Chương 40: Không Vào Hang Cọp, Làm Sao Bắt Được Cọp Con
Đại Quả Lạp
31/08/2024
Cao Thiện bưng chén thuốc đi vào, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Chiêu Vương và Hoa nhũ nhân ôm nhau.
Ông sợ tới mức tay run lên, suýt nữa đánh đổ chén thuốc.
Ôi cha mẹ ơi, vừa sáng tinh mơ mà hai người lại dở trò cùng nhau?
Cho dù không kìm lòng nổi cũng phải đuổi cổ mọi người ra ngoài chứ.
Sốt ruột đến mức thế sao?
Cao Thiện vừa thán phục người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, vừa cung kính dâng chén thuốc lên.
Lần này Lý Tịch không hất đổ chén thuốc nữa.
Hắn buông Hoa Mạn Mạn ra, tiếp nhận chén thuốc từ tay Cao Thiện, mặt thờ ơ uống một hơi cạn sạch.
Cao Thiện biết điều dẫn dắt mọi người rời khỏi phòng ăn.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Tịch và Hoa Mạn Mạn, Lý Tịch thuần thục mà lấy giải độc đan ra, ném vào trong miệng.
Chờ đến khi Lý Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy Hoa Mạn Mạn đang nhìn mình không chớp mắt.
Hắn rõ ràng nghe được tiếng lòng nàng.
“Rốt cuộc vì cái gì mà Chiêu Vương lại cứ uống chén thuốc có độc chứ?”
Lý Tịch mặt không đổi sắc mà uống ngụm cháo, dựa vào cháo hòa tan mùi thuốc còn sót lại trong miệng.
Hắn chậm rãi giải thích.
“Thuốc này là thái y viết, thái y lại là người mà Hoàng Thượng phái tới.
Nếu lan truyền chuyện thuốc có độc ra ngoài, mọi mũi nhọn tất sẽ chỉ về phía hoàng đế,
Nhưng bổn vương biết, việc này không phải là do hoàng đế làm, là có người cố tình chia rẽ quan hệ giữa bổn vương cùng hoàng đế.
Bổn vương không thể để đối phương như nguyện, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.”
Hoa Mạn Mạn tựa như tỉnh ngộ ra: “Vương gia định giả bộ trúng độc, khiến người phía sau màn thả lỏng cảnh giác, sau đó lại nhân cơ hội hắn chưa chuẩn bị, bắt hắn lại, ra tay một lần cắt đứt hậu họa phải không.”
Lý Tịch lại cười cười: “ Không phải là làm bộ, bổn vương thật sự trúng độc, giải độc đan chỉ có thể giảm bớt độc tính, không thể thanh trừ độc tính hoàn toàn.”
Hoa Mạn Mạn hơi mở to hai mắt, khó tin nhìn hắn.
Lý Tịch nói: “Người hạ độc cũng không ngốc, ngược lại, hắn rất khôn khéo, chỉ dựa vào biểu diễn thì không thể lừa gạt hắn, chỉ có bổn vương thật sự trúng độc, người nọ mới tin kế hoạch của mình thành công.”
Hoa Mạn Mạn tặc lưỡi: “Ngài làm như vậy trả giá cũng quá lớn.”
Lý Tịch không để ý lắm mà cười: “Binh pháp có nói, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.”
Chờ đến khi ăn được nửa bữa cơm, Hoa Mạn Mạn bỗng phản ứng lại.
Từ trước đến nay Chiêu Vương không coi nàng ra gì, sao lại đột nhiên tình nguyện nói chuyện quan trọng như vậy cho nàng nghe?
Chẳng lẽ hắn bị kích thích gì?
Lý Tịch nghe được tiếng lòng nàng, lại giả bộ không nghe thấy gì hết.
Hắn nói nhiều với nàng như vậy, đơn giản chỉ muốn thử một chút, xem nàng rốt cuộc có đáng để tín nhiệm không?
Nếu nàng không giữ được chút bí mật này, vậy về sau nàng không có giá trị ở bên người nữa, hắn sẽ tùy tiện tìm lý do đưa nàng đi Tây viện, để nàng ở Tây viện tự sinh tự diệt.
Nếu Hoa Mạn Mạn có được năng lực đọc tâm, giờ phút này nàng nghe được tiếng lòng Chiêu Vương, nhất định sẽ không do dự chút nào mà lựa chọn tiết lộ bí mật ra ngoài, như vậy nàng có thể yên tâm thoải mái đi Tây viện làm con cá mặn ăn no chờ chết.
Nhưng nàng không có thuật đọc tâm.
Nàng không biết có một cơ hội làm cá mặn rất tốt đang bày ra ở trước mặt mình.
Nàng thậm chí còn thầm nhắc nhở chính mình, hết sức cẩn thận không được tiết lộ bí mật của Chiêu Vương ra ngoài, tránh đưa tới họa sát thân.
Dùng xong cơm sáng, Cao Thiện tiến đến bẩm báo.
“Khởi bẩm Vương gia, thánh nhân phái thái y lệnh đến bắt mạch cho ngài.”
Lý Tịch phun nước súc miệng ra, tiếp nhận khăn lụa trong tay thị nữ, lau khóe miệng, tùy ý nói.
“Để hắn tiến vào.”
Thái y tóc trắng xóa rất nhanh đã đi đến, ở phía sau ông còn một tiểu đồ đệ trẻ tuổi đi theo.
