Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa

Chương 200: Mẹ Mìn

Đại Quả Lạp

15/09/2024

--- Chương này Free để cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng "Nàng chẳng muốn phấn đấu nữa", đặc biệt là bạn Hà Xuân, Hà, Trúc Hằng cùng rất nhiều độc giả mình chưa nhớ được hết tên và các bạn ẩn danh khác. Thanks!---

Sau khi ăn uống no đủ, Hoa Mạn Mạn thanh toán tiền, cùng Chiêu Vương đi ra ngoài.

Vị trí quán mì tương đối xa, hơn nữa hiện tại không còn sớm, ra khỏi quán mì gần như không nhìn thấy ai nữa.

Xe ngựa ngừng ở đường Trường Nhạc, hai người bọn họ phải đi một đoạn đường mới được.

Trên đường, Hoa Mạn Mạn nhìn thấy một phụ nhân đang ôm một đứa con nít vội vã chạy về phía này.

Bởi vì ngõ nhỏ tương đối hẹp, nhiều nhất chỉ có thể đủ cho hai người sóng vai mà đi.

Hoa Mạn Mạn vốn muốn tránh sang một bên, nhường phụ nhân ôm đứa trẻ đi trước.

Kết quả phụ nhân kia lại ôm đứa bé ngừng lại.

Nàng thoạt nhìn rất căng thẳng, như là muốn đi lên phía trước, nhưng lại e ngại cái gì đó, đứng tại chỗ chần chừ không tiến lên.

Hoa Mạn Mạn thấy thế liền cảm thấy kỳ quái, không nhịn được liền chú ý tới phụ nhân kia.

Đêm nay ánh trăng rất sáng, nương theo ánh trăng, Hoa Mạn Mạn vẫn có thể thấy rõ dung mạo của phụ nhân.

Phụ nhân thấy nàng đang đánh giá chính mình, lập tức nghiêng người đi, tránh tầm mắt nàng.

Hoa Mạn Mạn thấy thế, trong lòng càng thấy kỳ quái.

Nàng tiếp tục theo Chiêu Vương tiến về phía trước, khi bọn họ đi qua phụ nhân, phụ nhân ôm đứa bé chặt hơn, toàn bộ đầu đứa trẻ bị vùi vào ngực nàng.

Tuy Hoa Mạn Mạn chưa sinh nở và nuôi dưỡng em bé, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng xem heo chạy mà?

Phương pháp phụ nhân ôm đứa trẻ này rõ ràng không ổn.

Mặt đứa trẻ bị bắt dính sát vào ngực phụ nhân, chắc chắn sẽ không hít thở thoải mái, thời gian lâu sẽ thở không thông.

Nhưng kỳ quái chính là đứa trẻ không hề có chút phản ứng nào.

Thật giống như là ngủ rồi.

Hoa Mạn Mạn cũng từng xem qua rất nhiều tin tức xã hội, đối mặt với tình huống này, trong đầu nàng nháy mắt toát ra rất nhiều tin tức về “Lừa bán nhi đồng”.

Nàng dừng chân lại, trong lòng nảy ra ý tưởng hỏi thử, trên mặt giả bộ hỏi.

“Đại tỷ, ngươi biết phố Trường Nhạc đi đường nào không?”

Phụ nhân hiển nhiên là không ngờ đối phương đột ngột nói chuyện với mình, thân thể cứng đờ.

Nàng nhanh chóng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Hoa Mạn Mạn tận mắt thấy nàng căng thẳng, trong lòng càng hoài nghi, trên mặt vẫn cười khanh khách.

“Hôm nay là Tết Trung Thu, đại tỷ cũng ra cửa ngắm đèn nhỉ?”

Phụ nhân không hé răng, hiển nhiên là không muốn nói tiếp.

Hoa Mạn Mạn vờ như không nhận thấy thái độ của nàng, tiếp tục tự mình nói.

“Chúng ta cũng là ra cửa đi xem hội rước đèn.



Nhìn hai cái đèn lồng này, chính là chiến lợi phẩm mà chúng ta thắng được ở hội đèn lồng, có phải rất đẹp hay không?

Nhưng nhà ta đã có rất nhiều đèn lồng, mang hai cái đèn này về cũng vô dụng.

Chi bằng đưa một cái đèn cho con ngươi đi?”

Phụ nhân lắc đầu lần nữa, tỏ vẻ không cần.

Hoa Mạn Mạn cười nói: “Ngươi đừng ngại, chỉ là cái đèn lồng thôi, không đáng giá tiền lắm, ngươi cho con ngươi xem, thích cái nào thì cầm đi.”

Nói xong nàng liền giơ đèn trong tay ra, đưa qua trước mặt phụ nhân.

Phụ nhân hoảng sợ trước hành động của nàng, cuống quít lui về phía sau.

Nương theo ánh đèn mờ nhạ, Hoa Mạn Mạn thấy rõ trên mặt phụ nhân lóe lên vẻ hoảng sợ.

Người thường gặp chuyện này, cùng lắm chỉ kinh ngạc và đề phòng thôi, sẽ không phản ứng mạnh như phụ nhân này.

Hơn nữa bọn họ đứng ở đâu nói nhiều như vậy, đứa trẻ trong ngực phụ nhân vẫn không nhúc nhích.

Cho dù ngủ, lúc này cũng nên bị đánh thức.

Hoa Mạn Mạn còn đang suy đoán và hoài nghi.

