Chương 140: Người con gái dưới tán hoa đào
Thời Vi Nguyệt Thượng
26/11/2021
Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô dung mạo xinh đẹp, gia cảnh lại giàu có,
cho dù các nàng thủ tiết cũng luôn có người hướng về phía này ngo ngoe
rục rịch, bất quá cũng may đang trong lúc chịu tang sẽ không có người
quấy rầy, thật hiếm khi có được sự an tĩnh.
Những tháng ngày ấm áp thỏa mãn này trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã hai năm. Chu Thanh Ngô vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi, lúc này toàn bộ trấn Thanh Dương cũng được bao phủ bên trong xuân ý dạt dào.
Giang Âm có nhiều cây đào cùng hạnh, mỗi khi đến tháng ba mùa xuân, cả thị trấn lại tràn ngập trong biển hoa hạnh trắng, khắp các nẻo đường rực rỡ màu hoa phấn, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau. Trên con đường lát đá xanh luôn có thể bắt gặp từng đợt cánh hoa bay xuống, đẹp không sao tả xiết.
"Tiểu tiểu thư, cô chậm một chút." Nam nhân trung niên phía sau đầy mặt bất đắc dĩ lên tiếng.
Một tiểu cô nương mặc váy lụa đỏ thắt bím đang chạy phía trước, đôi hài đỏ bay nhanh trên nền đất rụng đầy cánh hoa trắng, đi đường mang theo gió nhẹ, ngẫu nhiên còn có thể cuốn lên mấy đóa tàn nhuỵ.
Nghe được nam nhân gọi, nàng lập tức dừng bước, vì thế vài cánh hoa khinh phiêu phiêu cuốn lên dừng trên hài của nàng. Nàng cười quay đầu hướng nam nhân nói: "La thúc, ngươi nhanh lên, Sơ Hi tỷ tỷ dặn chúng ta đi sớm về sớm, đều giờ Thìn canh ba."
La Võ nở nụ cười: "Vâng, vâng."
Trong tay hắn phủng một hộp giấy lớn, đóng gói tinh xảo và trang nhã, được hắn phủng đến vững chắc. Đây chính là hắn cùng Chu Niệm An xếp hàng ở Cảnh Vân Trai từ sáng sớm mới mua được, bởi vì gia chủ muốn tặng cho tiểu thư. Ngần ấy năm, hắn đã sớm biết gia chủ nhà mình cưng chiều tiểu thư đến nhường nào, cho nên việc này hắn làm hết sức để bụng.
La Võ đưa Chu Niệm An về đến trước cửa, giao đồ vật cho nàng: "Tiểu tiểu thư cầm chắc đừng để bị ngã, ta phải chạy nhanh hồi vườn dâu, đang vào vụ tằm xuân, vườn dâu có rất nhiều việc."
Chu Niệm An nhận lấy, thúy thanh đáp: "Ân, La thúc đi thôi, vất vả ngươi bồi ta đi mua, làm khó ngươi." Nàng nói còn làm ra dáng người lớn, thần sắc bất đắc dĩ.
La Võ cười ha ha: "Gia chủ muốn hống tiểu thư, đây mới là việc quan trọng nhất, nơi nào vất vả, tiểu tiểu thư cũng thích phải không?"
Chu Niệm An nhấp miệng cười: "La thúc, ngươi đúng là chuyện gì cũng biết, nhanh đi bận việc thôi."
La Võ cười ứng, xoay người rời đi. Mấy năm nay quy mô vườn dâu tuy không mở rộng, thậm chí trong huyện còn không ngừng có vườn dâu phất lên, nhưng danh tiếng Mạnh Sơ Hi vẫn là tốt nhất. Trừ phi sản lượng cung cấp không đủ, bằng không các vị hộ khách đều sẽ ưu tiên lựa chọn vườn dâu của nàng.
Nhân sự bên trong vườn dâu ngày một tăng lên, La Võ làm quản sự cũng càng ngày càng bận rộn. Hắn được Mạnh Sơ Hi bồi dưỡng mấy năm nay, tiến bộ thực rõ ràng, đã có thể một mình đảm đương một phía, cuộc sống trong nhà dĩ nhiên cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bởi vậy một nhà La Võ đối Mạnh Sơ Hi phá lệ tôn kính, đều một mực xem các nàng là chủ tử chính mình.
Mà Chu Niệm An được hai người Mạnh Sơ Hi giáo dưỡng gần ba năm, thay đổi khá rõ ràng, tuy rằng cùng người ngoài giao tiếp vẫn còn xa cách, nhưng cá tính càng thêm minh diễm, lớn lên cũng thực xinh đẹp.
Lúc tiểu cô nương đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Mạnh Sơ Hi nhẹ nhàng bước ra, mi mắt cong cong: "Niệm An đã trở lại, đồ vật quả thực mua được?"
"Dạ, muội cùng La thúc đợi đã lâu, Cảnh Vân Trai hành sự quá mức cổ quái, ỷ vào điểm tâm ngon và tinh xảo, mánh lới rất nhiều, người xếp hàng thì mênh mông một mảnh, lượng cung ứng lại có hạn. Đặc biệt bánh tường vân bốn màu này, số lượng ít đến đáng thương." Chu Niệm An nghĩ, cảm quan có chút không được tốt.
Mạnh Sơ Hi cười rộ lên: "Đây là một chiến lược bán hàng, trước mắt mang đến nhiệt độ cũng đủ làm thanh danh lan xa, bất quá về sau nên thay đổi cho phù hợp. Điểm tâm nơi này thực ra cũng không xứng với danh tiếng, ta chỉ nhìn trúng bánh tường vân bốn màu, Thanh Ngô tỷ tỷ của ngươi phá lệ thích ăn. Bởi vì quá khó mua, nàng chỉ mới hưởng qua một lần. Lần này may nhờ có Niệm An nhà ta, vất vả ngươi."
Chu Niệm An vẫy vẫy tay: "Không vất vả, tốt xấu mua được. Tỷ cũng không thể lại chọc Thanh Ngô tỷ tỷ sinh khí, nàng tính tình tốt như vậy, tỷ đều có thể đem nàng chọc tức."
Nhắc tới chuyện này Mạnh Sơ Hi cũng bất lực, thật là nàng sai. Hôm trước nàng đi Giang Âm bàn chuyện làm ăn cùng Thái Mạo, gia chủ nhà họ Thái. Ông ta xem như nửa đường làm giàu, tài đại khí thô, cũng không câu nệ lễ tiết như những danh gia vọng tộc khác. Lúc Mạnh Sơ Hi đến nơi, trong nhà Thái Mạo đang mở yến tiệc, còn mời vũ cơ trợ hứng.
Mạnh Sơ Hi thực cẩn thận, vẫn luôn khắc chế uống rượu, nhưng Thái Mạo không ngừng mời rượu nàng, những vũ cơ kia cũng là tận tâm tận lực, cho dù đối mặt Mạnh Sơ Hi còn xinh đẹp hơn các nàng nhiều, các nàng cũng không hề thu liễm một bộ tư thái quyến rũ phong tình.
Huống hồ bồi rượu Mạnh lão bản thanh tú xinh đẹp, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều so với đối phó đám nam nhân không quy củ kia, cho nên các vũ cơ phá lệ thích vây quanh Mạnh Sơ Hi. Chờ Mạnh Sơ Hi thương lượng xong điều khoản hợp đồng, vội đứng lên cáo từ trở về, cũng không tránh khỏi mang theo một thân son phấn khí vị, càng quá phận là nơi cổ áo nàng còn lây dính chút dấu vết.
Chu Thanh Ngô biết Thái gia phong bình không tốt, vẫn luôn lo lắng đề phòng, dặn dò thuộc hạ sớm đi đón Mạnh Sơ Hi. Kết quả vừa đỡ người nàng quan tâm không thôi xuống xe ngựa, liền một cổ mùi son phấn xông vào mũi, không còn là hương thơm thanh nhã dễ ngửi như xưa, trong lòng nàng lập tức căng thẳng, lại nhìn đến dấu son trên cổ áo, càng là chua đến không được.
Nàng tự nhiên biết Mạnh Sơ Hi sẽ không làm chuyện gì quá phận, nhưng nhìn dấu vết kia nàng vẫn thấy rất buồn bực.
Càng đừng nói đến mùi son phấn khó ngửi, nàng đều có thể tượng tưởng đến tình cảnh những vũ cơ kia oanh oanh yến yến vây quanh Sơ Hi nhà nàng, nghĩ đến đây, nàng liền tức giận đến dạ dày đau, không chỗ phát tiết chỉ có thể oán trách lên phu nhân của nàng.
Mạnh Sơ Hi làm nũng làm nịu, cuối cùng buổi tối câu đến Chu Thanh Ngô cầm giữ không được, tùy ý Mạnh Sơ Hi lăn lộn mấy lần, lúc này mới xem như làm nàng nguôi giận.
Tuy rằng Chu Thanh Ngô không phải thật trách Mạnh Sơ Hi, nhưng ngẫu nhiên vẫn muốn ủy khuất nói vài tiếng, cho nên Mạnh Sơ Hi mới nghĩ đến mua bánh tường vân bốn màu trở về dỗ dành nàng.
Chỉ tiếc tối hôm qua các nàng nháo đến quá muộn, Chu Thanh Ngô vẫn còn buồn ngủ, lại làm nũng dán Mạnh Sơ Hi, Mạnh Sơ Hi chỉ có thể nhờ Niệm An cùng La Võ đi một chuyến.
Nhìn đến Chu Thanh Ngô còn không ra tới, Chu Niệm An nhịn không được hỏi: "Sơ Hi tỷ tỷ, Thanh Ngô tỷ tỷ còn không rời giường sao?"
"Ừ, nàng còn mệt. Chúng ta đi trước làm cơm sáng, để nàng ngủ thêm một lát, được không?" Mạnh Sơ Hi sờ sờ đầu nàng, cười nói.
"Dạ."
Phòng bếp vang lên tiếng thớt va chạm, là Mạnh Sơ Hi đang nhào bột mì, thêm muối để làm mềm bột và thấm dầu vào mì, nàng liền bắt đầu xào nước chấm.
Nhiều năm như vậy, Mạnh Sơ Hi vẫn thường làm món mới cho cả nhà nếm thử, hôm nay nàng làm chính là bánh hương tương.
Cách làm giống như bánh tay trảo, nhưng thêm vào nước sốt. Hành tây tỏi gừng cắt nhuyễn đầy bát, sau khi chảo dầu nóng đổ tương đậu nành vào, lại cho thêm tương ớt tạo thành màu đỏ, xào đến khi dậy mùi thơm. Chu Niệm An ngửi được đều mau chảy nước miếng: "Thơm quá a Sơ Hi tỷ tỷ, muội chưa từng ngửi qua mùi hương nồng đậm như vậy, khẳng định đặc biệt ăn ngon."
Mạnh Sơ Hi nở nụ cười: "Bằng không như thế nào gọi là bánh hương tương?"
Sau khi xào nước chấm, Mạnh Sơ Hi cảm thấy cả người đều đã được tẩm ướp, tràn đầy hương vị nước sốt. Bột mì còn chưa nở, còn phải chờ thêm một lát, thừa dịp này nàng rửa sạch tay đi vào phòng.
Màn giường còn buông xuống ngăn lại ánh nắng ban mai, nàng đi qua vén màn lên, ngắm nhìn mỹ nhân đang trong giấc ngủ say. Chu Thanh Ngô nghiêng người ngủ chỉ lộ ra một cái đầu, sắc mặt đỏ bừng, tay đắp một cái gối nắm không bỏ, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Treo xong màn giường, Mạnh Sơ Hi cúi người nhẹ nhàng vạch ra chăn, thấp giọng nói bên tai nàng: "Thanh Ngô, Thanh Ngô, nên rời giường."
Nữ tử đang say ngủ nhíu cái mũi chôn đầu vào chăn, khẽ hừ một tiếng, tựa hồ bất mãn vì bị quấy rầy mộng đẹp. Mạnh Sơ Hi thấp thấp cười, tiếng nói sủng nịch: "Canh giờ không còn sớm, phu nhân nên rời giường, ta làm món ngon cho nàng đây."
Sau một lúc lâu, Chu Thanh Ngô mới mơ màng mở mắt ra nhìn Mạnh Sơ Hi, duỗi tay ôm nàng liền nhắm mắt lại. Mạnh Sơ Hi tùy ý đối phương treo trên người mình, duỗi tay ôm lấy eo nàng ấy, một cái dùng sức đem người bế lên.
Chu Thanh Ngô lập tức bừng tỉnh, nàng mở mắt ra lẩm bẩm: "Buồn ngủ." Nói xong, nàng lại hít hít cái mũi: "Trên người nàng.... mùi vị hơi nặng."
Mạnh Sơ Hi phụt nở nụ cười: "Ta làm bánh hương tương, vừa mới xào xong nước sốt đều là hương vị, có phải hay không huân đến nàng."
Chu Thanh Ngô lắc đầu cười nói: "Không huân, chính là ngửi lên thật thèm ăn."
"Thật sự, muốn hay không nếm thử?" Mạnh Sơ Hi cầm quần áo giúp nàng mặc vào, vừa động tác vừa cười nói.
Chu Thanh Ngô hoàn toàn thanh tỉnh, khẽ liếc nàng một cái: "Hừ, hiện tại nói thật dễ nghe, tối hôm qua như thế nào cũng không chịu cho ta ăn, ta hiện tại mệt như vậy đều là nàng nháo."
Đêm qua các nàng vẫn luôn làm đến nửa đêm, nàng giọng nói đều kêu ách, người này còn không thuận theo không buông tha, lăn lộn đến nàng thân thể đều mềm nhũn. Tuy rằng nàng thích cảm giác cùng nàng ấy hòa hợp nhất thể, nhưng mỗi lần cũng không nên lăn lộn đến bực này, càng quá phận chính là đối phương còn muốn nàng gọi tỷ tỷ, đến bây giờ nàng đều ngượng ngùng ở bên ngoài gọi nàng ấy tỷ tỷ.
"Là ta sai rồi, ta bồi tội. Đêm nay tuyệt đối không náo loạn, chờ lát nữa ăn điểm tâm xong, giữa trưa nàng lại nghỉ ngơi chốc lát được không?"
Chu Thanh Ngô gương mặt ửng đỏ, nắm lỗ tai nàng: "Ta liền hiểu được không có chuyện tốt như vậy, hôm trước mới chiếm nàng tiện nghi, ngày hôm qua nàng liền đòi trở về."
Mạnh Sơ Hi nheo mắt nhìn nàng, cúi người mang hài cho nàng, ôm nàng xuống giường thở dài nói: "Chung quy là ta hiếm lạ nàng."
Chu Thanh Ngô bất mãn: "Ta cũng hiếm lạ nàng, nàng như thế nào không cho ta hiếm lạ."
"Được rồi, nhường một chút. Nàng đi rửa mặt, ta đi cán bánh, thực mau liền có thể ăn."
Nhìn Mạnh Sơ Hi rời đi, Chu Thanh Ngô sờ sờ mặt, quay đầu lại nhìn nhìn nệm chăn hỗn độn rồi nhìn xuống y phục của mình, từ lúc thức dậy nàng liền chưa từng động tay qua, y phục hài đều là Mạnh Sơ Hi mặc cho nàng. Gương mặt nóng bỏng, chính là ngọt ngào lại ngăn không được quay cuồng.
Nàng tựa hồ luôn như vậy, mỗi lần xong việc đều đặc biệt tùy hứng. Sau một thời gian dài ở bên nhau, Mạnh Sơ Hi đối nàng chẳng những không thay đổi, ngược lại càng thêm sủng nàng, mỗi khi nàng nổi lên tính tình, đều kiên nhẫn dỗ dành nàng.
Tuổi tác gia tăng làm Chu Thanh Ngô trổ mã đến càng thêm xinh đẹp động lòng người, bên ngoài làm việc đối nhân xử thế càng ngày càng thành thạo khéo léo, tuy rằng hạ nhân ở vườn dâu đều gọi Mạnh Sơ Hi là gia chủ, nhưng từ lâu bọn họ cũng đã xem Chu Thanh Ngô như chủ tử mà đối đãi. Lúc không có Mạnh Sơ Hi, bọn họ đều sẽ nghe theo lời Chu Thanh Ngô phân phó, loại phục tùng này một phần cũng do biết được gia chủ rất sủng tiểu thư. Chu Thanh Ngô có thể trẻ con ở trước mặt Mạnh Sơ Hi, ngược lại Mạnh Sơ Hi cũng là như thế, đây là tình thú ngọt ngào nhất trong mối quan hệ giữa hai người.
Chờ đến Chu Thanh Ngô rửa mặt xong, trong phòng bếp mùi hương càng thêm dày đặc, bánh đã hạ nồi, sau khi cán bột xong Mạnh Sơ Hi bôi dầu lên bánh và lăn lại một lần nữa, làm bánh xõa tung và có nhiều lớp. Khi chiên trong dầu nóng, mặt bánh đều phồng lên, màu sắc trở nên khô vàng.
"Đây không phải bánh tay trảo sao?" Chu Thanh Ngô tò mò hỏi.
"Ân, liền nàng mắt sắc, cách làm giống như bánh tay trảo, mấu chốt là nhiều tương, hương vị liền khác biệt." Nói xong nàng dùng chiếc đũa cùng nồi sạn phối hợp lưu loát đem bánh trở mình, màu sắc xinh đẹp!
Mắt thấy bắt đầu chiên đến xốp giòn, Mạnh Sơ Hi dùng cây cọ nhỏ đem nước sốt tầng tầng bôi lên, nước tương màu đỏ đậm mười phần thơm mặn, làm màu sắc bánh càng thêm hấp dẫn, lại rắc lên mè trắng, mùi hương càng thêm ngào ngạt. Tiếp tục chiên trên lửa nhỏ, cuối cùng một chiếc bánh hoàn chỉnh ra nồi, Mạnh Sơ Hi dùng đao cắt xuống, răng rắc giòn vang liền tỏ rõ bánh này xốp giòn.
Sau khi cắt xong, Mạnh Sơ Hi gắp một khối đút cho Chu Thanh Ngô, lại gắp một khối cấp Chu Niệm An.
Bánh hương tương đặc biệt xốp giòn, nước sốt hàm hương, vị thơm không thể tả, vị cay mặn nhập miệng cùng mặt bánh xôm xốp phối hợp hoàn mỹ, hạt mè giòn tan trong miệng, thật sự ăn ngon đến hận không thể nuốt đầu lưỡi, càng muốn mạng là càng ăn càng thơm.
"Đừng chỉ lo ăn bánh, còn có cháo. Ăn cùng nhau sẽ càng ngon." Thấy cả nhà đều thích ăn, Mạnh Sơ Hi thực vui vẻ. Buổi sáng ba người liền ăn bánh hương tương uống cháo, kết thúc bữa sáng mỹ diệu.
"Sơ Hi tỷ tỷ nên mở tửu lầu, người khác nhất định không thể qua mặt." Chu Niệm An đều nhịn không được cảm khái. Hiện tại vườn dâu sinh ý ổn định, xưởng cũng tấp nập gia công, ngay cả ớt cay đều có danh tiếng ở trấn Thanh Dương.
Hiện giờ ớt cay không tính hiếm lạ, giá cũng giảm không ít, tuy nói vẫn quý hơn đồ ăn nông gia bình thường, nhưng đã dần trở nên phổ biến. Người khác đều cười Mạnh Sơ Hi ngốc, thẳng tay từ bỏ cơ hội độc quyền ớt cay làm nhiều người ước ao như vậy, nhưng khi nàng làm ra tới tương ớt, đậu tương, ớt băm cùng các sản phẩm đi kèm, giá cả vẫn luôn cao không giảm, hơn nữa cung không đủ cầu, lúc này bọn họ mới minh bạch nàng không phải ngốc, là kiến thức rộng rãi.
Hôm nay thời tiết rất tốt, Mạnh Sơ Hi mang theo Chu Thanh Ngô cùng Chu Niệm An đi biệt viện. Ngôi nhà các nàng đang sống vốn là mua lại từ Nghiêm gia, vì để thuận tiện tới lui vườn dâu, các nàng lại mua một gian biệt viện gần đó. Tuy không quá lớn nhưng cũng có được một hậu hoa viên, bên trong trồng rất nhiều cây đào. Hiện tại mùa tới rồi, hoa đào đều nở, vừa vặn có thể dẫn cả nhà đi thưởng ngoạn.
Thời tiết tháng ba ấm áp hợp lòng người, trong vườn ấm dương dễ chịu thư thái, ngồi ở ngoài đình phơi nắng là thích hợp nhất. Mạnh Sơ Hi cho hạ nhân đặt bếp nấu một ấm trà, lại lấy ra bánh ngọt mà hôm nay Chu Niệm An lao lực mua được.
Nhìn bánh tường vân bốn màu bên trong hộp, Chu Thanh Ngô có chút kinh ngạc: "Nàng mua khi nào?" Nàng hiểu biết Cảnh Vân Trai, đây là món cực kỳ khó được.
"Buổi sáng nàng còn đang ngủ, ta nhờ Niệm An mua, phải xếp hàng rất lâu đấy. Nàng thích ăn, dù sao cũng để cho nàng nếm thử." Mạnh Sơ Hi đem điểm tâm dịch qua, cười nói: "Này xứng với trà, càng là nhất tuyệt."
Chu Thanh Ngô nhìn nàng, nói không nên lời tư vị trong lòng: "Nàng thật là, ta nơi nào kiều quý như vậy, trước kia mỗi bữa đều ăn không no, hiện tại áo cơm vô ưu cũng không cần phí tâm tư như thế."
Mạnh Sơ Hi lắc đầu: "Nàng lại không phải mỗi bữa đều ăn món tinh quý, hơn nữa, ta muốn cho nàng nếm thử món nàng thích, trôi qua cuộc sống tùy ý suиɠ sướиɠ, lúc này mới không cô phụ nàng ở thời đại này đã dám chủ động trao trái tim cho ta." Các nàng ở bên nhau dĩ nhiên không thể có hài tử, đối nữ nhân ở thời đại này mà nói chính là cực đại hy sinh. Nàng nhìn cuộc sống của người dân địa phương xung quanh, càng thêm rõ ràng Thanh Ngô nhà nàng có được lòng dũng cảm mà không ai có thể sánh bằng.
Nàng nâng má nhìn Chu Thanh Ngô ăn điểm tâm, nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không?"
Chu Thanh Ngô không nói lời nào, cầm trong tay non nửa cái đưa qua muốn đút nàng, Mạnh Sơ Hi lắc đầu: "Ta không cần ăn, quá ngọt."
Chu Thanh Ngô cười mị mắt: "Không ngọt, ăn rất ngon."
"Không ăn."
"Ta đút nàng, thật sự không ngọt, liền một ngụm thôi."
Hai người ở kia cười ngươi tới ta đi, cuối cùng hống Mạnh Sơ Hi ăn một ngụm, Chu Thanh Ngô cười híp mắt: "Có ngọt hay không?"
"Ưm, ngọt. Bất quá ta cuối cùng đã biết." Nàng gật gật đầu, làm như có thật nói.
"Biết cái gì?"
Mạnh Sơ Hi chớp chớp mắt: "Cuối cùng biết vì cái gì Thanh Ngô nhà ta nếm lên ngọt như vậy, nguyên lai là ăn nhiều điểm tâm."
Chu Thanh Ngô mặt đỏ tai hồng, "Nàng lại không đứng đắn, chạy nhanh đưa một ít cấp Niệm An nếm thử." Nàng đỏ bừng mặt, thúc giục ái nhân làm nàng túng quẫn rời đi.
Mạnh Sơ Hi cười ứng, cầm mấy khối đưa đến thư phòng nơi Chu Niệm An đang luyện chữ.
Lúc nàng quay lại, Chu Thanh Ngô cũng không còn ngồi ở kia. Mạnh Sơ Hi dừng lại khắp nơi tìm tìm, đi dọc theo đường nhỏ giữa rừng đào trong hoa viên, băng qua con đường lát đá cuội quanh co, nàng ở giữa một trời hoa đào rực rỡ nhìn thấy Chu Thanh Ngô, tức khắc liền sững sờ ở tại chỗ.
Thời khắc này Chu Thanh Ngô đang đứng dưới một tán đào nở rộ, cây đào kia cành khô mạnh mẽ khúc chiết, niên đại không ngắn, ở giữa một mảnh hồng nhạt trổ hết tài năng, hoa đào nở đến hoa đoàn cẩm thốc, màu sắc diễm lệ. Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Người ấy vu quy, nghi thất nghi gia.
Mà giờ phút này Chu Thanh Ngô còn không có phát giác nàng xuất hiện, đang duỗi tay cầm lấy một cành hoa đào nghiêng vươn tới, mặt trên đóa hoa cũng không nhiều, lại thập phần hút ánh mắt người, phá lệ có họa ý.
Trong đầu hồi ức phủ đầy bụi đã lâu đột nhiên trút xuống, bức họa mà Mạnh Sơ Hi từng thấy ở viện bảo tàng kia cùng cảnh tượng trước mắt hòa hợp nhất thể, phảng phất Chu Thanh Ngô trước mắt từ trong họa đi ra, lại như người trước mặt đi vào họa.
Trong lòng Mạnh Sơ Hi dâng lên một cảm giác khó tả, nàng biết sự tồn tại của bức họa, nhưng nàng không cố ý nhắc tới cũng không thiết tưởng. Bởi vì đây là khởi đầu cho đoạn trần duyên này trong sinh mệnh nàng, thuận theo ý trời, nàng không cần cố tình đi chế tạo, nhưng thời khắc này nàng biết, đây không phải tưởng tượng của nàng, nó thật sự đã tới.
Nàng giật mình nhìn thanh y nữ tử đứng dưới tán hoa đào, nhẹ giọng gọi: "Thanh Ngô."
Chu Thanh Ngô nguyên bản đang đỡ cành đào, liền quay đầu nhìn về phía nàng, một đôi con ngươi tràn đầy ý cười nhu hòa, tình ý nồng đậm.
Giờ khắc này nàng cùng bức họa kia hoàn toàn trọng điệp, Mạnh Sơ Hi liền như vậy nhìn nàng, trong mắt từ ý cười doanh doanh đến dạng ra thủy quang, cuối cùng nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Cũng không phải khổ sở, mà là một loại may mắn cùng hạnh phúc, ân, đây là nàng xuyên qua ngàn năm nhất định phải ôm ấm dương.
[Hoàn]
Những tháng ngày ấm áp thỏa mãn này trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã hai năm. Chu Thanh Ngô vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi, lúc này toàn bộ trấn Thanh Dương cũng được bao phủ bên trong xuân ý dạt dào.
Giang Âm có nhiều cây đào cùng hạnh, mỗi khi đến tháng ba mùa xuân, cả thị trấn lại tràn ngập trong biển hoa hạnh trắng, khắp các nẻo đường rực rỡ màu hoa phấn, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau. Trên con đường lát đá xanh luôn có thể bắt gặp từng đợt cánh hoa bay xuống, đẹp không sao tả xiết.
"Tiểu tiểu thư, cô chậm một chút." Nam nhân trung niên phía sau đầy mặt bất đắc dĩ lên tiếng.
Một tiểu cô nương mặc váy lụa đỏ thắt bím đang chạy phía trước, đôi hài đỏ bay nhanh trên nền đất rụng đầy cánh hoa trắng, đi đường mang theo gió nhẹ, ngẫu nhiên còn có thể cuốn lên mấy đóa tàn nhuỵ.
Nghe được nam nhân gọi, nàng lập tức dừng bước, vì thế vài cánh hoa khinh phiêu phiêu cuốn lên dừng trên hài của nàng. Nàng cười quay đầu hướng nam nhân nói: "La thúc, ngươi nhanh lên, Sơ Hi tỷ tỷ dặn chúng ta đi sớm về sớm, đều giờ Thìn canh ba."
La Võ nở nụ cười: "Vâng, vâng."
Trong tay hắn phủng một hộp giấy lớn, đóng gói tinh xảo và trang nhã, được hắn phủng đến vững chắc. Đây chính là hắn cùng Chu Niệm An xếp hàng ở Cảnh Vân Trai từ sáng sớm mới mua được, bởi vì gia chủ muốn tặng cho tiểu thư. Ngần ấy năm, hắn đã sớm biết gia chủ nhà mình cưng chiều tiểu thư đến nhường nào, cho nên việc này hắn làm hết sức để bụng.
La Võ đưa Chu Niệm An về đến trước cửa, giao đồ vật cho nàng: "Tiểu tiểu thư cầm chắc đừng để bị ngã, ta phải chạy nhanh hồi vườn dâu, đang vào vụ tằm xuân, vườn dâu có rất nhiều việc."
Chu Niệm An nhận lấy, thúy thanh đáp: "Ân, La thúc đi thôi, vất vả ngươi bồi ta đi mua, làm khó ngươi." Nàng nói còn làm ra dáng người lớn, thần sắc bất đắc dĩ.
La Võ cười ha ha: "Gia chủ muốn hống tiểu thư, đây mới là việc quan trọng nhất, nơi nào vất vả, tiểu tiểu thư cũng thích phải không?"
Chu Niệm An nhấp miệng cười: "La thúc, ngươi đúng là chuyện gì cũng biết, nhanh đi bận việc thôi."
La Võ cười ứng, xoay người rời đi. Mấy năm nay quy mô vườn dâu tuy không mở rộng, thậm chí trong huyện còn không ngừng có vườn dâu phất lên, nhưng danh tiếng Mạnh Sơ Hi vẫn là tốt nhất. Trừ phi sản lượng cung cấp không đủ, bằng không các vị hộ khách đều sẽ ưu tiên lựa chọn vườn dâu của nàng.
Nhân sự bên trong vườn dâu ngày một tăng lên, La Võ làm quản sự cũng càng ngày càng bận rộn. Hắn được Mạnh Sơ Hi bồi dưỡng mấy năm nay, tiến bộ thực rõ ràng, đã có thể một mình đảm đương một phía, cuộc sống trong nhà dĩ nhiên cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bởi vậy một nhà La Võ đối Mạnh Sơ Hi phá lệ tôn kính, đều một mực xem các nàng là chủ tử chính mình.
Mà Chu Niệm An được hai người Mạnh Sơ Hi giáo dưỡng gần ba năm, thay đổi khá rõ ràng, tuy rằng cùng người ngoài giao tiếp vẫn còn xa cách, nhưng cá tính càng thêm minh diễm, lớn lên cũng thực xinh đẹp.
Lúc tiểu cô nương đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Mạnh Sơ Hi nhẹ nhàng bước ra, mi mắt cong cong: "Niệm An đã trở lại, đồ vật quả thực mua được?"
"Dạ, muội cùng La thúc đợi đã lâu, Cảnh Vân Trai hành sự quá mức cổ quái, ỷ vào điểm tâm ngon và tinh xảo, mánh lới rất nhiều, người xếp hàng thì mênh mông một mảnh, lượng cung ứng lại có hạn. Đặc biệt bánh tường vân bốn màu này, số lượng ít đến đáng thương." Chu Niệm An nghĩ, cảm quan có chút không được tốt.
Mạnh Sơ Hi cười rộ lên: "Đây là một chiến lược bán hàng, trước mắt mang đến nhiệt độ cũng đủ làm thanh danh lan xa, bất quá về sau nên thay đổi cho phù hợp. Điểm tâm nơi này thực ra cũng không xứng với danh tiếng, ta chỉ nhìn trúng bánh tường vân bốn màu, Thanh Ngô tỷ tỷ của ngươi phá lệ thích ăn. Bởi vì quá khó mua, nàng chỉ mới hưởng qua một lần. Lần này may nhờ có Niệm An nhà ta, vất vả ngươi."
Chu Niệm An vẫy vẫy tay: "Không vất vả, tốt xấu mua được. Tỷ cũng không thể lại chọc Thanh Ngô tỷ tỷ sinh khí, nàng tính tình tốt như vậy, tỷ đều có thể đem nàng chọc tức."
Nhắc tới chuyện này Mạnh Sơ Hi cũng bất lực, thật là nàng sai. Hôm trước nàng đi Giang Âm bàn chuyện làm ăn cùng Thái Mạo, gia chủ nhà họ Thái. Ông ta xem như nửa đường làm giàu, tài đại khí thô, cũng không câu nệ lễ tiết như những danh gia vọng tộc khác. Lúc Mạnh Sơ Hi đến nơi, trong nhà Thái Mạo đang mở yến tiệc, còn mời vũ cơ trợ hứng.
Mạnh Sơ Hi thực cẩn thận, vẫn luôn khắc chế uống rượu, nhưng Thái Mạo không ngừng mời rượu nàng, những vũ cơ kia cũng là tận tâm tận lực, cho dù đối mặt Mạnh Sơ Hi còn xinh đẹp hơn các nàng nhiều, các nàng cũng không hề thu liễm một bộ tư thái quyến rũ phong tình.
Huống hồ bồi rượu Mạnh lão bản thanh tú xinh đẹp, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều so với đối phó đám nam nhân không quy củ kia, cho nên các vũ cơ phá lệ thích vây quanh Mạnh Sơ Hi. Chờ Mạnh Sơ Hi thương lượng xong điều khoản hợp đồng, vội đứng lên cáo từ trở về, cũng không tránh khỏi mang theo một thân son phấn khí vị, càng quá phận là nơi cổ áo nàng còn lây dính chút dấu vết.
Chu Thanh Ngô biết Thái gia phong bình không tốt, vẫn luôn lo lắng đề phòng, dặn dò thuộc hạ sớm đi đón Mạnh Sơ Hi. Kết quả vừa đỡ người nàng quan tâm không thôi xuống xe ngựa, liền một cổ mùi son phấn xông vào mũi, không còn là hương thơm thanh nhã dễ ngửi như xưa, trong lòng nàng lập tức căng thẳng, lại nhìn đến dấu son trên cổ áo, càng là chua đến không được.
Nàng tự nhiên biết Mạnh Sơ Hi sẽ không làm chuyện gì quá phận, nhưng nhìn dấu vết kia nàng vẫn thấy rất buồn bực.
Càng đừng nói đến mùi son phấn khó ngửi, nàng đều có thể tượng tưởng đến tình cảnh những vũ cơ kia oanh oanh yến yến vây quanh Sơ Hi nhà nàng, nghĩ đến đây, nàng liền tức giận đến dạ dày đau, không chỗ phát tiết chỉ có thể oán trách lên phu nhân của nàng.
Mạnh Sơ Hi làm nũng làm nịu, cuối cùng buổi tối câu đến Chu Thanh Ngô cầm giữ không được, tùy ý Mạnh Sơ Hi lăn lộn mấy lần, lúc này mới xem như làm nàng nguôi giận.
Tuy rằng Chu Thanh Ngô không phải thật trách Mạnh Sơ Hi, nhưng ngẫu nhiên vẫn muốn ủy khuất nói vài tiếng, cho nên Mạnh Sơ Hi mới nghĩ đến mua bánh tường vân bốn màu trở về dỗ dành nàng.
Chỉ tiếc tối hôm qua các nàng nháo đến quá muộn, Chu Thanh Ngô vẫn còn buồn ngủ, lại làm nũng dán Mạnh Sơ Hi, Mạnh Sơ Hi chỉ có thể nhờ Niệm An cùng La Võ đi một chuyến.
Nhìn đến Chu Thanh Ngô còn không ra tới, Chu Niệm An nhịn không được hỏi: "Sơ Hi tỷ tỷ, Thanh Ngô tỷ tỷ còn không rời giường sao?"
"Ừ, nàng còn mệt. Chúng ta đi trước làm cơm sáng, để nàng ngủ thêm một lát, được không?" Mạnh Sơ Hi sờ sờ đầu nàng, cười nói.
"Dạ."
Phòng bếp vang lên tiếng thớt va chạm, là Mạnh Sơ Hi đang nhào bột mì, thêm muối để làm mềm bột và thấm dầu vào mì, nàng liền bắt đầu xào nước chấm.
Nhiều năm như vậy, Mạnh Sơ Hi vẫn thường làm món mới cho cả nhà nếm thử, hôm nay nàng làm chính là bánh hương tương.
Cách làm giống như bánh tay trảo, nhưng thêm vào nước sốt. Hành tây tỏi gừng cắt nhuyễn đầy bát, sau khi chảo dầu nóng đổ tương đậu nành vào, lại cho thêm tương ớt tạo thành màu đỏ, xào đến khi dậy mùi thơm. Chu Niệm An ngửi được đều mau chảy nước miếng: "Thơm quá a Sơ Hi tỷ tỷ, muội chưa từng ngửi qua mùi hương nồng đậm như vậy, khẳng định đặc biệt ăn ngon."
Mạnh Sơ Hi nở nụ cười: "Bằng không như thế nào gọi là bánh hương tương?"
Sau khi xào nước chấm, Mạnh Sơ Hi cảm thấy cả người đều đã được tẩm ướp, tràn đầy hương vị nước sốt. Bột mì còn chưa nở, còn phải chờ thêm một lát, thừa dịp này nàng rửa sạch tay đi vào phòng.
Màn giường còn buông xuống ngăn lại ánh nắng ban mai, nàng đi qua vén màn lên, ngắm nhìn mỹ nhân đang trong giấc ngủ say. Chu Thanh Ngô nghiêng người ngủ chỉ lộ ra một cái đầu, sắc mặt đỏ bừng, tay đắp một cái gối nắm không bỏ, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Treo xong màn giường, Mạnh Sơ Hi cúi người nhẹ nhàng vạch ra chăn, thấp giọng nói bên tai nàng: "Thanh Ngô, Thanh Ngô, nên rời giường."
Nữ tử đang say ngủ nhíu cái mũi chôn đầu vào chăn, khẽ hừ một tiếng, tựa hồ bất mãn vì bị quấy rầy mộng đẹp. Mạnh Sơ Hi thấp thấp cười, tiếng nói sủng nịch: "Canh giờ không còn sớm, phu nhân nên rời giường, ta làm món ngon cho nàng đây."
Sau một lúc lâu, Chu Thanh Ngô mới mơ màng mở mắt ra nhìn Mạnh Sơ Hi, duỗi tay ôm nàng liền nhắm mắt lại. Mạnh Sơ Hi tùy ý đối phương treo trên người mình, duỗi tay ôm lấy eo nàng ấy, một cái dùng sức đem người bế lên.
Chu Thanh Ngô lập tức bừng tỉnh, nàng mở mắt ra lẩm bẩm: "Buồn ngủ." Nói xong, nàng lại hít hít cái mũi: "Trên người nàng.... mùi vị hơi nặng."
Mạnh Sơ Hi phụt nở nụ cười: "Ta làm bánh hương tương, vừa mới xào xong nước sốt đều là hương vị, có phải hay không huân đến nàng."
Chu Thanh Ngô lắc đầu cười nói: "Không huân, chính là ngửi lên thật thèm ăn."
"Thật sự, muốn hay không nếm thử?" Mạnh Sơ Hi cầm quần áo giúp nàng mặc vào, vừa động tác vừa cười nói.
Chu Thanh Ngô hoàn toàn thanh tỉnh, khẽ liếc nàng một cái: "Hừ, hiện tại nói thật dễ nghe, tối hôm qua như thế nào cũng không chịu cho ta ăn, ta hiện tại mệt như vậy đều là nàng nháo."
Đêm qua các nàng vẫn luôn làm đến nửa đêm, nàng giọng nói đều kêu ách, người này còn không thuận theo không buông tha, lăn lộn đến nàng thân thể đều mềm nhũn. Tuy rằng nàng thích cảm giác cùng nàng ấy hòa hợp nhất thể, nhưng mỗi lần cũng không nên lăn lộn đến bực này, càng quá phận chính là đối phương còn muốn nàng gọi tỷ tỷ, đến bây giờ nàng đều ngượng ngùng ở bên ngoài gọi nàng ấy tỷ tỷ.
"Là ta sai rồi, ta bồi tội. Đêm nay tuyệt đối không náo loạn, chờ lát nữa ăn điểm tâm xong, giữa trưa nàng lại nghỉ ngơi chốc lát được không?"
Chu Thanh Ngô gương mặt ửng đỏ, nắm lỗ tai nàng: "Ta liền hiểu được không có chuyện tốt như vậy, hôm trước mới chiếm nàng tiện nghi, ngày hôm qua nàng liền đòi trở về."
Mạnh Sơ Hi nheo mắt nhìn nàng, cúi người mang hài cho nàng, ôm nàng xuống giường thở dài nói: "Chung quy là ta hiếm lạ nàng."
Chu Thanh Ngô bất mãn: "Ta cũng hiếm lạ nàng, nàng như thế nào không cho ta hiếm lạ."
"Được rồi, nhường một chút. Nàng đi rửa mặt, ta đi cán bánh, thực mau liền có thể ăn."
Nhìn Mạnh Sơ Hi rời đi, Chu Thanh Ngô sờ sờ mặt, quay đầu lại nhìn nhìn nệm chăn hỗn độn rồi nhìn xuống y phục của mình, từ lúc thức dậy nàng liền chưa từng động tay qua, y phục hài đều là Mạnh Sơ Hi mặc cho nàng. Gương mặt nóng bỏng, chính là ngọt ngào lại ngăn không được quay cuồng.
Nàng tựa hồ luôn như vậy, mỗi lần xong việc đều đặc biệt tùy hứng. Sau một thời gian dài ở bên nhau, Mạnh Sơ Hi đối nàng chẳng những không thay đổi, ngược lại càng thêm sủng nàng, mỗi khi nàng nổi lên tính tình, đều kiên nhẫn dỗ dành nàng.
Tuổi tác gia tăng làm Chu Thanh Ngô trổ mã đến càng thêm xinh đẹp động lòng người, bên ngoài làm việc đối nhân xử thế càng ngày càng thành thạo khéo léo, tuy rằng hạ nhân ở vườn dâu đều gọi Mạnh Sơ Hi là gia chủ, nhưng từ lâu bọn họ cũng đã xem Chu Thanh Ngô như chủ tử mà đối đãi. Lúc không có Mạnh Sơ Hi, bọn họ đều sẽ nghe theo lời Chu Thanh Ngô phân phó, loại phục tùng này một phần cũng do biết được gia chủ rất sủng tiểu thư. Chu Thanh Ngô có thể trẻ con ở trước mặt Mạnh Sơ Hi, ngược lại Mạnh Sơ Hi cũng là như thế, đây là tình thú ngọt ngào nhất trong mối quan hệ giữa hai người.
Chờ đến Chu Thanh Ngô rửa mặt xong, trong phòng bếp mùi hương càng thêm dày đặc, bánh đã hạ nồi, sau khi cán bột xong Mạnh Sơ Hi bôi dầu lên bánh và lăn lại một lần nữa, làm bánh xõa tung và có nhiều lớp. Khi chiên trong dầu nóng, mặt bánh đều phồng lên, màu sắc trở nên khô vàng.
"Đây không phải bánh tay trảo sao?" Chu Thanh Ngô tò mò hỏi.
"Ân, liền nàng mắt sắc, cách làm giống như bánh tay trảo, mấu chốt là nhiều tương, hương vị liền khác biệt." Nói xong nàng dùng chiếc đũa cùng nồi sạn phối hợp lưu loát đem bánh trở mình, màu sắc xinh đẹp!
Mắt thấy bắt đầu chiên đến xốp giòn, Mạnh Sơ Hi dùng cây cọ nhỏ đem nước sốt tầng tầng bôi lên, nước tương màu đỏ đậm mười phần thơm mặn, làm màu sắc bánh càng thêm hấp dẫn, lại rắc lên mè trắng, mùi hương càng thêm ngào ngạt. Tiếp tục chiên trên lửa nhỏ, cuối cùng một chiếc bánh hoàn chỉnh ra nồi, Mạnh Sơ Hi dùng đao cắt xuống, răng rắc giòn vang liền tỏ rõ bánh này xốp giòn.
Sau khi cắt xong, Mạnh Sơ Hi gắp một khối đút cho Chu Thanh Ngô, lại gắp một khối cấp Chu Niệm An.
Bánh hương tương đặc biệt xốp giòn, nước sốt hàm hương, vị thơm không thể tả, vị cay mặn nhập miệng cùng mặt bánh xôm xốp phối hợp hoàn mỹ, hạt mè giòn tan trong miệng, thật sự ăn ngon đến hận không thể nuốt đầu lưỡi, càng muốn mạng là càng ăn càng thơm.
"Đừng chỉ lo ăn bánh, còn có cháo. Ăn cùng nhau sẽ càng ngon." Thấy cả nhà đều thích ăn, Mạnh Sơ Hi thực vui vẻ. Buổi sáng ba người liền ăn bánh hương tương uống cháo, kết thúc bữa sáng mỹ diệu.
"Sơ Hi tỷ tỷ nên mở tửu lầu, người khác nhất định không thể qua mặt." Chu Niệm An đều nhịn không được cảm khái. Hiện tại vườn dâu sinh ý ổn định, xưởng cũng tấp nập gia công, ngay cả ớt cay đều có danh tiếng ở trấn Thanh Dương.
Hiện giờ ớt cay không tính hiếm lạ, giá cũng giảm không ít, tuy nói vẫn quý hơn đồ ăn nông gia bình thường, nhưng đã dần trở nên phổ biến. Người khác đều cười Mạnh Sơ Hi ngốc, thẳng tay từ bỏ cơ hội độc quyền ớt cay làm nhiều người ước ao như vậy, nhưng khi nàng làm ra tới tương ớt, đậu tương, ớt băm cùng các sản phẩm đi kèm, giá cả vẫn luôn cao không giảm, hơn nữa cung không đủ cầu, lúc này bọn họ mới minh bạch nàng không phải ngốc, là kiến thức rộng rãi.
