Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên
Chương 18: Kim chi ngọc
Bích Vy
08/07/2024
Tiếng lành đúng là đồn xa, sau khi câu chuyện về tệp tài liệu bị mất được Thục Quyên xử lý gọn gàng thì một cuộc nội chiến khác lại âm thầm diễn ra, lần này phe đứng về phía Thục Quyên có vẻ đã gia tăng dân số mà chiếm thế thượng phong. Hỏi rõ thì mới biết, hóa ra còn rất nhiều chuyện khác nữa cũng được cô trợ lý âm thầm giải quyết một cách nhanh chóng mà không hề làm ảnh hưởng chút nào đến vị giám đốc ở trên cao kia.
Từ sau ngày ấy, cái nhìn của mọi người trong công ty đối với cô cũng phần nào được cải thiện hơn.
Đợt này phòng nhân sự vừa tuyển thêm một lượt nhân viên mới, mấy cô cậu thanh niên sau khi rời khỏi ghế nhà trường thì ai nấy cũng bừng bừng khí thế bước chân vào xã hội. Tuy rằng tinh thần năng động và nhiệt huyết này không biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng ít nhất thì ở thời điểm hiện tại, sự xuất hiện của bọn họ cũng đã phần nào thổi vào môi trường công ty một làn gió mới sinh động hơn, giảm bớt sự nhàm chán khi phải đối mặt với áp lực công việc hơn.
Trừ mỗi phòng của giám đốc, còn lại tất cả mọi người khi đi làm đều vô cùng vui vẻ, mấy anh trai sau bao năm cống hiến đến hói trán cho tư bản thì lần đầu tiên mới cảm thấy có động lực để bắt đầu một tuần dài lê thê, còn mấy chị nhân viên nữ thì thôi nhé, tha hồ tụm năm tụm ba, hôm nay bàn về hãng mỹ phẩm này, hôm sau lại bàn về shop quần áo khác, mấy em gái vừa ra trường đúng là sành điệu thật, hỏi đến cái gì cũng biết, chả bù cho bọn họ, quanh năm chỉ có cắm mặt vào màn hình và những dãy số tài liệu đến váng đầu hoa mắt, làm gì còn thời gian mà đi tìm hiểu chăm chút cho bản thân.
Từ dạo có nhân viên mới, không khí của cả công ty nhộn nhịp hẳn ra.
Dù vậy, nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ, có một người cực kỳ là không vui.
Tuy rằng mấy cô bé nhân viên vừa tuyển vào rất xinh xắn đáng yêu, thế nhưng cái danh hoa khôi công sở kia thì vẫn chưa ai là qua khỏi nàng trợ lý nhỏ của giám đốc.
Mặc dù trước đây khi Thục Quyên vừa bắt đầu công việc này thì hầu như tất cả mọi người đều không thích cô, mấy lời bàn tán trong các bữa ăn thông thường đều chỉ đề cập đến vấn đề xoay quanh “trợ lý mới của giám đốc”, nhưng rồi thời gian dần qua đi, với năng lực vượt trội của chính mình và những gì mà mọi người được chứng kiến thì bắt đầu có rất nhiều người đã “quay xe” mà nghiên hẳn về phía Thục Quyên, thậm chí còn sẵn sàng đứng lên bảo vệ cô khỏi những lời đồn thổi thất thiệt.
Nhân viên nữ đã vậy, nhân viên nam lại càng thêm thích cô nhiều hơn, người vừa xinh vừa giỏi, tính tình cũng nhẹ nhàng hiểu chuyển, chẳng mấy chốc mà Bông nhỏ nhà giám đốc đã trở thành người tình trong mộng của mấy anh chàng độc thân vui tính.
Mà chuyện này thì so ra cũng bình thường thôi, Bông của hắn lúc nào mà chẳng được người khác yêu quý. Biết là mấy tên đàn ông ở dưới lầu mê cô lắm, nhưng dù gì cũng là nhân viên của công ty, bọn họ cũng đâu đã to gan lớn mật đến độ mà dám mò lên lầu trên tòm tèm kim chi ngọc diệp nhà giám đốc, huống hồ bên cạnh cô trợ lý lúc nào cũng có một hung thần giữ của nhìn chằm chằm khiến cho ai nấy đều nổi hết gai óc mỗi khi giáp mặt.
Thế nhưng, đám thanh niên vừa vào làm việc thì lại khác.
Bất thường bắt đầu từ đây, là những thế hệ sau này, bọn họ lớn gan hơn mấy anh chị của mình nhiều.
Mỗi ngày đi làm là mỗi ngày giám đốc chướng tai gai mắt, nhìn ranh con với ý định rờ rẫm ngọc ngà mà mình cất giữ bao lâu nay khiến cho Louis càng lúc càng sôi máu hơn.
Vậy nên hôm nào cũng là hôm khó ở của ngài lãnh đạo.
- “Chị Thục Quyên, hôm nay chị đến sớm vậy“.
- “Chào chị Thục Quyên“.
- “Mới đi làm hả cưng“.
- “Chị Thục Quyên đã ăn sáng chưa, có muốn đi ăn sáng với em không?”
- “...”
Không chỉ mỗi mấy cậu nhóc kia thôi đâu, ngay cả những cô bé mới vào làm cũng vậy, ai nấy đều mê mẩn Thục Quyên như điếu đổ, khiến cho vị sếp lớn nào đó cảm thấy hiện tại thì số lượng đối thủ của mình đã lên đến hàng không đếm nổi rồi.
- “Chào mọi người, ngày mới tốt lành nha“.
Vừa bước chân vào cửa công ty là Thục Quyên đã nhận được sự chú ý của những người xung quan dành cho mình, tuy vẫn e dè với vị giám đốc như tu la tái thế ở lầu trên, thế nhưng vẻ ngoài quyến rũ cùng với khí chất thanh thoát gắn liền trên người khiến cho cô vẫn không ngừng thu hút những ong bướm lượn lờ vây quanh.
Đặc biệt là tốp nhân viên nam vừa mới ứng tuyển vào công ty, trong đó có một cậu thanh niên là con trai của một tập đoàn tương đối lớn, không chỉ có lý lịch xịn xò, cậu còn có một vẻ ngoài hấp dẫn chẳng kém gì mấy anh chàng diễn viên Hàn Quốc hay xuất hiện trên TV cả, đương nhiên là cậu ta trong công ty cũng kha khá nổi tiếng dù chỉ mới vào làm được một thời gian. Nhưng mấy cái đó thì cũng chỉ là muỗi thôi, điều quan trọng ở đây là gì?
Cậu ta vô cùng thích Thục Quyên.
Không phải là thích bình thường thôi đâu mà là thích ra mặt luôn ấy.
Không ai trong công ty là không biết, cậu nhóc mới vào làm trồng cây si với trợ lý của giám đốc.
- “Chị Thục Quyên!”
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện. Từ đằng xa, một bóng người cao gầy sải nhanh bước chân đến gần Thục Quyên, nụ cười vui mừng xuất hiện trên gương mặt trắng như trứng gà bóc, đôi môi đỏ hồng kéo cao làm lộ ra hai chiếc răng khểnh đối xứng hai bên.
Thục Quyên nhìn thấy có người gọi mình thì cũng lịch sự đứng lại chào hỏi:
- “Bảo hả? Có chuyện gì không em?”
Thiên Bảo đi đến chìa ra trước mặt cô một chiếc hộp, cậu chàng dịu dàng mỉm cười, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến cho mấy em gái đang hóng hớt bên kia như muốn tan chảy.
- “Cái này là gì vậy?”
Thục Quyên khó hiểu cúi đầu nhìn món quà từ người thanh niên, ngay giây phút đó, một cảm giác ớn lạnh đột ngột kéo đến, chạy dọc theo sống lưng cho đến đỉnh đầu.
Vừa ngẩng lên, cô ngay lập tức bắt gặp gương mặt xị ra như đít nồi cháy của ai kia, hai mắt trợn to như muốn nứt đôi chất chứa sự ghen tuông đến tóe lửa. Mặc cho mọi người xung quanh có đang hồi hộp như thể muốn rớt tim ra ngoài thì Thục Quyên vẫn như điếc không sợ súng mà lại ngó lơ đi nơi khác, thậm chí là khi thấy biểu cảm đó của hắn cô còn hơi hơi buồn cười.
- “À, đây là bánh ngọt em nhờ mẹ đi du lịch nước ngoài mua về tặng chị Thục Quyên, loại này trước đây em từng ăn thử rồi, vị ngọt vừa phải rất ngon, chị ăn thử xem có vừa miệng không, nếu chị thích thì lần sau em sẽ mua tặng chị nữa“.
Louis thấy mình sắp không kềm chế nổi nữa rồi, oắt con nhãi ranh, miệng còn hôi sữa mà đã dám lăm le cướp vợ của bố mày.
- “THỤC QUYÊN“.
Tiếng gọi như tiếng hổ gầm của ai kia khiến cho mọi người ở đó đều run như cầy sấy, mấy em nhân viên nữ vừa vào làm còn chưa kịp tương tư thì đã bị khí thế của giám đốc dọa cho cứng người.
Nhưng rồi cũng chỉ ở mức đó thôi, bởi vì những điều này trong mắt cô thì lại chẳng khác nào hành động của một đứa nhóc đang gào mồm dỗi hờn kiếm chuyện.
Ai mà thèm sợ hắn.
- “Lịch trình công việc hôm nay đâu? Mấy giờ rồi mà còn chưa báo cáo nữa“.
- “Đây đây“.
Vừa nghe Thục Quyên đáp lại lời của sếp lớn mà ai nấy đều như muốn nín thở, giỡn mặt hả, có biết cái vị kia hung đến cỡ nào không, sao lại dám chơi với lửa như vậy? Mà cho dù cô có không sợ thì bọn họ cũng biết sợ chứ, lỡ đâu lửa hận thù từ chỗ cô lan sang đây thì sao, sếp lớn đâu có nể mặt bọn họ được như ai kia.
Biết sao được, ai bảo cô nắm được điểm yếu của hắn làm gì.
Nở một nụ cười thân thiện với cậu trai trẻ trước mặt, Thục Quyên nhận lấy chiếc hộp rồi dịu dàng nói:
- “Cảm ơn em vì món quà, nhưng lần sau em không cần phải tốn kém như vậy nữa đâu, chúng ta đều là đồng nghiệp, nếu cần gì thì cứ nhờ chị và mọi người giúp đỡ, đừng ngại nhé“.
Dứt lời, cô lại đưa tay vỗ nhẹ lên vai Thiên Bảo, cử chỉ hệt như một người chị lớn đang trấn an em trai của mình:
- “Làm việc chăm chỉ nha“.
Nói xong, Thục Quyên liền xoay người rời đi, trước đó còn không quên liếc mắt về phía tên đàn ông đang đứng ngồi không yên ở trên bậc cầu thang
Vừa bước vào bên trong, Louis đã ép cô dựa sát vào vách thang máy, bức tường kim loại khi chạm vào da thịt khiến cho Thục Quyên cảm thấy như có hàng trăm mũi băng li ti đang đâm sâu vào người.
- “Tên nhóc đó nói gì với em“.
Sự ghen tỵ khiến cho người đàn ông như đánh mất lý trí, hắn hung hăng vây cô lại trong vòng tay của mình, hai mắt giận dữ đảo mạnh, cứ như thể chỉ thêm một chút nữa thôi thì sẽ không kềm chế được mà mặc sức bổ nhào đến mà ngấu nghiến toàn bộ xương cốt của người con gái này.
Trái lại Thục Quyên chỉ bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt biết cười khe khẽ chớp động:
- “Nói gì?”
Cô ngây thơ hỏi, vẻ mặt vô tội hệt như mình hoàn toàn không liên quan gì trong chuyện này.
- “Em còn dám...”
Câu nói lưng chừng rít qua kẽ răng, cơn giận đã bùng lên đến đỉnh đầu lại bị Louis dằn xuống, hắn tức giận quay đi, vung tay một cái thật mạnh vào không trung, sau lớp áo sơ mi phập phồng lên xuống, lồng ngực dày rộng đang thở mạnh từng hơi nặng nề.
Cửa thang máy dần hé mở, từ bên trong, người đàn ông bừng bừng lửa giận xông thẳng ra ngoài, hắn bước vào phòng, đi đến trước tấm cửa kính rộng nhìn xuống đất, bóng lưng cao lớn đối diện với Thục Quyên.
- “Giám đốc, lịch trình ngày hôm nay...”
Còn chưa kịp nói xong, một bóng người đã lao vụt qua đè nghiến cô xuống bàn làm việc, đôi mắt hắn đỏ bừng, bàn tay chắc khỏe giữ chặt lấy cổ tay cô.
- “Thục Quyên, em biết thừa tình cảm của tôi đối với em là như thế nào mà? Tại sao em lại hành xử như vậy?”
Thục Quyên bình thản nhìn hắn, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại, một lúc sau lại quay mặt đi chỗ khác.
- “Giám đốc, nếu anh tôn trọng tôi, vậy thì xin anh đừng làm tôi khó xử nữa“.
Một cảm giác đau đớn tê dại đột ngột trào dâng, Louis ngơ ngác không thể hiểu được, lắp bắp hỏi:
- “Thục Quyên, chẳng lẽ suốt thời gian qua, em...em chưa từng có chút tình cảm nào với tôi sao“.
Vài phút rồi lại vài giây, cho đến khi Louis đã mất hết kiên nhẫn thì người trước mặt vẫn lặng yên không đáp, tường thành mong manh cuối cùng cũng vụn vỡ, hắn chậm rãi xoay mặt cô lại, sự bình tĩnh hiếm hoi tạo cảm giác còn đáng sợ hơn khi tức giận gấp nhiều lần.
- “Vậy thì em có thích thằng nhóc đó không?”
- “Giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi, hình như trong hợp đồng tôi nhận được không hề có khoản mục nào là cấp trên được quyền kiểm soát cuộc sống cá nhân của cấp dưới“.
- “Tức là em có tình cảm với nó?”
Đương nhiên là cô không hề thích cậu nhân viên đó chút nào rồi, nhưng thái độ tra hỏi này của hắn khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, mà càng khó chịu thì Thục Quyên lại càng có xu hướng chống đối, thật ra đây cũng là một tính xấu mà cô vẫn luôn muốn khắc phục, chỉ có điều trong những lúc nóng đầu thế này thì đâu còn đủ bình tĩnh để tự chủ như khi tỉnh táo được nữa.
Cho nên ngay tại giây phút đó, Thục Quyên quyết định giữ im lặng.
Mà giữ im lặng thì là gì?
- “Em không nói có nghĩa là em đã thừa nhận đúng không? Thục Quyên, chỉ vừa gặp không lâu mà em đã nảy sinh tình cảm với nó rồi?”
Đúng vậy, mặc định của giữ im lặng chính là thừa nhận.
Mà điều nguy hiểm nhất ở đây là Thục Quyên tức một thì Louis tức đến mười, cô càng đối nghịch thì hắn lại càng hiểu rằng suy đoán của mình là chính xác, mà như vậy thì cơn tự chủ của con thú lớn trong lòng hắn càng khó kiểm soát.
Cuối cùng sợi xích mòn cũng không giữ được chân kẻ săn mồi tàn bạo, trước ánh mắt ngây dại của cô gái dưới thân, đôi môi lạnh như băng mang theo sự hung hãn mà tìm đến khoang miệng ấm áp.
Thục Quyên mở trừng mắt mà không thể tin rằng Louis dám cưỡng hôn mình, cô sợ hãi vùng vẫy, tay chân đấm đá loạn xạ bị hắn đè chặt xuống bàn.
- “Buông...anh buông tôi...ưm...buông r, ra...”
Sự tức giận và nghẹn ngào đồng thời đổ ập xuống, Thục Quyên dùng hết sức để phản kháng lại, trong cơn phẫn nộ vẫn tồn tại một sự thất vọng khó nói. Đối diện với hành động thô bạo ấy, không hiểu sao Thục Quyên lại cảm thấy tủi thân đến mức bật khóc.
Hương vị mặn chát lan đều vào từng nơ-ron thần kinh, trở thành chìa khóa để tìm đến ý thức mà Louis vừa vứt bỏ, khiến cho hắn hoảng hốt bừng tỉnh.
Vừa ngẩng đầu lên, một cái tát ngay lập tức giáng thẳng vào mặt của người đàn ông mà không hề lệch ly nào, thậm chí âm thanh chua chát ấy như còn đang vương lại bên tai hai người.
Cơn giận kéo đến nhanh mà lui đi cũng vội, Louis ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người con gái, tiếng khóc nghẹn ngào cứ vang mãi trong không gian.
Thục Quyên lấy mu bàn tay che miệng mình lại, cô không muốn khóc, không muốn tỏ ra yếu đuối trước hắn, thế nhưng tuyến lệ cứ như không thèm nghe lời chủ nhân mà lại tự ý buông thả theo những cảm xúc trong lòng.
- “Xin...xin lỗi em“.
Louis cúi đầu khó khăn nói. Hắn biết hành động trong nhất thời của chính bản thân có bao nhiêu sai trái, cũng biết điều đó đã tổn thương đến cô gái trong lòng mình đến thế nào. Nhưng hậu quả cho những gì đã qua là không bao giờ thay đổi được, cũng như cái cách khi cô đẩy hắn ra rồi vội vã rời khỏi phòng mà không cho hắn thêm bất kỳ lời bào chữa nào khác.
Uể oải dựa người vào bàn làm việc, có cảm giác ươn ướt thấm qua khóe môi lan đều mùi sắt tanh nồng xuống cổ họng bỏng rát, Louis đưa tay quệt một đường, máu tươi in trên làn da màu đồng tựa như là vết hằn khó xóa bỏ.
Mấy hôm nay nhân viên của Công Thành lại có chuyện để bàn tán, vào cái ngày mà Thục Quyên nhận được quà của cậu nhân viên mới, có người đã nhìn thấy cô vừa khóc vừa rời khỏi văn phòng giám đốc. Như thông thường, những lời đồn thổi vô căn cứ lại nhanh chóng xuất hiện, hầu hết tất cả mọi người đều đồng tình là Thục Quyên đã bị sếp lớn mắng cho không kềm được nước mắt, tuy nhiên cũng có vài người còn thấy hơi ngờ vực, về vấn đề cô bị giám đốc khiển trách thì có lẽ không sai, nhưng mà nhìn vào hoàn cảnh hiện tại hình như có gì đó không đúng lắm.
Bởi vì mỗi khi hai người bọn họ xuất hiện cùng nhau, tất cả nhân viên đều nhìn thấy trợ lý bị mắng cho phát khóc thì lạnh lùng đi phía trước, còn giám đốc uy quyền lại ủ rũ cun cút theo sau, đâu có giống với hoàn cảnh mà mọi người đã từng suy đoán, nhưng mà ngược lại thì càng giống như...trợ lý đang giận dỗi giám đốc hơn...
Giờ cơm trưa, mấy nhân viên nữ không khỏi tròn mắt nhìn nhau khi thấy xuất hiện trên bàn ăn là khay cơm của cô hoa khôi nào đó.
Mặc dù Thục Quyên đã ngồi ở nhà ăn cùng bọn họ mấy hôm liên tục rồi, nhưng mỗi ngày bọn họ đều nghĩ có lẽ qua hôm sau thì cô sẽ quay trở lại ăn cơm cùng giám đốc, bởi vì kể từ khi vào làm việc đến giờ, ngoại trừ những lúc giám đốc không có mặt ở công ty thì phần lớn thời gian chẳng bao giờ thấy Thục Quyên xuất hiện ở nơi này cả, vậy mà cả tuần nay thì khác, ngày nào vào giờ nghỉ trưa cô cũng xách ví đi cùng mọi người, thậm chí có khi còn xuống trước bọn họ nữa kìa.
Sau một hồi đùn đẩy, nữ nhân viên ngồi gần cô nhất theo chỉ đạo của những người còn lại hơi nhích sát đến chỗ Thục Quyên, gương mặt lo lắng cố trưng ra nụ cười thân thiện.
- “Ờ ừm...Thục Quyên...”
Nghe có người gọi, cô ngước mặt lên nhìn, Thục Quyên biết người nhân viên này, cô ấy làm ở phòng marketing, trước đây từng mang hồ sơ đến cho cô vài lần.
- “Dạ?”
- “Ờ...à em ăn sắp xong chưa?”
Nhìn chén canh còn hơn một nữa, Thục Quyên bèn mỉm cười gật đầu, sau đó lại hướng mắt về những người còn lại.
Cô hiểu là sự hiện diện của mình dạo gần đây cũng có hơi bất thường, nhưng mà đâu đến nỗi khiến cho mọi người chăm chú như vậy.
Đương nhiên là vì cô không biết bản thân khó gặp như thế nào, nếu không phải là chỉ khi đưa hồ sơ hoặc có việc gì cấp thiết lắm thì hầu như chẳng mấy ai gặp được cô cả.
Đặc biệt là sau khi Louis cho chuẩn bị thêm một phòng trà bánh riêng ở trên lầu, từ dạo đó thì tỷ lệ để gặp được trợ lý giám đốc còn khó hơn là gặp giám đốc.
- “Đồ ăn dưới này có hợp khẩu vị em không? Có món nào bị mặn quá hay nhạt quá không? Em cứ nói đi rồi chị sẽ góp ý lại với đầu bếp cho“.
Nhìn sự quan tâm của mọi người dành cho cô mà Thục Quyên cứ cảm thấy buồn cười không thôi, có thể bọn họ không biết, nhưng mà mỗi một cái huýt chân dưới bàn hay liếc mắt ra hiệu thì cô đều thấy rất rõ.
- “Không cần đâu ạ, em thấy đồ ăn cũng vừa vặn lắm, không có vấn đề gì đâu“.
- “À, à, vậy hả?”
- “...”
Sau những lời thăm hỏi bâng quơ ấy, bọn họ lại rụt người cúi nhìn vào phần ăn riêng, vài phút trôi qua, không biết ai là người khơi gợi trước, thế rồi người này hất đầu với người kia, người kia lại nháy mắt với người nọ, cuối cùng Thục Quyên sau khi chứng kiến được tình hình căng thẳng mà không dám lên tiếng ấy thì cũng chịu không nổi nữa đành mở lời trước. Cô vừa cười vừa hỏi:
- “Mọi người có chuyện gì muốn nói với em hay sao vậy ạ?”
Như bị điểm mặt đặt tên, ai nấy sau khi nghe xong thì liền giật mình thon thót mà quay sang nhìn nhau:
- “Đâu, đâu có, đâu có gì“.
- “À không, không có“.
- “Ha ha ha...”
- “...”
Không khí giữa bàn sau đó lại rơi vào im lặng, thời gian trôi qua, đến tận lúc trông thấy Thục Quyên có dấu hiệu muốn rời đi thì mọi người càng trở nên sốt sắng hơn, thế nhưng cuối cùng vẫn không có ai đủ can đảm để tò mò về chuyện của giám đốc cả.
- “Mọi người cứ thong thả nhé, em xin phép đi trước ạ“.
- “À, à được rồi, em cứ việc đi đi“.
Một nữ nhân viên nhanh chóng phản ứng lại lời nói của cô mà nhiệt tình mỉm cười, thậm chí còn có ý muốn dọn dẹp phần ăn giúp Thục Quyên nhưng cuối cùng vẫn bị cô kiên quyết từ chối.
Sau khi đặt phần dụng cụ ăn uống đã sử dụng xong vào khu vực xử lý, Thục Quyên rửa sạch tay rồi đi ra cửa phòng ăn. Đột nhiên, ngay lúc ấy cô chợt đứng sững người, toàn thân bất động trong thoáng chốc, phải mất vài chục giây trôi qua thì Thục Quyên mới có thể hoàn hồn trở lại, sự bất ngờ vừa hiện diện trên gương mặt cũng mau chóng lui đi, bước chân lại quay về thong thả như ban đầu mà nhẹ nhàng lướt ngang qua người của vị sếp lớn như không có chuyện gì.
Từ sau ngày ấy, cái nhìn của mọi người trong công ty đối với cô cũng phần nào được cải thiện hơn.
Đợt này phòng nhân sự vừa tuyển thêm một lượt nhân viên mới, mấy cô cậu thanh niên sau khi rời khỏi ghế nhà trường thì ai nấy cũng bừng bừng khí thế bước chân vào xã hội. Tuy rằng tinh thần năng động và nhiệt huyết này không biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng ít nhất thì ở thời điểm hiện tại, sự xuất hiện của bọn họ cũng đã phần nào thổi vào môi trường công ty một làn gió mới sinh động hơn, giảm bớt sự nhàm chán khi phải đối mặt với áp lực công việc hơn.
Trừ mỗi phòng của giám đốc, còn lại tất cả mọi người khi đi làm đều vô cùng vui vẻ, mấy anh trai sau bao năm cống hiến đến hói trán cho tư bản thì lần đầu tiên mới cảm thấy có động lực để bắt đầu một tuần dài lê thê, còn mấy chị nhân viên nữ thì thôi nhé, tha hồ tụm năm tụm ba, hôm nay bàn về hãng mỹ phẩm này, hôm sau lại bàn về shop quần áo khác, mấy em gái vừa ra trường đúng là sành điệu thật, hỏi đến cái gì cũng biết, chả bù cho bọn họ, quanh năm chỉ có cắm mặt vào màn hình và những dãy số tài liệu đến váng đầu hoa mắt, làm gì còn thời gian mà đi tìm hiểu chăm chút cho bản thân.
Từ dạo có nhân viên mới, không khí của cả công ty nhộn nhịp hẳn ra.
Dù vậy, nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ, có một người cực kỳ là không vui.
Tuy rằng mấy cô bé nhân viên vừa tuyển vào rất xinh xắn đáng yêu, thế nhưng cái danh hoa khôi công sở kia thì vẫn chưa ai là qua khỏi nàng trợ lý nhỏ của giám đốc.
Mặc dù trước đây khi Thục Quyên vừa bắt đầu công việc này thì hầu như tất cả mọi người đều không thích cô, mấy lời bàn tán trong các bữa ăn thông thường đều chỉ đề cập đến vấn đề xoay quanh “trợ lý mới của giám đốc”, nhưng rồi thời gian dần qua đi, với năng lực vượt trội của chính mình và những gì mà mọi người được chứng kiến thì bắt đầu có rất nhiều người đã “quay xe” mà nghiên hẳn về phía Thục Quyên, thậm chí còn sẵn sàng đứng lên bảo vệ cô khỏi những lời đồn thổi thất thiệt.
Nhân viên nữ đã vậy, nhân viên nam lại càng thêm thích cô nhiều hơn, người vừa xinh vừa giỏi, tính tình cũng nhẹ nhàng hiểu chuyển, chẳng mấy chốc mà Bông nhỏ nhà giám đốc đã trở thành người tình trong mộng của mấy anh chàng độc thân vui tính.
Mà chuyện này thì so ra cũng bình thường thôi, Bông của hắn lúc nào mà chẳng được người khác yêu quý. Biết là mấy tên đàn ông ở dưới lầu mê cô lắm, nhưng dù gì cũng là nhân viên của công ty, bọn họ cũng đâu đã to gan lớn mật đến độ mà dám mò lên lầu trên tòm tèm kim chi ngọc diệp nhà giám đốc, huống hồ bên cạnh cô trợ lý lúc nào cũng có một hung thần giữ của nhìn chằm chằm khiến cho ai nấy đều nổi hết gai óc mỗi khi giáp mặt.
Thế nhưng, đám thanh niên vừa vào làm việc thì lại khác.
Bất thường bắt đầu từ đây, là những thế hệ sau này, bọn họ lớn gan hơn mấy anh chị của mình nhiều.
Mỗi ngày đi làm là mỗi ngày giám đốc chướng tai gai mắt, nhìn ranh con với ý định rờ rẫm ngọc ngà mà mình cất giữ bao lâu nay khiến cho Louis càng lúc càng sôi máu hơn.
Vậy nên hôm nào cũng là hôm khó ở của ngài lãnh đạo.
- “Chị Thục Quyên, hôm nay chị đến sớm vậy“.
- “Chào chị Thục Quyên“.
- “Mới đi làm hả cưng“.
- “Chị Thục Quyên đã ăn sáng chưa, có muốn đi ăn sáng với em không?”
- “...”
Không chỉ mỗi mấy cậu nhóc kia thôi đâu, ngay cả những cô bé mới vào làm cũng vậy, ai nấy đều mê mẩn Thục Quyên như điếu đổ, khiến cho vị sếp lớn nào đó cảm thấy hiện tại thì số lượng đối thủ của mình đã lên đến hàng không đếm nổi rồi.
- “Chào mọi người, ngày mới tốt lành nha“.
Vừa bước chân vào cửa công ty là Thục Quyên đã nhận được sự chú ý của những người xung quan dành cho mình, tuy vẫn e dè với vị giám đốc như tu la tái thế ở lầu trên, thế nhưng vẻ ngoài quyến rũ cùng với khí chất thanh thoát gắn liền trên người khiến cho cô vẫn không ngừng thu hút những ong bướm lượn lờ vây quanh.
Đặc biệt là tốp nhân viên nam vừa mới ứng tuyển vào công ty, trong đó có một cậu thanh niên là con trai của một tập đoàn tương đối lớn, không chỉ có lý lịch xịn xò, cậu còn có một vẻ ngoài hấp dẫn chẳng kém gì mấy anh chàng diễn viên Hàn Quốc hay xuất hiện trên TV cả, đương nhiên là cậu ta trong công ty cũng kha khá nổi tiếng dù chỉ mới vào làm được một thời gian. Nhưng mấy cái đó thì cũng chỉ là muỗi thôi, điều quan trọng ở đây là gì?
Cậu ta vô cùng thích Thục Quyên.
Không phải là thích bình thường thôi đâu mà là thích ra mặt luôn ấy.
Không ai trong công ty là không biết, cậu nhóc mới vào làm trồng cây si với trợ lý của giám đốc.
- “Chị Thục Quyên!”
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện. Từ đằng xa, một bóng người cao gầy sải nhanh bước chân đến gần Thục Quyên, nụ cười vui mừng xuất hiện trên gương mặt trắng như trứng gà bóc, đôi môi đỏ hồng kéo cao làm lộ ra hai chiếc răng khểnh đối xứng hai bên.
Thục Quyên nhìn thấy có người gọi mình thì cũng lịch sự đứng lại chào hỏi:
- “Bảo hả? Có chuyện gì không em?”
Thiên Bảo đi đến chìa ra trước mặt cô một chiếc hộp, cậu chàng dịu dàng mỉm cười, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến cho mấy em gái đang hóng hớt bên kia như muốn tan chảy.
- “Cái này là gì vậy?”
Thục Quyên khó hiểu cúi đầu nhìn món quà từ người thanh niên, ngay giây phút đó, một cảm giác ớn lạnh đột ngột kéo đến, chạy dọc theo sống lưng cho đến đỉnh đầu.
Vừa ngẩng lên, cô ngay lập tức bắt gặp gương mặt xị ra như đít nồi cháy của ai kia, hai mắt trợn to như muốn nứt đôi chất chứa sự ghen tuông đến tóe lửa. Mặc cho mọi người xung quanh có đang hồi hộp như thể muốn rớt tim ra ngoài thì Thục Quyên vẫn như điếc không sợ súng mà lại ngó lơ đi nơi khác, thậm chí là khi thấy biểu cảm đó của hắn cô còn hơi hơi buồn cười.
- “À, đây là bánh ngọt em nhờ mẹ đi du lịch nước ngoài mua về tặng chị Thục Quyên, loại này trước đây em từng ăn thử rồi, vị ngọt vừa phải rất ngon, chị ăn thử xem có vừa miệng không, nếu chị thích thì lần sau em sẽ mua tặng chị nữa“.
Louis thấy mình sắp không kềm chế nổi nữa rồi, oắt con nhãi ranh, miệng còn hôi sữa mà đã dám lăm le cướp vợ của bố mày.
- “THỤC QUYÊN“.
Tiếng gọi như tiếng hổ gầm của ai kia khiến cho mọi người ở đó đều run như cầy sấy, mấy em nhân viên nữ vừa vào làm còn chưa kịp tương tư thì đã bị khí thế của giám đốc dọa cho cứng người.
Nhưng rồi cũng chỉ ở mức đó thôi, bởi vì những điều này trong mắt cô thì lại chẳng khác nào hành động của một đứa nhóc đang gào mồm dỗi hờn kiếm chuyện.
Ai mà thèm sợ hắn.
- “Lịch trình công việc hôm nay đâu? Mấy giờ rồi mà còn chưa báo cáo nữa“.
- “Đây đây“.
Vừa nghe Thục Quyên đáp lại lời của sếp lớn mà ai nấy đều như muốn nín thở, giỡn mặt hả, có biết cái vị kia hung đến cỡ nào không, sao lại dám chơi với lửa như vậy? Mà cho dù cô có không sợ thì bọn họ cũng biết sợ chứ, lỡ đâu lửa hận thù từ chỗ cô lan sang đây thì sao, sếp lớn đâu có nể mặt bọn họ được như ai kia.
Biết sao được, ai bảo cô nắm được điểm yếu của hắn làm gì.
Nở một nụ cười thân thiện với cậu trai trẻ trước mặt, Thục Quyên nhận lấy chiếc hộp rồi dịu dàng nói:
- “Cảm ơn em vì món quà, nhưng lần sau em không cần phải tốn kém như vậy nữa đâu, chúng ta đều là đồng nghiệp, nếu cần gì thì cứ nhờ chị và mọi người giúp đỡ, đừng ngại nhé“.
Dứt lời, cô lại đưa tay vỗ nhẹ lên vai Thiên Bảo, cử chỉ hệt như một người chị lớn đang trấn an em trai của mình:
- “Làm việc chăm chỉ nha“.
Nói xong, Thục Quyên liền xoay người rời đi, trước đó còn không quên liếc mắt về phía tên đàn ông đang đứng ngồi không yên ở trên bậc cầu thang
Vừa bước vào bên trong, Louis đã ép cô dựa sát vào vách thang máy, bức tường kim loại khi chạm vào da thịt khiến cho Thục Quyên cảm thấy như có hàng trăm mũi băng li ti đang đâm sâu vào người.
- “Tên nhóc đó nói gì với em“.
Sự ghen tỵ khiến cho người đàn ông như đánh mất lý trí, hắn hung hăng vây cô lại trong vòng tay của mình, hai mắt giận dữ đảo mạnh, cứ như thể chỉ thêm một chút nữa thôi thì sẽ không kềm chế được mà mặc sức bổ nhào đến mà ngấu nghiến toàn bộ xương cốt của người con gái này.
Trái lại Thục Quyên chỉ bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt biết cười khe khẽ chớp động:
- “Nói gì?”
Cô ngây thơ hỏi, vẻ mặt vô tội hệt như mình hoàn toàn không liên quan gì trong chuyện này.
- “Em còn dám...”
Câu nói lưng chừng rít qua kẽ răng, cơn giận đã bùng lên đến đỉnh đầu lại bị Louis dằn xuống, hắn tức giận quay đi, vung tay một cái thật mạnh vào không trung, sau lớp áo sơ mi phập phồng lên xuống, lồng ngực dày rộng đang thở mạnh từng hơi nặng nề.
Cửa thang máy dần hé mở, từ bên trong, người đàn ông bừng bừng lửa giận xông thẳng ra ngoài, hắn bước vào phòng, đi đến trước tấm cửa kính rộng nhìn xuống đất, bóng lưng cao lớn đối diện với Thục Quyên.
- “Giám đốc, lịch trình ngày hôm nay...”
Còn chưa kịp nói xong, một bóng người đã lao vụt qua đè nghiến cô xuống bàn làm việc, đôi mắt hắn đỏ bừng, bàn tay chắc khỏe giữ chặt lấy cổ tay cô.
- “Thục Quyên, em biết thừa tình cảm của tôi đối với em là như thế nào mà? Tại sao em lại hành xử như vậy?”
Thục Quyên bình thản nhìn hắn, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại, một lúc sau lại quay mặt đi chỗ khác.
- “Giám đốc, nếu anh tôn trọng tôi, vậy thì xin anh đừng làm tôi khó xử nữa“.
Một cảm giác đau đớn tê dại đột ngột trào dâng, Louis ngơ ngác không thể hiểu được, lắp bắp hỏi:
- “Thục Quyên, chẳng lẽ suốt thời gian qua, em...em chưa từng có chút tình cảm nào với tôi sao“.
Vài phút rồi lại vài giây, cho đến khi Louis đã mất hết kiên nhẫn thì người trước mặt vẫn lặng yên không đáp, tường thành mong manh cuối cùng cũng vụn vỡ, hắn chậm rãi xoay mặt cô lại, sự bình tĩnh hiếm hoi tạo cảm giác còn đáng sợ hơn khi tức giận gấp nhiều lần.
- “Vậy thì em có thích thằng nhóc đó không?”
- “Giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi, hình như trong hợp đồng tôi nhận được không hề có khoản mục nào là cấp trên được quyền kiểm soát cuộc sống cá nhân của cấp dưới“.
- “Tức là em có tình cảm với nó?”
Đương nhiên là cô không hề thích cậu nhân viên đó chút nào rồi, nhưng thái độ tra hỏi này của hắn khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, mà càng khó chịu thì Thục Quyên lại càng có xu hướng chống đối, thật ra đây cũng là một tính xấu mà cô vẫn luôn muốn khắc phục, chỉ có điều trong những lúc nóng đầu thế này thì đâu còn đủ bình tĩnh để tự chủ như khi tỉnh táo được nữa.
Cho nên ngay tại giây phút đó, Thục Quyên quyết định giữ im lặng.
Mà giữ im lặng thì là gì?
- “Em không nói có nghĩa là em đã thừa nhận đúng không? Thục Quyên, chỉ vừa gặp không lâu mà em đã nảy sinh tình cảm với nó rồi?”
Đúng vậy, mặc định của giữ im lặng chính là thừa nhận.
Mà điều nguy hiểm nhất ở đây là Thục Quyên tức một thì Louis tức đến mười, cô càng đối nghịch thì hắn lại càng hiểu rằng suy đoán của mình là chính xác, mà như vậy thì cơn tự chủ của con thú lớn trong lòng hắn càng khó kiểm soát.
Cuối cùng sợi xích mòn cũng không giữ được chân kẻ săn mồi tàn bạo, trước ánh mắt ngây dại của cô gái dưới thân, đôi môi lạnh như băng mang theo sự hung hãn mà tìm đến khoang miệng ấm áp.
Thục Quyên mở trừng mắt mà không thể tin rằng Louis dám cưỡng hôn mình, cô sợ hãi vùng vẫy, tay chân đấm đá loạn xạ bị hắn đè chặt xuống bàn.
- “Buông...anh buông tôi...ưm...buông r, ra...”
Sự tức giận và nghẹn ngào đồng thời đổ ập xuống, Thục Quyên dùng hết sức để phản kháng lại, trong cơn phẫn nộ vẫn tồn tại một sự thất vọng khó nói. Đối diện với hành động thô bạo ấy, không hiểu sao Thục Quyên lại cảm thấy tủi thân đến mức bật khóc.
Hương vị mặn chát lan đều vào từng nơ-ron thần kinh, trở thành chìa khóa để tìm đến ý thức mà Louis vừa vứt bỏ, khiến cho hắn hoảng hốt bừng tỉnh.
Vừa ngẩng đầu lên, một cái tát ngay lập tức giáng thẳng vào mặt của người đàn ông mà không hề lệch ly nào, thậm chí âm thanh chua chát ấy như còn đang vương lại bên tai hai người.
Cơn giận kéo đến nhanh mà lui đi cũng vội, Louis ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người con gái, tiếng khóc nghẹn ngào cứ vang mãi trong không gian.
Thục Quyên lấy mu bàn tay che miệng mình lại, cô không muốn khóc, không muốn tỏ ra yếu đuối trước hắn, thế nhưng tuyến lệ cứ như không thèm nghe lời chủ nhân mà lại tự ý buông thả theo những cảm xúc trong lòng.
- “Xin...xin lỗi em“.
Louis cúi đầu khó khăn nói. Hắn biết hành động trong nhất thời của chính bản thân có bao nhiêu sai trái, cũng biết điều đó đã tổn thương đến cô gái trong lòng mình đến thế nào. Nhưng hậu quả cho những gì đã qua là không bao giờ thay đổi được, cũng như cái cách khi cô đẩy hắn ra rồi vội vã rời khỏi phòng mà không cho hắn thêm bất kỳ lời bào chữa nào khác.
Uể oải dựa người vào bàn làm việc, có cảm giác ươn ướt thấm qua khóe môi lan đều mùi sắt tanh nồng xuống cổ họng bỏng rát, Louis đưa tay quệt một đường, máu tươi in trên làn da màu đồng tựa như là vết hằn khó xóa bỏ.
Mấy hôm nay nhân viên của Công Thành lại có chuyện để bàn tán, vào cái ngày mà Thục Quyên nhận được quà của cậu nhân viên mới, có người đã nhìn thấy cô vừa khóc vừa rời khỏi văn phòng giám đốc. Như thông thường, những lời đồn thổi vô căn cứ lại nhanh chóng xuất hiện, hầu hết tất cả mọi người đều đồng tình là Thục Quyên đã bị sếp lớn mắng cho không kềm được nước mắt, tuy nhiên cũng có vài người còn thấy hơi ngờ vực, về vấn đề cô bị giám đốc khiển trách thì có lẽ không sai, nhưng mà nhìn vào hoàn cảnh hiện tại hình như có gì đó không đúng lắm.
