Chương 1: Lấy Cái Chết Đe Dọa
Đại Quả Lạp
30/08/2024
Trên chiếc giường mềm mại, Hoa Mạn Mạn đang ngủ ngon lành.
Bỗng nhiên nàng bị thông báo của hệ thống liên tiếp nhắc nhở
【 Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cốt truyện quan trọng!】
【 Mời ký chủ lập tức đi tới hoa viên nhảy hồ tự sát, ngay trước mặt Chiêu Vương và mọi người tỏ vẻ chính mình không muốn gả vào vương phủ. 】
【 Nhiệm vụ giới hạn trong nửa giờ, nếu ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, sẽ phán quyết ký chủ thực hiện nhiệm vụ thất bại. 】
【 Nhiệm vụ thành công khen thưởng một cái túi may mắn】
【 Nhiệm vụ thất bại sẽ chịu trừng phạt đau tim】
【 Xin ký chủ cố lên! 】
Hoa Mạn Mạn mở choàng mắt, ngồi bật dậy.
Đầu óc nàng vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tay chân đã theo bản năng vén chăn ra bước xuống giường.
Nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa nghe được tiếng động, lập tức gõ cửa.
“Nhị tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao?”
Sau khi được nhị tiểu thư đáp lại, đám nha hoàn mới dám đẩy cửa phòng.
Tự Vân vừa hầu hạ nhị tiểu thư rửa mặt, vừa hỏi.
“Thời gian vẫn còn sớm, ngài không muốn ngủ tiếp một lát sao?”
Ngày thường nhị tiểu thư có thói quen nghỉ trưa, sẽ ngủ khoảng nửa canh giờ, nhưng hôm nay nàng vừa mới ngủ một lát đã tỉnh.
Hoa Mạn Mạn khóc không ra nước mắt.
Nàng có muốn dậy đâu, chẳng qua là vì bị hệ thống giao nhiệm vụ ép buộc đó thôi?
Trước đó vì nàng không hoàn thành nhiệm vụ, bị hệ thống trừng phạt, đau đến mức như chết đi sống lại.
Lần này dù thế nào nàng cũng không thể thất bại nữa.
Cảm giác lòng đau như cắt này nàng không bao giờ muốn nhận thêm lần nữa.
Hoa Mạn Mạn không sai đám nha hoàn trang điểm cho mình nữa, chờ sau khi rửa mặt, chải đầu, mặc y phục chỉnh tề, nàng liền vội vã chạy tới hoa viên.
Hoa viên của Trung An bá phủ được kiến tạo thật sự rất đẹp.
Đình đài lầu các, sơn thủy đan xen lẫn nhau.
Hoa Mạn Mạn lại chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.
Hiện tại nàng chỉ có thể nghe được tiếng đếm ngược của hệ thống.
Tiếng nói lạnh băng khô khốc kia đối với nàng như là bùa đòi mạng vậy.
Nàng không màng bọn nha hoàn kêu to phía sau, xách váy chạy như điên, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Đến khi nàng chạy đến bên hồ, liếc mắt một cái liền thấy được bên kia bờ hồ có một đoàn người đang đứng, người cầm đầu rõ ràng là Chiêu Vương Lý Tịch.
Lý Tịch mặc áo gấm màu đỏ ửng, mặt hẹp dài, tóc đen được cột tùy ý bằng dây màu đen ở sau đầu.
Chân cẳng hắn không tiện, chỉ có thể ngồi ở xe lăn, nửa người trên thoáng nghiêng về hướng bên cạnh, trên trán có một sợi tóc cọ qua gương mặt, bộ dáng thoạt nhìn biếng nhác.
Trung An bá Hoa Định Tông đang cúi người, khách sáo lễ phép nói với hắn điều gì đó.
Đoàn người theo sau tất cả đều cúi đầu rũ mắt, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ làm phông nền.
Lúc này, hệ thống đếm ngược chỉ còn lại ba phút cuối cùng.
Không thể trì hoãn nữa.
Hoa Mạn Mạn hít sâu một hơi, dùng toàn lực hướng về phía người bên kia hồ hô to.
“Cha, con không muốn gả cho Chiêu Vương! Ngài mà cứ ép con, con sẽ chết ngay cho mọi người xem!”
Tiếng nói của thiếu nữ thánh thót dễ nghe, truyền vào tai của mọi người ở bên kia bờ hồ.
Mọi người ồ lên.
Hoa Định Tông kinh hoảng đến tái mặt.
Ông theo bản năng nhìn về phía Chiêu Vương ở bên cạnh, thấy cảm xúc trên mặt Chiêu Vương không biến hóa nhiều, nhưng ánh mắt lại u lãnh thâm trầm hơn vừa nãy vài phần.
Trong lòng Hoa Định Tông giật thót một cái, xong rồi!
Tuy Chiêu Vương đã được triệu hồi về kinh, hơn nữa hai chân bị trọng thương, không biết về sau có đứng lên được không, nhưng hắn đã từng lập chiến công hiển hách khiến hắn ở trong quân vẫn có danh vọng cực cao.
Dường như toàn bộ võ tướng Đại Chu đều coi hắn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, là nhân vật lợi hại không thể đắc tội.
Hoa Định Tông tức đến mức muốn hộc máu, đang muốn sai người tóm lấy nhị nữ nhi về nhốt lại, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy nhị nữ nhi lại thả người nhảy vào hồ nước lạnh băng sâu thẳm!
Tùm một tiếng, hồ nước bắn khá cao.
Bọn nha hoàn theo sát sau thấy thế, tất cả đều bị sợ tới mức hoa dung thất sắc, kinh hoảng kêu to.