Hôm nay thời tiết rất tốt, Mạnh Sơ Hi mang theo Chu Thanh Ngô cùng Chu Niệm An đi biệt viện. Ngôi nhà các nàng đang sống vốn là mua lại từ Nghiêm gia, vì để thuận tiện tới lui vườn dâu, các nàng lại mua một gian biệt viện gần đó. Tuy không quá lớn nhưng cũng có được một hậu hoa viên, bên trong trồng rất nhiều cây đào. Hiện tại mùa tới rồi, hoa đào đều nở, vừa vặn có thể dẫn cả nhà đi thưởng ngoạn.
Thời tiết tháng ba ấm áp hợp lòng người, trong vườn ấm dương dễ chịu thư thái, ngồi ở ngoài đình phơi nắng là thích hợp nhất. Mạnh Sơ Hi cho hạ nhân đặt bếp nấu một ấm trà, lại lấy ra bánh ngọt mà hôm nay Chu Niệm An lao lực mua được.
Nhìn bánh tường vân bốn màu bên trong hộp, Chu Thanh Ngô có chút kinh ngạc: "Nàng mua khi nào?" Nàng hiểu biết Cảnh Vân Trai, đây là món cực kỳ khó được.
"Buổi sáng nàng còn đang ngủ, ta nhờ Niệm An mua, phải xếp hàng rất lâu đấy. Nàng thích ăn, dù sao cũng để cho nàng nếm thử." Mạnh Sơ Hi đem điểm tâm dịch qua, cười nói: "Này xứng với trà, càng là nhất tuyệt."
Chu Thanh Ngô nhìn nàng, nói không nên lời tư vị trong lòng: "Nàng thật là, ta nơi nào kiều quý như vậy, trước kia mỗi bữa đều ăn không no, hiện tại áo cơm vô ưu cũng không cần phí tâm tư như thế."
Mạnh Sơ Hi lắc đầu: "Nàng lại không phải mỗi bữa đều ăn món tinh quý, hơn nữa, ta muốn cho nàng nếm thử món nàng thích, trôi qua cuộc sống tùy ý suиɠ sướиɠ, lúc này mới không cô phụ nàng ở thời đại này đã dám chủ động trao trái tim cho ta." Các nàng ở bên nhau dĩ nhiên không thể có hài tử, đối nữ nhân ở thời đại này mà nói chính là cực đại hy sinh. Nàng nhìn cuộc sống của người dân địa phương xung quanh, càng thêm rõ ràng Thanh Ngô nhà nàng có được lòng dũng cảm mà không ai có thể sánh bằng.
Nàng nâng má nhìn Chu Thanh Ngô ăn điểm tâm, nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không?"
Chu Thanh Ngô không nói lời nào, cầm trong tay non nửa cái đưa qua muốn đút nàng, Mạnh Sơ Hi lắc đầu: "Ta không cần ăn, quá ngọt."
Chu Thanh Ngô cười mị mắt: "Không ngọt, ăn rất ngon."
"Không ăn."
"Ta đút nàng, thật sự không ngọt, liền một ngụm thôi."
Hai người ở kia cười ngươi tới ta đi, cuối cùng hống Mạnh Sơ Hi ăn một ngụm, Chu Thanh Ngô cười híp mắt: "Có ngọt hay không?"
"Ưm, ngọt. Bất quá ta cuối cùng đã biết." Nàng gật gật đầu, làm như có thật nói.
"Biết cái gì?"
Mạnh Sơ Hi chớp chớp mắt: "Cuối cùng biết vì cái gì Thanh Ngô nhà ta nếm lên ngọt như vậy, nguyên lai là ăn nhiều điểm tâm."
Chu Thanh Ngô mặt đỏ tai hồng, "Nàng lại không đứng đắn, chạy nhanh đưa một ít cấp Niệm An nếm thử." Nàng đỏ bừng mặt, thúc giục ái nhân làm nàng túng quẫn rời đi.
Mạnh Sơ Hi cười ứng, cầm mấy khối đưa đến thư phòng nơi Chu Niệm An đang luyện chữ.
Lúc nàng quay lại, Chu Thanh Ngô cũng không còn ngồi ở kia. Mạnh Sơ Hi dừng lại khắp nơi tìm tìm, đi dọc theo đường nhỏ giữa rừng đào trong hoa viên, băng qua con đường lát đá cuội quanh co, nàng ở giữa một trời hoa đào rực rỡ nhìn thấy Chu Thanh Ngô, tức khắc liền sững sờ ở tại chỗ.
Thời khắc này Chu Thanh Ngô đang đứng dưới một tán đào nở rộ, cây đào kia cành khô mạnh mẽ khúc chiết, niên đại không ngắn, ở giữa một mảnh hồng nhạt trổ hết tài năng, hoa đào nở đến hoa đoàn cẩm thốc, màu sắc diễm lệ. Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Người ấy vu quy, nghi thất nghi gia.
Mà giờ phút này Chu Thanh Ngô còn không có phát giác nàng xuất hiện, đang duỗi tay cầm lấy một cành hoa đào nghiêng vươn tới, mặt trên đóa hoa cũng không nhiều, lại thập phần hút ánh mắt người, phá lệ có họa ý.
Trong đầu hồi ức phủ đầy bụi đã lâu đột nhiên trút xuống, bức họa mà Mạnh Sơ Hi từng thấy ở viện bảo tàng kia cùng cảnh tượng trước mắt hòa hợp nhất thể, phảng phất Chu Thanh Ngô trước mắt từ trong họa đi ra, lại như người trước mặt đi vào họa.
Trong lòng Mạnh Sơ Hi dâng lên một cảm giác khó tả, nàng biết sự tồn tại của bức họa, nhưng nàng không cố ý nhắc tới cũng không thiết tưởng. Bởi vì đây là khởi đầu cho đoạn trần duyên này trong sinh mệnh nàng, thuận theo ý trời, nàng không cần cố tình đi chế tạo, nhưng thời khắc này nàng biết, đây không phải tưởng tượng của nàng, nó thật sự đã tới.
Nàng giật mình nhìn thanh y nữ tử đứng dưới tán hoa đào, nhẹ giọng gọi: "Thanh Ngô."
Chu Thanh Ngô nguyên bản đang đỡ cành đào, liền quay đầu nhìn về phía nàng, một đôi con ngươi tràn đầy ý cười nhu hòa, tình ý nồng đậm.
Giờ khắc này nàng cùng bức họa kia hoàn toàn trọng điệp, Mạnh Sơ Hi liền như vậy nhìn nàng, trong mắt từ ý cười doanh doanh đến dạng ra thủy quang, cuối cùng nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Cũng không phải khổ sở, mà là một loại may mắn cùng hạnh phúc, ân, đây là nàng xuyên qua ngàn năm nhất định phải ôm ấm dương.
[Hoàn]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.