Bởi vì mỗi khi hai người bọn họ xuất hiện cùng nhau, tất cả nhân viên đều nhìn thấy trợ lý bị mắng cho phát khóc thì lạnh lùng đi phía trước, còn giám đốc uy quyền lại ủ rũ cun cút theo sau, đâu có giống với hoàn cảnh mà mọi người đã từng suy đoán, nhưng mà ngược lại thì càng giống như...trợ lý đang giận dỗi giám đốc hơn...
Giờ cơm trưa, mấy nhân viên nữ không khỏi tròn mắt nhìn nhau khi thấy xuất hiện trên bàn ăn là khay cơm của cô hoa khôi nào đó.
Mặc dù Thục Quyên đã ngồi ở nhà ăn cùng bọn họ mấy hôm liên tục rồi, nhưng mỗi ngày bọn họ đều nghĩ có lẽ qua hôm sau thì cô sẽ quay trở lại ăn cơm cùng giám đốc, bởi vì kể từ khi vào làm việc đến giờ, ngoại trừ những lúc giám đốc không có mặt ở công ty thì phần lớn thời gian chẳng bao giờ thấy Thục Quyên xuất hiện ở nơi này cả, vậy mà cả tuần nay thì khác, ngày nào vào giờ nghỉ trưa cô cũng xách ví đi cùng mọi người, thậm chí có khi còn xuống trước bọn họ nữa kìa.
Sau một hồi đùn đẩy, nữ nhân viên ngồi gần cô nhất theo chỉ đạo của những người còn lại hơi nhích sát đến chỗ Thục Quyên, gương mặt lo lắng cố trưng ra nụ cười thân thiện.
- “Ờ ừm...Thục Quyên...”
Nghe có người gọi, cô ngước mặt lên nhìn, Thục Quyên biết người nhân viên này, cô ấy làm ở phòng marketing, trước đây từng mang hồ sơ đến cho cô vài lần.
- “Dạ?”
- “Ờ...à em ăn sắp xong chưa?”
Nhìn chén canh còn hơn một nữa, Thục Quyên bèn mỉm cười gật đầu, sau đó lại hướng mắt về những người còn lại.
Cô hiểu là sự hiện diện của mình dạo gần đây cũng có hơi bất thường, nhưng mà đâu đến nỗi khiến cho mọi người chăm chú như vậy.
Đương nhiên là vì cô không biết bản thân khó gặp như thế nào, nếu không phải là chỉ khi đưa hồ sơ hoặc có việc gì cấp thiết lắm thì hầu như chẳng mấy ai gặp được cô cả.
Đặc biệt là sau khi Louis cho chuẩn bị thêm một phòng trà bánh riêng ở trên lầu, từ dạo đó thì tỷ lệ để gặp được trợ lý giám đốc còn khó hơn là gặp giám đốc.
- “Đồ ăn dưới này có hợp khẩu vị em không? Có món nào bị mặn quá hay nhạt quá không? Em cứ nói đi rồi chị sẽ góp ý lại với đầu bếp cho“.
Nhìn sự quan tâm của mọi người dành cho cô mà Thục Quyên cứ cảm thấy buồn cười không thôi, có thể bọn họ không biết, nhưng mà mỗi một cái huýt chân dưới bàn hay liếc mắt ra hiệu thì cô đều thấy rất rõ.
- “Không cần đâu ạ, em thấy đồ ăn cũng vừa vặn lắm, không có vấn đề gì đâu“.
- “À, à, vậy hả?”
- “...”
Sau những lời thăm hỏi bâng quơ ấy, bọn họ lại rụt người cúi nhìn vào phần ăn riêng, vài phút trôi qua, không biết ai là người khơi gợi trước, thế rồi người này hất đầu với người kia, người kia lại nháy mắt với người nọ, cuối cùng Thục Quyên sau khi chứng kiến được tình hình căng thẳng mà không dám lên tiếng ấy thì cũng chịu không nổi nữa đành mở lời trước. Cô vừa cười vừa hỏi:
- “Mọi người có chuyện gì muốn nói với em hay sao vậy ạ?”
Như bị điểm mặt đặt tên, ai nấy sau khi nghe xong thì liền giật mình thon thót mà quay sang nhìn nhau:
- “Đâu, đâu có, đâu có gì“.
- “À không, không có“.
- “Ha ha ha...”
- “...”
Không khí giữa bàn sau đó lại rơi vào im lặng, thời gian trôi qua, đến tận lúc trông thấy Thục Quyên có dấu hiệu muốn rời đi thì mọi người càng trở nên sốt sắng hơn, thế nhưng cuối cùng vẫn không có ai đủ can đảm để tò mò về chuyện của giám đốc cả.
- “Mọi người cứ thong thả nhé, em xin phép đi trước ạ“.
- “À, à được rồi, em cứ việc đi đi“.
Một nữ nhân viên nhanh chóng phản ứng lại lời nói của cô mà nhiệt tình mỉm cười, thậm chí còn có ý muốn dọn dẹp phần ăn giúp Thục Quyên nhưng cuối cùng vẫn bị cô kiên quyết từ chối.
Sau khi đặt phần dụng cụ ăn uống đã sử dụng xong vào khu vực xử lý, Thục Quyên rửa sạch tay rồi đi ra cửa phòng ăn. Đột nhiên, ngay lúc ấy cô chợt đứng sững người, toàn thân bất động trong thoáng chốc, phải mất vài chục giây trôi qua thì Thục Quyên mới có thể hoàn hồn trở lại, sự bất ngờ vừa hiện diện trên gương mặt cũng mau chóng lui đi, bước chân lại quay về thong thả như ban đầu mà nhẹ nhàng lướt ngang qua người của vị sếp lớn như không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.