“Không tốt! Nhị tiểu thư nhảy hồ! Người đâu mau tới đây!”
Bỗng nhiên nàng bị thông báo của hệ thống liên tiếp nhắc nhở
【 Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cốt truyện quan trọng!】
【 Mời ký chủ lập tức đi tới hoa viên nhảy hồ tự sát, ngay trước mặt Chiêu Vương và mọi người tỏ vẻ chính mình không muốn gả vào vương phủ. 】
【 Nhiệm vụ giới hạn trong nửa giờ, nếu ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, sẽ phán quyết ký chủ thực hiện nhiệm vụ thất bại. 】
【 Nhiệm vụ thành công khen thưởng một cái túi may mắn】
【 Nhiệm vụ thất bại sẽ chịu trừng phạt đau tim】
【 Xin ký chủ cố lên! 】
Hoa Mạn Mạn mở choàng mắt, ngồi bật dậy.
Đầu óc nàng vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tay chân đã theo bản năng vén chăn ra bước xuống giường.
Nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa nghe được tiếng động, lập tức gõ cửa.
“Nhị tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao?”
Sau khi được nhị tiểu thư đáp lại, đám nha hoàn mới dám đẩy cửa phòng.
Tự Vân vừa hầu hạ nhị tiểu thư rửa mặt, vừa hỏi.
“Thời gian vẫn còn sớm, ngài không muốn ngủ tiếp một lát sao?”
Ngày thường nhị tiểu thư có thói quen nghỉ trưa, sẽ ngủ khoảng nửa canh giờ, nhưng hôm nay nàng vừa mới ngủ một lát đã tỉnh.
Hoa Mạn Mạn khóc không ra nước mắt.
Nàng có muốn dậy đâu, chẳng qua là vì bị hệ thống giao nhiệm vụ ép buộc đó thôi?
Trước đó vì nàng không hoàn thành nhiệm vụ, bị hệ thống trừng phạt, đau đến mức như chết đi sống lại.
Lần này dù thế nào nàng cũng không thể thất bại nữa.
Cảm giác lòng đau như cắt này nàng không bao giờ muốn nhận thêm lần nữa.
Hoa Mạn Mạn không sai đám nha hoàn trang điểm cho mình nữa, chờ sau khi rửa mặt, chải đầu, mặc y phục chỉnh tề, nàng liền vội vã chạy tới hoa viên.
Hoa viên của Trung An bá phủ được kiến tạo thật sự rất đẹp.
Đình đài lầu các, sơn thủy đan xen lẫn nhau.
Hoa Mạn Mạn lại chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.
Hiện tại nàng chỉ có thể nghe được tiếng đếm ngược của hệ thống.
Tiếng nói lạnh băng khô khốc kia đối với nàng như là bùa đòi mạng vậy.
Nàng không màng bọn nha hoàn kêu to phía sau, xách váy chạy như điên, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Đến khi nàng chạy đến bên hồ, liếc mắt một cái liền thấy được bên kia bờ hồ có một đoàn người đang đứng, người cầm đầu rõ ràng là Chiêu Vương Lý Tịch.
Lý Tịch mặc áo gấm màu đỏ ửng, mặt hẹp dài, tóc đen được cột tùy ý bằng dây màu đen ở sau đầu.
Chân cẳng hắn không tiện, chỉ có thể ngồi ở xe lăn, nửa người trên thoáng nghiêng về hướng bên cạnh, trên trán có một sợi tóc cọ qua gương mặt, bộ dáng thoạt nhìn biếng nhác.
Trung An bá Hoa Định Tông đang cúi người, khách sáo lễ phép nói với hắn điều gì đó.
Đoàn người theo sau tất cả đều cúi đầu rũ mắt, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ làm phông nền.
Lúc này, hệ thống đếm ngược chỉ còn lại ba phút cuối cùng.
Không thể trì hoãn nữa.
Hoa Mạn Mạn hít sâu một hơi, dùng toàn lực hướng về phía người bên kia hồ hô to.
“Cha, con không muốn gả cho Chiêu Vương! Ngài mà cứ ép con, con sẽ chết ngay cho mọi người xem!”
Tiếng nói của thiếu nữ thánh thót dễ nghe, truyền vào tai của mọi người ở bên kia bờ hồ.
Mọi người ồ lên.
Hoa Định Tông kinh hoảng đến tái mặt.
Ông theo bản năng nhìn về phía Chiêu Vương ở bên cạnh, thấy cảm xúc trên mặt Chiêu Vương không biến hóa nhiều, nhưng ánh mắt lại u lãnh thâm trầm hơn vừa nãy vài phần.
Trong lòng Hoa Định Tông giật thót một cái, xong rồi!
Tuy Chiêu Vương đã được triệu hồi về kinh, hơn nữa hai chân bị trọng thương, không biết về sau có đứng lên được không, nhưng hắn đã từng lập chiến công hiển hách khiến hắn ở trong quân vẫn có danh vọng cực cao.
Dường như toàn bộ võ tướng Đại Chu đều coi hắn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, là nhân vật lợi hại không thể đắc tội.
Hoa Định Tông tức đến mức muốn hộc máu, đang muốn sai người tóm lấy nhị nữ nhi về nhốt lại, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy nhị nữ nhi lại thả người nhảy vào hồ nước lạnh băng sâu thẳm!
Tùm một tiếng, hồ nước bắn khá cao.
Bọn nha hoàn theo sát sau thấy thế, tất cả đều bị sợ tới mức hoa dung thất sắc, kinh hoảng kêu to.
“Không tốt! Nhị tiểu thư nhảy hồ! Người đâu mau tới đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.