Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa

Chương 428: Sinh Non

Đại Quả Lạp

24/11/2024

Hoa Mạn Mạn quay mặt đi, coi như không nghe thấy Hoa Khanh Khanh nói.

Nàng cảm thấy bộ dáng này của chính mình rất vô lễ, rất phù hợp với hình tượng ngu ngốc của mình.

Nhưng mà trong mắt Hoa Khanh Khanh lại là nhị muội muội thẹn thùng, thật sự rất đáng yêu.

Ôn chiêu dung không cam lòng bị bỏ qua, mở miệng chứng minh sự hiện diện của mình.

“Hiếm khi gặp, chi bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, uống chén trà tâm sự?”

Hoa Khanh Khanh hơi mỉm cười: “Ngại quá, ta có chút việc muốn tâm sự riêng với nhị muội muội, người ngoài không tiện ở đây, tỷ tỷ chắc là hiểu được, đúng không?”

Ôn chiêu dung bị thua một nước cờ.

Nàng nghẹn họng.

Nhưng nàng mau chóng khôi phục bình tĩnh, cười nói.

“Các ngươi có thể trò chuyện trước, ta ngồi ở bên cạnh một lát, chờ các ngươi trò chuyện xong rồi lại đến tìm ta, ta không ngại chờ đâu.”

Kế hoạch của nàng đã ổn thỏa.

Chờ tới Vọng Nguyệt Hiên, nàng chỉ cần tùy tiện ăn một chút gì đó, giả bộ đau bụng, cần gọi Lưu thái y qua.

Lưu thái y đã sớm bị nàng thu mua, trong tay nàng còn nắm nhược điểm của Lưu thái y, nhất định Lưu thái y sẽ giúp nàng nói chuyện, đẩy mọi tội lỗi cho Hoa chiêu dung.

Đến lúc đó, nhân chứng vật chứng phạm tội vô cùng xác thực, xem Hoa chiêu dung xoay người thế nào?!

Mà Ôn chiêu dung có thể nhân cơ hội này, tranh thủ hoàng đế thương tiếc, làm hoàng đế bồi thường nàng gấp bội.

Nhưng mà sự thật không phát triển như trong dự đoán của nàng.

Hoa chiêu dung vẫn kiên trì không chịu mang Ôn chiêu dung về Vọng Nguyệt Hiên.

Hai bên giằng co.

Hoa Mạn Mạn bỗng lóe trí thông minh.

Nàng hơi hơi nhíu mày, giả bộ rất không thoải mái: “Đầu ta hơi choáng, có thể là ăn sáng quá ít.”

Hoa Khanh Khanh tin là thật, lập tức đỡ lấy nàng, vội vàng nói.

“Muội cùng ta trở về trước, ta sai người mời thái y lại xem cho muội.”

Hoa Mạn Mạn gật đầu nói được.

Thấy hai người bọn họ đi, trong lòng Ôn chiêu dung sốt ruột, vội vàng duỗi tay cản.

“Từ từ……”

Trong lòng Hoa Khanh Khanh để ý đến an nguy của nhị muội muội, nào có tâm tư không bằng lòng cũng phải bằng mặt với nữ nhân này? Lập tức đẩy đối phương ra, không cho đối phương cản đường mình.

Nàng dùng sức không lớn, ai ngờ Ôn chiêu dung lại theo động tác của nàng mà lảo đảo té ra đất!

Ôn chiêu dung đau đến tái mặt.

Nàng ta ôm bụng, cuộn tròn thân thể, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Ngay sau đó, một dòng máu đỏ thắm chảy xuôi theo ống quần nàng.

Tiếng cung nữ kinh hô vang lên chung quanh.



Tình cảnh tức khắc loạn như tơ vò.

……

Trong ngự thư phòng.

Hoàng đế đang thảo luận cùng vài vị đại thần.

Lý Tịch ngồi ở bên cạnh nghe.

Nghe nghe, hắn không nhịn được bắt đầu ngáp.

Khi hắn ngáp tới cái thứ ba, hoàng đế rốt cuộc không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Lý Tịch, nhẹ nhàng hỏi.

“Ngươi mệt mỏi à? Muốn đi nghỉ ngơi một lát hay không?”

Lý Tịch một tay chống cằm, lười biếng nói: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần hơi mệt, không sao, mọi người cứ làm việc của mọi người, không cần để ý đến vi thần.”

Hoàng đế muốn nói lại thôi.

Kỳ thật hắn không ngờ Lý Tịch lại đột nhiên tiến cung.

Hắn vốn tưởng Lý Tịch là có chuyện quan trọng gì, kết quả Lý Tịch tiến vào không nói gì hết, ngồi xuống bên cạnh, thoạt nhìn như là chỉ tới nghe bọn họ bàn bạc chính sự.

Làm cho vài vị đại thần ở đây hơi thấp thỏm bất an, sợ vị sát tinh này lại muốn gây chuyện xấu gì.

Mỗi lần Lý Tịch ngáp, các đại thần sẽ không nhịn được liếc hắn một cái.

Tình huống thường xuyên thất thần này rất ảnh hưởng đến hiệu quả bàn bạc.