Sau khi thầy trò hai người hành lễ với Chiêu Vương, động tác thuần thục lấy ra công cụ, bắt đầu bắt mạch cho Chiêu Vương.
Ông sợ tới mức tay run lên, suýt nữa đánh đổ chén thuốc.
Ôi cha mẹ ơi, vừa sáng tinh mơ mà hai người lại dở trò cùng nhau?
Cho dù không kìm lòng nổi cũng phải đuổi cổ mọi người ra ngoài chứ.
Sốt ruột đến mức thế sao?
Cao Thiện vừa thán phục người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, vừa cung kính dâng chén thuốc lên.
Lần này Lý Tịch không hất đổ chén thuốc nữa.
Hắn buông Hoa Mạn Mạn ra, tiếp nhận chén thuốc từ tay Cao Thiện, mặt thờ ơ uống một hơi cạn sạch.
Cao Thiện biết điều dẫn dắt mọi người rời khỏi phòng ăn.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Tịch và Hoa Mạn Mạn, Lý Tịch thuần thục mà lấy giải độc đan ra, ném vào trong miệng.
Chờ đến khi Lý Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy Hoa Mạn Mạn đang nhìn mình không chớp mắt.
Hắn rõ ràng nghe được tiếng lòng nàng.
“Rốt cuộc vì cái gì mà Chiêu Vương lại cứ uống chén thuốc có độc chứ?”
Lý Tịch mặt không đổi sắc mà uống ngụm cháo, dựa vào cháo hòa tan mùi thuốc còn sót lại trong miệng.
Hắn chậm rãi giải thích.
“Thuốc này là thái y viết, thái y lại là người mà Hoàng Thượng phái tới.
Nếu lan truyền chuyện thuốc có độc ra ngoài, mọi mũi nhọn tất sẽ chỉ về phía hoàng đế,
Nhưng bổn vương biết, việc này không phải là do hoàng đế làm, là có người cố tình chia rẽ quan hệ giữa bổn vương cùng hoàng đế.
Bổn vương không thể để đối phương như nguyện, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.”
Hoa Mạn Mạn tựa như tỉnh ngộ ra: “Vương gia định giả bộ trúng độc, khiến người phía sau màn thả lỏng cảnh giác, sau đó lại nhân cơ hội hắn chưa chuẩn bị, bắt hắn lại, ra tay một lần cắt đứt hậu họa phải không.”
Lý Tịch lại cười cười: “ Không phải là làm bộ, bổn vương thật sự trúng độc, giải độc đan chỉ có thể giảm bớt độc tính, không thể thanh trừ độc tính hoàn toàn.”
Hoa Mạn Mạn hơi mở to hai mắt, khó tin nhìn hắn.
Lý Tịch nói: “Người hạ độc cũng không ngốc, ngược lại, hắn rất khôn khéo, chỉ dựa vào biểu diễn thì không thể lừa gạt hắn, chỉ có bổn vương thật sự trúng độc, người nọ mới tin kế hoạch của mình thành công.”
Hoa Mạn Mạn tặc lưỡi: “Ngài làm như vậy trả giá cũng quá lớn.”
Lý Tịch không để ý lắm mà cười: “Binh pháp có nói, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.”
Chờ đến khi ăn được nửa bữa cơm, Hoa Mạn Mạn bỗng phản ứng lại.
Từ trước đến nay Chiêu Vương không coi nàng ra gì, sao lại đột nhiên tình nguyện nói chuyện quan trọng như vậy cho nàng nghe?
Chẳng lẽ hắn bị kích thích gì?
Lý Tịch nghe được tiếng lòng nàng, lại giả bộ không nghe thấy gì hết.
Hắn nói nhiều với nàng như vậy, đơn giản chỉ muốn thử một chút, xem nàng rốt cuộc có đáng để tín nhiệm không?
Nếu nàng không giữ được chút bí mật này, vậy về sau nàng không có giá trị ở bên người nữa, hắn sẽ tùy tiện tìm lý do đưa nàng đi Tây viện, để nàng ở Tây viện tự sinh tự diệt.
Nếu Hoa Mạn Mạn có được năng lực đọc tâm, giờ phút này nàng nghe được tiếng lòng Chiêu Vương, nhất định sẽ không do dự chút nào mà lựa chọn tiết lộ bí mật ra ngoài, như vậy nàng có thể yên tâm thoải mái đi Tây viện làm con cá mặn ăn no chờ chết.
Nhưng nàng không có thuật đọc tâm.
Nàng không biết có một cơ hội làm cá mặn rất tốt đang bày ra ở trước mặt mình.
Nàng thậm chí còn thầm nhắc nhở chính mình, hết sức cẩn thận không được tiết lộ bí mật của Chiêu Vương ra ngoài, tránh đưa tới họa sát thân.
Dùng xong cơm sáng, Cao Thiện tiến đến bẩm báo.
“Khởi bẩm Vương gia, thánh nhân phái thái y lệnh đến bắt mạch cho ngài.”
Lý Tịch phun nước súc miệng ra, tiếp nhận khăn lụa trong tay thị nữ, lau khóe miệng, tùy ý nói.
“Để hắn tiến vào.”
Thái y tóc trắng xóa rất nhanh đã đi đến, ở phía sau ông còn một tiểu đồ đệ trẻ tuổi đi theo.
Sau khi thầy trò hai người hành lễ với Chiêu Vương, động tác thuần thục lấy ra công cụ, bắt đầu bắt mạch cho Chiêu Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.