Nhưng Lý Tịch đã khẳng định phụ nhân trước mặt này chính là mẹ mìn!

Bởi vì hắn rõ ràng nghe được tiếng lòng của phụ nhân.

“Ta phải mau chạy tới nơi hội hợp với Lưu Tam, nếu lại kéo dài tiếp, người nhà đứa trẻ sẽ tìm tới.

Hai người kia sao còn không đi? Bọn họ có phải hoài nghi ta hay không? Ta nên làm gì bây giờ?”

Lý Tịch bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy cánh tay của phụ nhân.

Phụ nhân sợ hãi thét chói tai: “A! Ngươi làm gì?!”

Lý Tịch dùng sức một chút, cánh tay phụ nhân liền trật khớp, rốt cuộc không có sức ôm đứa trẻ.

Tuy Hoa Mạn Mạn không ngờ Chiêu Vương đột nhiên ra tay, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, thấy đứa trẻ sắp rơi xuống đất, nàng nhanh chóng vứt bỏ đèn lồng, duỗi tay đón lấy đứa trẻ.

Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện đứa trẻ này khoảng ba tuổi, trông trắng trẻo mập mạp.

Lúc này hắn đang nhắm nghiền hai mắt, cho dù bị sang tay cũng vẫn không mở.

Bộ dáng này không giống như ngủ, mà giống như hôn mê hơn.

Phụ nhân đau không chịu nổi, trong lòng kinh sợ không thôi.

Nàng muốn cướp đứa trẻ về, nhưng Lý Tịch vừa rồi dọa nàng khiến nàng không dám đối đầu trực diện với hắn, chỉ có thể hoảng sợ mà kêu to.

“Các ngươi đoạt con ta làm gì?”

Hoa Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào mắt màng hỏi lại: “Đây thật là con ngươi sao?”

Phụ nhân bị nàng nhìn mà trong lòng chột dạ, ngoài mạnh trong yếu hô.



“Không phải con ta, chẳng lẽ là con các ngươi sao? Các ngươi mau trả lại con cho ta, bằng không ta sẽ báo quan!”

Lý Tịch cười khẽ: “Được, chúng ta cùng ngươi đi báo quan.”

Phụ nhân chỉ dám ầm ĩ ngoài miệng, nào dám thật sự đi báo quan ?

Trong lòng nàng thầm mắng hai kẻ ất ơ xen vào việc người khác.

Không phải con nhà bọn họ, tại sao lại rảnh rỗi can thiệp vào việc này?!

Phụ nhân che lại cánh tay trật khớp, vì đau mà biểu tình đều vặn vẹo, nàng không cam lòng rời đi như vậy, nàng đảo mắt, phát hiện cách đó không xa có người ngó ra từ quán mì.

Vì thế phụ nhân lớn giọng hô.

“Đến đây, có người cướp trẻ con! Có ai giúp ta không?”

Ông chủ quán mì lập tức liền chạy ra.

Trong tay hắn còn xách theo dao phay, hùng hổ hỏi.

“Ai dám cướp trẻ con? Trên đường cái mà dám cướp trẻ con, còn có vương pháp hay không?!”

Phụ nhân lập tức chỉ vào Hoa Mạn Mạn và Lý Tịch.

“Chính là hai người này bắt con ta! Bọn họ còn ra tay đánh người, cánh tay ta đều bị bọn họ đánh gãy! Xin Đại ca giúp ta! “

Ông chủ quán mì liếc mắt một cái liền nhận ra Hoa Mạn Mạn và Lý Tịch, kinh ngạc hỏi: “Sao lại là các ngươi?”

Hắn phát hiện trong tay Hoa Mạn Mạn ôm con nít.

Hắn nhớ rõ vừa rồi lúc ăn mì, hai người này không mang con theo.

Ông chủ quán mì không nhịn được hỏi: “Đang êm đẹp, các ngươi bắt con nhà người ta làm gì?”

Lúc này lại có mấy người từ quán mì đi ra, các nhà ở gần đó cũng mở cửa nhà ra, dò đầu ra ngoài nhìn ngó.

Thấy có nhiều người hỗ trợ như vậy, phụ nhân kia lập tức lại có tự tin, ra sức khóc to hơn.

“Hu hu hu! Ta mười tháng hoài thai liều mạng mới sinh ra đứa trẻ, lại bị hai người kia cướp đi, trên đời này còn có công lý hay không?!”

Lý Tịch làm ngơ những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hắn bình tĩnh nói: “Nếu ngươi nói chúng ta cướp con của ngươi, chúng ta sẽ cùng ngươi đi tới Kinh Triệu Phủ một chuyến, xin Kinh Triệu Doãn hỗ trợ đưa ra phán quyết.”

Phụ nhân ngừng bặt khóc.

Ông chủ quán mì cảm thấy lời này có lý, lập tức nói.

“Đúng vậy, cướp con nít không phải việc nhỏ, cần phải báo quan!”

Phụ nhân lau nước mắt nói.

“Một nữ nhân trong nhà như ta, nào dám vào chỗ như kinh triệu phủ kia?

Hơn nữa, hai người này thoạt nhìn không phải người thường, nói không chừng bọn họ còn có quan hệ với Kinh quan lão gia ở Kinh Triệu Phủ.

Cho dù ta bẩm báo Kinh Triệu Phủ, cũng chưa chắc có thể đòi được công lý.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook