Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 83

Đát Anh

20/03/2024

Bữa tối rất thịnh soạn, sau khi ra khỏi nhà hàng, Trì Noãn đang định xuống gara dưới tầng hầm thì Cố Ninh Tư đã giơ tay nhấn nút tầng một: “Đi dạo một chút, giải rượu.”

Trì Noãn mỉm cười: “Được.”

Cô cười vô cùng ngọt ngào, khóe môi Cố Ninh Tư cũng mơ hồ cong lên: “Thích đi dạo lắm sao?”

Đêm nay Cố Ninh Tư là người chủ trì, có uống vài ngụm vang đỏ, lúc này đuôi mắt nàng hơi ửng hồng, vẻ mặt trông như đang cười, sự lạnh lùng giảm đi mấy phần, vẻ mỹ lệ liền lan tỏa.

Trì Noãn có chút không thể cưỡng lại vẻ đẹp của nàng: “... Thích chứ.”

Chỉ cần là cùng cậu, làm cái gì mình cũng thích.

Hai người lang thang dọc đường phố, Trì Noãn cởi chiếc áo len mỏng, đêm mấy hôm trước trời còn se lạnh, hôm nay trong không khí đã có hơi thở của mùa hè.

Ánh đèn neon sáng rực, Cố Ninh Tư đang đi thì dừng lại, chỉ vào một tiệm nào đó bên đường, hỏi Trì Noãn: “Muốn đến đó không?”

Là tiệm kem.

Sau khi mua hai cây kem rồi trở ra, đi qua cầu vượt liền tới quảng trường trung tâm. Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế ăn kem, quảng trường về đêm rất náo nhiệt, những bạn trẻ lũ lượt xếp thành hàng dài để chơi tàu lượn, khi tàu chạy tới trước mặt các cô, tiếng cười phóng khoáng vang lên suốt một đường.

Trì Noãn bẻ vụn bánh của kem ốc quế ra, kiên nhẫn đút cho những chú bồ câu đi loanh quanh bên chân cô và Cố Ninh Tư.

Những bạn nhỏ này vô cùng nhạy bén, phát hiện Trì Noãn có đồ ăn liền lập tức lao tới. Những vụn bánh nhỏ rất nhanh đã ăn hết, nhưng chúng vẫn cứ nấn ná, “ục ục” kêu như đang thúc giục.

“Hết rồi.” Trì Noãn nhỏ giọng nói.

Cố Ninh Tư không nhanh không chậm nói: “Lúc tôi vừa vào Spider làm trợ lý cho Lận giáo sư, công ty có sắp xếp một chuyến dã ngoại.”

“Hả?” Trì Noãn vốn đã quen với sự trầm lặng của Cố Ninh Tư, không ngờ lần này nàng lại chủ động nhắc tới những trải nghiệm của mình trong mấy năm qua, cô không khỏi cảm thấy rất mới mẻ, lòng đầy mong chờ câu sau của nàng.

Cố Ninh Tư: “Nơi dã ngoại gần một cái hồ, có rất nhiều thiên nga hoang. Lận giáo sư dẫn cặp song sinh của mình đi cho chúng ăn, sau đó...”

Trì Noãn hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.

Cố Ninh Tư: “Bị thiên nga đuổi mổ suốt một đường.”

“...” Trì Noãn cuối cùng cũng hiểu Cố Ninh Tư nhắc tới chuyện này là có dụng ý gì, buồn cười nói, “Nhưng mình cho bồ câu ăn mà!”

“Ừm.” Cố Ninh Tư liếc nhìn cây kem trong tay Trì Noãn, “Sắp chảy rồi kìa.”

Trì Noãn chỉ lo cho bồ câu ăn vụn bánh, kem đúng là đã hơi tan rồi. Cô cúi đầu ăn, Cố Ninh Tư đột nhiên nghiêng người tới gần, chóp mũi chạm chóp mũi, cắn một ngụm kem trên tay cô.

Hai người gần gũi đến mức có thể nghe thấy hô hấp của nhau, Trì Noãn tròn mắt, dưới ánh đèn trong quảng trường, cô nhìn thấy hàng mi của Cố Ninh Tư khẽ run run, giống như bươm bướm vỗ cánh.

Cố Ninh Tư lại ngồi thẳng dậy, liếm socola dính trên khóe môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Của cậu ăn ngon hơn.”

Trì Noãn nói: “... Vậy cậu, có muốn đổi không?”

Cố Ninh Tư nghiêng đầu, tỏ vẻ trầm tư, sau đó chấp nhận đề nghị của Trì Noãn.

Sau khi trao đổi kem, hai người đều nhất thời trầm mặc.

Đài phun nước cách đó không xa vang lên tiếng nhạc, hai người đồng loạt nhìn về phía ấy. Trì Noãn mỉm cười trước, cô đưa mu bàn tay chạm vào mặt, nhiệt độ trên mặt cao đến đáng sợ.

Cố Ninh Tư chậm rãi ăn kem vừa đổi được, giơ tay xoa tóc Trì Noãn.

...

Trì Noãn đã lâu rồi không vui đến thế, về đến nhà vẫn còn mỉm cười. Tiểu Ngô Đồng vẫn chưa ngủ, thấy cô về nhà liền lập tức nhìn ra sau lưng cô, trên khuôn mặt nhỏ rõ ràng đã chuyển từ hưng phấn sang thất vọng: “... Mẹ, hôm nay dì Cố không đến ạ?”

Trì Noãn hỏi cậu: “Con nhớ dì Cố sao?”

Tiểu Ngô Đồng gật đầu.

Mẹ còn nhớ hơn con đây... Tuy là mẹ vừa tách khỏi cậu ấy không lâu.

Trì Noãn tắm rửa rồi trở về phòng mình, gối, ga trải giường... Đều thoang thoảng mùi hương của Cố Ninh Tư, Trì Noãn như ăn một khối đường lớn, ngọt ngào đến choáng váng.

Cô cầm điện thoại lên, định nói gì đó với Cố Ninh Tư, không muốn để một ngày tốt đẹp kết thúc dễ dàng như vậy.

Trong nhóm chat do thư ký Dương tạo, cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn.



Dương Dương Dương: “Hoang đường, một người như Cố tổng của chúng ta–––– Lại chủ động lập kế hoạch hẹn hò, tôi thực sự rất tò mò cái người may mắn kia là ai!”

Dương Dương Dương: “Người có thể hạ gục Cố tổng, nhất định không đơn giản! Tôi sẽ chuẩn bị tám mươi cuốn sổ, chờ cơ hội học hỏi kinh nghiệm!”

Hà Chân: “Chuyện boss yêu đương là không thể nào, nhưng nếu nói cô ấy thích ai, thì thật ra tôi cũng biết một người.”

Dương Dương Dương: “Ai ai ai!!”

Trì Noãn gia nhập nhóm chat: “... Ai?”

Hà Chân: “Công việc (mỉm cười)”

Dương Dương Dương: “...”

Trì Noãn: “...”

Trì Noãn lặng lẽ thoát khỏi nhóm chat, mở giao diện trò chuyện với Cố Ninh Tư, suy nghĩ thật lâu rồi gõ xuống hai chữ “Ngủ ngon”, đang định gửi đi thì tin nhắn của Cố Ninh Tư đã hiện lên trước.

“Ngủ ngon.”

...

Thư ký Dương phấn khích mấy ngày, nhưng lại không nghe Cố tổng sắp xếp thêm bất kỳ lịch trình riêng tư nào nữa, ngọn lửa hóng chuyện vẫn cháy hừng hực trong không khí.

Hà Chân gõ lên bàn, nói với thư ký Dương: “Có thể chia bớt một nửa sự nhiệt tình hóng chuyện của Cố tổng cho công việc được không, tôi tin cô cũng sẽ nảy sinh tình yêu với công việc đấy.”

Trì Noãn mỉm cười, cầm cốc uống nước. Bên kia vách kính, Cố Ninh Tư đang trò chuyện với khách thì đúng lúc nhìn sang.

Ơ? Sao nước đun sôi lại ngọt thế này?

Hôn lễ của Đỗ Mẫn và Chu Đạt Mậu được ấn định vào tháng 5, đến giữa tháng 4, Đỗ Mẫn hẹn mọi người đi thử lễ phục.

Từ Đan cố gắng nhét mình vào váy phù dâu, bày tỏ sự bất mãn đối với hiệu quả của gương.

“Gần đây cậu sao thế, tăng cân nhiều vậy?” Đỗ Mẫn phàn nàn với nàng.

Từ Đan: “Ngày nào cũng ăn khuya, cậu mặc thử xem có mập không?”

Đỗ Mẫn: “Sao mình phải thử chứ, ha ha ha–––– Thế nào, mình mặc bộ váy cưới này có đẹp không?”

“Câu này không phải nên hỏi chú rể của cậu sao?” Từ Đan kéo váy lên đến ngực, nhìn trái nhìn phải trong gương, “Bụng có tăng cân cũng không làm ngực to hơn được, tức chết mình mà.”

“... Ha ha ha ha ha!” Đỗ Mẫn đỡ gương cười không đứng thẳng được, Từ Đan bị nàng cười đến mờ mịt, “Cậu cười cái gì? Bộ dạng của mình buồn cười lắm sao?”

Trì Noãn và Tiết Mân cũng lần lượt thay đồ phù dâu bước ra, Đỗ Mẫn cười lau nước mắt, chỉ vào Từ Đan nói với họ: “Các cậu có nhớ năm đó không, hồi nghỉ hè lớp 12 ấy? Chẳng phải A Mân đã mời chúng ta đến buổi công chiếu của [Đoạt long] sao? Từ Đan nhất quyết mặc lễ phục, không đi được giày cao gót liền phối với giày thể thao, ha ha ha ha ha.”

Từ Đan nghe Đỗ Mẫn nhắc lại chuyện cũ, cũng không khỏi bật cười, bây giờ nhìn lại, cảnh tượng đó thật sự rất ngốc nghếch rất buồn cười: “... Ê khoan, bộ cậu chỉ nhớ đến chuyện xấu hổ của mình thôi hả?”

Đương nhiên không chỉ là chuyện xấu hổ, hiển nhiên mọi người đều nhớ đến đảo Tây Đinh, cùng màn pháo hoa rực rỡ trên đảo Tây Đinh.

Tuy đã vật đổi sao dời, nhưng Trì Noãn vẫn lo nếu tiếp tục đề tài này thì Tiết Mân sẽ cảm thấy không dễ chịu, thế là cô nói sang chuyện khác: “Chớp mắt đã nhiều năm vậy rồi, Mẫn Mẫn cũng sắp lập gia đình.”

Từ Đan không chút nghĩ ngợi tiếp lời: “Vẫn là gả cho Chu Đạt Mậu, chậc.”

Đỗ Mẫn cảm khái nói: “Đúng vậy, đúng là chớp mắt một cái, chúng ta đều trưởng thành cả rồi... Aa! Quen biết được các cậu thật tốt!”

Quen biết nhau từ thuở thiếu nữ, hiện tại đã đến độ tuổi nói chuyện hôn nhân.

Chu Đạt Mậu đã thay xong trang phục chú rể, vô cùng phấn chấn bước tới, cách một khoảng xa thì đột nhiên lấy tay che mắt lại: “Trời ơi, mấy cậu đều tỏa sáng quá!”

Kỹ thuật diễn quá khoa trương, mọi người đều không nói nên lời.

Đỗ Mẫn tiến lại gần, ngửi ngửi bên cổ Chu Đạt Mậu: “... Cậu hút thuốc?”

Chu Đạt Mậu: “...”

Chu Đạt Mậu: “Khoan khoan khoan, mình thề, mình chỉ hút hai hơi cho đỡ thèm thôi.”

Đỗ Mẫn trợn mắt: “Nói thật đi, mình còn không rõ cậu sao?”

Chu Đạt Mậu cười ha ha: “Thuốc đâu dễ cai vậy chứ, mình đã rất cố gắng rồi, không tin–––– Cậu hỏi Tiết Mân xem!”



Tiết Mân cũng đã hút thuốc khá lâu, nghe vậy chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

Trang phục phù dâu nhanh chóng được quyết định, Tiết Mân có việc phải rời đi trước, trước khi đi thì vỗ vai Trì Noãn, Trì Noãn theo nàng ra cửa: “Sao vậy?”

Ánh đèn trong đại sảnh xua tan đi màn đêm, Tiết Mân nhìn Trì Noãn, nói: “... Không có gì, chỉ là khi nhắc đến buổi công chiếu [Đoạt long], mình liền nhớ tới pháo hoa trên đảo Tây Đinh.”

Trì Noãn không ngờ Tiết Mân lại chủ động đề cập tới, lần này đáp lại thế nào cũng không thích hợp.

