Chương 300: Giao Thừa Vui Vẻ
Đại Quả Lạp
06/10/2024
--- Chương này free tặng mọi người nha ---
Đến ngày 30 cuối năm, Hoa Mạn Mạn hiếm khi dậy rất sớm.
Nàng mặc váy bông đỏ Hà thị tự tay làm, quấn khăn quàng cổ bằng lông thỏ màu trắng, trên búi tóc, tua rua kim trâm vàng buông xuống, phía cuối được khảm san hô đỏ nhẹ nhàng đong đưa, tôn lên làn da trắng hồng của nàng, trông yêu kiều hơn cả hoa.
Lý Tịch cũng thay áo gấm cổ tròn màu đỏ, đội kim quan, thắt đai ngọc, tư thế oai hùng.
Ăn sáng xong, Hoa Mạn Mạn lôi kéo Chiêu Vương đi viết câu đối xuân.
Hoa Mạn Mạn cười tủm tỉm nói: “Chữ ngài đẹp, cho nên câu đối xuân ngài viết đi.”
Lý Tịch làm theo lời nàng, viết một câu đối xuân.
Hoa Mạn Mạn: “Ngài cao, ngài đi dán câu đối này đi.”
Lý Tịch buồn cười nhìn nàng.
“Vậy nàng làm gì?”
Hoa Mạn Mạn: “Thiếp thân phụ trách chỉ đạo ngài, tránh cho ngài dán lệch.”
Trên bầu trời tuyết trắng tung bay.
Lý Tịch cự tuyệt đám tôi tớ trợ giúp, tự mình dán câu đối xuân ở hai bên cổng lớn.
Hoa Mạn Mạn đứng ở cửa, tay xỏ vào trong ống tay áo, ngẩng đầu lên: “hơi lệch, hướng sang bên trái một chút, sang bên trái một chút…”
Bông tuyết rơi vào trán nàng, lạnh căm căm.
Sau khi dán xong câu đối xuân, Lý Tịch nhảy xuống cây thang.
Hắn giơ tay phẩy bông tuyến trên trán Hoa Mạn Mạn đi,, sau đó xoay người sang chỗ khác, kề vai cùng nàng ngẩng đầu nhìn câu đối xuân vừa dán xong.
Hoa Mạn Mạn cảm thán tự đáy lòng: “Chữ của Vương gia viết thật đẹp mắt, nếu về sau chúng ta không có tiền, ngài có thể dựa vào bán chữ mà sống.”
Lý Tịch: “Ta đi bán chữ, vậy còn nàng?”
Hoa Mạn Mạn: “Thiếp thân có thể xoa bóp cho người ta, ngài đã quên trước kia thiếp thân đã học xoa bóp à?”
Lý Tịch cười khẽ: “Thế thì quên đi.”
Hoa Mạn Mạn cho rằng hắn khinh thường nàng, đang muốn bày tỏ bất mãn thì nghe thấy hắn nói tiếp.
“Nàng chỉ có thể xoa bóp cho một mình ta.”
Sự bất mãn trong lòng Hoa Mạn Mạn tiêu tán sạch sẽ, thay vào đó là mật ngọt.
Phi Hạc chân nhân đã trở về Thất Tinh Quan, hắn nói ngày mùng một sẽ đến vương phủ chúc tết.
Bởi vậy khi ăn cơm trưa, trên bàn chỉ có hai người Hoa Mạn Mạn và Lý Tịch.
Hoa Mạn Mạn giơ chén rượu lên, cười tủm tỉm nói.
“Một năm qua, đa tạ Vương gia chăm sóc, quãng đời còn lại xin chỉ dẫn nhiều hơn.”
Lý Tịch cũng bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào chén nàng.
“Nàng cũng thế.”
Rượu trong ly đong đưa nhẹ nhàng, tỏa ra hương thơm êm dịu.
Hai người đều uống một hơi cạn sạch.
Hôm nay tâm trạng tốt, Hoa Mạn Mạn không nhịn được mà uống thêm mấy chén.
Kiếp trước tửu lượng của nàng rất tốt, hiện giờ thay đổi thân thể, tửu lượng không còn tốt nữa.
Nàng uống hơi say, cuối cùng bị Chiêu Vương bế ngang lên rời khỏi phòng ăn.
Lý Tịch đặt nàng lên giường.
Nàng nằm ngửa trên giường, thân thể rơi vào cái chăn mềm mại, dưới tác dụng của hơi men, gò má ửng hồng, môi kiều diễm ướt át.
Lý Tịch giơ tay gỡ trâm cài xuống giúp nàng, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa ra, đuôi tóc uốn lượn trên đệm, váy màu đỏ như hoa cánh nở rộ.
Một vẻ đẹp diễm lệ mê hồn.
Nhưng mà chính Hoa Mạn Mạn lại không biết.
Nàng nhắm nửa con mắt, yêu ớt rầm rì.
“Đầu đau quá…”
Lý Tịch phát hiện trên môi nàng dính vài sợi tóc, duỗi tay muốn lấy sợi tóc xuống, ngón tay lại vô ý quệt vào cánh môi nàng.
Cảm xúc mềm mại, ấm áp làm hắn xao động.
Hắn không tự chủ được đè ngón tay vào cánh môi nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.
Cánh môi vốn đỏ tươi, bị xoa mà trở nên càng lộng lẫy hơn.
Ánh mắt Lý Tịch cũng trở nên tối tăm.
Hắn cúi đầu, tới gần nàng, thấp giọng kêu một tiếng.
“Mạn Mạn.”
Một tiếng gió phát ra từ mũi Hoa Mạn Mạn.
“Hử…”
Xem ra thật sự say.
Lý Tịch thở dài, ngón tay rời khỏi môi nàng, sau đó kéo chăn che lên người nàng.
Tuy hắn rất muốn nàng, nhưng chưa đến mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Điều hắn muốn chính là toàn bộ nàng từ trong ra ngoài, trọn vẹn tất cả.
Lý Tịch đang muốn rời đi, ống tay áo lại bị người bắt lấy.
Hắn rũ mắt nhìn lại, thấy Hoa Mạn Mạn đang bắt lấy ống tay áo hắn không chịu buông ra.
Đôi mắt to tròn long lanh của Hoa Mạn Mạn mở to, trông mong nhìn hắn.
“Chàng đừng đi.”
Bởi vì say, ngay cả tôn xưng cũng không dùng.
Lý Tịch yên lặng nhìn nàng: “Nàng muốn ta ở lại?”
Hoa Mạn Mạn gật đầu: “Ừ.”
Lý Tịch nhắc nhở: “Ta chưa chắc có thể nhịn được……”
Hoa Mạn Mạn mím môi đỏ, như muốn nói cái gì, nhưng lại vì thẹn thùng mà không nói nên lời.
Nàng cứ trông mong nhìn hắn.
Cuối cùng Lý Tịch bị thua cuộc.
Hắn đành cởi áo ngoài, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Hoa Mạn Mạn.
Hoa Mạn Mạn lập tức chui vào ngực hắn, kề sát mặt vào ngực, giống con thỏ con ngoan ngoãn.
Lý Tịch ôm lấy eo nàng, thấp giọng nói.
“Ngủ một lát đi.”
Hoa Mạn Mạn nghe lời nhắm mắt lại.
Nhưng tâm trí nàng vẫn hoạt động.
Vừa rồi trong nháy mắt, nàng suýt nữa muốn đồng ý viên phòng với hắn.
Nhưng nàng nghĩ đến thân thể này của chính mình mới chỉ có mười lăm tuổi, cho nên lại lùi bước.
Mười lăm tuổi đối với người cổ đại không được coi là nhỏ, nhưng đối với Hoa Mạn Mạn từ xã hội hiện đại tới thì chỉ là học sinh trung học.
Nàng từ nhủ với chính mình, ít nhất chờ đến 16 tuổi thì viên phòng.
……
Trong phủ Trấn Quốc công.
Nhu Uyển quận chúa một mình đối mặt với đầy một bàn ăn, hoàn toàn không ăn uống.
Bà cầm chiếc đũa lên rồi lại buông xuống, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Thị nữ bước nhanh theo sau: “Quận chúa, dù gì ngài cũng ăn một chút đi, nếu không sẽ đói bụng.”
Nhu Uyển quận chúa không để ý đến.
Bà lập tức đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ vẫn duy trì bộ dáng của 5 năm trước.
Trong phòng chỗ nào cũng có thể nhìn thấy dấu vết Trấn Quốc công để lại, tựa như ông vẫn chưa chết, chỉ tạm thời ra khỏi cửa mà thôi.
Chỉ khi Nhu Uyển quận chúa ở trong phòng này, mới có cảm giác an toàn.
Bà duỗi tay cầm lấy quần áo treo ở bình phong.
Đây là quần áo Trấn Quốc công mặc, 5 năm qua, hơi người để lại trên quần áo đã biến mất.
Nhưng Nhu Uyển quận chúa vẫn vô cùng quý trọng nó, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bên ngoài quần áo, đáy mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.
“Bọn họ đều nói chàng đã chết, nhưng ta không tin, chàng sẽ không bỏ rơi ta như vậy, nhất định chàng sẽ lại trở về, đúng không?”
Thị nữ cúi đầu xuống, không dám hé răng.
Trong 5 năm qua, bọn họ từng khuyên giải quận chúa vô số lần, hy vọng quận chúa có thể nhận rõ hiện thực, đừng đắm chìm trong quá khứ.
Trấn Quốc công đã chết, người đã chết không thể sống lại.
Nhưng Nhu Uyển quận chúa căn bản không nghe.
Nếu người khác nói nhiều, bà còn nổi giận, nghiêm trọng hơn còn đánh người.
Dần dà, mọi người không dám nói nữa.
Lúc này quản gia đi tới cửa, hắn chắp tay hành lễ với Nhu Uyển quận chúa.
“Quận chúa điện hạ, Đại trưởng công chúa Ninh Dương vừa rồi phái người lại đây, dò hỏi ngài có muốn tới phủ công chúa cùng ăn tết với ngài ấy không?”
Đôi mắt Nhu Uyển quận chúa vẫn nhìn y phục ôm trong ngực, không ngẩng đầu đáp.
“Không đi.”
Bà muốn ở lại trong nhà này, bà phải đợi Quốc công gia trở về.
Bà không đi chỗ nào hết.
Đến ngày 30 cuối năm, Hoa Mạn Mạn hiếm khi dậy rất sớm.
Nàng mặc váy bông đỏ Hà thị tự tay làm, quấn khăn quàng cổ bằng lông thỏ màu trắng, trên búi tóc, tua rua kim trâm vàng buông xuống, phía cuối được khảm san hô đỏ nhẹ nhàng đong đưa, tôn lên làn da trắng hồng của nàng, trông yêu kiều hơn cả hoa.
Lý Tịch cũng thay áo gấm cổ tròn màu đỏ, đội kim quan, thắt đai ngọc, tư thế oai hùng.
Ăn sáng xong, Hoa Mạn Mạn lôi kéo Chiêu Vương đi viết câu đối xuân.
Hoa Mạn Mạn cười tủm tỉm nói: “Chữ ngài đẹp, cho nên câu đối xuân ngài viết đi.”
Lý Tịch làm theo lời nàng, viết một câu đối xuân.
Hoa Mạn Mạn: “Ngài cao, ngài đi dán câu đối này đi.”
Lý Tịch buồn cười nhìn nàng.
“Vậy nàng làm gì?”
Hoa Mạn Mạn: “Thiếp thân phụ trách chỉ đạo ngài, tránh cho ngài dán lệch.”
Trên bầu trời tuyết trắng tung bay.
Lý Tịch cự tuyệt đám tôi tớ trợ giúp, tự mình dán câu đối xuân ở hai bên cổng lớn.
Hoa Mạn Mạn đứng ở cửa, tay xỏ vào trong ống tay áo, ngẩng đầu lên: “hơi lệch, hướng sang bên trái một chút, sang bên trái một chút…”
Bông tuyết rơi vào trán nàng, lạnh căm căm.
Sau khi dán xong câu đối xuân, Lý Tịch nhảy xuống cây thang.
Hắn giơ tay phẩy bông tuyến trên trán Hoa Mạn Mạn đi,, sau đó xoay người sang chỗ khác, kề vai cùng nàng ngẩng đầu nhìn câu đối xuân vừa dán xong.
Hoa Mạn Mạn cảm thán tự đáy lòng: “Chữ của Vương gia viết thật đẹp mắt, nếu về sau chúng ta không có tiền, ngài có thể dựa vào bán chữ mà sống.”
Lý Tịch: “Ta đi bán chữ, vậy còn nàng?”
Hoa Mạn Mạn: “Thiếp thân có thể xoa bóp cho người ta, ngài đã quên trước kia thiếp thân đã học xoa bóp à?”
Lý Tịch cười khẽ: “Thế thì quên đi.”
Hoa Mạn Mạn cho rằng hắn khinh thường nàng, đang muốn bày tỏ bất mãn thì nghe thấy hắn nói tiếp.
“Nàng chỉ có thể xoa bóp cho một mình ta.”
Sự bất mãn trong lòng Hoa Mạn Mạn tiêu tán sạch sẽ, thay vào đó là mật ngọt.
Phi Hạc chân nhân đã trở về Thất Tinh Quan, hắn nói ngày mùng một sẽ đến vương phủ chúc tết.
Bởi vậy khi ăn cơm trưa, trên bàn chỉ có hai người Hoa Mạn Mạn và Lý Tịch.
Hoa Mạn Mạn giơ chén rượu lên, cười tủm tỉm nói.
“Một năm qua, đa tạ Vương gia chăm sóc, quãng đời còn lại xin chỉ dẫn nhiều hơn.”
Lý Tịch cũng bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào chén nàng.
“Nàng cũng thế.”
Rượu trong ly đong đưa nhẹ nhàng, tỏa ra hương thơm êm dịu.
Hai người đều uống một hơi cạn sạch.
Hôm nay tâm trạng tốt, Hoa Mạn Mạn không nhịn được mà uống thêm mấy chén.
Kiếp trước tửu lượng của nàng rất tốt, hiện giờ thay đổi thân thể, tửu lượng không còn tốt nữa.
Nàng uống hơi say, cuối cùng bị Chiêu Vương bế ngang lên rời khỏi phòng ăn.
Lý Tịch đặt nàng lên giường.
Nàng nằm ngửa trên giường, thân thể rơi vào cái chăn mềm mại, dưới tác dụng của hơi men, gò má ửng hồng, môi kiều diễm ướt át.
Lý Tịch giơ tay gỡ trâm cài xuống giúp nàng, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa ra, đuôi tóc uốn lượn trên đệm, váy màu đỏ như hoa cánh nở rộ.
Một vẻ đẹp diễm lệ mê hồn.
Nhưng mà chính Hoa Mạn Mạn lại không biết.
Nàng nhắm nửa con mắt, yêu ớt rầm rì.
“Đầu đau quá…”
Lý Tịch phát hiện trên môi nàng dính vài sợi tóc, duỗi tay muốn lấy sợi tóc xuống, ngón tay lại vô ý quệt vào cánh môi nàng.
Cảm xúc mềm mại, ấm áp làm hắn xao động.
Hắn không tự chủ được đè ngón tay vào cánh môi nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.
Cánh môi vốn đỏ tươi, bị xoa mà trở nên càng lộng lẫy hơn.
Ánh mắt Lý Tịch cũng trở nên tối tăm.
Hắn cúi đầu, tới gần nàng, thấp giọng kêu một tiếng.
“Mạn Mạn.”
Một tiếng gió phát ra từ mũi Hoa Mạn Mạn.
“Hử…”
Xem ra thật sự say.
Lý Tịch thở dài, ngón tay rời khỏi môi nàng, sau đó kéo chăn che lên người nàng.
Tuy hắn rất muốn nàng, nhưng chưa đến mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Điều hắn muốn chính là toàn bộ nàng từ trong ra ngoài, trọn vẹn tất cả.
Lý Tịch đang muốn rời đi, ống tay áo lại bị người bắt lấy.
Hắn rũ mắt nhìn lại, thấy Hoa Mạn Mạn đang bắt lấy ống tay áo hắn không chịu buông ra.
Đôi mắt to tròn long lanh của Hoa Mạn Mạn mở to, trông mong nhìn hắn.
“Chàng đừng đi.”
Bởi vì say, ngay cả tôn xưng cũng không dùng.
Lý Tịch yên lặng nhìn nàng: “Nàng muốn ta ở lại?”
Hoa Mạn Mạn gật đầu: “Ừ.”
Lý Tịch nhắc nhở: “Ta chưa chắc có thể nhịn được……”
Hoa Mạn Mạn mím môi đỏ, như muốn nói cái gì, nhưng lại vì thẹn thùng mà không nói nên lời.
Nàng cứ trông mong nhìn hắn.
Cuối cùng Lý Tịch bị thua cuộc.
Hắn đành cởi áo ngoài, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Hoa Mạn Mạn.
Hoa Mạn Mạn lập tức chui vào ngực hắn, kề sát mặt vào ngực, giống con thỏ con ngoan ngoãn.
Lý Tịch ôm lấy eo nàng, thấp giọng nói.
“Ngủ một lát đi.”
Hoa Mạn Mạn nghe lời nhắm mắt lại.
Nhưng tâm trí nàng vẫn hoạt động.
Vừa rồi trong nháy mắt, nàng suýt nữa muốn đồng ý viên phòng với hắn.
Nhưng nàng nghĩ đến thân thể này của chính mình mới chỉ có mười lăm tuổi, cho nên lại lùi bước.
Mười lăm tuổi đối với người cổ đại không được coi là nhỏ, nhưng đối với Hoa Mạn Mạn từ xã hội hiện đại tới thì chỉ là học sinh trung học.
Nàng từ nhủ với chính mình, ít nhất chờ đến 16 tuổi thì viên phòng.
……
Trong phủ Trấn Quốc công.
Nhu Uyển quận chúa một mình đối mặt với đầy một bàn ăn, hoàn toàn không ăn uống.
Bà cầm chiếc đũa lên rồi lại buông xuống, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Thị nữ bước nhanh theo sau: “Quận chúa, dù gì ngài cũng ăn một chút đi, nếu không sẽ đói bụng.”
Nhu Uyển quận chúa không để ý đến.
Bà lập tức đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ vẫn duy trì bộ dáng của 5 năm trước.
Trong phòng chỗ nào cũng có thể nhìn thấy dấu vết Trấn Quốc công để lại, tựa như ông vẫn chưa chết, chỉ tạm thời ra khỏi cửa mà thôi.
Chỉ khi Nhu Uyển quận chúa ở trong phòng này, mới có cảm giác an toàn.
Bà duỗi tay cầm lấy quần áo treo ở bình phong.
Đây là quần áo Trấn Quốc công mặc, 5 năm qua, hơi người để lại trên quần áo đã biến mất.
Nhưng Nhu Uyển quận chúa vẫn vô cùng quý trọng nó, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bên ngoài quần áo, đáy mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.
“Bọn họ đều nói chàng đã chết, nhưng ta không tin, chàng sẽ không bỏ rơi ta như vậy, nhất định chàng sẽ lại trở về, đúng không?”
Thị nữ cúi đầu xuống, không dám hé răng.
Trong 5 năm qua, bọn họ từng khuyên giải quận chúa vô số lần, hy vọng quận chúa có thể nhận rõ hiện thực, đừng đắm chìm trong quá khứ.
Trấn Quốc công đã chết, người đã chết không thể sống lại.
Nhưng Nhu Uyển quận chúa căn bản không nghe.
Nếu người khác nói nhiều, bà còn nổi giận, nghiêm trọng hơn còn đánh người.
Dần dà, mọi người không dám nói nữa.
Lúc này quản gia đi tới cửa, hắn chắp tay hành lễ với Nhu Uyển quận chúa.
“Quận chúa điện hạ, Đại trưởng công chúa Ninh Dương vừa rồi phái người lại đây, dò hỏi ngài có muốn tới phủ công chúa cùng ăn tết với ngài ấy không?”
Đôi mắt Nhu Uyển quận chúa vẫn nhìn y phục ôm trong ngực, không ngẩng đầu đáp.
“Không đi.”
Bà muốn ở lại trong nhà này, bà phải đợi Quốc công gia trở về.
Bà không đi chỗ nào hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.