Chương 162: Thu Mua Lòng Người
Đại Quả Lạp
10/09/2024
--- Chương này nói về lũ lụt, miền Bắc cũng đang ngập lụt nhiều nơi do bão số 3 nên mình quyết định Free chương này ---
---
Biểu tình của Lý Tịch bình tĩnh lại, giải thích.
“Bổn vương cũng không hoài nghi, bổn vương chỉ sợ chuyện này có hiểu lầm, cho nên mới hỏi nàng một chút.”
Hoa Mạn Mạn nhào vào ngực hắn, vừa khóc thút thít, vừa nói.
“Hai ngày trước thiếp thân đúng là có nói qua mấy câu với Thái Tử điện hạ.
Nhưng đó là Thái Tử điện hạ cứ khăng khăng ngăn đón thiếp thân, không chịu để thiếp thân đi.
Ngài ấy là Thái Tử, thiếp thân sao dám từ chối?
Thiếp thân chỉ có thể cẩn thận chu toàn với ngài ấy, nhưng không ngờ là…
Hức hức hức, hai ngài đừng vì thiếp thân mà khắc khẩu, hết thảy đều là lỗi của thiếp thân.”
Lý Tịch hỏi: “Nàng có lỗi gì chứ?”
Hoa Mạn Mạn: “Lỗi của thiếp thân là quá được hoan nghênh.”
Lý Tịch: “……”
Thế này thì hắn phối hợp với diễn xuất của nàng thế nào?
Lý Trừng kỳ thật nói xong câu kia liền hối hận.
Hắn còn muốn chinh phục Hoa Mạn Mạn, hiện tại nói toẹt ra như thế, hắn làm sao chinh phục được Hoa Mạn Mạn nữa?
Hắn vừa rồi không nên nhất thời lanh mồm lanh miệng.
Nhưng chịu thua trước mặt Chiêu Vương thì hắn lại không cam lòng.
Cuối cùng hắn chỉ có thể tùy tiện tìm lý do, hấp tấp rời khỏi chỗ này.
Lâm Thanh Chỉ vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Nàng nhìn thấy Thái Tử đi ra, vội vàng bước nhanh lên đón.
“Thái Tử điện hạ, ngài vẫn ổn chứ?”
Lý Trừng đầy ngập phẫn hận không chỗ phát tiết, đấm mạnh một cái lên cây cột.
Kết quả cây cột không sao, nhưng tay hắn đau không chịu được.
Lâm Thanh Chỉ hoảng sợ, cuống quít giữ chặt tay hắn, đau lòng nói.
“Điện hạ ngài làm gì vậy? Có tức giận thế nào cũng không thể thương tổn chính mình nha!”
Nương theo cơn đau này, Lý Trừng ép chính mình bình tĩnh lại.
Hắn biết chính mình lần này quá kích động.
Bạc đã phát ra ngoài, việc hắn phải làm là đặt mình vào thế có lợi nhất trong chuyện này, thay vì lao vào cãi nhau với Triệu vương.
Cãi nhau là chuyện lãng phí nhất, cho dù thắng hay thua đều không có ý nghĩa.
Lý Trừng hít sâu một hơi, nói với Lâm Thanh Chỉ.
“Ngươi đi chuẩn bị một chút, chờ lát nữa cùng cô ra khỏi thành phát cháo.”
Không thể để một mình Chiêu vương chiếm hết danh tiếng, Thái Tử hắn cũng phải tranh thủ hảo cảm của bá tánh.
Nếu không khi trở lại thượng kinh, bá tánh thiên hạ cũng chỉ biết Chiêu Vương mà không biết Thái Tử.
Về phần Hoa Mạn Mạn, sau khi Thái Tử rời khỏi, nàng liền lùi lại, muốn rời khỏi vòng tay của Chiêu Vương.
Nhưng mà tay Lý Tịch vào bấu chặt vào eo nàng, khiến nàng không thể rời đi.
Hoa Mạn Mạn chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi.
“Vương gia đây là…?”
Lý Tịch rũ mắt nhìn nàng, cười như không cười hỏi.
“Chuyện giữa nàng cùng Thái Tử, chẳng lẽ nàng không cho bổn vương một lời giải thích sao?”
Hoa Mạn Mạn tiếp tục giả ngu: “Vừa rồi chẳng phải thiếp đã giải thích rồi à? Ngài còn muốn thiếp thân giải thích cái gì nữa?”
Lý Tịch duỗi tay vê một lọn tóc dài của nàng, chậm rãi nói.
“Trước đó nàng chỉ nói nàng trò chuyện vài câu cùng Thái Tử mà không có nói Thái Tử có ý tứ về phương diện kia với nàng, nàng cố ý gạt bổn vương, hử?”
Hoa Mạn Mạn cười mỉa nói.
“Đó chỉ là thiếp thân suy đoán mà thôi, không có chứng cứ thực tế.
Sao thiếp thân có thể tùy tiện nói bậy chứ?
Ngộ nhỡ thiếp thân đoán sai thì xấu hổ chết mất, ngài nói có phải không?”
Lý Tịch nghiêng người tới gần nàng, ánh mắt dán chặt nàng.
Giống như con mãnh thú khóa chặt con mồi.
“Rốt cuộc nàng sợ xấu hổ? Hay là cảm thấy bổn vương sẽ không tín nhiệm nàng, mới không muốn nói việc này cho bổn vương nghe?”
Hoa Mạn Mạn vội vàng nói.
“Là thật sự sợ xấu hổ, thiếp thân sao có thể không tín nhiệm ngài chứ?
Ngài là phu quân thiếp thân, là chỗ dựa an cư lạc nghiệp cả đời của thiếp thân.
Cho dù thiếp thân không tin cả thế giới, cũng không thể không tin ngài.”
Nàng thổn thức ở trong lòng, không ngờ Chiêu Vương mẫn cảm như thế, một chút việc nhỏ cũng phải dò hỏi tới cùng.
Nếu sớm biết trước như vậy thì nàng không nên cố gắng tránh rắc rối mà nên giải thích rõ ràng sự việc từ đầu chí cuối nói rõ ràng với hắn.
Lý Tịch nghe được tiếng lòng nàng, mắt đen hơi nheo lại.
“Lần này thì thôi, về sau nếu gặp phải chuyện như thế này thì đừng gạt bổn vương nữa.”
Hoa Mạn Mạn ra sức gật đầu: “Vâng, vâng!”
Lúc này Lý Tịch mới buông tay ra, Hoa Mạn Mạn nhanh chóng lui về phía sau, rời khỏi người hắn.
Bộ dáng kia cực kỳ giống con thỏ thoát khỏi lãnh địa của mãnh thú.
Lý Tịch nhếch khóe môi, hơi hơi mỉm cười.
“Nàng chạy cái gì? Bài tập của nàng còn chưa kiểm tra xong.”
Hoa Mạn Mạn chỉ có thể thành thành thật thật mà ngồi quỳ ở bên cạnh, chờ Chiêu Vương tiếp tục phê duyệt bài tập.
Nàng thật sự không nghĩ tới, chính mình đã gả chồng, thế mà còn muốn ôn lại một lần quãng đời học sinh khổ cực.
Cuộc sống thật sự quá khó khăn!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tịch nghe nói Thái Tử đi ra ngoài thành phát cháo, được các bá tánh khen ngợi.
Hắn biết Thái Tử đang cố ý thu mua lòng người, nhưng hắn lại không để chuyện này ở trong lòng.
Ngược lại La Duẫn hơi sốt ruột.
Hắn không màng thương thế chính mình chưa lành, tự mình viết một bài thơ thông tục dễ hiểu, dùng để khen Chiêu Vương điều tra rõ án nhận hối lộ, tìm về tiền tham ô, cùng một loạt hành động vĩ đại đem khoản tiền đó để trị thủy.
Bài thơ được dán ở cửa thành.
La Duẫn đọc lặp đi lặp lại thật nhiều lần trước mặt đông đảo bá tánh.
Cho đến khi mọi người đã nhớ kỹ ân tình của Chiêu Vương, hắn mới an tâm.
Lý Trừng nghe nói việc này xong, tất nhiên là bị tức giận không nhẹ.
Hắn oán hận nói.
“ La Duẫn này thật sự là kẻ không biết điều, lúc trước nên một đao giết hắn!”
Ngoài huyện Phục An, còn có mấy châu huyện khác cũng bị thiên tai, chờ cứu tế gấp.
Đoàn người Thái Tử không thể ở trong huyện Phục An lâu.
Sau khi xử trí ổn thỏa vụ án ba nhà Cao Tào Đặng nhận hối lộ, bọn họ liền mênh mông cuồn cuộn rời khỏi Phục An huyện.
La Duẫn tự mình dẫn theo các bá tánh ra khỏi thành đưa tiễn.
Trong mưa gió, bọn họ quỳ rạp về hướng đội ngũ cứu tế rời đi.
Đến khi đội ngũ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, bọn họ mới đứng lên.
Kế tiếp đội ngũ cứu tế đi mấy châu huyện, tình huống tai hoạ càng ngày càng tệ, có hai huyện thành ngập hết cả huyện nha, nhiều quan lại bị lũ cuốn trôi.
Khi bọn họ nhìn thấy người của triều đình phái tới phát lương thực, từng ai nấy đều mừng như điên.
Thời buổi này lương thực chủ yếu là lúa mạch và gạo.
Do giới hạn phương thức canh tác, chủng loại, cùng với khí hậu, hai loại sản lượng lương thực đều rất thấp.
Hiện tại triều đình phân phát lương thực, chủ yếu đều là gạo và bột mì.
Dưới sự giám sát của những binh sĩ, dân chạy nạn xếp thành hàng để lĩnh phần lương thực thuộc về bọn họ.
Để thể hiện tấm lòng yêu dân với tư cách là thái tử, Lý Trừng không màng trời còn mưa mà tự mình đi vào lều cháo động viên mọi người.
Đại khái là bởi vì kỹ thuật diễn của hắn quá tốt, ấn tượng của các bá tánh đối với hắn đều khá tốt, cảm thấy hắn tuy là Thái Tử cao quý, nhưng không kiêu ngạo, rất gần gũi với dân.
Khi đã có đủ danh tiếng trong dân như ý nguyện, mấy ngày nay tâm trạng của Lý Trừng rất tốt.
Nhưng lúc nhìn thấy Chiêu Vương, hắn lập tức lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì hắn nhớ tới Tang Trung còn nằm trong tay Chiêu Vương.
Tang Trung rất trung thành, hẳn là sẽ không dễ dàng khai ra kẻ chủ mưu là hắn.
Nhưng lòng người dễ thay đổi, ai có thể bảo đảm Tang Trung chịu đựng được Chiêu Vương nghiêm hình bức cung chứ?
Ngộ nhỡ Tang Trung khai hắn ra, kế tiếp tình cảnh của hắn sẽ rất tệ.
---
Biểu tình của Lý Tịch bình tĩnh lại, giải thích.
“Bổn vương cũng không hoài nghi, bổn vương chỉ sợ chuyện này có hiểu lầm, cho nên mới hỏi nàng một chút.”
Hoa Mạn Mạn nhào vào ngực hắn, vừa khóc thút thít, vừa nói.
“Hai ngày trước thiếp thân đúng là có nói qua mấy câu với Thái Tử điện hạ.
Nhưng đó là Thái Tử điện hạ cứ khăng khăng ngăn đón thiếp thân, không chịu để thiếp thân đi.
Ngài ấy là Thái Tử, thiếp thân sao dám từ chối?
Thiếp thân chỉ có thể cẩn thận chu toàn với ngài ấy, nhưng không ngờ là…
Hức hức hức, hai ngài đừng vì thiếp thân mà khắc khẩu, hết thảy đều là lỗi của thiếp thân.”
Lý Tịch hỏi: “Nàng có lỗi gì chứ?”
Hoa Mạn Mạn: “Lỗi của thiếp thân là quá được hoan nghênh.”
Lý Tịch: “……”
Thế này thì hắn phối hợp với diễn xuất của nàng thế nào?
Lý Trừng kỳ thật nói xong câu kia liền hối hận.
Hắn còn muốn chinh phục Hoa Mạn Mạn, hiện tại nói toẹt ra như thế, hắn làm sao chinh phục được Hoa Mạn Mạn nữa?
Hắn vừa rồi không nên nhất thời lanh mồm lanh miệng.
Nhưng chịu thua trước mặt Chiêu Vương thì hắn lại không cam lòng.
Cuối cùng hắn chỉ có thể tùy tiện tìm lý do, hấp tấp rời khỏi chỗ này.
Lâm Thanh Chỉ vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Nàng nhìn thấy Thái Tử đi ra, vội vàng bước nhanh lên đón.
“Thái Tử điện hạ, ngài vẫn ổn chứ?”
Lý Trừng đầy ngập phẫn hận không chỗ phát tiết, đấm mạnh một cái lên cây cột.
Kết quả cây cột không sao, nhưng tay hắn đau không chịu được.
Lâm Thanh Chỉ hoảng sợ, cuống quít giữ chặt tay hắn, đau lòng nói.
“Điện hạ ngài làm gì vậy? Có tức giận thế nào cũng không thể thương tổn chính mình nha!”
Nương theo cơn đau này, Lý Trừng ép chính mình bình tĩnh lại.
Hắn biết chính mình lần này quá kích động.
Bạc đã phát ra ngoài, việc hắn phải làm là đặt mình vào thế có lợi nhất trong chuyện này, thay vì lao vào cãi nhau với Triệu vương.
Cãi nhau là chuyện lãng phí nhất, cho dù thắng hay thua đều không có ý nghĩa.
Lý Trừng hít sâu một hơi, nói với Lâm Thanh Chỉ.
“Ngươi đi chuẩn bị một chút, chờ lát nữa cùng cô ra khỏi thành phát cháo.”
Không thể để một mình Chiêu vương chiếm hết danh tiếng, Thái Tử hắn cũng phải tranh thủ hảo cảm của bá tánh.
Nếu không khi trở lại thượng kinh, bá tánh thiên hạ cũng chỉ biết Chiêu Vương mà không biết Thái Tử.
Về phần Hoa Mạn Mạn, sau khi Thái Tử rời khỏi, nàng liền lùi lại, muốn rời khỏi vòng tay của Chiêu Vương.
Nhưng mà tay Lý Tịch vào bấu chặt vào eo nàng, khiến nàng không thể rời đi.
Hoa Mạn Mạn chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi.
“Vương gia đây là…?”
Lý Tịch rũ mắt nhìn nàng, cười như không cười hỏi.
“Chuyện giữa nàng cùng Thái Tử, chẳng lẽ nàng không cho bổn vương một lời giải thích sao?”
Hoa Mạn Mạn tiếp tục giả ngu: “Vừa rồi chẳng phải thiếp đã giải thích rồi à? Ngài còn muốn thiếp thân giải thích cái gì nữa?”
Lý Tịch duỗi tay vê một lọn tóc dài của nàng, chậm rãi nói.
“Trước đó nàng chỉ nói nàng trò chuyện vài câu cùng Thái Tử mà không có nói Thái Tử có ý tứ về phương diện kia với nàng, nàng cố ý gạt bổn vương, hử?”
Hoa Mạn Mạn cười mỉa nói.
“Đó chỉ là thiếp thân suy đoán mà thôi, không có chứng cứ thực tế.
Sao thiếp thân có thể tùy tiện nói bậy chứ?
Ngộ nhỡ thiếp thân đoán sai thì xấu hổ chết mất, ngài nói có phải không?”
Lý Tịch nghiêng người tới gần nàng, ánh mắt dán chặt nàng.
Giống như con mãnh thú khóa chặt con mồi.
“Rốt cuộc nàng sợ xấu hổ? Hay là cảm thấy bổn vương sẽ không tín nhiệm nàng, mới không muốn nói việc này cho bổn vương nghe?”
Hoa Mạn Mạn vội vàng nói.
“Là thật sự sợ xấu hổ, thiếp thân sao có thể không tín nhiệm ngài chứ?
Ngài là phu quân thiếp thân, là chỗ dựa an cư lạc nghiệp cả đời của thiếp thân.
Cho dù thiếp thân không tin cả thế giới, cũng không thể không tin ngài.”
Nàng thổn thức ở trong lòng, không ngờ Chiêu Vương mẫn cảm như thế, một chút việc nhỏ cũng phải dò hỏi tới cùng.
Nếu sớm biết trước như vậy thì nàng không nên cố gắng tránh rắc rối mà nên giải thích rõ ràng sự việc từ đầu chí cuối nói rõ ràng với hắn.
Lý Tịch nghe được tiếng lòng nàng, mắt đen hơi nheo lại.
“Lần này thì thôi, về sau nếu gặp phải chuyện như thế này thì đừng gạt bổn vương nữa.”
Hoa Mạn Mạn ra sức gật đầu: “Vâng, vâng!”
Lúc này Lý Tịch mới buông tay ra, Hoa Mạn Mạn nhanh chóng lui về phía sau, rời khỏi người hắn.
Bộ dáng kia cực kỳ giống con thỏ thoát khỏi lãnh địa của mãnh thú.
Lý Tịch nhếch khóe môi, hơi hơi mỉm cười.
“Nàng chạy cái gì? Bài tập của nàng còn chưa kiểm tra xong.”
Hoa Mạn Mạn chỉ có thể thành thành thật thật mà ngồi quỳ ở bên cạnh, chờ Chiêu Vương tiếp tục phê duyệt bài tập.
Nàng thật sự không nghĩ tới, chính mình đã gả chồng, thế mà còn muốn ôn lại một lần quãng đời học sinh khổ cực.
Cuộc sống thật sự quá khó khăn!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tịch nghe nói Thái Tử đi ra ngoài thành phát cháo, được các bá tánh khen ngợi.
Hắn biết Thái Tử đang cố ý thu mua lòng người, nhưng hắn lại không để chuyện này ở trong lòng.
Ngược lại La Duẫn hơi sốt ruột.
Hắn không màng thương thế chính mình chưa lành, tự mình viết một bài thơ thông tục dễ hiểu, dùng để khen Chiêu Vương điều tra rõ án nhận hối lộ, tìm về tiền tham ô, cùng một loạt hành động vĩ đại đem khoản tiền đó để trị thủy.
Bài thơ được dán ở cửa thành.
La Duẫn đọc lặp đi lặp lại thật nhiều lần trước mặt đông đảo bá tánh.
Cho đến khi mọi người đã nhớ kỹ ân tình của Chiêu Vương, hắn mới an tâm.
Lý Trừng nghe nói việc này xong, tất nhiên là bị tức giận không nhẹ.
Hắn oán hận nói.
“ La Duẫn này thật sự là kẻ không biết điều, lúc trước nên một đao giết hắn!”
Ngoài huyện Phục An, còn có mấy châu huyện khác cũng bị thiên tai, chờ cứu tế gấp.
Đoàn người Thái Tử không thể ở trong huyện Phục An lâu.
Sau khi xử trí ổn thỏa vụ án ba nhà Cao Tào Đặng nhận hối lộ, bọn họ liền mênh mông cuồn cuộn rời khỏi Phục An huyện.
La Duẫn tự mình dẫn theo các bá tánh ra khỏi thành đưa tiễn.
Trong mưa gió, bọn họ quỳ rạp về hướng đội ngũ cứu tế rời đi.
Đến khi đội ngũ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, bọn họ mới đứng lên.
Kế tiếp đội ngũ cứu tế đi mấy châu huyện, tình huống tai hoạ càng ngày càng tệ, có hai huyện thành ngập hết cả huyện nha, nhiều quan lại bị lũ cuốn trôi.
Khi bọn họ nhìn thấy người của triều đình phái tới phát lương thực, từng ai nấy đều mừng như điên.
Thời buổi này lương thực chủ yếu là lúa mạch và gạo.
Do giới hạn phương thức canh tác, chủng loại, cùng với khí hậu, hai loại sản lượng lương thực đều rất thấp.
Hiện tại triều đình phân phát lương thực, chủ yếu đều là gạo và bột mì.
Dưới sự giám sát của những binh sĩ, dân chạy nạn xếp thành hàng để lĩnh phần lương thực thuộc về bọn họ.
Để thể hiện tấm lòng yêu dân với tư cách là thái tử, Lý Trừng không màng trời còn mưa mà tự mình đi vào lều cháo động viên mọi người.
Đại khái là bởi vì kỹ thuật diễn của hắn quá tốt, ấn tượng của các bá tánh đối với hắn đều khá tốt, cảm thấy hắn tuy là Thái Tử cao quý, nhưng không kiêu ngạo, rất gần gũi với dân.
Khi đã có đủ danh tiếng trong dân như ý nguyện, mấy ngày nay tâm trạng của Lý Trừng rất tốt.
Nhưng lúc nhìn thấy Chiêu Vương, hắn lập tức lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì hắn nhớ tới Tang Trung còn nằm trong tay Chiêu Vương.
Tang Trung rất trung thành, hẳn là sẽ không dễ dàng khai ra kẻ chủ mưu là hắn.
Nhưng lòng người dễ thay đổi, ai có thể bảo đảm Tang Trung chịu đựng được Chiêu Vương nghiêm hình bức cung chứ?
Ngộ nhỡ Tang Trung khai hắn ra, kế tiếp tình cảnh của hắn sẽ rất tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.