Tiết Mân: “Khi đó mình thật sự rất thích cậu.”

Tiết Mân nở nụ cười tươi tắn và ấm áp, không chờ Trì Noãn đáp lại, nàng đã tiến tới ôm lấy cô: “Đều đã qua rồi. Tạm biệt, Trì Noãn.”

Trì Noãn: “... Tạm biệt.”

Lúc lên lầu, Trì Noãn vẫn còn suy nghĩ về Tiết Mân, lòng bàn tay đột nhiên bị siết chặt, có người nắm lấy tay cô từ phía sau.

Trì Noãn quay đầu lại, Cố Ninh Tư hơi ngửa mặt, ánh mắt mềm mại như nước nhìn cô.

Trước đó Cố Ninh Tư đến Cố trạch, hai người đã hẹn là sẽ gặp nhau ở đây rồi cùng trở về Hạc Nam Sơn, tối nay Cố Ninh Tư còn cần tổ chức một cuộc họp video.

Niềm vui bất ngờ được nhìn thấy nàng khiến Trì Noãn vô cùng vui vẻ: “Cậu đến rồi à.”

Cố Ninh Tư: “Ừm.”

Sau khi lên lầu chào Đỗ Mẫn các nàng, hai người liền tiến về phía Hạc Nam Sơn. Cố Ninh Tư lái xe, Trì Noãn thì thu dọn khăn lụa, kính râm và những vật dụng nhỏ nằm rải rác trên ghế, chợt nhìn thấy một phong thư bìa cứng tinh xảo.

Trên phong thư in dòng chữ “Bốn mùa hoa nở“.

Cô nhớ Cố Diệu Ngôn từng thuận miệng nhắc tới sẽ tổ chức show thời trang, chủ đề hình như là “Bốn mùa hoa nở”?

“... Đây là?” Trì Noãn hỏi Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư liếc mắt nhìn rồi nói: “Bên trong là vé xem trình diễn thời trang.”

“Cậu có đi không?” Trì Noãn cầm trong tay lật qua lật lại, Cố Ninh Tư định nói là không đi, nhưng lại cảm thấy Trì Noãn rất có hứng thú với nó, lời chưa kịp nói ra đã chuyển thành, “Ừm.”

Khi đến Hạc Nam Sơn, cuộc họp video đã bắt đầu. Cố Ninh Tư nhận lấy văn kiện từ tay Hà Chân, rất nhiều nội dung, nàng đọc lướt qua vài dòng rồi nói với Trì Noãn: “Cậu về trước đi.”

Trì Noãn hỏi các nàng: “Hôm nay cũng sẽ rất muộn sao?”

Hà Chân thở dài một hơi: “Sẽ~ Siêu muộn.”

Trì Noãn lại trở vào xe, đèn xe bật sáng, cô nhìn gương chiếu hậu để chuẩn bị lùi xe, trên cửa kính lại có tiếng gõ nhẹ.

Trì Noãn quay đầu: “Hả?”

Là Cố Ninh Tư. Cuộc họp đã bắt đầu rồi, nàng không vào phòng họp sao?

Trì Noãn hạ kính xe xuống, cho rằng Cố Ninh Tư sẽ nói gì đó, ai ngờ Cố Ninh Tư lại lùi về sau hai bước, Trì Noãn thấy thế liền mở cửa xuống xe: “Sao vậy––––”

Cố Ninh Tư kéo Trì Noãn vào lòng mình.

“...”

Cố Ninh Tư giơ cổ tay lên xem thời gian.

“Hồi nãy ôm 3 giây.” Nàng nói, “Tôi muốn 3 phút.”

Trì Noãn: “......”

Cố Ninh Tư nhìn thấy Tiết Mân ôm chào tạm biệt cô?

Trì Noãn vùi vào lòng Cố Ninh Tư, nghe thấy giọng nói của nàng, cả tai và gò má đều nóng bừng.

Cố Ninh Tư hùng hồn đưa ra loại yêu cầu trẻ con này, sao có thể đáng yêu tới vậy chứ...

Cô muốn cười, nhưng trong lòng lại chua xót khôn nguôi, tuy rằng Cố Ninh Tư không nói rõ, nhưng nàng đã trở về bên cô rồi, có đúng không?

...

Hà Chân đuổi theo Cố Ninh Tư đột nhiên rời khỏi phòng hop, đang trợn mắt ngoác mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook