Chương 426: Giấu Giếm Sát Khí (1)
Đại Quả Lạp
23/11/2024
Trước khi tách ra, Lý Tịch còn không quên dặn đi dặn lại.
“Nàng nhất định phải cẩn thận!
Đừng ăn đồ mà người lạ đưa cho đừng đi cùng người lạ.
Nếu có người chủ động tiếp cận nàng, nàng phải tìm cớ giữ khoảng cách với đối phương.
Nếu thật sự không được thì nàng cứ gọi người, ta nhận được tin sẽ lập tức tới giúp nàng.
Nhớ kỹ, mặc kệ gặp tình huống gì, nàng phải ưu tiên bảo đảm an toàn cho chính mình trước.”
Hoa Mạn Mạn đồng ý: “Được, ta biết rồi!”
Nàng chửi thề trong lòng, lời dặn này cực kỳ giống cha già.
Lý Tịch: “Cha già cũng chưa quan tâm bằng ta.”
Hoa Mạn Mạn cả kinh.
Ý nghĩ của nàng lại bị hắn biết!
Nàng nhanh dùng tay che mắt lại, mẹ kiếp thuật đọc tâm thật sự đáng sợ!
Nhưng trùng hợp là trên đường đi tới Vọng Nguyệt Hiên, Hoa Mạn Mạn vừa hay gặp phải Ôn chiêu dung.
Ôn chiêu dung vừa thấy Hoa Mạn Mạn, lập tức chào đón, nhiệt tình hô.
“Đã lâu không gặp Chiêu Vương phi, nhìn vẫn xinh đẹp linh động như vậy”.
Hoa Mạn Mạn lập tức lộ ra nụ cười dịch vụ, khách sáo nói vài câu với đối phương.
Nàng và Ôn chiêu dung chẳng thân quen chút nào
Theo lý thuyết bọn họ hàn huyên vài câu sẽ tự giác tách ra.
Nhưng Ôn chiêu dung lại không có tự giác này.
Nàng ta thậm chí còn chủ động kéo tau Hoa Mạn Mạn, thân mật nói.
“Hiếm khi ngươi tiến cung một chuyến, chi bằng để ta mang ngươi đi dạo trong cung nhé?”
Hoa Mạn Mạn cố rút cánh tay chính mình về: “Cảm ơn ý tốt của Ôn chiêu dung, lần này ta tiến cung là muốn gặp Hoa chiêu dung, chắc tủ ấy đang đợi ta, ta không thể đến trễ, mong Ôn chiêu dung thứ lỗi.”
Ôn chiêu dung như là không phát hiện nàng cự tuyệt, cười càng nhiệt tình hơn.
“Thế à? Vừa lúc ta cũng đã lâu chưa gặp Hoa chiêu dung, chi bằng chúng ta cùng đi gặp nàng ấy đi?”
Hoa Mạn Mạn khó xử.
“Có thể đồng hành cùng Ôn chiêu dung đương nhiên là vinh hạnh của ta.
Nhưng ta cũng chỉ làm khách, không thể quyết định thay Hoa chiêu dung.
Ta cũng không biết hiện tại Hoa chiêu dung có tiện gặp ngươi hay không?
Nếu không hai ngày nữa ngươi đi thăm hỏi Hoa chiêu dung đi.”
Lời này đã nói quá rõ, chính là để nàng ta dạt sang một bên hóng mát đi.
Nhưng mà Ôn chiêu dung như không hiểu tiếng người, cứ nhất quyết quấn lấy Hoa Mạn Mạn mang theo nàng cùng đi Vọng Nguyệt Hiên.
Kỳ thật Ôn chiêu dung cũng không muốn làm đến nước này, thật sự nàng không còn biện pháp nào khác.
Trong khoảng thời gian này nàng vắt hết óc tìm lý do, muốn tới cửa thăm hỏi Hoa chiêu dung, đều bị Hoa chiêu dung dùng đủ lý do từ chối.
Hoa chiêu dung ít khi ra cửa, ngẫu nhiên ra cửa cũng có một đoàn người vây quanh.
Ôn chiêu dung muốn tiếp cận nàng quả thực còn khó hơn lên trời.
Hôm nay Ôn chiêu dung biết Chiêu Vương phi tiến cung, đã cố ý chờ ở quãng đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến Vọng Nguyệt Hiên, mục đích là có thể để Chiêu Vương phi mang theo nàng cùng đi Vọng Nguyệt Hiên.
Lưu thái y nói thai nhi trong bụng nàng đã có dấu hiệu sinh non.
Thời gian cho nàng không nhiều lắm.
Nàng cần phải tranh thủ trước khi sinh non đẩy chuyện này lên người Hoa chiêu dung.
Tuy Hoa Mạn Mạn không biết trong lòng Ôn chiêu dung có mục đích gì, nhưng nàng có thể đoán nhất định Ôn chiêu dung không có ý tốt.
Mặc kệ Ôn chiêu dung nói ngon ngọt thế nào, Hoa Mạn Mạn đều không chấp nhận.
Trong Vọng Nguyệt Hiên.
Hoa Khanh Khanh đã sai người chuẩn bị xong trà bánh.
Nàng biết nhị muội muội thích ăn, còn cố ý sai người đi Ngự Thiện Phòng một chuyện, chi tiền bảo đầu bếp làm chút điểm tâm tinh xảo.
Hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ nhị muội muội đến.
Nhưng mà chờ mãi, chờ mãi mà người chưa đến.
“Nàng nhất định phải cẩn thận!
Đừng ăn đồ mà người lạ đưa cho đừng đi cùng người lạ.
Nếu có người chủ động tiếp cận nàng, nàng phải tìm cớ giữ khoảng cách với đối phương.
Nếu thật sự không được thì nàng cứ gọi người, ta nhận được tin sẽ lập tức tới giúp nàng.
Nhớ kỹ, mặc kệ gặp tình huống gì, nàng phải ưu tiên bảo đảm an toàn cho chính mình trước.”
Hoa Mạn Mạn đồng ý: “Được, ta biết rồi!”
Nàng chửi thề trong lòng, lời dặn này cực kỳ giống cha già.
Lý Tịch: “Cha già cũng chưa quan tâm bằng ta.”
Hoa Mạn Mạn cả kinh.
Ý nghĩ của nàng lại bị hắn biết!
Nàng nhanh dùng tay che mắt lại, mẹ kiếp thuật đọc tâm thật sự đáng sợ!
Nhưng trùng hợp là trên đường đi tới Vọng Nguyệt Hiên, Hoa Mạn Mạn vừa hay gặp phải Ôn chiêu dung.
Ôn chiêu dung vừa thấy Hoa Mạn Mạn, lập tức chào đón, nhiệt tình hô.
“Đã lâu không gặp Chiêu Vương phi, nhìn vẫn xinh đẹp linh động như vậy”.
Hoa Mạn Mạn lập tức lộ ra nụ cười dịch vụ, khách sáo nói vài câu với đối phương.
Nàng và Ôn chiêu dung chẳng thân quen chút nào
Theo lý thuyết bọn họ hàn huyên vài câu sẽ tự giác tách ra.
Nhưng Ôn chiêu dung lại không có tự giác này.
Nàng ta thậm chí còn chủ động kéo tau Hoa Mạn Mạn, thân mật nói.
“Hiếm khi ngươi tiến cung một chuyến, chi bằng để ta mang ngươi đi dạo trong cung nhé?”
Hoa Mạn Mạn cố rút cánh tay chính mình về: “Cảm ơn ý tốt của Ôn chiêu dung, lần này ta tiến cung là muốn gặp Hoa chiêu dung, chắc tủ ấy đang đợi ta, ta không thể đến trễ, mong Ôn chiêu dung thứ lỗi.”
Ôn chiêu dung như là không phát hiện nàng cự tuyệt, cười càng nhiệt tình hơn.
“Thế à? Vừa lúc ta cũng đã lâu chưa gặp Hoa chiêu dung, chi bằng chúng ta cùng đi gặp nàng ấy đi?”
Hoa Mạn Mạn khó xử.
“Có thể đồng hành cùng Ôn chiêu dung đương nhiên là vinh hạnh của ta.
Nhưng ta cũng chỉ làm khách, không thể quyết định thay Hoa chiêu dung.
Ta cũng không biết hiện tại Hoa chiêu dung có tiện gặp ngươi hay không?
Nếu không hai ngày nữa ngươi đi thăm hỏi Hoa chiêu dung đi.”
Lời này đã nói quá rõ, chính là để nàng ta dạt sang một bên hóng mát đi.
Nhưng mà Ôn chiêu dung như không hiểu tiếng người, cứ nhất quyết quấn lấy Hoa Mạn Mạn mang theo nàng cùng đi Vọng Nguyệt Hiên.
Kỳ thật Ôn chiêu dung cũng không muốn làm đến nước này, thật sự nàng không còn biện pháp nào khác.
Trong khoảng thời gian này nàng vắt hết óc tìm lý do, muốn tới cửa thăm hỏi Hoa chiêu dung, đều bị Hoa chiêu dung dùng đủ lý do từ chối.
Hoa chiêu dung ít khi ra cửa, ngẫu nhiên ra cửa cũng có một đoàn người vây quanh.
Ôn chiêu dung muốn tiếp cận nàng quả thực còn khó hơn lên trời.
Hôm nay Ôn chiêu dung biết Chiêu Vương phi tiến cung, đã cố ý chờ ở quãng đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến Vọng Nguyệt Hiên, mục đích là có thể để Chiêu Vương phi mang theo nàng cùng đi Vọng Nguyệt Hiên.
Lưu thái y nói thai nhi trong bụng nàng đã có dấu hiệu sinh non.
Thời gian cho nàng không nhiều lắm.
Nàng cần phải tranh thủ trước khi sinh non đẩy chuyện này lên người Hoa chiêu dung.
Tuy Hoa Mạn Mạn không biết trong lòng Ôn chiêu dung có mục đích gì, nhưng nàng có thể đoán nhất định Ôn chiêu dung không có ý tốt.
Mặc kệ Ôn chiêu dung nói ngon ngọt thế nào, Hoa Mạn Mạn đều không chấp nhận.
Trong Vọng Nguyệt Hiên.
Hoa Khanh Khanh đã sai người chuẩn bị xong trà bánh.
Nàng biết nhị muội muội thích ăn, còn cố ý sai người đi Ngự Thiện Phòng một chuyện, chi tiền bảo đầu bếp làm chút điểm tâm tinh xảo.
Hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ nhị muội muội đến.
Nhưng mà chờ mãi, chờ mãi mà người chưa đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.