Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 51

Đát Anh

05/03/2024

Sau một đợt mưa thu, khí trời trở lạnh, tháng 10 qua đi, tháng 11 đã đến.

Kỳ thi giữa kỳ kết thúc vào khoảng 4 giờ chiều. Sắc trời đã hơi xám xịt, không biết là ai mở đầu, cả trường đều náo động, mọi người không ngừng chạy khắp nơi hét lên: “Tuyết rơi! Tuyết rơi!”

Tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu tiên trong năm.

Trì Noãn cùng những bạn học khác đứng trên hành lang ngắm tuyết.

Tuyết đầu mùa từ trên trời rơi xuống, vẫn chưa kết thành bông tuyết, không có gió, nó bay lượn đặc biệt chậm rãi nhẹ nhàng. Từ Đan và Triệu Tinh Tinh nói gì đó buồn cười rồi bắt đầu xô đẩy nhau, Trì Noãn ngắm tuyết đến xuất thần, Từ Đan bị Triệu Tinh Tinh đẩy va vào người cô, sức lực quá lớn, cô cùng Từ Đan ngã ngửa ra sau.

Có một bàn tay đỡ lấy eo cô, Trì Noãn đứng vững rồi liền quay lại nói cảm ơn, Cố Ninh Tư lướt ngang qua người cô.

“Cảm ơn...” Trì Noãn thì thầm vào không khí lạnh lẽo.

Thi xong được nghỉ cuối tuần, Trì Noãn về đến nhà thì trời đã tối. Cô phủi sạch bông tuyết trên người, rửa tay và mặt qua nước ấm rồi mới đến xem Tiểu Ngô Đồng.

Nhạc Vân và Tiểu Ngô Đồng cũng mới về nhà hai ngày trước.

Nhạc Vân lần này đến ở với mẹ đã có thu hoạch rất lớn. Khi Lộ Lộ dẫn chị đi dự tiệc, đã quen biết được một nhà bất động sản lớn. Nhà bất động sản đúng lúc đang tìm một người mẫu quảng cáo cho khu biệt thự ven biển mới ra mắt, có thể một phần là vì nể mặt chồng của Lộ Lộ nên mới nhìn trúng Nhạc Vân.

Nhạc Vân nhận được thù lao khá lớn, khi trở về Vân thành còn mang theo một chai nước hoa làm quà cho Trì Noãn.

Trì Noãn nhìn chai nước hoa óng ánh trong suốt, nghĩ đến mùi hương trên người Cố Ninh Tư. Mùi hương ấy cứ mãi quẩn quanh ở nơi sâu nhất trong trí nhớ, chưa bao giờ phai nhạt.

Trì Thanh Xuyên ngày hôm sau phải đi làm, Tiểu Ngô Đồng vẫn chưa bỏ bú đêm, Trì Noãn đau lòng bé buổi tối không ngủ được, liền chủ động bế Tiểu Ngô Đồng đến phòng của mình.

Bật đèn ngủ lên, Tiểu Ngô Đồng đã ngủ ngon lành, Trì Noãn sắp xếp bài tập dưới ánh đèn bàn, kim giờ chỉ đến 12 giờ, Tiểu Ngô Đồng như được đặt báo thức mà bắt đầu vung tay đá chân trong chăn.

Nhưng bé không khóc, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn xung quanh, khỏi nói sau này sẽ thông minh ra sao. Trì Noãn hôn nhẹ vào lòng bàn tay bé, thay tã mới cho bé rồi ra khỏi phòng để pha sữa bột.

Nhạc Vân đang đứng trong bếp nói chuyện điện thoại, thấy Trì Noãn đi vào, chị giật mình, bịt điện thoại lại hỏi cô: “Tiểu Ngô Đồng thức rồi à?”

Trì Noãn gật đầu, Nhạc Vân ra khỏi bếp, lúc Trì Noãn đang pha sữa bột, chị lại cúi đầu nói vài câu với đầu bên kia điện thoại, rồi đến phòng Trì Noãn bế Tiểu Ngô Đồng ra.

“Để chị.” Chị nhận lấy bình sữa, vừa dỗ Tiểu Ngô Đồng vừa tiến vào phòng ngủ chính.

Trước khi đi ngủ, Trì Noãn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết vẫn đang rơi, trên mặt đất đã đọng thành một lớp tuyết mỏng. Nhưng khi mặt trời ló dạng vào ngày hôm sau, tuyết đọng rất nhanh đã lặng lẽ tan đi.

Cuối tuần thoáng cái đã trôi qua, một tuần mới lại bắt đầu. Trong tiết sinh hoạt, Hà Lệ Văn biểu dương Trì Noãn trước lớp: “Trong kỳ thi giữa kỳ này, thứ hạng của Trì Noãn lại tăng lên, hy vọng các em có thể học hỏi em ấy, trong thời gian còn lại, chăm chỉ nỗ lực hơn một chút, tranh thủ lúc thi tốt nghiệp hãy cho bản thân một phiếu trả lời thỏa đáng nhé!”

Chu Đạt Mậu ở hàng sau nhiệt tình giơ tay, hùng hồn kiến nghị: “Hà lão sư! Em muốn xin lớp trưởng tiết lộ phương pháp học tập của cậu ấy cho bọn em ạ!”

Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh đều gục xuống bàn che miệng cười, Cố Ninh Tư đang lật tạp chí liếc nhìn Chu Đạt Mậu.

Hà Lệ Văn gật đầu nói: “Ý tưởng của Chu Đạt Mậu rất hay, Trì Noãn, em có thể chia sẻ một chút với mọi người không?”

“...” Trì Noãn nói, “Em lập kế hoạch học tập.”

Sau tiết tự học tối hôm đó, Trì Noãn ở ký túc xá chụp lại kế hoạch học tập hàng tuần của mình từ trước đến nay và gửi vào nhóm lớp, trong nhóm lập tức vỡ tổ.

“Đây là kế hoạch mà một con người có thể hoàn thành sao!? Lớp trưởng là thần phải không!!”

“Chính xác đến từng thời gian hoàn thành, trời ạ, đại thể của lớp trưởng chúng ta vẫn ổn chứ? Ngay cả máy móc cũng cần nghỉ ngơi nha!”



“Quá khủng bố... Học tra chỉ biết ngước mắt nhìn...”

Trì Noãn: “...”

Hà Lệ Văn: “À... Cô nghĩ mỗi học sinh đều nên có một kế hoạch học tập khác nhau. Vậy mọi người có thể tham khảo nội dung mà lớp trưởng gửi tới, sau đó lập một kế hoạch học tập hàng tuần cho riêng mình.”

Bên dưới các bạn học đều xếp thành hàng gửi “Ok“.

Hà Lệ Văn chat riêng với Trì Noãn: “Đừng quá hà khắc với bản thân, chú ý sắp xếp học tập và nghỉ ngơi hợp lý.”

Trì Noãn: “Em biết rồi, cảm ơn Hà lão sư đã quan tâm.”

Trước khi đi ngủ, Trì Noãn kiểm tra tin nhắn nhóm chưa đọc, tất cả đều là “Ok”, đầu ngón tay cô nhẹ chạm vào màn hình, cứ kéo xuống rồi lại lướt lên.

Câu trả lời của Cố Ninh Tư hòa lẫn vào các bạn cùng lớp, qua loa chiếu lệ nói “Ok“.

Hơn một tháng qua, các cô hầu như không liên lạc gì với nhau, thái độ thờ ơ này của Cố Ninh Tư, khiến trái tim Trì Noãn thoáng đau nhói.

...

Sau trận tuyết đầu mùa, thời tiết ngày càng lạnh. Trong tiết thể dục, Trì Noãn và các bạn cùng phòng chen chúc nhau trên những song sắt ngoài sân bóng để tắm nắng. Các bạn cùng phòng tán gẫu về tiểu thuyết và các minh tinh, Trì Noãn lấy giấy ghi chép trong túi ra, tập trung ghi nhớ những từ vựng tiếng Anh được viết trên đó.

Trên sân bóng rổ đang diễn ra trận đấu, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng bóng rổ đập vào khung. Bên sân có người đang reo hò cổ vũ, tiếng reo hò thu hút sự chú ý của Từ Đan, nàng nheo mắt nhìn hồi lâu, rồi chỉ vào nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, hỏi: “Đây là ai thế? Đâu phải lớp chúng ta?”

Trì Noãn ngẩng đầu nhìn về phía sân.

“Bang–––”

Bóng rơi vào rổ, Chu Đạt Mậu huýt sáo, giơ ngón tay cái với Cố Ninh Tư: “Lão đại quá đỉnh.”

Cô gái mà Từ Đan vừa hỏi vui mừng nhảy nhót, tươi cười vỗ tay: “Tuyệt quá! Cố lên, cố lên!”

Triệu Tinh Tinh: “... Là lớp 10 nhỉ? Hình như hôm nay lớp 10 cũng có tiết thể dục, cùng sân bóng.”

Từ Đan trợn mắt: “Lớp 10 thì chơi với lớp 10 đi, sao lại chạy tới chỗ lớp 12 chúng ta xem thi đấu chứ, ồn chết được!”

Sau tiết thể dục, mọi người đều từ thao trường trở về lớp.

Cố Ninh Tư cùng nữ sinh tóc đuôi ngựa kia đi phía trước, nữ sinh vừa nói chuyện vừa nhìn Cố Ninh Tư, trên mặt mang theo nụ cười tươi.

Cố Ninh Tư im lặng uống nước, trong tay nàng còn cầm theo chai nước đã được uống một nửa.

Triệu Tinh Tinh nhìn thoáng qua rồi nói: “Em ấy quen biết Cố Ninh Tư sao? Chẳng trách lại đến xem thi đấu.”

Đỗ Mẫn: “... Hình như mình nhớ hai tuần trước, lúc mình ngồi ở tổ một, cô gái này liên tục đến tìm Cố Ninh Tư và có hỏi qua mình mấy lần. Nhưng Cố Ninh Tư lại không thường xuyên đi học, em ấy đến mười lần thì hết chín lần về tay không rồi.”

Từ Đan thì thầm với các nàng: “Này, các cậu có thấy nữ sinh này có gì là lạ không?”

Trì Noãn nhìn con đường dưới chân, không phát biểu ý kiến.

Triệu Tinh Tinh hỏi: “Lạ chỗ nào?”

Từ Đan: “Tóc của em ấy á, còn cả cách cười nữa, trông khá giống Noãn Noãn!”

Triệu Tinh Tinh nhìn lại lần nữa: “Phải rồi... Đúng là nhìn có chút giống, nhưng Noãn Noãn của chúng ta xinh đẹp hơn em ấy nhiều!”



Đến trước tòa dạy học lớp 12, Cố Ninh Tư lên lầu, nữ sinh kia vẫy tay chào tạm biệt nàng.

Tiết sau vốn là tiết tự học, nhưng lão Mạc đã chiếm nó làm tiết phân tích bài thi. Đến câu hỏi khó cuối cùng, lão Mạc chỉ vào Trì Noãn: “Mời lớp trưởng, câu này chẳng mấy ai trong lớp trả lời đúng, cách giải của em rất mới lạ, mời em nói cho mọi người biết một chút.”

Trì Noãn cầm phấn vẽ hình rồi giải thích từng bước một.

Cô đứng trên bục giảng, nhìn thoáng qua liền thấy rõ tình hình trong lớp. Có người lơ đãng nhìn lên bảng, có người dựng thẳng sách toán ngụy trang để đọc tiểu thuyết, Từ Đan thậm chí còn vùi đầu vào ngăn bàn ăn mận.

... Cô quan sát mọi người, sau đó chuẩn bị đầy đủ tâm lý để quang minh chính đại nhìn về phía Cố Ninh Tư một chút.

Cố Ninh Tư ngồi ở hàng cuối cùng đang khoanh tay, vẻ mặt vô cảm nhìn Trì Noãn.

Ánh mắt Trì Noãn không hề dừng lại dù chỉ một giây, làm như không có chuyện gì mà dời sang hướng khác.

Tan học, Trì Noãn cùng các bạn cùng phòng rời khỏi lớp. Ở cửa sau lớp, Cố Ninh Tư bị nữ sinh tóc đuôi ngựa chặn lại.

“Có thể cho em phương thức liên lạc của chị được không ạ?” Giọng điệu cô ấy có chút làm nũng, thấy Cố Ninh Tư không nói gì, liền lấy ra một tờ giấy màu hồng nhạt đã chuẩn bị sẵn, “Hoặc là em đưa của mình cho chị, chị liên lạc với em nhé?”

Từ Đan vừa lẩm bẩm muốn ăn cơm đùi gà vừa đi ngang qua họ.

Nữ sinh ngoan ngoãn bước sang một bên, Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh cũng bước ra ngoài, Trì Noãn cúi đầu, khi đi ngang qua họ, khóe mắt nhìn thấy Cố Ninh Tư đang nhận lấy tờ giấy kia.

Lúc ăn cơm, Trì Noãn vẫn còn thất thần.

Kế hoạch học tập ngày hôm đó không được hoàn thành đúng hạn.

Cô có một dự cảm rất không tốt, quả nhiên mấy ngày sau, các bạn cùng phòng đã bắt đầu bàn tán, Triệu Tinh Tinh thì thầm nói: “Nữ sinh lớp 10 kia đang theo đuổi Cố Ninh Tư à? Thật hay giả vậy?”

“Ai da, Cố Ninh Tư lạnh lùng xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, chớp mắt một cái đã xóa sạch mấy nữ sinh vớ va vớ vẩn trong trường chúng ta, được con gái thích cũng không có gì là lạ...” Từ Đan nói.

Đỗ Mẫn lắc đầu: “Lớp 10 năm nay bạo thế...”

“Nhưng mình khá tò mò về thái độ của Cố Ninh Tư.” Từ Đan bổ sung, “Các cậu ngồi trước Cố Ninh Tư, có quan sát được gì từ cậu ấy không? Cậu ấy có thích con gái không? Nữ sinh lớp 10 kia có cơ hội không?”

Triệu Tinh Tinh nói: “Cố Ninh Tư hoặc là cúp tiết, hoặc là đi học nhưng không nói nhiều, có thể quan sát được gì chứ... Nhưng mình cảm thấy cậu ấy không ghét nữ sinh kia, con gái da mặt mỏng, nếu đã bị từ chối thẳng thừng thì sao có thể không biết ngại mà theo đuổi tới cùng, đúng không?”

Nói đến đây, Triệu Tinh Tinh trợn mắt: “Hôm qua mình còn nghe Chu Đạt Mậu nói với Cố Ninh Tư, rằng hãy cho nam sinh trường này một con đường sống, vốn đã cạnh tranh đủ khốc liệt rồi, cậu ấy là con gái đừng nên làm loạn...”

Từ Đan: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ái chà, A Mân gửi video vào nhóm kìa.”

Tiết Mân đi thi đấu, ở đó tuyết rơi dày đặc, nàng quay video trên đường về khách sạn cho các cô xem.

Từ Đan cảm thán “Tuyết rơi dày quá”, rồi lại nói: “Sao trong nhóm ít người vậy? Các cậu thấy có thiếu ai không?”

Số thành viên trong chat đã từ 6 biến thành 5, Từ Đan nhấn vào biểu tượng nhóm chat ở góc phải màn hình, nhìn lướt qua: “... Cố Ninh Tư rời nhóm rồi? Cậu ấy rời hồi nào vậy?”

Không ai biết.

Trì Noãn mở khung chat riêng với Cố Ninh Tư. Những tin nhắn cuối cùng vẫn là từ trước Quốc khánh, nội dung đều là hai chữ “Ngủ ngon” mà Trì Noãn đã gửi, Cố Ninh Tư chưa hề trả lời.

Tối hôm đó, Trì Noãn trốn trong chăn, hai mắt đỏ hoe đọc lại tin nhắn của mình với Cố Ninh Tư từ đầu đến cuối.

Là cô muốn rời xa Cố Ninh Tư, nhưng dường như người không thể buông bỏ được, lại chính là cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook