín lắm. Chỉ có ai đó quên mất thôi
-Nếu anh quên một lần nữa. Em cứ bỏ mặc anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.