Cho nên hoàng đế mới đề nghị để Lý Tịch đi cách vách nghỉ ngơi một lát, muốn đuổi khéo người đi.

Đáng tiếc hoàng đế không được như nguyện.

Lý Tịch không chịu đi, vẫn ngáp hết cái nọ đến cái kia.

Các đại thần liên tiếp thất thần.

Thấy hội nghị không thể tiếp tục được nữa, hoàng đế chỉ có thể tan họp trước.

Các đại thần cáo lui, trước khi đi còn không quên lặng lẽ liếc nhìn Chiêu Vương một cái.

Bọn họ thật sự không rõ, ngày thường Chiêu Vương luôn luôn mặc kệ mọi chuyện, hôm nay không biết bị trúng tà gì? Thế mà lại chạy tới nghe bàn bạc chính sự, chẳng lẽ Chiêu Vương muốn nhúng tay vào việc trong triều?

Các đại thần chân trước vừa mới đi, sau lưng Tả Cát đã vội vã chạy vào.

“Khởi bẩm bệ hạ, xảy ra chuyện lớn, Ôn chiêu dung sinh non!”

Hoàng đế tái mặt.

Hắn lập tức ngồi thẳng người: “Sao lại thế?”

Tả Cát kể lại chuyện mình vừa hỏi thăm ra.

“Nghe nói khi Ôn chiêu dung tản bộ, vừa hay gặp Chiêu Vương phi.

Hai người trò chuyện một lát, sau đó Hoa chiêu dung tìm tới.

Giữa ba người không biết đã xảy ra chuyện gì, Ôn chiêu dung bỗng té ngã.

Quá trình cụ thể nô tài cũng không rõ lắm.



Dù sao Ôn chiêu dung đã chảy máu, rất có thể không giữ được đứa trẻ.

Bệ hạ có muốn đi qua nhìn xem không?”

Lý Tịch nghe nói chuyện này có liên quan đến vương phi nhà mình, lập tức tỉnh ngủ.

Hắn đứng bật dậy, vội vàng truy vấn.

“Chiêu Vương phi có bị thương hay không? Nàng ở nơi nào?”

Tả Cát vội nói: “Chiêu Vương phi không có việc gì, nàng và Hoa chiêu dung đều đi Trầm Hương Các.”

Trầm hương các chính là chỗ ở của Ôn chiêu dung.

Sau khi Ôn chiêu dung té ngã, lập tức được đưa về Trầm Hương Các.

Hoa Khanh Khanh vốn muốn đưa Hoa Mạn Mạn rời cung rồi đi ứng phó với Ôn chiêu dung, nhưng bị Hoa Mạn Mạn cự tuyệt.

Hoa Mạn Mạn cố ý giả bộ kiêu căng, hậm hực nói.

“Ta vừa mới tiến cung, ly trà cũng chưa uống, ta không đi, tỷ đừng mơ đuổi ta đi!”

Nàng nhớ rõ ở truyện “cung mưu”, Ôn chiêu dung cũng từng sảy thai, còn đẩy tội này cho nữ chính Hoa Khanh Khanh.

Vì thế Hoa Khanh Khanh bị oan, nếm rất nhiều đau khổ.

Tuy về sau chuyện được điều tra rõ, rửa sạch oan khuất cho Hoa Khanh Khanh.

Nhưng trước đó những khổ sở mà nàng phải nhận đã không thể nghịch chuyển.

Hoa Mạn Mạn không muốn Ôn chiêu dung thực hiện được quỷ kế.

Nàng là nhân chứng khi vụ án xảy ra, cần ở lại trong cung, chứng minh cho Hoa Khanh Khanh.

Khi hoàng đế và Chiêu Vương chạy tới Trầm Hương Các, vừa hay nghe được tiếng la khóc của Ôn chiêu dung từ trong phòng ngủ phát ra.

“Con ta, con của ta!”

Tiếng kêu này thật sự quá thê thảm, hoàng đế nghe mà vô cùng lo lắng.

Hoa Khanh Khanh và Hoa Mạn Mạn tiến lên chào hỏi.

Nhưng mà hoàng đế lại chưa liếc hai người một cái, vội vã đi về phía phòng ngủ.

Hoa Khanh Khanh rũ mi xuống, nhìn như mất mát, kỳ thật đáy lòng bình tĩnh, không gợn sóng.

Lý Tịch nhìn thấy Mạn Mạn bình yên vô sự, rốt cuộc cũng yên lòng.

Hắn trầm giọng nói: “Đã bảo nàng cẩn thận một chút rồi mà? Sao vẫn bị loại người này dính vào?”

Khi nói đến “loại người này”, giọng điệu của hắn tràn ngập chán ghét, như là đang nói thứ gì không sạch sẽ.

Hoa Mạn Mạn nhanh kéo tay áo Chiêu Vương, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Nhân gia tốt xấu cũng là phi tần của thánh nhân, ngươi khiêm nhường một chút.”

Hai người bọn họ còn đang ở địa bàn của người ta đó.

Cho dù muốn nói xấu người ta, cũng nên về nhà đóng cửa lại nói thầm.

Đâu thể nói bừa bãi như hắn chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook